Gói Biểu Cảm Cung Đấu - Trang 4
Chương 87: Chương 87:
“Điện hạ, có chuyện khiến bản thân phiền lòng sao?”
Đây là lần đầu tiên Nhan Hoan Hoan chủ động quan tâm hắn, Thái tử thụ sủng nhược kinh, xoa xoa chóp mũi, cười nói: “Vậy mà cũng bị nàng nhìn ra.”
Ở trước mặt nàng, hắn hiếm khi bày ra dáng vẻ của Thái tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù diễu võ dương oai, phần nhiều cũng là bày ra cho nàng thấy rằng hắn có uy thế lớn chừng nào, có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng muốn thì hắn đều có thể làm, cho dù làm không được thì Tả tướng Hoàng hậu cũng sẽ giúp hắn.
“Thấy điện hạ u sầu không vui.”
Nhan Hoan Hoan hất hàm ý bảo hắn lại gần, bàn tay trắng nõn đặt lên đầu hắn. Hành vi bất kính như vậy mà hắn lại không cho đó là ngang ngược, chỉ nhìn nàng chăm chú, xem nàng muốn làm gì, nàng lật bàn tay lại, động tác nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của hắn, xoa bóp da đầu là một kỹ thuật sống, vừa may là nàng đã từng diễn vai một em gái gội đầu trước đó, ham vui học nguyên một buổi chiều, lúc này nhìn như vô ý nhưng động tác lại cố ý tăng thêm lực khiến hắn không kìm được đến gần nàng thêm chút nữa, im lặng không nói để mặc nàng đùa nghịch.
Đường đường là Thái tử Đại Tấn mà.
Đầu ngón tay rơi xuống vành tai như vỏ sò của hắn, người trong hoàng thất quý tộc người này chăm dưỡng tốt hơn người kia, Thái tử là một tên nhan khống, đối người đối mình đều là dung nhan sẽ có chuyên gia lo liệu nên khiến dung nhan vốn đã anh tuấn xuất sắc càng cao hơn một bậc. Ngón trỏ ngoắc một cái, thấy đôi mắt của hắn híp lại, cắn cắn môi dưới như là không chịu nổi.
Vẻ mặt của Nhan Hoan Hoan chuyên chú dịu dàng, không nhiễm chút sắc dục, cả quá trình chỉ như quan tâm đơn thuần, mà sự tiếp xúc da thịt như vậy lại khiến người ta mê say. Tựa như, chỉ một mình hắn có tư tưởng hạ lưu.
Ngón tay trượt xuống bên gáy, hắn tưởng rằng nàng muốn càng trượt càng xuống, không nghĩ tới nàng lại nhích sang trái, nắm lấy cằm của hắn, nâng lên, nhìn chăm chú vào hắn, nụ cười trên môi nàng hiện lên. Trái tim Thái tử mềm nhũn, bắt lấy cổ tay của nàng, nàng vô tội chớp chớp mắt với hắn, tưởng rằng hắn muốn nổi giận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn nhẹ nhàng buông ra: “Gâu.”
…. …..
“Thật ra, thiếp thân tương đối thích mèo hơn.”
“Ta là Thái tử, loài động vật yếu đuối như mèo này sao có thể so sánh với ta?” Thái tử không cho là đúng.
Hóa ra, chó có thể đánh đồng cùng với ngươi rồi?
Nhan Hoan Hoan thu tay về, liếc nhìn hắn cảm thấy buồn cười: “Hôm nay điện hạ đang phiền lòng chuyện gì, chi bằng nói cho thiếp thân nghe đôi chút đi?”
Thấy hắn trầm mặc, nàng nói tiếp: “Là chuyện không thể nói cho thiếp thân nghe sao?”
“Cũng không có gì là không thể nói,” trong mắt Thái tử không có cái gọi là cơ mật, sự khác nhau nhất giữa hắn và Đoan Thân Vương chính là hắn có sự tự tin hơn người, hắn luôn tin rằng thuộc hạ của mình sẽ không bao giờ phản bội, người nhà sẽ luôn yêu thương hắn, mà nữ nhân, chỉ là nữ nhân, có thể cùng nam nhân thảo luận chính sự là hai loại tồn tại hoàn toàn bất đồng: “Nói ra nàng cũng không hiểu.”
Nhan Hoan Hoan mím môi, giọng nói trong trẻo như dòng suối nhỏ: “Nhưng, thiếp thân muốn biết chuyện khiến điện hạ phiền lòng, điện hạ không tin thiếp thân sao?” Nàng nâng mắt, vô cùng sầu bi nhìn hắn, nhìn đến mức khiến xương cốt hắn mềm nhũn……
Nói nói nói, bí mật gì cũng nói ra hết.
“Có thể nàng không biết, một ngày ta phải xử lý biết bao nhiêu chuyện, một mình ta không thể làm hết, quân sư có tài nhất bên cạnh ta chính là nhân tài qua ngàn chọn vạn tuyển - Phùng thúc, năng lực làm việc rất tốt. Cái gì cũng tốt, chỉ có điều,” hắn nhíu mày: “Phùng thúc làm thầy giáo, tính cách cũng tùy theo ý mình, cực kỳ thích giảng đạo, luôn kéo ta, khuyên ta đích thân đến làm, không phải ta không muốn nhưng ta làm gì có nhiều thời gian như vậy!?”
Ăn nhậu chơi bời chơi nữ nhân, mỗi việc đều cần tiêu hao rất nhiều thời gian.
Vui chơi cũng là một môn học vấn, cầm kỳ thi họa, đầu hồ*, lục bác* tinh thông mọi thứ, hắn rất thích thơ từ, hội thơ văn nhân đều mời Thái tử đến làm khách để lấy vinh, khúc thủy lưu thương* rượu ngọt ban thơ, mọi người vui vẻ vây quanh hắn, cho hắn cơ hội thể hiện, tan tiệc ai cũng ngà ngà say, tất nhiên là không còn sức giải quyết chính vụ, một ngày vui chơi cứ như vậy trôi qua.
(*: ném thẻ vào bình rượu (trò chơi phạt uống rượu trong những buổi tiệc thời xưa.)
(*:là một trò chơi dạng cờ phổ biến của Trung Quốc thời cổ đại. Một số nghiên cứu cho rằng trò chơi này chủ yếu dành cho hai người chơi, theo đó mỗi người chơi lần lượt di chuyển sáu con cờ xung quanh các điểm đối xứng của một bàn cờ vuông dựa theo kết quả gieo sáu chiếc que, vốn được sử dụng như quân xúc xắc trong các trò chơi hiện đại.)
(*:là một phong tục TQ có từ đời nhà Chu. Vào đầu tháng 3, mọi người ngồi hai bên bờ dòng nước và thả những chén rượu xuống, chén trôi tới ai thì người đó uống.)
Nhan Hoan Hoan cười nhẹ: “Người thông minh cầu bản thân, người ngu ngốc cầu người khác, điện hạ là thân phận gì, há có thể để bản thân làm hết thảy mọi chuyện được? Cũng không phải là Quan m nghìn tay mà! Nếu thật sự có thể như vậy, còn nuôi những thuộc hạ này làm gì, không phải là để giúp đỡ điện hạ sao?” Nàng thương tiếc vuốt ve cằm hắn: “Vậy mà còn khiến điện hạ u sầu như vậy, còn cần hắn làm gì nữa.”
Lời này nghe rất thuận tai.
Thái tử còn chưa đến mức ai đó nói một câu đã nổi giận, than nhẹ: “Ta cũng biết ông ấy muốn tốt cho ta, nhưng lời nói thật sự không lọt tai, hơn nữa ta giao việc cho ông ấy, cũng là vì tín nhiệm ông ấy mà!”
“Có thể có được sự tín nhiệm của điện hạ như vậy, thiếp thân thật hâm mộ vị tiên sinh kia.”
Hắn nhanh chóng lấy lòng: “Hoan Hoan, ta cũng tin nàng.”
“Chàng đâu có giao việc cho ta làm.” Nhan Hoan Hoan cố ý tức giận nghiêng mặt, mang theo chút kiêu ngạo của tiểu nữ nhi.
“Hắn là nam tử, há có thể so với Hoan Hoan, sau này đợi nàng có thân phận rồi, chuyện ở hoàng cung, nàng muốn làm gì, ta đều để nàng làm hết,” Thái tử cười hứa hẹn, phất phất tay: “Nhưng những việc này thật sự không có gì thú vị cả, là ta thì ta sẽ không nhúng tay vào, sẽ tự có người đến làm thôi.”
“Điện hạ tin tưởng hắn như vậy, chắc chắn cũng có tình cảm tốt với hắn.”
Thái tử ngẩn ra, không hề để ý nói lời thật lòng: “Sao có thể? Ta và bọn họ chỉ là giao tình giữa quân tử với nhau, đều là người do Phùng thúc chọn, chỉ biết làm việc, không biết chơi đù, không thú vị gì cả! Kêu đi uống rượu vui đùa đều ra sức khước từ, bản thân không đi thì thôi, nhất là tên Hàn Dục kia, động một chút là đi cáo trạng với Phùng thúc, phiền phức.”
Quả nhiên.
Ngay cả lôi kéo hạ nhân cũng không muốn, thật phí cho khuôn mặt tuấn tú tâm tư thâm trầm này vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn cần được dỗ dành.
Nếu như nói ngoài mặt Đoan Thân Vương là một tầng băng lạnh lẽo cần nhẫn nại khám phá thì Thái tử lại dựa vào mắt nhìn, hắn thích nàng, cho nàng cơ hội tiến vào nội tâm hắn, chỉ cần nàng nguyện ý, có khoanh tay cũng đạt được, mà thuận theo ý hắn để dỗ dành cũng đơn giản, người khác không dám nói là vì tốt cho hắn, nàng lại không, nàng chính là không nhìn được người bên cạnh hắn sống yên ổn.
Đến đi, đến tổn thương lẫn nhau đi!
[Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt gói biểu cảm tạp hệ “Đến đi, đến tổn thương lẫn nhau đi!”, gói biểu cảm này thích hợp với người hiếu chiến, dù tổn hại bản thân đến tám trăm cũng phải đả thương được một ngàn địch thủ, chỉ cần kích hoạt gói biểu cảm này thì có thể kích thích dục vọng thương tổn lẫn nhau sâu trong nội tâm người khác! Sparta*!]
(*: Là ngôn ngữ mạng, hình dung một người rất điên cuồng.)
…..Nhan Hoan Hoan suýt nữa không giữ được khuôn mặt yêu kiều họa thủy mà bật cười thành tiếng.
“Trước đây thiếp thân cũng đã từng gặp một người bạn như vậy,” nàng dời lực chú ý của bản thân từ trong hệ thống mang âm thanh máy móc có chút đê tiện đến câu chuyện: “Luôn khuyên ta không thể làm cái này, không thể làm cái kia, sau này mới biết, chẳng qua là trong lòng xem thường ta, cảm thấy ta không làm được việc gì lại e sợ ta là tiểu thư dòng chính thất, không dám nói ra miệng mà thôi! Mẫu thân còn tưởng rằng tình cảm của hai tỷ muội ta rất sâu đậm, cho nàng ta rất nhiều thứ tốt.”
“Thiếp thân thật ngốc, nếu không phải huynh trưởng nhắc nhở thiếp thân, e rằng thiếp thân vẫn chưa hay biết gì, xem nàng ta thành bạn tốt.”
“Hàn Dục….không phải người như vậy.”
Xem thường hắn?
Thái tử từ trước đến nay không sợ người khác xem thường mình, điểm mẫn cảm ở hắn là người khác không công nhận hắn.
Cho nên khi hắn đề ra chuyện lừa Nhan trắc phi vào cung, sự phản đối kịch liệt của Hoàng Hậu ngược lại khiến hắn càng thêm kiên định vào quyết định của bản thân.
Người khác làm thì hắn vui vẻ hưởng thụ thành quả, bảo hắn đích thân đi làm thì hắn lại không muốn làm.
Vì vậy Thái tử chưa từng đứng từ góc độ này suy xét qua thói quen từ trước đến giờ có vấn đế gì.
Không cho hắn cơ hội suy nghĩ, Nhan Hoan Hoan nhìn hắn thật sâu, thừa dịp sức mạnh của hệ thống chưa tiêu còn tích tụ lại, hòa với âm thanh có sức hút từ từ nói: “Thiếp thân cũng tin tưởng bên cạnh điện hạ sẽ không có loại người như vậy, cái thần thiếp tin là điện hạ…không giấu gì điện hạ, những ngày qua, điện hạ đối tốt với thần thiếp, thần thiếp đều để ở trong mắt, cho dù không thể hồi đáp điện hạ về mặt tình cảm nhưng cũng hi vọng điện hạ trải qua cuộc sống tốt đẹp.”
“Nàng không hận ta?”
Điều Thái tử quan tâm là một chuyện khác.
Nhan Hoan Hoan bật cười: “Nếu nói hận…có lẽ đi, nhưng điện hạ không phải người xấu, nếu như điện hạ có lòng bắt nạt thiếp thân thì đã đoạt đi sự trong sạch của thiếp thân trong ngày đầu tiên rồi.”
Lời này, không nghi ngờ gì càng khiến Thái tử sẽ không “bắt nạt” nàng, nếu không sẽ biến thành người xấu trong lòng nàng.
Giống như “ngươi không được vượt quá giới hạn” vĩnh viễn không có sức trói buộc bằng “ta tin ngươi sẽ không vượt quá giới hạn.”
Vượt quá giới hạn là không khống chế được dục vọng của bản thân, vào lúc đè nén dục vọng không có đủ uy hiếp bạo lực, thứ duy nhất có thể lựa chọn chỉ còn lại lòng lợi dụng đối phương mà thôi.
Đơn giản mà nói, ăn mềm không ăn cứng.
“Điện hạ có từng nghĩ để bản thân mình tự làm một lần sao? Thiếp thân cũng muốn nhìn xem, dáng vẻ nghiêm túc của điện hạ là như thế nào.”
Nhan Hoan Hoan cười nhẹ, dịu dàng tựa như một tiểu cô nương đang tò mò, ánh mắt lấp lánh nhìn Thái tử.
…………..
Thái tử thay đổi rồi.
Từ trước đến giờ hắn không ngại giao mọi chuyện cho trưởng bối quyết đoán, yên tâm làm một ông chủ rảnh rang, dù sao chỉ cần có bất cứ yêu cầu gì thì đều có thể được đáp ứng, vui vẻ như vậy thì cần gì nỗ lực làm việc? Không được sủng ái, phải thông qua cương vị để chứng minh bản thân, chuyện nhị đệ tranh đoạt hoàng vị mới là chuyện cần lãng phí tâm tư.
Tuy ham ăn biếng làm, nhưng đứa trẻ có hậu đài thì tác nghiệp cũng sẽ không quá kém, dù gì cũng có cao nhân chỉ đường.
Sau có đoàn quân sư chuẩn bị sẵn, trước có Tả tướng trấn giữ cửa ải, để hắn muốn làm gì cũng không sợ gặp trở ngại, chiến tích đưa đến trước mặt Hoàng đế, đương nhiên là kim quang lấp lánh, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Vốn dĩ có thể mãi như vậy đến khi lên ngôi.
Gần đây, Thái tử lại bỗng nhiên quan tâm đến chuyện giải quyết chính sự tùy ý trước đây, sai người đưa người viết hộ chính vụ đến. Quân sư có ý kiến, sau khi hắn nghe xong thì lo lắng đến Đông Hoa cung một chuyến, hôm sau bác bỏ kiến nghị của Hàn Dục, có chút tranh chấp nên giận tím mặt nói: “Quả nhiên, ngay cả ngươi cũng muốn chê bai ta!”
Hàn Dục hoảng sợ, vội lạy nói: “Thần tuyệt đối không có ý này.”
Rốt cuộc cũng là người tài giỏi từ trong ngàn chọn vạn tuyển mà ra, nghĩ lại nói: “Có người đã nói gì trước mặt điện hạ sao?”
Thái tử càng cười lạnh lùng: “Trong mắt ngươi, ta là một người cần người khác chỉ điểm thì mới có thể phát hiện thuộc hạ của mình có tâm tư bẩn thỉu sao?”
Hàn Dục là người mà Tả tướng tìm đến để giúp đỡ hắn, sợ hai người lẫn lộn vào nơi trăng hoa, cố ý chọn trúng người tính cách chính trực, không mê nữ sắc, tưởng rằng có thể cho điện hạ chút ấn tượng tốt, không ngờ lại khiến hai người giao tiếp khó khăn hơn. Hàn Dục có truyền thống bảo thủ, là người trọng quy củ, hắn tôn trọng Thái tử từ tận đáy lòng, mặc kệ hắn hạ lưu đê tiện thế nào, chỉ cần là trữ quân* là điện hạ, hắn đều tôn trọng.
(*: Thái tử, gọi đầy đủ là Hoàng thái tử hay Vương thái tử, là danh vị dành cho Trữ quân thừa kế của Hoàng đế hoặc đôi khi của một Quốc vương.)
Hắn chỉ căm ghét những nữ tử không biết bản thân kia, dụ hoặc điện hạ, làm ra chuyện trái ngược với đạo đức, điện hạ trẻ tuổi, vẫn còn cơ hội sửa chữa lỗi lầm, mà hắn luôn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để khuyên răn. Những câu nói sự thật mất lòng kia rơi vào trong tai Thái tử, trước kia là nghe khuyên bảo đến quen, hiện tại có chút thành kiến rõ ràng chính là coi thường hắn!
Thái tử phất tay áo bỏ đi.
Hàn Dục mù mờ không hiểu rõ chuyện gì, sợ là có tiểu nhân nào nói xấu sau lưng hắn, suy đoán những người bên cạnh Thái tử một lần thì xuất hiện hai người khiến hắn nghi ngờ, chuẩn bị làm tốt công tác tư tưởng, mọi người đều làm việc dưới tay điện hạ, không cần thiết vì tranh sủng thượng vị mà làm ra loại chuyện không tốt đẹp như vậy.