Gói Biểu Cảm Cung Đấu - Trang 4
Chương 24: Chương 24:
Đông Hoa cung.
Đại viện Đoan Vương phủ đã quyền quý mà hoàng cung còn đẹp hơn, mỗi tòa cung điện là kiến trúc độc lập là nơi ở của một quý chủ tử, cung hầu là những con sâu cái kiến lặng lẽ làm việc, chống đỡ quỳnh lâu ngọc vũ*. Trong các nữ nhân của hoàng đế, Hoàng Hậu là có nhiều người hầu hạ nhất, mọi ngóc ngách của Đông Hoa cung đều được dọn dẹp tươm tất sạch loáng nhưng lại rất yên tĩnh toát ra vẻ uy nghi khiến người khác phải trang nghiêm.
*Lầu gác làm bằng ngọc đẹp
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yên tĩnh thì có yên tĩnh, chỉ cần chủ tử nói một câu thì lập tức có người xuất hiện chờ phân phó.
Nhan Hoan Hoan cúi đầu nhắm mắt theo đuôi Từ Vương phi.
Sau khi vào cung, hai người càng ít lời, trừ việc nhấn mạnh về quy củ lúc gặp Hoáng Hậu ra thì Từ Vương phi cũng chẳng nói gì thêm nữa. Có lẽ đây cũng là một trong những nét đặc sắc nhất của hoàng cung, nơi nào có các chủ tử thì luôn rất yên tĩnh. Giọng các cung nhân có thể khống chế rất tốt, khi nào phải nâng chuông* thì phải khiến giọng cao vang thiên hạ thái bình, giọng phải lanh lảnh giống như tiếng chuông, để bọn họ ngậm miệng lại, gậy có đánh đến mông da tróc thịt bong cũng dám hé răng rên một tiếng.
*nâng chuông: là một loại hình phạt thời xưa.
Nhưng không phải ai cũng kiên nhẫn như Quan Vũ, chỉ là sợ rước hoạ cho người nhà, cắn chặt răng để không bẩn tai chủ tử.
Bước vào Đông Hoa cung, Nhan Hoan Hoan vô tình buông lỏng bước chân.
Không hổ là thiên kim của Từ gia, cung nữ trong ngoài Đông Hoa cung đều nhận ra Từ Vương Phi, sau khi thấp giọng nói với nàng ta vài câu thì cười báo nàng ta chờ một lát đi vào trong bẩm báo, cuối cùng chuyển lời Hoàng Hậu phân phó: “Nương nương đã sớm biết hai người tiến cung, kêu nô tỳ nhắc nhở một câu, Thái Tử điện hạ tới dùng cơm chậm trễ chưa đi, nương nương nghĩ rằng tuy hai vị đều là con dâu hoàng gia, cũng là người một nhà, nhưng trước sau gì nam nữ khác biệt, một lát nữa trước khi nương nương truyền hai vị vào thì tốt nhất nên mang mạng che mặt cho hợp quy củ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo lý thì cũng không có loại kiêng dè này, chẳng qua Thẩm hoàng hậu biết lời mình nói không có tác dụng với Thái Tử, đành phải đánh đường vòng, mặt đã che rồi thì, khỏi phải suy nghĩ nhiều nữa!
Cũng không trách bà ta nghĩ xấu nhi tử của mình, thực tế thì độ xấu xa của Triệu Uyên còn vượt xa tưởng tượng của bà ta.
“Không sao, vẫn là Hoàng Hậu nương nương nghĩ chu toàn.”
Ý của Hoàng Hậu, Từ Vương Phi đương nhiên không phản đối.
Sau khi đeo mạng che mặt chỉ còn lộ ra đôi mắt. Nhan Hoan Hoan cuối cùng cũng hiểu mạng che mặt chỉ cần đeo lên mẹ ruột cũng không nhận ra trong đa số các tiểu thuyết. Mắt lưới tấm che mặt dệt rất dày, sau khi đeo lên sẽ không chỉ che nửa mà là che khuất cả nửa khuôn mặt.
Nhan Hoan Hoan nhìn thoáng qua Từ Vương Phi sau khi đeo mạng che mặt, từ lúc hai người gặp nhau lần đầu, ở chung cũng chưa tới ba canh giờ, cũng không cảm thấy có thay đổi gì nhieeufm nếu như có đụng phải trên đường, tập trung nhìn có thể nhận ra ngay.
Xem ra mấy cái định luật trong tiểu thuyết mạng thật sự không thể tin hết, tất cả chỉ là kịch bản thôi.
Nếu không phải Trắc phi tới kính trà, Thẩm hoàng hậu rất muốn cho dựng bình phong ngăn cách. Dựng cái bình phong nổi bật như thế, Triệu Uyên có muốn làm càn, cũng sẽ không dám thò đầu vượt qua bình phong mà nhìn trộm em dâu đâu.
Chỉ một lát sau, cung nữ quay lại truyền lời dặn của Hoàng Hậu để hai người tiến vào.
Chỉ là đi từ ngoài vào trong điện nhưng có lẽ mất khoảng năm phút, có thể thấy được sự rộng lớn của Đông Hoa cung. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ đều là cung vàng điện ngọc, trước kia đồ cổ sứt mẻ bị vùi lấp được triển lãm ở trong bảo tàng, tất cả sáng rực rỡ tô điểm cho cả tòa cung điện, văn hóa của Nhan Hoan Hoan có hạn chưa từng xem qua đồ cổ nhưng thưởng thức cái đẹp là bản năng, ánh mắt nàng dừng lại rất lâu ở một bình ngọc hoa văn rạn cắm hoa lan, nhìn mãi mà không dời mắt.
Có thể đặt ở Đông Hoa cung, tất cả đều là đồ tốt hiếm có khó tìm.
Trước kia xem được bài đăng của người giàu trên weibo, sẽ cảm thán một câu cực kỳ ngưỡng mộ có tiền tốt thật đấy, nhưng tới khi thật sự ở trước mặt rồi thì lại có một cảm nhận khác.
Nhan Hoan Hoan rũ mi, nàng thản nhiên thừa nhận ham muốn của mình, nàng cũng muốn dùng những món tốt như vậy.
Hai người thỉnh an hành lễ với Hoàng Hậu Thái Tử, ngay cả Thẩm hoàng hậu có dáng vẻ ra sao cũng không thể thấy rõ, đầu phải cúi xuống, tư thế phải cung kính.
“Đứng dậy cả đi, ban ngồi.”
Triệu Uyên rất thích nư tử cúi đầu xuống khi thỉnh an, dù mạng che khuất một nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể thấy đường cong duyên dáng của cần cổ cùng một mảng da thịt trắng như tuyết, hơn nữa cậy vào việc đối phương không thể ngẩng đầu nhìn thẳng hắn ta nên ánh mắt hắn ta càng lộ liễu, có khi nhìn chằm chằm như mất kiểm soát, trì trệ không cho người đứng dậy khiến đối phương thấp thỏm bất an, nghĩ rằng đắc tối với Thái Tử điện hạ ở đâu rồi không.
Thẩm hoàng hậu đương nhiên sẽ không cho phép hắn ta nhìn đắm đuối hai người em dâu ở trong Đông Hoa cung, cung nữ thì không nói nhưng hai người này nhất định không được, thế là nhanh chóng ban cho ngồi.
Hắn ta thấy thế, cũng chỉ có thể nói đứng dậy, tầm mắt vẫn luôn dõi theo Nhan Hoan Hoan.
Triệu Uyên vì là dòng dõi quý tộc hoàng thất, lại là đích trưởng nam, từ nhỏ đã được cưng chiều như vàng tôn ngọc quý nên hắn ta chẳng biết lén lút vụng trộm là gì, chỉ cần hắn ta muốn, phụ hoàng mẫu hậu đều sẽ lấy cho hắn ta hống hách không kiêng dè gì ở trong cung nhưng cũng không làm gì đại loạn, trưởng thành rồi thì lại thích khoái cảm xấu xa này. May mà Triệu Uyên kế thừa gen tốt của cha mẹ, có vẻ ngoài ưa nhìn, lúc nhìn chằm chằm người khác giống như một con hổ đang nhìn con mồi nhưng không lộ rõ sự bỉ ổi.
Người luôn có dục vọng độc chiếm đối với thứ yêu thích, không màng danh lời chỉ vì thiếu tình yêu, ham vọng giống vậy, Đoan Thân vương Triệu Trạm lại giống như một con sói cô đơn.
Cung nữ sớm đã chuẩn bị xong đệm mềm, khi hai người ngồi xuống thì cũng chỉ dám ngồi chếch một chút, không dám ngồi hết. Từ Vương Phi kính trọng Hoàng Hậu nhưng cũng không sợ bà ta, nếu nói đến nhân vật khiến người khác nhượng bộ lui binh trong hậu cung thì Hoàng Hậu vẫn thua kém Thục phi, nhưng cũng không phải bởi vì bà ta không được sủng không có quyền, chỉ là tính cách quá khác biệt, Hoàng Hậu tài đức sáng suốt miễn là không liên quan tới Triệu Uyên thì sẽ không vô duyên vô cớ lên cơn với người khác, tuổi của bà ta đã ngoài 40 nên cũng có sự đôn hậu hiền từ của một lão thái thái rồi.
Nhưng người lại luôn có sự uy hiếp, mà Triệu Uyên chính là uy hiếp của Thẩm hoàng hậu.
Trước kia khi mang thai Thái Tử, bà ta đã quá bận tâm lo nghĩ vì hậu cung tranh đấu mà làm mất một đứa trẻ, tuy rằng chưa rõ giới tính, nhìn từ xa chỉ thấy máu thịt lẫn lộn, toàn thân bà ta toàn mồ hôi tưởng rằng lục phủ ngũ tạng của bản thân đều bị lấy ra theo bào thai rồi. Mạng Thẩm Hoàng Hậu lớn, cơ quan nội tạng hoàn hảo không có một khiếm khuyết nào, sau này khi sinh hạ trưởng hoàng tử Triệu Uyên thì càng khỏe mạnh hơn, nhưng tại thời điểm đó linh hồn của bà ta tựa như bị rút ra khỏi cơ thể, vô cùng trống trải.
Cảm giác trống vắng này chuyển thành dục vọng luôn muốn bồi đắp, từ nhỏ Triệu Uyên có yêu cầu gì thì bà ta cũng không đành lòng từ chối được.
Làm mẹ thì phải mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ này có khi lại dùng sai nơi.
“Cũng lâu rồi bổn cung không gặp Từ Vương phi,” Thẩm hoàng hậu đặt chén trà xuống, tùy ý tìm một đề tài: “Ngày tháng trôi qua thật nhanh, cứ luôn cảm thấy lần trước gặp ngươi thì ngươi vẫn còn nhỏ như vậy, chớp mắt một cái đã xuất giá rồi, gả vào hoàng gia cũng tốt, suy cho cùng từ nhỏ tới lớn, Đoan Thân vương cũng sẽ không bắt nạt ngươi, cuộc sống vẫn ổn thỏa chứ?”
Thẩm gia đương nhiên không phải không bắt kịp tin tức, Thẩm hoàng hậu thành một phe với Tả tướng, mặc dù không đến mức trở mặt với Từ gia nhưng tuyệt đối cũng không còn bao nhiêu giao tình lén lút nữa, đương nhiên cũng sẽ không chú ý tới khuê nữ của Từ gia.
Bề ngoài Từ Vương Phi là béo hay gầy thì bàta cũng không nhớ rõ, lúc này nói rất rõ ràng mạch lạc, rất có ý vui mừng cho sự trưởng thành của tiểu bối.
“Nghe người ta nói rằng cứ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh là vì ngày tháng sống rất tốt, chắc hẳn mọi việc của Hoàng Hậu nương nương đều vừa ý nên mới cảm thấy thời gian qua mau,” Từ Vương phi tìm vài câu dễ nghe rồi mới đáp: “Đoan Thân Vương đối đãi với thiếp thân rất tốt, phu quân như thế thì thiếp thân đương nhiên cũng sống rất tốt ạ.”
Nhan Hoan Hoan nghe hai người nói chuyện vẫn giữ sự lễ phép mỉm cười như bình thường.
Mặc dù cách lớp mạng che mặt không nhìn thấy môi nhưng cảm giác khi cười đôi mắt sẽ khác, Hoàng Hậu bât ngờ liếc qua đây lại tưởng rằng nàng đang cau mặt hay là thất thần, nàng chuyên nghiệp giữ vẻ tươi cười.
Trước đó lúc ở điện tuyển, Hoàng Hậu đã từng gặp Nhan Hoan Hoan, vừa không phải là quý nữ danh môn, lại cũng không phải tiến cung làm muội muội mình, bà ta không có một chút hứng thú nào với nàng, Nhan Hoan Hoan quá lo nghĩ rồi.
Ngược lại thì cũng không phải mất công bởi vì Thái Tử Triệu Uyên vẫn luôn đang nhìn nàng.
Nhan Hoan Hoan cũng rất khó lơ đi ánh mắt đang đăm đăm nhìn mình, hơn nữa nàng cũng có tò mò Thái tử mà ngày đó tới trêu chọc tân lang tân nương rốt cuộc có dáng vẻ bỉ ổi ra sao nên ngước mắt liếc một cái.
Chỉ một cái qua quýt nhưng trong đầu Nhan Hoan Hoan lại xuất hiện hai câu.
Mẹ nó, sao lại là ngươi?
Phải nhã nhặn một chút! Đời người thiếu gì nơi có thể gặp nhau?
Một cái liếc mắt đã khiến nàng hãi hùng khiếp vía, lại cụp mắt làm vẻ ngoan ngoãn nghe lời, trong đầu vang lên lời thứ hai: Chỉ vì liếc nhìn em trong đám đông...
‘Hệ thống, tôi bắt đầu tin nếu như đây là một quyển tiểu thuyết xuyên không, tôi không phải nữ chính thì cũng nên có một suất diễn nữ phụ cực kỳ ác độc, nhưng đây không phải là cậu đang mai một tài năng tôi sao? ’
【 Ký chủ, dựa vào cái gì mà khẳng định như thế?】
‘Mẹ nó lạc đường ở Quốc Công phủ thì có thể đụng trúng Nhị hoàng tử, lần trước dạo phố thì gặp được Thái Tử đương triều, vận may cỡ này còn làm sủng phi cái gì? Đi tìm Trần Cận Nam gia nhập hội Thiên Địa ám sát cẩu hoàng đế, một lần giết chuẩn xác thôi, đến lúc đó quay người từ nữ ca giả nam thì ít nhất cũng được làm tể tướng khuynh đảo triều thần mà.’
【……】
Hệ thống cũng không phải muốn để ý tới nàng lắm.
Nhan Hoan Hoan rất có tinh thần giải trí bất diệt, dù ở hoàn cảnh nào, nàng cũng có cách biểu đạt riêng, nói xong thì tâm trạng bản thân cũng vui vẻ hẳn, Thái Tử cũng chẳng còn đáng sợ nữa.
Người thanh niên kia ngồi một bên, phong nghi vạn trượng, mặt mày tuấn lãng, đôi mắt như sao mờ trong đêm đông...
Đúng là một trong những vị công tử hoa phục nàng gặp trên phố trước khi tuyển tú rồi, còn cầm lục lạc của nàng chơi trong tay nữa.
Ghép lại những mảnh ký ức vụn vỡ, tất cả đều có lời giải đáp rồi.
E rằng vị công tử này tràn đầy sức sống chia sẻ như lời đồn bên ngoài sẽ có hứng thú không thể diễn tả với cơ thiếp của huynh đệ như nàng đây.