Gói Biểu Cảm Cung Đấu - Trang 4
Chương 152
Ngay lúc hai khối u ác tính của hậu cung không còn ở đây nữa nữa, các phi tần không khỏi kiễng chân mong ngóng, chờ đợi Hoàng Thượng tới thăm.
Nhưng mà, chờ tới chờ lui lại chỉ chờ được một tin tức không thể nào quen thuộc hơn: Hoàng Thượng bãi giá Trường Nhạc cung.
Khi chuyện này truyền khắp hậu cung, có người thay đổi sắc mặt, cũng có người âm thầm chửi mắng, bọn họ căm ghét Nhan Quý Phi bám dai Hoàng Thượng như đỉa. Người đã đi rồi vẫn có thể bá chiếm Hoàng Thượng. Các phi tần xuất thân bình thường, địa vị thấp chưa từng được một lần nhìn thấy Hoàng Thượng đều nhớ đến một câu nói hình dung rất t.hô tục, chiếm lấy hố xí nhưng không đại tiện.
Mà ngoại trừ đám phụ nữ ra, trong số đàn ông cũng có một người vì tin tức này mà tinh thần ủ rũ, buồn bã vô cùng.
“Nhi thần tham kiến Hoàng Thượng.”
“Ừ, đứng dậy đi. Quý Phi không ở trong cung, trẫm đã hứa với nàng sẽ đôn đốc con cho thật tốt.”
...???
Triệu Tố bị bắt tới thư phòng với vẻ mặt bàng hoàng.
Thì ra cung điện của phi tần ở không có thư phòng, hiếm có phi tần nào biết chữ và thích đọc sách thì nhiều nhất cũng chỉ được mua cho một cái giá sách để đặt sách lên thôi là cũng đã rất có phong thái của một tài nữ tri thức rồi. Trường Nhạc cung lại là một điều kì lạ trong số đó. Chủ cung là một tục nhân hoàn toàn không có bất cứ liên kết nào với hai chữ “phong nhã” mà lại có thư phòng to nhất trong hậu cung.
Trường Nhạc cung vốn dĩ đã to rồi, sau khi Nhan Quý Phi chuyển vào ở lại tu sửa thêm một lần nữa. Trong vườn hoa có cầu nhỏ nước chảy, lại có cả một dòng sông. Không biết thợ thủ công làm thế nào mà ra được như vậy, chỉ biết đã phải tiêu rất nhiều tiền. Khi thời tiết nóng có thể ngâm chân trong nước, vô cùng mát mẻ. Hoàng Thượng cho rằng phụ nữ đều thích hoa cỏ cho nên trong vườn trồng đầy những hoa kỳ cỏ lạ, chỉ tiếc rằng nàng vốn dĩ không có sở thích thưởng hoa, cũng chỉ trồng mấy cây hoa đẹp đẽ để lúc chơi xích đu có thể làm thỏa mãn con mắt mà thôi. Chuyện này ngược lại làm khổ các cung nữ trong cung, mỗi lần dọn dẹp vườn hoa đều phải vô cùng cẩn thận, sợ rằng giá trị của những đóa hoa đó còn đáng tiền hơn các nàng ta nữa.
Nếu như Hoàng Thượng đã thường lui tới, lại cộng thêm việc suy nghĩ cho hoàng tử thích đọc sách, bèn xây một gian thư phòng. Hoàng Thượng nhìn thấy có loại sách gì hay ho sẽ sai người chép một bản đặt vào thư phòng của Trường Nhạc cung.
Mà lúc này, Triệu Tố vẫn còn đang chìm trong sự khiếp sợ. Hắn nơm nớm lo sợ đứng ở một bên, nhìn thấy phụ hoàng ngồi xuống vị trí quen thuộc, Tuỳ đại tổng quản ra hiệu cho cung nhân đem tấu chương đặt lên bàn, chỉ chốc lát sau đã xếp thành một núi tấu chương nho nhỏ. May mà cái bàn này vừa thấp vừa dài nên còn để thừa ra một khoảng chỗ trống, nếu không phụ hoàng cũng quá đáng thương rồi, quả thật giống như một chú chó bị ông chủ bóc lột sức lao động, không được tan làm mà phải ở lại làm thêm.
Hoàng đế phóng tới một ánh mắt, lập tức đâm thẳng vào Triệu Tố đang thận trọng từng chút một.
“Ngồi xuống đi.”
Nhìn thấy hắn ngẩn ngơ, hoàng đế híp mắt lại thầm nghĩ, đừng có nói là đứa nhỏ này bị khuôn mặt lạnh của hắn dọa cho sợ rồi đấy nhé. Thế là hắn cố gắng bày ra một vẻ mặt vô cùng ôn hoà. Hoàng đế có rất nhiều nét mặt, đối với thần tử, hắn lúc nào cũng có thể kiểm soát quyền lực. Nhưng đối với những người được công nhận là người thân, hắn thường rất thoải mái, hắn không quen dùng cách thức đối ngoại với người ngoài để đối xử với bọn họ. Nhưng mà vẻ mặt mà hắn cho rằng là vô cùng ôn hoà vui vẻ này rơi vào mắt con trai lại là...
Cười gằn.
Hai chữ căng thẳng đã không đủ để hình dung tâm trạng bây giờ của Triệu Tố nữa rồi, tưởng chừng như là một vạn con ngựa đang từ thác nước Niagara phi nước đại xông thẳng tới tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của hắn. Chỉ sợ rằng nhiều năm về sau nữa cũng không thể xoá nhoà đi nụ cười khuynh thành này của phụ hoàng. Sau khi ngồi xuống bên cạnh phụ hoàng, nghe hắn dặn dò: “Trẫm phải phê duyệt tấu chương, con muốn xem sách gì hay là đói rồi muốn dùng điểm tâm thì gọi Tuỳ Tỉnh đưa tới, có chỗ nào đọc không hiểu thì hỏi Phụ Hoàng.”
“Vâng, nhi thần hiểu rồi.”
Triệu Tố vừa bị doạ cho mơ mơ màng màng đã giật mình tỉnh lại. Phụ hoàng phê duyệt tấu chương, còn hắn ở bên cạnh đọc sách sao? Đây chính là một ân sủng to lớn đó! Hơn nữa từ trong các vấn đề có thể đoán ra được cách nghĩ và lập trường của Hoàng Thượng đối với các tiền lệ trong lịch sử, từ đó suy luận ra về sau nếu như có phát sinh sự việc giống như vậy, hắn sẽ có khuynh hướng đưa ra sự lựa chọn như thế nào. Không nói đến việc lấy lòng phụ hoàng, chỉ nói việc ngày sau khi tham gia xử lý chuyện chính sự, càng hiểu rõ tính tình của người thì càng có lợi thế!
Thấy nhi tử đã lấy lại tinh thần, Triệu Trạm dù bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức gương mặt nhỏ đang vô cùng căng thẳng, lại không tự chủ được mà lộ ra một ít manh mối của thằng bé. Hắn có vẻ có thể đoán ra được con trai đang nghĩ cái gì trong đầu. Từ trước đến nay, hoàng đế rất kiêng kị việc người khác nhìn chằm chằm vào long ỷ, cho dù là con ruột cũng không ngoại lệ nhưng Triệu Trạm lại không hề cảm thấy lo lắng chút nào, chuyện này ngược lại vừa đúng ý của hắn. Thỉnh thoảng hắn sẽ chọn ra một số ví dụ đơn giản mà có tính tiêu biểu ra để hỏi ý kiến con trai.
Tố Nhi là đứa con trai đầu tiên của hắn, hắn cũng không biết được một đứa trẻ năm tuổi phải có trình độ như thế nào. Hồi năm tuổi hắn đang làm những việc gì đã quên mất bảy tám phần, dù sao có hoàng huynh ở đó, thời thơ ấu của hắn trải qua không vui vẻ một chút nào. Câu trả lời của Triệu Tố vượt qua sự kỳ vọng của hắn, chỉ cần con trai chăm chỉ học tập và có khả năng học hỏi, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình để dạy dỗ con trai.
Trong quan hệ hai cha con thì đây không được tính là dịu dàng gì, càng không thể nói rằng sự dạy dỗ của cha đã kéo cần khoảng cách giữa hai người lại.
Triệu Trạm suy nghĩ, tuy rằng trẫm vẫn thích Nhan Hoan nhất, nhưng tố chất của đứa trẻ này cũng không tồi, chịu bỏ công sức học hỏi, rất được lòng trẫm. Cũng trong lúc đó, con trai sau khi nhìn trộm hắn một cái thì thầm nghĩ phụ hoàng đối xử với mình thật tốt... nhưng người mình thích nhất vẫn là mẫu thân cơ.
Từ đấy có thể thấy hai người quả thật là ruột thịt.
Trong lúc hai người này đang rất chăm chỉ, thì ở sơn trang nghỉ mát, hai cung phi của hoàng đế đã quên sạch sành sanh mọi chuyện trong hậu cung, ra sức vui chơi. Ở sơn trang, Nhan Hoan Hoan chính là nhân vật có tiếng nói nhất, muốn du sơn ngoạn thuỷ hay muốn ăn uống như thế nào cũng được. Hai tháng này không cần dậy sớm thỉnh an, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó, đây cũng có thể nói là hưởng phúc lợi khi được làm hoàng đế nhưng lại không phải thượng triều hay hao tâm tổn trí phê duyệt tấu chương.
Ôn mỹ nhân vui mừng đến mức không tìm được lối ra, nàng ta đã trốn khỏi tầm mắt của Hoàng Thượng suốt một tháng trời, giờ đây cuối cùng đã được đoàn tụ với Quý Phi tỷ tỷ lâu ngày không gặp. Ở sơn trang có một hồ tắm lớn, diện tích có thể sánh ngang với hồ bơi cỡ nhỏ, ngoài ra còn có hồ nhỏ cách biệt với bên ngoài để chủ tử thoải mái nghịch nước. Nói là hồ nhỏ cách biệt với bên ngoài thôi, nhưng cũng chỉ là được binh lính canh gác nghiêm ngặt bên ngoài, không cho bất cứ người thường hay kẻ xấu nào xông vào được mà thôi.
Nhan Hoan Hoan tâm trạng vô cùng tốt, ngày hôm trước đã đồng ý lời thỉnh cầu của Ôn mỹ nhân là nằm chung giường ngủ với nàng ta. Tuy nói rằng như vậy nhưng cái giường rất lớn, lớn đến mức có thể ở trên đó lăn qua lăn lại cũng không đụng trúng nhau hay bị rơi xuống đất. Nàng ta chỉ là muốn gần gũi nàng một chút, tình cảm của hai người cũng thật sự rất tốt, ăn cùng nhau ở cùng nhau, đi du lịch cũng vô cùng vui vẻ. Lúc bắt đầu xây dựng sơn trang nghỉ mát đã cố tình xây sao cho thật thông thoáng, mát mẻ, lại cộng thêm việc Quý Phi đi tới đâu cũng có cung nữ cũng mang theo chậu băng và quạt gió tới đó, tóm lại chỗ nào cũng vô cùng mát mẻ. Nàng thích thú lười biếng ở đây mấy ngày, lười đến mức tê liệt giống như một cây kem bị tan chảy. Ngồi cũng không ra ngồi, đến ăn cơm cũng cần cung nữ đút cho từng miếng một. Lười biếng ba ngày, cuối cùng cũng ép được hết tất cả những chuyện ngột ngạt của Hoàng cung trong cơ thể ra bên ngoài, trở nên tràn đầy sức sống.
Lúc Nhan Quý Phi tràn đầy năng lượng là lúc người khác bận trăm công nghìn việc.
Trước khi rời cung, tuy rằng Hoàng Thượng không muốn nàng rời đi nhưng vẫn sợ chuyến đi này nàng chơi không đủ vui vẻ cho nên đã hạ lệnh, ngoại trừ dính dáng đến việc quân cơ hay xảy ra tình huống đặc biệt, tất cả đều nghe theo lời dặn dò của Nhan Quý Phi. Nàng cầm chiếc lông gà làm thẻ lệnh, gọi tất cả các ca cơ, vũ cơ nhạc sĩ hầu hạ Hoàng Thượng mỗi năm một lần tới vui đùa cùng nàng.
Nàng còn chê vẫn chưa đủ náo nhiệt, bèn bắt ép Đàn Văn đang đứng hầu hạ ngồi xuống vị trí bên trái nàng, vị trí bên phải nàng sớm đã bị Ôn mỹ nhân chiếm lấy rồi. Trong lòng nàng vẫn thấy hơi trống trải bèn sai người tới Thính Trúc viện mời Phúc An công chúa tới.
“Đã nói rồi, có món ngon có trò vui, còn phải có cả các tỷ tỷ xinh đẹp khiêu vũ ca hát!”
Nhan Hoan Hoan vỗ đùi, rất có phong phạm của ông chủ lớn tới hộp đêm, uống rượu sờ tay người đẹp.
Người nhận mệnh lệnh là một cô gái thật thà tên là Thu Vân, nàng ta đã tận mắt chứng kiến chủ tử nhà mình liên tiếp được thượng vị. Đối với nàng ta mà nói, lời của chủ tử không khác gì thánh chỉ, vậy nên nàng ta đem lời nói rất qua loa của chủ tử truyền đạt lại cho Thính Trúc viện Phúc An công chúa không sót bất cứ một chữ nào.
Phúc An công chúa mới chỉ có năm tuổi, vào thời điểm trẻ con phải ầm ĩ nhốn nháo nhất, thì nàng ấy lại vô cùng an tĩnh.
Nhìn thấy cung nữ của Quý Phi cầu kiến, nàng ta sợ hãi nghe xong, siết chặt lấy tay của đại cung nữ bên người, ngẩng đầu lên muốn nhìn Thu Vân nhưng lại giống như nghĩ đến điều gì đó bèn cúi đầu xuống thật nhanh. Nàng ấy ấp úng nói: “Ý tốt của Quý Phi...” Nàng ấy lại dừng lại một chút, giống như bộ não nhỏ không thể hỗ trợ nàng ấy hoàn thành cái suy nghĩ phức tạp này. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra nét u sầu không phù hợp với lứa tuổi của nàng ấy: “Ta muốn đi.”
Mẫu hậu đã nói không được tiếp tục ỷ lại vào cung nữ bên cạnh nữa. Nếu như lại bị người phát hiện ra mỗi khi nàng ấy gặp chuyện gì đều hỏi ý kiến của hạ nhân trước thì cung nữ có cảm tình tốt nhất với nàng ta sẽ bị tống cổ đi Hoán Y cục. Phúc An công chúa chưa từng đến Hoán Y cục, nàng ấy chỉ biết rằng ở đấy phải làm việc rất vất vả, nàng ấy không nỡ nhìn người bạn của mình phải chịu khổ.
Thân là đích trưởng công chúa của Đại Tấn sao có thể không có chủ kiến như vậy, gặp chuyện gì cũng muốn hỏi ý kiến của cung nhân cơ chứ? Mẫu Hậu luôn luôn cảm thấy thất vọng với nàng ấy, mười tháng mang thai, còn bị tổn thương sâu trong cơ thể chỉ đổi lại một đứa con gái, hơn nữa tính cách đứa bé lại còn yếu đuối, không phù hợp với sự kỳ vọng của người một chút nào. Phúc An công chúa cảm thấy vô cùng áy náy với mẫu hậu, nàng ấy nợ mẫu hậu rất nhiều nên chỉ có thể cố gắng thay đổi bản thân mình từng chút một.
Nàng ấy phải giúp mẫu hậu tranh sủng, phải có khí chất phách của một công chúa, phải có lập trường riêng của bản thân, có sợ cũng không được khóc, không được luống cuống hoảng loạn.
Đủ loại yêu cầu đã ép một đứa trẻ năm tuổi đến mức không thể nào thở được. Cơ thể Phúc An công chúa vốn dĩ đã yếu ớt, nếu không phải do sinh ra trong nhà hoàng đế, những dược liệu tốt nhất được ban vào Dực Khôn cung như nước chảy, thì liệu nàng ấy có thể sống đến tuổi cập kê hay không vẫn là điều không thể biết được.
“Điện hạ...”
Không thể ngờ được công chúa lại đồng ý lời mời của Nhan Quý Phi, Lý cô cô không khỏi kêu lên một tiếng. Phúc An công chúa cảm thấy cả người mình khẽ run lên, gương mặt nhỏ bé trông rất bình thản nhưng khoé mắt lại mang theo nước mắt.
Nàng ấy phải có ý kiến riêng của bản thân mình!
Chung quy lại Phúc An công chúa cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, Từ Hoàng Hậu ra lệnh cho hạ nhân dạy dỗ nàng ấy như vậy, tuy rằng trong lòng nàng ấy rất muốn phục tùng, nhưng thực tế việc nàng ấy làm ra chưa chắc đã giống với cách nghĩ của Từ Hoàng Hậu. Từ Hoàng Hậu muốn nàng ấy phải có chủ ý, nhưng cũng không vui khi nhìn thấy con gái gần gũi với Nhan Quý Phi. Phúc An công chúa chỉ hiểu được "có chủ ý của bản thân" nhưng lại không đoán ra được ý tứ sâu xa của Mẫu Hậu.
Chơi trò tâm cơ với trẻ con rất dễ tự chuốc lấy thất bại.
“Ta sẽ đi.” Nàng ấy lặp lại một lần nữa.
Thu Vân không hề nhận ra bầu không khí tế nhị ở Thính Trúc viện, nghe thấy Phúc An công chúa đồng ý thì cảm thấy bản thân nàng ta đã hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử. Nàng ta cười tiếp lời: “Nếu như công chúa điện hạ đã muốn đi, không bằng để nô tỳ dẫn đường cho?”
“Được.”
Phúc An công chúa nhẹ nhàng gật đầu.
Ý của công chúa điện hạ biểu đạt rất rõ ràng, cung nữ của Quý Phi lại đang nhìn chằm chằm, người bên cạnh công chúa sợ Quý Phi sẽ mách Hoàng Thượng nên không dám chỉ bảo công chúa điện hạ "nói một đằng làm một nẻo", chỉ có thể nghe theo ý của nàng ta, cùng nàng ta đi đến Nhạc Xuân lâu nơi Quý Phi nương nương đang ở.
Toà lầu này vẫn là do Hoàng Thượng vào nàng sinh nhật của Quý Phi ban tặng cho nàng. Theo quy tắc không được dùng khuê danh để đặt tên lâu, nên chỉ đặt sao cho có ý nghĩa. Bên trong được bày biện vô cùng xa hoa, không thua kém gì Thần Các của Hoàng Thượng. Chỉ tiếc rằng bất luận Thần Các có được thiết kế tráng lệ đến như thế nào đi chăng nữa thì đến nay cũng chưa từng được đón tiếp vị Tân đế luôn chuyên tâm với triều chính này.
Nhưng mà, chờ tới chờ lui lại chỉ chờ được một tin tức không thể nào quen thuộc hơn: Hoàng Thượng bãi giá Trường Nhạc cung.
Khi chuyện này truyền khắp hậu cung, có người thay đổi sắc mặt, cũng có người âm thầm chửi mắng, bọn họ căm ghét Nhan Quý Phi bám dai Hoàng Thượng như đỉa. Người đã đi rồi vẫn có thể bá chiếm Hoàng Thượng. Các phi tần xuất thân bình thường, địa vị thấp chưa từng được một lần nhìn thấy Hoàng Thượng đều nhớ đến một câu nói hình dung rất t.hô tục, chiếm lấy hố xí nhưng không đại tiện.
Mà ngoại trừ đám phụ nữ ra, trong số đàn ông cũng có một người vì tin tức này mà tinh thần ủ rũ, buồn bã vô cùng.
“Nhi thần tham kiến Hoàng Thượng.”
“Ừ, đứng dậy đi. Quý Phi không ở trong cung, trẫm đã hứa với nàng sẽ đôn đốc con cho thật tốt.”
...???
Triệu Tố bị bắt tới thư phòng với vẻ mặt bàng hoàng.
Thì ra cung điện của phi tần ở không có thư phòng, hiếm có phi tần nào biết chữ và thích đọc sách thì nhiều nhất cũng chỉ được mua cho một cái giá sách để đặt sách lên thôi là cũng đã rất có phong thái của một tài nữ tri thức rồi. Trường Nhạc cung lại là một điều kì lạ trong số đó. Chủ cung là một tục nhân hoàn toàn không có bất cứ liên kết nào với hai chữ “phong nhã” mà lại có thư phòng to nhất trong hậu cung.
Trường Nhạc cung vốn dĩ đã to rồi, sau khi Nhan Quý Phi chuyển vào ở lại tu sửa thêm một lần nữa. Trong vườn hoa có cầu nhỏ nước chảy, lại có cả một dòng sông. Không biết thợ thủ công làm thế nào mà ra được như vậy, chỉ biết đã phải tiêu rất nhiều tiền. Khi thời tiết nóng có thể ngâm chân trong nước, vô cùng mát mẻ. Hoàng Thượng cho rằng phụ nữ đều thích hoa cỏ cho nên trong vườn trồng đầy những hoa kỳ cỏ lạ, chỉ tiếc rằng nàng vốn dĩ không có sở thích thưởng hoa, cũng chỉ trồng mấy cây hoa đẹp đẽ để lúc chơi xích đu có thể làm thỏa mãn con mắt mà thôi. Chuyện này ngược lại làm khổ các cung nữ trong cung, mỗi lần dọn dẹp vườn hoa đều phải vô cùng cẩn thận, sợ rằng giá trị của những đóa hoa đó còn đáng tiền hơn các nàng ta nữa.
Nếu như Hoàng Thượng đã thường lui tới, lại cộng thêm việc suy nghĩ cho hoàng tử thích đọc sách, bèn xây một gian thư phòng. Hoàng Thượng nhìn thấy có loại sách gì hay ho sẽ sai người chép một bản đặt vào thư phòng của Trường Nhạc cung.
Mà lúc này, Triệu Tố vẫn còn đang chìm trong sự khiếp sợ. Hắn nơm nớm lo sợ đứng ở một bên, nhìn thấy phụ hoàng ngồi xuống vị trí quen thuộc, Tuỳ đại tổng quản ra hiệu cho cung nhân đem tấu chương đặt lên bàn, chỉ chốc lát sau đã xếp thành một núi tấu chương nho nhỏ. May mà cái bàn này vừa thấp vừa dài nên còn để thừa ra một khoảng chỗ trống, nếu không phụ hoàng cũng quá đáng thương rồi, quả thật giống như một chú chó bị ông chủ bóc lột sức lao động, không được tan làm mà phải ở lại làm thêm.
Hoàng đế phóng tới một ánh mắt, lập tức đâm thẳng vào Triệu Tố đang thận trọng từng chút một.
“Ngồi xuống đi.”
Nhìn thấy hắn ngẩn ngơ, hoàng đế híp mắt lại thầm nghĩ, đừng có nói là đứa nhỏ này bị khuôn mặt lạnh của hắn dọa cho sợ rồi đấy nhé. Thế là hắn cố gắng bày ra một vẻ mặt vô cùng ôn hoà. Hoàng đế có rất nhiều nét mặt, đối với thần tử, hắn lúc nào cũng có thể kiểm soát quyền lực. Nhưng đối với những người được công nhận là người thân, hắn thường rất thoải mái, hắn không quen dùng cách thức đối ngoại với người ngoài để đối xử với bọn họ. Nhưng mà vẻ mặt mà hắn cho rằng là vô cùng ôn hoà vui vẻ này rơi vào mắt con trai lại là...
Cười gằn.
Hai chữ căng thẳng đã không đủ để hình dung tâm trạng bây giờ của Triệu Tố nữa rồi, tưởng chừng như là một vạn con ngựa đang từ thác nước Niagara phi nước đại xông thẳng tới tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của hắn. Chỉ sợ rằng nhiều năm về sau nữa cũng không thể xoá nhoà đi nụ cười khuynh thành này của phụ hoàng. Sau khi ngồi xuống bên cạnh phụ hoàng, nghe hắn dặn dò: “Trẫm phải phê duyệt tấu chương, con muốn xem sách gì hay là đói rồi muốn dùng điểm tâm thì gọi Tuỳ Tỉnh đưa tới, có chỗ nào đọc không hiểu thì hỏi Phụ Hoàng.”
“Vâng, nhi thần hiểu rồi.”
Triệu Tố vừa bị doạ cho mơ mơ màng màng đã giật mình tỉnh lại. Phụ hoàng phê duyệt tấu chương, còn hắn ở bên cạnh đọc sách sao? Đây chính là một ân sủng to lớn đó! Hơn nữa từ trong các vấn đề có thể đoán ra được cách nghĩ và lập trường của Hoàng Thượng đối với các tiền lệ trong lịch sử, từ đó suy luận ra về sau nếu như có phát sinh sự việc giống như vậy, hắn sẽ có khuynh hướng đưa ra sự lựa chọn như thế nào. Không nói đến việc lấy lòng phụ hoàng, chỉ nói việc ngày sau khi tham gia xử lý chuyện chính sự, càng hiểu rõ tính tình của người thì càng có lợi thế!
Thấy nhi tử đã lấy lại tinh thần, Triệu Trạm dù bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức gương mặt nhỏ đang vô cùng căng thẳng, lại không tự chủ được mà lộ ra một ít manh mối của thằng bé. Hắn có vẻ có thể đoán ra được con trai đang nghĩ cái gì trong đầu. Từ trước đến nay, hoàng đế rất kiêng kị việc người khác nhìn chằm chằm vào long ỷ, cho dù là con ruột cũng không ngoại lệ nhưng Triệu Trạm lại không hề cảm thấy lo lắng chút nào, chuyện này ngược lại vừa đúng ý của hắn. Thỉnh thoảng hắn sẽ chọn ra một số ví dụ đơn giản mà có tính tiêu biểu ra để hỏi ý kiến con trai.
Tố Nhi là đứa con trai đầu tiên của hắn, hắn cũng không biết được một đứa trẻ năm tuổi phải có trình độ như thế nào. Hồi năm tuổi hắn đang làm những việc gì đã quên mất bảy tám phần, dù sao có hoàng huynh ở đó, thời thơ ấu của hắn trải qua không vui vẻ một chút nào. Câu trả lời của Triệu Tố vượt qua sự kỳ vọng của hắn, chỉ cần con trai chăm chỉ học tập và có khả năng học hỏi, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình để dạy dỗ con trai.
Trong quan hệ hai cha con thì đây không được tính là dịu dàng gì, càng không thể nói rằng sự dạy dỗ của cha đã kéo cần khoảng cách giữa hai người lại.
Triệu Trạm suy nghĩ, tuy rằng trẫm vẫn thích Nhan Hoan nhất, nhưng tố chất của đứa trẻ này cũng không tồi, chịu bỏ công sức học hỏi, rất được lòng trẫm. Cũng trong lúc đó, con trai sau khi nhìn trộm hắn một cái thì thầm nghĩ phụ hoàng đối xử với mình thật tốt... nhưng người mình thích nhất vẫn là mẫu thân cơ.
Từ đấy có thể thấy hai người quả thật là ruột thịt.
Trong lúc hai người này đang rất chăm chỉ, thì ở sơn trang nghỉ mát, hai cung phi của hoàng đế đã quên sạch sành sanh mọi chuyện trong hậu cung, ra sức vui chơi. Ở sơn trang, Nhan Hoan Hoan chính là nhân vật có tiếng nói nhất, muốn du sơn ngoạn thuỷ hay muốn ăn uống như thế nào cũng được. Hai tháng này không cần dậy sớm thỉnh an, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó, đây cũng có thể nói là hưởng phúc lợi khi được làm hoàng đế nhưng lại không phải thượng triều hay hao tâm tổn trí phê duyệt tấu chương.
Ôn mỹ nhân vui mừng đến mức không tìm được lối ra, nàng ta đã trốn khỏi tầm mắt của Hoàng Thượng suốt một tháng trời, giờ đây cuối cùng đã được đoàn tụ với Quý Phi tỷ tỷ lâu ngày không gặp. Ở sơn trang có một hồ tắm lớn, diện tích có thể sánh ngang với hồ bơi cỡ nhỏ, ngoài ra còn có hồ nhỏ cách biệt với bên ngoài để chủ tử thoải mái nghịch nước. Nói là hồ nhỏ cách biệt với bên ngoài thôi, nhưng cũng chỉ là được binh lính canh gác nghiêm ngặt bên ngoài, không cho bất cứ người thường hay kẻ xấu nào xông vào được mà thôi.
Nhan Hoan Hoan tâm trạng vô cùng tốt, ngày hôm trước đã đồng ý lời thỉnh cầu của Ôn mỹ nhân là nằm chung giường ngủ với nàng ta. Tuy nói rằng như vậy nhưng cái giường rất lớn, lớn đến mức có thể ở trên đó lăn qua lăn lại cũng không đụng trúng nhau hay bị rơi xuống đất. Nàng ta chỉ là muốn gần gũi nàng một chút, tình cảm của hai người cũng thật sự rất tốt, ăn cùng nhau ở cùng nhau, đi du lịch cũng vô cùng vui vẻ. Lúc bắt đầu xây dựng sơn trang nghỉ mát đã cố tình xây sao cho thật thông thoáng, mát mẻ, lại cộng thêm việc Quý Phi đi tới đâu cũng có cung nữ cũng mang theo chậu băng và quạt gió tới đó, tóm lại chỗ nào cũng vô cùng mát mẻ. Nàng thích thú lười biếng ở đây mấy ngày, lười đến mức tê liệt giống như một cây kem bị tan chảy. Ngồi cũng không ra ngồi, đến ăn cơm cũng cần cung nữ đút cho từng miếng một. Lười biếng ba ngày, cuối cùng cũng ép được hết tất cả những chuyện ngột ngạt của Hoàng cung trong cơ thể ra bên ngoài, trở nên tràn đầy sức sống.
Lúc Nhan Quý Phi tràn đầy năng lượng là lúc người khác bận trăm công nghìn việc.
Trước khi rời cung, tuy rằng Hoàng Thượng không muốn nàng rời đi nhưng vẫn sợ chuyến đi này nàng chơi không đủ vui vẻ cho nên đã hạ lệnh, ngoại trừ dính dáng đến việc quân cơ hay xảy ra tình huống đặc biệt, tất cả đều nghe theo lời dặn dò của Nhan Quý Phi. Nàng cầm chiếc lông gà làm thẻ lệnh, gọi tất cả các ca cơ, vũ cơ nhạc sĩ hầu hạ Hoàng Thượng mỗi năm một lần tới vui đùa cùng nàng.
Nàng còn chê vẫn chưa đủ náo nhiệt, bèn bắt ép Đàn Văn đang đứng hầu hạ ngồi xuống vị trí bên trái nàng, vị trí bên phải nàng sớm đã bị Ôn mỹ nhân chiếm lấy rồi. Trong lòng nàng vẫn thấy hơi trống trải bèn sai người tới Thính Trúc viện mời Phúc An công chúa tới.
“Đã nói rồi, có món ngon có trò vui, còn phải có cả các tỷ tỷ xinh đẹp khiêu vũ ca hát!”
Nhan Hoan Hoan vỗ đùi, rất có phong phạm của ông chủ lớn tới hộp đêm, uống rượu sờ tay người đẹp.
Người nhận mệnh lệnh là một cô gái thật thà tên là Thu Vân, nàng ta đã tận mắt chứng kiến chủ tử nhà mình liên tiếp được thượng vị. Đối với nàng ta mà nói, lời của chủ tử không khác gì thánh chỉ, vậy nên nàng ta đem lời nói rất qua loa của chủ tử truyền đạt lại cho Thính Trúc viện Phúc An công chúa không sót bất cứ một chữ nào.
Phúc An công chúa mới chỉ có năm tuổi, vào thời điểm trẻ con phải ầm ĩ nhốn nháo nhất, thì nàng ấy lại vô cùng an tĩnh.
Nhìn thấy cung nữ của Quý Phi cầu kiến, nàng ta sợ hãi nghe xong, siết chặt lấy tay của đại cung nữ bên người, ngẩng đầu lên muốn nhìn Thu Vân nhưng lại giống như nghĩ đến điều gì đó bèn cúi đầu xuống thật nhanh. Nàng ấy ấp úng nói: “Ý tốt của Quý Phi...” Nàng ấy lại dừng lại một chút, giống như bộ não nhỏ không thể hỗ trợ nàng ấy hoàn thành cái suy nghĩ phức tạp này. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra nét u sầu không phù hợp với lứa tuổi của nàng ấy: “Ta muốn đi.”
Mẫu hậu đã nói không được tiếp tục ỷ lại vào cung nữ bên cạnh nữa. Nếu như lại bị người phát hiện ra mỗi khi nàng ấy gặp chuyện gì đều hỏi ý kiến của hạ nhân trước thì cung nữ có cảm tình tốt nhất với nàng ta sẽ bị tống cổ đi Hoán Y cục. Phúc An công chúa chưa từng đến Hoán Y cục, nàng ấy chỉ biết rằng ở đấy phải làm việc rất vất vả, nàng ấy không nỡ nhìn người bạn của mình phải chịu khổ.
Thân là đích trưởng công chúa của Đại Tấn sao có thể không có chủ kiến như vậy, gặp chuyện gì cũng muốn hỏi ý kiến của cung nhân cơ chứ? Mẫu Hậu luôn luôn cảm thấy thất vọng với nàng ấy, mười tháng mang thai, còn bị tổn thương sâu trong cơ thể chỉ đổi lại một đứa con gái, hơn nữa tính cách đứa bé lại còn yếu đuối, không phù hợp với sự kỳ vọng của người một chút nào. Phúc An công chúa cảm thấy vô cùng áy náy với mẫu hậu, nàng ấy nợ mẫu hậu rất nhiều nên chỉ có thể cố gắng thay đổi bản thân mình từng chút một.
Nàng ấy phải giúp mẫu hậu tranh sủng, phải có khí chất phách của một công chúa, phải có lập trường riêng của bản thân, có sợ cũng không được khóc, không được luống cuống hoảng loạn.
Đủ loại yêu cầu đã ép một đứa trẻ năm tuổi đến mức không thể nào thở được. Cơ thể Phúc An công chúa vốn dĩ đã yếu ớt, nếu không phải do sinh ra trong nhà hoàng đế, những dược liệu tốt nhất được ban vào Dực Khôn cung như nước chảy, thì liệu nàng ấy có thể sống đến tuổi cập kê hay không vẫn là điều không thể biết được.
“Điện hạ...”
Không thể ngờ được công chúa lại đồng ý lời mời của Nhan Quý Phi, Lý cô cô không khỏi kêu lên một tiếng. Phúc An công chúa cảm thấy cả người mình khẽ run lên, gương mặt nhỏ bé trông rất bình thản nhưng khoé mắt lại mang theo nước mắt.
Nàng ấy phải có ý kiến riêng của bản thân mình!
Chung quy lại Phúc An công chúa cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, Từ Hoàng Hậu ra lệnh cho hạ nhân dạy dỗ nàng ấy như vậy, tuy rằng trong lòng nàng ấy rất muốn phục tùng, nhưng thực tế việc nàng ấy làm ra chưa chắc đã giống với cách nghĩ của Từ Hoàng Hậu. Từ Hoàng Hậu muốn nàng ấy phải có chủ ý, nhưng cũng không vui khi nhìn thấy con gái gần gũi với Nhan Quý Phi. Phúc An công chúa chỉ hiểu được "có chủ ý của bản thân" nhưng lại không đoán ra được ý tứ sâu xa của Mẫu Hậu.
Chơi trò tâm cơ với trẻ con rất dễ tự chuốc lấy thất bại.
“Ta sẽ đi.” Nàng ấy lặp lại một lần nữa.
Thu Vân không hề nhận ra bầu không khí tế nhị ở Thính Trúc viện, nghe thấy Phúc An công chúa đồng ý thì cảm thấy bản thân nàng ta đã hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử. Nàng ta cười tiếp lời: “Nếu như công chúa điện hạ đã muốn đi, không bằng để nô tỳ dẫn đường cho?”
“Được.”
Phúc An công chúa nhẹ nhàng gật đầu.
Ý của công chúa điện hạ biểu đạt rất rõ ràng, cung nữ của Quý Phi lại đang nhìn chằm chằm, người bên cạnh công chúa sợ Quý Phi sẽ mách Hoàng Thượng nên không dám chỉ bảo công chúa điện hạ "nói một đằng làm một nẻo", chỉ có thể nghe theo ý của nàng ta, cùng nàng ta đi đến Nhạc Xuân lâu nơi Quý Phi nương nương đang ở.
Toà lầu này vẫn là do Hoàng Thượng vào nàng sinh nhật của Quý Phi ban tặng cho nàng. Theo quy tắc không được dùng khuê danh để đặt tên lâu, nên chỉ đặt sao cho có ý nghĩa. Bên trong được bày biện vô cùng xa hoa, không thua kém gì Thần Các của Hoàng Thượng. Chỉ tiếc rằng bất luận Thần Các có được thiết kế tráng lệ đến như thế nào đi chăng nữa thì đến nay cũng chưa từng được đón tiếp vị Tân đế luôn chuyên tâm với triều chính này.