Gói Biểu Cảm Cung Đấu - Trang 4
Chương 134
Sau khi thành thật với nhau, khoảng cách giữa hai người tựa như cũng xích lại gần nhau hơn rất nhiều.
Đương nhiên, thành thật với nhau vốn không mang ý nghĩa ấm áp hay tốt đẹp, thậm chí càng nhiều hơn là xé nát mặt thiếu sót, không hoàn mỹ, xấu xí hoặc thống khổ của mình bày ra cho đối phương nhìn. Cho dù ta của chân thật có đủ loại khuyết điểm, ngươi cũng vẫn có thể yêu ta sao?
Triệu Trạm nhìn chăm chú nữ nhân dưới người mình, hình như Nhan Hoan càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Nói ra câu nói này đối với người sớm chiều bên nhau, thật sự có chút giống kiểu lấy lòng dối trá khoác lác, nhưng đây là suy nghĩ ẩn sâu dưới đáy lòng Triệu Trạm,nhưng con người sao có thể sinh ra sự biến hóa lớn như vậy chỉ vẻn vẹn trong một hai ngày? Lúc vừa suy nghĩ vừa nhẹ nhàng nhéo vào tay nàng, thứ hắn chạm vào là da thịt mềm mại tinh xảo hơn nhiều so với trước kia, nghi hoặc qua đi, hắn chỉ có thế giải thích rằng, có lẽ trước kia mình không chú ý quan sát nàng.
Chỉ cần càng tiêu phí nhiều thời gian trên người nàng là có thể phát hiện càng nhiều ưu điểm của nàng.
Người hắn cực kỳ yêu thương, giống như một quyển sách kinh điển, mỗi một lần nghiên cứu đều phát hiện ra điều thú vị khác nhau, chứ không phải là một cái rương quý, cho dù bên trong có bao nhiêu vàng bạc châu báu, chỉ cần liếc mắt đã nhìn rõ hết mọi thứ vào khoảnh khắc mở ra, cũng chỉ có như vậy.
Trên giường, cảm tình sâu đậm, tóc mai kề sát.
“Nhan Hoan, nàng là một quyển sách trẫm yêu thích nhất.”
……
Ha? Ai nghe xong hình dung như vậy sẽ vui chứ?
Đuôi lông mày khóe mắt của Nhan Hoan Hoan tràn ngập sự vui vẻ, bày ra ý cười lười nhác: “Hoàng Thượng, đây là đang tỏ tình sao?”
“Là lời nói thật,” hắn dừng lại, ý thức được bản thân có thể lại nói mấy lời không hay ho, chần chừ thừa nhận: “…Là đang tỏ tình.”
“Hoàng Thượng muốn nghe ta tỏ tình không?”
“Nàng nói đi, trẫm học hỏi chút.”
Sau khi đã bày tỏ tình cảm, có xấu cỡ nào đi chăng nữa cũng nên xuất hiện tình cảnh tiêu sái hút thuốc sau khi xong việc, may mà Hoàng Thượng có thể bình tĩnh kiềm chế bản thân, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên. Nhan Hoan Hoan bị hắn nhìn đến bật cười, ngẩng mặt, hôn lên khóe môi hắn.
“Ta thích chỗ này của chàng,”
Bờ môi di chuyển trên gương mặt hắn, tựa như không thể rời khỏi hắn, triền miên một đường, mỗi một câu nói như đang phả từng hơi thở vào làn da, lay động từng dây thần kinh: “Chỗ này,” rơi xuống ranh giáp giữa khuôn mặt và lỗ tai, đầu lưỡi ái muội bao bọc lấy vành tai của hắn, như một dòng điện nhanh chóng xẹt qua, khiến hắn tê dại đến híp mắt, hô hấp hỗn loạn: “Còn có chỗ này, chỗ nào cũng thích, chỗ nào cũng muốn chiếm hữu.…”
Không ai quy định nhất định phải tiến tới bước tiếp theo, lộ ngực phơi lưng càng không phải là thứ cần thiết của sự quyến rũ.
Nhẹ nhàng hôn nhẹ, kèm theo vết cắn tràn ngập tính xâm lược, đều khiến cổ họng Triệu Trạm căng chặt.
Một cái tay khác lướt qua khuôn mặt đến sau gáy, đầu ngón tay mềm mại ấn xuống da đầu, đưa tới cảm giác tê dại về mặt si.nh lý.
Nguyên lý này, nói trắng ra cũng không khác gì việc đi tiệm tóc matxa đầu.
Mà Nhan Hoan Hoan tựa như một nhà liêu cơ* hành tẩu, không chỉ giơ tay nhấc chân, ngay cả một cái hôn nhẹ phớt qua cũng như đang trêu chọc hắn.
(*: Ý chỉ sự giúp đỡ trong tình yêu.)
Đi kèm với nụ hôn tinh tế ngọt ngào là sự liế.m láp vành tai, không chạm đến bất cứ vị trí nào bên dưới cổ, cũng có thể khiến hắn muốn thăng hoa từng giây từng phút, khóe mắt tràn ra nước mắt sin.h lý, nháy mắt lại rút nó trở về, giọng nói khó nhịn của hắn lẫn theo một tia tủi thân: “Nhan Hoan, nàng bình tĩnh nói, đừng…” Trẫm không thể chuyên tâm học tập được nữa.
“Chỉ nói thì làm sao mà đủ? Hoàn toàn không thể biểu đạt tình yêu của ta đối với Hoàng Thượng a.”
Nàng tựa như một giáo viên lòng mang ý xấu, phát huy quyền lực của bản thân, bắt nạt đám học sinh một lòng học tập đến mức cả đầu óc chỉ còn lại chuyện khiến nàng vui vẻ. Làm người khác nhớ đến sự ủng hộ giới tính thứ ba của Sigmund Freud*, ông cho rằng bản tính và công kích là hai nền tảng lớn của nhân loại, động lực của tất cả hành vi của chúng ta đều bắt nguồn từ chúng -không cần phải cảm thấy hổ thẹn, cũng không nên coi là hy sinh, cho dù là phương diện nào, cũng có thể đạt được niềm vui từ trong đó.
(*: Sigmund Freud nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Áo. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học.)
Nàng chậm rãi hôn hắn, hôn đến mức khi người khác không còn kiên nhẫn, hai người vẫn cứ trầm mê, nguyện ý đắm chìm đến chết.
Triệu Trạm vốn không trầm mê nữ sắc, cho đến khi gặp gỡ ái phi - nàng như một loại thuốc phiện không thể nào cai.
Sự thay đổi của bản thân cũng từ e dè lúc bắt đầu trở nên thong dong, đối với hoàng đế mà nói, đây khẳng định không phải là hiện tượng tốt, nhưng trầm mê đến một mức độ nào đó, nhất định sẽ bắt đầu tìm đủ lý do để giải vây cho nó.
“Đã học được chưa? Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng với năng lực học tập xuất sắc, từ nhỏ đã chăm chỉ học tập, trầm mặc trong giây lát, lựa chọn một đáp án đê tiện.
“….Chưa học được, có thể dạy trẫm lần nữa không?”
Một tiếng cười nhẹ vang lên như nàng đã dự liệu.
Như Triệu Trạm suy tính, chuyện Ôn tài tử là người đầu tiên được thừa sủng trong đợt tú nữ này, vì quyền thế của Nhan Quý Phi mà đã thay đổi sắc thái hơn rất nhiều.
Hôm sau khi Nhan Hoan Hoan đến Dực Khôn cung vừa ngáp vừa thỉnh an, mấy lời quan tâm đến thân thể của nàng tới liên tiếp không dứt, mỗi người đều tranh nhau muốn làm một Ôn tài tử tiếp theo, ngay cả Lưu mỹ nhân xuất thân tốt hơn nàng rất nhiều cũng tươi cười niềm nở chào đón: “Nghe nói Quý Phi nương nương hôm qua đột nhiên ngất xỉu, ngay cả thỉnh an cũng không tới được, tì thiếp còn lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, hôm nay nhìn thấy nương nương, thật sự đã có thể bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống.”
Nhan Hoan Hoan quay đầu nhìn về phía nàng, lông mày hơi chau lại, lộ ra biểu tình nghi hoặc “ngươi là ai?” tiêu chuẩn.
Gia thế của Lưu mỹ nhân dù gì cũng đặt ở đó, nàng muốn tỏ ra thân thiết, người khác cũng không dám ngắt lời nàng.
Giây lát sau, chờ đến khi Lưu mỹ nhân cười đến mức khóe môi hơi run, nàng mới bừng tỉnh: “Ồ, không có việc gì.”
“Mang bệnh trong người vẫn cố gắng đến thỉnh an, lòng hiếu thuận của Nhan Quý Phi thật đáng khen ngợi.”
Từ Hoàng Hậu khẽ gật đầu, tưởng rằng nàng đã coi trọng quy củ hơn một chút, ngữ khí cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Vẫn là phải lấy thân thể làm trọng, bổn cung miễn cho ngươi ba ngày thỉnh an, chú ý nghỉ ngơi đi.”
“Tạ ân điển Hoàng Hậu.”
Tất cả lời nàng nghe được, đều là mấy câu quan tâm dịu dàng dễ nghe, tựa như mỗi người đều đang thành tâm hy vọng nàng có thể khỏe mạnh, vắng mặt một ngày liền nhớ nàng đến đứt từng khúc ruột.
Tuy rằng, vào khoảnh khắc bước vào chính sảnh của Dực Khôn cung hôm nay, ánh mắt của mọi người hướng về phía nàng, đều như đang nói - “sao còn chưa chết? Không phải ngất xỉu sao? Hình như càng xinh đẹp hơn thì phải? Dứt khoát chết đi có phải tốt hơn không!” thu liễm đến cực nhanh, nhưng cũng là chuyện thường tình. Ở đây chỉ cần sống tốt một chút là sẽ bị người khác mong ngóng chết đi, hơn nữa còn thiết lập kế hoạch trong cuộc sống khiến đối phương chết sớm một chút, tâm lý rất khó không trở nên biế.n thái, nhưng cũng không thể quá so đo ý nghĩ của mấy người bi.ến thái đó.
Càng muốn nàng chết, nàng càng phải sống đến vẻ vang.
Có lẽ là cảm thấy tình cảnh đám cung phi tựa như chó đang quỳ liế.m lão oan gia cực kỳ buồn cười, Từ Hoàng Hậu thế nhưng không làm gián đoạn lời nói của các nàng, Nhan Hoan Hoan hưởng thụ sự nịnh hót của mọi người, cũng thực sự cảm thấy ngán ngẩm, liền cười mỉm không trả lời các nàng. Hiện trường tẻ ngắt trong giây lát, vừa dời đề tài, Thịnh lương nhân nũng nịu cười rộ lên: “Quý Phi tỷ tỷ hôn mê một ngày, hẳn là không biết Ôn bảo lâm của chúng ta đã là Ôn tài tử đi? Có thể được Hoàng Thượng coi trọng, thăng liền hai cấp, thật khiến tì thiếp hâm mộ.”
“Tì thiếp lo sợ.” Tuy rằng cao hơn nàng ta một bậc, nhưng đối mặt với chế giễu nhằm vào chính mình, Ôn tài tử lại chỉ có thể im lặng thừa nhận.
Nhan Hoan Hoan nhớ tới “sự tích trên giường” của hai người mà Triệu Trạm nói với nàng liền không khỏi bật cười.
Cười thì cười, chuyện tự ý gọi tỷ tỷ này, có thân thích gì đâu, nàng liếc mắt nhìn nàng ta: “Ai là chúng ta với ngươi, ai là tỷ tỷ ngươi, không biết lớn nhỏ, gọi nương nương.”
Không khí trong Dực Khôn cung ngưng đọng lại.
Thịnh lương nhân cười xòa: “Tì thiếp chỉ là nghĩ rằng gọi nương nương thì quá không thân thiết, gọi tỷ tỷ cũng là tôn kính nương nương.…”
“Sợ không thân thiết, ngươi có thể lựa chọn gọi ta là cha.”
……
Thịnh lương nhân: Quý Phi nương nương, lời này ta không cách nào đỡ nổi.
Từ Hoàng Hậu ho nhẹ một tiếng, hoà giải: “Nhan Quý Phi, đừng quá đáng như vậy, Thịnh lương nhân cũng chú ý một chút lời nói và việc làm của mình.”
“Tỳ thiếp thụ giáo*.” Thịnh lương nhân nhanh chóng đón lấy bậc thang bước xuống này.
(*: nhận sự dạy dỗ.)
Đón lấy ánh nhìn chăm chú tràn đầy sùng bái đến choáng váng của Ôn tài tử, Nhan Hoan Hoan vứt qua một nụ cười giả trân đầy lười biếng, giả đến mức người khác nhìn vào còn tưởng rằng hai người có thâm thù đại hận gì. Ôn tài tử không cho rằng mình có gì sai trái, trầm mê trong mỹ mạo của Quý Phi tỷ tỷ.
Nàng chỉ nhớ đến lời Hoàng Thượng nói, dùng nàng làm bia ngắm cũng vô dụng, chỉ một câu của Nhan Quý Phi là đã có thể đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Hiện tại vừa nhìn, quả nhiên là như vậy.
Không những đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, dựa vào phong cách làm việc này, nói đứng ở trên mũi nhọn vung tay hô to “mau tới đánh ta” cũng không quá chút nào. Thấy nàng vẫn lạnh lùng mà cười, mắt sáng môi đỏ, một ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua có thể khiến hô hấp nàng cứng lại, người ở trong căn phòng này đều trở nên dư thừa, thật muốn ở riêng một chỗ với nàng, để ánh mắt nàng có thể dừng lại trên người mình thật lâu.
Nhan Hoan Hoan thật sự không tưởng tượng ra được loại ý nghĩ si tình này.
Bị nàng châm chọc như vậy, cung phi khác muốn tiếp tục lôi kéo làm quen với nàng đều không hẹn mà cùng chột dạ, Từ Hoàng Hậu xem náo nhiệt cũng đã đủ, liền lệnh cho mọi người đến Đông Hoa cung thỉnh an. Thái Hậu cực kỳ khinh thường đối với loại tiện nhân lấy lòng hồ ly tinh để thượng vị của Ôn tài tử - Quý Phi bà không chỉnh được, chả lẽ một tài tử nho nhỏ cũng không động vào nổi? Vì vậy liền điểm mặt chỉ tên hành hạ: “Ngươi chính là Ôn tài tử sao? Ai gia thấy, cũng chỉ có như vậy…..Nhan Quý Phi, ngươi cảm thấy sao?”
“Nếu so với tần thiếp, quả thật cũng chỉ có như vậy.”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Hai người kẻ ngồi kẻ đứng, cười đến mức khiến không khí trong Đông Hoa cung giảm xuống còn năm độ.
Lúc này Ôn tài tử lại chen mồm vào: “Tỳ thiếp cũng cho rằng, nếu như so với Quý Phi nương nương, chính là khác nhau một trời một vực, Quý Phi nương nương mỹ lệ thanh khiết như đám mây trên trời, tì thiếp chỉ có thể đứng dưới đất nhìn lên, sao có thể lấy ra để so sánh chứ?”
Thái Hậu nhất thời nghẹn lời: “Ai gia đang nói chuyện với Quý Phi, có chỗ cho một tài tử nho nhỏ như ngươi mở miệng sao, không có quy củ!”
“Tì thiếp chỉ là trả lời câu hỏi của Thái Hậu, Thái Hậu hỏi tì thiếp có phải là Ôn tài tử hay không, vâng chính là tì thiếp.”
Ôn tài tử không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhưng không kiêu ngạo ở trước mặt Thái Hậu, cũng được coi như là quật cường.
Nhan Hoan Hoan lạ lùng liếc nàng ta một cái, tiểu gia hỏa trước đó bị Thịnh lương nhân chỉ mặt oán hận cũng không nói gì, bây giờ lại cứng với Thái Hậu cơ đấy? Cao bái đê thái* nàng đã gặp rất nhiều, cứng cỏi ghét nhu nhược vẫn là lần đầu thấy.
(*: Ý chỉ gặp người có địa vị cao hoặc người có tiền thì lấy lòng, e dè, gặp người có địa vị thấp hoặc nghèo hèn thì dẫm đạp, ức hiếp họ, chỉ người chuyên đi nịnh hót.)
“Miệng lưỡi sắc bén,”
Thái Hậu cười lạnh: “Có thể thấy được cũng không phải là người an phận, sao Hoàng Thượng có thể thích loại người xấu tính như vậy.”
“Ai kêu Hoàng Thượng thích chứ? Chức vụ của nữ tử ở hậu cung là hầu hạ Hoàng Thượng, có thể được Hoàng Thượng yêu thích, đó chính là công lao lớn nhất của mỗi người.”
“Hai ngươi ngược lại cảm tình có vẻ tốt, ai gia đang nói chuyện với ngươi nàng lại ngắt lời, bây giờ ai gia giáo huấn Ôn tài tử, không có chuyện của ngươi!”
Nhan Hoan Hoan đứng ở phía dưới, khí thế lại không thua nửa phần.
“Giáo huấn của Thái Hậu nương nương, tần thiếp rất sẵn lòng nghe, chỉ là sở thích của Hoàng Thượng chính là thánh ý, chẳng lẽ Thái Hậu nương nương là muốn làm trái thánh ý?”
Cái mũ này quá lớn, không ai dám nói tiếp.
Từ Hoàng Hậu giả vờ ngắm phong cảnh nơi xa, các phi tần khác vừa mới tiến cung trên mặt thì bình tĩnh, nội tâm lại kích động, lần đầu tiên nhìn thấy loại tình cảnh này. Tranh chấp nảy lửa, ra sức đấu đá đi!
Thái Hậu cũng không phải một chủ nhân bấm bụng chịu đựng, khuôn mặt thùy mị nhanh chóng lạnh xuống.
“Ai gia như thế nào, không tới phiên ngươi nghi ngờ, vô lễ nực cười, vả miệng!” Hơi dừng lại: “Nể tình là lần đầu vi phạm, lần này sẽ do cung nữ bên người Quý Phi chịu tội.”
Đánh vào trên mặt, sẽ kết thù rất lớn, hơn nữa còn có thể nhìn ra vết thương, Hoàng Thượng nhìn thấy sẽ đau lòng, cho dù là ai làm sai trước, cũng sẽ thiên vị về phía Quý Phi. Đánh đại cung nữ bên người nàng thì khác, đã là của hồi môn của Quý Phi, tình cảm của hai người khẳng định rất tốt, đánh vào cung nữ nhưng người đau là chủ tử, hơn nữa đánh cung nữ của nàng, cũng giống như đánh vào thể diện của nàng, trăm lợi mà không một hại.
Đàn Văn cúi đầu: “Nô tỳ tạ Thái Hậu.”
Chủ tử đánh ngươi, cũng được xem là ban thưởng.
Nhân sinh kỳ diệu biết bao.
Nhan Hoan Hoan có thể tùy theo tính cách mình mà sai bảo hạ nhân, nghe nàng gọi mình là tiểu thư chủ tử nương nương cực kỳ sảng khoái, ngẫu nhiên xem nàng thành sủng vật mà nuông chiều, nói không để ý, nhưng nếu nghiêm túc muốn thay nàng bị phạt, nàng sẽ nổi cơn thịnh nộ, gương mặt tươi cười lạnh xuống, đẩy Đàn Văn ra phía sau: “Tần thiếp cũng phải cảm tạ sự lượng thứ của Thái Hậu nương nương, chỉ là nếu Thái Hậu cho rằng tần thiếp vô lễ, phạt tần thiếp là được, để hạ nhân chịu, sợ là không cách nào khiến tần thiếp nhớ kỹ giáo huấn này!”
“Nương nương, sao có thể khiến cho.…”
Đàn Văn vốn rất nguyện ý thay chủ tử chịu tội vừa nghe thấy liền sốt ruột hơn cả lúc biết bản thân mình phải chịu phạt, lại ý thức được tính cách của chủ tử, cho dù nàng ấy nói cái gì, chỉ sợ chủ tử đều sẽ bảo vệ nàng ấy. Trong lòng nàng ấy nảy sinh quyết tâm, nhanh chóng tát vào trên mặt mình mười cái. Làm cung nữ, ngay cả việc tự phạt như thế nào cũng đều đã học, mười cái tát này vừa nhanh vừa vang, Nhan Hoan Hoan căn bản không kịp ngăn cản, Đàn Văn tát xong quỳ xuống giương giọng: “Nô tỳ tạ Thái Hậu ban phạt.”
Mười cái tát này không chút qua loa nào, sau khi đánh xong, giọng nói của nàng ấy cũng trở nên mơ hồ, mang theo chút run rẩy.
Hắn đi thật nhanh vào phòng trong.
Nghĩ đến lát nữa phải nói chuyện, bất kể là vì nghĩ cho thể diện của hắn hay là của nàng thì trước tiên cũng phải để người hầu lui ra ngoài trước. Ngay cả Tuỳ Tỉnh cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, không có việc gì thì không được làm phiền đến họ.
Nhan Hoan Hoan đương nhiên hiểu rõ đạo lý rèn sắt khi còn nóng, tuyệt đối không thể để Hoàng Thượng nguôi giận trước khi nàng mang cái gương mặt nhõng nhẽo này ra, nói không chừng còn làm cho hắn cảm thấy rằng nàng cố ý khóc lóc om sòm, làm nũng hắn. Triệu Trạm đau đầu, yếu ớt đỡ lấy nàng: “Nhan Hoan Hoan, nàng xuống đây trước đã...”
“Không!” Nàng dựa vào người hắn, tức giận đến mức bĩu đôi môi đỏ mọng ra, một nửa gương mặt bị chèn ép đến mức phồng cả thịt lên. Nếu không phải do nàng có vốn liếng tốt, thì dù là mỹ nhân có đẹp mấy cũng sẽ trở thành trò cười. Nhưng mà loại động tác này do nàng làm ra thì nhiều lắm cũng từ xinh đẹp chuyển thành dễ thương. Ít nhất ở trong mắt hắn cũng đã vô cùng dễ thương rồi: “Nàng đè như vậy, mặt không bị đau sao?”
“Dính chặt vào rồi.”
“Hửm?”
“Dính chặt vào Hoàng Thượng rồi, Hoàng Thượng không thể bỏ rơi ta rồi.”
Đôi mắt vừa mới khóc xong giống như bầu trời sáng sau cơn mưa, trong veo chiếu thẳng vào lòng người khác. Nàng ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt tức giận mang chút thận trọng, lại vừa muốn khóc, làm như nếu hắn bỏ mặc nàng, nàng sẽ ngay lập tức có thể oà khóc thật to. Triệu Trạm nhẹ nhàng thở dài, tay muốn đỡ nàng ngồi thẳng dậy lại đổi thành động tác ôm nàng vào lòng: “Ai muốn bỏ rơi nàng nào? Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, trẫm nói không cần nàng nữa lúc nào?”
“Lúc thượng triều.”
“...” Hắn vừa tức vừa buồn cười, giật giật khóe môi: “Hồ đồ.”
“Hoàng Thượng lại hung dữ với tần thiếp rồi.”
“Lúc thượng triều có thể đem nàng theo sao? Một điện toàn các nam nhân, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nàng còn muốn làm người không hả.”
“Nam nhân của ta ở bên cạnh ta, sợ cái gì chứ, một trăm nam nhân bên ngoài cũng chỉ có thể quỳ dưới chân Hoàng Thượng cúi đầu xưng thần mà thôi.”
Nhan Hoan Hoan nhìn có vẻ uất ức đến mức hồ đồ rồi, cái gì cũng dám nói, nhưng trên thực tế lại rất có chừng mực - rất nhiều người đã quen với tính tự lập tự cường thường cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một người phụ nữ tuỳ hứng như vậy lại có thể tha thứ được! Hơn nữa người có thể dựa vào sự tuỳ hứng mà lấy được lợi từ chỗ người khác không hẳn đều toàn là mỹ nhân. Bọn họ nhìn thì có vẻ chỉ biết tuỳ hứng làm nũng, nói năng linh tinh, nhưng cho dù chỉ số IQ không cao, bản năng cũng biết điều gì không thể nói, phải nói cái gì mới khiến cho đối phương chịu đưa ra lợi ích.
Nghiêm túc hơn mà nói, nguyên tắc này tương tự cũng áp dụng vào việc đàm phán trong công việc, quân sư luôn phải nghĩ kế lừa địch.
Có người thật thà đưa ra yêu cầu, tự nhiên sẽ có người hung hăng lớn miệng. Khi đối phương từ chối sẽ đưa ra một điều kiện khác hợp lý hơn, sự đối lập và tác dụng tâm lý làm cho người ta nhượng bộ, sau khi thành công lại có thể vỗ vai trở thành anh em tốt của nhau. Thứ bạn đòi hỏi có thể chỉ là một khoản lợi nhuận nhỏ nhưng có thể lại là mấu chốt trong một cuộc đàm phán, suy cho cùng thì ai được nhiều hơn thì sẽ sống tốt hơn.
“Kỳ cục.”
Triệu Trạm vỗ vỗ sau lưng nàng: “Sợ trẫm giáo huấn nàng, ngay từ đầu đã khóc lóc một trận với trẫm, trong toàn bộ hậu cung này có ai có thể nhăn mặt với trẫm đây giống như nàng, rốt cuộc có ai khiến nàng sợ không? Để trẫm truyền người đó tới đây dạy dỗ nàng thật nghiêm.”
“Hoàng Thượng từng cho phép ta có thể tuỳ hứng, Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc không được nói lời mà không giữ lời đâu.”
Hắn bật cười: “Nàng lợi dụng sơ hở của trẫm.”
Nụ cười giảo hoạt hiện lên trên khoé môi nàng, Nhan Hoan Hoan vui mừng ngẩng mặt lên làm mặt quỷ với hắn, bàn tay nhỏ bé đưa xuống thăm dò nơi bí mật: “Tần thiếp còn muốn lợi dụng đ.ũng quần của Hoàng Thượng nữa kìa.”
…
Dung tục!
Triệu Trạm cuống quít bắt lấy bàn tay không yên phận của nàng đặt lên trên đùi, không cho phép nàng đốt lửa nữa: “Nói chuyện cho cẩn thận, không được...” Một lời không hợp là lập tức động chân động tay.
Nhan Hoan Hoan méo miệng không nói lời nào, vô cùng uất ức liếc nhìn hắn làm cho trái tim hắn mềm nhũn ra.
“Trẫm có nói qua rằng nàng có thể tùy hứng nhưng cũng phải có quy củ. Lời Thái Hậu nói nàng không muốn nghe thì đợi trẫm trở về rồi nói cho trẫm nghe, trẫm nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng.” Một bàn tay của hắn nhẹ nhàng xoa đầu của nàng: “Nàng ngang nhiên chống đối người, sau này kỷ cương của hậu cung không tốt là một chuyện, trẫm không muốn nàng bị mang danh bất hiếu, trẫm suy nghĩ cho nàng, cũng suy nghĩ cho Tố Nhi.”
Nửa câu trước nàng nghe có chút không cam lòng, nhưng khi nghe nửa câu sau nàng lại ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy nàng trầm mặc, Triệu Trạm cảm thấy cách này khá hiệu quả bèn từ từ nói: “Trẫm biết tính cách nàng thẳng thắn, không chịu nổi uất ức, nhưng trẫm có bao giờ muốn nàng chịu uất ức chứ? Lần trước Thái Hậu muốn cướp đi Tố Nhi, trẫm không nói hai lời lập tức đem hắn trở về. Nếu như nàng muốn trẫm chọn lựa giữa hai người, trẫm nhất định sẽ không bỏ rơi nàng. Nhưng mọi chuyện luôn luôn có biện pháp giải quyết tốt hơn.”
Nhan Hoan Hoan vẫn không nói câu gì.
“Nhan Hoan?” Hắn duỗi tay nâng chiếc cằm của nàng lên, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu có chút sợ hãi: “Giận trẫm rồi sao?”
“... Không có, là tần thiếp nghĩ sai rồi.”
Hiếm khi thấy nàng ngoan ngoãn một chút, Triệu Trạm lại không biết đã sờ đúng vào điểm yếu nào của nàng, chỉ xem như nàng yêu hắn, sẵn lòng nghe ý kiến của hắn mà thôi.
Trước sau gì Nhan Hoan Hoan cũng là một người ở thế giới hiện đại, trước khi xuyên không về đây đã hơn hai mươi tuổi, giá trị quan và thế giới quan sớm đã được định hình rồi.
Trừ khi là bị tẩy não, nếu không cách suy nghĩ và phản ứng đầu tiên của nàng sẽ rất khác với người cổ đại - nàng không bị quy củ lễ giáo ràng buộc, đôi khi nàng có mánh khoé để chiến thắng, cũng không quan tâm nhiều đến kỹ năng bên ngoài. Điều này dĩ nhiên tạo ra cho nàng rất nhiều cơ hội và đạt được không ít lợi ích.
Song, mọi thứ chỉ là tương đối, trong lúc suy nghĩ mọi việc, người không đủ "xưa" như nàng cũng sẽ có lúc gặp phải sai lầm.
Nàng không để bụng chuyện người khác chụp cho nàng cái mũ bất hiếu, nhưng còn Tiểu Tố thì sao?
Tiểu Tố là con ruột của nàng, lại do một tay nàng nuôi nấng, tiếng xấu của nàng sẽ liên luỵ đến hắn.
Điểm này Nhan Hoan Hoan còn chưa nghĩ tới mà Triệu Trạm đã suy nghĩ một cách rất cẩn thận rồi.
Nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, Triệu Trạm ngược lại lại cảm thấy đau lòng, hôn nhẹ lên trán nàng: “Chuyện Thái Hậu trẫm sẽ giải quyết, nàng đừng lo lắng.”
Nhan Hoan Hoan làu bàu: “Vậy chẳng phải Đàn Văn bị đánh một cách vô ích rồi hay sao?”
“Trẫm sẽ giúp nàng đánh lại cung nữ bên cạnh Thái Hậu.”
Nàng suy tư một chút, cảm thấy chuyện này cũng khả thi, chỉ cần có thể chọc tức Thái Hậu là được rồi.
Hoàng Thượng đã nhượng bộ đưa ra một phương án giải quyết, nàng cũng đã trút giận một trận rồi. Nhan Hoan Hoan đã hết giận đến bảy tám phần nên cũng không tiếp tục cố chấp với chuyện này nữa.
Triệu Trạm giải quyết sự việc rất khách quan, suy tính tới mọi phương diện rồi. Hậu cung gây sự, Thái Hậu và nàng đều có trách nhiệm. Thái Hậu là người gánh vác trách nhiệm chính, mà khi nàng điên lên thì chỉ trừ bản thân mình là không đánh ra, những người bên cạnh đều sẽ gặp phải tai hoạ. Hắn thích nàng, khi giải quyết nhiều lúc sẽ thiên vị nàng che chở nàng, nhưng không có nghĩa là sẽ vượt qua ranh giới cuối cùng. Trong quá trình sẽ nhân nhượng, cũng sẽ nói cho nàng biết biện pháp giải quyết tốt hơn.
Mà Nhan Hoan Hoan cũng không phải không biết điều, tranh thủ lúc mục đích đã đạt được kết quả tốt nhất thì không khóc lóc om sòm nữa mà chuyên tâm nói lời yêu thương với Hoàng Thượng.
“Đúng rồi, lần trước nàng sờ long bào của trẫm nói muốn...” Triệu Trạm suy tư một chút cách nói kỳ quái ấy: “Cọ hỷ khí sao?”
Nhan Hoan Hoan nhớ ra quả thật là có chuyện như thế, cười ấm áp: “Chẳng qua là thuận miệng nói ra thôi, ta muốn cọ chút hỷ khí, được kề cận Hoàng Thượng nhiều hơn chút, không phải sẽ có một thân hỷ khí long khí rồi sao?”
Nói đến vị hoàng đế này, đã trung hoà hết tất cả những kẻ chống đối, không quay đầu lại không phải người Hoa Hạ.
Triệu Trạm lại không hề có ý đó.
Hắn lấy ra từ trong lòng của mình một túi thơm màu vàng chói, bình thường khi tặng túi thơm cho các cô gái sẽ có thêu hoa thêu cỏ, đẹp đẽ tao nhã một chút. Nếu đổi thành thêu chó con mèo con chim con cũng không phải là hiếm thấy. Nhưng túi thơm này nhìn lại rất ngộ nghĩnh, giống như là cắt một góc từ mảnh vải khác, giống như phần vạt áo, không biết hình thêu ban đầu còn thần thánh đến mức nào.
Nhưng mà Nhan Hoan Hoan lại nhận ra được, đến nỗi qua nửa ngày cũng không nói ra được lời nào.
“Long bào không được tặng cho người khác, quy củ từ xưa đã là như vậy, trẫm không thể dễ dàng thay đổi, cũng sợ miệng lưỡi thiên hạ sẽ khiến nàng chịu sự chỉ trích của triều đình, quả thật không thoả đáng. Nhưng long bào được thay đổi một chút, các góc bị thiếu, trẫm không nói thì cũng không có người nào có thể truy cứu.”
Triệu Trạm đặt túi thơm vào lòng bàn tay nàng, giúp nàng nắm tay lại, rõ ràng đây không phải là túi sưởi ấm nhưng đặt ở trong lòng bàn tay nàng lại vô cùng nóng bỏng, giống như vừa vui mừng đến điên cuồng cũng vừa lo sợ không yên, trái tim nàng đập thình thịch. Lẽ ra phải là một cảnh tượng lãng mạn đến mức không thể lãng mạn hơn được, nhưng hắn lại không nắm bắt cơ hội nói nhiều lời tâm tình hơn một chút. Khoé môi hắn bắt đầu có ý cười nhàn nhạt. Cuối cùng hắn cũng học được cách cười nhiều hơn một chút khi ở nơi riêng tư rồi, hắn cười lên như tiên giáng trần có nhân khí, dịu dàng nói mấy lời không lãng mạn cho lắm: “Không khí vui vẻ là một vật thể vô hình, trẫm cũng không biết làm sao để tạo ra nó. Nhưng mà nàng đã có hứng thú với long bào của trẫm thì trẫm sẽ cắt ra làm thành túi thơm cho nàng. Sự vui vẻ của trẫm đều dành cho nàng cả đấy.”
Nàng rũ mi mắt xuống, nhất thời có chút lúng túng, ý thức đi trước lý trí, cười đáp lại hắn: “Tần thiếp sao có thể nhận nổi.”
“Tại sao không nhận nổi?”
Cánh môi nàng run run suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi. Nàng liếc hắn một cái cực nhanh, ánh mắt hẳn vô cùng thản nhiên, cũng hoà tan sự căng thẳng của nàng.
Từ xưa đến nay đã vậy, Hoàng Thượng vào những lúc không thể giải thích được sẽ hy vọng giành được lời khen ngợi của nàng. Khi thực sự làm những hành động lãng mạn như trong tiểu thuyết lại không nghĩ tới bản thân lại sến súa như thế, giống như thuận tay mà làm thôi. Người yêu thương quý trọng thuận miệng nhắc tới, là những chuyện theo bản năng mách bảo.
“Có thích không?” Thấy nàng rất lâu cũng không mở miệng, hắn đành nói tiếp chủ đề đang có sẵn.
“Thích.” Nhan Hoan Hoan siết chặt túi thơm, tiến tới cọ vào cổ hắn, làm nũng cười nói: “Cọ hỷ khí nè.”
Triệu Trạm kéo nàng vào lồ.ng ngực, tay đặt trên đầu nàng, bật cười.
Hỷ khí là cái gì vậy? Cũng chỉ có cái đầu của nàng mới có thể nghĩ ra nhiều chuyện cổ quái kỳ lạ như vậy mà thôi. Nhưng mà chỉ cần nàng vui vẻ là được.
Nhan Hoan Hoan tất nhiên rất vui vẻ, lần đầu tiên thấy được long bào - xuyên không không lấy được long bào thì khác gì với việc đi du lịch mà không mua quà lưu niệm do Nghĩa Ô sản xuất, đi Quảng Đông không ăn điểm tâm sáng, đi Anh không ăn Stargazy pie cơ chứ?
Cọ xát lâu sẽ dễ dàng xảy ra va chạm.
Tâm trạng của nàng đang vô cùng tốt, đến màn khởi đầu cũng nhiệt tình hơn trước rất nhiều. Nàng lôi kéo Hoàng Thượng đại chiến ba trăm hiệp, yêu cầu quá nhiều làm cho hắn suýt chút nữa không xuống được giường đi thượng triều.
Cái gì mà phụ nữ ngủ dậy sẽ đau thắt lưng đều không phải trọng điểm. Từ xưa đến nay chỉ có trâu mệt chết chứ không có chuyện cày hỏng ruộng.
Chuyện này chính là lấy dương bổ âm.
Trước khi thượng triều, Triệu Trạm miễn cho nàng không cần đi thỉnh an: “Sau khi bãi triều trẫm sẽ tới Đông Hoa cung giải quyết. Hôm nay nàng đừng chạm mặt với Thái Hậu. Đêm qua... quả thực là chơi đùa quá mức, nàng hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Nếu có khó chịu thì truyền thái y đến ngay, không được cậy mạnh, biết chưa?”
Nhan Hoan Hoan chớp chớp mắt, không biết có nên nói ra rằng giằng co cả một đêm, ngoài việc nàng bị đụng hơi đau một chút ra thì bây giờ bảo nàng nhảy một bài thể dục thể thao theo đài cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
... Bỏ đi, vẫn là nên ngủ thêm một chút nữa.
“Tần thiếp đã biết.”
Đương nhiên, thành thật với nhau vốn không mang ý nghĩa ấm áp hay tốt đẹp, thậm chí càng nhiều hơn là xé nát mặt thiếu sót, không hoàn mỹ, xấu xí hoặc thống khổ của mình bày ra cho đối phương nhìn. Cho dù ta của chân thật có đủ loại khuyết điểm, ngươi cũng vẫn có thể yêu ta sao?
Triệu Trạm nhìn chăm chú nữ nhân dưới người mình, hình như Nhan Hoan càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Nói ra câu nói này đối với người sớm chiều bên nhau, thật sự có chút giống kiểu lấy lòng dối trá khoác lác, nhưng đây là suy nghĩ ẩn sâu dưới đáy lòng Triệu Trạm,nhưng con người sao có thể sinh ra sự biến hóa lớn như vậy chỉ vẻn vẹn trong một hai ngày? Lúc vừa suy nghĩ vừa nhẹ nhàng nhéo vào tay nàng, thứ hắn chạm vào là da thịt mềm mại tinh xảo hơn nhiều so với trước kia, nghi hoặc qua đi, hắn chỉ có thế giải thích rằng, có lẽ trước kia mình không chú ý quan sát nàng.
Chỉ cần càng tiêu phí nhiều thời gian trên người nàng là có thể phát hiện càng nhiều ưu điểm của nàng.
Người hắn cực kỳ yêu thương, giống như một quyển sách kinh điển, mỗi một lần nghiên cứu đều phát hiện ra điều thú vị khác nhau, chứ không phải là một cái rương quý, cho dù bên trong có bao nhiêu vàng bạc châu báu, chỉ cần liếc mắt đã nhìn rõ hết mọi thứ vào khoảnh khắc mở ra, cũng chỉ có như vậy.
Trên giường, cảm tình sâu đậm, tóc mai kề sát.
“Nhan Hoan, nàng là một quyển sách trẫm yêu thích nhất.”
……
Ha? Ai nghe xong hình dung như vậy sẽ vui chứ?
Đuôi lông mày khóe mắt của Nhan Hoan Hoan tràn ngập sự vui vẻ, bày ra ý cười lười nhác: “Hoàng Thượng, đây là đang tỏ tình sao?”
“Là lời nói thật,” hắn dừng lại, ý thức được bản thân có thể lại nói mấy lời không hay ho, chần chừ thừa nhận: “…Là đang tỏ tình.”
“Hoàng Thượng muốn nghe ta tỏ tình không?”
“Nàng nói đi, trẫm học hỏi chút.”
Sau khi đã bày tỏ tình cảm, có xấu cỡ nào đi chăng nữa cũng nên xuất hiện tình cảnh tiêu sái hút thuốc sau khi xong việc, may mà Hoàng Thượng có thể bình tĩnh kiềm chế bản thân, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên. Nhan Hoan Hoan bị hắn nhìn đến bật cười, ngẩng mặt, hôn lên khóe môi hắn.
“Ta thích chỗ này của chàng,”
Bờ môi di chuyển trên gương mặt hắn, tựa như không thể rời khỏi hắn, triền miên một đường, mỗi một câu nói như đang phả từng hơi thở vào làn da, lay động từng dây thần kinh: “Chỗ này,” rơi xuống ranh giáp giữa khuôn mặt và lỗ tai, đầu lưỡi ái muội bao bọc lấy vành tai của hắn, như một dòng điện nhanh chóng xẹt qua, khiến hắn tê dại đến híp mắt, hô hấp hỗn loạn: “Còn có chỗ này, chỗ nào cũng thích, chỗ nào cũng muốn chiếm hữu.…”
Không ai quy định nhất định phải tiến tới bước tiếp theo, lộ ngực phơi lưng càng không phải là thứ cần thiết của sự quyến rũ.
Nhẹ nhàng hôn nhẹ, kèm theo vết cắn tràn ngập tính xâm lược, đều khiến cổ họng Triệu Trạm căng chặt.
Một cái tay khác lướt qua khuôn mặt đến sau gáy, đầu ngón tay mềm mại ấn xuống da đầu, đưa tới cảm giác tê dại về mặt si.nh lý.
Nguyên lý này, nói trắng ra cũng không khác gì việc đi tiệm tóc matxa đầu.
Mà Nhan Hoan Hoan tựa như một nhà liêu cơ* hành tẩu, không chỉ giơ tay nhấc chân, ngay cả một cái hôn nhẹ phớt qua cũng như đang trêu chọc hắn.
(*: Ý chỉ sự giúp đỡ trong tình yêu.)
Đi kèm với nụ hôn tinh tế ngọt ngào là sự liế.m láp vành tai, không chạm đến bất cứ vị trí nào bên dưới cổ, cũng có thể khiến hắn muốn thăng hoa từng giây từng phút, khóe mắt tràn ra nước mắt sin.h lý, nháy mắt lại rút nó trở về, giọng nói khó nhịn của hắn lẫn theo một tia tủi thân: “Nhan Hoan, nàng bình tĩnh nói, đừng…” Trẫm không thể chuyên tâm học tập được nữa.
“Chỉ nói thì làm sao mà đủ? Hoàn toàn không thể biểu đạt tình yêu của ta đối với Hoàng Thượng a.”
Nàng tựa như một giáo viên lòng mang ý xấu, phát huy quyền lực của bản thân, bắt nạt đám học sinh một lòng học tập đến mức cả đầu óc chỉ còn lại chuyện khiến nàng vui vẻ. Làm người khác nhớ đến sự ủng hộ giới tính thứ ba của Sigmund Freud*, ông cho rằng bản tính và công kích là hai nền tảng lớn của nhân loại, động lực của tất cả hành vi của chúng ta đều bắt nguồn từ chúng -không cần phải cảm thấy hổ thẹn, cũng không nên coi là hy sinh, cho dù là phương diện nào, cũng có thể đạt được niềm vui từ trong đó.
(*: Sigmund Freud nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Áo. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học.)
Nàng chậm rãi hôn hắn, hôn đến mức khi người khác không còn kiên nhẫn, hai người vẫn cứ trầm mê, nguyện ý đắm chìm đến chết.
Triệu Trạm vốn không trầm mê nữ sắc, cho đến khi gặp gỡ ái phi - nàng như một loại thuốc phiện không thể nào cai.
Sự thay đổi của bản thân cũng từ e dè lúc bắt đầu trở nên thong dong, đối với hoàng đế mà nói, đây khẳng định không phải là hiện tượng tốt, nhưng trầm mê đến một mức độ nào đó, nhất định sẽ bắt đầu tìm đủ lý do để giải vây cho nó.
“Đã học được chưa? Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng với năng lực học tập xuất sắc, từ nhỏ đã chăm chỉ học tập, trầm mặc trong giây lát, lựa chọn một đáp án đê tiện.
“….Chưa học được, có thể dạy trẫm lần nữa không?”
Một tiếng cười nhẹ vang lên như nàng đã dự liệu.
Như Triệu Trạm suy tính, chuyện Ôn tài tử là người đầu tiên được thừa sủng trong đợt tú nữ này, vì quyền thế của Nhan Quý Phi mà đã thay đổi sắc thái hơn rất nhiều.
Hôm sau khi Nhan Hoan Hoan đến Dực Khôn cung vừa ngáp vừa thỉnh an, mấy lời quan tâm đến thân thể của nàng tới liên tiếp không dứt, mỗi người đều tranh nhau muốn làm một Ôn tài tử tiếp theo, ngay cả Lưu mỹ nhân xuất thân tốt hơn nàng rất nhiều cũng tươi cười niềm nở chào đón: “Nghe nói Quý Phi nương nương hôm qua đột nhiên ngất xỉu, ngay cả thỉnh an cũng không tới được, tì thiếp còn lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, hôm nay nhìn thấy nương nương, thật sự đã có thể bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống.”
Nhan Hoan Hoan quay đầu nhìn về phía nàng, lông mày hơi chau lại, lộ ra biểu tình nghi hoặc “ngươi là ai?” tiêu chuẩn.
Gia thế của Lưu mỹ nhân dù gì cũng đặt ở đó, nàng muốn tỏ ra thân thiết, người khác cũng không dám ngắt lời nàng.
Giây lát sau, chờ đến khi Lưu mỹ nhân cười đến mức khóe môi hơi run, nàng mới bừng tỉnh: “Ồ, không có việc gì.”
“Mang bệnh trong người vẫn cố gắng đến thỉnh an, lòng hiếu thuận của Nhan Quý Phi thật đáng khen ngợi.”
Từ Hoàng Hậu khẽ gật đầu, tưởng rằng nàng đã coi trọng quy củ hơn một chút, ngữ khí cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Vẫn là phải lấy thân thể làm trọng, bổn cung miễn cho ngươi ba ngày thỉnh an, chú ý nghỉ ngơi đi.”
“Tạ ân điển Hoàng Hậu.”
Tất cả lời nàng nghe được, đều là mấy câu quan tâm dịu dàng dễ nghe, tựa như mỗi người đều đang thành tâm hy vọng nàng có thể khỏe mạnh, vắng mặt một ngày liền nhớ nàng đến đứt từng khúc ruột.
Tuy rằng, vào khoảnh khắc bước vào chính sảnh của Dực Khôn cung hôm nay, ánh mắt của mọi người hướng về phía nàng, đều như đang nói - “sao còn chưa chết? Không phải ngất xỉu sao? Hình như càng xinh đẹp hơn thì phải? Dứt khoát chết đi có phải tốt hơn không!” thu liễm đến cực nhanh, nhưng cũng là chuyện thường tình. Ở đây chỉ cần sống tốt một chút là sẽ bị người khác mong ngóng chết đi, hơn nữa còn thiết lập kế hoạch trong cuộc sống khiến đối phương chết sớm một chút, tâm lý rất khó không trở nên biế.n thái, nhưng cũng không thể quá so đo ý nghĩ của mấy người bi.ến thái đó.
Càng muốn nàng chết, nàng càng phải sống đến vẻ vang.
Có lẽ là cảm thấy tình cảnh đám cung phi tựa như chó đang quỳ liế.m lão oan gia cực kỳ buồn cười, Từ Hoàng Hậu thế nhưng không làm gián đoạn lời nói của các nàng, Nhan Hoan Hoan hưởng thụ sự nịnh hót của mọi người, cũng thực sự cảm thấy ngán ngẩm, liền cười mỉm không trả lời các nàng. Hiện trường tẻ ngắt trong giây lát, vừa dời đề tài, Thịnh lương nhân nũng nịu cười rộ lên: “Quý Phi tỷ tỷ hôn mê một ngày, hẳn là không biết Ôn bảo lâm của chúng ta đã là Ôn tài tử đi? Có thể được Hoàng Thượng coi trọng, thăng liền hai cấp, thật khiến tì thiếp hâm mộ.”
“Tì thiếp lo sợ.” Tuy rằng cao hơn nàng ta một bậc, nhưng đối mặt với chế giễu nhằm vào chính mình, Ôn tài tử lại chỉ có thể im lặng thừa nhận.
Nhan Hoan Hoan nhớ tới “sự tích trên giường” của hai người mà Triệu Trạm nói với nàng liền không khỏi bật cười.
Cười thì cười, chuyện tự ý gọi tỷ tỷ này, có thân thích gì đâu, nàng liếc mắt nhìn nàng ta: “Ai là chúng ta với ngươi, ai là tỷ tỷ ngươi, không biết lớn nhỏ, gọi nương nương.”
Không khí trong Dực Khôn cung ngưng đọng lại.
Thịnh lương nhân cười xòa: “Tì thiếp chỉ là nghĩ rằng gọi nương nương thì quá không thân thiết, gọi tỷ tỷ cũng là tôn kính nương nương.…”
“Sợ không thân thiết, ngươi có thể lựa chọn gọi ta là cha.”
……
Thịnh lương nhân: Quý Phi nương nương, lời này ta không cách nào đỡ nổi.
Từ Hoàng Hậu ho nhẹ một tiếng, hoà giải: “Nhan Quý Phi, đừng quá đáng như vậy, Thịnh lương nhân cũng chú ý một chút lời nói và việc làm của mình.”
“Tỳ thiếp thụ giáo*.” Thịnh lương nhân nhanh chóng đón lấy bậc thang bước xuống này.
(*: nhận sự dạy dỗ.)
Đón lấy ánh nhìn chăm chú tràn đầy sùng bái đến choáng váng của Ôn tài tử, Nhan Hoan Hoan vứt qua một nụ cười giả trân đầy lười biếng, giả đến mức người khác nhìn vào còn tưởng rằng hai người có thâm thù đại hận gì. Ôn tài tử không cho rằng mình có gì sai trái, trầm mê trong mỹ mạo của Quý Phi tỷ tỷ.
Nàng chỉ nhớ đến lời Hoàng Thượng nói, dùng nàng làm bia ngắm cũng vô dụng, chỉ một câu của Nhan Quý Phi là đã có thể đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Hiện tại vừa nhìn, quả nhiên là như vậy.
Không những đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, dựa vào phong cách làm việc này, nói đứng ở trên mũi nhọn vung tay hô to “mau tới đánh ta” cũng không quá chút nào. Thấy nàng vẫn lạnh lùng mà cười, mắt sáng môi đỏ, một ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua có thể khiến hô hấp nàng cứng lại, người ở trong căn phòng này đều trở nên dư thừa, thật muốn ở riêng một chỗ với nàng, để ánh mắt nàng có thể dừng lại trên người mình thật lâu.
Nhan Hoan Hoan thật sự không tưởng tượng ra được loại ý nghĩ si tình này.
Bị nàng châm chọc như vậy, cung phi khác muốn tiếp tục lôi kéo làm quen với nàng đều không hẹn mà cùng chột dạ, Từ Hoàng Hậu xem náo nhiệt cũng đã đủ, liền lệnh cho mọi người đến Đông Hoa cung thỉnh an. Thái Hậu cực kỳ khinh thường đối với loại tiện nhân lấy lòng hồ ly tinh để thượng vị của Ôn tài tử - Quý Phi bà không chỉnh được, chả lẽ một tài tử nho nhỏ cũng không động vào nổi? Vì vậy liền điểm mặt chỉ tên hành hạ: “Ngươi chính là Ôn tài tử sao? Ai gia thấy, cũng chỉ có như vậy…..Nhan Quý Phi, ngươi cảm thấy sao?”
“Nếu so với tần thiếp, quả thật cũng chỉ có như vậy.”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Hai người kẻ ngồi kẻ đứng, cười đến mức khiến không khí trong Đông Hoa cung giảm xuống còn năm độ.
Lúc này Ôn tài tử lại chen mồm vào: “Tỳ thiếp cũng cho rằng, nếu như so với Quý Phi nương nương, chính là khác nhau một trời một vực, Quý Phi nương nương mỹ lệ thanh khiết như đám mây trên trời, tì thiếp chỉ có thể đứng dưới đất nhìn lên, sao có thể lấy ra để so sánh chứ?”
Thái Hậu nhất thời nghẹn lời: “Ai gia đang nói chuyện với Quý Phi, có chỗ cho một tài tử nho nhỏ như ngươi mở miệng sao, không có quy củ!”
“Tì thiếp chỉ là trả lời câu hỏi của Thái Hậu, Thái Hậu hỏi tì thiếp có phải là Ôn tài tử hay không, vâng chính là tì thiếp.”
Ôn tài tử không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhưng không kiêu ngạo ở trước mặt Thái Hậu, cũng được coi như là quật cường.
Nhan Hoan Hoan lạ lùng liếc nàng ta một cái, tiểu gia hỏa trước đó bị Thịnh lương nhân chỉ mặt oán hận cũng không nói gì, bây giờ lại cứng với Thái Hậu cơ đấy? Cao bái đê thái* nàng đã gặp rất nhiều, cứng cỏi ghét nhu nhược vẫn là lần đầu thấy.
(*: Ý chỉ gặp người có địa vị cao hoặc người có tiền thì lấy lòng, e dè, gặp người có địa vị thấp hoặc nghèo hèn thì dẫm đạp, ức hiếp họ, chỉ người chuyên đi nịnh hót.)
“Miệng lưỡi sắc bén,”
Thái Hậu cười lạnh: “Có thể thấy được cũng không phải là người an phận, sao Hoàng Thượng có thể thích loại người xấu tính như vậy.”
“Ai kêu Hoàng Thượng thích chứ? Chức vụ của nữ tử ở hậu cung là hầu hạ Hoàng Thượng, có thể được Hoàng Thượng yêu thích, đó chính là công lao lớn nhất của mỗi người.”
“Hai ngươi ngược lại cảm tình có vẻ tốt, ai gia đang nói chuyện với ngươi nàng lại ngắt lời, bây giờ ai gia giáo huấn Ôn tài tử, không có chuyện của ngươi!”
Nhan Hoan Hoan đứng ở phía dưới, khí thế lại không thua nửa phần.
“Giáo huấn của Thái Hậu nương nương, tần thiếp rất sẵn lòng nghe, chỉ là sở thích của Hoàng Thượng chính là thánh ý, chẳng lẽ Thái Hậu nương nương là muốn làm trái thánh ý?”
Cái mũ này quá lớn, không ai dám nói tiếp.
Từ Hoàng Hậu giả vờ ngắm phong cảnh nơi xa, các phi tần khác vừa mới tiến cung trên mặt thì bình tĩnh, nội tâm lại kích động, lần đầu tiên nhìn thấy loại tình cảnh này. Tranh chấp nảy lửa, ra sức đấu đá đi!
Thái Hậu cũng không phải một chủ nhân bấm bụng chịu đựng, khuôn mặt thùy mị nhanh chóng lạnh xuống.
“Ai gia như thế nào, không tới phiên ngươi nghi ngờ, vô lễ nực cười, vả miệng!” Hơi dừng lại: “Nể tình là lần đầu vi phạm, lần này sẽ do cung nữ bên người Quý Phi chịu tội.”
Đánh vào trên mặt, sẽ kết thù rất lớn, hơn nữa còn có thể nhìn ra vết thương, Hoàng Thượng nhìn thấy sẽ đau lòng, cho dù là ai làm sai trước, cũng sẽ thiên vị về phía Quý Phi. Đánh đại cung nữ bên người nàng thì khác, đã là của hồi môn của Quý Phi, tình cảm của hai người khẳng định rất tốt, đánh vào cung nữ nhưng người đau là chủ tử, hơn nữa đánh cung nữ của nàng, cũng giống như đánh vào thể diện của nàng, trăm lợi mà không một hại.
Đàn Văn cúi đầu: “Nô tỳ tạ Thái Hậu.”
Chủ tử đánh ngươi, cũng được xem là ban thưởng.
Nhân sinh kỳ diệu biết bao.
Nhan Hoan Hoan có thể tùy theo tính cách mình mà sai bảo hạ nhân, nghe nàng gọi mình là tiểu thư chủ tử nương nương cực kỳ sảng khoái, ngẫu nhiên xem nàng thành sủng vật mà nuông chiều, nói không để ý, nhưng nếu nghiêm túc muốn thay nàng bị phạt, nàng sẽ nổi cơn thịnh nộ, gương mặt tươi cười lạnh xuống, đẩy Đàn Văn ra phía sau: “Tần thiếp cũng phải cảm tạ sự lượng thứ của Thái Hậu nương nương, chỉ là nếu Thái Hậu cho rằng tần thiếp vô lễ, phạt tần thiếp là được, để hạ nhân chịu, sợ là không cách nào khiến tần thiếp nhớ kỹ giáo huấn này!”
“Nương nương, sao có thể khiến cho.…”
Đàn Văn vốn rất nguyện ý thay chủ tử chịu tội vừa nghe thấy liền sốt ruột hơn cả lúc biết bản thân mình phải chịu phạt, lại ý thức được tính cách của chủ tử, cho dù nàng ấy nói cái gì, chỉ sợ chủ tử đều sẽ bảo vệ nàng ấy. Trong lòng nàng ấy nảy sinh quyết tâm, nhanh chóng tát vào trên mặt mình mười cái. Làm cung nữ, ngay cả việc tự phạt như thế nào cũng đều đã học, mười cái tát này vừa nhanh vừa vang, Nhan Hoan Hoan căn bản không kịp ngăn cản, Đàn Văn tát xong quỳ xuống giương giọng: “Nô tỳ tạ Thái Hậu ban phạt.”
Mười cái tát này không chút qua loa nào, sau khi đánh xong, giọng nói của nàng ấy cũng trở nên mơ hồ, mang theo chút run rẩy.
Hắn đi thật nhanh vào phòng trong.
Nghĩ đến lát nữa phải nói chuyện, bất kể là vì nghĩ cho thể diện của hắn hay là của nàng thì trước tiên cũng phải để người hầu lui ra ngoài trước. Ngay cả Tuỳ Tỉnh cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, không có việc gì thì không được làm phiền đến họ.
Nhan Hoan Hoan đương nhiên hiểu rõ đạo lý rèn sắt khi còn nóng, tuyệt đối không thể để Hoàng Thượng nguôi giận trước khi nàng mang cái gương mặt nhõng nhẽo này ra, nói không chừng còn làm cho hắn cảm thấy rằng nàng cố ý khóc lóc om sòm, làm nũng hắn. Triệu Trạm đau đầu, yếu ớt đỡ lấy nàng: “Nhan Hoan Hoan, nàng xuống đây trước đã...”
“Không!” Nàng dựa vào người hắn, tức giận đến mức bĩu đôi môi đỏ mọng ra, một nửa gương mặt bị chèn ép đến mức phồng cả thịt lên. Nếu không phải do nàng có vốn liếng tốt, thì dù là mỹ nhân có đẹp mấy cũng sẽ trở thành trò cười. Nhưng mà loại động tác này do nàng làm ra thì nhiều lắm cũng từ xinh đẹp chuyển thành dễ thương. Ít nhất ở trong mắt hắn cũng đã vô cùng dễ thương rồi: “Nàng đè như vậy, mặt không bị đau sao?”
“Dính chặt vào rồi.”
“Hửm?”
“Dính chặt vào Hoàng Thượng rồi, Hoàng Thượng không thể bỏ rơi ta rồi.”
Đôi mắt vừa mới khóc xong giống như bầu trời sáng sau cơn mưa, trong veo chiếu thẳng vào lòng người khác. Nàng ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt tức giận mang chút thận trọng, lại vừa muốn khóc, làm như nếu hắn bỏ mặc nàng, nàng sẽ ngay lập tức có thể oà khóc thật to. Triệu Trạm nhẹ nhàng thở dài, tay muốn đỡ nàng ngồi thẳng dậy lại đổi thành động tác ôm nàng vào lòng: “Ai muốn bỏ rơi nàng nào? Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, trẫm nói không cần nàng nữa lúc nào?”
“Lúc thượng triều.”
“...” Hắn vừa tức vừa buồn cười, giật giật khóe môi: “Hồ đồ.”
“Hoàng Thượng lại hung dữ với tần thiếp rồi.”
“Lúc thượng triều có thể đem nàng theo sao? Một điện toàn các nam nhân, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nàng còn muốn làm người không hả.”
“Nam nhân của ta ở bên cạnh ta, sợ cái gì chứ, một trăm nam nhân bên ngoài cũng chỉ có thể quỳ dưới chân Hoàng Thượng cúi đầu xưng thần mà thôi.”
Nhan Hoan Hoan nhìn có vẻ uất ức đến mức hồ đồ rồi, cái gì cũng dám nói, nhưng trên thực tế lại rất có chừng mực - rất nhiều người đã quen với tính tự lập tự cường thường cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một người phụ nữ tuỳ hứng như vậy lại có thể tha thứ được! Hơn nữa người có thể dựa vào sự tuỳ hứng mà lấy được lợi từ chỗ người khác không hẳn đều toàn là mỹ nhân. Bọn họ nhìn thì có vẻ chỉ biết tuỳ hứng làm nũng, nói năng linh tinh, nhưng cho dù chỉ số IQ không cao, bản năng cũng biết điều gì không thể nói, phải nói cái gì mới khiến cho đối phương chịu đưa ra lợi ích.
Nghiêm túc hơn mà nói, nguyên tắc này tương tự cũng áp dụng vào việc đàm phán trong công việc, quân sư luôn phải nghĩ kế lừa địch.
Có người thật thà đưa ra yêu cầu, tự nhiên sẽ có người hung hăng lớn miệng. Khi đối phương từ chối sẽ đưa ra một điều kiện khác hợp lý hơn, sự đối lập và tác dụng tâm lý làm cho người ta nhượng bộ, sau khi thành công lại có thể vỗ vai trở thành anh em tốt của nhau. Thứ bạn đòi hỏi có thể chỉ là một khoản lợi nhuận nhỏ nhưng có thể lại là mấu chốt trong một cuộc đàm phán, suy cho cùng thì ai được nhiều hơn thì sẽ sống tốt hơn.
“Kỳ cục.”
Triệu Trạm vỗ vỗ sau lưng nàng: “Sợ trẫm giáo huấn nàng, ngay từ đầu đã khóc lóc một trận với trẫm, trong toàn bộ hậu cung này có ai có thể nhăn mặt với trẫm đây giống như nàng, rốt cuộc có ai khiến nàng sợ không? Để trẫm truyền người đó tới đây dạy dỗ nàng thật nghiêm.”
“Hoàng Thượng từng cho phép ta có thể tuỳ hứng, Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc không được nói lời mà không giữ lời đâu.”
Hắn bật cười: “Nàng lợi dụng sơ hở của trẫm.”
Nụ cười giảo hoạt hiện lên trên khoé môi nàng, Nhan Hoan Hoan vui mừng ngẩng mặt lên làm mặt quỷ với hắn, bàn tay nhỏ bé đưa xuống thăm dò nơi bí mật: “Tần thiếp còn muốn lợi dụng đ.ũng quần của Hoàng Thượng nữa kìa.”
…
Dung tục!
Triệu Trạm cuống quít bắt lấy bàn tay không yên phận của nàng đặt lên trên đùi, không cho phép nàng đốt lửa nữa: “Nói chuyện cho cẩn thận, không được...” Một lời không hợp là lập tức động chân động tay.
Nhan Hoan Hoan méo miệng không nói lời nào, vô cùng uất ức liếc nhìn hắn làm cho trái tim hắn mềm nhũn ra.
“Trẫm có nói qua rằng nàng có thể tùy hứng nhưng cũng phải có quy củ. Lời Thái Hậu nói nàng không muốn nghe thì đợi trẫm trở về rồi nói cho trẫm nghe, trẫm nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng.” Một bàn tay của hắn nhẹ nhàng xoa đầu của nàng: “Nàng ngang nhiên chống đối người, sau này kỷ cương của hậu cung không tốt là một chuyện, trẫm không muốn nàng bị mang danh bất hiếu, trẫm suy nghĩ cho nàng, cũng suy nghĩ cho Tố Nhi.”
Nửa câu trước nàng nghe có chút không cam lòng, nhưng khi nghe nửa câu sau nàng lại ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy nàng trầm mặc, Triệu Trạm cảm thấy cách này khá hiệu quả bèn từ từ nói: “Trẫm biết tính cách nàng thẳng thắn, không chịu nổi uất ức, nhưng trẫm có bao giờ muốn nàng chịu uất ức chứ? Lần trước Thái Hậu muốn cướp đi Tố Nhi, trẫm không nói hai lời lập tức đem hắn trở về. Nếu như nàng muốn trẫm chọn lựa giữa hai người, trẫm nhất định sẽ không bỏ rơi nàng. Nhưng mọi chuyện luôn luôn có biện pháp giải quyết tốt hơn.”
Nhan Hoan Hoan vẫn không nói câu gì.
“Nhan Hoan?” Hắn duỗi tay nâng chiếc cằm của nàng lên, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu có chút sợ hãi: “Giận trẫm rồi sao?”
“... Không có, là tần thiếp nghĩ sai rồi.”
Hiếm khi thấy nàng ngoan ngoãn một chút, Triệu Trạm lại không biết đã sờ đúng vào điểm yếu nào của nàng, chỉ xem như nàng yêu hắn, sẵn lòng nghe ý kiến của hắn mà thôi.
Trước sau gì Nhan Hoan Hoan cũng là một người ở thế giới hiện đại, trước khi xuyên không về đây đã hơn hai mươi tuổi, giá trị quan và thế giới quan sớm đã được định hình rồi.
Trừ khi là bị tẩy não, nếu không cách suy nghĩ và phản ứng đầu tiên của nàng sẽ rất khác với người cổ đại - nàng không bị quy củ lễ giáo ràng buộc, đôi khi nàng có mánh khoé để chiến thắng, cũng không quan tâm nhiều đến kỹ năng bên ngoài. Điều này dĩ nhiên tạo ra cho nàng rất nhiều cơ hội và đạt được không ít lợi ích.
Song, mọi thứ chỉ là tương đối, trong lúc suy nghĩ mọi việc, người không đủ "xưa" như nàng cũng sẽ có lúc gặp phải sai lầm.
Nàng không để bụng chuyện người khác chụp cho nàng cái mũ bất hiếu, nhưng còn Tiểu Tố thì sao?
Tiểu Tố là con ruột của nàng, lại do một tay nàng nuôi nấng, tiếng xấu của nàng sẽ liên luỵ đến hắn.
Điểm này Nhan Hoan Hoan còn chưa nghĩ tới mà Triệu Trạm đã suy nghĩ một cách rất cẩn thận rồi.
Nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, Triệu Trạm ngược lại lại cảm thấy đau lòng, hôn nhẹ lên trán nàng: “Chuyện Thái Hậu trẫm sẽ giải quyết, nàng đừng lo lắng.”
Nhan Hoan Hoan làu bàu: “Vậy chẳng phải Đàn Văn bị đánh một cách vô ích rồi hay sao?”
“Trẫm sẽ giúp nàng đánh lại cung nữ bên cạnh Thái Hậu.”
Nàng suy tư một chút, cảm thấy chuyện này cũng khả thi, chỉ cần có thể chọc tức Thái Hậu là được rồi.
Hoàng Thượng đã nhượng bộ đưa ra một phương án giải quyết, nàng cũng đã trút giận một trận rồi. Nhan Hoan Hoan đã hết giận đến bảy tám phần nên cũng không tiếp tục cố chấp với chuyện này nữa.
Triệu Trạm giải quyết sự việc rất khách quan, suy tính tới mọi phương diện rồi. Hậu cung gây sự, Thái Hậu và nàng đều có trách nhiệm. Thái Hậu là người gánh vác trách nhiệm chính, mà khi nàng điên lên thì chỉ trừ bản thân mình là không đánh ra, những người bên cạnh đều sẽ gặp phải tai hoạ. Hắn thích nàng, khi giải quyết nhiều lúc sẽ thiên vị nàng che chở nàng, nhưng không có nghĩa là sẽ vượt qua ranh giới cuối cùng. Trong quá trình sẽ nhân nhượng, cũng sẽ nói cho nàng biết biện pháp giải quyết tốt hơn.
Mà Nhan Hoan Hoan cũng không phải không biết điều, tranh thủ lúc mục đích đã đạt được kết quả tốt nhất thì không khóc lóc om sòm nữa mà chuyên tâm nói lời yêu thương với Hoàng Thượng.
“Đúng rồi, lần trước nàng sờ long bào của trẫm nói muốn...” Triệu Trạm suy tư một chút cách nói kỳ quái ấy: “Cọ hỷ khí sao?”
Nhan Hoan Hoan nhớ ra quả thật là có chuyện như thế, cười ấm áp: “Chẳng qua là thuận miệng nói ra thôi, ta muốn cọ chút hỷ khí, được kề cận Hoàng Thượng nhiều hơn chút, không phải sẽ có một thân hỷ khí long khí rồi sao?”
Nói đến vị hoàng đế này, đã trung hoà hết tất cả những kẻ chống đối, không quay đầu lại không phải người Hoa Hạ.
Triệu Trạm lại không hề có ý đó.
Hắn lấy ra từ trong lòng của mình một túi thơm màu vàng chói, bình thường khi tặng túi thơm cho các cô gái sẽ có thêu hoa thêu cỏ, đẹp đẽ tao nhã một chút. Nếu đổi thành thêu chó con mèo con chim con cũng không phải là hiếm thấy. Nhưng túi thơm này nhìn lại rất ngộ nghĩnh, giống như là cắt một góc từ mảnh vải khác, giống như phần vạt áo, không biết hình thêu ban đầu còn thần thánh đến mức nào.
Nhưng mà Nhan Hoan Hoan lại nhận ra được, đến nỗi qua nửa ngày cũng không nói ra được lời nào.
“Long bào không được tặng cho người khác, quy củ từ xưa đã là như vậy, trẫm không thể dễ dàng thay đổi, cũng sợ miệng lưỡi thiên hạ sẽ khiến nàng chịu sự chỉ trích của triều đình, quả thật không thoả đáng. Nhưng long bào được thay đổi một chút, các góc bị thiếu, trẫm không nói thì cũng không có người nào có thể truy cứu.”
Triệu Trạm đặt túi thơm vào lòng bàn tay nàng, giúp nàng nắm tay lại, rõ ràng đây không phải là túi sưởi ấm nhưng đặt ở trong lòng bàn tay nàng lại vô cùng nóng bỏng, giống như vừa vui mừng đến điên cuồng cũng vừa lo sợ không yên, trái tim nàng đập thình thịch. Lẽ ra phải là một cảnh tượng lãng mạn đến mức không thể lãng mạn hơn được, nhưng hắn lại không nắm bắt cơ hội nói nhiều lời tâm tình hơn một chút. Khoé môi hắn bắt đầu có ý cười nhàn nhạt. Cuối cùng hắn cũng học được cách cười nhiều hơn một chút khi ở nơi riêng tư rồi, hắn cười lên như tiên giáng trần có nhân khí, dịu dàng nói mấy lời không lãng mạn cho lắm: “Không khí vui vẻ là một vật thể vô hình, trẫm cũng không biết làm sao để tạo ra nó. Nhưng mà nàng đã có hứng thú với long bào của trẫm thì trẫm sẽ cắt ra làm thành túi thơm cho nàng. Sự vui vẻ của trẫm đều dành cho nàng cả đấy.”
Nàng rũ mi mắt xuống, nhất thời có chút lúng túng, ý thức đi trước lý trí, cười đáp lại hắn: “Tần thiếp sao có thể nhận nổi.”
“Tại sao không nhận nổi?”
Cánh môi nàng run run suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi. Nàng liếc hắn một cái cực nhanh, ánh mắt hẳn vô cùng thản nhiên, cũng hoà tan sự căng thẳng của nàng.
Từ xưa đến nay đã vậy, Hoàng Thượng vào những lúc không thể giải thích được sẽ hy vọng giành được lời khen ngợi của nàng. Khi thực sự làm những hành động lãng mạn như trong tiểu thuyết lại không nghĩ tới bản thân lại sến súa như thế, giống như thuận tay mà làm thôi. Người yêu thương quý trọng thuận miệng nhắc tới, là những chuyện theo bản năng mách bảo.
“Có thích không?” Thấy nàng rất lâu cũng không mở miệng, hắn đành nói tiếp chủ đề đang có sẵn.
“Thích.” Nhan Hoan Hoan siết chặt túi thơm, tiến tới cọ vào cổ hắn, làm nũng cười nói: “Cọ hỷ khí nè.”
Triệu Trạm kéo nàng vào lồ.ng ngực, tay đặt trên đầu nàng, bật cười.
Hỷ khí là cái gì vậy? Cũng chỉ có cái đầu của nàng mới có thể nghĩ ra nhiều chuyện cổ quái kỳ lạ như vậy mà thôi. Nhưng mà chỉ cần nàng vui vẻ là được.
Nhan Hoan Hoan tất nhiên rất vui vẻ, lần đầu tiên thấy được long bào - xuyên không không lấy được long bào thì khác gì với việc đi du lịch mà không mua quà lưu niệm do Nghĩa Ô sản xuất, đi Quảng Đông không ăn điểm tâm sáng, đi Anh không ăn Stargazy pie cơ chứ?
Cọ xát lâu sẽ dễ dàng xảy ra va chạm.
Tâm trạng của nàng đang vô cùng tốt, đến màn khởi đầu cũng nhiệt tình hơn trước rất nhiều. Nàng lôi kéo Hoàng Thượng đại chiến ba trăm hiệp, yêu cầu quá nhiều làm cho hắn suýt chút nữa không xuống được giường đi thượng triều.
Cái gì mà phụ nữ ngủ dậy sẽ đau thắt lưng đều không phải trọng điểm. Từ xưa đến nay chỉ có trâu mệt chết chứ không có chuyện cày hỏng ruộng.
Chuyện này chính là lấy dương bổ âm.
Trước khi thượng triều, Triệu Trạm miễn cho nàng không cần đi thỉnh an: “Sau khi bãi triều trẫm sẽ tới Đông Hoa cung giải quyết. Hôm nay nàng đừng chạm mặt với Thái Hậu. Đêm qua... quả thực là chơi đùa quá mức, nàng hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Nếu có khó chịu thì truyền thái y đến ngay, không được cậy mạnh, biết chưa?”
Nhan Hoan Hoan chớp chớp mắt, không biết có nên nói ra rằng giằng co cả một đêm, ngoài việc nàng bị đụng hơi đau một chút ra thì bây giờ bảo nàng nhảy một bài thể dục thể thao theo đài cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
... Bỏ đi, vẫn là nên ngủ thêm một chút nữa.
“Tần thiếp đã biết.”