Gói Biểu Cảm Cung Đấu - Trang 4
Chương 129
Triệu Trạm làm như vậy, ý định rất đơn giản.
Nếu Ôn bảo lâm nương nhờ Nhan Hoan, hắn coi như tìm một người bầu bạn với nàng, cũng không cho phép nàng nuôi ong tay áo. Tuy rằng hắn muốn xử lý một cung phi không có gia thế bối cảnh căn bản không cần tiêu phí bao nhiêu sức lực, nhưng lỡ như Nhan Hoan mà biết thì nàng sẽ buồn đến nhường nào? Muốn bóp chết hết thảy các khả năng, hoặc là thay nàng gây thù chuốc oán, khiến nàng không thể không tỏ lòng trung thành với Quý Phi nương nương, như vậy nàng mới có thể yên phận ở một góc được.
Hắn liếc Ôn bảo lâm một cái, nhìn cô nương này ngờ nghệch như vậy, tựa hồ vẫn không hiểu thấu đáo dụng ý của hắn.
Hắn cho người khác lui ra, chỉ chừa lại Tùy Tỉnh và ba người hầu hạ hắn.
“Đã hiểu chưa?”
“Nếu Hoàng Thượng nói tì thiếp để ý, vậy sau này tì thiếp chính là để ý.”
Dứt lời, Ôn bảo lâm còn gật đầu như để tăng thêm sức thuyết phục.
Lời của Hoàng đế, chính là luật pháp, lúc này cho dù Triệu Trạm chỉ vào một con chó khen rằng đóa hoa này nở rất đẹp, nàng cũng sẽ vứt bỏ đi nhận thức “đây là một con chó” mà tin rằng đó là một đóa hoa biết ăn thịt ăn xương tương đối lợi hại, có thể nói là ví dụ điển hình nhất về chính sách ngu dân của đế vương.
Hoàng Thượng bắt nàng ta để ý.…
Vậy nàng ta để ý thôi! Còn vì sao phải để ý? Nàng ta cũng mặc kệ.
Triệu Trạm cũng đã nhận ra điểm này: “Ngươi biết vì sao trẫm phải làm như vậy không?”
“Tỳ thiếp không dám phỏng đoán thánh ý ạ.”
“Trẫm cho phép ngươi đoán.”
Vì vậy Ôn bảo lâm nỗ lực suy xét một hồi: “Hoàng Thượng… muốn để Lưu mỹ nhân chán ghét tỳ thiếp sao ạ?”
Vừa dứt lời, Triệu Trạm cũng tiếp lời.
“Phỏng đoán thánh ý là tội chết, trẫm trước giữ lại cho ngươi một cái mạng chó, sau này phải nghe lời Nhan Quý Phi, nếu nàng không vui, trẫm sẽ lấy tội này ra trừng trị ngươi.”
..…
Mưu kế hoàng cung thâm sâu, nàng ta muốn trở về nông thôn.
Ôn bảo lâm suy nghĩ, sau đó quỳ xuống: “Tạ Hoàng Thượng thứ tội.”
Đến giờ phút này, Triệu Trạm vẫn không quá hiểu rõ chuyện cung đấu, nếu đổi thành người khác, bị Hoàng Thượng thiên vị Quý Phi ngay trước mặt như vậy, lợi dụng nàng đi làm chó của Quý Phi, bề ngoài có phục tùng như thế nào, trong lòng cũng sẽ cay cú. Làm gì có chuyện đơn giản như vậy, ngươi dùng thực lực uy hiếp ta, tận đáy lòng ta sẽ phục tùng sao? Chẳng qua là đáp ứng trước, sau đó tìm cơ hội cắn ngược lại một cái mà thôi, nữ nhân báo thù, mười năm cũng không muộn!
Nhưng vận khí của Triệu Trạm không tồi, lại chọn trúng Ôn bảo lâm, là kẻ ngoại tộc trong dàn hậu phi.
Muốn nàng ta làm tay sai của Nhan Quý Phi?
Gâu gâu gâu.
“Đứng lên đi.”
Triệu Trạm cho nàng ta đứng lên, sau đó lập tức rơi vào trầm tư.
Hiện tại đã xuất hiện vấn đề thứ hai rồi.
Triệu Trạm tới Hàm Chương cung, là nên lâm hạnh Ôn bảo lâm, nhưng lúc này, EQ được xem là trì độn đến mức có thể coi như không tồn tại của hắn bỗng nhiên lóe lên một chút. Hắn lâm hạnh bạn của Nhan Hoan, có phải nàng sẽ không vui không?
Trước kia, Triệu Trạm vẫn luôn cho rằng, cung phi và thuộc hạ của hắn vốn không khác gì nhau cả.
Thần tử sẽ không tủi thân buồn bực khóc lóc chỉ vì hắn trọng dụng một thuộc hạ khác, ghen tị càng nực cười hơn, căn bản không có khái niệm này, cho dù có, dựa vào loại nam nhân ở địa vị này như hắn, ghen tức chỉ vì không tài năng thất đức, ai dám cơ chứ?
Không cần nói cũng biết, cùng loại người này truy cứu vấn đề có một lòng hay không, không có bất cứ ý nghĩa thực tế gì.
Nhan Hoan Hoan cùng lắm cũng chỉ làm nũng với hắn một chút, coi như là tình thú giữa các cặp đôi khi ở chung, từ trước đến nay chưa bao giờ tích cực yêu cầu hắn một lòng, nhưng người có tính cách càng lạnh lùng, lại càng dễ bị sự dịu dàng không có tính xâm lược sưởi ấm, sau khi đã trở nên ấm áp, tựa như đã nuôi lớn được con chim nhỏ, hiểu được cách phụng dưỡng ngược lại.
Triệu Trạm tự biết bản thân mình không hiểu phong tình, không giống như hoàng huynh và Dung Diệu Chân, nghĩ ra rất nhiều phương pháp lấy lòng nữ nhân.
Nhưng nếu đối tốt với một người, cho dù là một người thiểu năng trí tuệ đi chăng nữa, cũng sẽ luôn có cách của riêng mình.
Khi Triệu Trạm đang suy nghĩ, Ôn bảo lâm đứng ở bên cạnh, nghĩ thầm sớm biết Hoàng Thượng muốn đến, buổi trưa đáng lẽ nên ăn nhiều một chút, điểm tâm trong cung Quý Phi tỷ tỷ thật sự rất ngon, trà cũng rất thơm. Haiz, lát nữa có phải thị tẩm không vậy? Chuyện này phải đổ máu, có phải rất đau hay không, có đau hơn so với việc ngã xuống từ trên cây không?
Một người nghĩ có làm hay không, một người khác lại muốn ăn cơm, mỗi người đều đang mang một ý xấu khác nhau.
Nàng ta bỗng chốc mở miệng: “Hoàng Thượng.…”
Triệu Trạm giương mắt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị không rõ lý do, sao, muốn mời sủng với hắn sao?
“Tỳ thiếp còn chưa dùng bữa..…”
“Truyền thiện,” Tùy Tỉnh hiểu ý, Triệu Trạm nói tiếp: “Trẫm đã dùng bữa rồi, ngươi cứ ăn đi.”
“Tạ Hoàng Thượng.”
Bữa tối do Hoàng Thượng kêu được dọn lên đặc biệt nhanh, không bao lâu sau cả bàn đã đầy ắp các loại món ăn, hương thơm nức mũi. Ôn bảo lâm nhận được ánh mắt của Hoàng Thượng bắt đầu đứng ăn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cơn thèm ăn đã vượt qua chút nghi hoặc nho nhỏ này, nàng ta lặng lẽ ăn thịt, Hoàng Thượng nhìn chăm chú vào vách tường, như suy tư gì đó.
Tùy Tỉnh đứng bên cạnh trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không phân biệt được đây là loại đãi ngộ gì.
“Hoàng Thượng, tỳ thiếp no rồi.”
“Ừ, nghỉ ngơi đi.”
Hai người rất ung dung, Tùy Tỉnh ngược lại vô thanh vô tức* trở nên kích động, trừ Dực Khôn cung và Trường Nhạc Cung ra, Hoàng Thượng đã rất lâu không nghiêm túc sủng hạnh người khác nữa rồi.
(*: im hơi lặng tiếng.)
Làm hoàng đế, những chuyện như ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ đều phải ghi lại, cung phi có tin vui có thể đối chiếu ngày sinh hoạt, mà thân là đại thái giám của hắn, Tùy Tỉnh đương nhiên luôn luôn chú ý đến sức khỏe sin.h lý của Hoàng Thượng, thậm chí là cả tâm trạng khi ở trên giường.
Giường ở Hàm Chương cung không so được với long sàng, nhưng vì để hầu hạ thánh giá, vật dụng tốt nhất trong mỗi cung điện đều chính là giường, có thể chứa được hai người.
Sau khi nằm xuống, hai người nằm ngược lại với nhau, không ai nói với ai câu nào.
Triệu Trạm đã quen với loại im lặng này, nữ nhân trước kia sẽ có ý đồ bày ra tư thái kiều mị tới lấy lòng hắn, Ôn bảo lâm lại cứ nằm như vậy, không hề nhúc nhích, trừ hai mắt đang mở ra, quả thật giống như một cái xác. Thấy Hoàng Thượng không có ý tứ chạm vào nàng, Ôn bảo lâm ăn uống no đủ lại làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ… Thật ra đã buồn ngủ, chỉ là cảm thấy Hoàng Thượng không ngủ, mình lại ăn hết một bàn ngự thiện do người ta thưởng, luôn thấy ngại nếu cứ như vậy mà ngủ trước.
Mắt to trừng mắt to, không khí cực kỳ xấu hổ.
“Ôn bảo lâm,” Triệu Trạm mở miệng: “Muốn biết vì sao trẫm muốn ngươi khiêu khích Lưu mỹ nhân không?”
Ôn bảo lâm thiếu chút nữa ngủ mất khẽ run rẩy, chần chờ nói: “Hoàng Thượng muốn dựng một cái bia ngắm, bảo vệ Quý Phi nương nương?”
“Cho dù ngươi không mảnh vải che thân đến Dực Khôn cung thỉnh an, cũng không sánh được với một câu cũng chỉ có như vậy của Nhan Quý Phi.”
Nhan Hoan Hoan có thể gây họa đến nhường nào, Triệu Trạm đương nhiên biết rất rõ, dù gì mỗi lần nàng trở mặt đều ở trước mặt mọi người, cho dù không có ai mách lẻo, hắn vừa hỏi, cung tì đã có thể miêu tả cực kỳ chi tiết như mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
Ôn bảo lâm nhớ lại lần đầu khi đến Dực Khôn cung thỉnh an Hoàng Hậu, tình cảnh khi Quý Phi tỷ tỷ vừa đến, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Quý Phi nương nương xinh đẹp đến mức không cách nào có thể xem nhẹ, tựa như ánh mặt trời rực rỡ, tì thiếp tự biết khó có thể đuổi kịp.”
“Ừm.” Lời này nghe có vẻ xuôi tai.
Triệu Trạm nói hết mấy lời định nói: “Trẫm muốn b.óp chết cơ hội kết giao của ngươi với Lưu mỹ nhân, dựng bia ngắm ngược lại sẽ là lần tiếp theo, tính tình kia của Nhan Quý Phi không thể sửa được, trẫm cũng không muốn bắt ép nàng sửa.”
Hắn tuy rằng không thích tác phong của Lưu Nhược Minh khi ở trên điện tuyển, cho rằng là một chủ nhân có thể gây chuyện, nhưng quả thực hữu dụng ở chỗ Lưu gia và Lưu phụ, mà quân thần không muốn bày ra quá nhiều quyền thế, lại có cách có thể khiến đối phương tín nhiệm bán mạng, đơn giản là cất nhắc nữ nhi ở trong cung của hắn.
Lưu Nhược Minh sẽ không ngây ngốc ở vị trí mỹ nhân này quá lâu, mà Triệu Trạm không muốn người bản thân mình chọn ra, đưa cho Hoan Hoan là chó có hai lòng.
“Tỳ thiếp đã hiểu rồi ạ.”
Cách làm này, không khỏi có chút làm khó người khác, nhưng ý vua chính là như vậy, cho dù bảo nàng ta cút xuống giường đâm đầu vào cột tự sát, nàng ta cũng không có đường nào để từ chối, vì vậy nghe mệnh lệnh của Hoàng Thượng, tốt nhất chính là bớt đi suy xét dụng ý, thành thật mà chấp hành, đỡ phải buồn lòng.
Khi tuyển tú tiến cung, cô cô dạy quy củ đã khuyên Ôn bảo lâm nói ít làm nhiều, nàng ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Lúc này, hai người không còn chuyện gì có thể hàn huyên, Triệu Trạm xoay người ngủ, Ôn bảo lâm nghĩ nghĩ, cả đêm trừng mắt nhìn lưng vua cũng không phải chuyện gì tốt, vì vậy cũng trở mình theo, lưng đối lưng mà ngủ. Bởi vì phải đứng cả một khoảng thời gian, buổi tối lại ăn đến no căng bụng, vừa nhắm mắt lại liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tùy Tỉnh đứng ở bên ngoài một đêm, đến sáng cũng chỉ nghe được sự im lặng.
Hai người có vẻ ngủ cũng rất ngon, hôm sau rời giường hầu hạ thay quần áo, Ôn bảo lâm không chủ động nói chuyện, Triệu Trạm cũng không có gì để nói.
Tiễn Hoàng Thượng đi, nàng ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cung nữ đã chào đón nàng ta bằng một trận chỉ hận rèn sắt không thành thép, vô cùng đau đớn nàng ta được lật thẻ lại không biết nhân cơ hội này mà lợi dụng, tính tình Ôn bảo lâm cũng tốt, cười gật gật đầu, ở trong lòng lại nghĩ: “Đều là ý của Hoàng Thượng, ta chẳng qua chỉ nghe lệnh hành sự mà thôi.” Các nàng ta nói, nàng ta lắng nghe, trong lòng bắt đầu trở nên sầu não. Nàng ta vừa đến Trường Nhạc Cung làm khách, Hoàng Thượng đã tới chỗ nàng ta, Quý Phi tỷ tỷ có phải sẽ không vui không nhỉ.
Nhan Hoan Hoan ngược lại không có chút không vui nào, bình chân như vại cả một đêm.
[Ký chủ, cô đang ghen sao?]
“Không phải, tôi chỉ đang nghĩ, Ôn bảo lâm đến đây muốn làm chó của tôi, sủa vài tiếng quả thật rất chó, vậy Hoàng Thượng có được tính là ngủ với chó không nhỉ?”
[….]
Nàng ở trên giường lăn qua lăn lại, tỉnh ngủ hơn rất nhiều so với các buổi khác, trừng mắt nhìn một mảnh tối thui bên ngoài cửa sổ.
Hệ thống hôm nay cực kỳ yên tĩnh.
“Hệ thống, kỹ năng cậu cho tôi sẽ không xảy ra lỗi gì chứ? Thật sự có thể kiểm tra suy nghĩ chân thật của con người sao?”
[Sẽ không xảy ra lỗi.]
Cũng đúng, con người sẽ thay đổi, nói không chừng Hoàng Thượng gặp được người xinh đẹp như hoa gần gũi bản thân, bẻ cong thành thẳng, mê hoặc đến thất điên bát đảo cũng không phải là chuyện không có khả năng. Hoàng Thượng cũng thật là, suy tính cái gì không, nhiều mỹ nhân giai lệ như vậy, muốn chơi loại gì cũng đều có đủ, cứ nhất định phải đến chỗ nàng ta.
Có chút tức giận.
Sau khi Nhan Hoan Hoan trừng mắt nhìn trần nhà gần mười phút, sảng khoái đưa ra một kết luận. Nàng ghen rồi.
[Tôi cũng cảm thấy như vậy.]
“Câm miệng, không giúp ích được gì.”
Nàng nhanh chóng chấp nhận hiện thực này, cuối cùng nàng cũng đã thoát khỏi giai đoạn một mình rối rắm hơn nửa tháng loại vấn đề có cấp bậc học sinh tiểu học “ta có yêu ngươi không ngươi có yêu ta không” này. Không có cái gì đáng để kháng cự, không phải chỉ là có một tầng tình cảm sâu hơn đối với Hoàng Thượng sao? Người không phải là cây cỏ, Hoàng Thượng đối với nàng quả thật rất tốt, hơn nữa còn đẹp trai.
Haiz, thật sự rất đẹp trai.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nhan Hoan Hoan nhắm mắt lại, trước khi thỉnh an thì ngủ thêm nửa canh giờ.
Tâm tình nàng không thoải mái, để lấy lại tâm trạng nàng liền chú trọng vào việc trang điểm, đích thân cầm đao trang điểm bản thân thành dáng vẻ đậm và rực rỡ, ngũ quan của nàng quả thật rất đẹp, che lấp cả hoa phục hoa lệ. Sau khi quan sát bản thân trong gương đồng ba phút, nàng quay đầu nhìn Đàn Văn: “Có giống đi diễn tuồng không?”
Đàn Văn nghe vậy thì thay đổi sắc mặt: “Con hát há có thể đánh đồng với nương nương? Nương nương nhất định đừng bẻ cong bản thân mình như vậy nữa, nô tỳ đau lòng.”
“Vậy có đẹp không?”
“Nương nương đương nhiên rất đẹp,” dứt lời, nàng ấy oán hận bổ sung một câu: “Trong cung này không có người nào có thể đẹp hơn nương nương.”
Có thể thấy được cũng rất để ý chuyện Hoàng Thượng ở lại chỗ Ôn bảo lâm.
Tất cả người lợi dụng nương nương, đều là kẻ thù của nàng, huống hồ còn giả vờ đối tốt với nương nương! Khen nương nương! Vô nghĩa, sự tốt đẹp của nương nương còn cần người khác nói sao, nàng là người rõ ràng nương nương dịu dàng thiện lương đáng yêu đến nhường nào nhất, nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm như kia vậy mà được Hoàng Thượng rủ lòng thương tiếc, Hoàng Thượng, cho dù Hoàng Thượng là thiên tử, cũng thật sự là quá tệ rồi!
Dựa vào hiểu biết của Nhan Hoan Hoan đối với nàng ấy, nhìn một cái cũng biết cung nữ nhà mình đang đầy căm phẫn cái gì.
“Có lý.”
Hiếm khi mà, nàng không khuyên giải Đàn Văn.
Bởi vì nàng cũng rất tức giận.
Nếu Ôn bảo lâm nương nhờ Nhan Hoan, hắn coi như tìm một người bầu bạn với nàng, cũng không cho phép nàng nuôi ong tay áo. Tuy rằng hắn muốn xử lý một cung phi không có gia thế bối cảnh căn bản không cần tiêu phí bao nhiêu sức lực, nhưng lỡ như Nhan Hoan mà biết thì nàng sẽ buồn đến nhường nào? Muốn bóp chết hết thảy các khả năng, hoặc là thay nàng gây thù chuốc oán, khiến nàng không thể không tỏ lòng trung thành với Quý Phi nương nương, như vậy nàng mới có thể yên phận ở một góc được.
Hắn liếc Ôn bảo lâm một cái, nhìn cô nương này ngờ nghệch như vậy, tựa hồ vẫn không hiểu thấu đáo dụng ý của hắn.
Hắn cho người khác lui ra, chỉ chừa lại Tùy Tỉnh và ba người hầu hạ hắn.
“Đã hiểu chưa?”
“Nếu Hoàng Thượng nói tì thiếp để ý, vậy sau này tì thiếp chính là để ý.”
Dứt lời, Ôn bảo lâm còn gật đầu như để tăng thêm sức thuyết phục.
Lời của Hoàng đế, chính là luật pháp, lúc này cho dù Triệu Trạm chỉ vào một con chó khen rằng đóa hoa này nở rất đẹp, nàng cũng sẽ vứt bỏ đi nhận thức “đây là một con chó” mà tin rằng đó là một đóa hoa biết ăn thịt ăn xương tương đối lợi hại, có thể nói là ví dụ điển hình nhất về chính sách ngu dân của đế vương.
Hoàng Thượng bắt nàng ta để ý.…
Vậy nàng ta để ý thôi! Còn vì sao phải để ý? Nàng ta cũng mặc kệ.
Triệu Trạm cũng đã nhận ra điểm này: “Ngươi biết vì sao trẫm phải làm như vậy không?”
“Tỳ thiếp không dám phỏng đoán thánh ý ạ.”
“Trẫm cho phép ngươi đoán.”
Vì vậy Ôn bảo lâm nỗ lực suy xét một hồi: “Hoàng Thượng… muốn để Lưu mỹ nhân chán ghét tỳ thiếp sao ạ?”
Vừa dứt lời, Triệu Trạm cũng tiếp lời.
“Phỏng đoán thánh ý là tội chết, trẫm trước giữ lại cho ngươi một cái mạng chó, sau này phải nghe lời Nhan Quý Phi, nếu nàng không vui, trẫm sẽ lấy tội này ra trừng trị ngươi.”
..…
Mưu kế hoàng cung thâm sâu, nàng ta muốn trở về nông thôn.
Ôn bảo lâm suy nghĩ, sau đó quỳ xuống: “Tạ Hoàng Thượng thứ tội.”
Đến giờ phút này, Triệu Trạm vẫn không quá hiểu rõ chuyện cung đấu, nếu đổi thành người khác, bị Hoàng Thượng thiên vị Quý Phi ngay trước mặt như vậy, lợi dụng nàng đi làm chó của Quý Phi, bề ngoài có phục tùng như thế nào, trong lòng cũng sẽ cay cú. Làm gì có chuyện đơn giản như vậy, ngươi dùng thực lực uy hiếp ta, tận đáy lòng ta sẽ phục tùng sao? Chẳng qua là đáp ứng trước, sau đó tìm cơ hội cắn ngược lại một cái mà thôi, nữ nhân báo thù, mười năm cũng không muộn!
Nhưng vận khí của Triệu Trạm không tồi, lại chọn trúng Ôn bảo lâm, là kẻ ngoại tộc trong dàn hậu phi.
Muốn nàng ta làm tay sai của Nhan Quý Phi?
Gâu gâu gâu.
“Đứng lên đi.”
Triệu Trạm cho nàng ta đứng lên, sau đó lập tức rơi vào trầm tư.
Hiện tại đã xuất hiện vấn đề thứ hai rồi.
Triệu Trạm tới Hàm Chương cung, là nên lâm hạnh Ôn bảo lâm, nhưng lúc này, EQ được xem là trì độn đến mức có thể coi như không tồn tại của hắn bỗng nhiên lóe lên một chút. Hắn lâm hạnh bạn của Nhan Hoan, có phải nàng sẽ không vui không?
Trước kia, Triệu Trạm vẫn luôn cho rằng, cung phi và thuộc hạ của hắn vốn không khác gì nhau cả.
Thần tử sẽ không tủi thân buồn bực khóc lóc chỉ vì hắn trọng dụng một thuộc hạ khác, ghen tị càng nực cười hơn, căn bản không có khái niệm này, cho dù có, dựa vào loại nam nhân ở địa vị này như hắn, ghen tức chỉ vì không tài năng thất đức, ai dám cơ chứ?
Không cần nói cũng biết, cùng loại người này truy cứu vấn đề có một lòng hay không, không có bất cứ ý nghĩa thực tế gì.
Nhan Hoan Hoan cùng lắm cũng chỉ làm nũng với hắn một chút, coi như là tình thú giữa các cặp đôi khi ở chung, từ trước đến nay chưa bao giờ tích cực yêu cầu hắn một lòng, nhưng người có tính cách càng lạnh lùng, lại càng dễ bị sự dịu dàng không có tính xâm lược sưởi ấm, sau khi đã trở nên ấm áp, tựa như đã nuôi lớn được con chim nhỏ, hiểu được cách phụng dưỡng ngược lại.
Triệu Trạm tự biết bản thân mình không hiểu phong tình, không giống như hoàng huynh và Dung Diệu Chân, nghĩ ra rất nhiều phương pháp lấy lòng nữ nhân.
Nhưng nếu đối tốt với một người, cho dù là một người thiểu năng trí tuệ đi chăng nữa, cũng sẽ luôn có cách của riêng mình.
Khi Triệu Trạm đang suy nghĩ, Ôn bảo lâm đứng ở bên cạnh, nghĩ thầm sớm biết Hoàng Thượng muốn đến, buổi trưa đáng lẽ nên ăn nhiều một chút, điểm tâm trong cung Quý Phi tỷ tỷ thật sự rất ngon, trà cũng rất thơm. Haiz, lát nữa có phải thị tẩm không vậy? Chuyện này phải đổ máu, có phải rất đau hay không, có đau hơn so với việc ngã xuống từ trên cây không?
Một người nghĩ có làm hay không, một người khác lại muốn ăn cơm, mỗi người đều đang mang một ý xấu khác nhau.
Nàng ta bỗng chốc mở miệng: “Hoàng Thượng.…”
Triệu Trạm giương mắt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị không rõ lý do, sao, muốn mời sủng với hắn sao?
“Tỳ thiếp còn chưa dùng bữa..…”
“Truyền thiện,” Tùy Tỉnh hiểu ý, Triệu Trạm nói tiếp: “Trẫm đã dùng bữa rồi, ngươi cứ ăn đi.”
“Tạ Hoàng Thượng.”
Bữa tối do Hoàng Thượng kêu được dọn lên đặc biệt nhanh, không bao lâu sau cả bàn đã đầy ắp các loại món ăn, hương thơm nức mũi. Ôn bảo lâm nhận được ánh mắt của Hoàng Thượng bắt đầu đứng ăn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cơn thèm ăn đã vượt qua chút nghi hoặc nho nhỏ này, nàng ta lặng lẽ ăn thịt, Hoàng Thượng nhìn chăm chú vào vách tường, như suy tư gì đó.
Tùy Tỉnh đứng bên cạnh trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không phân biệt được đây là loại đãi ngộ gì.
“Hoàng Thượng, tỳ thiếp no rồi.”
“Ừ, nghỉ ngơi đi.”
Hai người rất ung dung, Tùy Tỉnh ngược lại vô thanh vô tức* trở nên kích động, trừ Dực Khôn cung và Trường Nhạc Cung ra, Hoàng Thượng đã rất lâu không nghiêm túc sủng hạnh người khác nữa rồi.
(*: im hơi lặng tiếng.)
Làm hoàng đế, những chuyện như ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ đều phải ghi lại, cung phi có tin vui có thể đối chiếu ngày sinh hoạt, mà thân là đại thái giám của hắn, Tùy Tỉnh đương nhiên luôn luôn chú ý đến sức khỏe sin.h lý của Hoàng Thượng, thậm chí là cả tâm trạng khi ở trên giường.
Giường ở Hàm Chương cung không so được với long sàng, nhưng vì để hầu hạ thánh giá, vật dụng tốt nhất trong mỗi cung điện đều chính là giường, có thể chứa được hai người.
Sau khi nằm xuống, hai người nằm ngược lại với nhau, không ai nói với ai câu nào.
Triệu Trạm đã quen với loại im lặng này, nữ nhân trước kia sẽ có ý đồ bày ra tư thái kiều mị tới lấy lòng hắn, Ôn bảo lâm lại cứ nằm như vậy, không hề nhúc nhích, trừ hai mắt đang mở ra, quả thật giống như một cái xác. Thấy Hoàng Thượng không có ý tứ chạm vào nàng, Ôn bảo lâm ăn uống no đủ lại làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ… Thật ra đã buồn ngủ, chỉ là cảm thấy Hoàng Thượng không ngủ, mình lại ăn hết một bàn ngự thiện do người ta thưởng, luôn thấy ngại nếu cứ như vậy mà ngủ trước.
Mắt to trừng mắt to, không khí cực kỳ xấu hổ.
“Ôn bảo lâm,” Triệu Trạm mở miệng: “Muốn biết vì sao trẫm muốn ngươi khiêu khích Lưu mỹ nhân không?”
Ôn bảo lâm thiếu chút nữa ngủ mất khẽ run rẩy, chần chờ nói: “Hoàng Thượng muốn dựng một cái bia ngắm, bảo vệ Quý Phi nương nương?”
“Cho dù ngươi không mảnh vải che thân đến Dực Khôn cung thỉnh an, cũng không sánh được với một câu cũng chỉ có như vậy của Nhan Quý Phi.”
Nhan Hoan Hoan có thể gây họa đến nhường nào, Triệu Trạm đương nhiên biết rất rõ, dù gì mỗi lần nàng trở mặt đều ở trước mặt mọi người, cho dù không có ai mách lẻo, hắn vừa hỏi, cung tì đã có thể miêu tả cực kỳ chi tiết như mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
Ôn bảo lâm nhớ lại lần đầu khi đến Dực Khôn cung thỉnh an Hoàng Hậu, tình cảnh khi Quý Phi tỷ tỷ vừa đến, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Quý Phi nương nương xinh đẹp đến mức không cách nào có thể xem nhẹ, tựa như ánh mặt trời rực rỡ, tì thiếp tự biết khó có thể đuổi kịp.”
“Ừm.” Lời này nghe có vẻ xuôi tai.
Triệu Trạm nói hết mấy lời định nói: “Trẫm muốn b.óp chết cơ hội kết giao của ngươi với Lưu mỹ nhân, dựng bia ngắm ngược lại sẽ là lần tiếp theo, tính tình kia của Nhan Quý Phi không thể sửa được, trẫm cũng không muốn bắt ép nàng sửa.”
Hắn tuy rằng không thích tác phong của Lưu Nhược Minh khi ở trên điện tuyển, cho rằng là một chủ nhân có thể gây chuyện, nhưng quả thực hữu dụng ở chỗ Lưu gia và Lưu phụ, mà quân thần không muốn bày ra quá nhiều quyền thế, lại có cách có thể khiến đối phương tín nhiệm bán mạng, đơn giản là cất nhắc nữ nhi ở trong cung của hắn.
Lưu Nhược Minh sẽ không ngây ngốc ở vị trí mỹ nhân này quá lâu, mà Triệu Trạm không muốn người bản thân mình chọn ra, đưa cho Hoan Hoan là chó có hai lòng.
“Tỳ thiếp đã hiểu rồi ạ.”
Cách làm này, không khỏi có chút làm khó người khác, nhưng ý vua chính là như vậy, cho dù bảo nàng ta cút xuống giường đâm đầu vào cột tự sát, nàng ta cũng không có đường nào để từ chối, vì vậy nghe mệnh lệnh của Hoàng Thượng, tốt nhất chính là bớt đi suy xét dụng ý, thành thật mà chấp hành, đỡ phải buồn lòng.
Khi tuyển tú tiến cung, cô cô dạy quy củ đã khuyên Ôn bảo lâm nói ít làm nhiều, nàng ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Lúc này, hai người không còn chuyện gì có thể hàn huyên, Triệu Trạm xoay người ngủ, Ôn bảo lâm nghĩ nghĩ, cả đêm trừng mắt nhìn lưng vua cũng không phải chuyện gì tốt, vì vậy cũng trở mình theo, lưng đối lưng mà ngủ. Bởi vì phải đứng cả một khoảng thời gian, buổi tối lại ăn đến no căng bụng, vừa nhắm mắt lại liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tùy Tỉnh đứng ở bên ngoài một đêm, đến sáng cũng chỉ nghe được sự im lặng.
Hai người có vẻ ngủ cũng rất ngon, hôm sau rời giường hầu hạ thay quần áo, Ôn bảo lâm không chủ động nói chuyện, Triệu Trạm cũng không có gì để nói.
Tiễn Hoàng Thượng đi, nàng ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cung nữ đã chào đón nàng ta bằng một trận chỉ hận rèn sắt không thành thép, vô cùng đau đớn nàng ta được lật thẻ lại không biết nhân cơ hội này mà lợi dụng, tính tình Ôn bảo lâm cũng tốt, cười gật gật đầu, ở trong lòng lại nghĩ: “Đều là ý của Hoàng Thượng, ta chẳng qua chỉ nghe lệnh hành sự mà thôi.” Các nàng ta nói, nàng ta lắng nghe, trong lòng bắt đầu trở nên sầu não. Nàng ta vừa đến Trường Nhạc Cung làm khách, Hoàng Thượng đã tới chỗ nàng ta, Quý Phi tỷ tỷ có phải sẽ không vui không nhỉ.
Nhan Hoan Hoan ngược lại không có chút không vui nào, bình chân như vại cả một đêm.
[Ký chủ, cô đang ghen sao?]
“Không phải, tôi chỉ đang nghĩ, Ôn bảo lâm đến đây muốn làm chó của tôi, sủa vài tiếng quả thật rất chó, vậy Hoàng Thượng có được tính là ngủ với chó không nhỉ?”
[….]
Nàng ở trên giường lăn qua lăn lại, tỉnh ngủ hơn rất nhiều so với các buổi khác, trừng mắt nhìn một mảnh tối thui bên ngoài cửa sổ.
Hệ thống hôm nay cực kỳ yên tĩnh.
“Hệ thống, kỹ năng cậu cho tôi sẽ không xảy ra lỗi gì chứ? Thật sự có thể kiểm tra suy nghĩ chân thật của con người sao?”
[Sẽ không xảy ra lỗi.]
Cũng đúng, con người sẽ thay đổi, nói không chừng Hoàng Thượng gặp được người xinh đẹp như hoa gần gũi bản thân, bẻ cong thành thẳng, mê hoặc đến thất điên bát đảo cũng không phải là chuyện không có khả năng. Hoàng Thượng cũng thật là, suy tính cái gì không, nhiều mỹ nhân giai lệ như vậy, muốn chơi loại gì cũng đều có đủ, cứ nhất định phải đến chỗ nàng ta.
Có chút tức giận.
Sau khi Nhan Hoan Hoan trừng mắt nhìn trần nhà gần mười phút, sảng khoái đưa ra một kết luận. Nàng ghen rồi.
[Tôi cũng cảm thấy như vậy.]
“Câm miệng, không giúp ích được gì.”
Nàng nhanh chóng chấp nhận hiện thực này, cuối cùng nàng cũng đã thoát khỏi giai đoạn một mình rối rắm hơn nửa tháng loại vấn đề có cấp bậc học sinh tiểu học “ta có yêu ngươi không ngươi có yêu ta không” này. Không có cái gì đáng để kháng cự, không phải chỉ là có một tầng tình cảm sâu hơn đối với Hoàng Thượng sao? Người không phải là cây cỏ, Hoàng Thượng đối với nàng quả thật rất tốt, hơn nữa còn đẹp trai.
Haiz, thật sự rất đẹp trai.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nhan Hoan Hoan nhắm mắt lại, trước khi thỉnh an thì ngủ thêm nửa canh giờ.
Tâm tình nàng không thoải mái, để lấy lại tâm trạng nàng liền chú trọng vào việc trang điểm, đích thân cầm đao trang điểm bản thân thành dáng vẻ đậm và rực rỡ, ngũ quan của nàng quả thật rất đẹp, che lấp cả hoa phục hoa lệ. Sau khi quan sát bản thân trong gương đồng ba phút, nàng quay đầu nhìn Đàn Văn: “Có giống đi diễn tuồng không?”
Đàn Văn nghe vậy thì thay đổi sắc mặt: “Con hát há có thể đánh đồng với nương nương? Nương nương nhất định đừng bẻ cong bản thân mình như vậy nữa, nô tỳ đau lòng.”
“Vậy có đẹp không?”
“Nương nương đương nhiên rất đẹp,” dứt lời, nàng ấy oán hận bổ sung một câu: “Trong cung này không có người nào có thể đẹp hơn nương nương.”
Có thể thấy được cũng rất để ý chuyện Hoàng Thượng ở lại chỗ Ôn bảo lâm.
Tất cả người lợi dụng nương nương, đều là kẻ thù của nàng, huống hồ còn giả vờ đối tốt với nương nương! Khen nương nương! Vô nghĩa, sự tốt đẹp của nương nương còn cần người khác nói sao, nàng là người rõ ràng nương nương dịu dàng thiện lương đáng yêu đến nhường nào nhất, nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm như kia vậy mà được Hoàng Thượng rủ lòng thương tiếc, Hoàng Thượng, cho dù Hoàng Thượng là thiên tử, cũng thật sự là quá tệ rồi!
Dựa vào hiểu biết của Nhan Hoan Hoan đối với nàng ấy, nhìn một cái cũng biết cung nữ nhà mình đang đầy căm phẫn cái gì.
“Có lý.”
Hiếm khi mà, nàng không khuyên giải Đàn Văn.
Bởi vì nàng cũng rất tức giận.