Gói Biểu Cảm Cung Đấu - Trang 4
Chương 12: Chương 12:
Thời gian tới ngày tuyển tú chỉ còn 1 tuần.
Trong bảy ngày này, Nhan Hoan Hoan ăn không ngon ngủ không yên-- Cho dù nàng rất lạc quan nhưng cũng không tránh khỏi nảy sinh sợ hãi khi phải rời khỏi vỏ ốc tránh mưa tránh bão quen thuộc. Dù sao nơi đây cũng không phải một xã hội pháp trị, không có con người bình đẳng với con người, không phải thời đại cầm di động với tiền là có thể đi khắp nơi, được gả đi và chịu sự oan ủi thế nào cũng đều là ẩn số.
Tuy là người giống như Nhan Hoan Hoan có thể thích ứng trong mọi tình cảnh cũng phải than phiền: ‘Nếu lúc trước cậu cho tôi một kỹ năng như ‘búng tay nháy mắt hạ gục cả hệ tinh hà’ thì tốt hơn bao nhiêu không?’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệ thống: 【……】
Lòng người không đủ rắn nuốt voi mà Nhan Hoan Hoan hiển nhiên là người làm đại sự mở miệng ra thì là nuốt cả một tinh hệ.
Đêm trước ngày tuyển tú, Lý thị ngủ cùng với nàng
Nhan Hoan Hoan chôn mặt vào ngực mềm mại của mẫu thân, tay bà nhẹ nhàng vuốt gáy của nữ nhi: “Mẫu thân luôn cảm thấy con vẫn trong độ tuổi mặc tã vậy nhưng sao lại vừa chớp mắt mà đã phải xuất giá rồi.”
“Mẫu thân ở tuổi này thì thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ có nhi nữ ngày một khôn lớn không giữ được nữa.”
Cô không biết an ủi bà thế nào, hai người sáp lại rất gần, nàng có thể cảm nhận được Lý thị đang hơi run rẩy, nước mắt ướt nhòa trên đỉnh đầu nàng. Lý thị cũng không nói gì nữa.
Nhan Hoan Hoan chỉ có thể ôm bà thật thật chặt, kiếp trước cha mẹ nàng mất sớm nên chưa kịp thử cảm giác có cha có mẹ. Xuyên qua 5 năm rồi, nàng mới nhận ra có một gia đình ấm áp thì hạnh phúc đến nhường nào, đáng tiếc là những ngày tháng bình yên có lẽ đã tới hồi kết rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như sau này may mắn thì đương nhiên những ngày tháng sẽ càng tốt đẹp hơn, nhưng dù có tốt mấy vẫn không thể bằng nhà mình có cha có mẹ bao bọc, huynh trưởng cưng chiều được.
Nàng nhắm mắt lại chưa bao giờ đầu óc lại tỉnh táo như thế.
Nàng nhớ lại rất nhiều chuyện, hồi tưởng tất cả những mảnh vụn ký ức trong cuộc sống trong năm năm ngắn ngủi của bản thân.
Từ nay về sau, cho dù tiến cung hay ra sao cũng đều chớ hỏi xuất xứ.
Ngày hôm sau dậy từ rất sớm.
Có lẽ là do căng thẳng chuyện của con gái nên Lý thị không ngủ ngon, khi tỉnh lại dễ thấy được vẻ tiều tụy trên khuôn mặt. Ngược lại thì Nhan Hoan Hoan ngủ rất ngon-- Tuyến tú phải kiểm tra tình trạng sức khỏe của cơ thể, còn phải gặp phi tần có địa vị cao, có người tự mình chọn cho nhi tử, cũng có Hoàng Hậu hiền lành sẽ chọn muội muội tốt cho mình, nếu được giữ lại ở kỳ tuyển chọn thì còn có cơ hội được hoàng đế nhìn một cái. Nếu như nàng để một cặp mắt gấu trúc thì không phải là cố tình dìm nhan sắc của mình xuống sao?
Trước khi ngủ nàng cũng không dám uống quá nhiều nước là vì tránh để mặt bị sưng. Sợ Hoàng Thượng hiểu lầm bạc tình quả nghĩa, vẻ u sầu nhớ nhà có thể giả vờ được không nhất thiết phải bằng cách làm hỏng vẻ bề ngoài của mình như thế.
Một đích nữ của quan ngũ phẩm đi tuyển tú hoàn toàn không có gì xuất sắc, Nhan Hoan Hoan lại không phải tài nữ, cổ văn đọc thuộc được là nên chỉ có duy nhất một thứ có thể dựa vào là khuôn mặt này thôi.
*Sách của Gia Cát Lượng
Trời còn chưa sáng, bầu trời mênh mông phủ một tầng mây xám xịt tựa như sắp đổ xuống một cơn mưa phùn.
Mà trong mỗi nhà sắp đưa nữ nhi vào cung tuyển tú đã đèn đuốc sáng trưng từ sớm, chải chuốt dung nhan, mặc xiêm y tao nhã, những khuôn mặt nhỏ còn chưa hết trẻ con im lặng lắng nghe mẫu thân dạy bảo trước khi đi, sợi tóc được chải chuốt được vén lên thành búi, khi những sợi tóc dần được vấn lại thì tựa như binh lính khoác lên từng bộ khôi giáp tinh xảo trước khi ra trận vậy.
Có người hi vọng được Hoàng Hậu Lương phi nhìn trúng, ban cho hoàng tử trẻ tuổi, cũng có người địa vị thấp kém, tự biết không có khả năng lọt vào mắt hai người chọn cho nhi tử, trong lòng không phải cầu mong không trúng tuyển hôn phối, liều một lần tiến cung, lỡ đâu được Hoàng Thượng nhìn trúng thì sao? Chân long thiên tử sao có thể dễ chết thế được, nếu như được phân vị nói gì đó dễ nghe ở bên gối, không biết chừng huynh đệ trong nhà có thể được coi trọng một chút.
Mỗi người đều có ham cầu riêng, buổi tuyển tú cũng như lần đầu thai thứ hai của tiểu thư nhà nhà.
“Tiểu thư chải xong rồi ạ.” Thu Vân nhẹ nhàng nói.
Nhan Hoan Hoan gật đầu, ngày thường nàng thích ngủ nướng nhất, khi trang điểm luôn mắt nhắm mắt mở, lần này thì lại vô cùng tỉnh táo. Nàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ xinh xắn trong gương đồng, khuôn mặt đã gầy hơn nhiều so với lúc mới xuyên rồi, mặt trái xoan, đôi mắt phượng tươi tắn đẹp đẽ động lòng người. Soi gương đồng không chân thật lắm nhưng tuổi trẻ là đẹp đẽ nhất huống chi nàng mới mười bốn tuổi.
Bả vai còn chưa nẩy nở, khung xương tinh tế, Sở Vương thích eo nhỏ, thích ở sự marh khảnh đó. Có vẻ đẹp ẻo lả, non nớt, chưa trưởng thành.
Người trí thức thích chơi đùa loli, cưới về nhà chưa đủ còn đến kỹ viện chơi, ít nhiều đoá hoa còn chưa nở rộ đã bị bẻ phá. Có thể thấy dáng vẻ này rất hấp dẫn trong mắt nam nhân.
Nghĩ đến đây, Nhan Hoan Hoan đang ngắm dung nhan hoàng kim của mình di chuyển tầm mắt đi.
“Có lẽ đây là lần cuối nô tỳ được chải đầu cho tiểu thư rồi.”
Nếu như về nhà tự mình hôn phối thì đưa nha đầu theo bao nhiêu cũng không vấn đề gì nhưng tiến cung hoặc là hứa hôn với hoàng tử, theo quy tắc thì chỉ có thể đưa một ha hoàn theo mà thôi, mà người được chọn không phải Đàn Văn thì còn ai. Thu Vân lưu luyến gài cây trâm có một đóa hoa mai tinh xảo vào búi tóc cho Nhan Hoan Hoan tô điểm vẻ đẹp thanh tú của nàng. Lời của nàng ta nói đã vượt quá khuôn phép rồi, ngay cả Lý thị cũng không dám nói gì, sợ làm nữ nhi khóc mà cũng sợ bản thân không kìm được nước mắt của mình.
Nhưng Nhan Hoan Hoan lại bật cười: “Chải đầu có cái gì mà nhung nhớ chứ, bớt đi một người phải hầu hạ là ta phải thầm vui mừng chứ.”
“Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ tiểu thư thôi.”
Không bao lâu, Thu Vân bị đuổi ra ngoài, Đàn Văn cũng sợ, sợ nàng ta nói mấy lời đáng thương đến mức bản thân nàng ấy bị đổi. Thật ra đi theo chủ tử xuất giá không có gì tốt cả, ngầm thừa nhận rằng là chủ tử có thể làm được, làm rồi thì không búi tóc như cũ mà làm nô tỳ, không làm thì cũng hầu hạ người cả đời, vào cung còn thảm hại hơn, có khi còn phải chịu tội thay chủ tử thậm chí hở một cái là còn liên quan tính mạng.
Cũng không biết lòng thành tới từ đâu, nếu không thể đi cùng nàng thì thật sự sắp rơi nước mắt rồi.
Nói chung là dù sống ở đâu cũng không phải sống ngày tháng như con người, từ trước tới nay Nhan Hoan Hoan đều đối xử với hạ nhân rất nhân hậu nên nàng ấy nghĩ rằng không bằng cứ đi theo nàng, nếu không ở lại phủ sẽ phải đổi chủ tử khác....Làm việc nặng thì có thể xem như chuyện thứ hai, sợ nhất là đổi sang chỗ của La di nương kìa.
Nhan Hoan Hoan đưa ra một suy đoán hợp lý. Thực ra lúc này nàng không nên nghĩ tới những chuyện không quan trọng nhưng càng căng thẳng thì bộ não sẽ tự động suy nghĩ tới những chuyện không quá liên quan để xoa dịu.
Như là phạm tội tử hình sắp lên máy chém hoặc là sẽ nhớ lại hồi tiểu học rất thích Happy Meals của MacDonald.
“Nương, con đói, con muốn ăn chút đồ lót bụng,” Nhan Hoan Hoan bỗng dưng mở miệng: “Muốn ăn sữa đông chưng đường, còn không ạ?”
Sau khi sữa đông chưng đường hấp xong còn cần làm lạnh, bây giờ mà làm chắc chắn không kịp rồi, Lý thị đau lòng nữ nhi sắp phải xa cách nên sai người đi tìm một vòng, chưa tới mười lăm phút thì một chén sữa đông bằng sứ được đưa tận tay Nhan Hoan Hoan, hơi lạnh từ chén phủ cả lòng bàn tay.
Loại điểm tâm ngọt này làm không khó, hương vị vẫn giống hệt như lần đầu tiên nàng ăn. Ngọt mà không ngấy giống như ăn vào một đám mây mềm mại vậy.
Nhan Hoan Hoan ăn hết cả chén rồi đặt muỗng bạc xuống.
Lý thị hắng giọng nhắc nhở: “Tới lúc đi rồi.”
“Nữ nhi biết rồi ạ.”
Nàng đứng lên, trang điểm đơn giản nhưng lại tinh xảo, son tô trên môi cũng bị nàng ăn hết rồi, thế là khuôn mặt như búp bê vậy, đôi môi sưng sưng khiến người khác không thôi thương yêu. Nàng hơi muốn đi tiểu nhưng mà vốn dĩ chưa từng uống nhiều nước mà, đây chỉ là ảo giác do quá căng thẳng thôi, tới khi lên xe ngựa thì xuống áp chế được nó xuống rồi. Trái tim trong lồng ngực như nhảy Gangnam style.
Mới tờ mờ sáng, vô số thiếu nữ non nớt ngồi xe ngựa đến trước cửa cung. Xuống xe khám người tra thẻ bài, cửa cung rất cao, cũng có thể là Nhan Hoan Hoan còn chưa cao lên nhưng cũng không nguy nga lộng lẫy như trong tưởng tượng.
Có lẽ đây còn chưa tính là là hoàng cung mà chỉ một góc bên ngoài thôi. Dù vậy, các thiếu nữ tuyển tú đã phải xuống xe, tỳ nữ đi theo cũng bị giữ lại, cách một con phố chờ đợi kết quả
Nếu vòng thứ nhất rớt tuyển, mở khóa trước là có thể về nhà.
Sau khi xuống đất trái tim của Nhan Hoan Hoan đã bình tĩnh trở lại, tất cả lễ nghi Lý thị và ma ma Nhan phủ mời đến đều đã dạy từng dạy nàng nói tiếng người như thế nào.
Trước kia lang thang ở đế đô nàng cũng không biết từng đi dạo Cố cung bao nhiêu lần. Dọc đường cô rũ mi rũ mày, may mà nhan sắc xinh đẹp, dù không ngước mặt ngó nghiêng cũng có khí chất dịu dàng của năm tháng tĩnh lặng. Ma ma dẫn đường cũng không nói nhiều, mỗi bước đi khoảng cách giống hệt như người máy, có lẽ đó là cái được gọi là ‘dáng vẻ cung đình’. Bà ta đưa nàng đến một nơi đất trống-- Nói là trống cũng không hợp lý lắm bởi vì chỗ trống đã được những cô nương cùng tuổi đứng kín, nhìn qua bề ngoài của họ cũng không quá đáng ngại.
Trẻ con ở tuổi này đều thích tìm đồng minh bắt chuyện để giảm bớt căng thẳng, vậy mà liếc qua mấy chục người thì đều lặng ngắt như tờ. Nhan Hoan Hoan lướt qua một lượt thì đại khái cũng biết được vừa xảy ra chuyện gì, có lẽ là mới đến nên không để ý ầm ĩ một chút nên bị kéo xuống trách phạt rồi.
Đối mặt với sự yên tĩnh này thì có hơi mờ mịt khó hiểu, có một vài người thì giống như chờ đợi nỗi sợ đi qua, cũng có một số ít tiểu thư khuê các áo quần cao quý tách ra khỏi đám đông, các nhà tiểu thư quen biết thấy nhưng không thể trách đứng cùng nhau, yên tĩnh tới mức bình thản ung dung. Sau cùng thì những loại người này có quen mặt Nhan Hoan Hoan nhưng đây không phải là nơi phù hợp để ôn lại chuyện xưa.
Nàng không tới sớm lắm, có lẽ là chén sữa đông chưng đường kia làm lỡ thời gian, lúc này cũng không nhất thiết phải tiến lại gần.
Dòng người ứng cử viên phức tạp, nữ tử đến tuổi có xuất thân thanh bạch đều có cơ hội dự tuyển, có khi còn có chỗ tương tự như này.
Mỗi hàng người vào phòng ngăn, có đi mà không có về, đại khái là thông qua hay không cũng đều có lối ra khác, nhưng hiện tượng này lại càng trầm trọng hơn khiến nữ tuyển tú căng thằng tại chỗ, vừa sợ vừa chờ mong, nhát gan một chút thì cả cơ thể đều run rẩy, những người này có lẽ ngay cả tư cách làm cung nữ cũng không có.
Dù cho xuất thân trong sạch, nghèo hơn chút cũng không giống thế gia vọng tộc được nâng niu, cơ thể mà từng bị đánh bị đập để lại vết sẹo sẽ bị loại ngay, không được để cơ thể có mùi lạ, ngay cả giọng nói cũng có yêu cầu, giống như cuộc thi mèo ở thời hiện đại vậy, giống loài xấu hay tốt, thử một cái là biết, liều sống liều chết để làm một con thú vật được thưởng thức. Nhan Hoan Hoan càng nghĩ càng bình tĩnh.
Meo.