Gói Biểu Cảm Cung Đấu - Trang 4
Chương 115: Chương 115:
Trong Đông Hoa cung.
“Tố Nhi thật thích cười, rất giống An Thân Vương khi còn nhỏ.”
Thái Hậu vừa ôm lấy Triệu Tố vừa oán giận với nha hoàn hầu hạ bên cạnh: “Chỉ có điều mẫu phi của hắn quá kiêu ngạo, đổi thành trước kia, nào dám đôi co tranh cãi với Thái Hậu chứ? Nếu không phải Thánh Hiện Hoàng Hậu qua đời sớm, nàng và ai gia đều muốn Hoàng Thượng, ai gia ước gì được đưa cho nàng nuôi, nâng cao thân phận phô bày thể diện là chuyện tốt, luôn muốn giữ hài tử ở bên người, không thể làm việc lớn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thái Hậu nói rất có lý.”
Bà lại thổn thức: “Ai gia từ nhỏ đã để cho Hoàng Thượng sống bằng sức mình, mới luyện thành tính cách kiên nghị cho hắn, Nhan Quý Phi hiểu làm sao để nuôi dưỡng hài tử sao? Tuổi còn trẻ, cả người đều là điệu bộ kiêu ngạo, chờ người mới tiến cung, ai gia không vui nâng đỡ mấy người mới, xem nàng còn đắc ý cái gì!”
“Quý Phi không tình nguyện đi chăng nữa, Thái Hậu nương nương đã lên tiếng, cũng chỉ có thể để điện hạ lại.”
Lời này Thái Hậu thích nghe, vỗ tay mà cười.
Ý cười còn chưa biến mất thì bên ngoài liền truyền đến tiếng hô của thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm -”
“Hoàng Thượng đến sao?” Thái Hậu vui vẻ: “Đúng lúc nói chuyện này với hắn.”
Chỉ thấy Triệu Trạm sải bước đi vào, quy củ hành lễ thỉnh an với bà, cho dù trước hay sau khi đăng cơ, cách hắn đối đãi với bà đều chưa từng thay đổi. Đây cũng thực sự khiến Thái Hậu yên tâm, thầm có chút cảm giác ưu việt. Đời này của bà, từ nhỏ đã tiến cung, chưa từng được nam nhân tán dương, từng có sủng ái cực kỳ ngắn ngủi, may mà sinh hạ được hai đứa bé trai, tìm được niềm vui làm kẻ chi phối từ trên người bọn nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ khát vọng yêu thương và sự chú ý của bà.
Triệu Trạm từ nhỏ vốn không biết cách biểu đạt bản thân, vấp ngã không kêu đau, cũng chưa bao giờ thích ăn điểm tâm khiến bà nuôi dưỡng rất không có cảm giác thành tựu, sau đó Triệu Triệt được sinh ra, cuối cùng bà cũng tìm được lạc thú khi nuôi con. Bà còn phát hiện, hóa ra đại nhi tử cũng sẽ giống một đứa trẻ mà ghen ghét mất mát, nhìn hắn ra sức học tập, lấy lòng bản thân, thật sự rất thú vị. Chỉ là sau này, hắn trở nên càng lãnh đạm, bà mới phát hiện, đứa nhỏ này không còn thân thiết với bà nữa.
Không phải bà không nghĩ tới chuyện đền bù cho hắn, chỉ là sau khi hắn bất hòa với bà thì ít có cơ hội gặp mặt hơn, lần duy nhất hắn cầu xin bà chính là muốn có một tú nữ. Thái Hậu từng nhiều lần âm thầm cảm thấy may mắn, Triệu Trạm là đứa trẻ hiếu thuận, trừ việc đôi lúc không muốn gặp bà ra, yêu cầu bà đưa ra đều sẽ đáp ứng, muốn ở cung nào cũng được cũng chưa bao giờ đối nghịch với bà.
Chỉ sợ tận sâu trong đáy lòng, vẫn là đứa trẻ kia nói cho bà biết, hắn được tiên sinh khen ngợi, rõ ràng kích động đến đỏ cả mặt, còn cố ra vẻ bình tĩnh.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
“Đứng lên đi, mau ngồi xuống đây, hiếm khi Hoàng Thượng tới gặp ai gia sớm như vậy,” Thái Hậu đưa Triệu Tố ở trong lòng cho cung nữ ở bên cạnh, tiến lên dìu hắn: “Có ở lại dùng bữa không?”
“Nhi thần cảm tạ ý tốt của mẫu hậu, có điều trẫm còn có việc nên không thể ở lại lâu. Trẫm đến đưa đại hoàng tử trở về, nếu như mẫu hậu thích, sau này cứ gọi Nhan Quý Phi đưa đến chơi với người, Đại hoàng tử không rời khỏi nàng được.”
Nụ cười của Thái Hậu liền tắt ngúm.
Mà Triệu Trạm tựa hồ không hề biết lời nói của mình có bao nhiêu kinh người, toàn bộ cung nhân trong Đông Hoa đều cúi đầu, lo sợ phải hứng chịu tro tàn của trận chiến thần tiên. Bọn họ biết, Hoàng Thượng là muốn đòi hoàng tử về cho Nhan Quý Phi!
“Là Nhan Quý Phi bảo con tới?”
Mặt bà trầm xuống.
Cho dù là tranh chấp giữa mẹ chồng nàng dâu hay chính thất tiểu tam, nam nhân vì một phía mà xuất đầu lộ diện, phần lớn sẽ không nghĩ đến bản thân hoặc trên người nam nhân trước tiên, mà là oán trách người còn lại, ngàn sai vạn sai đều là của con dâu, nhi tử vẫn là nhi tử tốt băng thanh ngọc khiết.
“Là ý của trẫm.”
Triệu Trạm từ trước đến nay vốn luôn nói thẳng với nữ nhân trong hậu cung, theo bản năng mà che giấu cho Nhan Hoan Hoan, trực tiếp biến thành ý tứ của hắn. Không có gì xấu, dù sao ý của nàng cũng chính là ý của hắn, có thể nói là ý trời.
Thái Hậu không tin: “Từ trước đến nay con không bao giờ quản chuyện của nữ nhân, nếu không phải nàng ta nói với con cái gì, con sẽ đến đây đòi người với ai gia sao?” Bà lập tức liên tưởng, chẳng trách Hoàng Hậu không thích nàng ta, trước kia bà còn tưởng rằng là nàng ta lòng dạ hẹp hòi, giờ thấy như vậy, quả nhiên là đồ hồ ly tinh, còn xúi giục Hoàng Thượng tới chống đối bà!
Logic của Triệu Trạm lại không hướng tới mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, hắn trầm mặc một lát, mới nghi hoặc mở miệng: “Mẫu hậu rất hiểu trẫm sao?”
Chí mạng.
“Sao ai gia lại không hiểu con.…”
“Vậy mẫu hậu có nhớ, trẫm thích ăn cái gì nhất không?”
Thái Hậu nhất thời nghẹn lời.
Bà chỉ biết tiên đế thích ăn nấm hấp tuyết, An Thân Vương cực kỳ thích lẩu thập cẩm, thời tiết vừa lạnh sẽ muốn ăn một bữa, lại thích đòi bồ câu trân châu với bà.… Triệu Trạm thích ăn gì? Bà vắt óc cũng không nghĩ ra, chỉ có thể lên án hắn: “Hoàng Thượng cứ nhất định phải khiến ai gia khó xử như vậy sao?”
Triệu Trạm nhìn bà, ánh mắt ôn hòa không mang theo cảm tình nào, đây đã là sự hòa nhã lớn nhất mà hắn có thể làm được, quá nhiều lần thất vọng ở thời thơ ấu đã khiến hắn quên đi làm sao để yêu thương mẫu thân. Ngay cả trách cứ thần tử đều dao động hơn so với chuyện này.
“Trẫm không làm khó dễ người.”
“Hoàng Thượng, có phải con đang trách ai gia không?”
Luôn muốn lấy lý do năm xưa, vừa xung đột chỉ nghĩ đến “có phải không yêu ta nữa không” mà không nghĩ đến sai lầm của bản thân, Triệu Trạm cực kỳ phiền chán đối với loại logic này: “Trẫm chưa từng trách mẫu hậu, mẫu hậu không cần vì vậy mà lo lắng.”
Quả nhiên, đứa nhỏ này vẫn yêu mẫu thân.
Thái Hậu âm thầm đắc ý.
“Con luôn không đến thăm ai gia, một mình ai gia ngây ngốc ở Đông Hoa cung vô cùng tịch mịch, hiếm khi Tố Nhi có duyên với ai gia, muốn giữ lại bên người dốc lòng nuôi dưỡng, ai gia chẳng qua chỉ có lòng hảo tâm, ai biết Nhan Quý Phi thế nhưng lại xúi giục Hoàng Thượng đến đòi người với ai gia! Nếu trong lòng Hoàng Thượng còn có người mẫu thân này thì đừng nhắc lại chuyện đưa Tố Nhi đi, hoặc là, để Nhan Quý Phi tới hầu hạ ai gia, cũng tiện gần Tố Nhi hơn, đáp ứng ý của nàng!”
“Nuôi dưỡng Tố Nhi ở bên người Nhan Quý Phi là ý của trẫm, mẫu hậu không cần nhắc đến nàng.”
“Nếu ai gia cũng muốn bế tiểu công chúa đi, Hoàng Thượng cũng sẽ giúp Hoàng Hậu tới đòi người sao?!”
Quả nhiên là nữ nhân từ cung đấu ra, lập tức hỏi tới trọng điểm.
Đáng tiếc, bà quả thực không hiểu Triệu Trạm.
“Trẫm tôn trọng ý của Hoàng Hậu, nếu như nàng muốn, trẫm đương nhiên sẽ làm vậy,” hắn nhíu mày: “Mẫu hậu đừng làm khó người khác nữa.”
Nghe vậy, cả người Thái Hậu phát lạnh. Hoá ra ai cũng có thể dẫm lên đầu bà:
“Lời nói của Hoàng Thượng thật khiến ai gia đau lòng.”
Triệu Trạm có thể đề cử trăm ngàn loại ví dụ vả mặt.
Luôn cười nói hắn trầm tính không được yêu thích bằng đệ đệ.
Trái cây do tiên đế phát xuống đều chia cho đệ đệ.
Muốn hắn để ý đến tự tôn của đệ đệ, đệ đệ không đọc được sách, hắn cũng phải giả bộ không biết gì trước mặt tiên sinh.
Hắn chưa từng lên án bà, lúc này, đối mặt với lên án của bà, hắn cũng không định phản kích.
Triệu Trạm quyết định kết thúc đề tài này: “Mẫu hậu, nhi thần còn có việc, thần cáo lui trước.” Nói xong thì bước nhanh đến đoạt lấy Triệu Tố trong lòng cung nữ bên cạnh Thái Hậu, xoay người bước đi, bà không đoán được hắn lại dám vô lễ như vậy, trực tiếp đoạt lấy hài tử rồi chạy đi nên quát: “Ngươi đứng lại!”
Ôm hài tử vào trong ngực, hắn biết không ai dám tiến lên đoạt hài tử với hắn, nên dừng chân: “Mẫu hậu còn có chuyện gì?”
“Ai gia thật hối hận khi nghe lời Hoàng Thượng, thỉnh cầu một đứa hồ ly tinh với tiên đế, mê hoặc Hoàng Thượng xa cách với ai gia!”
Thái Hậu vẫn cảm thấy đây là lỗi của Nhan Quý Phi.
Trước khi hai người xảy ra xung đột, Triệu Trạm vẫn luôn đối tốt với bà, chưa bao giờ đối nghịch với ý của bà, khẳng định là có người ở bên cạnh hắn nói bậy. Bà không kiêng nể gì mà trách cứ Hoàng Thượng tư bản, cũng hoài niệm sự kiên nhẫn đối đãi của hắn với bà cho tới nay.
Nhưng lúc này khuôn mặt Triệu Trạm lại trầm xuống.
“Mẫu hậu quyền quý là Thái Hậu một nước, nói ra loại từ ngữ thô bỉ này, chỉ sợ có chút không thỏa đáng, nhi thần thật sự lo lắng, nếu lại nghe thấy, chỉ có thể thỉnh mẫu hậu đi lễ Phật với Hoàng Thái Hậu, tu tâm dưỡng tính.”
Thái Hậu sửng sốt, nhất thời không thể kiên cường tiếp, còn chưa nghĩ thông sao nhi tử lại đột nhiên trở mặt, bản năng làm cung phi đã mềm nhũn đến tận xương: “….Hoàng Thượng hiểu lầm ai gia rồi, Nhan Quý Phi nhớ con thì cứ nói thẳng, hà tất phải làm phiền Hoàng Thượng đến đây một chuyến?”
“Trẫm không phiền.”
Chuyện của nàng, sao có thể phiền?
“Ai gia….thật sự là quá nhớ Hoàng Thượng nên mới nhất thời không có đầu óc, nổi cáu với Hoàng Thượng, thật là tầm nhìn của phụ nhân.”
“Trẫm không trách người.”
“Hoàng Thượng, ai gia tuổi đã lớn, thật sự không nhớ được con thích ăn cái gì.…”
Mẫu hậu nhìn vẫn còn thướt tha kiều mị, tóc còn chưa bạc trắng, ngữ điệu của Triệu Trạm không thay đổi: “Trẫm chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, mẫu hậu không cần để ở trong lòng, nếu không có chuyện gì khác, trẫm trở về trước.”
Hắn sợ bạn nhỏ khóc nhè ở Trường Nhạc Cung đợi đến sốt ruột.
Thái Hậu bất đắc dĩ, chỉ có thể thả hắn đi, cuối cùng còn bổ sung một câu vào nơi hiểm yếu của hắn, có lẽ là ngay cả bà cũng không tin, chỉ có thể giương cao giọng, nói rất lớn tiếng, tựa như có thể khiến bà tin vào lời nói của mình: “Hoàng Thượng, ai gia sẽ đồng ý, không phải nể mặt Nhan Quý Phi, mà là ai gia không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của con, mẫu thân….yêu con.”
Câu nói này, không biết Triệu Trạm đã đợi bao nhiêu năm.
Sau này, hắn quyết định không đợi nữa, bà lại vội vàng nói ra, hắn vốn không cảm thấy vui sướng, ngược lại cảm thấy có chút bị sỉ nhục.
“Nhân thiếu tắc mộ phụ mẫu, đại hiếu chung mộ phụ mẫu*, nhi thần đã đến tuổi, trời sinh ngu dốt, không thông minh bằng An Thân Vương, sợ là không làm tròn chữ hiếu với người.”
(*: Trích từ Mạnh Tử - Vạn Chương thượng: Con người ta lúc còn nhỏ thì sẽ kính yêu cha mẹ, chỉ có người hiếu thuận nhất mới có thể trọn đời kính yêu cha mẹ.)
Dứt lời, ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc, tăng nhanh bước chân rời đi, không muốn nghe tiếp bất cứ lời giữ chân nào nữa.
Tiễn Hoàng Thượng đi xa, nước mắt bà liền rơi xuống, bắt lấy tay cung nữ, tức giận đến mức run rẩy không ngừng giống như ngày mùa đông mặc y phục mùa hè đi dạo trong Ngự Hoa Viên: “Hoàng Thượng vậy mà uy hiếp muốn tiễn ai gia đi lễ Phật, chỉ vì, vì một đứa bé do cung phi sinh ra!” Bà vẫn không muốn thừa nhận là vì Quý Phi, cho dù cung nữ có an ủi như thế nào đi chăng nữa, đều không thể nguôi ngoai.
Lần tức giận này của Hoàng Thượng, cũng khiến bà tỉnh táo hơn, đứa nhỏ Triệu Trạm này, e là thật sự không còn thân với bà nữa.
Dung túng kính trọng trước đó, chỉ là không động đến chuyện hắn để ý nên mới vẫn luôn kính trọng bà, mặc bà nài nỉ muốn có được cung điện và cung tỳ của mẫu hậu Hoàng Thái Hậu, bà muốn trang hoàng cung điện thành như thế nào, bao nhiêu ngân lượng cũng phát cho bà.
Phía bên kia, Nhan Hoan Hoan chờ ở Trường Nhạc Cung đến sốt ruột, một nửa lo lắng cho Tiểu Tố, nửa kia là muốn đến xem bát quái, muốn đến tim gan cồn cào.
Cuối cùng cũng chờ được Hoàng Thượng.
Tiếng thông truyền vang lên, nàng bất chấp mình là người vừa mới ở cữ xong, chạy nhanh ra ngoài, quả thực là bước đi như bay, xứng đáng với thể chất tốt của nàng.
Nhìn thấy tã lót trong lòng hắn, trái tim đang treo cao cũng được thả xuống.
“Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng.”
Hành lễ xong, lúc được nâng lên, trong mắt Nhan Hoan Hoan cũng đã nước mắt nghẹn ngào.
Ánh mắt trong suốt, thu hết vào đáy mắt Triệu Trạm, đau lòng đến không cách nào khống chế, đỡ nàng lên giao Triệu Tố cho nàng, nàng lại không cúi đầu quan sát nhi tử trước, mà là vô lễ nắm lấy cánh tay hắn: “Thái Hậu có trách Hoàng Thượng không?”
Nàng đang lo lắng cho hắn.
“….Thái Hậu đối với trẫm rất tốt, sao có thể làm trẫm khó xử.” Mà hắn càng không muốn nàng áy náy tự trách.
“Hoàng Thượng đã quên câu chàng nói với tần thiếp ở Quốc Công phủ rồi sao?” Nhan Hoan Hoan hung dữ trừng mắt nhìn hắn, chỉ là bộ dáng hung dữ còn trộn lẫn nước mắt này, chẳng những không dọa người, ngược lại còn vừa đáng thương lại đáng yêu: “Nếu như Hoàng Thượng ở trước mặt tần thiếp cũng nói loại lời nói cậy mạnh này, tần thiếp nhất định phải tức giận.”
Đúng vậy, hắn từng mở rộng cửa lòng nói chuyện với nàng, chỉ là không ngờ được, nàng sẽ thật sự gả cho mình, hơn nữa còn nhớ đến tận bây giờ.
Ma xui quỷ khiến Triệu Trạm vừa kéo nàng vào phòng ngủ vừa hỏi: “Nhan Hoan, nàng biết trẫm thích ăn cái gì không?”
Hắn có trí nhớ tốt vừa nhìn qua đã nhớ, không nề hà mà nhớ rõ hết thảy thống khổ mất mát cùng tủi thân, đột nhiên bị nhắc tới, ký ức sẽ nhanh chóng nổi lên mặt nước, rõ ràng ở trước mắt. Nhưng hắn không hỏi “có nhớ hay không”, chỉ hỏi “có biết hay không”, lỡ như nàng đã quên, cũng không làm nàng khó xử.
Nhan Hoan Hoan không chút nghĩ ngợi nói: “Buổi tối Hoàng Thượng muốn dùng tổ yến hầm vịt cách lửa sao?”
“……”
“Hoàng Thượng? Sao không nói gì nữa vậy?”
“Nhan Hoan, nàng thấy trẫm tốt không?”
Nhan Hoan Hoan khó hiểu, chỉ đoán hắn lại lên cơn động kinh, hoặc là chịu kích thích gì ở chỗ Thái Hậu.
Tính khả năng của cái phía sau có vẻ cao hơn, nàng bày ra nụ cười ấm áp tươi đẹp, ngẩng mặt nhìn hắn: “Người khác như thế nào thiếp không biết, cũng không quản được, nhưng thiếp khẳng định là Hoàng Thượng cái gì cũng tốt, ai nói Hoàng Thượng không tốt, thiếp sẽ nổi nóng với kẻ đó!”
Triệu Trạm chỉ cảm thấy vấn đề mà bản thân hỏi càng thêm buồn cười: “Nếu Thái Hậu nói trẫm không tốt thì sao?”
Quả nhiên.
Nàng phiền não mà trầm ngâm: “Vậy thiếp chỉ có thể làm một người con dâu bất hiếu.…sao Thái Hậu có thể nói Hoàng Thượng không tốt chứ!”
“Nàng không thích nghe?”
“Đương nhiên không thích nghe,” Nhan Hoan Hoan tức giận: “Chỉ có thiếp mới có thể nói Hoàng Thượng không tốt.”
“Ha.”
Khóe môi Triệu Trạm cong lên, cười đến xuân về hoa nở, vật dĩ hi vi quý*, An Thân Vương thích cười, lúc cười rộ lên ngược lại không kinh diễm như hắn: “Không cần lo lắng, bà ấy không dám nói trẫm không tốt, ngược lại nàng đó, tính tình kích động, lần sau đến Đông Hoa cung thỉnh an nếu chịu tủi thân, đừng ương ngạnh với bà, trở về nói với trẫm,” hắn dừng lại: “Nếu như sợ, sau khi đến Dực Khôn cung thỉnh an thì cáo bệnh với Hoàng Hậu, trẫm cho phép cho nàng trở về Trường Nhạc Cung nghỉ ngơi.”
(*:Người lấy chữ “hòa” làm cái quý, vật quý ở cái hiếm.)
Sủng đến độ không cần quy củ nữa.
Nhan Hoan Hoan sửng sốt, cúi đầu nhìn Tiểu Tố, hận không thể lập tức hỏi hết mọi chuyện từ trong miệng tiểu gia hỏa, rốt cuộc Hoàng Thượng và Thái Hậu ở Đông Hoa cung đã nói cái gì. Đáng tiếc, chung quy hắn cũng chỉ là một đứa bé ngay cả nói cũng không nói được, cực khổ chống đỡ đến khi cha ruột tới đoạt người, trong lòng vừa trở nên yên tâm thì không chịu nổi bản năng của thân thể, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lúc trở về Trường Nhạc Cung còn ngủ say đến mức ngáy cả lên.