Giữa Vợ Và Chồng - Tứ Khuyết Nhất
Chương 10
Thạch Đông Thăng chuyển bàn ăn nhỏ đến chỗ sô pha, sau đó cầm hộp cơm lại đây.
“Đây là cơm với đồ ăn, không biết có hợp khẩu vị cô không.” Đông Thăng ngồi vào bên cạnh, anh không hiểu hiện nhiệt tình quá mức, đãi khách như bình thường, mở nắp cơm hộp, đưa đũa cho Giai Di.
“Đừng khách khí như vậy, đều là bạn bè với nhau mà.” Lý Giai Di không phải kiểu người hay ra vẻ, người ta đã mời cô ăn cơm thì sao có thể ghét bỏ chứ.
“Bạn bè?” Đông Thăng nghe hai chữ kia thì mày nhăn lại.
“Nhìn ngon quá.” Giai Di mở hộp cơm ra, cô thấy đồ ăn bên trong cũng được, còn có cả món cô thích ăn là gà Cung Bảo.
“Thích thì tốt.” Toàn thân anh đang rất nóng, cảm giác như ăn trúng xuân dược vậy, một câu nói của cô cũng đủ làm anh tưởng tượng đến việc đè cô ra sô pha.
“Ừm! Ăn rất ngon.” Lý Giai Di gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, nhai nhai, hương vị khá ổn.
“Vậy à? Đây là lần đầu tiên tôi đặt nhà hàng này.” Thạch Đông Thăng thấy khóe miệng cong lên của cô, anh liền biết đồ ăn này hợp khẩu vị.
“Thật sự ăn khá ngon, lát nữa anh cho tôi địa chỉ đi, sau này tôi cũng gọi chỗ này đặt cơm.” Giai Di nhìn chằm chằm anh nói.
Đông Thăng dừng một chút, sau đó nói: “Nếu không thì sau này buổi sáng cô làm thêm một phần sandwich cho tôi, còn buổi trưa tôi sẽ mời cô ăn cơm, như vậy có thể cùng nhau tâm sự, thế nào?”
“A? Không ổn lắm đâu!” Giai Di nghe anh nói như vậy thì theo bản năng muốn cự tuyệt.
“Không có gì không ổn, buổi sáng tôi ăn của cô, buổi trưa mời cô ăn, đều là chuyện nên làm.” Đông Thăng không nhanh không chậm thuyết phục cô.
“Thật sự không ổn lắm đâu.” Giai Di cảm thấy ý đồ của anh cũng quá rõ ràng rồi, hai người ăn cơm riêng với nhau, đây là chuyện hai người đã kết hôn nên làm sao!
Lý Giai Di không ngốc, ánh mắt anh nhìn cô có xen lẫn dục vọng, cô sao có thể không nhìn ra? Trước khi kết hôn cô không thiếu người theo đuổi, tuy trong lòng cũng hơi dao động nhưng bản thân vẫn biết điểm giới hạn mà dừng lại, hơn nữa hiện tại đã kết hôn, càng không thể có quan hệ mập mờ với người đàn ông khác.
Nhưng khi đối mặt với Thạch Đông Thăng, người liên tục phát ra hormone nam tính, cộng thêm bề ngoài đẹp trai, bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ do dự. Nhưng Giai Di hiểu người đàn ông này nhìn bên ngoài trông đứng đắn, trên thực tế bên trong rất đáng sợ.
“Không có gì không ổn, sau này buổi trưa cô lại đây ăn đi.” Đông Thăng từng bước ép sát, trong mắt người ngoài anh chính là người đàn ông tốt, là người chồng đáng tin cậy, không có người biết anh ác liệt đến chừng nào.
“Anh chắc chứ?” Lý Giai Di nhìn thẳng vào anh.
“Tôi….” Ánh mắt cô tràn ngập hoài nghi. Ý đồ của anh chắc hẳn cô cũng đã đoán ra, đàn ông đối tốt với một người phụ nữ, là ai cũng sẽ hiểu được.
“Vậy thì về sau tôi lại đây ăn trưa, không phải anh nói muốn hiểu thêm về nhau sao.” Lý Giai Di không hề nhiều lời, nếu anh đã không cảm thấy có gì không ổn mà cô lại đi cự tuyệt thì ra vẻ quá.
Ăn cơm xong, Đông Thăng không thu dọn hộp cơm ngay mà cứ đặt trên bàn.
Giai Di đương nhiên cần mẫn mà đứng dậy dọn dẹp.
“Cô không cần dọn, sẽ có người vào lo.” Đông Thăng ngăn cản nắm lấy cánh tay cô.
“Không có việc gì, tôi gom lại, một lúc đi ra ngoài ném vào thùng rác là được.” Giai Di đoán đúng rồi, người này quả nhiên có ý xấu với cô, kéo tay cô mãi chưa chịu buông.
“Cô hiện tại phải đi về sao?” Thạch Đông Thăng nắm tay cô, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
“Một lát nữa, vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa.” Lý Giai Di dịch người lại gần anh hơn chút.
“Đây là cơm với đồ ăn, không biết có hợp khẩu vị cô không.” Đông Thăng ngồi vào bên cạnh, anh không hiểu hiện nhiệt tình quá mức, đãi khách như bình thường, mở nắp cơm hộp, đưa đũa cho Giai Di.
“Đừng khách khí như vậy, đều là bạn bè với nhau mà.” Lý Giai Di không phải kiểu người hay ra vẻ, người ta đã mời cô ăn cơm thì sao có thể ghét bỏ chứ.
“Bạn bè?” Đông Thăng nghe hai chữ kia thì mày nhăn lại.
“Nhìn ngon quá.” Giai Di mở hộp cơm ra, cô thấy đồ ăn bên trong cũng được, còn có cả món cô thích ăn là gà Cung Bảo.
“Thích thì tốt.” Toàn thân anh đang rất nóng, cảm giác như ăn trúng xuân dược vậy, một câu nói của cô cũng đủ làm anh tưởng tượng đến việc đè cô ra sô pha.
“Ừm! Ăn rất ngon.” Lý Giai Di gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, nhai nhai, hương vị khá ổn.
“Vậy à? Đây là lần đầu tiên tôi đặt nhà hàng này.” Thạch Đông Thăng thấy khóe miệng cong lên của cô, anh liền biết đồ ăn này hợp khẩu vị.
“Thật sự ăn khá ngon, lát nữa anh cho tôi địa chỉ đi, sau này tôi cũng gọi chỗ này đặt cơm.” Giai Di nhìn chằm chằm anh nói.
Đông Thăng dừng một chút, sau đó nói: “Nếu không thì sau này buổi sáng cô làm thêm một phần sandwich cho tôi, còn buổi trưa tôi sẽ mời cô ăn cơm, như vậy có thể cùng nhau tâm sự, thế nào?”
“A? Không ổn lắm đâu!” Giai Di nghe anh nói như vậy thì theo bản năng muốn cự tuyệt.
“Không có gì không ổn, buổi sáng tôi ăn của cô, buổi trưa mời cô ăn, đều là chuyện nên làm.” Đông Thăng không nhanh không chậm thuyết phục cô.
“Thật sự không ổn lắm đâu.” Giai Di cảm thấy ý đồ của anh cũng quá rõ ràng rồi, hai người ăn cơm riêng với nhau, đây là chuyện hai người đã kết hôn nên làm sao!
Lý Giai Di không ngốc, ánh mắt anh nhìn cô có xen lẫn dục vọng, cô sao có thể không nhìn ra? Trước khi kết hôn cô không thiếu người theo đuổi, tuy trong lòng cũng hơi dao động nhưng bản thân vẫn biết điểm giới hạn mà dừng lại, hơn nữa hiện tại đã kết hôn, càng không thể có quan hệ mập mờ với người đàn ông khác.
Nhưng khi đối mặt với Thạch Đông Thăng, người liên tục phát ra hormone nam tính, cộng thêm bề ngoài đẹp trai, bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ do dự. Nhưng Giai Di hiểu người đàn ông này nhìn bên ngoài trông đứng đắn, trên thực tế bên trong rất đáng sợ.
“Không có gì không ổn, sau này buổi trưa cô lại đây ăn đi.” Đông Thăng từng bước ép sát, trong mắt người ngoài anh chính là người đàn ông tốt, là người chồng đáng tin cậy, không có người biết anh ác liệt đến chừng nào.
“Anh chắc chứ?” Lý Giai Di nhìn thẳng vào anh.
“Tôi….” Ánh mắt cô tràn ngập hoài nghi. Ý đồ của anh chắc hẳn cô cũng đã đoán ra, đàn ông đối tốt với một người phụ nữ, là ai cũng sẽ hiểu được.
“Vậy thì về sau tôi lại đây ăn trưa, không phải anh nói muốn hiểu thêm về nhau sao.” Lý Giai Di không hề nhiều lời, nếu anh đã không cảm thấy có gì không ổn mà cô lại đi cự tuyệt thì ra vẻ quá.
Ăn cơm xong, Đông Thăng không thu dọn hộp cơm ngay mà cứ đặt trên bàn.
Giai Di đương nhiên cần mẫn mà đứng dậy dọn dẹp.
“Cô không cần dọn, sẽ có người vào lo.” Đông Thăng ngăn cản nắm lấy cánh tay cô.
“Không có việc gì, tôi gom lại, một lúc đi ra ngoài ném vào thùng rác là được.” Giai Di đoán đúng rồi, người này quả nhiên có ý xấu với cô, kéo tay cô mãi chưa chịu buông.
“Cô hiện tại phải đi về sao?” Thạch Đông Thăng nắm tay cô, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
“Một lát nữa, vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa.” Lý Giai Di dịch người lại gần anh hơn chút.