Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?
Chương 47: Vừa nhìn là biết lần đầu tiên chạm vào cơ bắp người khác
Mộc Tử Quân đứng ở cửa một lúc mới quay lại sân sau.
Nhóm người trẻ đang trong tuổi dậy thì vô tư vô lo, thấy Tống Duy Bồ đi rồi lại tiếp tục chơi đùa trong nước. Mộc Tử Quân tìm một chiếc ghế dài bên hồ bơi ngồi xuống, Steve thấy cô tới thì bảo chú chó quay lại tìm chủ của nó, mình thì đứng lên, rõ ràng là đợi cô để nói chuyện.
Tuy nhiên cô cũng không mở lời ngay, Đường Quỳ đang ngồi bên cạnh cô trên một chiếc ghế nằm khác, tóc vẫn còn ướt, nhìn có vẻ hai người đã làm hòa với nhau. Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên, thấy Đường Quỳ đang dùng khăn mặt từ từ lau khô tóc, lấy một điếu thuốc ở cạnh chân ra châm lửa, rồi ném hộp thuốc qua cho cô.
“Cuối cùng cũng muốn thử rồi sao?” Đường Quỳ cười hỏi cô.
“Sao cô biết tôi muốn thử?”
“Trước khi một người muốn hút thuốc lần đầu đều sẽ có ánh mắt giống nhau.” Đường Quỳ chỉ vào đôi mắt mình rồi ném bật lửa qua. Động tác châm thuốc của Mộc Tử Quân rất vụng về, hút được hai hơi đã dập tắt.
Nhưng cô không ho, điều này rất hiếm thấy.
Steve khoanh tay đứng một bên nhìn hai người tương tác, cũng không nói gì. Anh ấy luôn biết Mộc Tử Quân không phải là người ngoan ngoãn và dịu dàng như vẻ ngoài, thời gian cô ở Melbourne càng lâu thì tính cách thật sự của cô càng bộc lộ nhiều hơn.
Về bản chất, cô giống bà ngoại của Tống Duy Bồ, chỉ là trước đây vẫn bị áp lực vì lý do nào đó.
Mà hiện tại, cùng với chiếc vòng tay đang dần hoàn chỉnh…
Cô cũng dần hoàn chỉnh hơn.
“Đường Quỳ.” Cô vuốt tóc, người ngả ra phía sau ghế nằm: “Tôi và Steve có thể nói chuyện một chút được chứ?”
Đường Quỳ gật đầu, cầm điếu thuốc và bật lửa rời đi. Ánh nắng vẫn còn chói chang, Mộc Tử Quân dùng ngón tay che mắt, sau đó hơi mở một khe nhỏ để ánh sáng lọt vào.
Có một vệt sáng rơi xuống lông mi cô.
Steve đưa nước cho cô, cô nhận lấy, tiếp đó chuyển tầm nhìn về phía anh ấy. Anh ấy nhạy bén phát hiện vết nước trên áo cô, nghĩ đến dáng vẻ của Tống Duy Bồ khi rời đi, cười nói: “Sao lại để nước dính lên người mình vậy?”
Cô dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khóe mắt, không tiếp lời anh ấy, ngữ khí mệt mỏi hỏi: “Anh có thể kể lại cho em nghe chuyện của hai người hồi nhỏ không?”
Steve đã ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không phải anh đã kể rồi sao?” Anh ấy hỏi.
“Bây giờ đầu óc em rất rối.” Cô khép nửa mắt: “Anh…kể lại cho em nghe lần nữa, để em xem có bỏ sót gì không. Anh ấy nói em không cần lo cho anh ấy, chỉ cần làm việc của mình là được, nhưng làm gì có ai bị bệnh không đi khám bác sĩ mà tự khỏi đâu.”
“Mấy ngày trước anh học được một câu, ‘bệnh lâu thành thầy thuốc’.” Steve đặt tay lên đầu gối, rõ ràng đã quen với những câu hỏi của cô: “Cậu ấy đã đấu tranh với căn bệnh này suốt bảy năm, anh có thể thấy cậu ấy đang ngày càng tốt hơn.”
“Anh nói ngày càng tốt hơn là giống như hôm nay sao?”
“Hôm nay là ngoài ý muốn.” Steve nhìn thoáng qua nhóm người còn đang chơi đùa trong hồ bơi: “Cảnh tượng này quá gần gũi, đến anh cũng giật mình.”
“Nhưng nếu em muốn nghe…” Anh ấy hơi nhổm dậy, kéo ghế nằm gần về phía Mộc Tử Quân: “Anh sẽ nhớ lại một lần nữa, thật ra anh cũng không muốn nhớ lại những chuyện năm đó.”
Tống Duy Bồ và Steve đều là những đứa trẻ lớn lên ở phố người Hoa, từ nhỏ đã học chung một trường công lập ở Melbourne.
Không phải Kim Hồng Mai không muốn gửi Tống Duy Bồ vào trường tư, dù sao thì ba mẹ trên phố đều nói trường công ở đây tốt xấu lẫn lộn, chất lượng giảng dạy ngang bằng với mù chữ. Nhưng dù gì thì bà cũng đã lớn tuổi, thủ tục vào trường tư lại rườm rà phức tạp, trình độ tiếng Anh của Kim Hồng Mai chỉ đủ để dùng trong cuộc sống, thực sự bất lực.
Nhưng từ nhỏ Tống Duy Bồ chưa từng làm bà thất vọng hay lo lắng.
Học giỏi, thể thao cũng tốt, ở trường không bao giờ gây rắc rối. Tính cách bà cũng cởi mở, hồi nhỏ Tống Duy Bồ cũng rất ngoan, từng năm từng năm trôi qua, cứ thế mà lớn lên.
Nhưng Steve thì không được may mắn như vậy.
Lúc nhỏ anh ấy mắc một căn bệnh vô cùng hiếm gặp gọi là hội chứng Tourette (*), người có thể sống và học tập bình thường, nhưng sẽ không kiểm soát được các cử động co giật khuôn mặt, nhún vai, chớp mắt, phát ra các loại tiếng ồn. Lúc ấy ba mẹ anh ấy vừa mới đến Úc, làm việc từ sáng đến tối, căn bản không có thời gian chăm sóc cho một đứa trẻ như vậy, cũng không có tinh lực và năng lực để gửi anh ấy đến trường học đặc biệt.
(*) Hội chứng Tourette (Tourette syndrome): một rối loạn thần kinh đặc trưng bởi các cơn co giật không tự chủ và lặp đi lặp lại, được gọi là các tics. Các tics có thể là vận động (như nháy mắt, giật cơ mặt, hoặc nhún vai,…) hoặc âm thanh (như hắng giọng, ho, hoặc nói từ không phù hợp,…).
Trường công lập vô cùng phức tạp, con cái của người nhập cư từ khắp nơi, trẻ em bản địa, con cái của gia đình sống nhờ trợ cấp xã hội. Đám côn đồ tụ tập thành băng nhóm, trốn học, phá xe, làm đủ chuyện xấu. Mỗi ngày đến trường đối với Steve giống như bước vào địa ngục.
Giáo viên trong trường nhắc lại nhiều lần với mọi người rằng anh ấy không cố ý phát ra tiếng ồn, cũng không cố ý co giật và nhún vai, nhưng không ai quan tâm đến bệnh của anh ấy. Có mấy tên côn đồ mỗi ngày đều kéo anh ấy vào nhà vệ sinh nam để bắt nạt, đếm số giây anh ấy giữ được bình thường, sau đó khi anh ấy không thể kiểm soát được nữa thì cười lớn.
Dù lớn lên ở phố người Hoa, nhưng Tống Duy Bồ và Steve không quen biết nhau. Ba mẹ anh ấy tính tình lầm lì, lại vì bệnh của Steve mà không cho anh ấy ra ngoài phố kết giao với những đứa trẻ khác. Lớp hai người học cũng cách nhau rất xa, đến tận bảy lớp, trước đó, anh hoàn toàn không biết gì về cảnh ngộ của anh ấy.
Một ngày năm mười ba tuổi, Steve mang một con dao đến trường học.
Anh ấy đã quyết định hủy hoại bản thân, cũng quyết định hủy hoại đám người kia. Ba mẹ anh ấy đã nhiều lần dặn dò, họ rất vất vả mới đến được đây, bảo anh ấy phải nghe lời, im lặng, không gây rắc rối cho gia đình…
Mà hiện giờ anh ấy lại gây rắc rối lớn cho gia đình.
Hôm đó khi bị kéo vào nhà vệ sinh nam, anh ấy không chống cự, anh ấy đã chịu đựng đủ những ngày tháng như ở địa ngục, anh ấy muốn kéo bọn chúng vào địa ngục cùng mình.
Nhưng trùng hợp là, tháng đó trường vì một số lý do nên đã chuyển Tống Duy Bồ sang lớp bên cạnh lớp họ.
Khi anh ấy bị kéo ra ngoài thì Tống Duy Bồ tình cờ đi ngang qua, anh nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay đó là đứa trẻ hàng xóm ở phố người Hoa, cũng nhận ra ngay những người đó đang muốn làm gì. Anh ở trường rất được lòng mọi người, đi cùng còn có vài người bạn cùng chơi bóng bầu dục. Anh nói vài câu với những người đó, rồi lại kéo Steve mang đi.
Không ngoài dự đoán, hai bên đã đánh nhau một trận.
Trường công lập có thói quen giữ hòa khí nên không gọi phụ huynh đến, có lẽ vì họ cũng biết nhiều phụ huynh của những người này dù có gọi đến cũng chẳng có tác dụng gì. Người cặn bã thì sẽ nuôi dưỡng ra người cặn bã thế nào đây? Vì vậy, kết quả xử lý cuối cùng là chuyển Steve sang lớp của Tống Duy Bồ.
Steve biết mình được cứu, nhưng sẽ có người khác rơi vào địa ngục, kẻ bạo hành sẽ luôn chọn người yếu đuối không có sức phản kháng. Những người này ra tay rất kín đáo, anh ấy đoán người thay thế mình có thể là đứa mọt sách đeo kính, có thể là đứa lùn nói lắp, cũng có thể là đứa béo luôn tỏa ra mùi hôi.
Anh ấy được Tống Duy Bồ kéo ra khỏi trung tâm của vòng xoáy, nhưng anh ấy không ngờ tới hai tháng sau, một chuyện khác đã xảy ra.
Melbourne có rất nhiều con hẻm nhỏ và chật chội, Tống Duy Bồ lại gặp những người này trong một con hẻm lần nữa. Cuối hẻm là tiếng đấm đá vào cơ thể, anh cố gắng ngăn chặn, nhưng tiếc là lần này anh chỉ có một mình. Đối phương bởi vì chuyện của Steve mà đã kết thù với anh, thậm chí Tống Duy Bồ không nhìn rõ mặt của nam sinh kia, không biết ai là người thay thế vị trí của Steve bị những người này bắt đi.
Steve cũng không chứng kiến rốt cuộc lần đó đã xảy ra chuyện gì, Tống Duy Bồ cũng không đề cập đến chuyện ngày hôm đó. Anh biết trường công lập thối nát, nhưng không ngờ lại tệ hại đến mức này. Anh nhận ra mình không thể giải quyết được chuyện này, năm đó anh chỉ mới mười ba tuổi.
Vì vậy anh đã trực tiếp báo cáo sự việc này cho cảnh sát.
Nhà trường rất tức giận, không phải tức giận vì nhóm học sinh gây rối, mà vì Tống Duy Bồ đã khiến lãnh đạo nhà trường bị điều tra. Càng tệ hơn nữa là họ phải tìm ra học sinh bị bắt nạt để bắt đầu điều tra, nhưng có lẽ vì xuất phát từ sợ hãi, học sinh thay thế Steve không đứng ra nhận diện.
Tống Duy Bồ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chẳng giải quyết được gì, Steve cũng nghĩ vậy, nhưng họ đều không ngờ, mọi chuyện lại tệ hơn cả việc không giải quyết được gì.
Mấy nam sinh kia bắt đầu thường xuyên ra vào phố người Hoa. Lúc đó Kim Hồng Mai vẫn còn mở cửa hàng đèn, một lần Tống Duy Bồ về nhà, phát hiện họ đang ngồi trước cửa hàng của Kim Hồng Mai hút thuốc.
Ý của họ đã rất rõ ràng.
Anh không làm sai điều gì, nhưng phản ứng của mọi người đều như đang nói với anh rằng, anh làm sai. Anh không nên lo chuyện bao đồng, không nên bênh vực lẽ phải, không nên gây rắc rối cho trường học và chính mình.
Không lâu sau khi cảnh sát tuyên bố kết thúc điều tra, Tống Duy Bồ bỗng nhận được một cuộc gọi từ học sinh bị bắt nạt đó. Cậu ta hẹn gặp Tống Duy Bồ ở vùng ngoại thành, muốn nói với anh lý do tại sao mình không xuất hiện.
Tống Duy Bồ đã đi, lần này cuối cùng anh cũng thấy rõ người bị đánh là ai, nhưng đợi anh không chỉ có học sinh đó, còn có những nam sinh kia.
Bọn họ không thể ra tay với anh ở trường, nên đã để cho người bị hại lừa anh đến đây.
Ngày đó Steve nhận được cuộc gọi từ Tống Duy Bồ trong bốt điện thoại, anh ấy mượn một chiếc xe đạp để đi tìm anh, đưa anh người đầy thương tích đến bệnh viện gần nhà. Tống Duy Bồ không giải thích gì với anh ấy, chỉ mượn một ít tiền và nói sẽ trả lại sớm.
Lúc đó Steve còn chưa khỏi bệnh Tourette, khi lo lắng thì tần suất co giật sẽ tăng lên. Anh ấy liên tục nói xin lỗi Tống Duy Bồ, không ngờ đối phương im lặng rất lâu, bỗng nhiên nói, có thể anh thật sự đã làm sai.
Hóa ra trong tình huống đó, thừa nhận mình thật sự đã làm sai sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cuối cùng mọi chuyện đã có dấu hiệu lắng xuống. Mùa hè năm ấy, ba mẹ Steve kiếm được một ít tiền, nói với anh ấy rằng có thể cả nhà sẽ chuyển đến Sydney, bên đó có một thân thích làm kinh doanh, họ sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn. Anh ấy thông báo tin này với Tống Duy Bồ, anh không nói thêm gì, chỉ dặn anh ấy ở đó một mình nhớ chú ý an toàn.
Vào mùa hè trước khi anh ấy rời khỏi Melbourne, đã xảy ra một chuyện gây chấn động cả khu phố.
Năm đó phía sau trường công lập có một hồ bơi ngoài trời, rất ít người, nước không được thay thường xuyên nên cũng ít người đến bơi. Ngày hôm đó Steve vừa tỉnh giấc, bỗng nhiên nghe ba mẹ nói có một đứa trẻ chết đuối trong hồ bơi.
Hành động của cảnh sát Úc vẫn luôn chậm chạp, cuối cùng đã nhanh hơn một lần vì có người chết, khu vực đó bị xe cảnh sát bao vây, Steve không dám đến xem. Không ngờ chiều hôm đó, một chiếc xe cảnh sát đã đến phố người Hoa đưa Tống Duy Bồ đi.
Đường nhỏ nên tin tức nhanh chóng lan ra, khi Steve và các bạn trong lớp ra ngoài ăn cơm, nghe nói đứa trẻ đó bị những kẻ bắt nạt làm chết đuối, họ đùa giỡn nhưng không ngờ gây ra án mạng. Mà khi sự việc phát sinh, Tống Duy Bồ đến trường lấy đồ, đi ngang qua hồ bơi đó.
Có camera giám sát cho thấy anh đã đứng ở đường giao rất lâu, có lẽ anh đã nghe được tiếng kêu cứu từ phía đó.
Nhưng cuối cùng anh vẫn quay đầu rời đi.
Tống Duy Bồ đóng cửa không ra ngoài suốt cả mùa hè, cho đến trước khi Steve đi Sydney cũng không gặp lại anh lần nào.
Khi vừa đến Sydney, anh ấy thường gọi điện cho Tống Duy Bồ để trò chuyện, anh nói rất ít, chỉ nghe anh ấy vừa co giật vừa kể chuyện bên đó. Anh ấy nói ba mẹ mình sau khi đến Sydney đã kiếm được tiền, lương tâm thức tỉnh, bắt đầu chữa trị bệnh Tourette cho anh ấy. Anh ấy nói lần này mình vào trường tư, may mắn là mọi người trong lớp chỉ cô lập anh ấy thôi. Anh ấy nói rất nhiều, cho đến một ngày Tống Duy Bồ hỏi anh ấy, thời tiết ở Sydney có đẹp không, anh muốn đến đó ở vài ngày.
Thời tiết ở Sydney rất đẹp, không phải thành phố nào cũng giống như Melbourne, gió thổi không ngừng từ xuân đến đông, không có lúc nào dừng lại.
Steve rất ngạc nhiên, anh không cần đi học nữa sao?
Anh không cần đi học, anh bị đuổi học.
Từ việc báo án khiến Hiệu trưởng bị cục cảnh sát điều tra, đến việc phớt lờ bạo lực học đường dẫn đến cái chết của học sinh, dù Tống Duy Bồ làm gì cũng đều sai, dường như trường học cũng có cách nghĩ riêng. Cuối cùng, sau một buổi tư vấn tâm lý do trường tổ chức, vị bác sĩ tâm lý kia đã đưa ra một báo cáo rất tiêu cực về Tống Duy Bồ. Trường học tuyên bố tình trạng tâm lý của anh không phù hợp để tiếp tục học, sau đó giúp anh làm thủ tục nghỉ học.
Mùa đông năm mười ba tuổi, Tống Duy Bồ rời khỏi Melbourne một thời gian ngắn, rời xa những hoang mang và chất vấn của Kim Hồng Mai đối với anh. Dường như anh không thể giải thích cho bà hiểu tất cả những gì mình đã trải qua, anh cũng lo lắng rằng ngay cả khi Kim Hồng Mai có thể hiểu, bà cũng là một người phụ nữ lớn tuổi, không có biện pháp giúp đứa nhỏ của mình bảo vệ bất cứ thứ gì.
Con rồng ác ma trong lòng anh đã thức tỉnh sớm hơn những người bạn cùng trang lứa, có lẽ là lúc thi thể kia nổi lên từ hồ bơi, một phần cuộc đời Tống Duy Bồ cũng đã chết theo. Steve có thể nhìn ra sự đấu tranh trong sự im lặng của anh — sự tự ghét bỏ, tự phủ nhận mình, sự căm ghét và khó hiểu với thế giới, anh không ngừng dây dưa với con rồng ác kia.
Anh ấy rất muốn giống như Tống Duy Bồ năm đó đã cứu mình, đưa anh ra khỏi nơi đấu tranh ấy, nhưng một tờ thông báo thôi học từ nhà trường đã khiến anh phản kháng mọi loại điều trị tâm lý.
Lúc đó hội chứng Tourette của anh ấy đã có chuyển biến tốt, bác sĩ nói rằng có một số ít trẻ em mắc bệnh này sẽ tự khỏi sau khi qua tuổi dậy thì, dường như anh ấy cũng là một trong số những đứa trẻ may mắn đó. Anh ấy bắt đầu thỏa sức tưởng tượng về tương lai, anh ấy muốn học Luật, nhất là khi ba mẹ đã kiếm được tiền, họ sẽ hãnh diện khi có một đứa con làm luật sư.
Nhưng Tống Duy Bồ sẽ thế nào đây? Thậm chí đôi khi Steve sẽ tự trách mình, liệu có phải chính mình đã khiến anh trở thành bộ dạng như bây giờ không.
Cũng vào mùa đông đó, Tống Duy Bồ bắt đầu say mê lắp ráp mô hình. Kim Hồng Mai không thường mua cho anh những thứ này, anh bắt đầu chơi ở nhà Steve. Anh tháo dỡ những mô hình mà Steve đã lắp ráp xong rồi lắp lại, gần như ám ảnh việc phải đưa từng mảnh ghép về đúng vị trí của nó. Anh xây dựng các tòa nhà chọc trời và nhà thờ, sân vận động và vườn bách thảo, lắp ráp tất cả các công trình lại với nhau, quy hoạch một thành phố thật lớn.
Steve nhận ra đó là cách anh tìm lại sự bình yên trong lòng, trong mô hình có một thế giới lý tưởng của riêng anh.
Cho nên khi anh nói rằng mình sẽ học ngành Kiến trúc, hơn nữa đã được nhận vào trường, Steve cũng không ngạc nhiên. Anh luôn là người thông minh nhất trong nhóm, muốn làm gì cũng có thể thành công.
Tống Duy Bồ đã nhảy một lớp, nhưng việc nhảy lớp là do anh đã tự học xong chương trình lớp tám và lớp chín trong năm mình nghỉ học. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nói ra nguyện vọng của mình với Kim Hồng Mai, anh đã có trường trung học mà mình lựa chọn, cần bà trả thêm chi phí, còn những thứ khác anh sẽ tự liên hệ với giáo viên trong trường.
Steve vui mừng cho anh, nhưng cũng lo lắng thay anh. Anh ấy biết rõ hơn so với bất kỳ ai, Tống Duy Bồ chưa bao giờ vượt qua được mùa hè đó.
Năm 17 tuổi, hội chứng Tourette của Steve hoàn toàn khỏi hẳn. Anh ấy nói với ba mẹ rằng mình muốn trở lại Melbourne học đại học, muốn học Luật, họ đồng ý với yêu cầu của anh ấy.
Bọn họ trưởng thành đều xem như ổn. Steve không biết trong những năm học trung học, Tống Duy Bồ đã ngụy trang bản thân mình thế nào, nhưng anh ấy có trực giác, anh đã thu hồi sự thiện lương và bản năng vươn tay giúp đỡ người khác, cũng mất đi tín nhiệm đối với con người so với thời niên thiếu. Nhưng anh thông minh và giỏi che giấu, vì thế phần lớn thời gian, anh chỉ trông lạnh lùng hơn một chút so với người bình thường mà thôi.
Anh ấy từng hỏi Tống Duy Bồ trong những năm qua có thử nhờ đến sự giúp đỡ từ bên ngoài không, anh nói trong thời gian học trung học, trường có một trợ lý bác sĩ tâm lý, là một du học sinh người Trung Quốc vừa tốt nghiệp, đang theo nhân viên chính thức thực tập. Sau một lần kiểm tra và đánh giá tâm lý toàn trường, cô ấy phát hiện câu trả lời của Tống Duy Bồ mâu thuẫn, gần như có thể khẳng định ở mỗi câu hỏi anh đều nói dối. Cô ấy đã lén tìm Tống Duy Bồ vài lần để nói chuyện riêng, anh có thể cảm nhận được sự thân thiện từ đối phương, nhưng không thể xóa bỏ sự kháng cự và mâu thuẫn trong lòng.
Anh ấy cũng luôn nghĩ đến việc Tống Duy Bồ nên làm sao đây, thường cảm thấy anh trông như người bình thường, nhưng thực ra lại đang dần kiệt quệ bản thân mình.
Năm ngoái, trước khi khai giảng một ngày, Steve phải chuyển nhà nên cần chuyển hành lý, muốn hỏi mượn xe của Tống Duy Bồ. Anh nói sáng mai có một chuyến đón khách từ máy bay, không thể cho mượn được.
Tháng bảy ở Nam bán cầu không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ rất thấp, cái lạnh ngấm vào xương.
Nhưng sáng hôm sau khi ra ngoài, Steve đột nhiên phát hiện cơn gió thổi suốt hơn nửa mùa đông bất chợt dừng lại.
Gió ở Melbourne đã ngừng.
***
Party kéo dài cả buổi chiều, đến khi trời sắp tối mới kết thúc.
Mộc Tử Quân không rời đi cùng những người khác, cô ở lại cùng dọn dẹp mớ hỗn độn ở sân sau với Tùy Trang và Do Gia. Cả hai đều muốn hỏi chuyện Tống Duy Bồ, nhưng đều ngại mở lời, trao đổi ánh mắt với nhau hơn nửa ngày, cuối cùng là Tùy Trang lên tiếng.
“River có quay lại không?”
Cánh tay đang nhặt ly giấy của Mộc Tử Quân khựng lại một chút, cô nhìn xuống đất rồi gật đầu.
“Sẽ quay lại, nhưng sẽ đến muộn một chút.” Cô nói: “Em sẽ đợi anh ấy ở đây.”
“Đến muộn thì đừng về nữa.” Do Gia nhanh chóng nói: “Chúng ta còn rất nhiều đồ chưa ăn hết, hai người ở lại ăn tối cùng luôn đi.”
“Em không sao cả.” Cô vẫn cúi đầu nhặt đồ: “Các anh chị cứ nói với anh ấy đi.”
“Anh đi hỏi, anh đi hỏi.” Tùy Trang cầm điện thoại đi vào phòng: “Đúng rồi, hôm nay Đường Quỳ cũng ngủ lại qua đêm đúng không?”
Do Gia: “Đúng, cô ấy ở phòng phụ trên tầng hai, Kiri và tôi ngủ ở phòng chính là được rồi.”
Do Gia luôn sắp xếp mọi việc rất chu đáo, Mộc Tử Quân cùng cô ấy dọn dẹp sạch sẽ sân sau, sau đó cô ấy dẫn Mộc Tử Quân vào phòng. Ở ngoài trời suốt cả ngày, quần áo lại bị ướt, cô ấy tìm cho cô một chiếc quần ngắn và áo phông để thay. Vải dày ấm áp như đã được phơi dưới ánh nắng, khô ráo và thoải mái.
Thay đồ xong cô cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Cô tháo đuôi ngựa ra, mái tóc đen xõa xuống dưới xương bả vai, cô nhớ khi mới đến Melbourne tóc cô chưa dài như vậy. Do Gia nhìn cô thắt nút chiếc áo phông rộng quanh eo, ngồi xếp bằng trên giường, tóc cô nặng nề một mảng, không nhịn được đi tới véo má cô.
“Sao trông em còn xinh đẹp hơn khi mới đến vậy?” Cô ấy véo má cô hỏi.
“Thật không?” Mộc Tử Quân buồn ngủ nên trả lời cũng mơ hồ.
“Ừ.” Cô ấy gật đầu: “Sinh động hơn nhiều.”
Mộc Tử Quân trở nên sinh động hơn nhiều bị cô ấy nhào nặn một hồi, sau đó tự mình đi ra sân sau thư giãn. Cô cũng không biết mình đang buồn phiền chuyện gì, có thể là buổi chiều bị Tống Duy Bồ lớn tiếng một câu, vẫn còn canh cánh trong lòng.
… Mặc dù là cô to tiếng trước.
Hồ bơi yên tĩnh, một bên có ánh sáng, có thể nhìn thấy đáy hồ mờ ảo, một bên chìm trong bóng đêm. Cô bỗng nhớ lại hôm nay Ryan nói với cô rằng, ngọc trai đẹp nhất khi được chiếu sáng bởi ánh trăng ban đêm.
Cô ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng trên trời, bất giác tháo chiếc bông tai Tống Duy Bồ tặng ra — chiếc bông tai nằm giữa các ngón tay, sợi dây vàng rủ xuống, trong lòng bàn tay ánh lên một tia sáng bạc.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Hóa ra ở chung với nhau lâu, ngay cả tiếng bước chân của đối phương cũng thấy quen thuộc. Mộc Tử Quân không muốn quay đầu lại, khép các ngón tay, giữ chặt viên ngọc trai trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn về phía hồ bơi nửa sáng nửa tối.
Tống Duy Bồ không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh cũng đã thay quần áo, không ướt đẫm như khi đi, trên người là sự ấm áp khô ráo. Mộc Tử Quân ôm đầu gối nhưng không nhìn anh, thế mà đối phương lại vươn tay chạm vào vành tai cô, hỏi: “Giận đến mức quà tặng cũng không đeo à?”
Anh làm gì mà chạm vào cô thế chứ!
Mộc Tử Quân không quay đầu về phía anh. Tống Duy Bồ thở dài một hơi, tay chống ra phía sau để đỡ cơ thể, nhìn lên bầu trời đêm rồi cảm thán: “Mỗi ngày tôi phải nhận lỗi với em bao nhiêu lần đây.”
“Chỉ nhận lỗi thì có tác dụng gì?” Khi anh quay lại thì hình như cô đã không còn giận nữa, nhưng mà vẫn xụ mặt: “Không phải tôi không vui vì anh không nhận sai.”
Đúng vậy, điều khiến cô không vui là đến bây giờ anh vẫn chưa nói về mùa hè năm 13 tuổi đó một lần nào, là lúc anh bỏ rơi cô mà đi một mình, là muộn như vậy mới trở về tìm cô.
Tống Duy Bồ im lặng suy nghĩ dưới bầu trời đêm, sau một lúc lâu, đột nhiên anh ngồi thẳng dậy bên cạnh cô, nghiêng người sang một chút, giọng điệu phấn khởi.
“Em quay lại đi, quay lại đi.” Anh lắc vai Mộc Tử Quân.
Mộc Tử Quân: …
Cô bị anh lắc quay lại.
“Em không vui, tôi sẽ kể chuyện cười cho em nghe.” Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt nghiêm túc như đang phát biểu tranh cử: “Tôi đọc được trong cuốn sách học tiếng Trung của Steve.”
“Là như thế này.” Anh thật sự nói cực kỳ nghiêm túc: “Khi nào con người mở một mắt nhắm một mắt?”
Mộc Tử Quân: …
Cái gì… thế này…
“Dễ đoán lắm.” Anh nói: “Em sẽ đoán dễ hơn người khác.”
Cô không đoán được, trong đầu cô toàn là những đường nét không lời.
“— là khi bắn súng!”
Mộc Tử Quân: …
Cô đứng dậy muốn đi.
Dỗ con gái vui thật khó quá, Tống Duy Bồ lúng túng đứng dậy nắm lấy cổ tay cô, nhưng bị cô vặn tay tránh được. Hai người lôi kéo một lúc, chỉ thấy một vật sáng lấp lánh đột nhiên rơi khỏi tay cô, tạo thành một đường cong giữa không trung, sau đó “bõm” một tiếng chìm xuống đáy hồ bơi.
Hóa ra không phải là không đeo nữa.
Mà là tháo ra cầm trong tay.
Cô quay lại, bắt gặp vẻ mặt đầy thâm ý của anh thì càng bị khơi mào một ngọn lửa không tên. Anh thuận thế kéo cổ tay cô về phía mình hai bước, hạ giọng hỏi: “Sao lại ném xuống nước? Không cần nữa à?”
Anh còn dám nói ngược sao??
“Anh đừng kéo tôi, anh—” Cô cứng họng.
“Được, là lỗi của tôi.” Hiện giờ tốc độ nhận lỗi của anh rất nhanh, lập tức buông cổ tay cô ra, giơ tay lên…
Mộc Tử Quân cạn lời.
Anh cởi chiếc áo phông trắng mới thay ra.
Sống chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy.
Cũng được.
Thôi được, là rất tốt.
Anh đưa tay chạm vào nước để thử nhiệt độ, hành động tiếp theo rõ ràng là muốn xuống nước. Mộc Tử Quân vội túm lấy tay anh, nói năng lộn xộn: “Đợi sáng mai rồi…”
“Sáng mai áo sẽ không khô.” Anh nói: “Tôi tưởng chỉ ngủ một đêm, không mang đồ thay.”
… Người gì mà một ngày nhảy vào hồ bơi hai lần!
Anh cũng không xuống nước bằng thang, mà cúi người nhảy vào nước, nương theo ánh sáng mà lần mò dưới đáy hồ bơi. Mộc Tử Quân quỳ bên mép hồ nhìn vào, chỉ thấy một bóng người di chuyển từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái trong làn sóng nước.
… Anh không cần thở sao???
“Tống… Tống Duy Bồ!” Cô hạ giọng gọi, cũng không biết anh ở dưới nước có nghe được không: “Anh mau lên đây! Tối quá, anh không tìm thấy đâu, anh…”
Đèn ở sân sau cảm ứng theo bóng người, có lẽ vì cả hai đều không ở trong khu vực cảm ứng, nên nó tắt “tách” một tiếng. Khoảnh khắc bóng tối bao trùm, tầm nhìn của Mộc Tử Quân đột ngột tối sầm, chỉ còn lại tiếng nước tĩnh lặng.
Ban đầu vẫn còn tiếng gợn nước lăn tăn, từ một khoảnh khắc nào đó, hồ bơi bỗng chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Sự tối tăm và nước sâu trong bóng tối khiến lòng cô bị một nỗi sợ hãi khổng lồ bao trùm, khuôn mặt cúi xuống trước cô vào ban ngày bất ngờ hiện lên.
Ướt sũng, mắt nhắm chặt, im lặng không nói gì.
Bây giờ anh lại trầm mình dưới nước.
“Tống Duy Bồ!” Cô dùng sức vỗ mạnh xuống mặt nước: “Anh lên đi! Tôi không cần bông tai nữa, anh lên thở đi! Tôi không giận, anh đừng tìm nữa, chuyện cười của anh đủ buồn cười rồi—”
Lời thúc giục gần như mang theo âm thanh nức nở của cô bị tiếng “ùm” khi anh nổi lên cắt ngang.
Có lẽ là do sóng nước tạo ra sự thay đổi ánh sáng, chiếc đèn cảm ứng lại phát ra một tiếng “tách” nhẹ nhàng, chiếu sáng vị trí của họ lần nữa.
Sao anh lại đứng trước mặt cô trong tình trạng ướt sũng như vậy.
Mộc Tử Quân quỳ bên mép hồ bơi, tay vịn thành hồ, đầu gối bị mài đỏ bởi gạch chống trượt. Tống Duy Bồ nhịn thở quá lâu, cơ thể anh phập phồng do hít thở mạnh.
Anh đứng trong hồ bơi, thấp hơn so với cô đang quỳ ở đó. Mộc Tử Quân hiếm khi nhìn xuống anh, nhìn nước chảy xuống dọc theo sống mũi và gò má của anh, ngay cả lông mi cũng đọng những giọt nước lớn.
Anh nhắm mắt lại, bước từng bước về phía bờ, sau đó lắc đầu để nước văng khỏi tóc. Mộc Tử Quân bất ngờ không kịp tránh nên bị anh làm ướt nhẹp, vừa định lùi lại thì bị anh dùng tay nắm lấy sau cổ kéo về phía trước.
Sau đó, anh đưa tay khác ra trước mặt cô, lòng bàn tay là viên ngọc trai lấp lánh.
“Sao lại khóc nữa rồi.” Anh nghiêng đầu, giọng điệu có chút nghi hoặc: “Hay là tôi đeo vào giúp em?”
Sau cổ của cô đều là nước từ tay anh, cô cảm nhận được luồng hơi nước này rời khỏi mình trong chốc lát, sau đó lại rơi xuống sau dái tai. Mộc Tử Quân cúi đầu để anh loay hoay với chiếc bông tai, ánh mắt hạ xuống…
À, cô im lặng mở to mắt nhìn.
Lúc này im lặng còn hơn có tiếng.
Động tác của anh rất chậm, có lẽ lần này không muốn làm cô đau. Mộc Tử Quân mãi không thể ngẩng đầu lên, ngược lại nghe thấy giọng nói không biết xấu hổ của anh: “Em đang nhìn gì thế?”
Mộc Tử Quân: …
Cô quyết tâm so độ hạ lưu với anh.
“Nhìn dáng anh cũng được đấy.”
Cơ bắp anh rất mỏng, thứ ưu việt là đường nét, khi mặc áo thì không rõ, nhưng vừa lúc cô cũng không thích quá rõ ràng. Đối với cô mà nói, mọi thứ về anh đều vừa vặn, giọng nói, tính cách, tất cả.
Bỗng nhiên anh vô sỉ đưa tay ra sau cổ cô, lại ấn cô về phía trước một chút. Mộc Tử Quân ngã về phía trước vài bước, tay chạm vào ngực anh rồi nhanh chóng rụt lại.
“Anh làm gì thế!” Cô giận dữ hạ giọng chất vấn.
“Vừa nãy góc độ không đúng, không thể đeo qua.” Anh trả lời một cách chính đáng.
Mộc Tử Quân: …
“Được rồi.” Anh kịp thời sửa lại: “Tôi thấy em muốn sờ một chút nhưng thẹn thùng.”
… Còn không bằng câu trả lời chính đáng kia…
“Đúng.” Cô kìm nén cơn tức mở miệng: “Sao lại mềm thế? Chưa tập tốt à?”
Tống Duy Bồ: “Vừa nghe là biết lần đầu tiên chạm vào cơ bắp người khác.”
Mộc Tử Quân:???
“Khi cơ bắp dùng lực thì mới có thể cứng.” Anh nói: “Không tin thì em thử lại xem.”
Cô thật ghét tính tò mò của mình.
Mộc Tử Quân do dự ba giây, rồi chậm rãi vươn tay ra, chạm vào bụng Tống Duy Bồ ở vị trí trên mặt nước. Quả nhiên, lần này rõ ràng anh đã căng cơ, cảm giác khác hẳn lúc nãy. Cô phảng phất như phát hiện đại lục mới, rụt ngón tay lại, thay bằng cả bàn tay, từ từ đặt lên bụng anh, nơi bị nước hồ bơi làm lạnh.
Ngoài ý muốn chính là, khoảnh khắc bàn tay cô chạm vào, thân thể anh không thể kiểm soát được mà run lên một chút.
Mộc Tử Quân ngẩng đầu, nhận ra chiếc bông tai đã được đeo lại, nhưng ánh mắt anh vẫn chưa rời khỏi gương mặt cô. Hô hấp của anh dồn dập hơn, ánh mắt nhìn thoáng vào trong nước, rồi lại nhìn lên, giọng nói còn căng hơn cả cơ thể.
“Ai dạy em chạm vào người khác như vậy?”
Kỳ lạ, chẳng phải anh bảo sao?
Mộc Tử Quân co quắp rụt tay lại trong ánh mắt anh, nhưng ngay khoảnh khắc rời khỏi mặt nước đã bị đối phương nắm lấy. Cho đến giờ phút này, Mộc Tử Quân mới hậu tri hậu giác nhận ra, có lẽ sắp xảy ra chuyện gì đó—
“Ùm!”
Cả Tống Duy Bồ và cô đều cứng đờ.
Mộc Tử Quân bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn qua Tống Duy Bồ về phía góc tối của bể bơi. Trong bóng tối, một thân người nhô lên khỏi mặt nước, vừa ho vừa thở gấp.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!” Đường Quỳ lồm cồm bò từ trong bóng tối ra chỗ có ánh sáng: “Tôi muốn tập nín thở, đang nín được nửa chừng thì hai người đến, tôi muốn chờ hai người xong rồi mới ra, kết quả —khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”
“Tôi thực sự không thể nhịn được nữa!”
“Xin lỗi!”
Cuối cùng cô ấy cũng bò đến bên cầu thang, nắm lấy thang mà ho một trận dữ dội. Mộc Tử Quân cảm thấy nhiệt độ nước giảm nhanh chóng, sửng sốt một lúc sau mới nhận ra, không phải nước lạnh, mà là thân nhiệt của Tống Duy Bồ…
“Tôi tôi tôi.” Cô hoảng loạn đứng dậy: “Tôi về trước, Do Gia nấu cơm còn nhờ tôi giúp nữa, tôi đi trước…”
Cô vừa nói vừa biến mất sau cửa trượt, chỉ còn lại một người yên lặng trong hồ bơi và một người không ngừng ho. Tống Duy Bồ đứng tại chỗ rất lâu, cuối cùng quay lại nhìn Đường Quỳ đang ho đến sặc sụa vì nước vào phổi.
Trong bóng tối, phát ra hai tia sáng lạnh lẽo.
Đường Quỳ chợt lạnh sống lưng.
Cô ấy cẩn thận leo lên cầu thang, thấy áo phông của Tống Duy Bồ treo trên ghế dài, ân cần mang đến bờ hồ cho anh.
“Sau này cô.” Cô ấy cảm thấy khi Tống Duy Bồ nói chuyện, mặt nước xung quanh như muốn đóng băng: “Tránh xa tôi một chút.”
Đường Quỳ: “Hiểu rồi!”
Nhóm người trẻ đang trong tuổi dậy thì vô tư vô lo, thấy Tống Duy Bồ đi rồi lại tiếp tục chơi đùa trong nước. Mộc Tử Quân tìm một chiếc ghế dài bên hồ bơi ngồi xuống, Steve thấy cô tới thì bảo chú chó quay lại tìm chủ của nó, mình thì đứng lên, rõ ràng là đợi cô để nói chuyện.
Tuy nhiên cô cũng không mở lời ngay, Đường Quỳ đang ngồi bên cạnh cô trên một chiếc ghế nằm khác, tóc vẫn còn ướt, nhìn có vẻ hai người đã làm hòa với nhau. Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên, thấy Đường Quỳ đang dùng khăn mặt từ từ lau khô tóc, lấy một điếu thuốc ở cạnh chân ra châm lửa, rồi ném hộp thuốc qua cho cô.
“Cuối cùng cũng muốn thử rồi sao?” Đường Quỳ cười hỏi cô.
“Sao cô biết tôi muốn thử?”
“Trước khi một người muốn hút thuốc lần đầu đều sẽ có ánh mắt giống nhau.” Đường Quỳ chỉ vào đôi mắt mình rồi ném bật lửa qua. Động tác châm thuốc của Mộc Tử Quân rất vụng về, hút được hai hơi đã dập tắt.
Nhưng cô không ho, điều này rất hiếm thấy.
Steve khoanh tay đứng một bên nhìn hai người tương tác, cũng không nói gì. Anh ấy luôn biết Mộc Tử Quân không phải là người ngoan ngoãn và dịu dàng như vẻ ngoài, thời gian cô ở Melbourne càng lâu thì tính cách thật sự của cô càng bộc lộ nhiều hơn.
Về bản chất, cô giống bà ngoại của Tống Duy Bồ, chỉ là trước đây vẫn bị áp lực vì lý do nào đó.
Mà hiện tại, cùng với chiếc vòng tay đang dần hoàn chỉnh…
Cô cũng dần hoàn chỉnh hơn.
“Đường Quỳ.” Cô vuốt tóc, người ngả ra phía sau ghế nằm: “Tôi và Steve có thể nói chuyện một chút được chứ?”
Đường Quỳ gật đầu, cầm điếu thuốc và bật lửa rời đi. Ánh nắng vẫn còn chói chang, Mộc Tử Quân dùng ngón tay che mắt, sau đó hơi mở một khe nhỏ để ánh sáng lọt vào.
Có một vệt sáng rơi xuống lông mi cô.
Steve đưa nước cho cô, cô nhận lấy, tiếp đó chuyển tầm nhìn về phía anh ấy. Anh ấy nhạy bén phát hiện vết nước trên áo cô, nghĩ đến dáng vẻ của Tống Duy Bồ khi rời đi, cười nói: “Sao lại để nước dính lên người mình vậy?”
Cô dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khóe mắt, không tiếp lời anh ấy, ngữ khí mệt mỏi hỏi: “Anh có thể kể lại cho em nghe chuyện của hai người hồi nhỏ không?”
Steve đã ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không phải anh đã kể rồi sao?” Anh ấy hỏi.
“Bây giờ đầu óc em rất rối.” Cô khép nửa mắt: “Anh…kể lại cho em nghe lần nữa, để em xem có bỏ sót gì không. Anh ấy nói em không cần lo cho anh ấy, chỉ cần làm việc của mình là được, nhưng làm gì có ai bị bệnh không đi khám bác sĩ mà tự khỏi đâu.”
“Mấy ngày trước anh học được một câu, ‘bệnh lâu thành thầy thuốc’.” Steve đặt tay lên đầu gối, rõ ràng đã quen với những câu hỏi của cô: “Cậu ấy đã đấu tranh với căn bệnh này suốt bảy năm, anh có thể thấy cậu ấy đang ngày càng tốt hơn.”
“Anh nói ngày càng tốt hơn là giống như hôm nay sao?”
“Hôm nay là ngoài ý muốn.” Steve nhìn thoáng qua nhóm người còn đang chơi đùa trong hồ bơi: “Cảnh tượng này quá gần gũi, đến anh cũng giật mình.”
“Nhưng nếu em muốn nghe…” Anh ấy hơi nhổm dậy, kéo ghế nằm gần về phía Mộc Tử Quân: “Anh sẽ nhớ lại một lần nữa, thật ra anh cũng không muốn nhớ lại những chuyện năm đó.”
Tống Duy Bồ và Steve đều là những đứa trẻ lớn lên ở phố người Hoa, từ nhỏ đã học chung một trường công lập ở Melbourne.
Không phải Kim Hồng Mai không muốn gửi Tống Duy Bồ vào trường tư, dù sao thì ba mẹ trên phố đều nói trường công ở đây tốt xấu lẫn lộn, chất lượng giảng dạy ngang bằng với mù chữ. Nhưng dù gì thì bà cũng đã lớn tuổi, thủ tục vào trường tư lại rườm rà phức tạp, trình độ tiếng Anh của Kim Hồng Mai chỉ đủ để dùng trong cuộc sống, thực sự bất lực.
Nhưng từ nhỏ Tống Duy Bồ chưa từng làm bà thất vọng hay lo lắng.
Học giỏi, thể thao cũng tốt, ở trường không bao giờ gây rắc rối. Tính cách bà cũng cởi mở, hồi nhỏ Tống Duy Bồ cũng rất ngoan, từng năm từng năm trôi qua, cứ thế mà lớn lên.
Nhưng Steve thì không được may mắn như vậy.
Lúc nhỏ anh ấy mắc một căn bệnh vô cùng hiếm gặp gọi là hội chứng Tourette (*), người có thể sống và học tập bình thường, nhưng sẽ không kiểm soát được các cử động co giật khuôn mặt, nhún vai, chớp mắt, phát ra các loại tiếng ồn. Lúc ấy ba mẹ anh ấy vừa mới đến Úc, làm việc từ sáng đến tối, căn bản không có thời gian chăm sóc cho một đứa trẻ như vậy, cũng không có tinh lực và năng lực để gửi anh ấy đến trường học đặc biệt.
(*) Hội chứng Tourette (Tourette syndrome): một rối loạn thần kinh đặc trưng bởi các cơn co giật không tự chủ và lặp đi lặp lại, được gọi là các tics. Các tics có thể là vận động (như nháy mắt, giật cơ mặt, hoặc nhún vai,…) hoặc âm thanh (như hắng giọng, ho, hoặc nói từ không phù hợp,…).
Trường công lập vô cùng phức tạp, con cái của người nhập cư từ khắp nơi, trẻ em bản địa, con cái của gia đình sống nhờ trợ cấp xã hội. Đám côn đồ tụ tập thành băng nhóm, trốn học, phá xe, làm đủ chuyện xấu. Mỗi ngày đến trường đối với Steve giống như bước vào địa ngục.
Giáo viên trong trường nhắc lại nhiều lần với mọi người rằng anh ấy không cố ý phát ra tiếng ồn, cũng không cố ý co giật và nhún vai, nhưng không ai quan tâm đến bệnh của anh ấy. Có mấy tên côn đồ mỗi ngày đều kéo anh ấy vào nhà vệ sinh nam để bắt nạt, đếm số giây anh ấy giữ được bình thường, sau đó khi anh ấy không thể kiểm soát được nữa thì cười lớn.
Dù lớn lên ở phố người Hoa, nhưng Tống Duy Bồ và Steve không quen biết nhau. Ba mẹ anh ấy tính tình lầm lì, lại vì bệnh của Steve mà không cho anh ấy ra ngoài phố kết giao với những đứa trẻ khác. Lớp hai người học cũng cách nhau rất xa, đến tận bảy lớp, trước đó, anh hoàn toàn không biết gì về cảnh ngộ của anh ấy.
Một ngày năm mười ba tuổi, Steve mang một con dao đến trường học.
Anh ấy đã quyết định hủy hoại bản thân, cũng quyết định hủy hoại đám người kia. Ba mẹ anh ấy đã nhiều lần dặn dò, họ rất vất vả mới đến được đây, bảo anh ấy phải nghe lời, im lặng, không gây rắc rối cho gia đình…
Mà hiện giờ anh ấy lại gây rắc rối lớn cho gia đình.
Hôm đó khi bị kéo vào nhà vệ sinh nam, anh ấy không chống cự, anh ấy đã chịu đựng đủ những ngày tháng như ở địa ngục, anh ấy muốn kéo bọn chúng vào địa ngục cùng mình.
Nhưng trùng hợp là, tháng đó trường vì một số lý do nên đã chuyển Tống Duy Bồ sang lớp bên cạnh lớp họ.
Khi anh ấy bị kéo ra ngoài thì Tống Duy Bồ tình cờ đi ngang qua, anh nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay đó là đứa trẻ hàng xóm ở phố người Hoa, cũng nhận ra ngay những người đó đang muốn làm gì. Anh ở trường rất được lòng mọi người, đi cùng còn có vài người bạn cùng chơi bóng bầu dục. Anh nói vài câu với những người đó, rồi lại kéo Steve mang đi.
Không ngoài dự đoán, hai bên đã đánh nhau một trận.
Trường công lập có thói quen giữ hòa khí nên không gọi phụ huynh đến, có lẽ vì họ cũng biết nhiều phụ huynh của những người này dù có gọi đến cũng chẳng có tác dụng gì. Người cặn bã thì sẽ nuôi dưỡng ra người cặn bã thế nào đây? Vì vậy, kết quả xử lý cuối cùng là chuyển Steve sang lớp của Tống Duy Bồ.
Steve biết mình được cứu, nhưng sẽ có người khác rơi vào địa ngục, kẻ bạo hành sẽ luôn chọn người yếu đuối không có sức phản kháng. Những người này ra tay rất kín đáo, anh ấy đoán người thay thế mình có thể là đứa mọt sách đeo kính, có thể là đứa lùn nói lắp, cũng có thể là đứa béo luôn tỏa ra mùi hôi.
Anh ấy được Tống Duy Bồ kéo ra khỏi trung tâm của vòng xoáy, nhưng anh ấy không ngờ tới hai tháng sau, một chuyện khác đã xảy ra.
Melbourne có rất nhiều con hẻm nhỏ và chật chội, Tống Duy Bồ lại gặp những người này trong một con hẻm lần nữa. Cuối hẻm là tiếng đấm đá vào cơ thể, anh cố gắng ngăn chặn, nhưng tiếc là lần này anh chỉ có một mình. Đối phương bởi vì chuyện của Steve mà đã kết thù với anh, thậm chí Tống Duy Bồ không nhìn rõ mặt của nam sinh kia, không biết ai là người thay thế vị trí của Steve bị những người này bắt đi.
Steve cũng không chứng kiến rốt cuộc lần đó đã xảy ra chuyện gì, Tống Duy Bồ cũng không đề cập đến chuyện ngày hôm đó. Anh biết trường công lập thối nát, nhưng không ngờ lại tệ hại đến mức này. Anh nhận ra mình không thể giải quyết được chuyện này, năm đó anh chỉ mới mười ba tuổi.
Vì vậy anh đã trực tiếp báo cáo sự việc này cho cảnh sát.
Nhà trường rất tức giận, không phải tức giận vì nhóm học sinh gây rối, mà vì Tống Duy Bồ đã khiến lãnh đạo nhà trường bị điều tra. Càng tệ hơn nữa là họ phải tìm ra học sinh bị bắt nạt để bắt đầu điều tra, nhưng có lẽ vì xuất phát từ sợ hãi, học sinh thay thế Steve không đứng ra nhận diện.
Tống Duy Bồ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chẳng giải quyết được gì, Steve cũng nghĩ vậy, nhưng họ đều không ngờ, mọi chuyện lại tệ hơn cả việc không giải quyết được gì.
Mấy nam sinh kia bắt đầu thường xuyên ra vào phố người Hoa. Lúc đó Kim Hồng Mai vẫn còn mở cửa hàng đèn, một lần Tống Duy Bồ về nhà, phát hiện họ đang ngồi trước cửa hàng của Kim Hồng Mai hút thuốc.
Ý của họ đã rất rõ ràng.
Anh không làm sai điều gì, nhưng phản ứng của mọi người đều như đang nói với anh rằng, anh làm sai. Anh không nên lo chuyện bao đồng, không nên bênh vực lẽ phải, không nên gây rắc rối cho trường học và chính mình.
Không lâu sau khi cảnh sát tuyên bố kết thúc điều tra, Tống Duy Bồ bỗng nhận được một cuộc gọi từ học sinh bị bắt nạt đó. Cậu ta hẹn gặp Tống Duy Bồ ở vùng ngoại thành, muốn nói với anh lý do tại sao mình không xuất hiện.
Tống Duy Bồ đã đi, lần này cuối cùng anh cũng thấy rõ người bị đánh là ai, nhưng đợi anh không chỉ có học sinh đó, còn có những nam sinh kia.
Bọn họ không thể ra tay với anh ở trường, nên đã để cho người bị hại lừa anh đến đây.
Ngày đó Steve nhận được cuộc gọi từ Tống Duy Bồ trong bốt điện thoại, anh ấy mượn một chiếc xe đạp để đi tìm anh, đưa anh người đầy thương tích đến bệnh viện gần nhà. Tống Duy Bồ không giải thích gì với anh ấy, chỉ mượn một ít tiền và nói sẽ trả lại sớm.
Lúc đó Steve còn chưa khỏi bệnh Tourette, khi lo lắng thì tần suất co giật sẽ tăng lên. Anh ấy liên tục nói xin lỗi Tống Duy Bồ, không ngờ đối phương im lặng rất lâu, bỗng nhiên nói, có thể anh thật sự đã làm sai.
Hóa ra trong tình huống đó, thừa nhận mình thật sự đã làm sai sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cuối cùng mọi chuyện đã có dấu hiệu lắng xuống. Mùa hè năm ấy, ba mẹ Steve kiếm được một ít tiền, nói với anh ấy rằng có thể cả nhà sẽ chuyển đến Sydney, bên đó có một thân thích làm kinh doanh, họ sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn. Anh ấy thông báo tin này với Tống Duy Bồ, anh không nói thêm gì, chỉ dặn anh ấy ở đó một mình nhớ chú ý an toàn.
Vào mùa hè trước khi anh ấy rời khỏi Melbourne, đã xảy ra một chuyện gây chấn động cả khu phố.
Năm đó phía sau trường công lập có một hồ bơi ngoài trời, rất ít người, nước không được thay thường xuyên nên cũng ít người đến bơi. Ngày hôm đó Steve vừa tỉnh giấc, bỗng nhiên nghe ba mẹ nói có một đứa trẻ chết đuối trong hồ bơi.
Hành động của cảnh sát Úc vẫn luôn chậm chạp, cuối cùng đã nhanh hơn một lần vì có người chết, khu vực đó bị xe cảnh sát bao vây, Steve không dám đến xem. Không ngờ chiều hôm đó, một chiếc xe cảnh sát đã đến phố người Hoa đưa Tống Duy Bồ đi.
Đường nhỏ nên tin tức nhanh chóng lan ra, khi Steve và các bạn trong lớp ra ngoài ăn cơm, nghe nói đứa trẻ đó bị những kẻ bắt nạt làm chết đuối, họ đùa giỡn nhưng không ngờ gây ra án mạng. Mà khi sự việc phát sinh, Tống Duy Bồ đến trường lấy đồ, đi ngang qua hồ bơi đó.
Có camera giám sát cho thấy anh đã đứng ở đường giao rất lâu, có lẽ anh đã nghe được tiếng kêu cứu từ phía đó.
Nhưng cuối cùng anh vẫn quay đầu rời đi.
Tống Duy Bồ đóng cửa không ra ngoài suốt cả mùa hè, cho đến trước khi Steve đi Sydney cũng không gặp lại anh lần nào.
Khi vừa đến Sydney, anh ấy thường gọi điện cho Tống Duy Bồ để trò chuyện, anh nói rất ít, chỉ nghe anh ấy vừa co giật vừa kể chuyện bên đó. Anh ấy nói ba mẹ mình sau khi đến Sydney đã kiếm được tiền, lương tâm thức tỉnh, bắt đầu chữa trị bệnh Tourette cho anh ấy. Anh ấy nói lần này mình vào trường tư, may mắn là mọi người trong lớp chỉ cô lập anh ấy thôi. Anh ấy nói rất nhiều, cho đến một ngày Tống Duy Bồ hỏi anh ấy, thời tiết ở Sydney có đẹp không, anh muốn đến đó ở vài ngày.
Thời tiết ở Sydney rất đẹp, không phải thành phố nào cũng giống như Melbourne, gió thổi không ngừng từ xuân đến đông, không có lúc nào dừng lại.
Steve rất ngạc nhiên, anh không cần đi học nữa sao?
Anh không cần đi học, anh bị đuổi học.
Từ việc báo án khiến Hiệu trưởng bị cục cảnh sát điều tra, đến việc phớt lờ bạo lực học đường dẫn đến cái chết của học sinh, dù Tống Duy Bồ làm gì cũng đều sai, dường như trường học cũng có cách nghĩ riêng. Cuối cùng, sau một buổi tư vấn tâm lý do trường tổ chức, vị bác sĩ tâm lý kia đã đưa ra một báo cáo rất tiêu cực về Tống Duy Bồ. Trường học tuyên bố tình trạng tâm lý của anh không phù hợp để tiếp tục học, sau đó giúp anh làm thủ tục nghỉ học.
Mùa đông năm mười ba tuổi, Tống Duy Bồ rời khỏi Melbourne một thời gian ngắn, rời xa những hoang mang và chất vấn của Kim Hồng Mai đối với anh. Dường như anh không thể giải thích cho bà hiểu tất cả những gì mình đã trải qua, anh cũng lo lắng rằng ngay cả khi Kim Hồng Mai có thể hiểu, bà cũng là một người phụ nữ lớn tuổi, không có biện pháp giúp đứa nhỏ của mình bảo vệ bất cứ thứ gì.
Con rồng ác ma trong lòng anh đã thức tỉnh sớm hơn những người bạn cùng trang lứa, có lẽ là lúc thi thể kia nổi lên từ hồ bơi, một phần cuộc đời Tống Duy Bồ cũng đã chết theo. Steve có thể nhìn ra sự đấu tranh trong sự im lặng của anh — sự tự ghét bỏ, tự phủ nhận mình, sự căm ghét và khó hiểu với thế giới, anh không ngừng dây dưa với con rồng ác kia.
Anh ấy rất muốn giống như Tống Duy Bồ năm đó đã cứu mình, đưa anh ra khỏi nơi đấu tranh ấy, nhưng một tờ thông báo thôi học từ nhà trường đã khiến anh phản kháng mọi loại điều trị tâm lý.
Lúc đó hội chứng Tourette của anh ấy đã có chuyển biến tốt, bác sĩ nói rằng có một số ít trẻ em mắc bệnh này sẽ tự khỏi sau khi qua tuổi dậy thì, dường như anh ấy cũng là một trong số những đứa trẻ may mắn đó. Anh ấy bắt đầu thỏa sức tưởng tượng về tương lai, anh ấy muốn học Luật, nhất là khi ba mẹ đã kiếm được tiền, họ sẽ hãnh diện khi có một đứa con làm luật sư.
Nhưng Tống Duy Bồ sẽ thế nào đây? Thậm chí đôi khi Steve sẽ tự trách mình, liệu có phải chính mình đã khiến anh trở thành bộ dạng như bây giờ không.
Cũng vào mùa đông đó, Tống Duy Bồ bắt đầu say mê lắp ráp mô hình. Kim Hồng Mai không thường mua cho anh những thứ này, anh bắt đầu chơi ở nhà Steve. Anh tháo dỡ những mô hình mà Steve đã lắp ráp xong rồi lắp lại, gần như ám ảnh việc phải đưa từng mảnh ghép về đúng vị trí của nó. Anh xây dựng các tòa nhà chọc trời và nhà thờ, sân vận động và vườn bách thảo, lắp ráp tất cả các công trình lại với nhau, quy hoạch một thành phố thật lớn.
Steve nhận ra đó là cách anh tìm lại sự bình yên trong lòng, trong mô hình có một thế giới lý tưởng của riêng anh.
Cho nên khi anh nói rằng mình sẽ học ngành Kiến trúc, hơn nữa đã được nhận vào trường, Steve cũng không ngạc nhiên. Anh luôn là người thông minh nhất trong nhóm, muốn làm gì cũng có thể thành công.
Tống Duy Bồ đã nhảy một lớp, nhưng việc nhảy lớp là do anh đã tự học xong chương trình lớp tám và lớp chín trong năm mình nghỉ học. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nói ra nguyện vọng của mình với Kim Hồng Mai, anh đã có trường trung học mà mình lựa chọn, cần bà trả thêm chi phí, còn những thứ khác anh sẽ tự liên hệ với giáo viên trong trường.
Steve vui mừng cho anh, nhưng cũng lo lắng thay anh. Anh ấy biết rõ hơn so với bất kỳ ai, Tống Duy Bồ chưa bao giờ vượt qua được mùa hè đó.
Năm 17 tuổi, hội chứng Tourette của Steve hoàn toàn khỏi hẳn. Anh ấy nói với ba mẹ rằng mình muốn trở lại Melbourne học đại học, muốn học Luật, họ đồng ý với yêu cầu của anh ấy.
Bọn họ trưởng thành đều xem như ổn. Steve không biết trong những năm học trung học, Tống Duy Bồ đã ngụy trang bản thân mình thế nào, nhưng anh ấy có trực giác, anh đã thu hồi sự thiện lương và bản năng vươn tay giúp đỡ người khác, cũng mất đi tín nhiệm đối với con người so với thời niên thiếu. Nhưng anh thông minh và giỏi che giấu, vì thế phần lớn thời gian, anh chỉ trông lạnh lùng hơn một chút so với người bình thường mà thôi.
Anh ấy từng hỏi Tống Duy Bồ trong những năm qua có thử nhờ đến sự giúp đỡ từ bên ngoài không, anh nói trong thời gian học trung học, trường có một trợ lý bác sĩ tâm lý, là một du học sinh người Trung Quốc vừa tốt nghiệp, đang theo nhân viên chính thức thực tập. Sau một lần kiểm tra và đánh giá tâm lý toàn trường, cô ấy phát hiện câu trả lời của Tống Duy Bồ mâu thuẫn, gần như có thể khẳng định ở mỗi câu hỏi anh đều nói dối. Cô ấy đã lén tìm Tống Duy Bồ vài lần để nói chuyện riêng, anh có thể cảm nhận được sự thân thiện từ đối phương, nhưng không thể xóa bỏ sự kháng cự và mâu thuẫn trong lòng.
Anh ấy cũng luôn nghĩ đến việc Tống Duy Bồ nên làm sao đây, thường cảm thấy anh trông như người bình thường, nhưng thực ra lại đang dần kiệt quệ bản thân mình.
Năm ngoái, trước khi khai giảng một ngày, Steve phải chuyển nhà nên cần chuyển hành lý, muốn hỏi mượn xe của Tống Duy Bồ. Anh nói sáng mai có một chuyến đón khách từ máy bay, không thể cho mượn được.
Tháng bảy ở Nam bán cầu không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ rất thấp, cái lạnh ngấm vào xương.
Nhưng sáng hôm sau khi ra ngoài, Steve đột nhiên phát hiện cơn gió thổi suốt hơn nửa mùa đông bất chợt dừng lại.
Gió ở Melbourne đã ngừng.
***
Party kéo dài cả buổi chiều, đến khi trời sắp tối mới kết thúc.
Mộc Tử Quân không rời đi cùng những người khác, cô ở lại cùng dọn dẹp mớ hỗn độn ở sân sau với Tùy Trang và Do Gia. Cả hai đều muốn hỏi chuyện Tống Duy Bồ, nhưng đều ngại mở lời, trao đổi ánh mắt với nhau hơn nửa ngày, cuối cùng là Tùy Trang lên tiếng.
“River có quay lại không?”
Cánh tay đang nhặt ly giấy của Mộc Tử Quân khựng lại một chút, cô nhìn xuống đất rồi gật đầu.
“Sẽ quay lại, nhưng sẽ đến muộn một chút.” Cô nói: “Em sẽ đợi anh ấy ở đây.”
“Đến muộn thì đừng về nữa.” Do Gia nhanh chóng nói: “Chúng ta còn rất nhiều đồ chưa ăn hết, hai người ở lại ăn tối cùng luôn đi.”
“Em không sao cả.” Cô vẫn cúi đầu nhặt đồ: “Các anh chị cứ nói với anh ấy đi.”
“Anh đi hỏi, anh đi hỏi.” Tùy Trang cầm điện thoại đi vào phòng: “Đúng rồi, hôm nay Đường Quỳ cũng ngủ lại qua đêm đúng không?”
Do Gia: “Đúng, cô ấy ở phòng phụ trên tầng hai, Kiri và tôi ngủ ở phòng chính là được rồi.”
Do Gia luôn sắp xếp mọi việc rất chu đáo, Mộc Tử Quân cùng cô ấy dọn dẹp sạch sẽ sân sau, sau đó cô ấy dẫn Mộc Tử Quân vào phòng. Ở ngoài trời suốt cả ngày, quần áo lại bị ướt, cô ấy tìm cho cô một chiếc quần ngắn và áo phông để thay. Vải dày ấm áp như đã được phơi dưới ánh nắng, khô ráo và thoải mái.
Thay đồ xong cô cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Cô tháo đuôi ngựa ra, mái tóc đen xõa xuống dưới xương bả vai, cô nhớ khi mới đến Melbourne tóc cô chưa dài như vậy. Do Gia nhìn cô thắt nút chiếc áo phông rộng quanh eo, ngồi xếp bằng trên giường, tóc cô nặng nề một mảng, không nhịn được đi tới véo má cô.
“Sao trông em còn xinh đẹp hơn khi mới đến vậy?” Cô ấy véo má cô hỏi.
“Thật không?” Mộc Tử Quân buồn ngủ nên trả lời cũng mơ hồ.
“Ừ.” Cô ấy gật đầu: “Sinh động hơn nhiều.”
Mộc Tử Quân trở nên sinh động hơn nhiều bị cô ấy nhào nặn một hồi, sau đó tự mình đi ra sân sau thư giãn. Cô cũng không biết mình đang buồn phiền chuyện gì, có thể là buổi chiều bị Tống Duy Bồ lớn tiếng một câu, vẫn còn canh cánh trong lòng.
… Mặc dù là cô to tiếng trước.
Hồ bơi yên tĩnh, một bên có ánh sáng, có thể nhìn thấy đáy hồ mờ ảo, một bên chìm trong bóng đêm. Cô bỗng nhớ lại hôm nay Ryan nói với cô rằng, ngọc trai đẹp nhất khi được chiếu sáng bởi ánh trăng ban đêm.
Cô ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng trên trời, bất giác tháo chiếc bông tai Tống Duy Bồ tặng ra — chiếc bông tai nằm giữa các ngón tay, sợi dây vàng rủ xuống, trong lòng bàn tay ánh lên một tia sáng bạc.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Hóa ra ở chung với nhau lâu, ngay cả tiếng bước chân của đối phương cũng thấy quen thuộc. Mộc Tử Quân không muốn quay đầu lại, khép các ngón tay, giữ chặt viên ngọc trai trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn về phía hồ bơi nửa sáng nửa tối.
Tống Duy Bồ không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh cũng đã thay quần áo, không ướt đẫm như khi đi, trên người là sự ấm áp khô ráo. Mộc Tử Quân ôm đầu gối nhưng không nhìn anh, thế mà đối phương lại vươn tay chạm vào vành tai cô, hỏi: “Giận đến mức quà tặng cũng không đeo à?”
Anh làm gì mà chạm vào cô thế chứ!
Mộc Tử Quân không quay đầu về phía anh. Tống Duy Bồ thở dài một hơi, tay chống ra phía sau để đỡ cơ thể, nhìn lên bầu trời đêm rồi cảm thán: “Mỗi ngày tôi phải nhận lỗi với em bao nhiêu lần đây.”
“Chỉ nhận lỗi thì có tác dụng gì?” Khi anh quay lại thì hình như cô đã không còn giận nữa, nhưng mà vẫn xụ mặt: “Không phải tôi không vui vì anh không nhận sai.”
Đúng vậy, điều khiến cô không vui là đến bây giờ anh vẫn chưa nói về mùa hè năm 13 tuổi đó một lần nào, là lúc anh bỏ rơi cô mà đi một mình, là muộn như vậy mới trở về tìm cô.
Tống Duy Bồ im lặng suy nghĩ dưới bầu trời đêm, sau một lúc lâu, đột nhiên anh ngồi thẳng dậy bên cạnh cô, nghiêng người sang một chút, giọng điệu phấn khởi.
“Em quay lại đi, quay lại đi.” Anh lắc vai Mộc Tử Quân.
Mộc Tử Quân: …
Cô bị anh lắc quay lại.
“Em không vui, tôi sẽ kể chuyện cười cho em nghe.” Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt nghiêm túc như đang phát biểu tranh cử: “Tôi đọc được trong cuốn sách học tiếng Trung của Steve.”
“Là như thế này.” Anh thật sự nói cực kỳ nghiêm túc: “Khi nào con người mở một mắt nhắm một mắt?”
Mộc Tử Quân: …
Cái gì… thế này…
“Dễ đoán lắm.” Anh nói: “Em sẽ đoán dễ hơn người khác.”
Cô không đoán được, trong đầu cô toàn là những đường nét không lời.
“— là khi bắn súng!”
Mộc Tử Quân: …
Cô đứng dậy muốn đi.
Dỗ con gái vui thật khó quá, Tống Duy Bồ lúng túng đứng dậy nắm lấy cổ tay cô, nhưng bị cô vặn tay tránh được. Hai người lôi kéo một lúc, chỉ thấy một vật sáng lấp lánh đột nhiên rơi khỏi tay cô, tạo thành một đường cong giữa không trung, sau đó “bõm” một tiếng chìm xuống đáy hồ bơi.
Hóa ra không phải là không đeo nữa.
Mà là tháo ra cầm trong tay.
Cô quay lại, bắt gặp vẻ mặt đầy thâm ý của anh thì càng bị khơi mào một ngọn lửa không tên. Anh thuận thế kéo cổ tay cô về phía mình hai bước, hạ giọng hỏi: “Sao lại ném xuống nước? Không cần nữa à?”
Anh còn dám nói ngược sao??
“Anh đừng kéo tôi, anh—” Cô cứng họng.
“Được, là lỗi của tôi.” Hiện giờ tốc độ nhận lỗi của anh rất nhanh, lập tức buông cổ tay cô ra, giơ tay lên…
Mộc Tử Quân cạn lời.
Anh cởi chiếc áo phông trắng mới thay ra.
Sống chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy.
Cũng được.
Thôi được, là rất tốt.
Anh đưa tay chạm vào nước để thử nhiệt độ, hành động tiếp theo rõ ràng là muốn xuống nước. Mộc Tử Quân vội túm lấy tay anh, nói năng lộn xộn: “Đợi sáng mai rồi…”
“Sáng mai áo sẽ không khô.” Anh nói: “Tôi tưởng chỉ ngủ một đêm, không mang đồ thay.”
… Người gì mà một ngày nhảy vào hồ bơi hai lần!
Anh cũng không xuống nước bằng thang, mà cúi người nhảy vào nước, nương theo ánh sáng mà lần mò dưới đáy hồ bơi. Mộc Tử Quân quỳ bên mép hồ nhìn vào, chỉ thấy một bóng người di chuyển từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái trong làn sóng nước.
… Anh không cần thở sao???
“Tống… Tống Duy Bồ!” Cô hạ giọng gọi, cũng không biết anh ở dưới nước có nghe được không: “Anh mau lên đây! Tối quá, anh không tìm thấy đâu, anh…”
Đèn ở sân sau cảm ứng theo bóng người, có lẽ vì cả hai đều không ở trong khu vực cảm ứng, nên nó tắt “tách” một tiếng. Khoảnh khắc bóng tối bao trùm, tầm nhìn của Mộc Tử Quân đột ngột tối sầm, chỉ còn lại tiếng nước tĩnh lặng.
Ban đầu vẫn còn tiếng gợn nước lăn tăn, từ một khoảnh khắc nào đó, hồ bơi bỗng chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Sự tối tăm và nước sâu trong bóng tối khiến lòng cô bị một nỗi sợ hãi khổng lồ bao trùm, khuôn mặt cúi xuống trước cô vào ban ngày bất ngờ hiện lên.
Ướt sũng, mắt nhắm chặt, im lặng không nói gì.
Bây giờ anh lại trầm mình dưới nước.
“Tống Duy Bồ!” Cô dùng sức vỗ mạnh xuống mặt nước: “Anh lên đi! Tôi không cần bông tai nữa, anh lên thở đi! Tôi không giận, anh đừng tìm nữa, chuyện cười của anh đủ buồn cười rồi—”
Lời thúc giục gần như mang theo âm thanh nức nở của cô bị tiếng “ùm” khi anh nổi lên cắt ngang.
Có lẽ là do sóng nước tạo ra sự thay đổi ánh sáng, chiếc đèn cảm ứng lại phát ra một tiếng “tách” nhẹ nhàng, chiếu sáng vị trí của họ lần nữa.
Sao anh lại đứng trước mặt cô trong tình trạng ướt sũng như vậy.
Mộc Tử Quân quỳ bên mép hồ bơi, tay vịn thành hồ, đầu gối bị mài đỏ bởi gạch chống trượt. Tống Duy Bồ nhịn thở quá lâu, cơ thể anh phập phồng do hít thở mạnh.
Anh đứng trong hồ bơi, thấp hơn so với cô đang quỳ ở đó. Mộc Tử Quân hiếm khi nhìn xuống anh, nhìn nước chảy xuống dọc theo sống mũi và gò má của anh, ngay cả lông mi cũng đọng những giọt nước lớn.
Anh nhắm mắt lại, bước từng bước về phía bờ, sau đó lắc đầu để nước văng khỏi tóc. Mộc Tử Quân bất ngờ không kịp tránh nên bị anh làm ướt nhẹp, vừa định lùi lại thì bị anh dùng tay nắm lấy sau cổ kéo về phía trước.
Sau đó, anh đưa tay khác ra trước mặt cô, lòng bàn tay là viên ngọc trai lấp lánh.
“Sao lại khóc nữa rồi.” Anh nghiêng đầu, giọng điệu có chút nghi hoặc: “Hay là tôi đeo vào giúp em?”
Sau cổ của cô đều là nước từ tay anh, cô cảm nhận được luồng hơi nước này rời khỏi mình trong chốc lát, sau đó lại rơi xuống sau dái tai. Mộc Tử Quân cúi đầu để anh loay hoay với chiếc bông tai, ánh mắt hạ xuống…
À, cô im lặng mở to mắt nhìn.
Lúc này im lặng còn hơn có tiếng.
Động tác của anh rất chậm, có lẽ lần này không muốn làm cô đau. Mộc Tử Quân mãi không thể ngẩng đầu lên, ngược lại nghe thấy giọng nói không biết xấu hổ của anh: “Em đang nhìn gì thế?”
Mộc Tử Quân: …
Cô quyết tâm so độ hạ lưu với anh.
“Nhìn dáng anh cũng được đấy.”
Cơ bắp anh rất mỏng, thứ ưu việt là đường nét, khi mặc áo thì không rõ, nhưng vừa lúc cô cũng không thích quá rõ ràng. Đối với cô mà nói, mọi thứ về anh đều vừa vặn, giọng nói, tính cách, tất cả.
Bỗng nhiên anh vô sỉ đưa tay ra sau cổ cô, lại ấn cô về phía trước một chút. Mộc Tử Quân ngã về phía trước vài bước, tay chạm vào ngực anh rồi nhanh chóng rụt lại.
“Anh làm gì thế!” Cô giận dữ hạ giọng chất vấn.
“Vừa nãy góc độ không đúng, không thể đeo qua.” Anh trả lời một cách chính đáng.
Mộc Tử Quân: …
“Được rồi.” Anh kịp thời sửa lại: “Tôi thấy em muốn sờ một chút nhưng thẹn thùng.”
… Còn không bằng câu trả lời chính đáng kia…
“Đúng.” Cô kìm nén cơn tức mở miệng: “Sao lại mềm thế? Chưa tập tốt à?”
Tống Duy Bồ: “Vừa nghe là biết lần đầu tiên chạm vào cơ bắp người khác.”
Mộc Tử Quân:???
“Khi cơ bắp dùng lực thì mới có thể cứng.” Anh nói: “Không tin thì em thử lại xem.”
Cô thật ghét tính tò mò của mình.
Mộc Tử Quân do dự ba giây, rồi chậm rãi vươn tay ra, chạm vào bụng Tống Duy Bồ ở vị trí trên mặt nước. Quả nhiên, lần này rõ ràng anh đã căng cơ, cảm giác khác hẳn lúc nãy. Cô phảng phất như phát hiện đại lục mới, rụt ngón tay lại, thay bằng cả bàn tay, từ từ đặt lên bụng anh, nơi bị nước hồ bơi làm lạnh.
Ngoài ý muốn chính là, khoảnh khắc bàn tay cô chạm vào, thân thể anh không thể kiểm soát được mà run lên một chút.
Mộc Tử Quân ngẩng đầu, nhận ra chiếc bông tai đã được đeo lại, nhưng ánh mắt anh vẫn chưa rời khỏi gương mặt cô. Hô hấp của anh dồn dập hơn, ánh mắt nhìn thoáng vào trong nước, rồi lại nhìn lên, giọng nói còn căng hơn cả cơ thể.
“Ai dạy em chạm vào người khác như vậy?”
Kỳ lạ, chẳng phải anh bảo sao?
Mộc Tử Quân co quắp rụt tay lại trong ánh mắt anh, nhưng ngay khoảnh khắc rời khỏi mặt nước đã bị đối phương nắm lấy. Cho đến giờ phút này, Mộc Tử Quân mới hậu tri hậu giác nhận ra, có lẽ sắp xảy ra chuyện gì đó—
“Ùm!”
Cả Tống Duy Bồ và cô đều cứng đờ.
Mộc Tử Quân bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn qua Tống Duy Bồ về phía góc tối của bể bơi. Trong bóng tối, một thân người nhô lên khỏi mặt nước, vừa ho vừa thở gấp.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!” Đường Quỳ lồm cồm bò từ trong bóng tối ra chỗ có ánh sáng: “Tôi muốn tập nín thở, đang nín được nửa chừng thì hai người đến, tôi muốn chờ hai người xong rồi mới ra, kết quả —khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”
“Tôi thực sự không thể nhịn được nữa!”
“Xin lỗi!”
Cuối cùng cô ấy cũng bò đến bên cầu thang, nắm lấy thang mà ho một trận dữ dội. Mộc Tử Quân cảm thấy nhiệt độ nước giảm nhanh chóng, sửng sốt một lúc sau mới nhận ra, không phải nước lạnh, mà là thân nhiệt của Tống Duy Bồ…
“Tôi tôi tôi.” Cô hoảng loạn đứng dậy: “Tôi về trước, Do Gia nấu cơm còn nhờ tôi giúp nữa, tôi đi trước…”
Cô vừa nói vừa biến mất sau cửa trượt, chỉ còn lại một người yên lặng trong hồ bơi và một người không ngừng ho. Tống Duy Bồ đứng tại chỗ rất lâu, cuối cùng quay lại nhìn Đường Quỳ đang ho đến sặc sụa vì nước vào phổi.
Trong bóng tối, phát ra hai tia sáng lạnh lẽo.
Đường Quỳ chợt lạnh sống lưng.
Cô ấy cẩn thận leo lên cầu thang, thấy áo phông của Tống Duy Bồ treo trên ghế dài, ân cần mang đến bờ hồ cho anh.
“Sau này cô.” Cô ấy cảm thấy khi Tống Duy Bồ nói chuyện, mặt nước xung quanh như muốn đóng băng: “Tránh xa tôi một chút.”
Đường Quỳ: “Hiểu rồi!”