Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa

Chương 51: Đêm giao thừa




Tết Nguyên Đán năm nay nhà họ Chu chỉ có hai người Chu Chi Nam và Nguyễn La, nên không giữ lại người giúp việc, để họ về nhà đoàn viên với gia đình trong đêm giao thừa. Chuyện chiến sự ở Thượng Hải dần lắng xuống, phần lớn là những cuộc chiến ngầm, bên ngoài thì sóng yên biển lặng.
Anh bảo Tiểu Triệu là người giúp việc chuyên sắc thuốc cho anh lấy đủ dược liệu cho mười lăm ngày, vì Lý Tự Như quyết định đóng cửa phòng khám trong vòng nửa tháng, về quê thăm ông bà họ hàng.
Tiểu Triệu từng cứu mạng Chu Chi Nam, thấy người cũng thông minh hoạt bát nên anh giữ lại trong nhà. Bây giờ sắp đến ngày tết, ai cũng vội vàng muốn làm xong chuyện để về nhà sớm một chút. Những lúc như thế này, càng qua loa càng dễ xảy ra sai phạm.
Thuốc của Chu Chi Nam được lấy từ phòng khám của Lý Tự Như, mặc dù hiện tại thuốc Tây có hiệu quả rất nhanh, nhưng Lý Tự Như thích nghiên cứu Trung y, vì vậy sau khi mở phòng khám đã xây một bức tường có kệ để bày thuốc Trung y.
Trên đường Tiểu Triệu mang thuốc về nhà họ Chu, mấy ngày nay trời có mưa tuyết, mặt đất hơi trơn, không cẩn thận nên đã bị ngã.
Lúc đứng dậy, hai gói thuốc đã bị rách.
Thời tiết hơi lạnh, lúc này đã đi cách phòng khám của Lý Tự Như khá xa, trong lúc nhất thời, đầu óc anh nảy ra suy nghĩ lệch lạc, bèn đi đến hiệu thuốc Trình Ký gần nhất.
Trước Tết Trình Sơn bận rộn kiểm tra hiệu thuốc, trùng hợp lại đến chi nhánh này. Tiểu Triệu lén đưa thêm tiền cho trưởng quầy, cho phép anh ta tự bốc thuốc theo đơn của mình. Nếu là lúc bình thường, trưởng quầy sẽ đồng ý, nhưng Trình Sơn đang ở đây, ông ta chỉ có thể từ chối.
Bất đắc dĩ, phải mời Trình Sơn sang nói chuyện.
Tiểu Triệu chào hỏi Trình Sơn một tiếng: “Ông chủ Trình, tôi là người giúp việc của nhà họ Chu, muốn tự bốc thuốc theo đơn của mình, hi vọng sẽ được ưu tiên.”
Anh ta tưởng Chu Chi Nam từng là người làm chứng trong hôn lễ của đại tiểu thư Trình Ký, Trình Sơn chắc chắn sẽ cho anh ta mặt mũi. Anh ta cảm thấy bản thân là người của nhà họ Chu, không nhận thức được mình chỉ là người giúp việc.
Trình Sơn cực kỳ lịch sự, còn chào hỏi anh ta, nói là người của nhà họ Chu không cần phải khách khí.
Tiểu Triệu thông minh, lần này không quên bốc thêm mấy thang thuốc, nhỡ lại bị ngã làm rách lần nữa. Mang tờ giấy có một dãy thuốc đặt lên quầy tính tiền.
Trình Sơn đứng ở cách đó không xa, lơ đãng nhìn về phía đó, ghi nhớ xem anh ta mua thuốc gì. Mấy loại thuốc cuối cùng bị người anh ta che mất, nên không nhìn thấy toàn bộ. Trong lúc nhất thời không biết là thuốc chữa bệnh gì, chứ đừng nói là thuốc cho ai uống.
Vì vậy ông ta âm thầm đi ngang qua quầy tính tiền, sau đó lại đi vào trong phòng.
Tiểu Triệu quay lưng về phía ông ta nên không hề hay biết, bốc xong còn yêu cầu người gói thuốc đừng dán giấy của hiệu thuốc Trình Ký lên, rồi mang về nhà.
Anh ta tranh thủ mang thuốc về, cũng có thể về nhà ăn tết sớm hơn một chút, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ ban đầu Chu Chi Nam giao cho mình.
Dù sao bầu không khí lúc này của Thượng Hải rất náo nhiệt, mà anh ta mới chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi.
Ngày hai mươi chín tháng chạp, Lý Tự Như lên đường về quê ở Gia Hưng. Cùng ngày, Lý Tự Như vừa đến Thượng Hải. Chu Chi Nam đã vội vàng phái người đến nhà ga chặn Lý Tự Như lại, lần này anh ta không về quê được rồi.
Trước kia ba gia đình nhà họ Chu, Lý và Lục rất thân thiết với nhau, nhưng bố mẹ của Lý Tự Như qua đời, bố mẹ của Chu Chi Nam chuyển ra nước ngoài, tuy mẹ của Lục Hán Thanh đã mất nhưng ông Lục vẫn còn ở Thượng Hải.
Từ nhỏ Lý Thanh Như đã được ông Lục yêu quý, bây giờ nghe tin cô ấy trở về thì vội vàng phái người đi đón Lý Tự Như về nhà mình, nói muốn cùng nhau đón năm mới. Ông ấy rất nóng lòng, lại hỏi hiện tại Chu Chi Nam đang ở đâu.
Lục Hán Thanh thành thật trả lời là đang ở nhà.
Như vậy thì càng tốt, lại phái người đi mời Chu Chi Nam, còn đặc biệt dặn dò anh mang theo bạn gái đến.
Lý Tự Như và Lý Thanh Như đang giận nhau, mặc dù hai người hay gửi thư qua lại, Thanh Như từng nói muốn trở về, bị anh ta nghiêm khắc cấm cản, nhưng vẫn không thể chống lại sự tùy hứng của em gái mình.
Tính tình của anh ta rất hiền hòa, ít khi tức giận. Lúc Nguyễn La đến nhà họ Lục thì thấy hai anh em đang bực bội đứng trong sân.
Chắc là hai người vừa về nơi ở của Lý Tự Như đã bị ông Lục gọi tới, đến đây vẫn còn cãi nhau.


Lý Thanh Như thướt tha đứng đó, mái tóc buộc hờ hững, vài sợi tóc mai hơi rối, dáng vẻ giống như một đóa sen thanh khiết, chỉ tiếc là mỹ nhân đang cau mày, siết chặt áo choàng không nói lời nào, Lý Tự Như bình thường rất huyên náo, bây giờ một câu cũng không nói.
Chu Chi Nam vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Nguyễn La, cô hiểu ý đi vào trong nhà, để anh ở đây giải vây.
Sau đó cô đi vào phòng khách giúp ông Lục pha trà Bát Bảo, ông híp mắt cười nói “Ngọt quá”, Nguyễn La định bỏ bớt đường phèn rồi pha cho ông ấy một bát khác. Lục Hán Thanh ngồi yên bên cạnh, trông không hề có tinh thần, ánh mắt mông lung.
Nguyễn La liếc mắt nhìn anh ta, ông Lục cũng nhìn sang, trừng mắt nói: “Đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi mà không có tiền đồ gì cả, vợ cũng không tìm được, còn ngây ngốc ngồi đấy. Chừng nào con sinh cho bố một đứa cháu, bố sẽ cảm ơn trời đất, cảm ơn tổ tiên đã phù hộ. La Nhi, đừng nhìn nó nữa, không có gì đáng nhìn.”
Vừa dứt lời, cửa bị mở ra, Chu Chi Nam và hai anh em nhà họ Lý đi vào, mắt Lý Thanh Như hơi đỏ, không biết là do khóc hay bị gió thổi.
Mọi người ngầm giả vờ như không nhìn thấy, Lý Tự Như ra vẻ thoải mái nói đùa: “Hán Thanh lại bị mắng à?”
Ngồi xuống, bóc một quả quyết rồi đặt vào tay em gái.
Nhìn thấy Lý Thanh Như rơi lệ.
Lục Hán Thanh cũng bóc một quả quýt, ngồi yên không nhúc nhích, bóc quýt không phải để ăn mà cầm ở trong tay, ổn định lại tinh thần.
Nguyễn La nghịch ngợm bĩu môi nhìn Chu Chi Nam, ra hiệu cho anh nhìn Lục Hán thanh, bị Chu Chi Nam nhét quả nho vào miệng, như vậy trông ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ba anh em bị ông Lục cưỡng ép ở cùng một chỗ, thấy ông vui vẻ, mọi người cũng vui theo.
Đêm giao thừa, trước sân treo đầy đèn lồng đỏ thẫm, trông rất có không khí ngày lễ. Không thể nghi ngờ, đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất kể từ khi Nguyễn La đến Thượng Hải, chỉ cảm thấy xung quanh toàn niềm vui.
Tất nhiên ngoại trừ gương mặt thối cả một ngày của Lục Hán Thanh.

Cô cùng Lý Thanh Như và mấy người giúp việc nhà họ Lục làm bánh sủi cảo. Ở đây chỉ có cô là người phương Bắc, năm mới nhất định phải ăn sủi cảo.
“Cô định ở lại Thượng Hải không? Cô Lý.”
Lý Thanh Như cười: “Cô có thể gọi tôi là Thanh Như, hoặc chị gái, bây giờ tôi cũng không còn là giáo viên của cô nữa.”
Ánh mắt hơi dừng lại, chậm rãi bổ sung một câu: “Có lẽ sẽ ở lại.”
Nguyễn La nghĩ thầm, mới đi nước ngoài nửa năm, ban đầu còn nói là muốn đi, bây giờ lại không. Ai nói Nguyễn La là người khó đoán nhất Thượng Hải, cô kém xa Lý Thanh Như.
“Chị Thanh Như.” Nguyễn La khẽ gọi.
Buổi tối, sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, Chu Chi Nam đứng trước cửa sổ ôm Nguyễn La từ đằng sau. Lúc này anh rất nhớ ban công ở nhà, anh cùng cô đứng ở ban công ngắm pháo hoa từ những nhà khác mới là vị trí tốt nhất.
Khiến Nguyễn La phải mắng một câu “Ông chủ Chu thật hẹp hòi”.
Ánh sáng đỏ của đèn lồng ở bên ngoài quá ấm áp, giọng nói của Chu Chi Nam cũng trở nên dịu dàng hơn, anh thấp giọng nói: “Vốn tưởng năm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà họ Chu, anh còn sợ em cảm thấy vắng vẻ, bây giờ thì tốt rồi.”
Nguyễn La cảm thấy mình đang đắm chìm trong giấc mộng dịu dàng của anh, dù nơi khác có chiến tranh, nhưng cô chắc chắn Thượng Hải là thành phố tuyệt vời nhất trên đời này, muốn cùng anh trải qua những ngày tháng như vậy.
“Chỉ cần là ở cùng em, nơi đâu cũng rất tuyệt.”
Anh vươn tay xoay đầu cô lại, hôn lên môi cô, bịn rịn quyến luyến. Lại từng chút từng chút thấm ướt khóe môi cô, trên môi cô lấp lánh nước bọt của anh, Nguyễn La ghét bỏ lau đi.
Bông tuyết trong không khí tản ra, hóa thành sương. Thời gian như ngừng lại, cho đến khi hai đầu lưỡi giao nhau, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nước bọt giao hòa.
Một đôi tình nhân đang hôn nhau nồng cháy.
Bên ngoài có người đi lại, Lý Thanh Như dìu ông Lục đi ra cửa xem Lục Hán Thanh và Lý Tự Như bắn pháo hoa.
Trong hoàn cảnh này, mọi thứ đều bình yên và ngọt ngào.
Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, muốn lại gần người mình yêu hơn, muốn da thịt trần trụi chạm vào nhau.
Cô xoay người lại, đối mặt với anh, Chu Chi Nam cẩn thận nâng đầu hôn cô như bảo bối, cảm thấy càng lúc càng thiếu oxy, hơi tách ra để lấy dưỡng khí.

Tay cô sờ lung tung trên người anh, khuấy động ngọn lửa trong người anh, giây phút ngắn ngủi khi hai môi tách ra, Chu Chi Nam cười nghiền ngẫm: “Ha, em muốn làm gì?”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ: “Muốn…”
Hai tay ôm eo anh, hai người xích lại gần nhau, cô thì thầm vào tai anh: “Anh Chi Nam, nụ hôn của anh làm em ướt át…”
Ý cười trên môi Chu Chi Nam càng lúc càng sâu, đẩy cô tựa vào tường, ngồi xổm xuống cởi bộ sườn xám vướng víu ra.
Nguyễn La phối hợp, hơi dạng chân ra: “Không tin thì nhìn xem.”
Ngón tay của người đàn ông đi vào, nước xuân dính đầy ngón giữa, anh ngẩng đầu, vân vê chất lỏng giữa các ngón tay trước mặt cô, vẻ mặt đùa giỡn.
“Kiều Kiều, em không biết xấu hổ gì cả.”
Giây tiếp theo, môi lưỡi phủ lên, phải dạy cái miệng tham lam bên dưới của cô một bài học mới được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...