Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa
Chương 40
Thời tiết càng lúc càng lạnh, Chu Chi Nam ngày nào cũng vội vã chỉ mong về nhà sớm hơn.
Nhưng nhờ trận mưa đó mà thời tiết Thượng Hải trở nên quang đãng, Nguyễn La thường xuyên ra ngoài đi dạo cùng Hứa Bích Chi.
Ngược lại Chu Chi Nam phải ở nhà chờ cô. Trời chưa tối thì cô vẫn chưa về.
Suốt ngày không phải cưỡi ngựa ở trên núi sau nhà máy rượu thì cũng đến khu Tô giới Pháp uống cà phê, ăn đồ ăn các nước, hơn nữa cô và Hứa Bích Chi còn trở thành khách quen của rạp chiếu phim Đại Quang Minh đường Tĩnh An Tự, xem phim Hollywood. Có lúc thì nguyện cùng Hứa Bích Chi đi nghe kịch, quần áo cũng càng ngày càng nhiều…
Những cô gái ăn chơi ở Thượng Hải cũng giống như cô vậy, Nguyễn La ra ngoài tiêu tiền thật sự là không chút đau lòng. Chu Chi Nam cũng không so đo số tiền nhỏ này với cô, chỉ là cô càng ngày càng ham chơi thì anh bị lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy không vui vẻ.
Đêm nào anh cũng chọc cô nổi giận, xong việc cô còn bồi thêm mấy câu hóm hỉnh, hại anh không có cách nào để trị.
Anh chỉ âm thầm trấn an mình, mười chín tuổi còn ham chơi, anh nên bao dung nhẫn nhịn.
Thầm nghĩ Hứa Bích Chi này đúng là một người không độ lượng. Cô ta biết chiếc vòng vàng trên đầu Chu Chi Nam có tên là Nguyễn La, cho nên cùng cô chơi đùa rất vui vẻ. Cô ta không lo làm ăn kinh doanh, khách xã giao chỉ có một Nguyễn La.
Chu Chi Nam không muốn tự mình ra mặt xử lí cô ta, nhưng tận đáy lòng anh vẫn cảm thấy mình không nên giống như những người đàn ông nhỏ nhen tầm thường kia.
Anh rộng lượng, rộng lượng với Nguyễn La nhất.
Cho nên hôm nay ở thương hội chọc Lục Hán Thanh: “Trong nhà gần đây có thiếu rượu không?”
“Không thiếu.” Thời gian gần đây anh ta không còn nghiện thuốc lá rượu chè, cũng không thấy qua lại với phụ nữ như trước nữa, giống như có chút muốn sửa tà quy chính.
“Tối nay đến nhà máy rượu Thành Nam chọn chút rượu giao đến nhà họ Chu đi.”
Lục Hán Thanh có rất nhiều việc phải làm, vừa nghe xong liền nhíu mày: “Anh, chút chuyện nhỏ này đâu cần em đích thân đi làm chứ, em phái người đi làm cho anh là được rồi.”
Ánh mắt Chu Chi Nam lóe lên, giọng nói nhỏ dần: “Thay tôi cảnh cáo Hứa Bích Chi, lo mà làm ăn đi, đừng suốt ngày chỉ biết chơi đùa. Còn nữa, có một số lời nói không nên nói, dạy cô ta chú ý đúng mực.”
Nghe xong thì Lục Hán Thanh lắc đầu.
Từ khi nào mà Chu Chi Nam lại trở thành như vậy? Ngược lại giống hệt như một oán phụ gắt gỏng khi người đàn ông ở bên ngoài xã giao về nhà muộn. Thật khủng khiếp.
“Ừm… hiểu rồi.” Anh ta mơ hồ đồng ý, không muốn rước họa vào thân, xoay người đi bận việc của mình.
Âm thầm quyết định qua hai ngày nữa lại đi, không vội không vội.
Ý trời trêu người, sự việc thường xảy ra trong chốc lát. Chưa kể Lục Hán Thanh đã đến muộn mấy ngày.
Việc mà Nguyễn La nhờ Hứa Bích Chi điều tra đã có tin tức.
Mấy ngày nay hai người rất hợp nhau, có lẽ đều là do người Bắc Bình, nên Hứa Bích Chi không phòng bị Nguyễn La cho lắm. Dù sao thì mấy năm qua cô ta ở Thượng Hải chỉ đơn độc một mình.
Nhận được thư, bản thân cô ta cũng không xem trước mà ngay lập tức đưa cho Nguyễn La.
Nguyễn La cầm phong thư, bên trong là một tờ giấy mỏng, không dám mở ra.
Hứa Bích Chi thông minh, biết rõ trong lòng cô sẽ phân vân, có chút nhớ nhà. Cô ta vỗ vào bàn tay lạnh lẽo của cô, nói với giọng điệu trấn an: “Đặt xuống trước đi, đợi lát nữa rồi xem. Không cần xem ngay bây giờ. “
Vì vậy, bức thư để dưới hộp trang sức của Nguyễn La đã được hai ngày.
Chu Chi Nam thấy hai ngày nay tinh thần cô không được vui vẻ, chỉ coi như là thời kì kinh nguyệt sắp đến nên không để ý nhiều.
Người cô nhờ Hứa Bích Chi điều tra là Nguyễn Phương Hữu.
Năm đó khi cô bị Chu Chi Nam mang đi, em trai cô vẫn còn là một đứa bé. Nguyễn Phương Hữu vì đứa con trai quý giá này đã đặt rất nhiều cái tên, nhưng tất cả đều không hài lòng, cứ chần chừ do dự mãi. Cô thậm chí không biết cuối cùng tên của em trai mình là gì.
Chu Chi Nam vẫn luôn ghét bỏ xuất thân của cô, không phải ghét bỏ cô xuất thân từ gia đình như thế nào, chỉ là chán ghét vợ chồng Nguyễn Phương Hữu. Mỗi lần cô âm thầm nhắc đến quá khứ trước mặt Chu Chi Nam, vẻ mặt của anh cũng không tốt lắm, càng đừng nói đến chuyện cô chủ động đi tìm hiểu tin tức.
Nguyễn La cũng biết, Hứa Bích Chi đồng ý giúp cô điều tra là nể mặt Chu Chi Nam. Cũng không có gì để cô không thừa nhận, cô chính là mượn mặt mũi của Chu Chi Nam. Cũng nghĩ đến chuyện Hứa Bích Chi có thể sẽ nói cho Chu Chi Nam biết, nhưng cô không sợ, bởi vì Chu Chi Nam còn có thể làm gì được cô?
Cô không lưu luyến gì ở cha mẹ mình, chỉ cảm thấy đứa em trai mình đáng thương, ước gì vợ chồng Nguyễn Phương Hữu chết đi để cô có thể đón em trai mình về.
Chỉ vì, nó là người thân duy nhất của cô trên đời này.
Nếu Chu Chi Nam không đồng ý thì sao? Vậy thì thuyết phục anh, tóm lại chỉ có mình cô dám nói chuyện với Chu Chi Nam.
Cô đã lên toàn bộ kế hoạch, nhưng chỉ không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Cả một trang giấy trong phong bì chỉ viết một dòng.
“Bệnh dịch hạch ngoại ô, ba người nhà họ Nguyễn đều nhiễm bệnh.”
Tờ giấy bị cô nặn ra mồ hôi, thấm ướt rồi vò thành một cục.
Cô sợ hãi.
Trong lòng cô đang gào thét như đánh trống, mọi kế hoạch của cô đều vỡ tan vào lúc này.
Vẫn cần phải suy nghĩ thật kỹ. Nhưng làm thế nào để bàn bạc kỹ lưỡng đây? Cô quả thật mất hết lý trí rồi.
May mắn hôm nay Chu Chi Nam về nhà rất sớm. Thấy Nguyễn La ngây ngốc trong thư phòng thì có chút kinh ngạc.
“Hôm nay không đi cùng Hứa Bích Chi ra ngoài, thật sự là kỳ lạ. Cuối cùng thì Chu đại tiểu thư cũng muốn chiều chuộng anh một lần à?” Một giây tiếp theo, cô gái nhỏ đã ôm trọn anh vào lòng.
Giọng nói của cô trầm thấp mà đáng thương: “Anh Chi Nam… Mau ôm em…”
Anh sững sờ, nhưng vẫn vội vàng thu tay lại, ôm chầm lấy cô. Đồng thời cúi đầu nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy? Kiều Kiều của anh.”
Nguyễn La cố gắng chống đỡ cả buổi chiều, giờ phút này nước mắt tuôn ra như mưa, tất cả nước mắt đều bôi lên bộ âu phục cắt may cao cấp của anh, Chu Chi Nam thấy càng thêm đau lòng.
“Ai chọc em không vui, nói cho anh biết.”
Cô lắc đầu, khóc thút thít không thể dừng lại được.
Chu Chi Nam tạm thời từ bỏ việc điều tra sự tình. Anh ôm cô ngồi xuống sô pha, cô gái nhỏ ngồi trên đùi anh, vùi mặt vào hõm vai anh, nước mắt rơi vào vạt áo anh lại khiến anh đau lòng.
Anh lặng lẽ vuốt tóc cô, vỗ vỗ tấm lưng đang phập phồng vì khóc. Anh cũng từ bỏ việc dùng khăn tay lau mặt cho cô, chỉ có chất liệu sang trọng mới trở thành tấm đệm giúp cô che giấu.
Sau một giờ đồng hồ, tiếng khóc của Nguyễn La cũng dần dần nhỏ lại, Chu Chi Nam mở miệng: “Khóc mệt rồi sao?Vậy thì đừng khóc nữa, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra?”
Anh nhẹ nhàng thuyết phục cô: “Em không nói cho anh biết, anh làm sao có thể giúp em, đúng không? Em nói cho anh biết đi, mặc kệ đúng sai anh đều giúp em xử lý.”
Nguyễn La ôm lấy anh, ấm ức mở miệng: “Em muốn trở về Bắc Bình.”
Chu Chi Nam nghẹn lời, trầm mặc nửa phút rồi uyển chuyển mở miệng: “Không phải không cho phép em, chiến tranh chấm dứt anh sẽ cùng em trở về. Đến lúc đó muốn về mấy lần thì cứ về.”
Cô lắc đầu: “Em muốn về ngay bây giờ, em trai em sắp chết rồi…”
Anh đã sớm đoán được Nguyễn La làm chuyện gì sau lưng anh. Lần này càng thêm chắc chắn, trong lòng thầm nghĩ, Hứa Bích Chi quả nhiên không nghe lời anh, cô ta trực tiếp nói cho Nguyễn La, khoản nợ này nhất định có một ngày anh phải tính với cô ta.
“Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra với em trai em?”
“Bệnh dịch hạch bùng phát ở Bắc Bình, ba người bọn họ đều đã bị nhiễm bệnh. Em, em tuy rằng không hiểu, nhưng trong sách nói, bệnh dịch này sẽ giết rất nhiều người… Có phải em trai em sắp chết rồi không? Nó còn quá nhỏ.”
Trong lòng Chu Chi Nam đã hiểu rõ, dỗ dành cô: “Bệnh dịch hạch không phải chuyện nhỏ, trước tiên em bình tĩnh lại đã, anh sẽ phái người đi điều tra. Bây giờ ngoan ngoãn ở nhà, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.”
Bàn bạc kỹ lưỡng, bàn bạc kỹ lưỡng. Nguyễn La không muốn nghe từ này nhất, cô chưa từng muốn bàn bạc kỹ lưỡng, nhưng cô làm không được. Thượng Hải cách Bắc Bình xa như vậy, cô mà đi trễ, không chừng thi thể cũng không tìm thấy.
“Chu Chi Nam, bây giờ em muốn đi Bắc Bình, anh có cho phép hay không?”
Anh thở dài vì tính khí cố chấp của cô: “Không cho phép. “
Nguyễn La đứng dậy, đối mặt với anh lui về phía sau vài bước, hai mắt hồng hồng, dáng vẻ đáng thương. Cô lắc đầu, lệ lại bắt đầu rơi, lời nói giống như dao cứa vào trái tim Chu Chi Nam.
Cô nói: “Chu Chi Nam, anh chỉ muốn khống chế em. Em chỉ là con chim được anh nuôi trong lồng sắt, thích thì thả em ra ngoài chơi, không thích thì đóng lồng lại. Em đúng là đồ thấp hèn, còn vọng tưởng anh sẽ đón em trai của em, em… Anh căn bản không yêu em…”
Bây giờ cô đã mất trí, nháo nhào không hiểu đạo lí. Nhưng lại khóc đến thở không ra hơi, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Nói những lời này Chu Chi Nam một chữ cũng không tin.
Không thể nghi ngờ, mỗi một chữ đều khiến lòng anh đau như dao cắt.
Cô biết làm thế nào để khiến trái tim anh đau nhất.
Cổ họng nghẹn ngào, Chu Chi Nam mở miệng: “La Nhi, sự gấp gáp và khổ sở của em anh đều hiểu, nhưng không nên vì vậy mà tổn thương người yêu em, em có biết từng câu từng chữ của em dày vò tim anh như thế nào không?”