Giấu Trăng
Chương 101: Chương 101
Hết thảy mọi thứ đều diễn ra quá nhiệt liệt, nhưng lại vô cùng thuận theo tự nhiên.
Chiếc váy tua rua dài rơi xuống sàn, những sợi tua rua dài dây dưa với cravat của Ngôn Lạc.
Hai người giống như dây leo quấn vào nhau.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Thịnh Vọng Thư cảm thấy chính mình như đang lênh đênh rong chơi trong làn sóng biển dưới bầu trời đêm, những bọt sóng không kịp đề phòng mà hất cô lên đến nơi cao nhất, sau đó lại quay về điểm thấp nhất.
Trong tiết tấu căng giãn vừa phải, những cánh hoa hồng trải đầy giường tựa như theo những cơn sóng, tùy ý bập bềnh.
Thịnh Vọng Thư nghiêng đầu nhìn những đóa hồng xinh đẹp diễm lệ kia, như thể một giây sau nó sẽ lập tức bùng cháy, đuôi mắt cũng dần dần ửng đỏ.
Đôi mắt ngậm nước ánh lại sắc đỏ như ngọn lửa bùng cháy, cô không kìm lòng được vươn tay ra ôm chặt lấy cổ Ngôn Lạc.
Lúc kết thúc, tay Thịnh Vọng Thư vịn ở bên cạnh khung cửa sổ, chiếc áo sơ mi của Ngôn Lạc phủ trên tấm lưng trắng nõn của cô đã trở nên nhăn nhún.
Cô ngẩng cao đầu, chiếc cổ thon dài như thiên nga tạo thành một đường cong xinh đẹp trong bóng đêm phủ kín sương mù.
Ngoài cửa sổ, sao đêm lấp lánh trên bầu trời hòa cùng tiếng ca múa và âm nhạc vẫn còn đang tiếp tục.
…
Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, hai người cũng không vội rời khỏi đó.
Chờ cho Thịnh Vọng Thư ngủ bù xong đã sắp đến chạng vạng, Ngôn Lạc mới gọi tài xế lái xe đến đón.
Hai người quay lại chỗ vườn hoa Thịnh Cảnh, Cố Từ Niên và Nghê Bố Điềm đang dắt theo Nghê Bất Du và Thịnh Tê Trì nướng BBQ trong sân, Nghê Bố Điềm gửi WeChat cho Thịnh Vọng Thư, bảo hai người cùng đến ăn.
Thịnh Tê Trì nhìn thấy Thịnh Vọng Thư thì lập tức hỏi: “Chị Trăng nhỏ, tối hôm qua hai người đi từ khi nào thế?”
Thịnh Vọng Thư ậm ờ đáp: “Lúc khoảng gần mười hai giờ.”
“Vậy hai anh chị đi đâu thế?” Thịnh Tê Trì giơ một xiên cánh gà vừa mới nướng xong lên, biểu cảm như đang xem kịch vui.
“Bọn em mang theo cả đống đồ để đi nháo động phòng, tới nơi mới phát hiện hai người không có ở trong phòng, chờ thêm tầm hai mươi phút mà cũng không thấy hai người quay lại.”
“Đồ?” Đuôi lông mày của Ngôn Lạc khẽ cau lại.
“Đồ gì thế?”
Thịnh Tê Trì giảo hoạt cười: “Đương nhiên là mấy món đồ dùng để chơi khăm chú rể rồi.”
“Con bé này, càng ngày càng nghĩ ra ba cái trò gì đâu.” Ngôn Lạc không hề để ý mà cười một tiếng, trong giọng nói giấu hai phần đắc ý.
“May là anh dự liệu trước nên tránh được rồi.”
Thịnh Tê Trì không hài lòng mà “xí” một tiếng: “Vậy rốt cuộc là tối qua hai người đã đi đâu thế?”
“Một chỗ tốt.” Ngôn Lạc ý tứ sâu xa trả lời, ánh mắt như có như không mà liếc nhìn Thịnh Vọng Thư.
Thịnh Vọng Thư có tất giật mình, không nhịn được mà nóng bừng tai, túm lấy một xiên cánh gà nướng làm dáng như muốn nhét vào miệng anh, ý định bịt kín miệng anh lại.
Một bàn tay lại đến trước cô một bước, cầm một xiên thức ăn đưa đến miệng Ngôn Lạc.
Thịnh Vọng Thư tập trung nhìn, phát hiện đó là một xiên thịt nướng.
“Đừng có mà cùng con nít lái xe lửa (1) chạy vòng quanh thế giới như thế.” Cố Từ Niên cười như không cười mà liếc nhìn anh, hơi hơi đè thấp giọng, ý ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
“Tẩm bổ nhiều vào.”
Thịnh Vọng Thư: “…”
…
Dựa theo nghi lễ của thành phố A, ngày hôm sau khi cử hành hôn lễ, Ngôn Lạc phải về nhà họ Thịnh cùng với Thịnh Vọng Thư.
Sáng sớm hôm sau, khi Thịnh Vọng Thư vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh ngủ thì Ngôn Lạc đã rời giường đánh răng rửa mặt xong xuôi.
Chờ cho đến lúc Thịnh Vọng Thư đứng dậy đi rửa mặt, Ngôn Lạc đã thay xong quần áo trong phòng chứa quần áo, đang đứng đeo thắt lưng.
Thịnh Vọng Thư cắn bàn chải đi lướt qua, đứng ở cửa liếc mắt một cái, xoay người muốn đi về toilet thì đã bị Ngôn Lạc mở miệng gọi lại.
“Chọn giúp anh một cái cravate.”
“Đợi một chút.”
Thịnh Vọng Thư quay lại trước bồn rửa mặt, phun hết bọt kem đánh răng ra, súc miệng rồi mới quay lại phòng để quần áo.
Đứng ngắm mấy ngăn tủ chứa đồ dài cả buổi trời, cô mới chọn ra được một chiếc cravat màu lam in hoa văn chìm, nhón mũi chân đeo lên cổ Ngôn Lạc.
Ngôn Lạc hơi hơi cúi đầu phối hợp với động tác của cô, chờ cho đến khi cô đứng thẳng lại, định lùi lại để rời khỏi, anh vẫn duy trì động tác của trước đó, đứng im không nhúc nhích, như đang chờ điều gì đó.
Thịnh Vọng Thư hiểu ý: “Cần em thắt giúp anh không?”
Khóe môi Ngôn Lạc hơi cong lên, trên khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng khoan khoái hiện lên vẻ hưởng thụ rõ ràng: “Cầu mà không được.”
Không chờ Thịnh Vọng Thư đáp lại, anh đã phối hợp, chủ động nghiêng người.
Dáng vẻ kia chẳng hiểu sao lại có vài phần ngoan ngoãn, Thịnh Vọng Thư nhìn mái tóc đen mềm mại xõa tung của anh, trái tim cũng theo đó trở nên mềm mại hơn nhiều.
Cô giơ tay nắm hai đầu cravat, ngón tay thuần thục vòng vài cái, chẳng mấy chốc đã giúp anh thắt xong cà cravat, thắt thành một nút thắt vừa hợp quy tắc vừa xinh đẹp.
Trên trần phòng chứa quần áo mở một chiếc đèn trắng, ánh đèn phủ xuống trên khuôn mặt cô, khiến cho những đường nét khuôn mặt cô càng thêm phần trong trẻo xinh đẹp.
Ngôn Lạc không kìm lòng được mà kề sát vào hơn một chút, đặt một cái hôn trên chóp mũi cao thẳng của cô.
“Cảm ơn bà xã, anh lại có được một nút thắt định chế rồi.”
Dù rằng trước kia cũng nghe anh gọi là bà xã mấy lần, nhưng phần lớn đều là vào những lúc riêng tư khi da thịt kề cận, dù là ở ban ngày đi nữa thì cũng có chút ý trêu đùa hoặc ít hoặc nhiều, lần đầu tiên nghe thấy anh tự nhiên mà đứng đắn gọi xưng hô này như thế, trái tim Thịnh Vọng Thư giống như bị điện giật một cái, vừa thẹn thùng vừa có chút không quen cho lắm.
Cô hơi ngẩn người mất một giây rồi mới cười, trừng mắt nhìn anh: “Tém tém lại đi.”
Vừa cúi đầu, cô lại thoáng thấy thắt lưng ở eo anh vẫn còn chưa cài vào.
Sườn mặt uyển chuyển và góc cạnh, hầu kết gợi cảm nhô lên, áo sơ mi trắng tinh nghiêm túc, quần tây trang phẳng phiu phối với chiếc thắt lưng nửa buộc nửa không này, khiến cho người ta có cảm giác vừa cấm dục mà lại vừa quyến rũ trái ngược.
Tầm mắt Thịnh Vọng Thư dừng lại ở trên chiếc khóa thắt lưng của anh, đuôi lông mày hơi nhướn lên, cười như không cười hỏi: “Anh làm thế này là có ý gì thế?”
Vừa dứt lời, Ngôn Lạc thừa dịp cô không chú ý nắm lấy tay cô, ý đồ cực rõ ràng mà túm xuống dưới.
Cô hoảng sợ, oán trách mà ngước mắt trừng anh: “Mới sáng sớm thôi đấy?”
“Khóa thắt lưng này thắt hơi chật, không thuận tay cho lắm, muốn nhờ em giúp anh cài lại.”
Ngôn Lạc nghiêm túc nhìn cô, trong đáy mắt cất giấu hai phần ý cười bỡn cợt, cố ý đè giọng trầm xuống, khẽ cọ xát bên tai cô.
“Em cho rằng… Anh muốn làm gì?”
…
Sau khi dùng bữa sáng xong, Ngôn Lạc mang theo quà tặng đã được chuẩn bị xong xuôi trước đó, cùng quay về nhà họ Thịnh với Thịnh Vọng Thư.
Hôm nay Thịnh Tri Hành không đến công ty, đã ở nhà chờ từ sáng sớm, khi xe vừa chạy vào cổng lớn biệt thự, Chiêu Chiêu đã vui mừng hớn hở mà chạy ra.
Thịnh Vọng Thư từ trên xe xuống, không hề ngoài ý muốn mà lại bị cậu nhóc ôm lấy đùi, mà Ngôn Lạc ngay sau đó cũng theo thói quen mà xách cậu nhóc ra.
Thịnh Vọng Thư hơi ngồi xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Chiêu Chiêu: “Tiểu quỷ, hôm nay sao không đi học?”
Trần Lộ đi từ trong nhà ra, cười đáp: “Nghe nói hôm hai hai đứa muốn về đây, khuyên can mãi mà cũng không chịu đi học.”
“Sao còn nhỏ mà đã có tiềm năng làm học sinh dốt rồi thế, như vậy là không được.” Thịnh Vọng Thư tặc lưỡi một tiếng, hiếm khi lấy sự uy nghiêm của chị cả ra nói với cậu nhóc.
“Đến chiều chị đưa em đến trường.”
Cái miệng nhỏ của cậu nhóc dẩu lên: “Ngày mai Chiêu Chiêu lại đi học có được không ạ?”
Thịnh Vọng Thư gạt đi: “Không được.”
Chiêu Chiêu lại nói: “Vậy ngày mai chị có về nữa không?”
Thịnh Vọng Thư cười đáp: “Không về nữa.”
Nghe thế, Chiêu Chiêu lập tức rũ đầu xuống như một chú chim cút, không nói thêm gì nữa.
Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc liếc nhìn nhau, có phần không hiểu ra sao.
Trần Lộ hơi xấu hổ mà cười cười, cũng không giải thích thêm gì nữa.
Sau đó, Thịnh Vọng Thư mới nghe dì giúp việc trong nhà nói một câu: “Cũng không biết là nghe ai nói là kết hôn xong sẽ là người nhà người khác, đêm qua cậu nhóc về nhà còn khóc một trận.”
Thịnh Vọng Thư giật mình, ngơ ngác một lát, có phần buồn cười, trong lòng lại hơi chua xót.
Dì lại nói: “Chẳng trách người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù không lớn lên cùng nhau nhưng cậu ấy vẫn thân thiết với cô như thế.”
Thịnh Vọng Thư khẽ mím môi, một lát sau mới cười một tiếng: “Phải.”
…
Lần đầu tiên về nhà sau khi kết hôn, rõ ràng mọi thứ trong nhà đều như thường, nhưng dường như bên trong có gì đó đã trở nên khác đi.
Cũng may là Thịnh Vọng Thư chỉ mất tự nhiên trong chốc lát, chẳng mấy chốc đã thích ứng được.
Nhưng nhìn Thịnh Tri Hành và Ngôn Lạc lại không phát hiện thấy điều gì không quen, lúc ngồi xuống là bắt đầu bàn chuyện công việc, giống như hai người đàn ông lén đỏ mắt trong hôn lễ hôm qua không hề có liên quan gì với họ cả vậy.
Trong bữa cơm đoàn viên đầu tiên sau khi kết hôn, uống rượu là chuyện không thể tránh được.
Tâm tình của Thịnh Tri Hành rất tốt, uống không ít rượu, đến cuối cùng còn có phần ngà ngà say, được Trần Lộ đỡ vào phòng nghỉ ngơi.
Thịnh Vọng Thư rót cho Ngôn Lạc một cốc nước, quan sát biểu cảm trên mặt anh: “Anh không uống nhiều đúng không?”
“Không.” Ngôn Lạc cười cười, ngửa đầu uống cạn nửa chén nước.
“Tửu lượng của anh nào có kém như thế.”
Thịnh Vọng Thư thấy sắc mặt anh vẫn vậy, chỉ có làn da ở hầu kết là hơi hơi ửng đỏ một chút, tin là thật mà gật gật đầu.
Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện ra sự thật dường như lại không phải là như thế.
Hai người cùng quay về phòng ngủ của Thịnh Vọng Thư, cửa vừa đóng lại, cô đột nhiên không kịp đề phòng mà bị Ngôn Lạc nắm lấy cổ tay, đè lên trên cánh cửa.
Thịnh Vọng Thư nhìn thấy được khuôn mặt của chính mình trong đáy mắt đen láy sâu lắng của anh.
Lúc anh cúi đầu hôn lên cổ cô, cô ngửi được vị cồn đột nhiên trở nên nồng nặc trên người anh.
“Đừng.”
Giây tiếp theo, giọng cô đã bị răng anh cọ xát đến độ biến điệu: “Đừng cắn ở đó, sẽ bị người ta nhìn thấy đó.”
“Không thích dâu tây à?”
Ngôn Lạc không đứng đắn cười một tiếng, nhưng lại nghe lời mà đứng thẳng lên, buông cô ra, chỉ để lại trên má cô một cái hôn nhẹ nhàng.
Anh giơ tay ôm chặt lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa, giống như một đứa trẻ quý trọng mà ôm chặt món bảo bối mà mình tha thiết mong có được, thấp giọng lẩm bẩm.
“Vậy hôm nào đó ông xã cho em loại trái cây khác nhé.”
Thịnh Vọng Thư: “…”
…
Ngôn - uống quá nhiều - Lạc rất yên lặng và phối hợp, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn khiến người ta trìu mến, hoàn toàn phục tùng sự chỉ huy của Thịnh Vọng Thư một cách vô điều kiện.
Thịnh Vọng Thư đưa cho anh một cốc nước mật ong, anh duỗi tay cầm lấy.
Thịnh Vọng Thư ra lệnh: “Uống nước.” Anh bèn ngửa đầu, uống cạn hết nước chỉ trong một hơi.
Thịnh Vọng Thư duỗi tay với anh, anh phối hợp mà đặt chiếc cốc đó lên tay cô.
Thịnh Vọng Thư giơ tay chỉ chỉ giường, nói: “Đi ngủ một giấc đi.”
Anh gật gật đầu, không nói một lời mà nằm xuống giường, còn thuận tay tự kéo chăn đắp cho chính mình.
Chờ cho Ngôn Lạc nhắm mắt lại rồi, cô cũng hậu tri hậu giác cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cô đi thay một bộ quần áo mặc ở nhà, nhẹ nhàng lên giường từ một bên khác.
Mới vừa nâng tay lên muốn kéo chăn kín lại cho Ngôn Lạc thì đã bị anh giơ tay ôm lấy eo, ôm chặt vào lòng.
Cô cho rằng mình đã đánh thức anh, theo bản năng mà ngước mắt nhìn, lúc này mới phát hiện đôi mắt anh nhắm chặt, từ đầu tới cuối chưa từng mở ra, nhịp thở đều đặn, hiển nhiên là đang trong trạng thái ngủ say.
Nhưng mà tay anh lại giống như hành động theo phản xạ có điều kiện, tự nhiên mà duỗi duỗi tay xuống dưới bả vai cô, sờ soạng đến một góc chăn, nhẹ nhàng mà kéo lên đến cằm cô.
Thịnh Vọng Thư yên lặng mà nhìn một loạt động tác này của anh, trái tim giống như bị một đám bọt khí nho nhỏ nhồi đầy, cảm giác hạnh phúc dần dần căng tràn.
Rèm cửa kéo kín mít, căn phòng sau giờ ngọ lâm vào sự yên tĩnh tối tăm.
Cô lẳng lặng và tham luyến nhìn chằm chằm sườn mặt anh tuấn thanh nhã của Ngôn Lạc, bất tri bất giác cũng chìm vào giấc ngủ trong lòng hắn.
…
Thịnh Vọng Thư ngủ một giấc trưa yên ổn thật dài.
Chờ cho đến khi cô mở mắt thì đã sắp đến bốn giờ chiều.
Giờ cô mới nhớ ra buổi sáng mình đã từng nói phải đưa Chiêu Chiêu đi học, ảo não mà vỗ trán một cái.
Ngôn Lạc vẫn còn đang ngủ say, hàng mi mảnh dài chỉnh tề mà rũ xuống, sườn mặt bị ánh sáng mông lung chiếu đến trở nên mờ mờ ảo ảo.
Thịnh Vọng Thư nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, xuống giường, ra khỏi phòng.
Cảm giác trống vắng trong lòng càng lúc càng trở nên mãnh liệt, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ngôn Lạc mới nhớ ra giờ đây mình đang ở nhà họ Thịnh, đang ngủ trong phòng của Thịnh Vọng Thư.
Hôm nay là ngày đầu tiên họ về nhà họ Thịnh sau khi kết hôn, là lần đầu tiên anh lấy thân phận là chồng của Thịnh Vọng Thư, ngủ trong căn phòng mà thuở thiếu thời anh đã đến rất nhiều lần nhưng lại chưa bao giờ ngủ lại.
Vào thời khắc khi suy nghĩ này dâng lên trong đầu, mí mắt Ngôn Lạc khẽ rung động, hoàn toàn tỉnh giấc.
Anh không phát hiện ra khóe môi mình đã hơi giương lên, trước khi kịp ý thức thì cánh tay đã sờ soạng về phía người nằm bên cạnh theo quán tính, kết quả là chạm phải khoảng không.
Anh ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng tối tù mù, trong lúc nhất thời có một loại ảo giác là đã đến đêm khuya.
“Trăng nhỏ.” Anh khàn giọng gọi một tiếng, xốc chăn lên, bước xuống giường và đi dép vào.
Ngôn Lạc dạo qua một vòng trên lầu, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Vọng Thư ở phòng khách tầng một.
Trước khi mặt trời lặn, ánh mặt trời tỏa ra nhiệt lượng thừa, xuyên thấu qua từng khung cửa sổ lớn mà chiếu xuống trên sàn gỗ, tạo thành những chiếc bóng có hình dạng bất quy tắc.
Thịnh Vọng Thư đang cầm một quyển sách tiếng Anh có hình vẽ, ngồi ở trước bàn, đang dịu giọng đọc cho Chiêu Chiêu nghe.
Chiêu Chiêu hiếm khi yên lặng như thế, cậu nhóc chống cằm, lẳng lặng nằm bò ghé vào người cô, thỉnh thoảng nhìn sườn mặt của cô, trong đôi mắt to đen như mực tràn đầy sự giảo hoạt.
Hình ảnh hài hòa lại tốt đẹp, Ngôn Lạc đứng ở trên cầu thang, lặng lẽ nhìn hai người họ, ấy vậy mà lại cảm thấy không đành lòng tiến lên thêm một bước, sợ rằng sẽ phá vỡ khung cảnh yên tĩnh xinh đẹp này.
Mãi cho đến khi… Thịnh Vọng Thư dường như cảm nhận được mà ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt anh.
Hai người cách một căn phòng khách và không gian rộng lớn như thế, dưới những cột sáng trôi nổi lơ lửng những hạt bụi nhỏ li ti, nhìn nhau cười.
Thời gian như đang dừng tại thời khắc này.
Mãi cho đến khi thật lâu thật lâu về sau, khi nhắc lại cảnh tượng ngày hôm nay, Ngôn Lạc mới than thở mà cười nhẹ, nói: “Vào khoảnh khắc đó, anh dường như đã nhìn thấy được tương lai của chúng ta.”
“Anh, em và con, tương lai của một nhà ba người chúng ta.”
------oOo------.