Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng
Chương 93
Mùa đông lạnh, một trận tuyết lặng lẽ rơi xuống Nam Dương vào ban đêm.
Khuôn viên trường là màu trắng tinh, chỉ cần đi vài bước trong trường là có thể thấy một hàng người tuyết kỳ lạ được tạo ra suốt đêm qua.
Thỉnh thoảng Lưu Tử và Lý Ngôn sẽ tìm bọn họ trong nhóm để hẹn nhau ăn sáng, duy trì tình cảm. Chỉ có điều bây giờ họ mất cơ hội liên lạc riêng với anh em mình, gọi một người ra chắc chắn sẽ kéo theo người khác.
Thế là bốn người ăn xong đi ra khỏi nhà ăn, cùng nhau đi về phía tòa giảng dạy.
Ngu Tầm đi được nửa chừng, tự nhiên gia nhập vào đội ngũ đắp người tuyết.
Hắn ngồi xổm bên lề đường, trong tay nắm một nắm tuyết: "Đắp một bé Từ."
Lý Ngôn còn chưa kịp nói "Hừ, trẻ con, cậu nghĩ cậu họ tôi sẽ để ý đến cậu sao" thì cậu họ với vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo, nhìn như hoàn toàn không thích chơi tuyết cũng ngồi xổm xuống.
"..."
Trước giờ học, hai người này ngồi xổm bên ngoài, mỗi người đắp một người tuyết.
Cực kỳ trẻ con đắp hai người tuyết.
Một cặp.
Đứng sát nhau.
Lý Ngôn và Lưu Tử đi phía sau, cố ý nhìn về hướng khác, Lý Ngôn nói: "Chói mắt quá."
Lưu Tử: "Quá chói mắt."
Lý Ngôn chối cãi: "Tao nói là bãi tuyết này."
Lưu Tử: "Tao cũng nói vậy."
Vân Từ đắp xong người tuyết thì lau tay, đứng dậy xem giờ trên điện thoại, mục ngày ở đầu màn hình điện thoại hiện lên: 30
Ngày mai lại là ngày ba mươi mốt, ngày cuối cùng của năm nay.
Cũng là ngày mà hàng năm cậu sẽ đánh dấu đỏ trên lịch.
Sau ngày này lại là một năm mới.
Gần đến đêm giao thừa là lúc trường Nam Dương náo nhiệt nhất, ngay cả Lý Ngôn và Lưu Tử bình thường gặp nhau chưa đến năm phút đã cãi nhau cũng hiếm khi hòa thuận nói về kế hoạch đêm giao thừa.
Lưu Tử: "Năm nay đón giao thừa thế nào?"
Lý Ngôn hỏi lại: "Mày còn làm ăn không?"
Lưu Tử: "Sao, mày muốn góp vốn?"
Lý Ngôn: "Nghĩ nhiều rồi, mày làm ăn năm nào cũng lỗ, tao góp gì."
"..."
Vì đêm giao thừa, Lưu Tử nhịn không nói gì.
Trên diễn đàn trường, liên quan đến đêm giao thừa cũng xuất hiện không ít bài viết, có tân sinh viên tò mò hỏi: [Nghe nói đêm giao thừa trường sẽ cúp điện?]
1L: [Trước kia thì có, giờ thì không nữa.]
Chủ thớt trả lời: [Dạ? Sao vậy ạ, trường cắn rứt lương tâm hả anh.]
2L: [Từng có một năm, một đám tân sinh viên... Thôi, chú em cứ lên diễn đàn tìm đi, có video có sự thật.]
3L: [Trước khi nhấn vào anh đã biết sẽ có người nhắc đến sự kiện hội bạn cầm đèn pin mà 2333]
4L: [Không biết năm nay có không, cũng khá ấn tượng, năm đó tôi mới vào, giờ sắp đi thực tập rồi.]
5L: [Hahaha hồi đó viết kiểm điểm đến mỏi tay.]
...
Tan học Vân Từ đến phòng tự học như thường lệ.
Hôm nay Ngu Tầm nhắn tin cho cậu rất nhiều, rõ ràng sáng mới chào tạm biệt, gần như cứ vài phút lại gửi một tin.
Ảnh đại diện màu đen: [/Hình ảnh]
Ảnh đại diện màu đen: [/Hình ảnh]
Ảnh đại diện màu đen: [/Hình ảnh]
Vân Từ tranh thủ lúc rảnh rỗi trong thư viện mở ra xem, toàn là ảnh tự sướng của người đó.
Nói thật thì khá đẹp trai.
Nhưng nhiều quá rồi.
yc: [Xem cái khác.]
Ngu Tầm trả lời ngay.
Ảnh đại diện màu đen: [Hiểu rồi.]
Khi Vân Từ lại ngẩng đầu lên từ bài kiểm tra và xem điện thoại, một bức ảnh cơ bụng của ai đó đập vào mắt: "..."
Nền ảnh hơi tối, rất chật hẹp, có lẽ là trong kho, người này dùng một tay kéo áo len lên, góc chụp từ trên xuống, đường viền cơ bụng ẩn hiện theo nền tối bên mép quần jeans cạp trễ.
yx: [Còn muốn xem gì khác không.]
yc: [...]
Anh hiểu gì mà hiểu.
Hiểu. Gì. Mà. Hiểu.
...
Vân Từ vội vàng tắt điện thoại.
Tin nhắn của Ngu Tầm cứ gửi đến liên tục, cho đến khi hắn tan làm về phòng trọ.
Đến tận khi người đó ôm cậu vào lòng, hỏi cậu có muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không, Vân Từ mới nhận ra: "Anh lo lắng cho em?"
Ngu Tầm "Ừ" một tiếng: "Ngày mai..."
Hắn không nói tiếp.
Ngày mai là một ngày đặc biệt.
"Vậy muốn nghe gì nào," Hắn thành thạo mở trang web đã dùng trước đây, "Chuyện chú gấu dọn nhà?"
Rồi giọng Ngu Tầm khẽ vang lên bên tai cậu: "Chú gấu muốn dọn nhà đến một nơi mới, nghe nói ở cuối rừng có một hồ nước rất đẹp..."
Vân Từ rúc sâu hơn một chút, sống mũi cọ vào ngực hắn.
Nhiệt độ từ người Ngu Tầm truyền đến làm mắt cậu nóng nóng: "Em không sao."
Ttừ tối qua cậu đã bắt đầu mơ.
Nhưng khi nhắm mắt lại cậu lại không mơ về ngày tai nạn nữa.
Mà là những mảnh ký ức vụn vặt, rất xa xôi, cậu gần như đã quên mất.
Trong mơ, Vân Tiêu ngồi trên ghế dài ở công viên cười với cậu, tay cầm một xâu kẹo bông, cả giấc mơ mềm mại như cây kẹo bông đó.
Cậu lúc nhỏ chạy về phía Vân Tiêu, Vân Tiêu cúi xuống xoa đầu cậu, rồi hỏi: "Vui không bé Từ."
Giấc mơ kết thúc tại đó.
Khi tỉnh dậy, cậu nghĩ rất lâu, nhớ ra hôm đó là cuối tuần, Vân Tiêu dẫn cậu đi chơi ở công viên mới mở gần đó.
Là một ngày rất bình yên.
...
Vân Từ chớp mắt, rúc trong chăn mềm mại, giọng cũng có chút nghèn nghẹn: "Ngày mai dẫn anh đi gặp một người rất quan trọng."
Nói xong.
Vừa đúng 0 giờ.
Ngày trên điện thoại nhảy sang 31.
Ngày hôm sau.
Buổi chiều hai người mua hoa rồi đi xe đến nghĩa địa.
Trên đường đi, Ngu Tầm luôn chỉnh lại quần áo, vì căng thẳng nên tay cứ luống cuống không ngừng, cuối cùng bị Vân Từ nắm tay lại mới yên. Yên được một lát, hắn lại lo lắng hỏi: "Mẹ em thích kiểu người như thế nào?"
Vân Từ nhớ lại những người mà mẹ mình từng khen hồi nhỏ: "Thành tích tốt."
Ngu Tầm: "Coi như phù hợp."
Hắn lại hỏi: "Còn gì nữa, có thích người đẹp trai không?"
Ngu Tầm không tự tin về bản thân lắm: "... Điểm nổi bật nhất của anh chỉ có khuôn mặt này thôi."
Vân Từ: "Thích, rất thích người họ Ngu, tốt nhất trong tên có chữ Tầm."
"... " Ngu Tầm nghe câu này rõ ràng là nói dối, hỏi: "Dì nói vậy thật à?"
Vân Từ mở mắt: "Ừ."
"Dù sao thì bà ấy cũng sẽ thích anh." Vân Từ nói tiếp.
"Tại sao."
"Trực giác."
"..."
Khi hai người đến nơi, Nghiêm Dược đã đến trước. Ông có thói quen đến thăm Vân Tiêu vào buổi sáng, vì lần đầu hai người gặp nhau cũng vào buổi sáng.
Trước mộ Vân Tiểu đặt một bó hoa ngay ngắn.
Ngu Tầm cúi người, cẩn thận đặt bó hoa khác trong tay xuống.
Lần đầu tiên hắn nhìn rõ gương mặt của Vân Tiêu.
Hồi ở nhà Vân Từ, hắn chưa nhìn rõ bức ảnh đó thì đã bị Vân Từ lấy đi.
Nét mặt của Vân Tiêu rất giống Vân Từ.
Hắn đang nhìn, định lui sang một bên để Vân Từ nói chuyện riêng với mẹ mình. Tuy nhiên Vân Từ không để hắn đi, nắm tay hắn nói: "Mẹ. Đây là bạn trai con."
"Là người mà con từng nói rất ghét đó."
"Nhưng bây giờ là người con rất thích."
"Chắc mẹ cũng," Vân Từ ngập ngừng, "... cũng thích cậu ấy."
Đối diện là bức ảnh đen trắng, Vân Tiêu vẫn mỉm cười nhìn cậu.
Sau khi thăm Vân Tiêu xong, cậu còn phải về nhà một chuyến.
Ngu Tầm không đi cùng, tìm một chỗ gần đó chờ.
Hắn đi lòng vòng, không tìm được chỗ nào để giết thời gian, cuối cùng đến quán net đen trước đó.
Khi vào anh chủ không có ở đó, một cộng tác viên không ngẩng đầu lên hỏi: "Bao lâu?"
Ngu Tầm đưa tiền: "Hai tiếng."
"Máy số 1," Người đó mở khóa một máy nói, "vào đi."
Hắn ngồi đó chơi vài ván game, giữa các trận game liên tục xem điện thoại, chờ tin nhắn của Vân Từ.
Khoảng hơn một tiếng sau điện thoại reo lên.
Vân Từ ra khỏi nhà, đẩy cửa gọi một cuộc video: "Anh đang ở đâu?"
Ngu Tầm chưa kịp nói, Vân Từ đã chú ý đến tiếng ồn trong điện thoại. Âm thanh rất quen thuộc và hỗn loạn, có tiếng gõ bàn phím và chuột rõ ràng.
Quả nhiên Ngu Tầm ở đầu dây bên kia nói: "Quán net."
Không cần nói tên quán net, chỉ có một nơi duy nhất.
Vân Từ đứng trước cửa, mơ hồ nhớ lại lộ trình mà cậu từng trốn ra ban đêm khi Nghiêm Dược không chú ý, lộ trình bây giờ là cùng một con đường.
Như đi lại con đường của năm đó, lần nữa tìm đến quán net chui.
Chưa vào trong đã gặp anh chủ ở trước cửa.
Anh chủ quán net đứng trước cửa hút thuốc, ngẩng đầu thấy cậu thì chào: "Ồ, lại về rồi."
"... Ừm," Vân Từ đáp qua loa, "Thỉnh thoảng về thăm."
Anh chủ quán net chỉ vào bên trong, không biết họ hẹn nhau: "Tên đó cũng ở trong, hôm nay hai cậu gặp nhau đấy."
...
Nói thế nào đây, hôm nay họ không đến để đấu PK.
Trước khi Vân Từ đẩy cửa vào, anh chủ đột nhiên nói: "Lần trước có chuyện gì à."
"?"
Vân Từ dừng tay đang đẩy cửa.
Anh chủ nói tiếp: "Lần trước thằng nhóc kia đến, mắt đỏ hoe, ngồi ở đây rất lâu."
"Hỏi nó tại sao lại không khóc."
"Nó nói không thể bị phát hiện."
"..."
Vân Từ siết chặt ngón tay, rồi sau một lát mới đẩy cửa vào.
Bên trong quán net vẫn như cũ, vẫn tối tăm và hỗn loạn, có học sinh đến chơi net, nhóm học sinh này mặc đồng phục trường Tây Thành. Có cảm giác dù thế giới bên ngoài thay đổi thế nào, dù bao lâu trôi qua thì nơi đây luôn tồn tại một góc không bao giờ thay đổi.
Tối nay là giao thừa.
Nên học sinh ở quán net rất đông.
Học sinh cấp ba không có nhiều chỗ vui chơi tự do, kéo nhau đến đây chơi tết
Vân Từ đứng trước cửa, liếc mắt thấy một người ngồi trong góc được một nhóm học sinh mặc đồng phục vây quanh.
Ngu Tầm là người duy nhất không mặc đồng phục, hắn dựa vào lưng ghế, tai nghe đeo lệch, đang nhấn chuột một cách thờ ơ.
Đám học sinh bên cạnh vây quanh hắn hô: "Tuyệt! Anh, ván sau chơi giúp em nữa nhé."
"..."
Ngu Tầm định đồng ý vô tình liếc thấy Vân Từ đứng trước cửa.
"Tự chơi đi," Ngu Tầm tháo tai nghe, đứng dậy đặt lên đầu học sinh đó, cầm áo khoác trên lưng ghế nói, "Anh có việc quan trọng hơn, đi đây."
Ngoài cửa quán net, hành lang hẹp vừa đủ cho hai người.
Ngu Tầm nói: "Nhanh vậy."
Vân Từ "ừm" một tiếng: "Chiều nay lão Nghiêm phải đến trường."
Ngu Tầm mặc áo khoác, định nói "vậy đi thôi".
Nhưng trước khi đi Vân Từ nắm cổ tay hắn ngăn lại.
Ngu Tầm cúi đầu nhìn cậu.
Trong đầu Vân Từ đầy câu nói của anh chủ quán net vừa nãy, cậu siết chặt ngón tay, giọng hơi nhỏ: "Nhắm mắt lại."
Ngu Tầm không hiểu gì, nhưng lời cậu hắn luôn tuân theo vô điều kiện.
Hắn vừa nhắm mắt lại thì cảm nhận được một nụ hôn rất nhẹ và ấm áp rơi lên mắt mình.
Lông mi Ngu Tầm khẽ rung, ngạc nhiên mở mắt, đối diện ngay với Vân Từ vẫn chưa kịp lùi lại.
"?"
Hai người đứng rất gần nhau, trong lúc chạm mắt Vân Từ nghĩ nên tìm cái cớ nào đây.
Chỉ là giây tiếp theo Ngu Tầm vẫn như thường, lông mày hơi nhướng mang theo vài phần sắc bén nói: "Thấy mắt anh đẹp nên không kiềm lòng nổi à."
"..."
"Ừ," Vân Từ không phản bác, nhìn vào mắt hắn nói, "Phải."