Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng
Chương 11
Vân Từ đăm đăm nhìn tin nhắn xác minh kia, chần chừ hồi lâu rồi quyết định phớt lờ.
Tiếp tục lướt điện thoại được hai ba phút, một chấm đỏ lại xuất hiện.
Cứ thế, từng chấm đỏ nối tiếp nhau hiện lên.
[Tin nhắn xác minh mới]
[yx: Tôi là Ngu Tầm]
[Tin nhắn xác minh mới: Đừng giả bộ ngủ]
[Tin nhắn xác minh mới: Vừa nãy cậu còn trở mình đó bé Từ]
Vân Từ: "..."
Cậu đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, nửa tiếng sau lại đột ngột mở ra.
Cậu ta bị điên à?
...
Hôm sau, cũng là ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự.
Nếu chiếc máy biến áp của Lưu Tử không bị hỏng, chỉ cần cố thêm một ngày nữa, việc bán mì tôm của cậu ta coi như "công thành thì rút lui". Dù sao sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, muốn ăn gì thì ăn, sẽ không còn ai quản nữa. Nhưng có rất nhiều chuyện chỉ thiếu một bước là thành công.
Nội dung chính của ngày huấn luyện quân sự cuối cùng là một số hoạt động trình bày thành quả. Buổi chiều sau khi tham gia lễ bế mạc, huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất chính thức kết thúc.
"Mày dậy sớm thế," trong phòng của Lý Ngôn, Lý Ngôn dụi mắt nhìn người cậu họ xuất hiện bên giường mình, "Sáu giờ rưỡi, mới có sáu giờ rưỡi, ký túc xá vừa mở cửa mà mày lén lút ra ngoài rồi?"
Vân Từ không ngủ được.
Tóc cậu còn chưa chải, sắc mặt rất tệ: "Ngủ không quen giường nên thức sớm."
"Mày là vì..."
Lý Ngôn nghĩ đến Ngu Tầm, nhưng lý trí dần dần quay về khiến cậu ta nuốt những lời còn lại xuống.
"Ừ, ngủ không quen giường." Lý Ngôn nói, "Cũng đúng, đổi môi trường mới không dễ quen đến vậy. Nhưng tao ngủ rất ngon, tao muốn ngủ thêm một lát nữa."
"Được, mày ngủ đi."
Nói xong Vân Từ kéo một cái ghế rồi ngồi xuống bên giường cậu ta, từ trên cao nhìn xuống không nói lời nào, có ý định ở lại đây chờ cậu ta thức dậy.
Lý Ngôn nhìn khuôn mặt của Vân Từ, quả thực không thể ngủ tiếp được nữa: "Được rồi, tao cũng dậy, chúng ta đi căn-tin ăn sáng nhé?"
Hai người gặp được Chu Văn Vũ trên đường đến căn-tin.
Vậy là hai người biến thành ba người.
Bữa sáng đặc biệt dành cho huấn luyện quân sự trong căn-tin vẫn là ba món cũ: cháo trắng, bánh bao và trứng luộc.
Sau khi lấy thức ăn ở cửa sổ, ba người tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Chu Văn Vũ: "Sáng nay tôi đi lấy hàng, mẹ tôi gửi cho tôi một ít đồ, không ngờ hai người cũng dậy sớm thế."
Vân Từ: "Dậy sớm tốt cho sức khỏe."
Miếng bánh bao trong miệng Lý Ngôn hơi nghẹn, không đành lòng nói thẳng: "... Ừ."
Chu Văn Vũ gãi đầu: "Hai người quả thực có giờ giấc sinh hoạt rất lành mạnh."
Chủ đề linh tinh vụn vặt, từ trái cây mẹ Chu Văn Vũ gửi đến huấn luyện viên huấn luyện quân sự.
Vân Từ đang ăn cháo, điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Lại là ảnh đại diện màu đen đó.
[Tin nhắn xác minh mới:?]
Ngay sau đó lại có một tin nhắn.
[Tin nhắn xác minh mới: Ra ngoài rồi?]
[Tin nhắn xác minh mới: Vậy lúc về tiện lấy hộ tôi bữa sáng nha.]
Vân Từ nắm chặt cái muỗng, trong miệng có mấy câu muốn nói.
Cái ảnh đại diện đen thui này có biết điều tí không?
Hai người họ thậm chí còn chưa kết bạn.
Coi cái này thành khung chat à?
Rồi còn cái tên này nữa, sao lại thích nghi với thân phận bạn cùng phòng nhanh thế?
"Ai đấy?" Lý Ngôn cũng nghe thấy tiếng rung.
Vân Từ úp ngược điện thoại xuống bàn: "Không biết, tin nhắn rác."
Úp xong, cậu nhịn rồi lại nhịn.
Cuối cùng vẫn không nhịn được: "Hỏi vụ này."
Lời đến bên miệng, Vân Từ lại chần chừ không nói ra.
"Có một người, ảnh đại diện WeChat giống hệt tao, tên cũng đặt na ná."
Cậu miễn cưỡng nói tiếp, cuối cùng lấy hết can đảm, nói rõ: "Cái ảnh đại diện đen thui kia."
Vân Từ đột ngột chuyển chủ đề, Lý Ngôn và Chu Văn Vũ nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng khi nghe đến từ khóa "ảnh đại diện đen thui", hai người đồng thời nghĩ đến một cái tên quen thuộc, họ Ngu.
Lý Ngôn: "Mày nói... Ngu Tầm?"
Vân Từ: "Mày biết?"
Lý Ngôn với giọng điệu "tưởng chuyện gì to tát": "Biết chứ, chuyện này ai cũng biết mà. Không tin thì hỏi Chu Văn Vũ đi."
Chu Văn Vũ gật đầu: "Biết."
Vân Từ: "..."
Rõ ràng trong "ai cũng biết" không bao gồm cậu.
Lý Ngôn: "Cái ảnh này cậu ta dùng mấy năm rồi, cả Tây Thành đều biết. Cụ thể bắt đầu từ khi nào, để tao nhớ xem, hình như từ năm lớp 11."
Trong ký ức cấp ba của Lý Ngôn, cậu ta nhớ rõ Ngu Tầm tham gia nhóm lớp. Nhóm của học sinh năm cuối không ít, bởi nổi tiếng, trong đám đông hỗn tạp ấy luôn có người thêm hắn vào. Nhưng hắn ít khi lên tiếng trong mấy nhóm đó, ảnh đại diện màu đen đặc trưng kia lại đặc biệt nổi bật trong danh sách thành viên. Hơn nữa Tây Thành có bảng tỏ tình online, một đám con trai con gái thường xuyên dùng ảnh đại diện WeChat để tỏ tình. Ảnh trắng của cậu họ và ảnh đen của Ngu Tầm luôn luân phiên xuất hiện.
Nhưng với thứ như bảng tỏ tình, e rằng cậu họ cũng chẳng mấy quan tâm.
Chu Văn Vũ nắm được trọng điểm: "Mấy năm qua hai cậu không kết bạn với nhau luôn hả?"
Ngay giây sau, hắn ta cảm thấy với mối quan hệ của hai người này, không có mới là bình thường.
Thế là hỏi tiếp: "Vậy ba năm qua liên lạc bằng cách nào? Ngay cả hẹn đánh nhau cũng cần phải 'hẹn' chứ."
Nói đến đây, Lý Ngôn đặt đũa xuống: "Câu hỏi hay. Để tôi diễn giải cho cậu xem. Ban đầu việc liên lạc của hai người chủ yếu dựa vào tôi và Lưu Tử truyền lời."
Cậu ta một mình đóng hai vai, đầu tiên bắt chước 'Lưu Tử' nói: "Anh Ngu của bọn tao bảo tao nói với mày, tối nay tan học chờ ở sân bóng."
Sau đó bắt chước 'Vân Từ': "Cậu đi nói với cậu ta, không rảnh."
Vẫn là 'Vân Từ': "Đi truyền lời, trận bóng rổ lần này nên đầu hàng sớm đi, ba sẽ tha mạng cho cậu ta."
'Lưu Tử': "Anh Ngu của bọn tao nói, đầu hàng thì không thể, anh tao chờ mày đến xin tha."
"..."
Lý Ngôn diễn xong, tiếp tục ăn cơm: "Hai người họ liên lạc bằng cách đó. Chỉ là sau này không biết bày trò gì, Ngu Tầm không tìm Lưu Tử truyền lời nữa, bắt đầu đích thân xuất hiện, không có chuyện gì thì tới lớp bọn tôi lượn qua lượn lại, còn bị cậu họ tìm thầy Nghiêm khiếu nại mấy lần."
Lý Ngôn nói rồi nghĩ, có lẽ đây chính là "đổi chiến thuật" mà Vân Từ nói trước đó.
Bỏ qua những điều khác không nói, chiến thuật mới này quả thực ác độc.
Hai tên này rõ ràng đã đi lạc chủ đề.
"Không ai thấy," Vân Từ cảm giác mỗi một chữ tiếp theo mình nói đều vô cùng khó khăn, "cảm thấy rất kỳ lạ à?"
Lý Ngôn: "?"
Chu Văn Vũ: "Kỳ lạ ở đâu?"
Kỳ lạ ở mọi chỗ.
Vân Từ: "Một người bình thường, trong trường hợp bình thường, tại sao lại dùng ảnh đại diện giống người khác?"
Ảnh đại diện... giống hệt nhau nữa.
Cậu chỉ từng thấy người ta dùng khi yêu qua mạng.
Nhưng từ "yêu qua mạng" quá mập mờ, cậu không nói ra miệng được.
Lý Ngôn: "Bình thường mà, một đen một trắng, tượng trưng cho hai phe chính tà không đội trời chung, tóm lại là muốn khiêu khích mày, tuyên chiến với mày. Hơn nữa nhiều năm không đổi ảnh đại diện, có thể thấy thái độ rất kiên định."
Cuối cùng, cậu ta tóm tắt lại: "Dù sao mấy năm nay tất cả mọi người ở Tây Thành đều hiểu như vậy."
Lý Ngôn: "Lẽ nào mày còn hiểu theo cách khác?"
Vân Từ: "..."
Cậu không có.
...
Ánh nắng vẫn oi ả như thiêu như đốt. Trên lễ bế mạc huấn luyện quân sự, Hiệu trưởng đang phát biểu lời cuối: "Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự. Các em sinh viên đã thể hiện rất tốt trong suốt quá trình, đặc biệt là phần diễu hành đội ngũ, tôi nghĩ đây cũng chính là biểu hiện cho tinh thần học tập của các em khi bước vào Nam Dương."
"Với tư cách là Hiệu trưởng, tôi cũng mong muốn tất cả các em có thể trải qua một quãng đời sinh viên vui vẻ ở Nam Dương. Sau khi rời xa gia đình, nơi đây sẽ là mái nhà thứ hai của các em."
Tiếng vỗ tay vang dội từ phía dưới sân khấu. Vân Từ đứng ở cuối hàng, nghe một lúc rồi bắt đầu lơ đễnh. Tiếng rung từ chiếc điện thoại trong túi áo lại kéo cậu trở về hiện thực.
Cảm nhận được tiếng rung, nhịp tim cậu hụt hẫng một nhịp. Mở điện thoại ra, theo thói quen cậu nhìn xuống màn hình, chỉ là trên ô danh bạ không có dấu đỏ nào.
Người nhắn tin là Nghiêm Dược.
Ba: [Cuộc gọi nhỡ]
Ba: [Lễ bế mạc chưa kết thúc à? Xong rồi nhớ gọi lại cho ba.]
Sau khi lễ bế mạc kết thúc, Vân Từ trở về phòng thì không thấy ai.
La Tứ Phương nhắn trong nhóm chat bọn họ đi mua quần áo ở một cửa hàng gần đó. Vì không mang nhiều quần áo, giờ không mặc đồng phục quân sự nên không biết mặc gì, tối mới về.
Cậu rep lại "Đã biết", sau đó gọi điện cho Nghiêm Dược.
Hôm nay là thứ Sáu.
Trường học tan học sớm, Nghiêm Dược nghe điện thoại khá nhanh.
Hai cuộc gọi đầu tiên đều báo bận, đến cuộc gọi thứ ba mới kết nối được.
Nghiêm Dược: "Vừa nãy có phụ huynh học sinh gọi điện, huấn luyện quân sự bên con kết thúc chưa?"
Vân Từ dạ một tiếng.
Nghiêm Dược: "Chuyện vi phạm nội quy là thế nào?"
Vân Từ: "... Ý trên mặt chữ."
Cậu có thể đoán trước được Nghiêm Dược sẽ trút cơn thịnh nộ như thế nào.
Nói xong, cậu đưa điện thoại ra xa tai, đợi khoảng ba phút rồi áp vào tai lại.
Nghiêm Dược đã chuyển sang giai đoạn tiếp theo của cơn thịnh nộ: "Trước khi học chính thức con phải ôn tập bài vở cẩn thận. Cuối tuần có thời gian thì phải chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ. Khả năng tư duy logic rất quan trọng, con tự tìm thêm phương pháp học tập."
Vân Từ chỉ dạ một tiếng.
Nghiêm Dược: "Con chỉ biết nói chữ này?"
Vân Từ đổi sang một chữ khác: "À."
"..."
Nghiêm Dược: "Con đừng chê ba lắm lời, bốn Nam Dương học trôi qua nhanh lắm, một thời gian một tấc vàng. Ngoài ra mỗi tuần con phải viết báo cáo về kết quả học tập rồi nộp cho ba."
Vân Từ nói: "Con biết rồi."
Nghiêm Dược có chứng bệnh nghề nghiệp rất nghiêm trọng, Vân Từ thường cảm thấy ngoài vai trò là con trai, cậu còn giống học sinh của ông hơn.
Nghiêm Dược lại nói một loạt về vấn đề phương pháp học tập, Vân Từ nghe được một nửa, bỗng nhiên phòng ngủ vốn yên tĩnh lại có tiếng động.
Là tiếng vặn tay nắm cửa nhà tắm.
Tiếng cụp rất nhẹ.
Cánh cửa mở ra, một người bước ra từ trong nhà tắm.
Ngu Tầm khoác hờ chiếc khăn tắm trên vai, hắn mặc chiếc áo thun đen rộng thùng thình và quần thể thao màu xám. Mái tóc ướt sũng làm màu đen sẫm hơn. Hàm dưới của thiếu niên gày gò, giọt nước lăn dài theo má cuối cùng ẩn vào trong cổ áo.
Ngay sau đó.
Đôi mắt đang cụp xuống của hắn lơ đễnh nâng lên, đuôi mắt khẽ cong lên như đang nhìn về phía Vân Từ.
"..."
Vân Từ sững người. Cậu không ngờ rằng trong phòng còn có người khác, nhất là Ngu Tầm.
Ngay từ sáng sớm, cậu đã "trốn" khỏi phòng.
Bây giờ đối diện với sự thật phải chung phòng với người này, cậu vẫn không thích ứng được.
"Bé Từ, con có đang nghe không?" Trong điện thoại, Nghiêm Dược nhắc nhở.
Vân Từ chưa kịp trả lời, Ngu Tầm mới từ phòng tắm ra đã ho khan vài tiếng.
Hắn dựa vào khung cửa phòng tắm, ho sù sụ như thể vừa mắc bệnh nặng qua đêm.
Hắn còn tự giải thích trong tình huống Vân Từ sẽ không lên tiếng hỏi: "Không sao, chỉ là cổ họng Ngu Tầm tôi hơi ngứa."
Vân Từ: "...?"
Tự nói tự nghe thì thôi.
Cố ý báo tên để làm gì?
Vân Từ: "Không ai hỏi cậu."
Gần như lúc cậu nói chuyện, Nghiêm Dược bắt được chữ mấu chốt qua điện thoại: "Ngu Tầm----?"
...
Đm.
Nghiêm Dược: "Con đưa điện thoại cho Ngu Tầm nói chuyện, ba cũng muốn nói vài câu với nó. Vừa hay tối qua thầy Cao các con nói với ba chuyện có mấy bạn học đổi phòng ngủ."
Vân Từ muốn nói "Ba gọi điện cho cậu ta không được à?".
Nhưng lại không nói ra miệng.
Cậu không muốn cãi nhau với Nghiêm Dược nên miễn cưỡng đưa điện thoại cho Ngu Tầm.
Điện thoại chỉ đưa ra được một nửa.
Ngu Tầm không nhận điện thoại, hắn tiến đến hai bước, cúi người xuống gọi theo tay cậu: "Thầy Nghiêm."
Vân Từ: "..."
Nghiêm Dược: "Sách thầy gửi lần trước em nhận được chưa?"
Ngu Tầm: "Nhận được rồi ạ. Lúc nghỉ ngơi huấn luyện quân sự chán quá nên em có mở ra đọc."
Nghiêm Dược: "Vậy chờ đến lúc mấy đứa được nghỉ, thầy sẽ bảo bé Từ lấy thêm mấy quyển trong nhà lên."
Ngu Tầm cười nói: "Cảm ơn thầy Nghiêm."
Mối quan hệ giữa Ngu Tầm và Nghiêm Dược rất kỳ lạ. Khi Ngu Tầm còn học ở Tây Thành, hắn là kiểu học sinh khiến thầy cô vừa thích vừa ghét. Học lực tốt, tính cách cũng khá hoạt bát, thậm chí khi bị phạt đứng ở văn phòng vẫn có thể tán gẫu với các thầy cô khác, tiện thể giúp thầy cô chấm bài tập. Nhưng cũng có không ít lần gây chuyện khiến người ta đau đầu.
Nói chung không biết vì lý do gì, sau này Nghiêm Dược rất quan tâm đến hắn.
Vân Từ suy nghĩ, dòng suy nghĩ bắt đầu bay nhảy.
Tầm mắt không thể tránh khỏi rơi xuống chiếc cổ áo rộng thùng thình của Ngu Tầm.
Tuy tên này không hề gầy nhưng xương quai xanh lại rất sâu.
Mùi sữa tắm trên người Ngu Tầm thoang thoảng tỏa ra.
Khi hắn xích lại gần, những sợi tóc ướt sũng cọ vào tay cậu.
Lạnh buốt.
...
Đến quá gần rồi.
Trước đây tuy Nghiêm Dược thỉnh thoảng hay đưa Ngu Tầm về nhà, nhưng chưa bao giờ ngủ lại.
Khi Ngu Tầm đến nhà cậu, cũng chỉ là làm bài tập hoặc viết bản kiểm điểm, ăn một bữa cơm, trước khi đi bị Nghiêm Dược gọi riêng ra ban công nói chuyện một lúc.
Khoảng cách giữa bọn họ hiện tại.
Là khoảng cách không thể tồn tại giữa hai người trước khi lên đại học.
Cậu vô thức muốn rụt tay lại. Hoặc đập điện thoại vào đầu Ngu Tầm.
May mắn là trước khi kiên nhẫn của cậu hoàn toàn mất hết, cuộc gọi đã bị Nghiêm Dược tắt.
Nhưng người trước mặt vẫn không lui ra.
"?" Vân Từ ngẩn người.
Ngu Tầm vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy khi cùng cậu dùng chung điện thoại, cúi người, một tay vòng ra sau lưng cậu khoác lên thành ghế, giọng điệu có phần áp bách hỏi: "Lời mời kết bạn, cậu định khi nào chấp nhận?"
...
Tác giả:
Làm sao tình yêu thầm kín của cá con không được coi là một cuộc chiến hỗn loạn chứ!!!!!!!!!
-
Chân thành cảm ơn các bạn đã bình luận, phiếu bá vương và dịch dinh dưỡng! (?? (???????? ') Bắn tim)