Giang Nguyệt Cố Nhân - Thu Thu Cầu
Chương 5: Đoạn Tụ
Năng lực học tập của Tiết Viễn mạnh đến kinh người, dưới sự phối hợp cao độ của hắn, khi đi lấy chứng minh thư làm xong, công tác xóa mù chữ của tôi đã cơ bản hoàn thành.
Tôi mua cho hắn một chiếc điện thoại di động, lưu trữ thông tin liên lạc của riêng tôi: "Khi tôi không ở gần, anh có thể sử dụng cái này để tìm tôi."
Mắt hắn sáng ngời, thông tin liên lạc thuận tiện như vậy đối với người cổ đại đại khái rất có sức hấp dẫn.
Hắn bắt đầu rất nhanh, tôi rời đi không bao lâu, đã cảm thấy điện thoại rung lên trong túi áo, sau khi nhận điện thoại, giọng nói Tiết Viễn từ tai nghe truyền đến: "Hà Hoàn "Giọng điệu có chút méo mó, nhưng lại rất phấn khích.
Ở chung một phòng có thể nghe thấy tiếng hét của nhau, nói chuyện qua điện thoại giống trò chơi trẻ con, tôi bị chọc cười.
"Khi cậu làm việc, tôi sẽ không quấy rầy đâu." Hắn tiếp tục.
Tôi mỉm cười trả lời: " Thật ra, cũng có thể gửi tin nhắn."
Nơi này của tôi chưa từng có người thứ hai ở qua, hơn nữa Tiết Viễn thật sự có thể xưng là từ xa mà đến, lúc đầu không tránh khỏi lo lắng bất hòa trong cuộc sống thường ngày, hiện tại xem ra hoàn toàn là đã lo lắng nhiều rồi.
Tính cách Tiết Viễn rất tốt, giờ đã thoải mái hơn nhiều so với lần đầu tiên tôi gặp hắn, một bên là người trưởng thành trầm ổn đáng tin cậy một bên tuổi trẻ tinh thần tràn trề hai mươi tuổi, khi tôi tăng ca đến uể oải không phấn chấn, hắn tiếp thêm rất nhiều sức sống trong nhà.
Tôi và hắn dần dần từ quan hệ giám hộ đến quan hệ bạn cùng phòng, bây giờ hắn có thể dựa vào điện thoại di động để duy trì liên lạc với tôi, tôi yên tâm đưa chìa khóa dự phòng, để hắn có thể ra ngoài đi dạo, tránh cho ở nhà nhàn rỗi nhàm chán. Vì vậy, đôi khi tan sở đúng giờ, tôi có thể thấy hắn đánh cờ với mọi người trong không gian xanh mát công cộng giữa khu dân cư.
Ngay từ đầu tôi cảm thấy ông chú ngoài đó đạo hạnh cao thâm, có thể đánh lui một vị vương giả tuyệt thế đang bày binh bố trận. Về sau liền nhìn ra là Tiết Viễn đang nhường. Mỗi lần tôi trở về, hắn liền thắng được đặc biệt nhanh, đang vội về nhà ăn tối.
Tôi tuyên bố với bên ngoài rằng Tiết Viễn là em họ ở chỗ tôi, hắn không thân thiết với người khác, nhưng rất dễ ở chung, dựa vào tài năng đánh cờ của bản thân và tướng mạo, rất nhanh đã kết giao với một đám cô chú lớn tuổi trong khu——
"Tiểu Tiết à, cháu có đối tượng không?"
"Đối tượng?" Tiết Viễn chỉ chỉ quân cờ trên bàn cờ.
"Ha ha ha ha, tiểu tử này thật hài hước." Dì cười tủm tỉ,nheo mắt lại, rất nhiệt tình tiến lại gần: “ Dì là hỏi cháu có yêu đương hay kết hôn chưa?".
"Chưa ạ..." Tiết Viễn nghiêm mặt trả lời.
Tôi có chút sốt ruột, ý đồ giải cứu hắn khỏi đường đỏ trong cơn bão sắp tới, vội vàng ngăn lại trước mặt: "Dì, dì…cái này không thích hợp lắm đâu..."
Dì bị giọng nói đột ngột của tôi làm cho giật mình, nhìn tôi rồi lại nhìn sang Tiết Viễn phía sau, lặng đi một lúc rồi nói nhỏ: "Ôi... bệnh này trong gia đình cũng di truyền sao?"
Trong lòng tôi trầm xuống, nháy mắt nhớ lại khẩu nghiệp lúc trước đã tạo ra.
Đầu tôi đen xì kéo Tiết Viễn muốn đi, Dì còn ở phía sau ân cần nói: "Cháu yên tâm ha, dì sẽ không nói lung tung khắp nơi đâu "Thiếu chút nữa làm cho tôi vấp ngã một cái.
Chờ về đến nhà, Tiết Viễn dùng một loại ánh mắt thăm dò nhìn tôi, tôi thở dài một hơi, ấn thái dương, thành thật giải thích, coi như là cho hắn biết phong thái nhân văn của vùng khoa học phổ thông này.
Mấy vị bác gái trong tiểu khu rất quan tâm đến gia đình nhà người khác, đặc biệt vô cùng nhiệt tình thích kéo người xem mắt, giống như binh lính của nguyệt lão ở thế gian.
Họ thấy tôi có công việc ổn định, có nhà, ngoại hình ưa nhìn,gần như coi tôi là mục tiêu số một, có thời gian là kéo tôi đi xem mắt đủ loại người.
Tôi chịu không nổi phiền phức, lại không thể trở mặt, một ngày nào đó quyết định, nói dối với bác gái rằng tôi liệt dương, tôi không được, tôi là thái giám.
Bác gái nhiệt tình cuối cùng cũng ngừng giới thiệu các cô gái cho tôi, bắt đầu chuyển sang giới thiệu bệnh viện.
Tiết Viễn nghe xong, tâm trạng bình tĩnh như cũ, nhanh chóng nắm lấy một điểm: "Tại sao? Cậu không muốn lập gia đình à? " Hắn hình như không chú ý danh dự của mình cũng bị tổn hại theo.
Tôi bị hắn hỏi đến sững sờ, trong lúc nhất thời có chút luống cuống, muốn tùy tiện nói cái gì đó lừa gạt cho qua, nhưng hắn đứng ở trước mặt tôi, ánh mắt thẳng thắn lại chân thành, thoạt nhìn thật sự đang quan tâm tôi.
Xưa nay hắn đối với chuyện gì cũng rất khoan dung, hơn nữa hộ khẩu là ở nhà tôi, sau này chúng tôi sẽ ở bên nhau lâu dài nên không việc gì phải giấu giếm.
"Bởi vì tôi là..." Tôi chọn một từ tương đối cổ đại: "Đoạn tụ. ”
Lại lập tức bổ sung: "Bất luận nam nữ tôi đều không có ý nghĩ lập gia đình, vốn đã tính toán..."
"Tôi cũng vậy." Tiết Viễn đột nhiên mở miệng.
"Ồ... hả? "Tôi bỗng dưng trợn to hai mắt nhìn về phía hắn.
Cái gì? cái gì cơ? Đoạn tụ hay là thái giám?