Giang Nguyệt Cố Nhân - Thu Thu Cầu
Chương 24: Canh Trứng
Càng đi về phía tây, địa hình càng dễ thủ khó công. Đêm khuya tấn công vào thành, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, tôi thậm chí còn cảm thấy mặt đất rung chuyển. Rạng sáng hôm sau tiến vào thành, khắp nơi hỗn độn, nhìn thấy mà giật mình,thi thể nằm ngang đường chưa kịp xử lý, có binh lính chết trận, cũng có dân thường bị liên lụy.
Chỉ có tận mắt nhìn thấy, mới biết phim tài liệu đã làm đẹp thêm, cảnh tượng chân thật không chỉ có một chút như thế. Cũng chỉ có tự mình trải qua, mới phát giác năng lực chịu đựng của mình tương đối tốt, hoặc có lẽ là bởi vì không có đường lui, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước.
Tòa thành trì này rơi vào tay người Tây Nhung gần ba năm, dân chúng còn sống hiện giờ như được trở về từ chỗ chết. Mệnh lệnh cứu tế bình dân nhanh chóng truyền đến, trong lòng tôi ấm áp, cảm xúc áp lực từ khi vào thành tới nay cũng dịu đi không ít. Con đường cứu dân này rất tốt.
Đang bận phân phát thức ăn, binh lính bên cạnh bỗng nhiên hành lễ: "Tướng quân. " Tôi quay đầu lại nhìn, là Tiết Viễn, đã thay quân phục, nhưng vẫn có vài phần phong trần mệt mỏi. Những người xếp hàng nhìn thấy hắn, trong tay còn bưng bát liền muốn quỳ xuống, hắn nhanh chóng ngăn lại: "Không cần đa lễ."
Hắn hỏi qua tình huống bên này, lại vòng qua bên cạnh tôi, liếc mắt nhìn vào trong nồi lớn một cái, lông mày nhíu lại, nhẹ giọng nói: "Đều là cháo loãng. "
Tôi thì thầm: "Họ đói quá lâu, đột nhiên ăn quá no ngược lại sẽ xảy ra chuyện."
Thật ra còn có một nguyên nhân, trước mắt lương thực ngày càng ít dần, lại dành một ít đi cứu trợ dân chúng, nếu hậu phương không vận chuyển tới, liền thật sự phải giật gấu vá vai. Cả tôi và hắn đều biết, nhưng không nói.
Đợi đến khi nồi lớn sạch sẽ thấy đáy, Tiết Viễn còn chưa đi, ở bên cạnh tôi, ngưng thần nhìn chăm chú bóng lưng mọi người rời đi, lông mày nhíu lại không chịu buông ra.
Tôi không thể không lên tiếng: "Nếu không có ngươi, họ có lẽ sẽ phải chịu đựng nhiều hơn. Bây giờ dân chúng thoát khỏi chiến loạn có thể no bụng đều cảm kích ngươi, ngàn năm sau họ cũng sẽ không quên ngươi."
Hắn quay đầu nhìn tôi, rốt cục khóe môi lộ ra nụ cười, nói: "Ra ngoài đi dạo một chút không? "
Trên đường gặp phải bình dân lúc trước từng đối mặt, lại muốn bái lạy Tiết Viễn, hắn vội vàng ngăn cản, sau khi trấn an nói lời tạm biệt liền lôi kéo tôi đi vào con đường nhỏ không người.
Tôi thấy bộ dáng tránh né của hắn, không khỏi cười nói: "Bọn họ hiện tại cũng không có thứ gì khác để cảm ơn ngươi. "
"Biết thì biết, nhưng ta không thích như vậy." Hắn rút đi tư thái thong dong trước mặt mọi người, phiền toái thở dài, "Quỳ trời đất cha mẹ còn được, quỳ ta, luôn cảm thấy có chút tổn thọ. "
Tôi đang định trả lời thì đột nhiên, Tiết Viễn dừng lại và nhìn chằm chằm vào đống cỏ khô chất đống bên đường. Hắn cau mày, giơ tay chặn trước mặt tôi, thấp giọng nói: "Ngươi lùi lại."
Tôi lập tức tỉnh táo, cũng nhìn đống cỏ khô kín đáo kia, nhìn kỹ, lá cỏ lộn xộn dường như đang rung nhẹ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ bên trong cất giấu quân địch còn chưa chạy thoát?
Tôi không khỏi nín thở, nghe lời lui ra vài bước, động tác Tiết Viễn nhanh nhẹn, bước nhanh tiến lên, một cước đá ngã vật che chắn --
Một đứa trẻ ngồi trên mặt đất, trông chỉ mới hai, ba tuổi, quần áo rách rưới dính đầy cỏ, liều mạng che miệng, kinh hãi mở to hai mắt nhìn chúng tôi. Nó hiển nhiên bị động tĩnh bất thình này dọa sợ, tay vừa buông ra liền "oa" một tiếng khóc lên.
Tôi cùng Tiết Viễn ở trong tiếng khóc này hai mặt nhìn nhau. Nhất là Tiết Viễn, đột nhiên mất đi quyết tâm sắc bén vừa rồi, nhìn đứa nhỏ, sau đó lại nhìn tôi, có chút luống cuống.
Ở đây chỉ có một mình tôi là người trưởng thành chân chính, mặc dù không có kinh nghiệm gì, nhưng không thể không ra tay dọn dẹp cục diện này. Tôi cắn răng, cúi xuống, cẩn thận đến gần đứa trẻ đang khóc, cố gắng tìm giọng nói nhẹ nhàng nhất: "Đừng sợ." "
Công sức bỏ ra không phụ lòng người, không bao lâu sau nó ôm lấy bả vai tôi cọ nước mắt, nhưng mà tuổi còn quá nhỏ, đi còn chưa vững, lời nói cũng không rõ ràng, từ trong các loại từ ngữ vụn vặt miễn cưỡng nghe ra, tối hôm qua lúc hỗn loạn, người nhà nó đem nó giấu ở nơi này, còn bảo nó không được phát ra tiếng động.
Tôi và Tiết Viễn nhìn nhau, ai cũng không nói gì -- Trong thành đã yên ổn một đoạn thời gian, nếu như đem nó giấu ở nơi này, người nhà còn sống sẽ không đến mức tới giờ còn chưa tới tìm nó.
"Lâu như vậy chắc đói bụng rồi, tìm chút gì đó cho nó ăn đã, chuyện khác nói sau". Tôi thở dài và bế nó lên.
Đứa trẻ gầy gò nhỏ bé, không cảm thấy nặng. Nhưng Tiết Viễn có lẽ là lo lắng cho cánh tay tôi, không đi được bao lâu, liền tới gần vươn tay: "Đổi ta đi. "
Không đợi tôi đáp lại, đứa trẻ tự mình nức nở nghiêng người né tránh, quay đầu không nhìn hắn, lui vào trong ngực tôi ôm càng chặt hơn. Tiết Viễn nhất thời bị đả kích, trên mặt oan khuất viết ba chữ lớn "Sao lại thế".
Tôi nghẹn cười: "Tướng quân ngài không giận tự uy. "
*Không giận mà có uy nghiêm
Bây giờ đã qua giờ ăn cơm, nhìn cái nồi ủ dột và cái bếp lạnh tanh này, tâm trạng tốt đẹp trên con đường vừa rồi cũng lung lay, tôi thực sự cảm thấy hoài bão của mình không có nơi nào để thể hiện.
"Ngươi có thể nấu ăn?" Tiết Viễn bỗng nhiên lên tiếng.
Tôi gật đầu. Hồi nhỏ tôi đã thấy loại bếp đất này ở quê nên không xa lạ. Tôi để đứa bé ngồi xuống băng ghế, lấy khăn ẩm lau ngón tay, má rồi nghĩ: " Không thì lấy lương khô nấu mềm cũng được...."
"Chờ một chút." Tiết Viễn giống như là bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, xoay người rời đi. Không bao lâu sau liền quay trở về, ở trước mặt tôi mở lòng bàn tay ra, thế mà lại là hai quả trứng gà, sờ lên còn ấm áp.
Tôi dở khóc dở cười: "Ngươi thế mà..." Thế mà cướp được của con gà mái già kia, đó chính là đại bảo bối của đám binh lính.
"Suỵt, ngươi không nói thì không ai biết." Hắn vươn ngón trỏ lắc lắc trước môi tôi: "Ta còn để lại cho nó hai quả."
Tôi và Tiết Viễn giờ trở thành đồng phạm. Đánh tan trứng rồi cho vào hấp cách thủy, vài phút sau hai tang vật này liền biến thành canh trứng vàng trong suốt. Đứa trẻ trông mong nhìn hơi nước, đói đến nỗi muốn gặm cả cái nồi, tôi để nó ngồi trở lại ghế, tìm muỗng đút cho nó ăn.
"Sao chỉ còn một bát?" Tiết Viễn liếc mắt nhìn trong nồi.
"Cho ngươi đó, của ngươi có thêm dầu mè..." Lúc này, tôi vội vàng ngậm miệng, hiện tại tôi không nên biết khẩu vị của hắn mới phải.
Hắn dường như không nghe thấy sơ suất của tôi, đột nhiên hỏi: "Còn của ngươi thì sao?" "
Tôi sửng sốt: "Quên rồi."
"Ta đi lấy hai quả trứng còn lại..." Hắn quay đầu lại muốn đi.
"Được rồi." Tôi nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn: "Chúng ta dùng chung cái bát này".
"Ah--" tôi dạy một đứa trẻ mở miệng, thổi nguội một muỗng đút cho nó. Đôi mắt nó sáng lên, hai chân ngắn đong đưa qua lại, cuối cùng cũng hiện ra hoạt bát đúng lứa tuổi này.
Tôi đang chuyên chú cho ăn, đột nhiên có một chiếc thìa nhỏ nhét vào miệng, tôi vô thức quay lại, chỉ thấy Tiết Viễn cầm thìa cười với tôi: "Đủ sức đưa lên cung yến."
Không hổ là tôi, được người đánh giá cao. Quả trứng hoàn toàn tự nhiên không ô nhiễm này thực sự rất thơm, tôi nuốt xuống, tò mò đặt câu hỏi: "Cung yến trông như thế nào?" "
"Đồ ăn đều là thượng hạng, nhưng thật sự rất nhàm chán, quy củ nhiều muốn chết, người nào cũng giống như khúc gỗ vậy." Tiết Viễn càng nói càng thấy chán ghét.
Tôi bật cười nói: "Chiếu theo ngươi nói như vậy, còn không bằng hiện tại.”
Hắn đối mặt với tôi, giọng điệu không thể giải thích nghiêm túc: "Tất nhiên không bằng."
Đứa trẻ ăn no thì buồn ngủ, chỉ chốc lát sau đã nằm sấp trên vai tôi ngủ thiếp đi. Tôi ôm nó cùng Tiết Viễn ra ngoài, hỏi thăm dân chúng trong thành, có người nhận ra nó, đi đến nhà nhìn, đích xác đã không còn người. May mắn thay, dì bên cạnh sẵn lòng nhận nó làm con nuôi.
Dì đón đứa bé từ trong ngực tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, giật giật bả vai có chút cứng ngắc. Tiết Viễn đột nhiên vươn tay vén lại mớ tóc lòa xòa trên vai tôi:" Bị đè rối rồi. "
Có lẽ dạo này tôi mệt mỏi quá, lúc nào cũng đau đầu nên không buộc tóc lại. Theo động tác của Tiết Viễn, tôi phát giác chiếc vòng đeo trên cổ bị mấy sợi tóc quấn lấy, nó dứt khoát bị kéo từ cổ áo ra. Ngọc bội loá lên một cái, không biết có phải là do nguyên nhân ánh sáng hay không, nhưng dường như nó đã thay đổi một chút so với lần trước tôi thấy.
Tôi định nhìn kỹ hơn thì đứa trẻ tỉnh lại, chạy đến ôm lấy chân tôi không cho tôi đi, hình như lại khóc. Tôi nhanh chóng nhét ngọc bội lại, nghiêng người dỗ dành nó.
"Ngươi cũng không thể lừa gạt nó." lúc ra khỏi cửa, Tiết Viễn nói với tôi: " Trẻ nhỏ đơn thuần, thật sự sẽ chờ ngươi trở về. "
"Chỉ cần rảnh rỗi, ta sẽ đi thăm nó." Tôi cũng không muốn trở thành loại người lớn không coi trọng trẻ con.
"Nhưng mà nó chắc không nhớ ta đầu, dù sao còn chưa đến tuổi ghi nhớ." Tôi phóng tầm mắt ra xa, có không ít bình dân đang vận chuyển gạch đá, vội vàng dọn dẹp sửa chữa phòng ốc nhà mình: " Như vậy cũng tốt, chờ nó lớn lên, có thể nhớ kỹ đều là những ngày thái bình hưng thịnh, suốt phần đời còn lại sẽ không phải trải qua chiến loạn nữa. "
Tôi quay đầu lại, phát hiện Tiết Viễn đang nhìn mình, ánh mắt tập trung, khóe miệng nở nụ cười: "Đây là vùng biên ải, ngươi chắc chắn sau này sẽ không có chiến tranh nữa sao?"
"Ừ, một trăm năm nữa, một ngàn năm nữa. " Tôi nhìn Tiết Viễn trước mắt: "Trường cửu, bình an. "
Cho dù tôi chỉ là A Ngọc, cho dù điểm xuất phát trí nhớ của tôi thật sự chỉ ở tòa Thủy Thần miếu kia, tôi cũng sẽ tin tưởng như vậy.
___________
Edit: Chuẩn vị vào ngược thôi, edit mấy chương gần cuối mà khóc trôi quần QAQ~