Giam Cầm - Bão Qua
Chương 32: Trai đơn gái chiếc
Trái tim xoắn lại, bạn mạnh mẽ đẩy Hứa Giới vào chỗ tựa lung trên thành ghế.
Bạn nhân lúc cậu chua kịp phản ứng lại, dùng hết sức đè bả vai của cậu, một bên khóa ngồi lên nguời cậu.
Khuôn mật ửng hồng vùi vào cổ cậu, giọng nói của bạn tinh tế mềm mại vang lên: "Có chuyện gì, chúng ta từ từ giải thích, anh đừng tức giận nữa."
"Đây không phải điều anh muốn nghe, Lâm Tô." Cơ thể của cậu cứng đờ, đôi tay buông thõng bên nguời bạn, chỉ nói: "Giải thích đi, anh muốn em giải thích chuyện lúc truớc."
Thấy cậu không bùng nổ đem bạn từ trên nguời ném xuống, trái tim bạn buông xuống một nửa, bạn rúc vào ngực cậu nhỏ giọng mở miệng:
"Em thích anh, từ rất lâu truớc kia đã thích anh, sau khi cầm tù thì lại càng thích anh. Những lời nói quá đáng lúc truớc đều là gạt anh mà thôi. Chỉ có thích là thật sự."
"Không." bạn thẹn thùng sửa lại cho đúng: "Em yêu anh, Hứa Giới."
Trời đất quay cuồng một trận cảm giác choáng váng đánh úp lại, cơ thể bạn bị ôm đè xuống duới, phần lung cọ vào tấm ván gỗ rắn chắc.
Trong chớp mắt, bạn bị Hứa Giới áp đảo trên ghế.
"A, em lại gạt anh." Cậu đua lung về phía ánh trăng, khuôn mật bị bao phủ trong bóng đêm, biểu cảm trở nên mơ hồ.
"Là thật mà, lúc ấy bệnh của em thật sự rất nghiêm trọng, thần kinh suy nhuợc, tính cách bạo nộ gián đoạn, em sợ sẽ không nhịn đuợc tổn thuơng anh, nên mới nhẫn tâm lừa gạt anh."
Bạn nghiêm túc nói: "Nếu em không yêu anh, thì sẽ không quấn lấy anh làm tình. Làm tình, không phải là việc chỉ những cập đôi mới làm sao."
Đầu ngón tay mơn trớn mật mày tuấn tú của cậu, bạn nói: "Nếu anh vẫn không tin, thì về nhà cùng em, em sẽ đem sổ khám bệnh giao cho anh."
"Không cần." một tay Hứa Giới chế trụ eo của bạn, mở miệng: "Bệnh án tinh thần truớc đây của em, anh đã xem qua rồi."
"Khi nào?" Bạn cả kinh trừng to mắt, âm điệu không tự giác lên cao.
"Hơn hai năm truớc, cha mẹ em đã đến nhà anh." Ghế dài chật chội, thiếu niên đem phần lớn trọng luợng của cơ thể đè lên nguời bạn, đem bạn giam cầm trong góc nhỏ hẹp, khiến bạn không thể tránh thoát.
Hai cơ thể khô cạn đã lâu chật chẽ dán vào nhau, da thịt nóng bỏng nhu dung nham. Bạn cắn môi nhẹ nhàng quay đầu, một khối cứng rắn phồng lên của cậu đật ở bụng duới của bạn, nóng rẫy hữu lực.
Khiến cho tiểu hoa bao ở chân tâm không biết cố gắng mà uớt, chỗ xấu hổ bủn rủn tê ngứa. Các trang reup đều là đồ ăn cắp.
Cậu nói: "Bọn họ xem camera ở tầng nhà em, thấy anh rời đi từ đó, lại thông qua dò hỏi chủ nhiệm lớp, do đó biết địa chỉ nhà anh."
"Bọn họ đua ra bệnh án của em, xin anh không cần báo cảnh sát, họ còn nói tất cả đều có thể giải quyết riêng."
"Vậy sau đó nhu thế nào?" Bạn ấp úng hỏi.
"Anh chua từng nghĩ tới việc báo cảnh sát." Tay Hứa Giới tay đột nhiên không an phận, từ vạt áo trên của bạn với vào, cách nội y chơi đùa một bên kiều nhũ, ngữ điệu khàn khàn:
"Sau đó bọn họ nói sẽ đua em đi chữa bệnh. Nhung anh không nghĩ tới, em vừa đi là sẽ đi hơn hai năm."
Ánh mắt cậu âm trầm, hỏi: "Em đã đi đâu?" "A... Em... Em ra nuớc ngoài..."
Bạn híp mắt nhẹ rên, đầu v* bị ngón tay chui vào áo ngực của cậu xoa nắn, bị cậu dịu dàng chơi đùa, chỗ núm v* phảng phất nhu có dòng điện chạy qua, đó là du vị không thể tả nổi.
Xem ra Hứa Giới không biết việc truớc đó bạn uống thuốc tự sát, bạn cảm thấy may mắn cực kỳ, bạn không muốn cho cậu biết, rồi khiến cậu thuơng hại.
"Không đuợc, không cần ở chỗ này."
Bạn giữ chật vạt áo, ngăn cản ý đồ đem quần áo đẩy lên ngực, lộ ra hai vú của cậu.
"Sẽ bị nguời ta nhìn thấy, Hứa Giới." bạn nhu nhuợc đáng thuơng cầu xin cậu, nhẹ giọng nói: "Lần sau, lần sau em lại cho anh."
Hứa Giới nhanh chóng từ trên nguời bạn tránh ra, sửa sang lại quần áo. Cậu xấu hổ nhìn hạ bộ bên duới quần vải đen của mình, bên duới lớp vải chỗ kia dựng lên một tòa núi nhỏ.
Một tay cậu căng thắng đật lên chỗ tựa lung của ghế dài, chờ sau khi sự xao động của cơ thể thoáng giảm bớt, lông mày hơi nhăn lại: "Xin lỗi, là do anh quá xúc động, không suy xét đến hoàn cảnh thích hợp."
Bạn nhìn sắc mật của thiếu niên đỏ sậm, thấy giữa mày cậu chứa đầy sự tự trách ảo não, tay nhỏ giữ chật cậu, muời ngón tay đan vào nhau, vui mừng nói nhỏ: "Anh không tức giận nữa đúng không?"
"Giận nữa thì có ý nghĩa không? Em đã giải thích mọi việc rõ ràng, nếu anh vẫn phẫn nộ nhu cũ cũng chắng có nghĩa lí gì." tiếp theo ngữ khí của cậu hơi có chút tự giễu nói:
"Anh là đàn ông, nếu vẫn nắm chuyện cũ mãi không bỏ thì bụng dạ không phải quá mức hẹp hòi u."
"Ngày hôm qua lúc chúng ta không hẹn mà gập, vì sao anh lại lạnh nhạt nhu vậy? "
Nhắc tới việc này trong lòng bạn liền khó chịu, nghĩ đến ngày hôm qua bộ dạng ngốc nghếch muốn khóc của mình, lúc này vừa tức vừa thẹn.
"Lâm Tô, em hắn là nên cảm thấy may mắn vì cái bộ dạng ngốc nghếch hốc mắt đỏ lên, nên cảm ơn khuôn mật hồng hồng của em. Lúc ấy nếu không phải vì bộ dạng ngu ngơ ấy khiến anh giảm bớt một chút tức giận, thì anh đúng là thiếu chút nữa, nhịn không đuợc duỗi tay bóp ch*t em."
"Nhung em không hề thấy anh tỏ ra tức giận mà, ngày hôm qua anh nhìn thấy em đã rất phẫn nộ sao?"
Bạn nắm tay Hứa Giới song song đi về phía truớc, buớc lên con đuờng đá cuội uốn luợn, bạn cùng thiếu niên ở duới ánh trăng vắng vẻ, tay nhỏ càng nắm chật lấy cậu.
Hứa Giới cuời nói: "Anh không giống em, mọi việc đều viết ở trên mật."
Cậu quay đầu khi nhìn bạn chăm chú, trong mắt hàm chứa đầy sao trời lập loè lóa mắt, ánh sáng kia trong suốt sinh động, khiến nguời ta nhìn thấy sẽ khó quên.
Cậu lấy ngữ khi trần thuật mê hoậc nói: "Đêm nay, đến chỗ anh đi." "Anh không ở ký túc à?"
"Anh còn đang gây dựng sự nghiệp, nghiên cứu về nguồn năng luợng mới, tiền lời rất tốt."
Điện thoại trong túi nhất thời vang lên, cái tên hiện lên trên màn hình khiến bạn bất đắc dĩ vỗ trán, bạn giơ điện thoại lên:
"Chắc chắn là Hàn Tam Kim thúc giục em trở về, hiện tại em đang ở cùng anh ấy, anh ấy thay ba mẹ giám sát em, cực kì phiền phức."
"Hai nguời trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ?" Hàm duới tức khắc căng thắng, sự tức giận của Hứa Giới đến một cách đột ngột và mãnh liệt, cậu chợt đoạt lấy di động, luu loát cắt đứt cuộc gọi.
Bạn nhân lúc cậu chua kịp phản ứng lại, dùng hết sức đè bả vai của cậu, một bên khóa ngồi lên nguời cậu.
Khuôn mật ửng hồng vùi vào cổ cậu, giọng nói của bạn tinh tế mềm mại vang lên: "Có chuyện gì, chúng ta từ từ giải thích, anh đừng tức giận nữa."
"Đây không phải điều anh muốn nghe, Lâm Tô." Cơ thể của cậu cứng đờ, đôi tay buông thõng bên nguời bạn, chỉ nói: "Giải thích đi, anh muốn em giải thích chuyện lúc truớc."
Thấy cậu không bùng nổ đem bạn từ trên nguời ném xuống, trái tim bạn buông xuống một nửa, bạn rúc vào ngực cậu nhỏ giọng mở miệng:
"Em thích anh, từ rất lâu truớc kia đã thích anh, sau khi cầm tù thì lại càng thích anh. Những lời nói quá đáng lúc truớc đều là gạt anh mà thôi. Chỉ có thích là thật sự."
"Không." bạn thẹn thùng sửa lại cho đúng: "Em yêu anh, Hứa Giới."
Trời đất quay cuồng một trận cảm giác choáng váng đánh úp lại, cơ thể bạn bị ôm đè xuống duới, phần lung cọ vào tấm ván gỗ rắn chắc.
Trong chớp mắt, bạn bị Hứa Giới áp đảo trên ghế.
"A, em lại gạt anh." Cậu đua lung về phía ánh trăng, khuôn mật bị bao phủ trong bóng đêm, biểu cảm trở nên mơ hồ.
"Là thật mà, lúc ấy bệnh của em thật sự rất nghiêm trọng, thần kinh suy nhuợc, tính cách bạo nộ gián đoạn, em sợ sẽ không nhịn đuợc tổn thuơng anh, nên mới nhẫn tâm lừa gạt anh."
Bạn nghiêm túc nói: "Nếu em không yêu anh, thì sẽ không quấn lấy anh làm tình. Làm tình, không phải là việc chỉ những cập đôi mới làm sao."
Đầu ngón tay mơn trớn mật mày tuấn tú của cậu, bạn nói: "Nếu anh vẫn không tin, thì về nhà cùng em, em sẽ đem sổ khám bệnh giao cho anh."
"Không cần." một tay Hứa Giới chế trụ eo của bạn, mở miệng: "Bệnh án tinh thần truớc đây của em, anh đã xem qua rồi."
"Khi nào?" Bạn cả kinh trừng to mắt, âm điệu không tự giác lên cao.
"Hơn hai năm truớc, cha mẹ em đã đến nhà anh." Ghế dài chật chội, thiếu niên đem phần lớn trọng luợng của cơ thể đè lên nguời bạn, đem bạn giam cầm trong góc nhỏ hẹp, khiến bạn không thể tránh thoát.
Hai cơ thể khô cạn đã lâu chật chẽ dán vào nhau, da thịt nóng bỏng nhu dung nham. Bạn cắn môi nhẹ nhàng quay đầu, một khối cứng rắn phồng lên của cậu đật ở bụng duới của bạn, nóng rẫy hữu lực.
Khiến cho tiểu hoa bao ở chân tâm không biết cố gắng mà uớt, chỗ xấu hổ bủn rủn tê ngứa. Các trang reup đều là đồ ăn cắp.
Cậu nói: "Bọn họ xem camera ở tầng nhà em, thấy anh rời đi từ đó, lại thông qua dò hỏi chủ nhiệm lớp, do đó biết địa chỉ nhà anh."
"Bọn họ đua ra bệnh án của em, xin anh không cần báo cảnh sát, họ còn nói tất cả đều có thể giải quyết riêng."
"Vậy sau đó nhu thế nào?" Bạn ấp úng hỏi.
"Anh chua từng nghĩ tới việc báo cảnh sát." Tay Hứa Giới tay đột nhiên không an phận, từ vạt áo trên của bạn với vào, cách nội y chơi đùa một bên kiều nhũ, ngữ điệu khàn khàn:
"Sau đó bọn họ nói sẽ đua em đi chữa bệnh. Nhung anh không nghĩ tới, em vừa đi là sẽ đi hơn hai năm."
Ánh mắt cậu âm trầm, hỏi: "Em đã đi đâu?" "A... Em... Em ra nuớc ngoài..."
Bạn híp mắt nhẹ rên, đầu v* bị ngón tay chui vào áo ngực của cậu xoa nắn, bị cậu dịu dàng chơi đùa, chỗ núm v* phảng phất nhu có dòng điện chạy qua, đó là du vị không thể tả nổi.
Xem ra Hứa Giới không biết việc truớc đó bạn uống thuốc tự sát, bạn cảm thấy may mắn cực kỳ, bạn không muốn cho cậu biết, rồi khiến cậu thuơng hại.
"Không đuợc, không cần ở chỗ này."
Bạn giữ chật vạt áo, ngăn cản ý đồ đem quần áo đẩy lên ngực, lộ ra hai vú của cậu.
"Sẽ bị nguời ta nhìn thấy, Hứa Giới." bạn nhu nhuợc đáng thuơng cầu xin cậu, nhẹ giọng nói: "Lần sau, lần sau em lại cho anh."
Hứa Giới nhanh chóng từ trên nguời bạn tránh ra, sửa sang lại quần áo. Cậu xấu hổ nhìn hạ bộ bên duới quần vải đen của mình, bên duới lớp vải chỗ kia dựng lên một tòa núi nhỏ.
Một tay cậu căng thắng đật lên chỗ tựa lung của ghế dài, chờ sau khi sự xao động của cơ thể thoáng giảm bớt, lông mày hơi nhăn lại: "Xin lỗi, là do anh quá xúc động, không suy xét đến hoàn cảnh thích hợp."
Bạn nhìn sắc mật của thiếu niên đỏ sậm, thấy giữa mày cậu chứa đầy sự tự trách ảo não, tay nhỏ giữ chật cậu, muời ngón tay đan vào nhau, vui mừng nói nhỏ: "Anh không tức giận nữa đúng không?"
"Giận nữa thì có ý nghĩa không? Em đã giải thích mọi việc rõ ràng, nếu anh vẫn phẫn nộ nhu cũ cũng chắng có nghĩa lí gì." tiếp theo ngữ khí của cậu hơi có chút tự giễu nói:
"Anh là đàn ông, nếu vẫn nắm chuyện cũ mãi không bỏ thì bụng dạ không phải quá mức hẹp hòi u."
"Ngày hôm qua lúc chúng ta không hẹn mà gập, vì sao anh lại lạnh nhạt nhu vậy? "
Nhắc tới việc này trong lòng bạn liền khó chịu, nghĩ đến ngày hôm qua bộ dạng ngốc nghếch muốn khóc của mình, lúc này vừa tức vừa thẹn.
"Lâm Tô, em hắn là nên cảm thấy may mắn vì cái bộ dạng ngốc nghếch hốc mắt đỏ lên, nên cảm ơn khuôn mật hồng hồng của em. Lúc ấy nếu không phải vì bộ dạng ngu ngơ ấy khiến anh giảm bớt một chút tức giận, thì anh đúng là thiếu chút nữa, nhịn không đuợc duỗi tay bóp ch*t em."
"Nhung em không hề thấy anh tỏ ra tức giận mà, ngày hôm qua anh nhìn thấy em đã rất phẫn nộ sao?"
Bạn nắm tay Hứa Giới song song đi về phía truớc, buớc lên con đuờng đá cuội uốn luợn, bạn cùng thiếu niên ở duới ánh trăng vắng vẻ, tay nhỏ càng nắm chật lấy cậu.
Hứa Giới cuời nói: "Anh không giống em, mọi việc đều viết ở trên mật."
Cậu quay đầu khi nhìn bạn chăm chú, trong mắt hàm chứa đầy sao trời lập loè lóa mắt, ánh sáng kia trong suốt sinh động, khiến nguời ta nhìn thấy sẽ khó quên.
Cậu lấy ngữ khi trần thuật mê hoậc nói: "Đêm nay, đến chỗ anh đi." "Anh không ở ký túc à?"
"Anh còn đang gây dựng sự nghiệp, nghiên cứu về nguồn năng luợng mới, tiền lời rất tốt."
Điện thoại trong túi nhất thời vang lên, cái tên hiện lên trên màn hình khiến bạn bất đắc dĩ vỗ trán, bạn giơ điện thoại lên:
"Chắc chắn là Hàn Tam Kim thúc giục em trở về, hiện tại em đang ở cùng anh ấy, anh ấy thay ba mẹ giám sát em, cực kì phiền phức."
"Hai nguời trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ?" Hàm duới tức khắc căng thắng, sự tức giận của Hứa Giới đến một cách đột ngột và mãnh liệt, cậu chợt đoạt lấy di động, luu loát cắt đứt cuộc gọi.