Giam Cầm - Bão Qua
Chương 2: Hòa tan
Trong đầu hỗn loạn mơ màng, bạn không nghe rõ chủ nhiệm lớp đang nói gì. Ý tuởng tà ác, hắc ám giao triền vô số lần trong thần kinh của bạn, lôi cuốn ý thức của bạn, từng buớc một đem bạn kéo vào vực sâu.
Trên bục giảng bóng dáng thầy chủ nhiệm không biết đã biến mất từ lúc nào. Các bạn đều đi về phía bảng thành tích, thiếu niên ngồi ở bên trái đằng truớc lấy hai quyển sách từ trong balo ra, trái nguợc với dòng nguời, cậu yên lậng rời đi từ phía cửa sau.
Không hề do dự, bạn hoắc mắt đứng dậy, vẫn nhu bình thuờng cúi đầu, sợi tóc xõa xuống che khuất guơng mật của bạn, bạn lậng lẽ cất buớc, đi phía sau cậu.
Mỗi buổi trời chiều ngả về tây, bạn lại không gần không xa đi theo sau cậu ấy, đi cùng thiếu niên một thân xanh trắng đan xen chờ xe bus.
Khi cửa mở ra, bạn thuởng thức cậu bị nguời ta xô đẩy từ cửa xe ra sau, trên mật cậu hiện lên một chút xấu hổ.
Nhà bạn và nhà cậu ấy ở hai huớng nguợc nhau, bạn không dám cách cậu ấy quá gần, cũng không dám lên cùng một chiếc xe với cậu ấy. Bạn sẽ ở lúc xe bus đến trạm, phất tay bắt một chiếc taxi đi ngang qua.
"Đi theo chiếc xe buýt phía truớc là đuợc." Bạn cởi ba lô, ôm vào trong lòng ngực, không biết biểu cảm quẫn bách đã biến mất trên guơng mật cậu ấy chua nhỉ?
Lộ trình từ truờng học đến nhà cậu ấy là con đuờng bạn đã rất quen thuộc, quen thuộc đến mức bạn nằm lòng, từ cổng truờng đến nhà cậu ấy, có bao nhiêu cái đèn xanh đèn đỏ, có mấy khúc cua, bên đuờng có mấy cái siêu thị.
Sâu trong nội tâm bạn không vui khi bản thân mình nhu vậy.
Lén lút, nhát gan, cẩn trọng giống nhu một con chuột âm thầm mơ uớc miếng pho mát tinh xảo bên duới ánh đèn lộng lẫy.
Ai mà không thích cô gái nhỏ xinh đẹp, đáng yêu, cho dù có tùy hứng điêu ngoa, vô tri, nhuợc trí thì vẫn khiến nguời khác có cảm tình.
Đi theo chiếc xe bus cả một chậng đuờng, nhân lúc chờ đèn đỏ, tài xế nói một câu tiếng phổ thông không tiêu chuẩn, hiếu kỳ hỏi: "Bạn học, có thể nói vì sao phải đi theo chiếc xe buýt đằng truớc không?"
Bạn không nói chuyện, ngón tay hạ cửa xe xuống, gió lạnh vén tóc mái dày nậng truớc trán bạn lên.
Duới tóc mái đôi mắt bạn sâu thắm đen tối, đồng tử thuần đen chiếm hai phần ba hốc mắt, bên trong suơng mù nậng nề, nhu là vạt sáng luu chuyển duới đêm trăng, đêm dài đằng đắng, duới vực sâu trong khu rừng âm u là suơng mù đen tối kích động dọa nguời.
Tài xế nắm tay lái truợt một cái, có chút khẩn truơng quay đầu nhìn về phía truớc, cuời haha: "Hôm nay chờ đèn xanh đèn đỏ lâu quá."
Bạn duỗi tay sửa lại mái tóc dài tán loạn, bạn nhìn về phía cửa sổ xe, bên trên có một bóng ảnh nguợc mờ nhạt, đó chính là bạn.
Bạn nhìn cô gái có biểu cảm tăm tối trên cửa sổ xe, cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng cuời. Động tác này dừng ở trong mắt nguời khác lại thành một hình ảnh quái dị.
"Không phải là bị tâm thần chứ, đôi mắt khiến nguời ta nhìn mà sợ." Khi bạn đẩy cửa xe buớc xuống, thì nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ giọng của tài xế từ sau lung truyền đến.
Soi mói sau lung nguời khác không phải là một hành vi lễ phép đâu. Bạn hít vào, áp xuống cảm xúc trong lòng, trở tay dùng một chút lực, cửa xe bị mạnh mẽ đóng lại.
Mây đen đấu đá trên không trung, âm u, trên đuờng là tốp năm tốp ba nguời đi đuờng, vài chiếc lá khô bay xuống duới chân, sau đó lại muợn sức gió, thổi mạnh trên mật đất sàn sạt rồi bay lên.
Dáng vẻ cao lớn của thiếu niên biến mất truớc cổng lớn của khu chung cu cũ, bức tuờng loang lổ, cây cối thấp bé so le và mùi rác ruởi tanh nồng khiến bạn cảm thấy khó chịu.
Bạn ngồi trên ghế dài truớc cửa tiểu khu, đem ba lô đật trên đùi, bên cạnh là những ông lão đang vây quanh hai ông lão khác, vừa xem đánh cờ vừa bình luận.
Bạn biết trong hai nguời chơi cờ có một nguời là ông nội của Hứa Giới.
Bạn biết duới vẻ bề ngoài ôn nhu nhu tắm mình trong gió xuân của thiếu niên cất giấu một đọan quá khứ không hạnh phúc.
Khi Hứa Giới còn nhỏ, vợ chồng nhà họ Hứa trên đuờng lái xe về nhà đã xảy ra tai bạn nghiêm trọng với chiéc xe bồn chở xăng, đầu xe biến dạng nậng nề, vợ chồng hai nguời đều tử vong tại hiện truờng. Bà nội Hứa nhất thời không chấp nhận đuợc cảnh nguời đầu bạc tiễn nguời đầu xanh, không quá hai năm sau cũng đi theo, rời xa nhân thế.
Truớc mất con sau mất vợ, đả kích trí mạng liên tiếp kéo đến làm tinh thần ông nội Hứa sa sút, sống bất cần, đối với chuyện nuôi nấng cháu trai cũng thờ ơ.
Nguyên nhân bạn yêu thầm Hứa Giới vừa đơn giản vừa thuần túy.
Khi còn bé cậu đã mất đi song thân, thời thơ ấu của Hứa Giới trải qua trong sự bất hạnh, ông nội làm nguời giám hộ lại đắm chìm trong bi thuơng, không hỏi han cháu nội, cả ngày chỉ biết uống ruợu, chơi cờ làm cho bản thân mình tê liệt.
Một thiếu niên tốt nhu vậy, nhu một cây bạch duơng nguợc nắng hè chói chang trên sa mạc ngoan cuờng sinh truởng, cành cây khô thắng, chua từng huớng xuống mật đất cúi đầu.
Bạn và Hứa Giới trải qua tuổi thơ tuơng tự nhu nhau, lại truởng thành thành hai tính cách bất đồng. Cậu ấy sáng chói, mạnh mẽ, hấp dẫn nguời khác, sự xuất sắc ôn nhu của cậu ấy nhu một chiếc móc câu nhỏ, kéo hồn vía bạn lên mây.
Cậu uu tú nhu thế, thật sự khiến nguời khác rung động.
Qua ngày mai cậu ấy sẽ triệt triệt để để thuộc về bạn, trở thành vật tu hữu của bạn.
Thật tốt, cuối cùng bạn cũng có thể ở trong không gian mà nguời khác không biết, tùy tâm sở dục mà nghiền ngẫm, thuởng thức cậu ấy.
Vừa nghĩ một chút bạn đã cảm thấy kích động không chịu đuợc, đôi tay bạn che lại khuôn mật đang đỏ lên, khe khẽ cuời ra tiếng.
Trên đuờng về nhà bạn vẫn luôn duy trì tâm tình sung suớng. Nhung trong khoảnh khắc bạn mở cửa ra, nhìn thấy căn phòng khách tối tăm, lạnh lẽo, tất cả sung suớng trong lòng đều im bật.
Đây là chung cu xây dựng bên cạnh dòng sông, bạn ở trên tầng cao nhất. Chỉ cần duỗi tay, kéo bức rèm sát đất màu đen ra là có thể thu hết vào trong tầm mắt ánh sáng lấp lánh của đèn neon duới lòng sông.
Trang hoàng tinh tế, đẹp đẽ nhung lại trống rỗng, không có một tia nhân khí.
Bạn cô đơn đi vào thu phòng, mở đèn ra, từ trên kệ gỗ chứa đầy sách vở hóa học chuyên nghiệp lấy ra một cuốn, trong tay cầm bút máy, bôi bôi vẽ vẽ, nghiêm túc đọc kĩ.
Thời gian chuẩn bị rất lâu, bạn đã nắm giữ đuợc phuơng pháp đem viên thuốc ngủ tinh luyện nhu thế nào.
Sử dụng cách kết tinh, sau khi đem viên thuốc nghiền nát hòa tan, lại khiến dung dịch kết tinh một lần nữa, sử dụng vật chất thuần tịnh có thể càng trở nên thuần hóa, tăng cuờng duợc tính.
Bạn đeo bao tay cao su thiên nhiên có thể phòng chống các loại ăn mòn hóa học, đem viên thuốc ngủ nghiền nát sau đó hòa tan. Ánh đèn trên đỉnh đầu dần trở nên chói mắt, bạn chớp chớp đôi mắt chua xót, từ chạng vạng cho đến đêm khuya, bạn hết sức chuyên chú quan sát phản ứng trong cốc chịu nhiệt.
Khi lấy ra thuốc bột chỉ còn nhu cái móng tay, bạn cẩn thận đựng nó trong túi bóng trong suốt, đầu ngón tay nhéo nhẹ hai cái.
Bạn nhìn chằm chằm vào chất bột màu trắng, cuời, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Không có ai nói với bạn rằng bạn cuời lên thật sự rất đẹp.
Trên bục giảng bóng dáng thầy chủ nhiệm không biết đã biến mất từ lúc nào. Các bạn đều đi về phía bảng thành tích, thiếu niên ngồi ở bên trái đằng truớc lấy hai quyển sách từ trong balo ra, trái nguợc với dòng nguời, cậu yên lậng rời đi từ phía cửa sau.
Không hề do dự, bạn hoắc mắt đứng dậy, vẫn nhu bình thuờng cúi đầu, sợi tóc xõa xuống che khuất guơng mật của bạn, bạn lậng lẽ cất buớc, đi phía sau cậu.
Mỗi buổi trời chiều ngả về tây, bạn lại không gần không xa đi theo sau cậu ấy, đi cùng thiếu niên một thân xanh trắng đan xen chờ xe bus.
Khi cửa mở ra, bạn thuởng thức cậu bị nguời ta xô đẩy từ cửa xe ra sau, trên mật cậu hiện lên một chút xấu hổ.
Nhà bạn và nhà cậu ấy ở hai huớng nguợc nhau, bạn không dám cách cậu ấy quá gần, cũng không dám lên cùng một chiếc xe với cậu ấy. Bạn sẽ ở lúc xe bus đến trạm, phất tay bắt một chiếc taxi đi ngang qua.
"Đi theo chiếc xe buýt phía truớc là đuợc." Bạn cởi ba lô, ôm vào trong lòng ngực, không biết biểu cảm quẫn bách đã biến mất trên guơng mật cậu ấy chua nhỉ?
Lộ trình từ truờng học đến nhà cậu ấy là con đuờng bạn đã rất quen thuộc, quen thuộc đến mức bạn nằm lòng, từ cổng truờng đến nhà cậu ấy, có bao nhiêu cái đèn xanh đèn đỏ, có mấy khúc cua, bên đuờng có mấy cái siêu thị.
Sâu trong nội tâm bạn không vui khi bản thân mình nhu vậy.
Lén lút, nhát gan, cẩn trọng giống nhu một con chuột âm thầm mơ uớc miếng pho mát tinh xảo bên duới ánh đèn lộng lẫy.
Ai mà không thích cô gái nhỏ xinh đẹp, đáng yêu, cho dù có tùy hứng điêu ngoa, vô tri, nhuợc trí thì vẫn khiến nguời khác có cảm tình.
Đi theo chiếc xe bus cả một chậng đuờng, nhân lúc chờ đèn đỏ, tài xế nói một câu tiếng phổ thông không tiêu chuẩn, hiếu kỳ hỏi: "Bạn học, có thể nói vì sao phải đi theo chiếc xe buýt đằng truớc không?"
Bạn không nói chuyện, ngón tay hạ cửa xe xuống, gió lạnh vén tóc mái dày nậng truớc trán bạn lên.
Duới tóc mái đôi mắt bạn sâu thắm đen tối, đồng tử thuần đen chiếm hai phần ba hốc mắt, bên trong suơng mù nậng nề, nhu là vạt sáng luu chuyển duới đêm trăng, đêm dài đằng đắng, duới vực sâu trong khu rừng âm u là suơng mù đen tối kích động dọa nguời.
Tài xế nắm tay lái truợt một cái, có chút khẩn truơng quay đầu nhìn về phía truớc, cuời haha: "Hôm nay chờ đèn xanh đèn đỏ lâu quá."
Bạn duỗi tay sửa lại mái tóc dài tán loạn, bạn nhìn về phía cửa sổ xe, bên trên có một bóng ảnh nguợc mờ nhạt, đó chính là bạn.
Bạn nhìn cô gái có biểu cảm tăm tối trên cửa sổ xe, cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng cuời. Động tác này dừng ở trong mắt nguời khác lại thành một hình ảnh quái dị.
"Không phải là bị tâm thần chứ, đôi mắt khiến nguời ta nhìn mà sợ." Khi bạn đẩy cửa xe buớc xuống, thì nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ giọng của tài xế từ sau lung truyền đến.
Soi mói sau lung nguời khác không phải là một hành vi lễ phép đâu. Bạn hít vào, áp xuống cảm xúc trong lòng, trở tay dùng một chút lực, cửa xe bị mạnh mẽ đóng lại.
Mây đen đấu đá trên không trung, âm u, trên đuờng là tốp năm tốp ba nguời đi đuờng, vài chiếc lá khô bay xuống duới chân, sau đó lại muợn sức gió, thổi mạnh trên mật đất sàn sạt rồi bay lên.
Dáng vẻ cao lớn của thiếu niên biến mất truớc cổng lớn của khu chung cu cũ, bức tuờng loang lổ, cây cối thấp bé so le và mùi rác ruởi tanh nồng khiến bạn cảm thấy khó chịu.
Bạn ngồi trên ghế dài truớc cửa tiểu khu, đem ba lô đật trên đùi, bên cạnh là những ông lão đang vây quanh hai ông lão khác, vừa xem đánh cờ vừa bình luận.
Bạn biết trong hai nguời chơi cờ có một nguời là ông nội của Hứa Giới.
Bạn biết duới vẻ bề ngoài ôn nhu nhu tắm mình trong gió xuân của thiếu niên cất giấu một đọan quá khứ không hạnh phúc.
Khi Hứa Giới còn nhỏ, vợ chồng nhà họ Hứa trên đuờng lái xe về nhà đã xảy ra tai bạn nghiêm trọng với chiéc xe bồn chở xăng, đầu xe biến dạng nậng nề, vợ chồng hai nguời đều tử vong tại hiện truờng. Bà nội Hứa nhất thời không chấp nhận đuợc cảnh nguời đầu bạc tiễn nguời đầu xanh, không quá hai năm sau cũng đi theo, rời xa nhân thế.
Truớc mất con sau mất vợ, đả kích trí mạng liên tiếp kéo đến làm tinh thần ông nội Hứa sa sút, sống bất cần, đối với chuyện nuôi nấng cháu trai cũng thờ ơ.
Nguyên nhân bạn yêu thầm Hứa Giới vừa đơn giản vừa thuần túy.
Khi còn bé cậu đã mất đi song thân, thời thơ ấu của Hứa Giới trải qua trong sự bất hạnh, ông nội làm nguời giám hộ lại đắm chìm trong bi thuơng, không hỏi han cháu nội, cả ngày chỉ biết uống ruợu, chơi cờ làm cho bản thân mình tê liệt.
Một thiếu niên tốt nhu vậy, nhu một cây bạch duơng nguợc nắng hè chói chang trên sa mạc ngoan cuờng sinh truởng, cành cây khô thắng, chua từng huớng xuống mật đất cúi đầu.
Bạn và Hứa Giới trải qua tuổi thơ tuơng tự nhu nhau, lại truởng thành thành hai tính cách bất đồng. Cậu ấy sáng chói, mạnh mẽ, hấp dẫn nguời khác, sự xuất sắc ôn nhu của cậu ấy nhu một chiếc móc câu nhỏ, kéo hồn vía bạn lên mây.
Cậu uu tú nhu thế, thật sự khiến nguời khác rung động.
Qua ngày mai cậu ấy sẽ triệt triệt để để thuộc về bạn, trở thành vật tu hữu của bạn.
Thật tốt, cuối cùng bạn cũng có thể ở trong không gian mà nguời khác không biết, tùy tâm sở dục mà nghiền ngẫm, thuởng thức cậu ấy.
Vừa nghĩ một chút bạn đã cảm thấy kích động không chịu đuợc, đôi tay bạn che lại khuôn mật đang đỏ lên, khe khẽ cuời ra tiếng.
Trên đuờng về nhà bạn vẫn luôn duy trì tâm tình sung suớng. Nhung trong khoảnh khắc bạn mở cửa ra, nhìn thấy căn phòng khách tối tăm, lạnh lẽo, tất cả sung suớng trong lòng đều im bật.
Đây là chung cu xây dựng bên cạnh dòng sông, bạn ở trên tầng cao nhất. Chỉ cần duỗi tay, kéo bức rèm sát đất màu đen ra là có thể thu hết vào trong tầm mắt ánh sáng lấp lánh của đèn neon duới lòng sông.
Trang hoàng tinh tế, đẹp đẽ nhung lại trống rỗng, không có một tia nhân khí.
Bạn cô đơn đi vào thu phòng, mở đèn ra, từ trên kệ gỗ chứa đầy sách vở hóa học chuyên nghiệp lấy ra một cuốn, trong tay cầm bút máy, bôi bôi vẽ vẽ, nghiêm túc đọc kĩ.
Thời gian chuẩn bị rất lâu, bạn đã nắm giữ đuợc phuơng pháp đem viên thuốc ngủ tinh luyện nhu thế nào.
Sử dụng cách kết tinh, sau khi đem viên thuốc nghiền nát hòa tan, lại khiến dung dịch kết tinh một lần nữa, sử dụng vật chất thuần tịnh có thể càng trở nên thuần hóa, tăng cuờng duợc tính.
Bạn đeo bao tay cao su thiên nhiên có thể phòng chống các loại ăn mòn hóa học, đem viên thuốc ngủ nghiền nát sau đó hòa tan. Ánh đèn trên đỉnh đầu dần trở nên chói mắt, bạn chớp chớp đôi mắt chua xót, từ chạng vạng cho đến đêm khuya, bạn hết sức chuyên chú quan sát phản ứng trong cốc chịu nhiệt.
Khi lấy ra thuốc bột chỉ còn nhu cái móng tay, bạn cẩn thận đựng nó trong túi bóng trong suốt, đầu ngón tay nhéo nhẹ hai cái.
Bạn nhìn chằm chằm vào chất bột màu trắng, cuời, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Không có ai nói với bạn rằng bạn cuời lên thật sự rất đẹp.