Giải Quyết Riêng
Chương 3
Sáu lần tống tiền, gộp chung vào với nhau chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ. Sáu đoạn phim ghi hình khiến người xem phải ngạt thở.
Trên màn hình nho nhỏ kia, lặp đi lặp lại cảnh tượng bé gái bị xe va đập, sau đó bị bắt lại. Cuộc trò chuyện của Chu Điền Sinh và chủ xe bên ngoài màn hình như vô số ruồi nhặng vo ve xung quanh.
Cô bé mới bốn tuổi.
Bị xe tông đến máu thịt be bét.
Chu Điền Sinh không hề có ý định dừng lại. Lão lần nữa không chế cô bé, ngồi chờ ở ven đường.
Tôi thật không thể hiểu được, tại sao trên đời lại tồn tại một tên ác quỷ như lão.
Cái ác của nhân loại thật sự không có giới hạn sao?
Lão đang dùng tính mạng của một bé gái mới bốn tuổi để đổi lấy tiền!
Không lâu sau.
Chiếc xe thứ bảy xuất hiện.
Chu Điền Sinh dùng chiêu trò cũ, chớp đúng thời cơ đẩy cô bé ra ngoài.
Lần này, chiếc xe không đụng phải cô bé.
Bé đã yếu ớt đến mức vừa bị đẩy ra đã lập tức ngã gục.
Chiếc xe lần này là một chiếc SUV. Gầm xe rất cao, không đè trúng cô bé.
Xe vừa phanh lại, Chu Điền Sinh đã vọt đến chỗ chiếc xe.
Lão thậm chí chẳng thèm bận tâm đến bé gái.
Bởi vì bé đã nói không nên lời nữa.
Chu Điền Sinh gõ kính xe: “Mày tông cháu gái tao rồi! Giải quyết chung hay riêng đây?”
“Để tôi gọi cấp cứu trước đã. Đến bệnh viện rồi nói.”
“Gọi cái gì mà gọi! Giải quyết riêng đi! Mày đưa tiền cho tao, chuyện này coi như bỏ qua.”
“Con bé ra nông nỗi này rồi, vẫn phải đưa đến bệnh viện trước đã.”
“Mày gọi điện thoại làm gì?! Không được gọi! Cúp mày cho tao!”
“Ông làm gì vậy? Buông ra! Đừng có giật điện thoại của tôi!”
“Được được được. Mày muốn gọi chứ gì? Mày gọi đi! Tao không rảnh hầu mày!”
“Ông làm gì đó? Buông con bé xuống! Dừng lại!”
…
Cảnh cuối cùng là Trịnh Minh xuất hiện trước màn hình, bế bé gái lên, ngoài miệng còn lầm bầm: “Vậy mà bỏ cháu gái chạy mất. Mẹ kiếp!”
Ông ấy không bắt được Chu Điền Sinh nhưng đã cứu được bé gái.
Toàn bộ bảy đoạn video hành trình, đến đây là kết thúc. Tổng cộng chỉ dài nửa tiếng.
…
Video đã phát xong, Ngô Chí Cường vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lần đầu tiên, tôi biết được mắt của con người cũng có thể đỏ như máu.
Hiện giờ, ông đang vô cùng rối loạn, hai tay đặt trên bàn, ngón tay nửa cong, có thể thấy được ông đang dùng sức nhưng không biết nên siết thành nắm đấm hay cào xuống mặt bàn.
Đội trưởng Vương đưa cho Ngô Chí Cường một điếu thuốc.
Ngô Chí Cường nhận lấy.
Tôi nhìn đội trưởng Vương, muốn dùng ánh mắt nhắc nhở anh không được hút thuốc trong sở cảnh sát.
Đội trưởng Vương không thèm để ý đến tôi, bước lên giúp Ngô Chí Cường châm thuốc.
Ông rít một hơi thật sâu, thổi ra một đoàn khói rồi hỏi đội trưởng Vương: “Bắt được Chu Điền Sinh chưa?”
Đội trưởng Vương lắc đầu: “Đã phát lệnh truy nã.”
“Vậy còn sáu chủ xe đã tông con gái tôi thì sao?”
“Đều được thả ra.”
“Sao anh lại thả bọn họ ra?!”
“Ông Ngô, thật xin lỗi, nhưng xét theo góc độ pháp lý, họ không chịu trách nhiệm hình sự.”
Ngô Chí Cường quay lại trừng mắt nhìn đội trưởng Vương, anh lại không nhìn thẳng vào ổng.
Ngô Chí Cường liền quay qua nhìn tôi, dường như hy vọng tôi có thể cho ông một câu trả lời khác.
Nhưng tôi cũng chỉ lắc đầu.
“Những gì đội trưởng nói là sự thật. Mấy vụ va chạm đó là Chu Điền Sinh cố ý dàn dựng tai nạn giao thông. Toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về Chu Điền Sinh. Những chủ xe đó không cố ý đụng người, với lại họ đều đã phanh gấp. Camera hành trình có ghi lại rõ ràng. Dù có xử phạt đi nữa thì cũng chỉ có thể bảo đội cảnh sát giao thông phạt cảnh cáo và phạt ít tiền mà thôi.”
Ngô Chí Cường cau mày.
“Bọn họ không mua bảo hiểm à? Tại sao không theo quy trình bảo hiểm?”
“Có hai người sợ đi tù do nhận thức pháp luật còn yếu. Một người sợ quy trình xử lý quá phức tạp. Một người thật sự có việc gấp. Hai người còn lại không có bảo hiểm.”
“Cho nên bọn họ có quyền giải quyết riêng sao?”
“Theo nguyên tắc thì không thể. Hành vi này là phạm pháp nhưng không tính là phạm tội. Dù có phạt bọn họ thì cùng lắm cũng chỉ phạt ít tiền, nặng nhất là tạm giam nhưng sẽ không bị kết án.”
“Pháp luật quy định như vậy sao?”
Tôi gật đầu.
Ngô Chí Cường nghiến răng.
“Trời ơi! Cái luật pháp chó má gì vậy?!”
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Tôi và đội trưởng Vương không thể cho ông đáp án nào tốt hơn.
Vì đó là sự thật.
Người dân khi đụng phải xe, cùng lắm là tranh chấp tiền bạc, họ sẽ vô cùng vui lòng làm theo quy trình bảo hiểm, cũng sẵn lòng gọi cảnh sát giao thông đến chủ trì công lý.
Nhưng một khi bọn họ đụng phải người thì sẽ hoàn toàn khác biệt.
Bọn họ tuyệt đối không muốn đụng đến bảo hiểm, cũng kịch liệt phản đối báo cảnh sát. Họ chỉ ước gì không ai biết đến chuyện này.
Nguyên nhân bắt nguồn từ tâm lý sợ hãi phải ngồi tù của những người gây tai nạn.
Hay phân tích sâu hơn… là từ nỗi sợ gây ra bởi sự thiếu hiểu biết của họ.
Thực chất đó chẳng phải chuyện gì to tát. Lái xe đụng trúng người, báo cảnh sát xong vẫn có thể sử dụng bảo hiểm và phân định trách nhiệm.
Rất hiếm trường hợp bị phán chịu trách nhiệm hình sự.
Thế nhưng vẫn có rất nhiều người vì ngu muội thiếu hiểu biết, hoặc vì nôn nóng gấp gáp mà chọn giải quyết riêng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy một đứa trẻ thân thể đẫm máu nằm trước đầu xe của mình, tất cả mọi người đều sẽ hoảng sợ. Tâm lý này tạo cơ hội cho Chu Điền Sinh dựng tình huống ăn vạ.
Giữa lúc im ắng, chuông điện thoại của Ngô Chí Cường vang lên.
Là cuộc gọi từ bệnh viện.
Ngô Vũ Hủy đã tỉnh lại.
Ba người chúng tôi vội vã lái xe đến bệnh viện.
Tôi nhìn thấy Ngô Vũ Hủy nằm trên giường bệnh.
Bé cứ nằm đó với những vết bầm tím đầy rẫy trên da, thạch cao và băng gạc gần như che kín cả cơ thể.
Trên đường đến đây, tôi từng tự hỏi câu đầu tiên bé sẽ nói khi nhìn thấy chúng tôi là gì.
Có lẽ sẽ gào khóc.
Có lẽ sẽ gọi ba.
Có lẽ sẽ bảo mình sợ hãi.
Nhưng tôi không ngờ rằng điều đầu tiên bé nói khi nhìn thấy tôi đứng ở cửa lại là: “Chú cảnh sát, tại sao mấy cô chú đó không cứu con?”
Câu hỏi này… đánh trực diện vào linh hồn chúng tôi.
Hiện tại, Ngô Chí Cường đang ở trong phòng bệnh cùng con gái, tôi và đội trưởng Vương thì đứng canh ngoài cửa.
Tôi hỏi đội trưởng Vương: “Đội trưởng, nằm viện trị liệu chắc là tốn nhiều tiền lắm hả?”
“Ừ. Ít nhất với một tài xế taxi như Ngô Chí Cường mà nói, khẳng định không đủ khả năng chi trả.”
“Vậy… đội trưởng, chúng ta có thể yêu cầu mấy chủ xe kia bồi thường không?”
Đội trưởng Vương lắc đầu: “Có thể, nhưng chỉ bồi thường được chút đỉnh thôi.”
“Tại sao chứ?’
“Mấy vụ tai nạn đó, nếu xét trách nhiệm thì Chu Điền Sinh là chủ mưu, mấy chủ xe cùng lắm chịu 10% trách nhiệm, thậm chí có thể không phải chịu trách nhiệm.”
“Vậy Ngô Vũ Hủy phải làm sao bây giờ? Cho dù bắt được Chu Điền Sinh đi nữa, năm sáu chục ngàn mà lão tống tiền được nói không chừng đã bị xài hết rồi.”
“Không biết. Bắt được trước rồi nói sau.”
Sau đó, chúng tôi trở về sở cảnh sát, vận động quyên góp nội bộ cho Ngô Vũ Hủy nhưng chỉ thu được hơn mười ngàn tệ, chẳng khác nào muối bỏ bể.
Lúc tôi đem tiền đến bệnh viện tìm Ngô Chí Cường, tình cờ gặp lại Trịnh Minh – chủ chiếc xe thứ bảy.
Bên cạnh ông ấy là một bé gái, cánh tay phải luôn cong cong về phía sau, trông như bị tàn tật.
“Cậu cảnh sát, xin chào.”
“Chào ông Trịnh, đây là con gái ông à?”
“Ừm. Con bé tám tuổi.”
“Ông tới đây để…”
“Tôi đưa con gái đi phục hồi chức năng. Tuần nào cũng đến đây. Còn cậu?”
“Sở cảnh sát quyên góp một ít tiền, muốn giúp đỡ Ngô Chí Cường.”
“À. Cậu cảnh sát, thật ra…”
Trịnh Minh nhét một chiếc túi vào tay tôi, nói: “Lần này tôi đến đây, có chuẩn bị một trăm ngàn, vốn định tự tay đưa cho ông ấy. Nếu đã gặp được cậu, vậy phiền cậu gửi giúp tôi. Cứ nói có người hảo tâm quyên góp là được.”
“Chuyện này…”
“Tôi cũng là người làm cha, có thể hiểu được tâm trạng của ông ấy.”
“Được. Vậy tôi thay mặt cô bé cảm ơn ông.”
Sau khi trở về đồn, tôi kể cho đội trưởng Vương nghe chuyện tôi tình cờ gặp lại Trịnh Minh và con gái ông ấy trong bệnh viện, cả chuyện Trịnh Minh quyên tiền giúp đỡ nữa.
Đội trưởng Vương nhìn tôi một cái, nói: “Cậu mới đến đây một năm, hẳn là không biết chuyện của Trịnh Minh.”
Tôi tò mò: “Đội trưởng, anh biết Trịnh Minh từ trước rồi à?”
Đội trưởng Vương gật đầu.
“Bốn năm trước, đứa con gái bốn tuổi của Trịnh Minh bị đám buôn người bắt cóc. Bọn buôn người ở khu vực chúng ta bắt cóc con nít phần lớn đều để bán lên vùng núi làm con dâu nuôi từ bé. Vì vậy lúc đó, bọn anh cũng dựa theo hướng này mà điều tra. Kết quả tìm mãi vẫn không thấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó không có tiến triển gì hết. Đến tận hai năm sau, Trịnh Minh nhìn thấy một cô bé ăn mặc rách rưới, bị tật cánh tay phải nắm áo người qua đường xin ăn. Lúc đó, Trịnh Minh nhìn một cái liền nhận ra đó là con gái của mình.”
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
“Trịnh Minh lập tức chạy đến bế con gái lên, định đưa con bé đi nhưng đám chăn dắt rình rập gần đó vội chạy ra. Lúc đó, đám chăn dắt có ba người, vây quanh Trịnh Minh, muốn cướp lấy đứa bé. Trịnh Minh là giáo sư đại học, trói gà còn không chặt nhưng vẫn liều chết bảo vệ con gái, cầm cự đến khi cảnh sát ở gần đó bước lại hù dọa đám người kia chạy đi.”
“Trịnh Minh gãy mấy hai cái xương sườn mới bảo vệ được con gái.”
“Sau đó, cảnh sát dựa vào mạnh mối mà con gái của Trịnh Minh cung cấp mới tìm ra hang ổ của đám chăn dắt ăn xin, lần theo manh mối, bắt trọn ổ cả băng nhóm đang định nhân lúc đêm khuya để đào tẩu. Lúc chạy trốn, bọn chúng còn đang khống chế mười mấy đứa trẻ tàn tật.”
“Sau khi bị bắt, chúng khai nhận những đứa bé đó đều là mua từ tay bọn buôn người, bọn chúng chỉ bắt đám trẻ đi kiếm tiền về cho chúng thôi.”
“Đám trẻ đó lớn nhất cũng chỉ 11 tuổi, đứa nhỏ nhất mới 5 tuổi. Hầu hết đều bị bẻ gãy tay chân, ngày nào cũng ra đường ăn xin, không nộp đủ 200 tệ sẽ không được ăn cơm, không nộp đủ 100 tệ sẽ bị đánh.”
“Lúc đó, anh đây thật muốn lùa bọn chúng vào phòng nào không có giám sát rồi đánh cho tàn phế hết mới thôi.”
Tôi tò mò hỏi: “Anh có đánh không?”
“Không có. Lúc đó đội trưởng không cho đánh.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó, theo lời khai của bọn chúng, mấy đứa bé đó đã tàn tật từ lúc mới bị mua về, những đứa không tàn tật đều đã bị bán vào trong núi.”
Đội trưởng Vương nói xong, lấy ra một điếu thuốc, nhưng vì đang ở trong sở, không hút được, chỉ đành ngậm trong miệng.
“Con gái của Trịnh Minh lúc bị bắt vẫn còn nguyên vẹn, đến lúc được tìm thấy thì đã tàn tật.”
“Theo lời con bé kể, tay con bé là bị đám buôn người bẻ gãy. Bọn chúng không đưa con bé đi chữa trị. Để lâu ngày, tay đã tàn phế, chỉ có thể cong về phía sau như bây giờ.”
Nghe được chuyện này, tôi mới nhận ra Trịnh Minh cũng là một người đáng thương. Chẳng trách ông ấy cho con gái của Ngô Chí Cường một trăm ngàn tệ. Hẳn ông ấy nghĩ đến con gái mình, cảm thấy cùng chung cảnh ngộ nên mới ra tay giúp đỡ.
“Rồi sao nữa? Có bắt được đám buôn người kia không?”
Đội trưởng Vương gật đầu.
“Đám buôn người đó là dân xứ khác, không phải dân địa phương. Bọn chúng từ nơi khác đến, bắt cóc trẻ con ở bên này rồi lại đem bán đi nơi khác.”
“Năm ngoái, cảnh sát bên đó dựa vào tình báo của chúng ta, thuận lợi bắt được đám người kia. Chỉ có điều những đứa trẻ bị bọn chúng bắt đi, phần lớn đều không rõ tung tích.”
Tôi đập tay lên đùi, mắng to: “Còn có chuyện như vậy nữa!”
Đội trưởng Vương dường như đã xem nhẹ hết thảy, giữ vững thái độ không nóng không lạnh, nói: “Làm trong ngành này lâu rồi, sẽ thấy đủ mọi loại chuyện. Mấy năm nay, cải cách và chỉnh đốn không ngừng, xã hội đã tốt lên nhiều rồi. Anh hiểu cậu muốn làm việc lớn. Nhưng mà cậu có biết không? Lúc chúng ta phải làm việc lớn, tức là ngoài kia đang có rất nhiều người phải chịu khổ.”
Anh vỗ vai tôi, cầm bật lửa đi ra ngoài châm thuốc.
Tôi bừng tỉnh ngộ.
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Đã nửa tháng trôi qua, chúng tôi vẫn chưa tìm được Chu Điền Sinh. Phải nói trước, cảnh sát không hề lười biếng, cũng không hề làm việc qua loa. Chúng tôi đã dùng mọi phương pháp có thể dùng, tìm mọi địa phương có thể tìm.
Nơi đó là rìa thành phố, cận nông thôn, không phải rừng sâu, không ở núi thẳm. Có thể tránh thoát cảnh sát nhất định phải có vốn kiến thức phản trinh sát vô cùng lớn. Một ông già nhặt ve chai kiếm sống như lão ta sao có thể có khả năng đó?
Dường như lão ta đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Điều này khiến chúng tôi nghi ngờ liệu Chu Điền Sinh có khi nào đã trốn ra nước ngoài rồi không.
Lúc tôi cũng tin vào suy đoán này thì vụ án có tiến triển mới.
Trên màn hình nho nhỏ kia, lặp đi lặp lại cảnh tượng bé gái bị xe va đập, sau đó bị bắt lại. Cuộc trò chuyện của Chu Điền Sinh và chủ xe bên ngoài màn hình như vô số ruồi nhặng vo ve xung quanh.
Cô bé mới bốn tuổi.
Bị xe tông đến máu thịt be bét.
Chu Điền Sinh không hề có ý định dừng lại. Lão lần nữa không chế cô bé, ngồi chờ ở ven đường.
Tôi thật không thể hiểu được, tại sao trên đời lại tồn tại một tên ác quỷ như lão.
Cái ác của nhân loại thật sự không có giới hạn sao?
Lão đang dùng tính mạng của một bé gái mới bốn tuổi để đổi lấy tiền!
Không lâu sau.
Chiếc xe thứ bảy xuất hiện.
Chu Điền Sinh dùng chiêu trò cũ, chớp đúng thời cơ đẩy cô bé ra ngoài.
Lần này, chiếc xe không đụng phải cô bé.
Bé đã yếu ớt đến mức vừa bị đẩy ra đã lập tức ngã gục.
Chiếc xe lần này là một chiếc SUV. Gầm xe rất cao, không đè trúng cô bé.
Xe vừa phanh lại, Chu Điền Sinh đã vọt đến chỗ chiếc xe.
Lão thậm chí chẳng thèm bận tâm đến bé gái.
Bởi vì bé đã nói không nên lời nữa.
Chu Điền Sinh gõ kính xe: “Mày tông cháu gái tao rồi! Giải quyết chung hay riêng đây?”
“Để tôi gọi cấp cứu trước đã. Đến bệnh viện rồi nói.”
“Gọi cái gì mà gọi! Giải quyết riêng đi! Mày đưa tiền cho tao, chuyện này coi như bỏ qua.”
“Con bé ra nông nỗi này rồi, vẫn phải đưa đến bệnh viện trước đã.”
“Mày gọi điện thoại làm gì?! Không được gọi! Cúp mày cho tao!”
“Ông làm gì vậy? Buông ra! Đừng có giật điện thoại của tôi!”
“Được được được. Mày muốn gọi chứ gì? Mày gọi đi! Tao không rảnh hầu mày!”
“Ông làm gì đó? Buông con bé xuống! Dừng lại!”
…
Cảnh cuối cùng là Trịnh Minh xuất hiện trước màn hình, bế bé gái lên, ngoài miệng còn lầm bầm: “Vậy mà bỏ cháu gái chạy mất. Mẹ kiếp!”
Ông ấy không bắt được Chu Điền Sinh nhưng đã cứu được bé gái.
Toàn bộ bảy đoạn video hành trình, đến đây là kết thúc. Tổng cộng chỉ dài nửa tiếng.
…
Video đã phát xong, Ngô Chí Cường vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lần đầu tiên, tôi biết được mắt của con người cũng có thể đỏ như máu.
Hiện giờ, ông đang vô cùng rối loạn, hai tay đặt trên bàn, ngón tay nửa cong, có thể thấy được ông đang dùng sức nhưng không biết nên siết thành nắm đấm hay cào xuống mặt bàn.
Đội trưởng Vương đưa cho Ngô Chí Cường một điếu thuốc.
Ngô Chí Cường nhận lấy.
Tôi nhìn đội trưởng Vương, muốn dùng ánh mắt nhắc nhở anh không được hút thuốc trong sở cảnh sát.
Đội trưởng Vương không thèm để ý đến tôi, bước lên giúp Ngô Chí Cường châm thuốc.
Ông rít một hơi thật sâu, thổi ra một đoàn khói rồi hỏi đội trưởng Vương: “Bắt được Chu Điền Sinh chưa?”
Đội trưởng Vương lắc đầu: “Đã phát lệnh truy nã.”
“Vậy còn sáu chủ xe đã tông con gái tôi thì sao?”
“Đều được thả ra.”
“Sao anh lại thả bọn họ ra?!”
“Ông Ngô, thật xin lỗi, nhưng xét theo góc độ pháp lý, họ không chịu trách nhiệm hình sự.”
Ngô Chí Cường quay lại trừng mắt nhìn đội trưởng Vương, anh lại không nhìn thẳng vào ổng.
Ngô Chí Cường liền quay qua nhìn tôi, dường như hy vọng tôi có thể cho ông một câu trả lời khác.
Nhưng tôi cũng chỉ lắc đầu.
“Những gì đội trưởng nói là sự thật. Mấy vụ va chạm đó là Chu Điền Sinh cố ý dàn dựng tai nạn giao thông. Toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về Chu Điền Sinh. Những chủ xe đó không cố ý đụng người, với lại họ đều đã phanh gấp. Camera hành trình có ghi lại rõ ràng. Dù có xử phạt đi nữa thì cũng chỉ có thể bảo đội cảnh sát giao thông phạt cảnh cáo và phạt ít tiền mà thôi.”
Ngô Chí Cường cau mày.
“Bọn họ không mua bảo hiểm à? Tại sao không theo quy trình bảo hiểm?”
“Có hai người sợ đi tù do nhận thức pháp luật còn yếu. Một người sợ quy trình xử lý quá phức tạp. Một người thật sự có việc gấp. Hai người còn lại không có bảo hiểm.”
“Cho nên bọn họ có quyền giải quyết riêng sao?”
“Theo nguyên tắc thì không thể. Hành vi này là phạm pháp nhưng không tính là phạm tội. Dù có phạt bọn họ thì cùng lắm cũng chỉ phạt ít tiền, nặng nhất là tạm giam nhưng sẽ không bị kết án.”
“Pháp luật quy định như vậy sao?”
Tôi gật đầu.
Ngô Chí Cường nghiến răng.
“Trời ơi! Cái luật pháp chó má gì vậy?!”
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Tôi và đội trưởng Vương không thể cho ông đáp án nào tốt hơn.
Vì đó là sự thật.
Người dân khi đụng phải xe, cùng lắm là tranh chấp tiền bạc, họ sẽ vô cùng vui lòng làm theo quy trình bảo hiểm, cũng sẵn lòng gọi cảnh sát giao thông đến chủ trì công lý.
Nhưng một khi bọn họ đụng phải người thì sẽ hoàn toàn khác biệt.
Bọn họ tuyệt đối không muốn đụng đến bảo hiểm, cũng kịch liệt phản đối báo cảnh sát. Họ chỉ ước gì không ai biết đến chuyện này.
Nguyên nhân bắt nguồn từ tâm lý sợ hãi phải ngồi tù của những người gây tai nạn.
Hay phân tích sâu hơn… là từ nỗi sợ gây ra bởi sự thiếu hiểu biết của họ.
Thực chất đó chẳng phải chuyện gì to tát. Lái xe đụng trúng người, báo cảnh sát xong vẫn có thể sử dụng bảo hiểm và phân định trách nhiệm.
Rất hiếm trường hợp bị phán chịu trách nhiệm hình sự.
Thế nhưng vẫn có rất nhiều người vì ngu muội thiếu hiểu biết, hoặc vì nôn nóng gấp gáp mà chọn giải quyết riêng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy một đứa trẻ thân thể đẫm máu nằm trước đầu xe của mình, tất cả mọi người đều sẽ hoảng sợ. Tâm lý này tạo cơ hội cho Chu Điền Sinh dựng tình huống ăn vạ.
Giữa lúc im ắng, chuông điện thoại của Ngô Chí Cường vang lên.
Là cuộc gọi từ bệnh viện.
Ngô Vũ Hủy đã tỉnh lại.
Ba người chúng tôi vội vã lái xe đến bệnh viện.
Tôi nhìn thấy Ngô Vũ Hủy nằm trên giường bệnh.
Bé cứ nằm đó với những vết bầm tím đầy rẫy trên da, thạch cao và băng gạc gần như che kín cả cơ thể.
Trên đường đến đây, tôi từng tự hỏi câu đầu tiên bé sẽ nói khi nhìn thấy chúng tôi là gì.
Có lẽ sẽ gào khóc.
Có lẽ sẽ gọi ba.
Có lẽ sẽ bảo mình sợ hãi.
Nhưng tôi không ngờ rằng điều đầu tiên bé nói khi nhìn thấy tôi đứng ở cửa lại là: “Chú cảnh sát, tại sao mấy cô chú đó không cứu con?”
Câu hỏi này… đánh trực diện vào linh hồn chúng tôi.
Hiện tại, Ngô Chí Cường đang ở trong phòng bệnh cùng con gái, tôi và đội trưởng Vương thì đứng canh ngoài cửa.
Tôi hỏi đội trưởng Vương: “Đội trưởng, nằm viện trị liệu chắc là tốn nhiều tiền lắm hả?”
“Ừ. Ít nhất với một tài xế taxi như Ngô Chí Cường mà nói, khẳng định không đủ khả năng chi trả.”
“Vậy… đội trưởng, chúng ta có thể yêu cầu mấy chủ xe kia bồi thường không?”
Đội trưởng Vương lắc đầu: “Có thể, nhưng chỉ bồi thường được chút đỉnh thôi.”
“Tại sao chứ?’
“Mấy vụ tai nạn đó, nếu xét trách nhiệm thì Chu Điền Sinh là chủ mưu, mấy chủ xe cùng lắm chịu 10% trách nhiệm, thậm chí có thể không phải chịu trách nhiệm.”
“Vậy Ngô Vũ Hủy phải làm sao bây giờ? Cho dù bắt được Chu Điền Sinh đi nữa, năm sáu chục ngàn mà lão tống tiền được nói không chừng đã bị xài hết rồi.”
“Không biết. Bắt được trước rồi nói sau.”
Sau đó, chúng tôi trở về sở cảnh sát, vận động quyên góp nội bộ cho Ngô Vũ Hủy nhưng chỉ thu được hơn mười ngàn tệ, chẳng khác nào muối bỏ bể.
Lúc tôi đem tiền đến bệnh viện tìm Ngô Chí Cường, tình cờ gặp lại Trịnh Minh – chủ chiếc xe thứ bảy.
Bên cạnh ông ấy là một bé gái, cánh tay phải luôn cong cong về phía sau, trông như bị tàn tật.
“Cậu cảnh sát, xin chào.”
“Chào ông Trịnh, đây là con gái ông à?”
“Ừm. Con bé tám tuổi.”
“Ông tới đây để…”
“Tôi đưa con gái đi phục hồi chức năng. Tuần nào cũng đến đây. Còn cậu?”
“Sở cảnh sát quyên góp một ít tiền, muốn giúp đỡ Ngô Chí Cường.”
“À. Cậu cảnh sát, thật ra…”
Trịnh Minh nhét một chiếc túi vào tay tôi, nói: “Lần này tôi đến đây, có chuẩn bị một trăm ngàn, vốn định tự tay đưa cho ông ấy. Nếu đã gặp được cậu, vậy phiền cậu gửi giúp tôi. Cứ nói có người hảo tâm quyên góp là được.”
“Chuyện này…”
“Tôi cũng là người làm cha, có thể hiểu được tâm trạng của ông ấy.”
“Được. Vậy tôi thay mặt cô bé cảm ơn ông.”
Sau khi trở về đồn, tôi kể cho đội trưởng Vương nghe chuyện tôi tình cờ gặp lại Trịnh Minh và con gái ông ấy trong bệnh viện, cả chuyện Trịnh Minh quyên tiền giúp đỡ nữa.
Đội trưởng Vương nhìn tôi một cái, nói: “Cậu mới đến đây một năm, hẳn là không biết chuyện của Trịnh Minh.”
Tôi tò mò: “Đội trưởng, anh biết Trịnh Minh từ trước rồi à?”
Đội trưởng Vương gật đầu.
“Bốn năm trước, đứa con gái bốn tuổi của Trịnh Minh bị đám buôn người bắt cóc. Bọn buôn người ở khu vực chúng ta bắt cóc con nít phần lớn đều để bán lên vùng núi làm con dâu nuôi từ bé. Vì vậy lúc đó, bọn anh cũng dựa theo hướng này mà điều tra. Kết quả tìm mãi vẫn không thấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó không có tiến triển gì hết. Đến tận hai năm sau, Trịnh Minh nhìn thấy một cô bé ăn mặc rách rưới, bị tật cánh tay phải nắm áo người qua đường xin ăn. Lúc đó, Trịnh Minh nhìn một cái liền nhận ra đó là con gái của mình.”
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
“Trịnh Minh lập tức chạy đến bế con gái lên, định đưa con bé đi nhưng đám chăn dắt rình rập gần đó vội chạy ra. Lúc đó, đám chăn dắt có ba người, vây quanh Trịnh Minh, muốn cướp lấy đứa bé. Trịnh Minh là giáo sư đại học, trói gà còn không chặt nhưng vẫn liều chết bảo vệ con gái, cầm cự đến khi cảnh sát ở gần đó bước lại hù dọa đám người kia chạy đi.”
“Trịnh Minh gãy mấy hai cái xương sườn mới bảo vệ được con gái.”
“Sau đó, cảnh sát dựa vào mạnh mối mà con gái của Trịnh Minh cung cấp mới tìm ra hang ổ của đám chăn dắt ăn xin, lần theo manh mối, bắt trọn ổ cả băng nhóm đang định nhân lúc đêm khuya để đào tẩu. Lúc chạy trốn, bọn chúng còn đang khống chế mười mấy đứa trẻ tàn tật.”
“Sau khi bị bắt, chúng khai nhận những đứa bé đó đều là mua từ tay bọn buôn người, bọn chúng chỉ bắt đám trẻ đi kiếm tiền về cho chúng thôi.”
“Đám trẻ đó lớn nhất cũng chỉ 11 tuổi, đứa nhỏ nhất mới 5 tuổi. Hầu hết đều bị bẻ gãy tay chân, ngày nào cũng ra đường ăn xin, không nộp đủ 200 tệ sẽ không được ăn cơm, không nộp đủ 100 tệ sẽ bị đánh.”
“Lúc đó, anh đây thật muốn lùa bọn chúng vào phòng nào không có giám sát rồi đánh cho tàn phế hết mới thôi.”
Tôi tò mò hỏi: “Anh có đánh không?”
“Không có. Lúc đó đội trưởng không cho đánh.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó, theo lời khai của bọn chúng, mấy đứa bé đó đã tàn tật từ lúc mới bị mua về, những đứa không tàn tật đều đã bị bán vào trong núi.”
Đội trưởng Vương nói xong, lấy ra một điếu thuốc, nhưng vì đang ở trong sở, không hút được, chỉ đành ngậm trong miệng.
“Con gái của Trịnh Minh lúc bị bắt vẫn còn nguyên vẹn, đến lúc được tìm thấy thì đã tàn tật.”
“Theo lời con bé kể, tay con bé là bị đám buôn người bẻ gãy. Bọn chúng không đưa con bé đi chữa trị. Để lâu ngày, tay đã tàn phế, chỉ có thể cong về phía sau như bây giờ.”
Nghe được chuyện này, tôi mới nhận ra Trịnh Minh cũng là một người đáng thương. Chẳng trách ông ấy cho con gái của Ngô Chí Cường một trăm ngàn tệ. Hẳn ông ấy nghĩ đến con gái mình, cảm thấy cùng chung cảnh ngộ nên mới ra tay giúp đỡ.
“Rồi sao nữa? Có bắt được đám buôn người kia không?”
Đội trưởng Vương gật đầu.
“Đám buôn người đó là dân xứ khác, không phải dân địa phương. Bọn chúng từ nơi khác đến, bắt cóc trẻ con ở bên này rồi lại đem bán đi nơi khác.”
“Năm ngoái, cảnh sát bên đó dựa vào tình báo của chúng ta, thuận lợi bắt được đám người kia. Chỉ có điều những đứa trẻ bị bọn chúng bắt đi, phần lớn đều không rõ tung tích.”
Tôi đập tay lên đùi, mắng to: “Còn có chuyện như vậy nữa!”
Đội trưởng Vương dường như đã xem nhẹ hết thảy, giữ vững thái độ không nóng không lạnh, nói: “Làm trong ngành này lâu rồi, sẽ thấy đủ mọi loại chuyện. Mấy năm nay, cải cách và chỉnh đốn không ngừng, xã hội đã tốt lên nhiều rồi. Anh hiểu cậu muốn làm việc lớn. Nhưng mà cậu có biết không? Lúc chúng ta phải làm việc lớn, tức là ngoài kia đang có rất nhiều người phải chịu khổ.”
Anh vỗ vai tôi, cầm bật lửa đi ra ngoài châm thuốc.
Tôi bừng tỉnh ngộ.
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Đã nửa tháng trôi qua, chúng tôi vẫn chưa tìm được Chu Điền Sinh. Phải nói trước, cảnh sát không hề lười biếng, cũng không hề làm việc qua loa. Chúng tôi đã dùng mọi phương pháp có thể dùng, tìm mọi địa phương có thể tìm.
Nơi đó là rìa thành phố, cận nông thôn, không phải rừng sâu, không ở núi thẳm. Có thể tránh thoát cảnh sát nhất định phải có vốn kiến thức phản trinh sát vô cùng lớn. Một ông già nhặt ve chai kiếm sống như lão ta sao có thể có khả năng đó?
Dường như lão ta đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Điều này khiến chúng tôi nghi ngờ liệu Chu Điền Sinh có khi nào đã trốn ra nước ngoài rồi không.
Lúc tôi cũng tin vào suy đoán này thì vụ án có tiến triển mới.