Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Giải Mộng

Chương 15: C15: Chương 15



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lâm Tùy Ý sốt ruột nghe tiếng tim đập của Trịnh Tích, muốn kiểm tra Trịnh Tích còn sống hay không, nôn nóng và cuống quít khiến cậu quên mất nguy hiểm ‘bái lạy’ trong mơ.
Lâm Tùy Ý không thể trách Trịnh Tích. Đây là lần đầu tiên cậu vào mộng, thậm chí trước khi nhập mộng biết rất ít về giải mộng. Cậu quá cùi bắp, nếu không phải nhìn thấy chỗ đầu gối Trịnh Tích dính bùn đất, cậu sẽ không liên tưởng đến việc quỳ lạy làm người lạy có thể thấy thứ trong núi.
Có lẽ đi mệt mỏi chân cậu sẽ ngồi quỳ xuống nghỉ ngơi, có lẽ sẽ bất cẩn vướng ngã giống Phương Kiền…
Nếu đã quỳ, tai hoạ hung thần gì đó Lâm Tùy Ý chỉ có thể làm hết sức mình.
Hiện tại là khoảng giữa đêm, cậu quỳ cũng đã lâu, dù sao hung thần vẫn chưa tới tìm mình, cậu có thể tranh thủ làm chút việc trước khi hung thần đến.
Lâm Tùy Ý muốn tận lực lưu lại chút manh mối cho Lâu Lệ. Quỳ lạy mới có thể thấy thứ không thể thấy, cậu cảm thấy sẽ không ai ép được Lâu Lệ quỳ xuống, cho nên cứ để cậu làm.
Lâm Tùy Ý nhìn về phía thi thể Trịnh Tích. Trừ đầu gối bùn đất, điểm đáng ngờ nhất là bụng Trịnh Tích.
Ký ức Lâm Tùy Ý hơi mơ hồ. Cậu không nhớ trước khi mình quỳ xuống, bụng Trịnh Tích có phồng hay chưa, nhưng tóm lại bụng Trịnh Tích phồng lên là bất thường.
Cậu cẩn thận kéo nhẹ áo Trịnh Tích lên trên, lộ ra cái bụng.
Bụng Trịnh Tích phồng lên xác thực không phải do quần áo, mà là bụng to như bà bầu mang thai, da bụng bị căng đến đổi màu.
Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi, bàn tay chạm vào bụng Trịnh Tích.
Không ngoài ý muốn, Lâm Tùy Ý cảm nhận được động đậy rõ ràng dưới da bụng.
Cậu chưa từng làm bố, không biết thai động như thế nào. Nhưng trực giác Lâm Tùy Ý nói rằng không phải là xúc cảm hiện tại, bởi vì thai nhi sẽ không uốn éo thành hình chữ ‘S’ như rắn bò.
Trong bụng Trịnh Tích rất có thể là một con rắn.
Lâm Tùy Ý trừng to mắt, thậm chí cậu có thể thấy hình dáng con rắn bơi lội nhô lên mặt bụng.
Sau đó, cái bụng đột nhiên nứt toác, thứ bên trong há mồm, xé bụng chui ra.
Gần như là bản năng cầu sinh, Lâm Tùy Ý lập tức rụt tay về.
Cậu sởn tóc gáy nhìn cảnh trước mắt. Một con rắn nhỏ bằng bàn tay lớn chui ra khỏi bụng Trịnh Tích. Nó lè lưỡi, phát hiện được sự tồn tại của Lâm Tùy Ý trong không khí. Đồng tử rắn hướng về phía cậu, yên lặng nhìn Lâm Tùy Ý.
Máu toàn thân Lâm Tùy Ý ngừng chảy. Cậu xoay người bỏ chạy.

Chân dẫm lên cành khô trên mặt đất kêu ‘tách tách’. Cậu chạy thục mạng hết sức, chạy đến mức hết hơi mới thả chậm bước chân, nhưng vẫn đi chậm về phía trước, không dám dừng lại.
Rất nhiều người sợ rắn. Rắn vốn tượng trưng cho nguy hiểm, huống chi đây là một con rắn chui ra từ bụng Trịnh Tích.
Lâm Tùy Ý chạy rất xa, lòng còn sợ hãi.
Càng ngày càng nhiều nghi vấn tràn ngập trái tim cậu.
Tại sao có rắn từ trong bụng Trịnh Tích chui ra?
Trịnh Tích rốt cuộc chết như thế nào?
Cách cậu chết có phải cũng sẽ giống Trịnh Tích, sẽ có một con rắn chui ra từ bụng cậu?
Nghĩ tới đây, Lâm Tùy Ý dừng bước chân.
Lâu Lệ từng nói, hung thần sẽ không thất thủ, trừ phi cậu thoát khỏi giấc mơ, bằng không kể cả có dùng Cân Đẩu Vân* chạy xa vạn dặm, cậu vẫn ở trong mộng.
Cậu cần quay lại, con rắn đó là manh mối giải mộng.
Lâm Tùy Ý xoa xoa ngực, trấn an trái tim đập loạn trong ngực.
Theo sau cậu ngẩng đầu nhìn trời. Trời tối om nặng nề, cậu vẫn đang trong khoảng thời gian hung thần xuất hiện hại người.
Nhưng sắc trời càng tối, Lâm Tùy Ý ngược lại nhẹ lòng một chút.
Từ lúc cậu quỳ đến bây giờ đã khá lâu, nhưng cậu vẫn còn sống, con rắn kia cũng không đuổi theo cậu. Lâm Tùy Ý mặc định xem tín hiệu này là: cậu chưa chọc hung thần.
Đây là buổi tối thứ ba cậu ở trong mộng. Đêm thứ nhất trời tối sầm, chó đen liền xuất hiện, đêm thứ hai trời tối sầm, Ứng Triều Hà xuất hiện, nhưng cậu còn sống.
Có lẽ đầu gối chấm đất chỉ làm mình nhìn thấy những thứ không thể thấy, chứ không đại biểu chọc hung thần, bởi vì cậu thiếu một đối tượng ‘bái lạy’.
An ủi bản thân xong xuôi, Lâm Tùy Ý quay về theo đường cũ.
Lúc này cậu mới có can đảm quan sát núi cao sau khi quỳ.
Chung quanh lúc này không giống lúc mới vào núi. Sương mù dày đặc tan đi, cây cối xanh um trở nên héo húa, mặt đất ẩm ướt lầy lội như cũ, nhưng mặt đường chồng chất không ít lá rụng cành khô, giảm bớt khó khăn đi đường.

Cũng nhiều hơn những thanh âm kỳ quái. Trước đó trong núi im ắng, im đến độ làm người hốt hoảng, hiện tại lại có thêm thanh âm ‘sột sột soạt soạt’.
Bởi vì Lâm Tùy Ý thấy rắn, cho nên không khó đoán động tĩnh này là gì. Chỉ sợ là tiếng rắn bò trên lá khô.
Trong núi không chỉ có một con rắn chui ra từ bụng Trịnh Tích.
Còn có tiếng nước, là âm thanh cái gì đó va vào mặt nước.
Âm thanh đó thỉnh thoảng xuất hiện khiến Lâm Tùy Ý căng chặt thần kinh. Để quay trở lại chỗ thi thể Trịnh Tích, Lâm Tùy Ý phải dùng hết sức lực toàn thân.
Thi thể Trịnh Tích vẫn nằm nơi đó, con rắn cũng không đi mất, mà rúc bên cạnh thi thể Trịnh Tích, như trẻ con gào khóc đòi ăn.
Nhưng chờ đến khi Lâm Tùy Ý đi tới gần mới phát hiện, con rắn đang ăn thịt Trịnh Tích.
Từng miếng từng miếng thịt bị xé xuống nuốt vào bụng, cơ thể con rắn phình to, nó lại như không biết no vẫn gặm thịt, như thể muốn ăn toàn bộ cơ thể Trịnh Tích.
Lâm Tùy Ý nổi da gà. Cậu nhặt một cục đá nhỏ dưới đất, ném qua chỗ con rắn.
Thân con rắn bị đập lệch sang một bên, rồi rất mau đứng thẳng. Nó phát hiện Lâm Tùy Ý, ‘xì xì’ hướng Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý nắm trong tay vài cục đá, mỗi một cục đá đều ném chuẩn vào thân rắn. Rắn càng ‘xì xì’, cậu càng ném mạnh tay.
Nếu rắn giết cậu, thế thì ngay từ lúc ném cục đá đầu tiên đã bò tới, chứ không phải chỉ lè lưỡi cảnh cáo.
Tới khi hai tay Lâm Tùy Ý nhấc một cục đá to lên, con rắn bị cậu hù, xoay thân chui sâu vào núi rừng.
Lâm Tùy Ý ném cục đá xuống, đi lại gần Trịnh Tích, cậu ngừng lại.
Lâu Lê từng nói với Lâm Tùy Ý, khởi nguyên giải mộng là từ Đạo giáo, Trịnh Tích cũng là đạo sĩ Thầy Giải Mộng, mà Đạo giáo tôn trọng xuống mồ an nhiên.
Lâm Tùy Ý không thể mặc kệ Trịnh Tích nằm giữa rừng núi hoang vu. Cậu khom lưng vốc lá khô, qua loa che xác Trịnh Tích, sau đó mới đuổi theo con rắn.
Không biết là rắn mới sinh chưa ăn no hay bị Lâm Tùy Ý dùng đá ném vài cái, tốc độ bò của nó không mau. Lâm Tùy Ý có thể bám theo rắn ở khoảng cách an toàn, cũng không đến mức bị bỏ xa.
Thính giác của rắn kém, không phát hiện Lâm Tùy Ý theo đuôi.

Lâm Tùy Ý nhìn con rắn bò theo một hướng, mà hình như mấy âm thanh xào xạc cũng phát ra từ hướng đó. Tiếng đánh vào mặt nước cũng càng ngày càng rõ ràng.
Theo đuôi một lát, Lâm Tùy Ý đi tới địa điểm rắn hướng đến.
Cậu thấy một cái miếu, trước cửa miếu cắm nửa cây nhang bị gió thổi tắt, tàn giấy vàng sau khi đốt, trên mặt đất còn có dấu vết quỳ lạy mới.
Kiến trúc quy mô của miếu không lớn, hơi giống miếu thổ địa. Vật liệu xây miếu không phải gỗ, mà là đất đá xây thành.
Cửa miếu treo một bảng tên, nhưng trên bảng tên bò đầy rắn, Lâm Tùy Ý nhìn không thấy chữ trên bảng.
Rắn từ bốn phương tám hướng đều bò vào trong miếu này.
Quá nhiều rắn, bầy rắn rậm rạp làm người ta tê dại da đầu. Lâm Tùy Ý không dám tùy tiện tới gần miếu, cậu tránh sau thân cây, kiên nhẫn chờ tất cả rắn vào miếu.
Nhưng rắn quá nhiều, cuồn cuộn không ngừng. Lâm Tùy Ý chờ đến khi ánh mặt trời ló rạng cũng chưa chờ được cơ hội tới gần miếu.
Mặt trời đã hiện, theo quy luật hai ngày trước, Ứng Triều Hà sẽ vào núi lúc sáng sớm, Lâm Tùy Ý đoán nơi này chính là mục đích Ứng Triều Hà vào núi. Cậu không dám đến gần quá, đang muốn tìm vị trí an toàn khác, bả vai bỗng bị vỗ một cái.
Như biết Lâm Tùy Ý sẽ bị dọa giật mình, một bàn tay to lập tức bịt kín miệng cậu.
Lâu Lệ nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý không kịp thét chói tai kinh hãi biến thành mừng rỡ, tuy Lâu Lệ che miệng làm đau cậu, cậu vẫn hé miệng thì thào không thành tiếng “Lâu tiên sinh”.
Xác định Lâm Tùy Ý sẽ không hét, Lâu Lệ mới buông ra: “Trời đã sáng, Ứng Triều Hà sắp đến, đã xảy ra chuyện gì xuống núi rồi nói.”
Lâm Tùy Ý chỉ vào miếu: “Lâu tiên sinh, Ứng Triều Hà chắc chắn sẽ đến miếu, chúng ta không chờ xem cô ấy tế bái cái gì hả?”
Lâu Lệ nhìn theo ngón tay Lâm Tùy Ý: “Miếu?”
Lâm Tùy Ý ngay sau đó ý thức được miếu cũng là thứ sau khi quỳ lạy mới có thể thấy. Lâu Lệ không quỳ nên không thấy miếu.
Đây hẳn là nơi lúc trước Lâu Lệ và Trịnh Tích phát hiện tàn hương khói, dấu vết quỳ lạy trước cửa miếu cũng là của Trịnh Tích.
Cậu biết rồi, phương thức Trịnh Tích chọc hung thần là quỳ lạy thứ trong miếu.
Thứ trong miếu quả nhiên là hung thần.
Chỉ cần biết thứ được cung phụng trong miếu là cái gì, như vậy việc Trịnh Tích chọc hung thần và đối tượng Ứng Triều Hà tế bái sẽ có thể giải quyết dễ dàng.
Đáp án gần ngay trước mắt, Lâu Lệ lại sầm mặt: “Cậu thấy cái gì?”
Lâm Tùy Ý bị sắc mặt Lâu Lệ dọa: “Miếu… Miếu, còn… Còn có rắn.”
Lâu Lệ hỏi: “Vì sao?”

Lâm Tùy Ý đoán là Lâu Lệ hỏi mình vì sao có thể thấy, cậu lắp bắp giải thích: “Tôi không cẩn thận đã quỳ, nhưng Lâu tiên sinh, tôi không có quỳ lạy miếu.”
Lâu Lệ chỉ vào hướng Lâm Tùy Ý vừa mới chỉ: “Miếu ở chỗ đó?”
Lâm Tùy Ý cứng đờ gật đầu: “Đúng, còn có rất nhiều rắn. Tất cả rắn đều bò vào trong miếu… Có rất nhiều, rất nhiều rắn.”
Lâu Lệ nói: “Cậu có thể thấy những thứ đó vì cậu nửa chọc hung thần, cậu chưa hoàn thành động tác chọc hung thần, hung thần sẽ không giết cậu, nhưng hung thần đã theo dõi cậu. Ứng Triều Hà lên núi còn một chặng đường phải đi. Lâm Tùy Ý, cậu muốn trước khi Ứng Triều Hà tới đi xem tình huống trong miếu rốt cuộc là như thế nào, đừng động vào rắn, cũng đừng chọc hung thần, kể cả phải hướng miếu bái một lần, cũng phải biết tình huống trong miếu.”
“Nghe không!”
“Nghe. Vâng!”
Lâm Tùy Ý bị ngữ khí Lâu Lệ dọa sợ. Trái tim cậu lại bắt đầu nhảy ‘bang bang’.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý chạy tới gần miếu. Cậu trốn sau một cây cột miếu, thử nhìn vào trong.
Lâm Tùy Ý khẩn trương nuốt nước miếng. Cậu từ ngữ khí Lâu Lệ nghe hiểu bị hung thần theo dõi không phải chuyện tốt, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện, thậm chí đêm nay sẽ gặp hung thần. Cho nên cậu tính sau khi xuống núi sẽ nói cho Lâu Lệ nghe mình đã thấy những gì, thấy được là có thể giải mộng và mau chóng rời khỏi mộng trước đêm nay.
Lâm Tùy Ý nhìn vào trong miếu.
Bày biện trong miếu càng thêm cổ quái, lọt vào tầm mắt cậu là một hồ nước, rắn bò vào trong miếu nhảy xuống nước.
Sau đó rắn quấn lấy rắn, đám rắn cuồn cuộn phập phồng theo sóng nước.
Xem xong hồ nước, ánh mắt Lâm Tùy Ý nhích lên trên.
Phía sau hồ nước có một bệ thờ cúng, nhưng trên bệ thờ không có tượng đá cung phụng.
Hoặc nói nguyên bản vốn có tượng đá, nhưng tượng đá đã bị di rời, bởi vì trên bệ thờ có bột phấn rơi vãi.
Tượng đá đi đâu rồi?
Lâm Tùy Ý sờ mặt, vừa nãy Lâu Lệ bịt miệng làm da mặt cậu hơi đau.
Cậu giơ tay sờ sờ, tay dính đầy phấn trắng.
Lâm Tùy Ý cứng ngắc, quay đầu lại nhìn về phía Lâu Lệ xa xa: “Lâu tiên sinh, tôi không thấy gì hết.”
Lâu Lệ đáp: “Vậy cậu lạy thử xem?”

*Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không có hình dạng đám mây, bay cao được 10 vạn 8 nghìn dặm


Chương trước Chương tiếp
Loading...