Giả Vờ Ngoan
Chương 6: C6: Cô ấy quá mê người
Ngụy Triêm Y đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, có điều Úc Thanh đã bảo cô suy nghĩ thật kỹ, cô tất nhiên cũng sẽ làm bộ làm tịch vài ngày.
Cho nên cả ngày cô đều ở trong căn hộ một người mà Mạc Khả thuê cho mình, rất có tinh thần của người đi theo đuổi người ta, ngày ngày bảo dưỡng nhan sắc, cho dù làm trạch nữ* thì cũng phải làm một cô trạch nữ xinh đẹp nhất.
*Trạch nữ: Ý chỉ đứa con gái suốt ngày ở nhà, xem phim, chơi game, không muốn ra ngoài
Mạc Khả với Tô Lăng thay phiên tới xem cô, không hề thấy lạ khi mỗi lần tới thì cô đều đang mân mê gương mặt kia của mình. Ngụy đại tiểu thư vô cùng thích cái đẹp, quý trọng nhất chính là gương mặt kia của bản thân, dùng cách nói của cô mà nói thì cái “túi da” này chính là tự tin tư bản của cô, phải “kinh doanh” nó thật tốt.
Đương nhiên, cô luôn luôn khống chế chuyện này rất tốt, ít nhất thì Mạc Khả chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn cô, cũng chưa từng thấy cô gái nào để ý chuyện này nhiều như cô, nói cô không phải tiểu thư hào môn dưỡng ra thì sẽ chẳng có ai tin cả.
Sau khi đem rau dưa và nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong tủ lạnh, Mạc Khả nhìn Ngụy Triêm Y đang đắp mặt nạ ở trên ghế nói: “Gần đây cô ăn uống thế nào?”
Ngụy Triêm Y nhàn nhạt nói: “Sắc đẹp thay cơm.”
Mạc Khả trợn trắng mắt, cô ấy đoán là mấy ngày nay Ngụy Triêm Y đều ăn cơm hộp, cô gái lười biếng này không biết nấu cơm, có thể nói là lần nào vào bếp là phá hoại lần đó, cũng không hề có kinh nghiệm chăm sóc cuộc sống của bản thân. Nếu không phải mấy năm nay vẫn luôn là Mạc Khả và Tô Lăng chăm sóc cô thì chắc là cô đã chết được hơn trăm lần rồi.
Mạc Khả ném mấy túi đồ ăn vặt cho cô, sau đó liền đi vào trong bếp nấu cơm, Ngụy Triêm Y ngồi được một lúc liền đi vào theo, yên lặng muốn giúp.
Mạc Khả nhìn chằm chằm cô vài lần, thấy động tác xắt rau của cô, tay cầm dao còn run nhè nhẹ, ngón tay thon dài trắng như cọng hành kia cảm giác không được lưu loát lắm, bộ dáng rất khẩn trương, lúc đánh nhau cũng không thấy cô bày ra cái bộ dáng này bao giờ, rất hiếm thấy.
Mạc Khả bất đắc dĩ lấy dao qua: “Được rồi, cô vẫn là đi ra ngoài ngồi đi.”
“Ò.”
Đại tiểu thư lại trở về ghế của mình nằm phơi nắng.
Mạc Khả cười một cái.
Hai cô gái ở trong chung cư không lớn lắm, trong phòng bếp truyền ra tiếng xắt rau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất vừa phải, vầng sáng xuyên qua ngọn cây dừng ở bốn phía xung quanh cái ghế cô nằm, Ngụy Triêm Y nhắm mắt ngâm nga hát, bỗng nhiên nghe được tiếng của Mạc Khả vang lên: “Triêm Triêm, bận xong việc lần này cô muốn đi Đông Châu hả?”
Ngụy Triêm Y vừa ngâm nga vừa thuận miệng ừ một tiếng.
“Vậy tôi với Tô Lăng thì sao?”
Ngụy Triêm Y nói: “Cho hai người nghỉ, tôi đi một thời gian rồi sẽ liên lạc với hai người.”
Động tác Mạc Khả dừng lại, giống như lơ đãng hỏi: “Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn không nói là mình muốn làm gì, có phải là không tin tưởng tôi với Tô Lăng hay không?”
“Sao cô lại nói thế.” Ngụy Triêm Y nhàn nhạt nói: “Tôi đang tìm anh trai mình.”
“Anh trai cô?” Mạc Khả cầm dao phay ló đầu ra khỏi bếp.
“Ừm, anh trai tôi.”
“Vậy trước kia sao cô lại nói là trả nợ?”
“Tôi là được nhận nuôi, trước kia vẫn luôn không biết, còn tưởng mình là công chúa nhỏ chúng tinh phủng nguyệt* ở trong nhà cơ.”
*Chúng tinh phủng nguyệt: Ngôi sao vây quanh trăng, ý chỉ người được chiều chuộng, nổi bật nhất
Cô cười giễu: “Cho tới khi mẹ nuôi tôi qua đời thì tôi mới biết được, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ được ôm từ cô nhi viện về mà thôi, cha mẹ ruột còn chẳng biết là ai. Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn thương yêu tôi, chưa từng để tôi chịu khổ, coi tôi thành con gái ruột của mình. Hồi mẹ nuôi tôi còn trẻ, bà ấy để lạc mấy đứa con trai ruột của mình, cho tới giờ vẫn luôn không tìm thấy, trước khi bà ấy đi, điều nuối tiếc duy nhất chính là chưa được thấy mặt anh ấy một lần.”
“… Vậy cha cô thì sao?” Mạc Khả do dự hỏi.
“Ông ấy à… cũng là một người đáng thương, sau khi mẹ nuôi qua đời thì mấy ngày sau cũng đi theo. Tuy bọn họ chưa từng nói, nhưng tôi biết, bọn họ nhớ đứa bé kia, cho nên tôi muốn đi tìm anh ấy, đưa anh ấy về nhà.”
Mạc Khả gật gật đầu, ánh mắt áy náy nhìn cô, khó trách Ngụy Triêm Y vẫn luôn không chịu nói, chuyện này đặt ở trên người ai đều không có gì hay để nói, có đứa trẻ nào sau khi biết cha mẹ luôn yêu thương mình lại chẳng phải ruột thịt mà dễ chịu đâu?
“Triêm Triêm…”
Ngụy Triêm Y cười thờ ơ: “Mặt ủ mày ê cái gì? Bây giờ tôi sống rất tốt mà, cũng không phải chuyện gì lớn, đi nấu cơm đi.”
Mạc Khả vội gật đầu: “Làm món cô thích đấy, lát nữa là có thể ăn rồi.”
Ngụy Triêm Y cười gật đầu, nhẹ thở dài, nghĩ nghĩ, lại dứt khoát tiếp tục ngâm nga hát, suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu vẫn luôn không thể khiến cô cảm thấy bối rối.
Lúc ăn cơm, Mạc Khả vì quan tâm cho nên gắp đồ ăn cho cô: “Cô làm thám tử tư, không phải là nghĩ muốn thông qua cái nghề này để tiện tìm anh trai lưu lạc ở ngoài kia của mình đó chứ?”
“Ừ, vốn là tính vậy.”
“Vậy cô không sợ anh ta về rồi sẽ tranh gia sản đuổi cô đi sao?”
Mạc Khả tuy không rõ lai lịch của Ngụy Triêm Y, nhưng bình thường nhìn tác phong hành sự của cô, cô ấy cũng biết được, khẳng định là xuất thân không hề tầm thường.
Ngụy Triêm Y nói: “Tôi vốn cũng có nghĩ độc chiếm toàn bộ đâu.”
Nhưng cũng không thể không lấy một xu, nói cho cùng thì cô cũng là con gái lớn mà nhà họ Ngụy nuôi từ nhỏ tới lớn, là người thừa kế được tất cả mọi người công nhận, trước khi chết cha mẹ nuôi cũng không sửa di chúc, Ngụy Triêm Y cũng sẽ không thánh mẫu tới mức cảm thấy rất có lỗi với người anh trai kia, vì thế liền chắp tay nhường toàn bộ nhà họ Ngụy cho anh ấy, nếu làm thế thì sau này cô ăn uống, tiêu pha kiểu gì chứ?
Chờ cô nói xong, Mạc Khả mới phát hiện lời nói của mình hơi thừa, cô ấy tò mò nhìn cô: “Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc cô là thiên kim nhà nào thế?”
“Tôi là được nhận nuôi, sao có thể xưng là thiên kim.”
“Haizz, cũng không thể nói thế được. Cha mẹ cô có phải từ nhỏ đã nâng niu cô trong lòng bàn tay rồi hay không? Không thì cũng không dưỡng ra được một thân toàn tật xấu này của cô nha.”
Ngụy Triêm Y bĩu môi, nhất thời không biết đây là đang khen hay đang châm biếm cô nữa.
Mạc Khả buông đũa: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy không có ai có khí chất thiên kim tiểu thư hơn cô mà thôi, tôi với Tô Lăng vẫn luôn rất tò mò với thân phận của cô. Cô từ từ hẵng nói nhá, để tôi gọi điện kêu Tô Lăng tới đây đã.”
Tô Lăng tới rất nhanh, nghe nói Ngụy Triêm Y muốn công khai cho nên liền gấp không chờ nổi xông vào nhà ngồi phịch xuống.
Ngụy Triêm Y thấy bọn họ đã đông đủ, nói: “Nhà họ Ngụy của Bắc Lâm, biết chứ?”
Họ Ngụy trên đời này có rất nhiều, nhưng mà nhà họ Ngụy của Bắc Lâm lại là hào môn lâu đời có căn cơ thâm hậu nhất, gia thế hiển hách bắt nguồn từ xa xưa, dòng chảy dài, nghe nói tinh anh đông đảo, tùy tiện chọn một người thôi cũng có thể nở mày nở mặt, quan trọng là họ rất có tiền, đặc biệt có tiền, có rất rất nhiều tiền.
Ánh mắt hai người nhìn Ngụy Triêm Y rất phức tạp, một bên thì kinh ngạc về xuất thân của cô, một bên lại cảm thán mình thế mà lại có thể quen được một nhân vật như thế này.
“Cho nên, cô nghe được tin anh trai cô ở Đông Châu?” Mạc Khả nói.
Ngụy Triêm Y gật đầu: “Căn cứ vào thông tin tôi thu thập từ trước tới giờ, cơ bản có thể xác định được anh ấy ở nơi đó.”
“Vậy sau này cô muốn sống cùng với anh ta sao?”
Ngụy Triêm Y nghĩ nghĩ: “Nếu anh ấy đồng ý, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Tuy chưa từng gặp qua người anh trai trong truyền thuyết kia, nhưng Ngụy Triêm Y vẫn rất mong chờ ngày có thể nhìn thấy anh ấy.
Đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất là có thể bắt được Úc Thanh, như vậy cô mới càng có thể mau chóng rời khỏi Liêu Thành, đi tới Đông Châu.
“Cô ra ngoài lâu như vậy, nhà họ Ngụy phải làm sao?”
“Có chú nhỏ nhà tôi giúp rồi.”
“Có thể tin được sao?”
“Có chứ, đấy là người duy nhất có thể tín nhiệm ở nhà họ Ngụy mà.”
Ăn cơm xong, ba người cùng lên kế hoạch sau khi tới tập đoàn Minh Tín, Ngụy Triêm Y đã có dự liệu từ trước, cho nên sáng sớm hôm sau liền tới phòng nhân sự của Minh Tín báo danh.
Bởi vì đã có lãnh đạo dặn dò qua cho nên bộ phận nhân sự ngày nào cũng có người trực để chờ Ngụy Triêm Y tới, nghe thấy tên cô liền trực tiếp đưa cô đi gặp Úc Thanh.
Gần đây Úc Thanh tới công ty nhiều hơn, thời gian ở lại cũng dài hơn so với bất kỳ lần nào, không ít người đều cảm thấy anh đang đợi một người, mà người anh đợi rốt cuộc hôm nay cũng tới rồi.
Ngụy Triêm Y được nhân viên đưa tới văn phòng của Úc Thanh, đám nhân viên ở sảnh lớn đều tò mò ló đầu qua nhìn cô, Ngụy Triêm Y có thể cảm giác được không ít ác ý trong đó.
Này cũng là chuyện rất bình thường, có thể một phát ngồi ở vị trí bên cạnh Úc Thanh, nhất định sẽ làm rất nhiều người ghen ghét, xem ra sinh hoạt công sở sau này sẽ không yên bình nữa rồi, như vậy cũng tốt, phù hợp với thiết lập nhân vật thảm thương mà Ngụy Triêm Y muốn dựng lên.
Nhân viên nữ hữu hảo đẩy cửa ra thay cô: “Úc tổng ở bên trong chờ cô.”
Ngụy Triêm Y lễ phép gật đầu, đi vào trong.
Mấy ngày không gặp, Úc Thanh cũng không có thay đổi gì, anh vẫn ngồi xe lăn, ăn mặc áo sơ mi màu xám nhạt, thân thể yếu ớt nhưng thân hình anh lại không hề yếu, bộ dáng mặc áo sơ mi của anh rất đẹp, cà vạt màu đen thắt không chút cẩu thả, anh đeo mắt kính gọng vàng, thấu kính rất mỏng, nhưng vẫn như cũ không thể thấy rõ được cảm xúc thâm thúy chân chính dưới đáy mắt anh.
Úc Thanh thấy cô, môi mỏng hơi mím, lúc cười lên cũng cực kỳ ôn hòa văn nhã, quân tử đoan chính ôn nhu như ngọc.
Từ tận đáy lòng Ngụy Triêm Y cảm thấy, cô và Úc Thanh thật ra là cùng một kiểu người, đều là kiểu khoác da tiểu bạch thỏ giả vờ ngoan, nhưng bên trong lại đen tối khó lường, có điều so sánh lên thì Ngụy Triêm Y chỉ đen tối một mảnh nhỏ, còn Úc Thanh là đen từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.
Diễn trò mà thôi, anh có thể diễn, cô thì không thể sao? Trò chơi lần này ai tin là thật mới gọi là thua thảm.
“Úc tổng.” Ngụy Triêm Y cười nhạt, hơi hơi khom lưng. Bộ dáng ngoan ngoãn.
“Suy nghĩ kỹ rồi?” Úc Thanh nhìn cô.
“Ừm, nghĩ kỹ rồi. Cảm ơn Úc tổng đã cho tôi cơ hội làm việc lần này, tôi nhất định sẽ nỗ lực.”
Mấy ngày không gặp, Úc Thanh nghiêm túc nhìn cô một lượt từ đầu tới chân.
“Hôm nay là ngày đầu tiên?”
Ngụy Triêm Y gật đầu.
“Em,” Ý cười anh hơi sâu, “Mặc như vậy?”
Sáng nay Ngụy Triêm Y cố ý mặc trang phục công sở mà mấy cô thư ký hay mặc, áo sơ mi và váy chữ A ôm mông, chỉ là dáng người của cô quá tốt, trước phồng sau vểnh, bộ đồ bình thường như vậy mặc trên người cô lại nhiều hơn cảm giác dụ hoặc không kiềm chế được.
Ngụy Triêm Y cũng bực bội, cô không mặc thế này thì còn mặc thế nào được?
Úc Thanh gõ đầu ngón tay nhìn cô, ánh mắt còn tính là khắc chế.
Ánh mắt anh nhìn cô không giống như hứng thú bản năng của một người đàn ông với một người phụ nữ, mà là một loại khí thế thợ săn đang nhắm tới con mồi của mình.
Là hưng phấn.
Làm cho da đầu người ta tê dại.
Ngụy Triêm Y ra vẻ khẩn trương: “Tôi mặc như vậy có gì sai sao?”
Úc Thanh cười: “Không có, rất xinh đẹp.”
“Qua đây.” Tiếng của anh hơi khàn.
Ngay từ đầu Ngụy Triêm Y đã phát giác ra, trong văn phòng này không có một người nào cả, Triệu Diệu cũng không ở đây. Cô âm thầm hít sâu, thong thả đi qua, ngừng ở trước mặt anh.
Úc Thanh: “Ngồi đi.”
Ngụy Triêm Y ngồi xuống bên cạnh anh, tư thế khá câu nệ.
Úc Thanh lười biếng nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó lại nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, châm trà cho cô, đẩy tới trước mặt cô.
Ngụy Triêm Y vẫn luôn rũ đầu, trong tầm mắt nhìn thấy tay anh, tái nhợt, thon dài, giống như một khối ngọc không hề có độ ấm.
“Em thích mặc thế nào thì mặc thế ấy.”
Ngụy Triêm Y lắc đầu: “Như vậy sao được, phải làm theo quy định của công ty.”
Úc Thanh cười nhạt không nói.
Ngụy tiểu thư cũng bình tĩnh giả vờ an tĩnh, anh nói: “Uống trà.”
Thanh âm trầm thấp.
Ngụy Triêm Y cẩn thận nâng tách trà lên nhấp một ngụm, lại trộm liếc anh một cái, đụng phải tầm mắt thâm thúy của người đàn ông, cô vội cúi đầu: “Úc tổng, tôi nên làm gì?”
“Irene sẽ nói với em, em đi theo cô ta học.”
“Cảm ơn Úc tổng.”
“Không cần khách sáo.” Úc Thanh đỡ tách trà của cô đặt lên bàn, động tác nhìn qua tùy ý tự nhiên, phảng phất như đã làm qua rất nhiều lần rồi vậy.
Ngụy Triêm Y: “Cái đó… khi nào tôi bắt đầu được?”
“Không vội.”
Anh còn muốn xem cô thêm chút nữa.
Ngụy Triêm Y cũng không thể ngồi không, dù sao cũng phải muốn tiếp cận anh, không thì sẽ rất uổng phí mình chăm cay ngàn đắng để đi tới bên cạnh anh thế này.
“Úc tổng…”
Văn phòng đột nhiên bị gõ vang, lời của Ngụy Triêm Y bị chen ngang.
Irene đẩy cửa đi vào, nhìn thấy khoảng cách của hai người rất gần, trong mắt chị ta lóe lên tia ngạc nhiên rồi biến mất, sau đó liền nở một nụ cười ưu nhã tiêu chuẩn: “Úc tổng, bộ phận nhân sự nói với tôi là cô Ngụy đã tới, tôi tới để đưa cô ấy đi làm quen công việc tiếp theo.”
Thần sắc Úc Thanh trầm xuống một chút, không vui liếc mắt nhìn Irene một cái, Irene xấu hổ cúi đầu, có chút không nắm bắt được tình hình.
Trong lòng Ngụy Triêm Y cũng không quá nguyện ý rời đi, vài ngày rồi không gặp Úc Thanh, cô phải nhanh chóng chớp thời cơ kéo gần quan hệ mới phải, thế nhưng thiết lập nhân vật của cô không thể sụp đổ, cho nên liền ngoan ngoãn đứng lên, cười nói: “Úc tổng, tôi cùng chị Irene đi trước, có việc gì thì ngài cứ gọi tôi.”
Úc Thanh gật đầu.
Ngụy Triêm Y với Irene đều đang mặc trang phục công sở tiêu chuẩn, nhưng đứng cùng nhau thế này liền hình thành sự đối lập rất rõ, đường cong của Ngụy Triêm Y khiến người ta càng chú ý tới cô nhiều hơn.
Lúc cô đi đường, tóc dài hơi động, eo nhỏ tinh tế chuyển động, mông vểnh chân dài, bóng dáng thướt tha yểu điệu.
Mặt mày Úc Thanh nhàn nhạt mà nhìn.
Ngụy Triêm Y đi theo Irene ra ngoài, trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Úc Thanh thong thả ung dung nâng bàn tay tái nhợt lên hung hăng giật cà vạt ra, nhắm hai mắt lại hít sâu một hơi.
Sau mười mấy giây mới bình tĩnh lại được, anh ấn số gọi tới văn phòng tổng thư ký.
“Nói với Irene, không cho phép bắt nạt cô ấy.”
Đóa tường vi nhỏ này, anh còn chưa bắt nạt được đâu.