Giả Vờ Ngoan Ngoãn
Chương 6: 6: Suy Sụp Tinh Thần
Edit & Beta: Đòe
Lúc Từ Đồng Vũ nói chuyện với những người khác, ánh mắt của gã thỉnh thoảng liếc qua Ninh Chu.
Đúng là Ninh Chu có thù oán với gã, nhưng gã biết cậu không phải thằng ngu, dù sao gã cũng là tiền bối của cậu, mới một người vừa mới ký kết hợp đồng với công ty giải trí như Ninh Chu nếu thông minh, cậu nên đến đây nịnh nọt, lấy lòng tiền bối để tạo dựng mối quan hệ.
Từ Đồng Vũ đợi lúc lâu mà Ninh Chu vẫn không đến tìm gã, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn gã lấy một cái.
Cậu đứng một mình trong góc, dựa vào tường, hai tay che mắt, chỉ lộ ra chiếc cằm xinh xắn cùng đôi môi hồng nhạt.
Rõ ràng tư thế rất đơn giản, nhưng trông Ninh Chu cứ như đang chụp ảnh cho tạp chí thời trang lớn.
Im lặng và trầm tĩnh.
Rơi vào một cảnh giới khác, dường như có một rào cản hiện hữu giữa họ.
Từ Đồng Vũ và Ninh Chu học cùng lớp đại học năm hai, vì vậy gã biết rõ tư thế của cậu đại biểu cho ý gì, cậu đang nhập diễn, khi cậu buông tay xuống, Ninh Chu lập tức biến mất cũng là lúc nhân vật trong kịch bản sống lại.
Đây là thiên phú của Ninh Chu.
Thế cho nên dù tính tình cậu lập dị lại hay gây rắc rối, các giáo sư vẫn coi cậu là sinh viên yêu quý của họ và sẽ ưu tiên cho Ninh Chu bất cứ khi nào có cơ hội.
Trong mắt các giáo sư chỉ có Ninh Chu, cậu dễ dàng có được những gì người khác muốn.
Ai có thể nhìn thấy những nỗ lực của gã đây?
Từ Đồng Vũ nhắm mắt, giấu đi nỗi ghen ghét trong mắt, nở một nụ cười không chê vào đâu được và đi về phía Ninh Chu.
Gã không thể để Ninh Chu nhập diễn được, nhân vật này chỉ có thể là của gã!
"Ninh Chu!" Từ Đồng Vũ ra vẻ kinh ngạc mà hô to: "Sao cậu lại ở đây?"
Ninh Chu không thèm để ý đến gã, vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc.
Từ Đồng Vũ tiến lên vài bước, duỗi tay chặn lại bả vai Ninh Chu, dáng vẻ như anh em tốt.
Trên thực tế, bàn tay đặt trên vai Ninh Chu là lén lút nhéo, dùng hết sức nhéo.
Ninh Chu cuối cùng cũng buông tay, trong lời nói không có chút giao động nào:"Buông ra."
Thấy mình đã đạt được mục đích, Từ Đồng Vũ cười buông tay ra, lướt mắt thấy có người đang đi từ hành lang đến, chính là người phụ trách cho buổi thử vai "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" này.
Gã nhận ra có một giọng nói quen thuộc trong số họ, nheo mắt lại tính kế trong lòng.
Từ Đồng Vũ làm vẻ vui mừng lắm: "Không ngờ rằng lần này lại có cơ hội cùng cậu tranh vai, tôi còn tưởng rằng năm ngoái bỏ lỡ cuộc tranh tài "Tuổi trẻ ngợi ca", thì chúng ta vĩnh viễn sẽ không có cơ hội cạnh tranh công bằng nữa."
Từ Đồng Vũ vừa nói xong thì đúng lúc nhóm người phụ trách buổi thử vai đi tới trước mặt bọn họ, nghe rõ ràng mấy lời của gã.
Trong số những người phụ trách ở đây có Vu Phi, đạo diễn của "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc", cũng là đạo diễn của "Tuổi trẻ ngợi ca".
Từ Đồng Vũ lập tức đứng dậy như thể vừa nhìn thấy nhóm người phụ trách, lần lượt chào hỏi.
"Đạo diễn Vu, thầy Vương, phó đạo diễn Trương ạ."
Vương Nhất Thanh và phó đạo diễn Trưng gật đầu với Từ Đồng Vũ, nhưng không bày tỏ ý gì khác.
Vu Phi vỗ vỗ vai gã, cười ha hả nói: "Tiểu Từ à, cố gắng lên nhé, tôi rất xem trọng cậu đấy."
Để thể hiện rằng mình không thiên vị người này hơn những người khác, Vu Phi cũng muốn động viên Ninh Châu một chút, nhưng khi nhìn thấy cậu, đầu óc ông ta trống rỗng, chỉ cảm thấy cậu thanh niên này lớn lên rất đẹp trai, lại không nhớ Ninh Chu là ai.
Từ Đồng Vũ rất "Tri kỷ" nhắc nhở: "Đạo diễn Vu, đây là đây là bạn học Ninh Chu của cháu, năm ngoái còn đến thử vai cho "Tuổi trẻ ngợi ca" đấy ạ."
Vu Phi rất có ấn tượng với cái tên Ninh Chu này, trước "Tuổi trẻ ngợi ca" ông ta đã đặc biệt đến Học viện điện ảnh để thử vai cho cậu.
Kết quả thì sao?
Nụ cười trên khóe miệng Vu Phi đột nhiên đông cứng lại: "Ninh Chu à......!Chính là đại bài* năm ngoái đã khiến bọn ta phải chờ đợi ấy hả?"
* Người vô cùng được coi trọng, được ưu ái.
Ông ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "đại bài", rõ ràng là rất mỉa mai.
Một người mới chỉ là sinh viên năm hai, còn chưa bước chân vào giới giải trí, đã dám chơi đại bài, ha ha, cũng không biết cho ai mặt mũi.
Từ Đồng Vũ vội vàng giải thích thay Ninh Chu: "Đạo diễn Vu, năm trước không phải Ninh Chu cố ý đến muộn đâu ạ, là bởi vì......"
"Không cần phải nói." Vu Phi căn bản không muốn nghe gã giải thích, lướt qua Từ Đồng Vũ đi vào phòng họp.
Trương phó đạo bật cười đi vào theo.
Thay vào đó, ánh mắt của Vương Nhất Thanh dừng lại trên Ninh Chu một lúc.
Ninh Chu gật đầu với anh, trông ngoan ngoãn, đáng yêu cực kỳ.
Cuối cùng, Vương Nhất Thanh không nói gì, là người thứ ba bước vào phòng họp.
Sau khi cửa phòng họp đóng lại, Từ Đồng Vũ mới mới quay người nở một nụ cười đắc ý với Ninh Chu, sau đó nhún vai, vẻ mặt hả hê khi người khác gặp chuyện.
Ninh Chu đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo Từ Đồng Vũ, gã còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu ấn lên tường.
Gã nhìn vào hai mắt hung ác của Ninh Chu, không thể không nghĩ đến bộ dạng lúc cậu đánh nhau, vừa dữ dội vừa tàn nhẫn, như thể không muốn sống nữa vậy.
Gã lập tức trở nên nhát gan, lắp bắp không nói được câu nào: "Ninh......!Ninh Chu, nếu cậu dám ra tay đánh tôi, tôi sẽ khiến......!cho cậu không còn đường lui!"
"Sợ tao đến vậy sao?" Ninh Chu cười nhạo, ghé vào bên tay Từ Đồng Vũ nói nhỏ.
Ánh mắt cậu sâu thăm thẳm không thấy đáy, xuất hiện tơ đỏ như máu, thấy rõ ràng nỗi sợ hãi của Từ Đồng Vũ.
Sợ rằng ngay khi biết cậu sẽ đi thử vai cho "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc", gã đã phải vội vàng quay về trường học để đe dọa cậu, còn phải tính trăm phương nghìn kế để mách lẻo trước mặt đạo diễn nữa ấy chứ.
Từ Đồng Vũ nuốt nước bọt, muốn cãi lại nhưng gã phát hiện ra bản thân mình còn chẳng nói được câu nào.
Trong không khí tựa hồ có một loại cảm giác áp bách, khiến gã hô hấp khó khăn, l ồng ngực phập phồng.
Sức lực toàn thân như thể bị rút đi, nếu không phải đang bị Ninh Chu ấn trên tường thì gã đã ngã nằm tê liệt trên mặt đất rồi.
Tiếng động bên này đã khiến những người khác chú ý tới, nhưng không một ai đến khuyên giải, mấy nghệ sĩ đến thử vai đó còn ước gì Ninh Chu và Từ Đồng Vũ đánh nhau, vậy là có thể giảm bớt hai đối thủ cạnh tranh.
Tất nhiên, nhân viên công tác và trợ lý của Từ Đồng Vũ không thể tiếp tục đứng xem náo nhiệt, vừa định bước lên kéo Ninh Chu đi thì cậu đã buông gã ra.
Sau khi thả gã ra, cả người Ninh Chu dựa vào tường, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt trống rỗng, mãi lâu sau mới tỉnh táo lấy lại tinh thần.
Cậu đứng thẳng người, lập tức nói lời xin lỗi với nhân viên công tác, hơi cúi đầu nói: "Rất xin lỗi, vừa rồi tôi nhập vai sâu quá."
Lúc này, đôi mắt mèo màu hổ phách của cậu long lanh ánh nước, giọng nói mềm mại có hơi khàn khàn, nét mặt lộ ra vẻ áy náy.
Thu lại gai nhọn trên người, giống như một bé mèo lông mượt, những thô bạo tàn ác trước đó tựa như chưa từng xuất hiện.
Dáng vẻ ngoan ngoãn khác hoàn toàn với trước đó.
Nhập vai quá sâu.
Mọi người đều sững sờ.
Tất cả các nghệ sĩ có mặt ở đây đều đã đọc kịch bản nên họ biết rõ trạng thái mất kiểm soát của nhân vật chính là như thế nào, trạng thái mà Ninh Chu thể hiện vừa rồi chính là nhân vật trong kịch bản đã sống lại.
Hóa ra trước đó, cậu thanh niên lặng lẽ dựa vào tường là để chuẩn bị tinh thần nhập vai diễn, mà Từ Đồng Vũ lại đến phá đám người ta, bị ấn lên tường đánh là đúng quá rồi còn gì.
Đối với diễn viên mà nói, nhập vai là một trạng thái rất vi diệu, thân là của mình nhưng lại không phải của mình, cảm xúc đi theo nhân vật, ngay cả bản thân diễn viên cũng không thể kiểm soát được mình sẽ làm gì.
Muốn nhập vai cũng không đơn giản, nhưng Ninh Chu làm được.
Những người vừa rồi còn cho rằng Ninh Chu lỗ m ãng, không xứng, thì bây giờ lại bắt đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc.
Đối với Từ Đồng Vũ được Ninh Chu tha cho ngã sõng soài ra đất, không ai thèm đế ý đến gã ngoại trừ trợ lý của gã đang tiến đến đỡ dậy.
Từ Đồng Vũ được trợ lý đỡ đi.
Sau khi chứng kiến mọi chuyện, Hàn Kỳ đi tới, vừa rồi lẽ ra cô có thể đến để ngăn trò hề này xảy ra, nhưng lại chọn không làm gì, cô muốn xem thử năng lực ứng biến của Ninh Chu một chút.
Cách thức xử lý của Ninh Chu khiến cô vô cùng hài lòng, không bốc đồng đánh nhau với Từ Đồng Vũ, thậm chí còn được dịp khoe sức mạnh.
Nhưng điều khiến cô quan tâm là chuyện của Vu Phi.
Hàn Kỳ hỏi Ninh Chu: "Giữa cậu và đạo diễn Vu là sao vậy?"
Ninh Chu: "Như những gì chị nghe thấy."
Nói nhiều cũng vô ích.
"Cậu có biết rằng đạo diễn Vu là người chú trọng đến thời gian nhất không? Ghét nhất là những người không có khái niệm thời gian?" Hàn Kỳ nhíu mày nói.
Không chỉ có như thế, Vu Phinày còn là người vô cùng bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi.
Trong mắt ông ta không có thứ gọi là kẻ sĩ ba ngày không gặp thì nên rửa mắt mà nhìn*, ông ta nghĩ cậu là người như nào thì cậu chính là kẻ thế ấy, ở trong mắt lão không có chỗ cho một hạt cát.
* Nếu một người luôn dùng ánh mắt của quá khứ đi nhìn người khác, thì sẽ không tránh được những phán đoán sai lầm.
Ninh Chu đã bị Vu Phi kéo vào sổ đen, đợi đến chút nữa đi vào sợ rằng đến cả cơ hội thử vai ông ta cũng không cho, làm sao Ninh Chu có thể nhận được vai diễn này?
Hàn Kỳ: "Quên đi, quên đi, cậu cứ cố gắng hết sức là được."
Ninh Chu không nói gì.
Hai phút sau, buổi thử vai bắt đầu, tổng cộng có 7 người đến thử vai, Ninh Chu là người cuối cùng.
Người thứ nhất là Từ Đồng Vũ, gã đứng ở cửa phòng họp hít sâu một hơi, trước khi vào cửa còn quay đầu liếc nhìn Ninh Chu, ra vẻ rất đắc ý.
Lúc quay người lại, thì lại tỏ ra khiêm tốn và tôn trọng.
Gã chào hoi nhóm người phụ trách trước, hồi hộp chờ đợi các lão sư ra đề cho mình.
Vương Nhất Thanh là một người đàn ông trung niên, trông anh ta tốt bụng dễ tính, nhưng chỉ những người đã từng làm việc mới biết anh ta bướng bỉnh như thế nào.
"Từ Đồng Vũ đúng không, tôi đã xem qua "Tuổi trẻ ngợi ca" của cậu, diễn không tồi." Giọng điệu Vương Nhất Thanh ôn hòa, khiến người khác bất giác thả lỏng hơn.
Từ Đồng Vũ vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn không quên vỗ mông ngựa Vu Phi: "Là đạo diễn quay tốt ạ."
Vu Phi ở bên cạnh cười ha hả, rất vừa lòng với Từ Đồng Vũ.
Thời gian có hạn, sau vài câu nói vui vẻ, Vương Nhất Thanh chỉ ra một phân đoạn trong kịch bản để Từ Đồng Vũ diễn.
Từ Đồng Vũ nhìn đến đây thì sung sướng lắm, đây là cảnh nhân vật chính mất kiểm soát, là một đề kiểm tra sức bùng nổ của diễn viên, gã đã luyện tập diễn ở nhà rất nhiều lần, còn đến công ty nhờ tiền bối chỉ dẫn cho.
Gã tự tin mình có thể diễn tốt cảnh này.
Từ Đồng Vũ tràn đầy tự tin bắt đầu ấp ủ cảm xúc, kết quả sau khi nhắm mắt lại, thứ hiện lên trong đầu gã không phải là cảnh diễn đã tập từ lâu, mà là một đôi mắt khát máu không đáy, trong đôi mắt đó không có một chút cảm xúc nào, mà tựa nhủ một con thú khổng lồ đang ẩn nấp, cái miệng đầy máu há rộng ra cố gắng nuốt chửng lấy gã.
Run rẩy, sợ hãi.
Từ Đồng Vũ bị Ninh Chu ảnh hưởng, gã không nhớ được mình nên diễn cái gì, mỗi khi nghĩ đến nhân vật này, gã lại nhớ tới dáng vẻ điên rồ của Ninh Chu.
Gã nhìn thấy mình bị một con thú khổng lồ nuốt chửng.
Từ Đồng Vũ hét lên, nhanh chóng mở mắt ra, trong mắt toàn là nỗi sợ hãi.
Tâm lý gã sụp đổ, không còn có thể nhập vai diễn được nữa.
Buổi thử vai mà gã đã rất tin tưởng sẽ giành được đã bị hủy hoại.
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon, ngày mai gặp lại ~
- ----
Quả táo thường đến sớm, nhất là với những đứa nghiệp chướng đầy mình như lày =)))).