Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Già Thiên

Chương 962: Thánh Thể Đại Thành Hiện



Hỏa diễm chín màu giống như sương mù bắt đầu quấn lấy nhau, bao phủ toàn bộ lệ quỷ giống như một tòa ma sơn khổng lồ lại, bao phủ cả ngạc tổ. Đây đúng là một đòn tuyệt sát.
Loại hỏa diễm này ngay cả Thánh nhân cũng có thể đốt cháy chứ đừng nói gì hai tồn tại bị trấn áp hai ngàn năm đã không còn ở trạng thái tốt nhất này.
- A...
Cá sấu khổng lồ màu vàng kêu lên thảm thiết. Hắn là một đạo nguyên thần tu thành, rất e ngại loại hỏa diễm này, bị đốt trọng thương ngay tại chỗ.
Còn lệ quỷ cũng rống lên đau đớn. Hắn chỉ là âm binh, là một luồng ác niệm tái sinh, sợ nhất chính là lôi điện chí dương và thần hỏa, lúc này đang giãy giụa kịch liệt.
Hai tồn tại đáng sợ này đều đang vật vả nhưng dù là bọn họ có thi triển thần thông gì cũng bị loại thần hỏa này bao phủ khiến kinh khiếp. Với bọn họ khi đang ở thời kỳ yếu đuối này thì đây đúng là một kích trí mạng.
Coong... T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Tiếng chuông vang lên. Một cái chuông vàng lớn từ trên cổ cá sấu hiện lên. Đó là thứ duy nhất còn sót lại của cấm khí cổ Miếu màu vàng, lúc này bao phủ lấy thân thể hắn, vọt về phía vòm trời, rời khỏi hỏa diễm.
Tuy nhiên muốn trốn cũng rất khó khăn. Vô Thủy sát trận tràn ra những luồng sóng khí trắng xóa, đánh tan chuông lớn, khiến nó sắp sụp đổ.
- Thân thể của ta. Ngươi đúng là khiến ta bất ngờ nhưng vẫn không thể thoát khôi tay ta như cũ.
Thần Chi Niệm của Thánh thể đại thành gầm lên, thân thể lớn như một ngọn núi ma lập tức nhỏ lại rất nhanh.
Loảng xoảng.
Cửu Khiếu Thạch Nhân không trọn vẹn hiện ra như một ngọn núi, trấn áp xuống. Hắn hóa thành một luồng ô quang vọt đi, chìm sâu vào trong đó.
Cửu Sắc Hỏa Diễm thiêu đốt nhưng thạch nhân cũng không lập tức bị nóng cháy, hiển nhiên có thể kiên trì được khoảng nửa khắc. Đây là thời gian quý giá để hắn vọt tới.
Keng.
Vô Thủy sát trận phát uy. Mười hai tòa sát trận phát ra ánh sáng vạn trượng, sát khí và hỗn độn đồng loạt tràn ra, đánh cho Cửu Khiếu Thạch Nhân nứt ra từng khúc.
Nhưng thủ đoạn của nó cũng nghịch thiên, phun ra từng luồng ô quang khiến mười mấy khối Hồn Huyết Thạch được chữa trị lại ngay lập tức, áp sát không ngừng trong sát quang.
- Đúng rồi. Người tập kích Thái Huyền Chuyết Phong quả nhiên là Lưu Vân Chí, thúc dục Cửu Khiếu Thạch Nhân này.
Diệp Phàm tự nhủ.
Coong.
Cửu Khiếu Thạch Nhân tóe lửa ra bốn phía, gần như bị chém dập nát ngay tức khắc nhưng cũng có ô quang không ngừng vờn quanh Hồn Huyết Thạch chữa trị, sắp sửa tới gần rồi.
- Đừng sợ. Hắn bị chém mất chín phần tu vi, ngay cả căn nguyên cũng bị lấy mất rồi, hiện giờ cũng chỉ mạnh như Vương giả nhưng lại không thể sánh cũng Thánh nhân nữa rồi.
Đoạn Đức nói, thúc dục Thôn Thiên Ma Cái hộ thể.
Diệp Phàm khẽ quát, sử dụng Vô Thủy sát trận thúc dục quyền trượng Thiên Đình công kích thân thể cửa Cửu Khiếu Thạch Nhân kia.
Phụt!
Một cánh tay bị đánh nát. Thần Chi Niệm của Thánh thể đại thành rốt cục cũng không chữa trị nữa, hóa thành quỷ mị bắt đầu tránh né.
- Hắn hẳn là e ngại thánh huyết của ngươi, muốn để quyền trượng nhiễm huyết sát của hắn.
Đoạn Đức kêu lên.
Diệp Phàm nghe vậy gật dầu, từ giữa ngón tay bắn ra một luồng huyết quang nhuốm lên quyền trượng, tiếp tục chém giết Cửu Khiếu Thạch Nhân, phát ra tiếng gió ù ù.
- Ngươi tính sai rồi. Mười mấy năm qua ta luôn luôn rèn luyện thần hồn với tinh thể thái dương, gần như thoát khỏi thân thể âm linh rồi, không hề giống năm đó không thể lại gần thân thể ngươi nữa. Hiện giờ đến lúc lấy thân thể của ngươi rồi.
Thần Chi Niệm rống to, tránh trong thân thể của Cửu Khiếu Thạch Nhân, gần như điên cuồng, rống động non sông. Cửu sắc Hỏa Diễm đầy trời đều bị chấn động về phía khác.
- Hắn vẫn đang sợ đó. Giết hắn đi.
Hắc Hoàng kêu lên, càng ra sức thúc dục mười hai đài trận. Nó cảm thấy có nguy hiểm.
- Ầm!
Quyền trượng màu vàng gần như chém đứt eo thạch nhân. Đá văng ra, chấn nát từng đám đạo văn. Các loại thần tắc rơi ra, tỏa dao động khiến cả vòm trời đều dập nát.
Không thể không nói là khi đạt tới cảnh giới nhất định thì dù là tu vi bị tước vẫn đáng sợ vô cùng. Cá sấu khổng lồ màu vàng này cùng Thần Chi Niệm có kinh nghiệm chiến đấu như bản năng, ở bên trong Vô Thủy sát trận vẫn tránh né thoát khỏi sát kiếp.
Vô Thủy sát trận giống như biển động, còn hai tồn tại này giống như hai con thuyền nhỏ, bất cứ lúc nào cũng bị sóng đánh chìm nhưng mà rất lâu bọn họ vẫn có thể tránh được.
Nhất là Thần Chi Niệm gần như mê muội đối với thân thể của Diệp Phàm, nhất định phải có, dù có đập nồi dìm thuyền mà không đạt mục đích cũng không thể bỏ qua, vài lần vọt tới gần.
- Thức tỉnh ký ức của kiếp trước, mượn đạo quả của kiếp trước...
Đột nhiên Thần Chi Niệm màu đen phát ra tiếng nói giống như ma chú.
Loại ma âm này truyền ra không cao nhưng lại xuyên thấu được cả Vô Thủy sát trận, tràn khắp ngõ ngách, đáng sợ khôn cùng.
Vào giờ khắc này Cửu Khiếu Thạch Nhân vỡ tung, lộ ra lệ quỷ màu đen kia nhưng lại không có âm khí mà từ thiên linh cái tràn ngập những luồng sáng vàng, bảo vệ thân thể hắn.
Giờ khắc này ánh sáng thần thánh bao phủ toàn bộ thân thể hắn, nhuốm vàng toàn bộ, trở nên vô cùng thánh khiết, không còn một tia âm khí, trở nên uy nghiêm vô cùng.
Ầm ầm.
Kim quang từ thiên linh cái của hắn tràn ra càng nhiều. Khí tức khủng bố khiến người ta run rẩy, ngay cả sát quang và hỗn độn của Vô Thủy sát trận đều khó có thể đả thương hắn.
Lúc này cảm giác áp bức tràn ngập thiên địa khiến người ta hít thở không thông, giống như có Đại đế sống lại vậy.
- Hỏng rồi. Đó là khí tức của Đại đế. Mau giết hắn đi.
Hắc Hoàng kêu to, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi. Tất cả mọi người đều nằm ngoài dự đoán của bọn họ rồi.
Mười hai tòa Vô Thủy sát trận điên cuồng vận chuyển, tiêu hao rất nhiều Thần Nguyên, tỏa ra sát quang ngập trời, thả ra quyền trượng Thiên Đình, Thần Nữ Lô, cùng trấn áp Thần Chi Niệm màu vàng kia.
Grao...
Lệ quỷ màu vàng hét lớn một tiếng, đột nhiên vươn bàn tay ra chụp tới cá sấu khổng lồ màu vàng đang tránh né sát quang trên bầu trời. Sau đó hắn xé một cái khiến nó đứt đoạn, hóa thành luồng sáng mãnh liệt, giống như có mấy trăm ngôi sao chổi đánh tới.
- Lão quỷ ngươi quả nhiên ác độc, ra tay đối với ta. Tuy nhiên ta chỉ là một đạo nguyên thần mà thôi. Ta đã có thần thai ở thế giới này nối với bản thể tại tinh không cổ lộ, sớm muộn cũng có ngày tính sổ với ngươi.
Cá sấu khổng lồ màu vàng dài vạn trượng gầm lớn, chấn động cả Thiên Đoạn Sơn Mạch. Nó tràn ngập thù hận nhưng lại không đủ sức thay đổi điều gì.
Ánh sáng hừng hực đầy trời giống như ngàn vạn vì sao ngưng tụ lại. Lệ quỷ màu vàng tế sống cá sấu, hóa thành từng luồng đạo văn, giống như triệu hoán gì đó từ trong cõi u minh.
Sau đó thân thể hắn càng thêm rực rỡ, thiên linh chấn động chín tầng trời mười tầng đất, sáng tỏ như một khối đạo cốt, tỏa ra vạn đạo thần tắc.
Ầm!
Uy áp mãnh liệt cuồn cuộn phát ra, ngay cả sát quang của mười hai tòa Vô Thủy sát trận cũng không đả động được hắn. Lúc này hắn giống như thăng hoa vào một cảnh giới kỳ diệu.
- Khí tức của Đại đế cổ.
Hắc Hoàng kinh sợ.
- Khó trách lão hòa thượng kia nói trên thế gian này Thần Chi Niệm là khó đối phó nhất, thực là chính xác mà.
Đoạn Đức cũng sợ hãi.
Rõ ràng là bọn họ đều nhận ra lệ quỷ dùng ma chú thức tỉnh ký ức kiếp trước, mượn đạo quả của kiếp trước. Điều này khiến một bộ phận thần thông của Thánh thể đại thành kiếp trước thức tỉnh.
Thần quang tẩy sạch âm khí. Đây là một Thánh thể toàn thân tràn ngập hào quang, thần thánh mà uy nghiêm, không thể xâm phạm, chín tầng trời mười tầng đất đều run sợ.
Sát quang tỏa ra từ mười hai tòa sát trận đều không thể đả thương hắn. Tất cả đều bị xóa đi trước người hắn. Ánh sáng nở rộ giống như pháo hoa khắp không gian.
Thân thể được bao phủ một sợi trật tự thần liên, giống nhưng tiên phượng tắm lửa mà hồi sinh, có thần năng vô lượng. Thiên địa đều sáng tỏ vì hắn.
Các luồng sáng an lành buông xuống, giống như Đại đế vô thượng xuất hiện, tràn ngập các loại dị tượng.
Ngay cả quyền trượng Thiên Đình và Thần Nữ Lô, Vô Thủy sát trận cũng đều mất đi liên hệ, không thể thúc giục. Đây là một cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Tuy rằng trận văn này chỉ là một góc không trọn vẹn nhưng cũng có lực sát thương vô song, ngay cả Thánh nhân cũng có thể bị giết. Nhưng lúc này nó cũng chẳng có tác dụng gì.
Diệp Phàm, Hắc Hoàng, Đoạn Đức, Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên đều thấy da đầu tê dại. Thần Chi Niệm này bỏ đi chín thành tu vi, chém đứt đạo căn lại còn có thể khủng bố như vậy sao?
Không thể chiến thắng.
Đây là cảm giác của mọi người. Không chỉ nói bọn họ, chỉ sợ là một đám Tổ Vương tới đây cũng không thể làm gì được. Hắn có chiến lực không gì sánh nổi, có khí tức của Đại đế.
- Hắn thức tỉnh ký ức của kiếp trước, mượn một phần đạo quả của Thánh thể đại thành.
Khi hiểu được tất cả mọi chuyện, bọn họ liền gần như tuyệt vọng. Đây là tồn tại có thể tranh hùng với Đại đế cổ, vô địch cả trên trời dưới đất. Không chỉ nói bọn họ, từ xưa tới nay có mấy người có thể đánh lại chứ?
Ầm!
Ở phía trước, thân thể màu vàng kia chấn động, từ thiên linh cái tỏa ra đạo thần quang cuối cùng. Hắn mở mắt trong phút chốc, giống như khai thiên lập địa vậy.
Thiên địa run rẩy, hỗn độn mãnh liệt. Mười hai tòa Vạn Sơ Thánh chủ vỡ tung, trận văn bị hủy diệt toàn bộ. Một luồng chiến ý vô địch bốc lên, xuyên thấu qua cảm ứng của thiên đạo, trong nháy mắt thổi khắp đại địa Đông Hoang.
Giờ khắc này chúng sinh run sợ, ai nấy đều kinh hãi, giống như rơi vào thần thổ, như thấy thần linh. Cũng không biết có bao nhiêu sinh linh vái lạy rồi.
- Không phải là chúng ta không suy nghĩ kỹ càng mà kẻ này quá tà môn, ngoài dự kiến của mọi người. Dù là Tổ Vương tới đây cũng phải nuốt hận. Đi mau.
Hắc Hoàng cũng sợ hãi, lấy ra trận văn đã chuẩn bị trước, mang theo mấy người chuẩn bị vượt hư không mà đi. Đây cũng là một góc Đế văn.
Nhưng thân ảnh màu vàng giống như thần linh ở phía trước đảo mắt một cái, liền lập tức biến trận văn nát thành bột phấn, không còn tồn tại nữa.
Thần uy của Thánh thể đại thành mênh mông cuồn cuộn mười phương, khiến chín tầng trời mười tầng đất đều run rẩy.
Giờ phút này cũng không biết có bao nhiêu tồn tại cường đại bừng tỉnh, nhìn về phía Thiên Đoạn Sơn Mạch một cách khó tin, thông qua cảm ứng thiên nhân mà xuyên thấu đại đạo, muốn biết chân tướng mọi chuyện.
- Trời ạ, chẳng lẽ có người chứng đạo sao?
- Chắc vậy rồi. Đây là tồn tại thế nào chứ. Tràn ngập khí tức của Đại đế cổ.
Ngay cả Tổ Vương cường đại cũng rung động, không kìm nổi mà tim đập thình thịch, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Khắp Thiên Đoạn Sơn Mạch, tất cả sinh linh đều vái lạy. Từ cổ thú dài tới mấy trăm trượng tới con kiến cũng đều không thể hành động.
Mà đám người Diệp Phàm nếu không còn Thôn Thiên Ma Cái bảo vệ thì chỉ sợ dù đứng thẳng cũng không nổi, lúc này đã hoàn toàn bị khí tức của Đại đế cổ bao phủ.
Nắp bình kỳ bí vang lên boong boong. Loại khí tức cường đại này kích thích nó, khiến nó tự động chìm nổi, tỏa ra từng luồng tiên quang, bảo vệ mấy người.
- Chúng ta xong rồi. Lúc này dù là một kiện Đế binh không sứt mẻ thì cũng không ngăn nổi hắn. Một Thánh thể đại thành sống lại thì chỉ có Đại đế sống lại mới có thể đối phó.
Hắc Hoàng lộ vẻ sầu thảm.
Đoạn Đức cũng nói:
- Giờ chỉ còn biết kiên trì. Trạng thái này của hắn không thể bảo trì lâu được. Ta nghe lão hòa thượng kia nói, Thích Ca Mâu Ni cũng từng tránh trước, không dám đối đầu mạnh mẽ, chắc cũng gặp phải tình huống này.
- Có thể chúng ta không gặp nguy hiểm đâu.
Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần, nhìn chằm chằm vào Thánh thể đại thành ở phía trước, không cảm thấy vẻ âm trầm mà đầy uy nghiêm thần thánh.
- Giết bọn chúng...
Đây là tiếng nói của Thần Chi Niệm.
Nhưng lại có một loại uy áp khác cường đại hơn trấn áp dao động của Trúc Cơ Đan. Thánh thể đại thành quan sát núi rừng đất đai, trong đôi mắt lộ vẻ thương cảm vô tận.
- Ta lại về tới mặt đất khi còn sống...
Hắn khẽ nói, có vẻ buồn bã vô tận, sợ kinh động tới non sông tráng lệ này.
- Quét ngang chín tầng trời, mười tầng đất, nghịch chuyển thiên địa luân hồi, vô địch trên trời dưới đất thì đã sao? Kết quả là phải sống cô đơn chìm nổi, thấy hồng nhan già đi rồi chết, thân nhân bạn bè hóa thành đất vàng, vì bọn họ chăm sóc người thân trước lúc lâm chung. Chỉ còn mình ta cô độc không chết, lựa chọn rời khởi nơi này, lại trải qua năm tháng vô tận. Rốt cục ta chết già nơi tha hương, mang theo huy hoàng vô địch, cũng mang theo phiền muộn vô tận...
Hắn thương cảm tự nhủ như vậy, ánh mắt ảm đạm đi, nhìn khắp Đông Hoang.
Chương trước Chương tiếp
Loading...