Già Thiên
Chương 948: Chinh Chiến Cấm Địa Sinh Mệnh
Bảy đại Cấm địa Sinh Mệnh, mỗi một nơi đều là tử vong tuyệt địa, từ trước đến nay có vào không có ra, không có mấy người có thể sống mà quay về.
Nhất là vực sâu Thái Cổ, lão hóa cơ thể người, trời sinh tỷ lệ với thành tiên, không chỉ không thể trường sinh ngược lại khiến người rất nhanh già chết, từ xưa khiến người kinh sợ.
Nhưng mà lúc này lại có người ở phía trên tiến hành đại chiến kinh thế, các loại xích thần trật tự giống như Phượng Hoàng linh vũ ướt át tươi đẹp xuyên thủng càn khôn, đâm xuyên mười phương, lan ra ngoại giới trời sụp đất nứt.
- Rốt cục là người nào?
Trong lòng mấy người Diệp Phàm rung động tới cực điểm, nhanh chóng chạy trong dãy núi nguyên thủy, vòng quanh cấm địa Sinh Mệnh quan sát.
Bọn họ tìm được một vị trí có lợi, tránh khỏi sự ngăn cản của chín ngọn Thánh sơn bay lên trời cao nhìn ra xa, lập tức cảm nhận được khí cơ đáng sợ cuồn cuộn mãnh liệt.
- Lực lượng thật đáng sợ. Ở trên vực sâu kia, có thể ma diệt hết thảy thần tắc đạo lực. Hôm nay lại có loại dao động mãnh liệt như vậy truyền ra, rốt cục là nhân vật cường đại như thế nào?
Ngay cả Hắc Hoàng đều sợ hãi.
- Có người đang đại chiến cùng Hoang Nô.
Diệp Phàm trầm giọng nói, bọn họ gần như ngừng hô hấp. Đây là tu vi bậc nào, phải có khí phách lớn bao nhiêu, dám chiến đấu trên chín ngọn Thánh sơn.
Một bóng người khỏe mạnh đang chuyển động, thân mặc chiến y che khuất cả đầu, nhanh như điện chớp lúc thì chìm vào vực sâu Thái Cổ lúc thì xuất hiện trên vách đá Thánh sơn. Đây là tốc độ cỡ nào?
Hầu tử lập tức chảy mồ hôi lạnh, hắn cảm giác áp lực tăng vọt, cách xa như vậy hắn đều có một loại cảm giác hết hồn, mà hắn đã sớm Tiên Tam Trảm Đạo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đó là người nào? Trong lòng mỗi người đều rung động, tất cả đều ngơ ngác sững sờ, vài tên Hoang Nô đồng loạt ra tay, lại khó có thể làm gì được.
- Lực lượng của Hoang cũng không áp chế được đạo tắc của người kia sao? Có thể đại chiến trong cấm địa Thái Cổ, vì sao không bị tước thành thân thể phàm thai?
- Các ngươi nhìn thấy không? Vài tên Hoang Nô kia pháp lực ngập trời, như mấy con Thần Hoàng tắm lửa mà sinh ra, cái loại khí thế này căn bản không giống như con rối, có tâm trí...
- Lực lượng của người kia bị vô hạn suy yếu, bằng không hiện tại còn cường đại hơn rất nhiều lần. Đây thật đúng là khiến người ta khó thể tin nổi, không bị Hoang hủy diệt.
Diệp Phàm, Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt, Hắc Hoàng đều kinh sợ đến cực điểm, không kìm nổi nói nhỏ. Đây là việc ngàn đời khó gặp. Một người lại cường đại như thế, tranh đấu ở phía trên cấm địa Thái Cổ. Hắn là Đại Thánh hay là Chuẩn Đế, bằng không khẳng định không có một tia cơ hội.
Ngay cả hầu tử cũng trố mắt nhìn trân trối, cảm thụ cái loại khí tức khủng bố vô thượng, có người đang chinh chiến ở nơi đây, không có gì khác so với đánh vào Cổ Quáng Thái Sơ, đều là vùng cấm.
Hầu tử hiểu biết về cấm địa Thái Cổ không nhiều, nhưng là tràn ngập kính sợ đối với Cổ Quáng Thái Sơ. Mặc dù ở thời trước Thái Cổ đó cũng là một nơi bí thổ, ai dám tấn công?
- Thiên địa thật sự thay đổi sao? Rốt cục là nhân vật đáng sợ như thế nào, thật sự thuộc về thế giới này sao? Sẽ không phải là đến từ Vực ngoại chứ?
Bàng Bác là người đầu tiên nghĩ như vyậ. Năm đó bọn họ cưỡi quan tài chín rồng kéo mà đến, xuất hiện ở phía trên vực sâu. Sẽ không phải là có người giống như bọn họ, vượt qua tinh vực tiến vào thế giới này chứ?
Tất cả mọi người cảm thấy được có lý, điều này rất có khả năng. Bởi vì dưới vực sâu có một tòa Ngũ sắc Tế Đàn, nối liền Vực ngoại. Đó là một cái tinh không cổ lộ.
- Biến thiên rồi, xuất hiện một nhân vật vô thượng như vậy. Sau khi hắn đi tới thế giới này, ai còn có thể chứng đạo?
Hắc Hoàng thì thầm.
Bọn người Diệp Phàm rất nhanh di chuyển, vì không bị Thánh sơn ngăn cản tầm mắt, cần không ngừng thay đổi vị trí, nhất là khi người kia xông vào trong vực sâu lại càng không thể nhìn thấy.
- Không ổn. Khí tức của Hoang càng ngày càng mạnh, đều đã tràn ra ngoài cấm địa!
Bọn họ rất nhanh lui về phía sau, tự mình cảm ứng được một loại khí cơ đáng sợ, trong dãy núi rất nhiều động vật kêu sợ hãi, một số sài lang đương trường già chết, một số hung thú có đạo hạnh thì lộ vẻ sợ hãi, ngự không trốn đi.
- Người kia đã bị ảnh hưởng, không bằng như vừa rồi, sắp bị áp chế!
Hầu tử nói.
Trên vực sâu Thái Cổ, bóng người cường tráng kia bị dính đòn nặng. Người vây công đều là cao thủ tuyệt thế, phục sức cực kỳ cổ xưa, ngoại trừ Thiên Tuyền Thánh nữ những người khác rất khó mà nói rõ tồn tại từ niên đại nào.
Thiên Tuyền Thánh nữ như tiên linh giáng trần, áo trắng bay múa, giơ tay nhấc chân pháp tắc như biển. Nàng là đệ nhất mỹ nhân của sáu ngàn năm trước, cũng không biết mê đảo bao nhiêu anh hùng hào kiệt, đáng tiếc ngày nay đần độn, trở thành cái dạng này. Người ngưỡng mộ nàng đều sớm hóa thành đất vàng.
Một trận dao động truyền đến, khuếch tán ra ngoại giới. Tám gã Hoang Nô ra tay, đem người kia trấn áp xuống dưới vực sâu, đạo quang dầy đặc. Tám người ở trong cấm địa không bị áp chế, có lực lượng cường đại nhất.
Trong lòng mọi người trầm xuống. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng nổ lớn, một dao động mãnh liệt truyền tới ngoại giới, hất bọn họ bay ra bên ngoài.
- Hoàng của Thái Cổ!
Hầu tử đầu tiên cả kinh kêu lên, lúc này bọn họ cảm nhận được dao động của một loại vô thượng thần tắc khó nói thành lời, như là vào thời khai thiên lập địa, có hỗn độn cuồn cuộn.
Mọi người run rẩy, bay nhanh ra xa tránh né loại sóng gợn này, căn bản không dám dừng lại nửa bước. Đây gần như là diệt thế.
Bên cạnh Cơ Tử Nguyệt, con tiểu Phượng hoàng kêu chiêm chiếp, sợ hãi trốn vào trong lòng nàng. Linh giác của loại Thần cầm này nhạy bén nhất.
Bóng người kia từ dưới vực sâu Thái Cổ vọt lên, toàn thân nở rộ hào quang chín màu, chiếu sáng vòm trời. Tất cả Hoang Nô nhảy lên vực sâu, giống như tránh tiên nhân, không kẻ nào dám tranh phong, không dám dừng lại một chớp mắt.
Khí tức của Đại đế cổ.
Diệp Phàm, Hắc Hoàng, Cơ Tử Nguyệt đều thất sắc, bọn họ lao ra khoảng cách cũng đủ xa, nhìn vào nơi sâu trong cấm địa Thái Cổ, tất cả đều lộ vẻ khó tin.
Là ai? Người này rốt cục là ai?
- Khẳng định không phải Đại đế còn sống, nhất định là có người đang vận dụng Đế binh Cực Đạo.
Vào giờ khắc này, bọn họ hiểu rõ vì sao người kia có thể dùng đến lực lượng của pháp tắc trong cấm địa Sinh Mệnh, nguyên lai trên người có binh khí nghịch thiên bậc này.
- Cho dù có Đế binh, người này cũng là một vị Thánh giả, mà còn là cao thủ tuyệt đỉnh trong đó, bằng không đồng dạng sẽ nuốt hận, chỉ vì đây là cấm địa Thái Cổ.
Hắc Hoàng nói.
Hầu tử mắt lửa tỏa sáng, nhìn chằm chằm phía trên vực sâu không chớp mắt, lẩm bẩm:
- Đó là một kiện Cổ Hoàng binh.
Bóng người tráng kiện xông lên vực sâu, cũng lay động một hồi, hiển nhiên là bị tấn công. Cái gọi là binh khí chính là chiến y trên người hắn, chảy ra chín loại hào quang như mộng ảo.
Mấy người đều kinh ngạc. Binh khí của Đại đế cổ đều chủ công phạt, dường như không có một kiện nào là chiến y. Người này khác biệt rất lớn, có thể nói là chưa từng nghe nói qua.
- Là người của Thần Tàm Lĩnh... Bọn họ muốn tìm về Cửu Diệu Bất Tử Dược.
Hầu tử nói, nhận ra Cổ Hoàng chiến ý, phỏng đoán ra lai lịch người này.
Vào thời Thái Cổ, Cửu Diệu thần dược bay đi, chẳng biết đi đâu. Vật đổi sao dời, trăm vạn năm tuế nguyệt từ từ trôi qua, ngày nay cắm rễ trong cấm địa Thái Cổ, Thần Tàm tộc tự nhiên muốn lấy lại một lần nữa.
Trên thực tế, nhiều năm qua như vậy, không chỉ có bộ tộc bọn họ cho dù là Vương tộc, Hoàng tộc khác cũng từng ra tay mấy lần, muốn thu được gốc Bất Tử Tiên Dược này, nhưng lại đều chấm dứt bằng thất bại.
- Thần Tàm cửu biến, trên đời dưới đất vô địch. Kỳ thật nếu muốn trở thành Hoàng của Thái Cổ, còn cần một lần đại thăng hoa cuối cùng, một biến cuối cùng.
Hầu tử nói.
Cổ Hoàng binh của Thần Tàm Lĩnh có lực phòng ngự kinh người, độc nhất vô nhị, sở dĩ bị luyện chế thành chiến y, cùng với trưởng thành của tộc bọn họ có liên quan, luôn không ngừng lột xác, giống như lột xuống từng kiện Thần Y.
- Là... Thần Tàm Công chúa.
Diệp Phàm nghĩ tới tình cảnh khi ở Dao Trì thịnh hội, vị Công chúa ngạo thế vô song này sau khi phục sinh, cái loại cường thế này không gì sánh nổi, một bàn tay điểm chết một vị Tổ Vương, từng nói qua muốn tới cấm địa Thái Cổ thu hồi Bất Tử Dược của tộc mình.
- Hầu ca, đây chính là chuẩn thẩm thẩm của ngươi a!
Lý Hắc Thủy nói.
Sở dĩ Thần Tàm Công chúa có thể sống lại, chính là bởi vì mấy người bọn họ cược đá cắt ra, rồi sau đó hầu tử đi khắp nơi tìm thần dược, bằng không vẫn ngủ say ở dưới lòng đất.
- Ta biết rồi. Nàng không chỉ muốn đào lấy đi Cửu Diệu thần dược, nói không chừng còn muốn bức thúc thúc đi ra.
Hầu tử phi thường kích động, những năm gần đây hằn từng vài lần đi Tây Mạc cầu kiến Đấu Chiến Thánh Phật, đáng tiếc đều thất bại.
Vị Cổ Phật trên Tu Di Sơn kia quanh năm bế quan, tìm hiểu huyền ảo của sinh tử, sớm truyền pháp chỉ nói cho đám lão tăng kia: Ai cũng không gặp!
Người của Thần Tàm Lĩnh nhất định đã sớm đưa tin tức lên Đại Lôi Âm Tự trên Tu Di Sơn.
- Đấu Chiến Thánh Phật muốn tới?
Bàng Bác lập tức liền kích động, tiến lên nói:
- Hầu ca ngươi không biết, khi ta ở cố hương sùng bái nhất bộ tộc các ngươi đó!
Hầu tử nghe mà không hiểu đầu cua tai nheo, làm như không thấy, chớp đôi mắt lửa ngươi vàng nhìn chằm chằm chín ngọn Thánh sơn, ít nhiều có chút khẩn trương. Dù sao kia là một nơi thiên cổ tuyệt địa, cho dù Thần Tàm Công chúa có cường đại mấy đi nữa, dù có Cổ Hoàng chiến y thủ hộ cũng có lúc kiệt lực.
Rầm~
Tiếng xích thần chói tai truyền ra, mọi người đều rùng mình sởn tóc gáy, cho dù cách xa vô tận cũng nghe rõ ràng rành mạch, như là có một vị Ma đế cái thể bị vây khốn muôn đời sắp xuất thế. Cái loại dao động này khiến nguyên thần mấy người đều muốn dập nát, chỉ có thể tiếp tục lui.
Ầm!
Một cỗ hắc vụ ngập trơi vọt lên, bao phủ khắp vực sâu Thái Cổ, chín ngọn Thánh sơn đều bị che khuất, khí tức khiến người ta run sợ lao ra cấm địa Sinh Mệnh tràn ngập khắp nơi.
Thần Tàm Công chúa đứng mũi chịu sào, rồi lại lập tức bay ra ngoài. Đó là lực lượng của Hoang, có thể khiến một vị Thánh nhân trong nháy mắt già chết hóa thành bụi bặm, cho dù Hồn Thác Đại Thánh tới cũng không ngăn được bao lâu.
Nếu không phải có Cổ Hoàng chiến ỵ, trong khoảnh khắc loại mây mù này xông lên tận trời, nàng sẽ hóa thành một nhúm đất vàng.
- Hỏng rồi. Chuyện đáng sợ nhất đã xuất hiện. Thần Tàm Công chúa dù sao không phải Đại đế cổ, có Hoàng y hộ thể cũng không được. Nếu như trong đó vọt ra ngoài, tất sẽ nuốt hận.
Hắc Hoàng nói.
Rầm~
Xích sắt lạnh băng vang lên, như là Thần minh của địa ngục mở gông xiềng giãy lên, đánh vào nhân thế.
Một bóng đen mơ hồ từ dưới vực sâu chậm rãi đi ra, nhìn không rõ là nam hay nữ, thậm chí không thể phân biệt là người hay thú, vung xích sắt thô to dài hàng ngàn trượng, hung uy chấn thể.
- Hoang... Một sinh linh từ dưới vực sâu đi ra, không phải đám Hoang Nô trước kia.
Thần Tàm Công chúa ngã ở xa xa phun ra một ngụm máu lớn, ở trước mặt nhân vật vô thượng đáng sợ kia lại khó có thể chiến đấu, bị loại khí tức này chấn cho không ngừng hộc máu.
- Thật là đáng sợ. Nếu không phải có chiến y của Cổ Hoàng vô thượng của Thần Tàm tộc hộ thân, ngay cả Thần Tàm Công chúa đều sớm hình thần đều diệt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người cường đại như thế, dám tranh phong với binh khí của Hoàng Thái Cổ, thật sự là khiếp sợ thể gian.
- Thần Tàm Công chúa chỉ sợ... căn bản không thể tiến lên chiến đấu, cho dù chiến y của Thần Tàm Lĩnh độc nhất vô nhị, nhưng dù sao không phải bản thân Cổ Hoàng.
Đại hắc cẩu nói.
- Không tốt, Công chúa nguy rồi.
Hầu tử kêu sợ hãi.
Bởi vì, trong hắc vụ ngập trời, cái bóng mơ hồ kia đang bước từng bước ra vực sâu, ép tới phía trước. Thần Tàm Công chúa sao có thể chống lại?
Ầm~
Đột nhiên, một tiếng chấn động mãnh liệt, ở một hướng khác của cấm địa Sinh Mệnh bộc phát ra một cỗ oai Cực Đạo, bá tuyệt thiên hạ, như là lập tức thông suốt cổ kim tương lai.
Một cây côn lớn phát ra thánh quang ngập trời, ép sập muôn đời, bổ thẳng về phía mấy ngọn Thánh sơn, hào quang chiếu sáng chư thiên, Đấu Chiến Thánh Hoàng khí quét ngang nhật nguyệt tinh tú.
- Là... binh khí của phụ thân ta!
Hầu tử cả kinh kêu lên, vô cùng kích động.
Nhất là vực sâu Thái Cổ, lão hóa cơ thể người, trời sinh tỷ lệ với thành tiên, không chỉ không thể trường sinh ngược lại khiến người rất nhanh già chết, từ xưa khiến người kinh sợ.
Nhưng mà lúc này lại có người ở phía trên tiến hành đại chiến kinh thế, các loại xích thần trật tự giống như Phượng Hoàng linh vũ ướt át tươi đẹp xuyên thủng càn khôn, đâm xuyên mười phương, lan ra ngoại giới trời sụp đất nứt.
- Rốt cục là người nào?
Trong lòng mấy người Diệp Phàm rung động tới cực điểm, nhanh chóng chạy trong dãy núi nguyên thủy, vòng quanh cấm địa Sinh Mệnh quan sát.
Bọn họ tìm được một vị trí có lợi, tránh khỏi sự ngăn cản của chín ngọn Thánh sơn bay lên trời cao nhìn ra xa, lập tức cảm nhận được khí cơ đáng sợ cuồn cuộn mãnh liệt.
- Lực lượng thật đáng sợ. Ở trên vực sâu kia, có thể ma diệt hết thảy thần tắc đạo lực. Hôm nay lại có loại dao động mãnh liệt như vậy truyền ra, rốt cục là nhân vật cường đại như thế nào?
Ngay cả Hắc Hoàng đều sợ hãi.
- Có người đang đại chiến cùng Hoang Nô.
Diệp Phàm trầm giọng nói, bọn họ gần như ngừng hô hấp. Đây là tu vi bậc nào, phải có khí phách lớn bao nhiêu, dám chiến đấu trên chín ngọn Thánh sơn.
Một bóng người khỏe mạnh đang chuyển động, thân mặc chiến y che khuất cả đầu, nhanh như điện chớp lúc thì chìm vào vực sâu Thái Cổ lúc thì xuất hiện trên vách đá Thánh sơn. Đây là tốc độ cỡ nào?
Hầu tử lập tức chảy mồ hôi lạnh, hắn cảm giác áp lực tăng vọt, cách xa như vậy hắn đều có một loại cảm giác hết hồn, mà hắn đã sớm Tiên Tam Trảm Đạo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đó là người nào? Trong lòng mỗi người đều rung động, tất cả đều ngơ ngác sững sờ, vài tên Hoang Nô đồng loạt ra tay, lại khó có thể làm gì được.
- Lực lượng của Hoang cũng không áp chế được đạo tắc của người kia sao? Có thể đại chiến trong cấm địa Thái Cổ, vì sao không bị tước thành thân thể phàm thai?
- Các ngươi nhìn thấy không? Vài tên Hoang Nô kia pháp lực ngập trời, như mấy con Thần Hoàng tắm lửa mà sinh ra, cái loại khí thế này căn bản không giống như con rối, có tâm trí...
- Lực lượng của người kia bị vô hạn suy yếu, bằng không hiện tại còn cường đại hơn rất nhiều lần. Đây thật đúng là khiến người ta khó thể tin nổi, không bị Hoang hủy diệt.
Diệp Phàm, Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt, Hắc Hoàng đều kinh sợ đến cực điểm, không kìm nổi nói nhỏ. Đây là việc ngàn đời khó gặp. Một người lại cường đại như thế, tranh đấu ở phía trên cấm địa Thái Cổ. Hắn là Đại Thánh hay là Chuẩn Đế, bằng không khẳng định không có một tia cơ hội.
Ngay cả hầu tử cũng trố mắt nhìn trân trối, cảm thụ cái loại khí tức khủng bố vô thượng, có người đang chinh chiến ở nơi đây, không có gì khác so với đánh vào Cổ Quáng Thái Sơ, đều là vùng cấm.
Hầu tử hiểu biết về cấm địa Thái Cổ không nhiều, nhưng là tràn ngập kính sợ đối với Cổ Quáng Thái Sơ. Mặc dù ở thời trước Thái Cổ đó cũng là một nơi bí thổ, ai dám tấn công?
- Thiên địa thật sự thay đổi sao? Rốt cục là nhân vật đáng sợ như thế nào, thật sự thuộc về thế giới này sao? Sẽ không phải là đến từ Vực ngoại chứ?
Bàng Bác là người đầu tiên nghĩ như vyậ. Năm đó bọn họ cưỡi quan tài chín rồng kéo mà đến, xuất hiện ở phía trên vực sâu. Sẽ không phải là có người giống như bọn họ, vượt qua tinh vực tiến vào thế giới này chứ?
Tất cả mọi người cảm thấy được có lý, điều này rất có khả năng. Bởi vì dưới vực sâu có một tòa Ngũ sắc Tế Đàn, nối liền Vực ngoại. Đó là một cái tinh không cổ lộ.
- Biến thiên rồi, xuất hiện một nhân vật vô thượng như vậy. Sau khi hắn đi tới thế giới này, ai còn có thể chứng đạo?
Hắc Hoàng thì thầm.
Bọn người Diệp Phàm rất nhanh di chuyển, vì không bị Thánh sơn ngăn cản tầm mắt, cần không ngừng thay đổi vị trí, nhất là khi người kia xông vào trong vực sâu lại càng không thể nhìn thấy.
- Không ổn. Khí tức của Hoang càng ngày càng mạnh, đều đã tràn ra ngoài cấm địa!
Bọn họ rất nhanh lui về phía sau, tự mình cảm ứng được một loại khí cơ đáng sợ, trong dãy núi rất nhiều động vật kêu sợ hãi, một số sài lang đương trường già chết, một số hung thú có đạo hạnh thì lộ vẻ sợ hãi, ngự không trốn đi.
- Người kia đã bị ảnh hưởng, không bằng như vừa rồi, sắp bị áp chế!
Hầu tử nói.
Trên vực sâu Thái Cổ, bóng người cường tráng kia bị dính đòn nặng. Người vây công đều là cao thủ tuyệt thế, phục sức cực kỳ cổ xưa, ngoại trừ Thiên Tuyền Thánh nữ những người khác rất khó mà nói rõ tồn tại từ niên đại nào.
Thiên Tuyền Thánh nữ như tiên linh giáng trần, áo trắng bay múa, giơ tay nhấc chân pháp tắc như biển. Nàng là đệ nhất mỹ nhân của sáu ngàn năm trước, cũng không biết mê đảo bao nhiêu anh hùng hào kiệt, đáng tiếc ngày nay đần độn, trở thành cái dạng này. Người ngưỡng mộ nàng đều sớm hóa thành đất vàng.
Một trận dao động truyền đến, khuếch tán ra ngoại giới. Tám gã Hoang Nô ra tay, đem người kia trấn áp xuống dưới vực sâu, đạo quang dầy đặc. Tám người ở trong cấm địa không bị áp chế, có lực lượng cường đại nhất.
Trong lòng mọi người trầm xuống. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng nổ lớn, một dao động mãnh liệt truyền tới ngoại giới, hất bọn họ bay ra bên ngoài.
- Hoàng của Thái Cổ!
Hầu tử đầu tiên cả kinh kêu lên, lúc này bọn họ cảm nhận được dao động của một loại vô thượng thần tắc khó nói thành lời, như là vào thời khai thiên lập địa, có hỗn độn cuồn cuộn.
Mọi người run rẩy, bay nhanh ra xa tránh né loại sóng gợn này, căn bản không dám dừng lại nửa bước. Đây gần như là diệt thế.
Bên cạnh Cơ Tử Nguyệt, con tiểu Phượng hoàng kêu chiêm chiếp, sợ hãi trốn vào trong lòng nàng. Linh giác của loại Thần cầm này nhạy bén nhất.
Bóng người kia từ dưới vực sâu Thái Cổ vọt lên, toàn thân nở rộ hào quang chín màu, chiếu sáng vòm trời. Tất cả Hoang Nô nhảy lên vực sâu, giống như tránh tiên nhân, không kẻ nào dám tranh phong, không dám dừng lại một chớp mắt.
Khí tức của Đại đế cổ.
Diệp Phàm, Hắc Hoàng, Cơ Tử Nguyệt đều thất sắc, bọn họ lao ra khoảng cách cũng đủ xa, nhìn vào nơi sâu trong cấm địa Thái Cổ, tất cả đều lộ vẻ khó tin.
Là ai? Người này rốt cục là ai?
- Khẳng định không phải Đại đế còn sống, nhất định là có người đang vận dụng Đế binh Cực Đạo.
Vào giờ khắc này, bọn họ hiểu rõ vì sao người kia có thể dùng đến lực lượng của pháp tắc trong cấm địa Sinh Mệnh, nguyên lai trên người có binh khí nghịch thiên bậc này.
- Cho dù có Đế binh, người này cũng là một vị Thánh giả, mà còn là cao thủ tuyệt đỉnh trong đó, bằng không đồng dạng sẽ nuốt hận, chỉ vì đây là cấm địa Thái Cổ.
Hắc Hoàng nói.
Hầu tử mắt lửa tỏa sáng, nhìn chằm chằm phía trên vực sâu không chớp mắt, lẩm bẩm:
- Đó là một kiện Cổ Hoàng binh.
Bóng người tráng kiện xông lên vực sâu, cũng lay động một hồi, hiển nhiên là bị tấn công. Cái gọi là binh khí chính là chiến y trên người hắn, chảy ra chín loại hào quang như mộng ảo.
Mấy người đều kinh ngạc. Binh khí của Đại đế cổ đều chủ công phạt, dường như không có một kiện nào là chiến y. Người này khác biệt rất lớn, có thể nói là chưa từng nghe nói qua.
- Là người của Thần Tàm Lĩnh... Bọn họ muốn tìm về Cửu Diệu Bất Tử Dược.
Hầu tử nói, nhận ra Cổ Hoàng chiến ý, phỏng đoán ra lai lịch người này.
Vào thời Thái Cổ, Cửu Diệu thần dược bay đi, chẳng biết đi đâu. Vật đổi sao dời, trăm vạn năm tuế nguyệt từ từ trôi qua, ngày nay cắm rễ trong cấm địa Thái Cổ, Thần Tàm tộc tự nhiên muốn lấy lại một lần nữa.
Trên thực tế, nhiều năm qua như vậy, không chỉ có bộ tộc bọn họ cho dù là Vương tộc, Hoàng tộc khác cũng từng ra tay mấy lần, muốn thu được gốc Bất Tử Tiên Dược này, nhưng lại đều chấm dứt bằng thất bại.
- Thần Tàm cửu biến, trên đời dưới đất vô địch. Kỳ thật nếu muốn trở thành Hoàng của Thái Cổ, còn cần một lần đại thăng hoa cuối cùng, một biến cuối cùng.
Hầu tử nói.
Cổ Hoàng binh của Thần Tàm Lĩnh có lực phòng ngự kinh người, độc nhất vô nhị, sở dĩ bị luyện chế thành chiến y, cùng với trưởng thành của tộc bọn họ có liên quan, luôn không ngừng lột xác, giống như lột xuống từng kiện Thần Y.
- Là... Thần Tàm Công chúa.
Diệp Phàm nghĩ tới tình cảnh khi ở Dao Trì thịnh hội, vị Công chúa ngạo thế vô song này sau khi phục sinh, cái loại cường thế này không gì sánh nổi, một bàn tay điểm chết một vị Tổ Vương, từng nói qua muốn tới cấm địa Thái Cổ thu hồi Bất Tử Dược của tộc mình.
- Hầu ca, đây chính là chuẩn thẩm thẩm của ngươi a!
Lý Hắc Thủy nói.
Sở dĩ Thần Tàm Công chúa có thể sống lại, chính là bởi vì mấy người bọn họ cược đá cắt ra, rồi sau đó hầu tử đi khắp nơi tìm thần dược, bằng không vẫn ngủ say ở dưới lòng đất.
- Ta biết rồi. Nàng không chỉ muốn đào lấy đi Cửu Diệu thần dược, nói không chừng còn muốn bức thúc thúc đi ra.
Hầu tử phi thường kích động, những năm gần đây hằn từng vài lần đi Tây Mạc cầu kiến Đấu Chiến Thánh Phật, đáng tiếc đều thất bại.
Vị Cổ Phật trên Tu Di Sơn kia quanh năm bế quan, tìm hiểu huyền ảo của sinh tử, sớm truyền pháp chỉ nói cho đám lão tăng kia: Ai cũng không gặp!
Người của Thần Tàm Lĩnh nhất định đã sớm đưa tin tức lên Đại Lôi Âm Tự trên Tu Di Sơn.
- Đấu Chiến Thánh Phật muốn tới?
Bàng Bác lập tức liền kích động, tiến lên nói:
- Hầu ca ngươi không biết, khi ta ở cố hương sùng bái nhất bộ tộc các ngươi đó!
Hầu tử nghe mà không hiểu đầu cua tai nheo, làm như không thấy, chớp đôi mắt lửa ngươi vàng nhìn chằm chằm chín ngọn Thánh sơn, ít nhiều có chút khẩn trương. Dù sao kia là một nơi thiên cổ tuyệt địa, cho dù Thần Tàm Công chúa có cường đại mấy đi nữa, dù có Cổ Hoàng chiến y thủ hộ cũng có lúc kiệt lực.
Rầm~
Tiếng xích thần chói tai truyền ra, mọi người đều rùng mình sởn tóc gáy, cho dù cách xa vô tận cũng nghe rõ ràng rành mạch, như là có một vị Ma đế cái thể bị vây khốn muôn đời sắp xuất thế. Cái loại dao động này khiến nguyên thần mấy người đều muốn dập nát, chỉ có thể tiếp tục lui.
Ầm!
Một cỗ hắc vụ ngập trơi vọt lên, bao phủ khắp vực sâu Thái Cổ, chín ngọn Thánh sơn đều bị che khuất, khí tức khiến người ta run sợ lao ra cấm địa Sinh Mệnh tràn ngập khắp nơi.
Thần Tàm Công chúa đứng mũi chịu sào, rồi lại lập tức bay ra ngoài. Đó là lực lượng của Hoang, có thể khiến một vị Thánh nhân trong nháy mắt già chết hóa thành bụi bặm, cho dù Hồn Thác Đại Thánh tới cũng không ngăn được bao lâu.
Nếu không phải có Cổ Hoàng chiến ỵ, trong khoảnh khắc loại mây mù này xông lên tận trời, nàng sẽ hóa thành một nhúm đất vàng.
- Hỏng rồi. Chuyện đáng sợ nhất đã xuất hiện. Thần Tàm Công chúa dù sao không phải Đại đế cổ, có Hoàng y hộ thể cũng không được. Nếu như trong đó vọt ra ngoài, tất sẽ nuốt hận.
Hắc Hoàng nói.
Rầm~
Xích sắt lạnh băng vang lên, như là Thần minh của địa ngục mở gông xiềng giãy lên, đánh vào nhân thế.
Một bóng đen mơ hồ từ dưới vực sâu chậm rãi đi ra, nhìn không rõ là nam hay nữ, thậm chí không thể phân biệt là người hay thú, vung xích sắt thô to dài hàng ngàn trượng, hung uy chấn thể.
- Hoang... Một sinh linh từ dưới vực sâu đi ra, không phải đám Hoang Nô trước kia.
Thần Tàm Công chúa ngã ở xa xa phun ra một ngụm máu lớn, ở trước mặt nhân vật vô thượng đáng sợ kia lại khó có thể chiến đấu, bị loại khí tức này chấn cho không ngừng hộc máu.
- Thật là đáng sợ. Nếu không phải có chiến y của Cổ Hoàng vô thượng của Thần Tàm tộc hộ thân, ngay cả Thần Tàm Công chúa đều sớm hình thần đều diệt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người cường đại như thế, dám tranh phong với binh khí của Hoàng Thái Cổ, thật sự là khiếp sợ thể gian.
- Thần Tàm Công chúa chỉ sợ... căn bản không thể tiến lên chiến đấu, cho dù chiến y của Thần Tàm Lĩnh độc nhất vô nhị, nhưng dù sao không phải bản thân Cổ Hoàng.
Đại hắc cẩu nói.
- Không tốt, Công chúa nguy rồi.
Hầu tử kêu sợ hãi.
Bởi vì, trong hắc vụ ngập trời, cái bóng mơ hồ kia đang bước từng bước ra vực sâu, ép tới phía trước. Thần Tàm Công chúa sao có thể chống lại?
Ầm~
Đột nhiên, một tiếng chấn động mãnh liệt, ở một hướng khác của cấm địa Sinh Mệnh bộc phát ra một cỗ oai Cực Đạo, bá tuyệt thiên hạ, như là lập tức thông suốt cổ kim tương lai.
Một cây côn lớn phát ra thánh quang ngập trời, ép sập muôn đời, bổ thẳng về phía mấy ngọn Thánh sơn, hào quang chiếu sáng chư thiên, Đấu Chiến Thánh Hoàng khí quét ngang nhật nguyệt tinh tú.
- Là... binh khí của phụ thân ta!
Hầu tử cả kinh kêu lên, vô cùng kích động.