Già Thiên
Chương 92: Vị thuốc chính
Hàn trưởng lão không nổi giận, vô cùng bình tĩnh, tự mình rót một chén trà, vén mái tóc rối bời, rồi bưng chén trà lên uống.
Bỗng nhiên, Diệp Phàm có cảm giác sởn tóc gáy.
Ngón tay của Hàn trưởng lão giống như dây sát, khô quắt queo, chỉ còn lại xương ngón tay được bao bọc bởi 1 lớp da.
Mà sau khi hắn vén mái tóc lên, hàm dưới đã lộ ra, làm cho người khác nổi cả da gà, trông nó như 1 mảnh giấy vụn bị người khác vò nát không còn ra hình dạng gì nữa, da dẻ đã nhăn nhúm lại, trông ảm đạm vô cùng.
Làm cho người ta sợ hãi nhất chính là, đôi môi hắn đã khô quắt, lộ ra hàm răng đen nhánh, không hề có chút sự sống và huyết sắc nào cả, cái lưỡi của hắn đã bị co rút lại.
"Theo ta lên đường thôi."
Hàn trưởng lão uống một ngụm trà, khẽ đặt chén trà xuống, giọng nói không nhanh không chậm, thanh âm không còn chút sức sống nào cả.
Diệp Phàm rất muốn xuất ra Kim Thư, nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn vô cùng hiểu rõ, do khác nhau về cảnh giới, cho nên thực lực 2 người chênh lệch quá xa.
"Hàn trưởng lão như, ngươi làm như vậy không sợ trời phạt hay sao, đem người sống để luyện dược, ngay cả người đồng môn cũng sẽ không tha cho ngươi đâu..."
Diệp Phàm vừa nói vừa suy nghĩ đối sách, nếu đã rơi vào tay đối phương, chỉ sợ sống còn đáng sợ hơn cái chết.
"Ta đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, không có ai biết chuyện này đâu."
Hàn trưởng lão giống như 1 cây khô, lẳng lặng ngồi ở bàn đối diện, hắn càng bình thản thì càng có vẻ âm trầm đáng sợ.
Diệp Phàm lấy tấm ngọc bội của Ngô Thanh Phong trưởng lão ra nói, nói:
"Ngươi nếu như giết ta, Ngô Thanh Phong trưởng lão ngay tức khắc sẽ biết."
Hàn trưởng lão nhẹ nhàng nhấn một ngón tay, một luồng khí vô cùng lạnh lẽo bay tời, "Chát" một tiếng ngọc bội đã vỡ nát, hàn ý lạnh tới xương tủy rất lâu sau mới tiêu tan.
Hàn trưởng lão mở miệng nói:
"Nơi này cách Linh Khư Động Thiên hơn ngàn dặm, ta cho dò có đánh nát ngọc bội, Ngô Thanh Phong trưởng lão cũng không cảm nhận được gì cả."
Nói tới đây, hắn âm trầm cười nói:
"Tên tiểu tử này đúng là rất cảnh giác và cơ trí, ngày đó ta vỗ nhẹ ngươi 1 cái, để lại trên mình ngươi 1 cái ấn ký, vốn định sau khi xong việc sẽ trở lại bắt ngươi, vậy mà ngươi nhanh chân trốn thoát khỏi phạm vi cảm ứng của ta, đến tận hôm nay ta mới tìm được ngươi."
"Ngươi, cái lão bất tử này..."
"Chúng ta cũng phải lên đường rồi."
Hàn trưởng lão đứng dậy, những người trong tửu lâu tránh hắn như tránh quỷ, tới tập nhường đường cho hắn.
Diệp Phàm nhanh như 1 con báo săn mồi, hắn muốn nhảy qua cửa sổ để bỏ trốn.
"Hà tất phải làm những chuyện vô dụng như thế này làm gì."
Hàn trưởng lão vươn bàn tay gầy guộc, tóm lấy hắn, cứ như vậy xách hắn xuống dưới lầu.
Do cảnh giới khác nhau, nên thực lực cũng cách xa như trời với đất, tâm tình của Diệp Phàm cũng lạnh hẳn đi, đối phương bắt hắn, căn bản chẳng tốn 1 chút khí lực nào cả.
Sau khi ra ngoài thành, Hàn trưởng lão nói:
"Trước tiên đi bái phỏng 1 vị lão hữu, hắn đã đáp ứng thu thập cho ta 1 loại linh dược, cho đến bây giờ, vị thuốc chính đã tìm được, trở về là có thể tế đỉnh luyện thuốc."
Diệp Phàm chẳng có thay đổi gì cả, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn đang tìm kiếm bóng dáng kỵ sĩ của Khương gia, hắn tình nguyện để cho kỵ sĩ Khương gia đánh chết, cũng không muốn bị người khác dùng làm vị thuốc sống để luyện dược.
Nửa ngày còn lại cũng qua đi, mặt trời đã xuống núi, Hàn trưởng lão xách Diệp Phàm xuất hiện bên trong 1 sơn mạch, xem ra cũng đã sắp tới nơi cần tới rồi.
"Kỵ sĩ của Khương gia tại sao còn chưa tới..."
Diệp Phàm có chút lo lắng.
"Cố nhân tới thăm..."
Hàn trưởng lão hướng về sơn cốc phía trước tuyền âm vào trong, âm thanh cuồn cuộn như sóng vỗ, không ngừng vang vọng lan tỏa khắp dãy núi.
Đúng lúc này, phía chân trời đã xuất hiện 1 bóng người, nhanh chóng bay vọt tới nơi này, Khương gia kỵ sĩ vốn đang tìm kiếm, bị âm thanh này kinh động, cho nên mới phát hiện ra nơi này.
Tên kỵ sĩ kia vô cùng cường đại, sát khí và chiến ý tỏa ra vô cùng đáng sợ, toàn thân hắn được bọc kín bởi giáp trụ, điều khiển man thú hạ xuống, cuồng phong nổi lên, cây cối bên dưới lập tức gãy lìa.
"Ai vậy?"
Hàn trưởng lão kéo Diệp Phàm lùi lại phía sau.
Cũng trong thời gian đó, ở trong sơn cốc đi ra 1 lão nhân tóc hoa râm, sắc mặt hắn vô cùng âm độc, vừa nhìn đã biết không phải loại lương thiện gì.
"Để tên thiếu niên này xuống!"
Thanh âm của Khương gia kỵ sĩ vô cùng lạnh lùng, nhìn quét qua Hàn trưởng lão và lão giả vừa đi từ trong sơn cốc ra.
Hàn trưởng lão cũng cảm giác được sự cường đại của đối phương, nhưng hắn không thể buông tha được Diệp Phàm, liền quay về phía lão giả trong cốc hô lên:
"Mau tới giúp ta!"
"Xoạt "
Khương gia kỵ sĩ xuất thủ rất quyết đoán, một đạo huyết quang đã xé rách không gian bổ xuống, đó là một thanh Huyết sắc Thiết Mâu, lấp lánh huyết quang, không biết nó đã uống máu bao nhiêu tu sĩ, mà thấu phát ra ba động kinh khủng.
"Coong"
Hàn trưởng lão xuất ra 1 cái Lục Mộc Xích, bích quang lấp lánh, tiến lên nghênh tiếp, thế nhưng lão lập tức bị đánh bay, thân hình hắn run lên, lôi Diệp Phàm về phía sau, chạy về phía lão giả đứng ở cửa sơn cốc.
Đúng lúc này, lão giả đứng ở cửa sơn cốc cũng xuất thủ, lấy ra 1 cái Đồng Kính (1), chiếu về phía trước, hào quang lấp lánh bay ra từ chiếc gương, bắn về phía Khương gia kỵ sĩ.
(1): Đồng kính: gương đồng
"Vù Vù vù "
Đồng thời, Hàn trưởng lão lấy ra mười hai thanh Lục Mộc Kiếm, vẽ ra một quỹ tích huyền ảo, phong tỏa tứ phương, vây tên kỵ sĩ kia vào giữa.
"Chỉ có chút tài mọn vậy ư!"
Tên kỵ sĩ kia không hề sợ hãi, chỉ huy dị thú phóng lên cao, tránh khỏi sự chiếu xạ của chiếc Đồng Kính, dùng huyết sắc thiết mâu quét ngang qua 12 thanh Lục Mộc kiếm.
"Người này thực sự quá cường đại, không nên lưu lại hậu thủ, phải toàn lực nghĩ biện pháp diệt trừ hắn!"
Hàn trưởng lão lo lắng kêu lên, đồng thời hắn túm lấy Diệp Phàm, ném vào trong sơn cốc.
"Bộp "
Diệp Phàm rơi trên mặt đất, một khắc cũng không dám trì hoãn, vội vã vận chuyển Huyền pháp mà Đạo Kinh ghi chép, trùng kích cấm chế.
May mà Hàn trưởng lão xuất thủ vội vã, cũng không hiểu rõ Diệp Phàm, thủ pháp phong ấn rất đơn giản, hắn vận chuyển Huyền pháp của Đạo Kinh không lâu, thì hoàn toàn giải khai được cấm chế.
"Các ngươi cứ quyết đấu sinh tử đi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương!"
Diệp Phàm trốn tới nơi sâu nhất của sơn cốc, leo lên vách núi cheo leo, trốn khỏi nơi này.
Hắn nhanh chóng lao ra khỏi sơn mạch, sau khi thấy một Hoàng Hà chảy cuồn cuộn, hắn không có chút do dự, trực tiếp nhảy luôn xuống.
Chìm vào trong dòng chảy của Hoàng Hà, hắn cũng không biết mình đã trôi được bao nhiêu dặm, mãi cho đến khi trăng sao hiện rõ trên bầu trời, Diệp Phàm mới lên bờ.
Đây là một khu hoang dã, không một bóng người, hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lại nhanh chân chạy về phía xa xa.
Sau nửa canh giờ, phía trước đã có ánh đèn rực rỡ, một thành trấn không tính là lớn đã hiện ra.
"Hắc hắc hắc..."
Đột nhiên, phía sau truyền tiếng cười làm người ta sởn cả gai ốc.
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, hắn không dám quay đầu lại, cắm cổ cắm đầu chạy về phía trước.
Nhưng mà, tiếng cười âm trầm lúc xa lúc gần, giống như tiếng quỷ khóc lúc nửa đêm, cứ quanh quẩn bám lấy hắn.
"Đồ cá ngão!"
Diệp Phàm ngừng lại, hắn đã hiểu rõ bản thân hắn không thể nào trốn thoát.
Trong bóng tối, thân ảnh của Hàn trưởng lão hiện ra, chân hắn không chạm đất, xuất hiện giống nhu u linh, cánh tay trái của hắn đã bị chém đứt, tóc tai bù xù, cả người đều là vết máu, giống như lệ quỷ trong bóng đêm.
Diệp Phàm có cảm giác lạnh từ đầu cho tới chân, hàn khí bốc lên bao phủ toàn thân, lão già này không bị Khương gia kỵ sĩ giết, thì hắn lâm vào tuyệt cảnh!
"Đáng thương cho lão hữu của ta đã bị chém thành thịt nát, ta phải trổ hết thủ đoạn mới tránh được một kiếp..."
Thanh âm của Hàn trưởng lão vô cùng lạnh lẽo, hắn đang nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hắn không lấy mạng ngươi, thật là đáng tiếc."
Diệp Phàm chế nhạo.
Trong đôi mắt của Hàn trưởng lão bắn ra 2 đạo hàn quang, không một tiếng động nào đã bay về phía trước, cả ngoài hắn tỏa ra khí tức tử vong vô cùng dày đặc.
Diệp Phàm đang chờ 1 khoảng cách vừa đủ, hắn sẽ tế xuất kim thư, liều mạng đánh một đòn, hắn không có cơ hội, một đạo lục quang sáng rực rỡ đã chiếu rọi bầu trời đem, giống như ma chơi bao phủ lấy hắn, phong bế hắn.
Trong bóng tối, thân thể gầy khô như que củi của Hàn trưởng lão đã bay tới gần, tóc bạc tung bay, bộ mặt khô quắt hiện lên, vô cùng giận dữ, đôi đồng tử đen không ngừng lưu chuyển trong đôi mắt. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Ta rất thích sinh mệnh tràn đầy sức sống, thân thể của ngươi có khí tức sinh mệnh rất sung túc, ta nghĩ máu của ngươi rất thơm ngon..."
Hàn trưởng lão tóm lấy 1 cánh tay của Diệp Phàm, bay lên không trung.
Diệp Phàm tâm triệt để nguội, lao lực gian khổ vạn khổ, chạy thoát nhiều ngày như vậy, cuối cùng vẫn là khó thoát khỏi cái chết.
"Ta đã lưu lại ấn ký trên cơ thể ngươi, ngươi trốn không thoát được đâu!"
Một đạo lục quang từ trong cơ thể Hàn trưởng lão bắn ra, bao phủ lấy Diệp Phàm rồi biến mất ở đường chân trời.
Hắn không trở về Linh Khư động thiên, mà mang theo Diệp Phàm tới 1 hoang sơn dã lĩnh trong Yến quốc, chọn 1 cái thạch động trong vách núi rồi chui vào.
"Đừng sợ, cái chết không đau khổ chút nào..."
Trong mắt của Hàn trưởng lão lấp lánh hào quang đáng sợ.
Động phủ trong lòng núi sâu thăm thẳm, trên tường có khảm những viên minh châu, cho nên nó không tối đen.
Hàn trưởng lão tóm Diệp Phàm bay tới 1 gian nhà đá, mùi thơm của thảo dược truyền ra, trong đó có tới mười mấy cái dược đỉnh, tất cả đều cao hơn 1 thước, có điêu khắc hoa văn vô cùng cổ xưa.
"Cuối cùng cũng thu thập được đầy đủ linh dược, ha ha ha..."
Hàn trưởng lão cười to, thanh âm cực kỳ khó nghe, giống như lệ quỷ đang khóc, làm cho người nghe da đầu tê dại.
Trong thạch thất ngoài dược đỉnh, vẫn còn mấy cái hộp gỗ đựng dược liệu, Hàn trưởng lão mở từng cái ra, nhất thời mùi thuốc thơm ngát xông lên mũi.
"Xem ta chuẩn bị cho ngươi cái gì này, đây toàn là linh dược vô giá cả đó!"
Hắn mở một cái hộp gỗ ra, bên trong có 1 hạt sen to bằng quả trứng bồ câu, đen nhánh nhưng trong suốt, giống như nó được điêu khắc từ ô ngọc thành, một mùi thơm ngào ngạt bay tới, thấm vào cả xương tủy.
"Có biết đấy là cái gì không, đấy là Hạt Sen do Ô Ngọc Thần Liên sinh ra (2), năm trăm năm mới kết được một hạt mà thôi, mức độ trân quý thì không thể tưởng tượng được, ẩn chứa vô tận sinh mệnh tinh khí."
(2): Ô Ngọc Thần Liên" Sen ngọc màu đen.
Hàn trưởng lão buông cái hộp gỗ xuống, mở ra 1 cái hộp ngọc cổ xưa, nhất thời có đạo đạo quang mang màu xanh lưu chuyển, một trái cây màu xanh trông như 1 quả trứng gà, giống như được điêu khắc từ ngọc phỉ thúy, quang mang lưu chuyển nhu hòa..
"Có biết nó là cái gì không? Đây chính là trái cây do Thanh Ngọc Tuyết Liên trong truyền thuyết sinh ra, nó mọc trên ngọc Tuyết sơn cao hơn vạn mét, ngàn năm không thấy ánh mặt trời, xung quang nó có đại yêu thủ hộ, ta phải mất 8 năm thời gian, mới có thể hái được 1 trái thôi."
Những thứ này đều ẩn chứa lượng sinh mệnh tinh hoa cường đại, nếu như Diệp Phàm ăn vào, khẳng định Kim sắc Khổ Hải sẽ được mở rộng rất nhiều.
Hàn trưởng lão tiếp tục đi đến phía trước, lại cầm lấy một cái hộp gỗ, sau khi mở ra thì có hồng quang nhàn nhạt phóng lên, một cây Cửu Diệp Kỳ thảo (3) giống như được hồng ngọc điêu khắc thành, lấp lánh quang mang, hương thơm thoang thoảng như mùi cỏ.
(3): Cửu Diệp Kỳ Thảo: Loại cỏ kỳ lạ có 9 lá.
"Có biết nó là cái gì không? Nó chính là Phượng Hoàng Thảo trong truyền thuyết!"
Hàn trưởng lão có vẻ rất kích động, nói:
"Tương truyền, chỉ có vùng đất nhiễm máu tươi của Phượng Hoàng mới có thể sinh ra loại thần thảo như thế này. Ta phải mất mười mấy năm thời gian, rời khỏi nước Yến, đi khắp di tích và cổ địa, mới có thể tìm được 1 cây như vậy, nó có giá trị liên thành, là kỳ vật hiếm có trên thế gian!"
Hàn trưởng lão không ngừng mở những cái hộp ra, có tới mười mấy loại linh dược, mỗi một chủng loại đều cực kỳ trân quý, hiếm thấy trên đời, không cách nào xác định được giá trị của nó!
Trong động phủ, quang hoa xán lạn, ánh sáng nhiều màu sắc của các loại dược liệu khác nhau không ngừng lưu chuyển, mùi thơm ngát như thấm đượm cả vào lòng người.
Cho dù đang ở trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Phàm vẫn cảm thấy hoa hết cả mắt, đây đều là linh dược trân quý hiếm có trên thế gian, nếu hắn có thể ăn, tu vi nhất định sẽ tăng mạnh.
Hàn trưởng lão ảm đạm cười, nói:
"Đừng có thèm thuồng đỏ mắt như vậy, đến lúc đó ta sẽ đem chúng đặt cùng với ngươi trong dược đỉnh mà tế luyện, chúng nó cũng sẽ cùng ở 1 chỗ với ngươi mà thôi."
"Ngươi thu thập nhiều linh dược như vậy, muốn kéo dài sự sống đã đủ rồi, tại sao còn phải bắt ta."
"Nếu như chỉ luyện chế Hoàn Dương đan, đúng là đã đủ rồi, thế nhưng khi ta biết ngươi đã ăn thánh quả, uống thần tuyền trong truyền thuyết, yêu cầu của ta đương nhiên phải cao hơn."
Bỗng nhiên, Diệp Phàm có cảm giác sởn tóc gáy.
Ngón tay của Hàn trưởng lão giống như dây sát, khô quắt queo, chỉ còn lại xương ngón tay được bao bọc bởi 1 lớp da.
Mà sau khi hắn vén mái tóc lên, hàm dưới đã lộ ra, làm cho người khác nổi cả da gà, trông nó như 1 mảnh giấy vụn bị người khác vò nát không còn ra hình dạng gì nữa, da dẻ đã nhăn nhúm lại, trông ảm đạm vô cùng.
Làm cho người ta sợ hãi nhất chính là, đôi môi hắn đã khô quắt, lộ ra hàm răng đen nhánh, không hề có chút sự sống và huyết sắc nào cả, cái lưỡi của hắn đã bị co rút lại.
"Theo ta lên đường thôi."
Hàn trưởng lão uống một ngụm trà, khẽ đặt chén trà xuống, giọng nói không nhanh không chậm, thanh âm không còn chút sức sống nào cả.
Diệp Phàm rất muốn xuất ra Kim Thư, nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn vô cùng hiểu rõ, do khác nhau về cảnh giới, cho nên thực lực 2 người chênh lệch quá xa.
"Hàn trưởng lão như, ngươi làm như vậy không sợ trời phạt hay sao, đem người sống để luyện dược, ngay cả người đồng môn cũng sẽ không tha cho ngươi đâu..."
Diệp Phàm vừa nói vừa suy nghĩ đối sách, nếu đã rơi vào tay đối phương, chỉ sợ sống còn đáng sợ hơn cái chết.
"Ta đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, không có ai biết chuyện này đâu."
Hàn trưởng lão giống như 1 cây khô, lẳng lặng ngồi ở bàn đối diện, hắn càng bình thản thì càng có vẻ âm trầm đáng sợ.
Diệp Phàm lấy tấm ngọc bội của Ngô Thanh Phong trưởng lão ra nói, nói:
"Ngươi nếu như giết ta, Ngô Thanh Phong trưởng lão ngay tức khắc sẽ biết."
Hàn trưởng lão nhẹ nhàng nhấn một ngón tay, một luồng khí vô cùng lạnh lẽo bay tời, "Chát" một tiếng ngọc bội đã vỡ nát, hàn ý lạnh tới xương tủy rất lâu sau mới tiêu tan.
Hàn trưởng lão mở miệng nói:
"Nơi này cách Linh Khư Động Thiên hơn ngàn dặm, ta cho dò có đánh nát ngọc bội, Ngô Thanh Phong trưởng lão cũng không cảm nhận được gì cả."
Nói tới đây, hắn âm trầm cười nói:
"Tên tiểu tử này đúng là rất cảnh giác và cơ trí, ngày đó ta vỗ nhẹ ngươi 1 cái, để lại trên mình ngươi 1 cái ấn ký, vốn định sau khi xong việc sẽ trở lại bắt ngươi, vậy mà ngươi nhanh chân trốn thoát khỏi phạm vi cảm ứng của ta, đến tận hôm nay ta mới tìm được ngươi."
"Ngươi, cái lão bất tử này..."
"Chúng ta cũng phải lên đường rồi."
Hàn trưởng lão đứng dậy, những người trong tửu lâu tránh hắn như tránh quỷ, tới tập nhường đường cho hắn.
Diệp Phàm nhanh như 1 con báo săn mồi, hắn muốn nhảy qua cửa sổ để bỏ trốn.
"Hà tất phải làm những chuyện vô dụng như thế này làm gì."
Hàn trưởng lão vươn bàn tay gầy guộc, tóm lấy hắn, cứ như vậy xách hắn xuống dưới lầu.
Do cảnh giới khác nhau, nên thực lực cũng cách xa như trời với đất, tâm tình của Diệp Phàm cũng lạnh hẳn đi, đối phương bắt hắn, căn bản chẳng tốn 1 chút khí lực nào cả.
Sau khi ra ngoài thành, Hàn trưởng lão nói:
"Trước tiên đi bái phỏng 1 vị lão hữu, hắn đã đáp ứng thu thập cho ta 1 loại linh dược, cho đến bây giờ, vị thuốc chính đã tìm được, trở về là có thể tế đỉnh luyện thuốc."
Diệp Phàm chẳng có thay đổi gì cả, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn đang tìm kiếm bóng dáng kỵ sĩ của Khương gia, hắn tình nguyện để cho kỵ sĩ Khương gia đánh chết, cũng không muốn bị người khác dùng làm vị thuốc sống để luyện dược.
Nửa ngày còn lại cũng qua đi, mặt trời đã xuống núi, Hàn trưởng lão xách Diệp Phàm xuất hiện bên trong 1 sơn mạch, xem ra cũng đã sắp tới nơi cần tới rồi.
"Kỵ sĩ của Khương gia tại sao còn chưa tới..."
Diệp Phàm có chút lo lắng.
"Cố nhân tới thăm..."
Hàn trưởng lão hướng về sơn cốc phía trước tuyền âm vào trong, âm thanh cuồn cuộn như sóng vỗ, không ngừng vang vọng lan tỏa khắp dãy núi.
Đúng lúc này, phía chân trời đã xuất hiện 1 bóng người, nhanh chóng bay vọt tới nơi này, Khương gia kỵ sĩ vốn đang tìm kiếm, bị âm thanh này kinh động, cho nên mới phát hiện ra nơi này.
Tên kỵ sĩ kia vô cùng cường đại, sát khí và chiến ý tỏa ra vô cùng đáng sợ, toàn thân hắn được bọc kín bởi giáp trụ, điều khiển man thú hạ xuống, cuồng phong nổi lên, cây cối bên dưới lập tức gãy lìa.
"Ai vậy?"
Hàn trưởng lão kéo Diệp Phàm lùi lại phía sau.
Cũng trong thời gian đó, ở trong sơn cốc đi ra 1 lão nhân tóc hoa râm, sắc mặt hắn vô cùng âm độc, vừa nhìn đã biết không phải loại lương thiện gì.
"Để tên thiếu niên này xuống!"
Thanh âm của Khương gia kỵ sĩ vô cùng lạnh lùng, nhìn quét qua Hàn trưởng lão và lão giả vừa đi từ trong sơn cốc ra.
Hàn trưởng lão cũng cảm giác được sự cường đại của đối phương, nhưng hắn không thể buông tha được Diệp Phàm, liền quay về phía lão giả trong cốc hô lên:
"Mau tới giúp ta!"
"Xoạt "
Khương gia kỵ sĩ xuất thủ rất quyết đoán, một đạo huyết quang đã xé rách không gian bổ xuống, đó là một thanh Huyết sắc Thiết Mâu, lấp lánh huyết quang, không biết nó đã uống máu bao nhiêu tu sĩ, mà thấu phát ra ba động kinh khủng.
"Coong"
Hàn trưởng lão xuất ra 1 cái Lục Mộc Xích, bích quang lấp lánh, tiến lên nghênh tiếp, thế nhưng lão lập tức bị đánh bay, thân hình hắn run lên, lôi Diệp Phàm về phía sau, chạy về phía lão giả đứng ở cửa sơn cốc.
Đúng lúc này, lão giả đứng ở cửa sơn cốc cũng xuất thủ, lấy ra 1 cái Đồng Kính (1), chiếu về phía trước, hào quang lấp lánh bay ra từ chiếc gương, bắn về phía Khương gia kỵ sĩ.
(1): Đồng kính: gương đồng
"Vù Vù vù "
Đồng thời, Hàn trưởng lão lấy ra mười hai thanh Lục Mộc Kiếm, vẽ ra một quỹ tích huyền ảo, phong tỏa tứ phương, vây tên kỵ sĩ kia vào giữa.
"Chỉ có chút tài mọn vậy ư!"
Tên kỵ sĩ kia không hề sợ hãi, chỉ huy dị thú phóng lên cao, tránh khỏi sự chiếu xạ của chiếc Đồng Kính, dùng huyết sắc thiết mâu quét ngang qua 12 thanh Lục Mộc kiếm.
"Người này thực sự quá cường đại, không nên lưu lại hậu thủ, phải toàn lực nghĩ biện pháp diệt trừ hắn!"
Hàn trưởng lão lo lắng kêu lên, đồng thời hắn túm lấy Diệp Phàm, ném vào trong sơn cốc.
"Bộp "
Diệp Phàm rơi trên mặt đất, một khắc cũng không dám trì hoãn, vội vã vận chuyển Huyền pháp mà Đạo Kinh ghi chép, trùng kích cấm chế.
May mà Hàn trưởng lão xuất thủ vội vã, cũng không hiểu rõ Diệp Phàm, thủ pháp phong ấn rất đơn giản, hắn vận chuyển Huyền pháp của Đạo Kinh không lâu, thì hoàn toàn giải khai được cấm chế.
"Các ngươi cứ quyết đấu sinh tử đi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương!"
Diệp Phàm trốn tới nơi sâu nhất của sơn cốc, leo lên vách núi cheo leo, trốn khỏi nơi này.
Hắn nhanh chóng lao ra khỏi sơn mạch, sau khi thấy một Hoàng Hà chảy cuồn cuộn, hắn không có chút do dự, trực tiếp nhảy luôn xuống.
Chìm vào trong dòng chảy của Hoàng Hà, hắn cũng không biết mình đã trôi được bao nhiêu dặm, mãi cho đến khi trăng sao hiện rõ trên bầu trời, Diệp Phàm mới lên bờ.
Đây là một khu hoang dã, không một bóng người, hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lại nhanh chân chạy về phía xa xa.
Sau nửa canh giờ, phía trước đã có ánh đèn rực rỡ, một thành trấn không tính là lớn đã hiện ra.
"Hắc hắc hắc..."
Đột nhiên, phía sau truyền tiếng cười làm người ta sởn cả gai ốc.
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, hắn không dám quay đầu lại, cắm cổ cắm đầu chạy về phía trước.
Nhưng mà, tiếng cười âm trầm lúc xa lúc gần, giống như tiếng quỷ khóc lúc nửa đêm, cứ quanh quẩn bám lấy hắn.
"Đồ cá ngão!"
Diệp Phàm ngừng lại, hắn đã hiểu rõ bản thân hắn không thể nào trốn thoát.
Trong bóng tối, thân ảnh của Hàn trưởng lão hiện ra, chân hắn không chạm đất, xuất hiện giống nhu u linh, cánh tay trái của hắn đã bị chém đứt, tóc tai bù xù, cả người đều là vết máu, giống như lệ quỷ trong bóng đêm.
Diệp Phàm có cảm giác lạnh từ đầu cho tới chân, hàn khí bốc lên bao phủ toàn thân, lão già này không bị Khương gia kỵ sĩ giết, thì hắn lâm vào tuyệt cảnh!
"Đáng thương cho lão hữu của ta đã bị chém thành thịt nát, ta phải trổ hết thủ đoạn mới tránh được một kiếp..."
Thanh âm của Hàn trưởng lão vô cùng lạnh lẽo, hắn đang nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hắn không lấy mạng ngươi, thật là đáng tiếc."
Diệp Phàm chế nhạo.
Trong đôi mắt của Hàn trưởng lão bắn ra 2 đạo hàn quang, không một tiếng động nào đã bay về phía trước, cả ngoài hắn tỏa ra khí tức tử vong vô cùng dày đặc.
Diệp Phàm đang chờ 1 khoảng cách vừa đủ, hắn sẽ tế xuất kim thư, liều mạng đánh một đòn, hắn không có cơ hội, một đạo lục quang sáng rực rỡ đã chiếu rọi bầu trời đem, giống như ma chơi bao phủ lấy hắn, phong bế hắn.
Trong bóng tối, thân thể gầy khô như que củi của Hàn trưởng lão đã bay tới gần, tóc bạc tung bay, bộ mặt khô quắt hiện lên, vô cùng giận dữ, đôi đồng tử đen không ngừng lưu chuyển trong đôi mắt. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Ta rất thích sinh mệnh tràn đầy sức sống, thân thể của ngươi có khí tức sinh mệnh rất sung túc, ta nghĩ máu của ngươi rất thơm ngon..."
Hàn trưởng lão tóm lấy 1 cánh tay của Diệp Phàm, bay lên không trung.
Diệp Phàm tâm triệt để nguội, lao lực gian khổ vạn khổ, chạy thoát nhiều ngày như vậy, cuối cùng vẫn là khó thoát khỏi cái chết.
"Ta đã lưu lại ấn ký trên cơ thể ngươi, ngươi trốn không thoát được đâu!"
Một đạo lục quang từ trong cơ thể Hàn trưởng lão bắn ra, bao phủ lấy Diệp Phàm rồi biến mất ở đường chân trời.
Hắn không trở về Linh Khư động thiên, mà mang theo Diệp Phàm tới 1 hoang sơn dã lĩnh trong Yến quốc, chọn 1 cái thạch động trong vách núi rồi chui vào.
"Đừng sợ, cái chết không đau khổ chút nào..."
Trong mắt của Hàn trưởng lão lấp lánh hào quang đáng sợ.
Động phủ trong lòng núi sâu thăm thẳm, trên tường có khảm những viên minh châu, cho nên nó không tối đen.
Hàn trưởng lão tóm Diệp Phàm bay tới 1 gian nhà đá, mùi thơm của thảo dược truyền ra, trong đó có tới mười mấy cái dược đỉnh, tất cả đều cao hơn 1 thước, có điêu khắc hoa văn vô cùng cổ xưa.
"Cuối cùng cũng thu thập được đầy đủ linh dược, ha ha ha..."
Hàn trưởng lão cười to, thanh âm cực kỳ khó nghe, giống như lệ quỷ đang khóc, làm cho người nghe da đầu tê dại.
Trong thạch thất ngoài dược đỉnh, vẫn còn mấy cái hộp gỗ đựng dược liệu, Hàn trưởng lão mở từng cái ra, nhất thời mùi thuốc thơm ngát xông lên mũi.
"Xem ta chuẩn bị cho ngươi cái gì này, đây toàn là linh dược vô giá cả đó!"
Hắn mở một cái hộp gỗ ra, bên trong có 1 hạt sen to bằng quả trứng bồ câu, đen nhánh nhưng trong suốt, giống như nó được điêu khắc từ ô ngọc thành, một mùi thơm ngào ngạt bay tới, thấm vào cả xương tủy.
"Có biết đấy là cái gì không, đấy là Hạt Sen do Ô Ngọc Thần Liên sinh ra (2), năm trăm năm mới kết được một hạt mà thôi, mức độ trân quý thì không thể tưởng tượng được, ẩn chứa vô tận sinh mệnh tinh khí."
(2): Ô Ngọc Thần Liên" Sen ngọc màu đen.
Hàn trưởng lão buông cái hộp gỗ xuống, mở ra 1 cái hộp ngọc cổ xưa, nhất thời có đạo đạo quang mang màu xanh lưu chuyển, một trái cây màu xanh trông như 1 quả trứng gà, giống như được điêu khắc từ ngọc phỉ thúy, quang mang lưu chuyển nhu hòa..
"Có biết nó là cái gì không? Đây chính là trái cây do Thanh Ngọc Tuyết Liên trong truyền thuyết sinh ra, nó mọc trên ngọc Tuyết sơn cao hơn vạn mét, ngàn năm không thấy ánh mặt trời, xung quang nó có đại yêu thủ hộ, ta phải mất 8 năm thời gian, mới có thể hái được 1 trái thôi."
Những thứ này đều ẩn chứa lượng sinh mệnh tinh hoa cường đại, nếu như Diệp Phàm ăn vào, khẳng định Kim sắc Khổ Hải sẽ được mở rộng rất nhiều.
Hàn trưởng lão tiếp tục đi đến phía trước, lại cầm lấy một cái hộp gỗ, sau khi mở ra thì có hồng quang nhàn nhạt phóng lên, một cây Cửu Diệp Kỳ thảo (3) giống như được hồng ngọc điêu khắc thành, lấp lánh quang mang, hương thơm thoang thoảng như mùi cỏ.
(3): Cửu Diệp Kỳ Thảo: Loại cỏ kỳ lạ có 9 lá.
"Có biết nó là cái gì không? Nó chính là Phượng Hoàng Thảo trong truyền thuyết!"
Hàn trưởng lão có vẻ rất kích động, nói:
"Tương truyền, chỉ có vùng đất nhiễm máu tươi của Phượng Hoàng mới có thể sinh ra loại thần thảo như thế này. Ta phải mất mười mấy năm thời gian, rời khỏi nước Yến, đi khắp di tích và cổ địa, mới có thể tìm được 1 cây như vậy, nó có giá trị liên thành, là kỳ vật hiếm có trên thế gian!"
Hàn trưởng lão không ngừng mở những cái hộp ra, có tới mười mấy loại linh dược, mỗi một chủng loại đều cực kỳ trân quý, hiếm thấy trên đời, không cách nào xác định được giá trị của nó!
Trong động phủ, quang hoa xán lạn, ánh sáng nhiều màu sắc của các loại dược liệu khác nhau không ngừng lưu chuyển, mùi thơm ngát như thấm đượm cả vào lòng người.
Cho dù đang ở trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Phàm vẫn cảm thấy hoa hết cả mắt, đây đều là linh dược trân quý hiếm có trên thế gian, nếu hắn có thể ăn, tu vi nhất định sẽ tăng mạnh.
Hàn trưởng lão ảm đạm cười, nói:
"Đừng có thèm thuồng đỏ mắt như vậy, đến lúc đó ta sẽ đem chúng đặt cùng với ngươi trong dược đỉnh mà tế luyện, chúng nó cũng sẽ cùng ở 1 chỗ với ngươi mà thôi."
"Ngươi thu thập nhiều linh dược như vậy, muốn kéo dài sự sống đã đủ rồi, tại sao còn phải bắt ta."
"Nếu như chỉ luyện chế Hoàn Dương đan, đúng là đã đủ rồi, thế nhưng khi ta biết ngươi đã ăn thánh quả, uống thần tuyền trong truyền thuyết, yêu cầu của ta đương nhiên phải cao hơn."