Già Thiên
Chương 918: Tình Người
Thần Toán Tử nói tương lai không lâu Diệp Phàm có thể trở về một chỗ khác tinh không, nhưng mà cái "không lâu" này không biết bao lâu, là một đoạn thời gian như thế nào hắn cũng không biết.
Đến tột cùng là mấy tháng, hay là mấy năm hoặc là mấy chục năm? Tu sĩ có thể sống mấy trăm năm trở lên, vài năm rất ngắn nguỉ, mấy chục năm cũng không tính là dài.
Nhưng làm sao hắn có thể chờ lâu như vậy được. Hắn vô cớ đi tới thề giới này đã hai mươi mầy năm, cha mẹ tóc mại hoa râm có thể chờ được bao lâu?
Chuyện bi thương nhất trong đời người không gì bằng tuổi già mất con. Ở trong lòng người già, đứa nhỏ là hi vọng duy nhất, trước khi bọn họ rời kỏi thế gian đó là đả kích lớn nhất.
Diệp Phàm không thể tưởn tượng được, năm đó khi hắn từa Thái Sơn mất tích, cha mẹ sẽ bi ai như thế nào, nghĩ đến tình cảnh cha mẹ lúc tuổi già tóc bạc thì thế nào, run rẩy, vuốt ve ảnh chụp của hắn, tim hắn như bị đao cắt.
Trong lòng hắn thủy chung có một loại sợ hãi, chỉ sợ trở lại đã sớm cảnh còn người mất, mấy năm nay hắn thủy chung liều mạng tu luyện là vì có thể trở về sớm hơn.
Cho dù chỉ nhìn một cái, ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, khiến cha mẹ đầu bạc nở rộ tươi cười ngày xưa trong lệ quang đục ngầu.
Khi hằn rời đi, cha mẹ hắn đã có chút già nua, hôm nay đã hai mươi mấy năm rồi, hắn thực sự sợ trong lòng bọn họ bi thương, mà thân thể lại càng không tốt, thậm chí…
Mỗi khi nghĩ đến đây trong lòng Diệp Phàm liền đau đớn, trong mắt mơ hồ. Trên đời này ơn lớn nhất chính là con đường dưỡng dục của cha mẹ. Trong lúc cha mẹ hắn sinh mệnh không còn nhiều tưởng niệm hắn nhất thì hắn lại ở dị vực tha hương không thể về, khiến hắn rất khó chịu.
Lúc tuổi già mất đi đứa con duy nhất, tâm tình của hai người già thê lương cỡ nào, lưng phụ thân không thể thẳng, tóc phụ thân càng trắng, sao có thể chịu đựng?
Người khác tu luyện là vì chúng đạo, mục đích lớn nhất từ đầu đền cuối của Diệp Phàm là lại nhìn thấy cha mẹ đã sinh ra nuôi lớn hắn.
Trường sinh, Đại đế, bất hủ mà nói đối với hắn còn xa không trọng yếu bằng lại có thể nhìn thấy cha mẹ một lần, đây chính là tình người.
Đá cứng bất hủ, ch dù có thể truờng tồn cùng thế gian thì lại như thế nào, nó vẫn lạnh băng như cũ, sao hiểu được tình người? Lạnh băng đờ đẫn đến vĩnh viễn.
Nếu bỏ qua cha mẹ chỉ vì sống càng lâu trên thế giới này, vậy còn có ý nghĩa gì? lạnh lùng như đá sao, vứt bỏ bản tính con người?
Đi tới thế giới này, hắn chỉ yên lặng làm, tiến tới mục tiêu, chưa từng có rống lớn thề, nói phải như thế nào thế nào.
Ngày nay biết được, có lẽ tương lai không lâu thật sự có thể trở về, bất kể như thế nào hắn đều sẽ không từ bỏ. Bởi vì hắn không phải đá lạnh lùng, hắn có một tấm lòng son hiếu thảo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vì không để cha mẹ tuổi gìa rơi lệ, vì không để người tóc bạc tổn thương, vì không để hai người già đang ngủ thê lương tỉnh lại… Hắn dù tan xương nát thịt cũng muốn, chỉ vì để lúc tuổi gìa bọn họ không còn cô đơn và bi thương.
Cũng giống như hắn khống bỏ được cha mẹ, Cơ Tử Nguyệt cũng không bỏ được phụ thân, mẫu thân, ca ca của nàng, không bỏ được thế giới này, muốn khi trần duyên hết mới truy tìm dấu chân của hắn.
Cho dù là Hoắc Hoàng tứ cố vô thân cũng không nguyện rời khỏi thế giới này, tưởng niệm Vô Thủy Đại đế, nguyện thường ở lại cố thổ của hắn, chi dù cuối cùng chỉ vì có thể thủ lăng.
Mỗi người đều có kiên trì và ký thác của mình, bởi vì đây chính là bản tính con người. Mà động lực lớn nhất của Diệp Phàm tu luyện ở thế gian này chính là về nhà, yên lặng kiên trì, không phải vì chứng đạo.
Thời gian không nhiều, cha mẹ hắn không thể chờ, mà thế giới này lại có thọ mệnh dài dòng, hắn rời đi sẽ làm cố nhân bên này thương cảm nhưng vẫn có thể tiếp tục quỹ sinh hoạt vốn có, mà nếu hắn không trở về sẽ khiến cha mẹ hắn thương tâm tuyệt vọng cả đời mà chết.
Tuy có giãy giụa, tất cả bất đắc dĩ nhưng là phải làm ra lựa chọn, trăm thiện hiếu làm đầu, hắn chỉ là một người bình thường có máu có thịt, không thể quên được ơn dưỡng dục của cha mẹ, tình máu mủ tình thâm vĩnh viễn không thể chém đứt.
Hắn sẽ không tự kỷ cho rằng, thế giới này rời khỏi hắn thì không chuyển động, không có hắn bên cạnh vẫn sẽ sinh hoạt như cũ.
Hắn chỉ là một người còn chưa trảm đạo, không phải nhân vật vô thượng trấn áp chín tầng trời, mười tầng đất. Cố nhân cùng hông nhan không phải sinh sống dưới sự che chở của hắn.
Thậm chí mà nói, nội tình sau lưng những người này cường đại hơn hắn. Đấu Chiến Thánh Phật, thế gia Đại đế, Tuyệt đại Thần Vương áo tắng, Tề La sắp trở thành Sát Thánh, Bắc Vực đệ nhất đại cường đạo thành công tấn chức Thánh nhân…
Ngày nay người phía sau đám người hầu tử, Cơ Tử Nguyệt, Tiểu Đình lý, Lý Hắc Thủy cường đại hơn xa hắn, hắn chưa từng là người thủ hộ của mọi người.
Về phần Cơ Tử Nguyệt, nếu như không thể cùng một chỗ, không biết có thể gặp lại hay không, lấy gì ra hứa hẹn với nàng? Còn không bằng phúc và buông tay, để nàng đi xa hơn, khai đạo tâm của nàng, nàng hẳn là có tinh thông sáng lạn chân chính thuộc về mình.
Diệp Phàm tuy rằng thương cảm nhưng không thể rơi lệ, hắn chỉ có thể yên lặng đi làm, để những cố nhân này đi tiếp dựa theo quỹ tích nguyên bản của họ, mà không nên vì hắn mà thay đổi con đường phía trước.
- Thật sự muốn đi?
Lý Hắc Thủy hỏi, ngồi trên vách núi.
- Ừ.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ngươi cần phải nghĩ kỹ. Hai mươi mấy năm rồi, có lẽ sớm cảnh còn người mất, không phải là kết quả mà ngươi muốn thấy.
Hầu tử ngồi trên chạc cây cổ thụ vươn ra vách đá nói.
Cho dù có một tia hi vọng, mặc dù co thể đối mặt với một loại kết quả tàn nhẫn nhất.
Diệp Phàm trầm thấp nói.
- Nói lời thật, ta hiểu loại tâm tình này của ngươi. Nếu cho ta một cơ hội về lại thái cổ, ta tình nguyện vứt bỏ hết thảy, đáng tiếc ta ngay cả một tia hi vọng thử cũng không có.
Hầu tử thở dài.
- Người phải có chuẩn bị tâm lý.
Yến Nhất Tịch nói, hắn ngồi ở trên một vách đá lớn bên cạnh chân núi. Diệp Phàm nói với bọn họ không giấu giếm, bọn họ có thể phỏng đoán ra chuyện có lẽ sẽ phát sinh trong một số năm gần đây.
- Đây là chấp niệm của ta, nếu không thể về, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ nổi điên, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.
Diệp Phàm nói.
- Đây là tình người!
Lý Hắc Thủy thở dài.
- Có người vì tu luyện bế quan cả đời, có người vì tình bị vây một đời, có người cố chấp đến giá, có người tâm cảnh bình hòa đến cúng. Đây là tính và tình người, đều có theo đuổi và kiên trì, đều có một loại ký thác.
Diệp Phàm nói.
Mấy người đều thở dài một hơi, không có đạo lý ngăn cản hắn rời đi. Hầu tử nắm một cái Tử Kim Hồ Lô, uống một ngụm, đưa ra mấy người luân lưu uống một ngụm, bên trong là thần tửu ngàn năm, vừ nhìn là biết trộm ra từ trong tay Tề La.
- Hầu tử trời đánh, ngươi lại trộm rượu của ta. Đó chính là một bình rượu ngàn năm cuối cùng của ta, ta muốn giết ngươi!
Xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết nát ruột xé lòng của Tề La.
Mấy người trên vách núi lập tức gà bay chó sủa, động tác mau lẹ trốn đi thật xa.
Đại hắc cẩu là kẻ cuối cùng chạy đi, đem hồ lô rượu trên mặt đất dốc ngược vào miệng, thẳng đến khi không còn thừa một giọt, ợ một cái lấy ra một cái trận đài xuyên qua hư không mà đi.
- A…A…A…
Tề La kêu thảm thiết, tới bên vách núi, nhặt lên hồ lô rượu thương tâm muốn chết, liên tục nguyền rủa.
- Lão tổ tông, Tước nhi cũng muốn uống.
Một đứa nhỏ ngậm núm vú cao su kéo ống quần lão.
- Thật thơm…
Đồng Đồng, Cổ Phi, Cổ Lâm cũng hấp háy cí mũi nhỏ, vẻ mặt khát vọng.
- Ta nói cho cac ngươi, đây là độc dược, sau này không được động vào.
Tề La cảnh cáo. Lão thật là sợ đại tửu quỷ còn không trấn áp, một đám tiểu tử quỷ lại trưởng thành, như vậy một bình trân quý cất giấu của lão cũng không còn thừa lại.
Tương lai của Thiên Đình tốt vô hạn, ai cũng đều có thể nhìn ra. Chỉ cần mấy đứa nhỏ này trưởng thành, chỉ cần thân thể Thái Âm, đám người Đấu Chiến Thánh Hoàng tử đều bị lôi kéo vào, tương lai chính là một thần triều vô địch.
Đại hắc cẩu đặc biệt được Tề La coi trọng, chỉ thiếu chút nữa là đưa lên cung phụng, vì nhờ nó khắc ra trận văn của Vô Thủy Đại đế bảo hộ sơn môn.
Nhưng hiện giờ Hắc Hoàng thiếu hứng thú, thủy chung cảm thấy huấn luyện hai hoàng tộc máu bạc cũng có cảm giác thành tựu, tuyên bố tương lai sẽ huấn luyện ra Song hoàng máu bạc, diệt Thiên Hoàng tử và Nguyên cổ.
- Các ngươi đùng dùng loại ánh mắt này được không, giống như ta lập tức rời đi vậy. Tuy rằng Thần Toán Tử nói vậy nhưng phỏng chừng có lẽ cũng vài năm.
Diệp Phàm nói.
- Nhìn lại một cái bớt một cái, nhanh nhìn nhiều vài lần.
Đại hắc cẩu nói.
- Chó chết, ngươi đừng nói vậy được không, ta không phải sắp chết.
Diệp Phàm đạp nó.
Hắc Hoàng mặt dày tới gần nói:
- Dù sao ngươi sắp đi rồi, cái gì Kỳ Lân Bất Tử Dược, đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí đều tặng ta đi.
- Ngươi cũng thật không có lương tâm, không phải bởi vì ta rời đi mà rối rắm, chỉ là thèm thuồng đồ trên người ta. Ta bóp chết ngươi.
Diệp Phàm bóp cổ nó.
- Gâu. Ta sợ là ngươi chết ở nửa đường, thất lạc những tiên trân này.
Đánh con chó chết này!
Một đám người tiến lên, cùng nhau hội đồng Hắc Hoàng, truyền ra từng tràng tiếng chó kêu. Không khí có chút sầu não bởi vậy bị hòa tan.
- Lần này ta muốn rời đi, không chừng trước khi đi ta muốn giết một nhóm người. Các ngươi có kiến nghị nào không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vương Đằng.
- Nguyên Cổ.
- Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn.
- Mấy người thần bí tập kích chúng ta, trong bọn họ chỉ có một tên Cửu Khiếu Thạc Nhân không trọn vẹn, thân phận không rõ.
Bọn họ thuận miệng nói lên mấy người muốn giết, rồi sau đó lại lắc đáu, nói không cần hắn động thủ, tương lai sẽ thu thập.
Nhất là hầu tử, lại càng lời nghiêm khắc cự tuyệt, hắn muốn giết tất cả bọn người đó, hắn muốn giết tất cả bọn người đó. Hắn lại có tư cách nói như vậy. Thân là Thánh Hoàng Tử, bản thân đã trảm đạo, dõi mắt nhìn lại, Thánh nhân không ra ai dám tranh phong?
- Hầu ca chúng ta xem ai giết nhiều, xem ai giết sạch trước.
Diệp Phàm nói. Đại thế nhiều đổ máu, có một số người đã định trước sẽ ngã xuống.
Hắn nhắc nhở đám người Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên không cần ra tay, lần này chỉ cần yên lặng xem là được, lợi dụng đoạn thời gian này tu luyện cho tốt.
Thúc thúc của hầu tử ngày nay được chứng thực là còn sống, ngồi trên Tu Di Sơn nhìn xuống đại địa, Thánh Hoàng tử đi báo thù ai cũng không dám tìm hắn phiền toái.
- Gia gia ta mất rồi, Lão bất Tử rốt cục cũng chịu thu ta làm đệ tử.
Lý Hắc Thủy nói:
- Quá đoạn thời gian ta đi tu luyện, nhưng sẽ thường tới Thiên Đình nhìn xem.
Lần này Diệp Phàm mặc dù rời đi cũng rất yên tâm, ngoại trừ Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch, phía sau những người khác gần như đều có bóng dáng của Thánh nhân.
Đấu Chiến Thánh Phật, Man tộc Nam Lĩnh Chiến Thần, Cơ gia, tuyệt đại Thần Vương áo trắng, Đệ nhất đại cường đại lão Bất Tử, Tề La ép cho người ta không thở nổi.
- Ta giới thiệu cho các ngươi một vị sư phụ Thánh nhân.
Diệp Phàm cười nói với đám Lệ Thiên.
Đến tột cùng là mấy tháng, hay là mấy năm hoặc là mấy chục năm? Tu sĩ có thể sống mấy trăm năm trở lên, vài năm rất ngắn nguỉ, mấy chục năm cũng không tính là dài.
Nhưng làm sao hắn có thể chờ lâu như vậy được. Hắn vô cớ đi tới thề giới này đã hai mươi mầy năm, cha mẹ tóc mại hoa râm có thể chờ được bao lâu?
Chuyện bi thương nhất trong đời người không gì bằng tuổi già mất con. Ở trong lòng người già, đứa nhỏ là hi vọng duy nhất, trước khi bọn họ rời kỏi thế gian đó là đả kích lớn nhất.
Diệp Phàm không thể tưởn tượng được, năm đó khi hắn từa Thái Sơn mất tích, cha mẹ sẽ bi ai như thế nào, nghĩ đến tình cảnh cha mẹ lúc tuổi già tóc bạc thì thế nào, run rẩy, vuốt ve ảnh chụp của hắn, tim hắn như bị đao cắt.
Trong lòng hắn thủy chung có một loại sợ hãi, chỉ sợ trở lại đã sớm cảnh còn người mất, mấy năm nay hắn thủy chung liều mạng tu luyện là vì có thể trở về sớm hơn.
Cho dù chỉ nhìn một cái, ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, khiến cha mẹ đầu bạc nở rộ tươi cười ngày xưa trong lệ quang đục ngầu.
Khi hằn rời đi, cha mẹ hắn đã có chút già nua, hôm nay đã hai mươi mấy năm rồi, hắn thực sự sợ trong lòng bọn họ bi thương, mà thân thể lại càng không tốt, thậm chí…
Mỗi khi nghĩ đến đây trong lòng Diệp Phàm liền đau đớn, trong mắt mơ hồ. Trên đời này ơn lớn nhất chính là con đường dưỡng dục của cha mẹ. Trong lúc cha mẹ hắn sinh mệnh không còn nhiều tưởng niệm hắn nhất thì hắn lại ở dị vực tha hương không thể về, khiến hắn rất khó chịu.
Lúc tuổi già mất đi đứa con duy nhất, tâm tình của hai người già thê lương cỡ nào, lưng phụ thân không thể thẳng, tóc phụ thân càng trắng, sao có thể chịu đựng?
Người khác tu luyện là vì chúng đạo, mục đích lớn nhất từ đầu đền cuối của Diệp Phàm là lại nhìn thấy cha mẹ đã sinh ra nuôi lớn hắn.
Trường sinh, Đại đế, bất hủ mà nói đối với hắn còn xa không trọng yếu bằng lại có thể nhìn thấy cha mẹ một lần, đây chính là tình người.
Đá cứng bất hủ, ch dù có thể truờng tồn cùng thế gian thì lại như thế nào, nó vẫn lạnh băng như cũ, sao hiểu được tình người? Lạnh băng đờ đẫn đến vĩnh viễn.
Nếu bỏ qua cha mẹ chỉ vì sống càng lâu trên thế giới này, vậy còn có ý nghĩa gì? lạnh lùng như đá sao, vứt bỏ bản tính con người?
Đi tới thế giới này, hắn chỉ yên lặng làm, tiến tới mục tiêu, chưa từng có rống lớn thề, nói phải như thế nào thế nào.
Ngày nay biết được, có lẽ tương lai không lâu thật sự có thể trở về, bất kể như thế nào hắn đều sẽ không từ bỏ. Bởi vì hắn không phải đá lạnh lùng, hắn có một tấm lòng son hiếu thảo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vì không để cha mẹ tuổi gìa rơi lệ, vì không để người tóc bạc tổn thương, vì không để hai người già đang ngủ thê lương tỉnh lại… Hắn dù tan xương nát thịt cũng muốn, chỉ vì để lúc tuổi gìa bọn họ không còn cô đơn và bi thương.
Cũng giống như hắn khống bỏ được cha mẹ, Cơ Tử Nguyệt cũng không bỏ được phụ thân, mẫu thân, ca ca của nàng, không bỏ được thế giới này, muốn khi trần duyên hết mới truy tìm dấu chân của hắn.
Cho dù là Hoắc Hoàng tứ cố vô thân cũng không nguyện rời khỏi thế giới này, tưởng niệm Vô Thủy Đại đế, nguyện thường ở lại cố thổ của hắn, chi dù cuối cùng chỉ vì có thể thủ lăng.
Mỗi người đều có kiên trì và ký thác của mình, bởi vì đây chính là bản tính con người. Mà động lực lớn nhất của Diệp Phàm tu luyện ở thế gian này chính là về nhà, yên lặng kiên trì, không phải vì chứng đạo.
Thời gian không nhiều, cha mẹ hắn không thể chờ, mà thế giới này lại có thọ mệnh dài dòng, hắn rời đi sẽ làm cố nhân bên này thương cảm nhưng vẫn có thể tiếp tục quỹ sinh hoạt vốn có, mà nếu hắn không trở về sẽ khiến cha mẹ hắn thương tâm tuyệt vọng cả đời mà chết.
Tuy có giãy giụa, tất cả bất đắc dĩ nhưng là phải làm ra lựa chọn, trăm thiện hiếu làm đầu, hắn chỉ là một người bình thường có máu có thịt, không thể quên được ơn dưỡng dục của cha mẹ, tình máu mủ tình thâm vĩnh viễn không thể chém đứt.
Hắn sẽ không tự kỷ cho rằng, thế giới này rời khỏi hắn thì không chuyển động, không có hắn bên cạnh vẫn sẽ sinh hoạt như cũ.
Hắn chỉ là một người còn chưa trảm đạo, không phải nhân vật vô thượng trấn áp chín tầng trời, mười tầng đất. Cố nhân cùng hông nhan không phải sinh sống dưới sự che chở của hắn.
Thậm chí mà nói, nội tình sau lưng những người này cường đại hơn hắn. Đấu Chiến Thánh Phật, thế gia Đại đế, Tuyệt đại Thần Vương áo tắng, Tề La sắp trở thành Sát Thánh, Bắc Vực đệ nhất đại cường đạo thành công tấn chức Thánh nhân…
Ngày nay người phía sau đám người hầu tử, Cơ Tử Nguyệt, Tiểu Đình lý, Lý Hắc Thủy cường đại hơn xa hắn, hắn chưa từng là người thủ hộ của mọi người.
Về phần Cơ Tử Nguyệt, nếu như không thể cùng một chỗ, không biết có thể gặp lại hay không, lấy gì ra hứa hẹn với nàng? Còn không bằng phúc và buông tay, để nàng đi xa hơn, khai đạo tâm của nàng, nàng hẳn là có tinh thông sáng lạn chân chính thuộc về mình.
Diệp Phàm tuy rằng thương cảm nhưng không thể rơi lệ, hắn chỉ có thể yên lặng đi làm, để những cố nhân này đi tiếp dựa theo quỹ tích nguyên bản của họ, mà không nên vì hắn mà thay đổi con đường phía trước.
- Thật sự muốn đi?
Lý Hắc Thủy hỏi, ngồi trên vách núi.
- Ừ.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ngươi cần phải nghĩ kỹ. Hai mươi mấy năm rồi, có lẽ sớm cảnh còn người mất, không phải là kết quả mà ngươi muốn thấy.
Hầu tử ngồi trên chạc cây cổ thụ vươn ra vách đá nói.
Cho dù có một tia hi vọng, mặc dù co thể đối mặt với một loại kết quả tàn nhẫn nhất.
Diệp Phàm trầm thấp nói.
- Nói lời thật, ta hiểu loại tâm tình này của ngươi. Nếu cho ta một cơ hội về lại thái cổ, ta tình nguyện vứt bỏ hết thảy, đáng tiếc ta ngay cả một tia hi vọng thử cũng không có.
Hầu tử thở dài.
- Người phải có chuẩn bị tâm lý.
Yến Nhất Tịch nói, hắn ngồi ở trên một vách đá lớn bên cạnh chân núi. Diệp Phàm nói với bọn họ không giấu giếm, bọn họ có thể phỏng đoán ra chuyện có lẽ sẽ phát sinh trong một số năm gần đây.
- Đây là chấp niệm của ta, nếu không thể về, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ nổi điên, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.
Diệp Phàm nói.
- Đây là tình người!
Lý Hắc Thủy thở dài.
- Có người vì tu luyện bế quan cả đời, có người vì tình bị vây một đời, có người cố chấp đến giá, có người tâm cảnh bình hòa đến cúng. Đây là tính và tình người, đều có theo đuổi và kiên trì, đều có một loại ký thác.
Diệp Phàm nói.
Mấy người đều thở dài một hơi, không có đạo lý ngăn cản hắn rời đi. Hầu tử nắm một cái Tử Kim Hồ Lô, uống một ngụm, đưa ra mấy người luân lưu uống một ngụm, bên trong là thần tửu ngàn năm, vừ nhìn là biết trộm ra từ trong tay Tề La.
- Hầu tử trời đánh, ngươi lại trộm rượu của ta. Đó chính là một bình rượu ngàn năm cuối cùng của ta, ta muốn giết ngươi!
Xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết nát ruột xé lòng của Tề La.
Mấy người trên vách núi lập tức gà bay chó sủa, động tác mau lẹ trốn đi thật xa.
Đại hắc cẩu là kẻ cuối cùng chạy đi, đem hồ lô rượu trên mặt đất dốc ngược vào miệng, thẳng đến khi không còn thừa một giọt, ợ một cái lấy ra một cái trận đài xuyên qua hư không mà đi.
- A…A…A…
Tề La kêu thảm thiết, tới bên vách núi, nhặt lên hồ lô rượu thương tâm muốn chết, liên tục nguyền rủa.
- Lão tổ tông, Tước nhi cũng muốn uống.
Một đứa nhỏ ngậm núm vú cao su kéo ống quần lão.
- Thật thơm…
Đồng Đồng, Cổ Phi, Cổ Lâm cũng hấp háy cí mũi nhỏ, vẻ mặt khát vọng.
- Ta nói cho cac ngươi, đây là độc dược, sau này không được động vào.
Tề La cảnh cáo. Lão thật là sợ đại tửu quỷ còn không trấn áp, một đám tiểu tử quỷ lại trưởng thành, như vậy một bình trân quý cất giấu của lão cũng không còn thừa lại.
Tương lai của Thiên Đình tốt vô hạn, ai cũng đều có thể nhìn ra. Chỉ cần mấy đứa nhỏ này trưởng thành, chỉ cần thân thể Thái Âm, đám người Đấu Chiến Thánh Hoàng tử đều bị lôi kéo vào, tương lai chính là một thần triều vô địch.
Đại hắc cẩu đặc biệt được Tề La coi trọng, chỉ thiếu chút nữa là đưa lên cung phụng, vì nhờ nó khắc ra trận văn của Vô Thủy Đại đế bảo hộ sơn môn.
Nhưng hiện giờ Hắc Hoàng thiếu hứng thú, thủy chung cảm thấy huấn luyện hai hoàng tộc máu bạc cũng có cảm giác thành tựu, tuyên bố tương lai sẽ huấn luyện ra Song hoàng máu bạc, diệt Thiên Hoàng tử và Nguyên cổ.
- Các ngươi đùng dùng loại ánh mắt này được không, giống như ta lập tức rời đi vậy. Tuy rằng Thần Toán Tử nói vậy nhưng phỏng chừng có lẽ cũng vài năm.
Diệp Phàm nói.
- Nhìn lại một cái bớt một cái, nhanh nhìn nhiều vài lần.
Đại hắc cẩu nói.
- Chó chết, ngươi đừng nói vậy được không, ta không phải sắp chết.
Diệp Phàm đạp nó.
Hắc Hoàng mặt dày tới gần nói:
- Dù sao ngươi sắp đi rồi, cái gì Kỳ Lân Bất Tử Dược, đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí đều tặng ta đi.
- Ngươi cũng thật không có lương tâm, không phải bởi vì ta rời đi mà rối rắm, chỉ là thèm thuồng đồ trên người ta. Ta bóp chết ngươi.
Diệp Phàm bóp cổ nó.
- Gâu. Ta sợ là ngươi chết ở nửa đường, thất lạc những tiên trân này.
Đánh con chó chết này!
Một đám người tiến lên, cùng nhau hội đồng Hắc Hoàng, truyền ra từng tràng tiếng chó kêu. Không khí có chút sầu não bởi vậy bị hòa tan.
- Lần này ta muốn rời đi, không chừng trước khi đi ta muốn giết một nhóm người. Các ngươi có kiến nghị nào không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vương Đằng.
- Nguyên Cổ.
- Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn.
- Mấy người thần bí tập kích chúng ta, trong bọn họ chỉ có một tên Cửu Khiếu Thạc Nhân không trọn vẹn, thân phận không rõ.
Bọn họ thuận miệng nói lên mấy người muốn giết, rồi sau đó lại lắc đáu, nói không cần hắn động thủ, tương lai sẽ thu thập.
Nhất là hầu tử, lại càng lời nghiêm khắc cự tuyệt, hắn muốn giết tất cả bọn người đó, hắn muốn giết tất cả bọn người đó. Hắn lại có tư cách nói như vậy. Thân là Thánh Hoàng Tử, bản thân đã trảm đạo, dõi mắt nhìn lại, Thánh nhân không ra ai dám tranh phong?
- Hầu ca chúng ta xem ai giết nhiều, xem ai giết sạch trước.
Diệp Phàm nói. Đại thế nhiều đổ máu, có một số người đã định trước sẽ ngã xuống.
Hắn nhắc nhở đám người Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên không cần ra tay, lần này chỉ cần yên lặng xem là được, lợi dụng đoạn thời gian này tu luyện cho tốt.
Thúc thúc của hầu tử ngày nay được chứng thực là còn sống, ngồi trên Tu Di Sơn nhìn xuống đại địa, Thánh Hoàng tử đi báo thù ai cũng không dám tìm hắn phiền toái.
- Gia gia ta mất rồi, Lão bất Tử rốt cục cũng chịu thu ta làm đệ tử.
Lý Hắc Thủy nói:
- Quá đoạn thời gian ta đi tu luyện, nhưng sẽ thường tới Thiên Đình nhìn xem.
Lần này Diệp Phàm mặc dù rời đi cũng rất yên tâm, ngoại trừ Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch, phía sau những người khác gần như đều có bóng dáng của Thánh nhân.
Đấu Chiến Thánh Phật, Man tộc Nam Lĩnh Chiến Thần, Cơ gia, tuyệt đại Thần Vương áo trắng, Đệ nhất đại cường đại lão Bất Tử, Tề La ép cho người ta không thở nổi.
- Ta giới thiệu cho các ngươi một vị sư phụ Thánh nhân.
Diệp Phàm cười nói với đám Lệ Thiên.