Già Thiên
Chương 794: Địa ngục và thiên đường
Thế giới trong lô, đây là một cảnh tượng quỷ dị mà khiến mạch máu người ta căng phồng. Giữg không trung hai thân thể đang quấn vào nhau mà trên mặt đất lại cũng có hai người giống y hệt đang nhìn lên.
Y Khinh Vũ sợ hãi thét lớn, thanh âm vốn từ tính êm tai lúc này đặc biệt chói tai. Nàng gần như không dám tin hết thảy.
"Nàng" trên bầu trời trần như nhộng, toàn thân bóng loáng không tì vết, lung linh huyền ảo, có thể gọi là kiệt tác do trời xanh tạo nên. Ngọc thể thon dài, mỗi một tấc da thịt đều sáng bóng.
"Nàng" kia cùng một nam nhân khác quấn vào cùng một chỗ là chói mắt như thế, khiến nàng gần như hôn mê, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Y Khinh Vũ chứng kiến hết thảy, gần như chuyện không hề liên quan tới mình, là một người ngoài cuộc nhưng lại cảm thụ như đích thân trải qua, tất cả mọi chuyện đã xảy ra bị nàng cảm giác một cách chân thật.
Nguyên thần của nàng cùng bản thể tương liên, mỗi một phần cảm thụ đều không khác gì so với đích thân nàng trải qua. Lúc này nàng không một mảnh vải che thân, cơ thể sinh ra những rặng mây đỏ.
Bên kia, Diệp Phàm cũng thần sắc quái dị. Chuyện này thật kỳ dị, rõ ràng hắn đứng ở trên mặt đất lại nhìn thấy, cảm giác đến những gì mà một người khác làm ra.
Đây rò ràng là hắn đang trải qua, là hắn đang hành động nhưng lại có thịt giác như vậy, mê loạn nhìn vào. Lúc này hắn cũng hoảng hốt một hồi.
Giữa không trung, nam nhân kia như Chiến Thần hạ phàm, tóc đen dày để xõa trước ngực và sau lưng, cơ thể lóe ra bảo huy, cường tráng mạnh mẽ.
Mà nữ nhân kia cũng là ngọc thể nằm ngang, đường cong phập phồng, thon dài thướt tha, thân thể sinh ra ráng trời, trắng nốn trơn bóng, khiến mạch máu người ta sôi trào. Hai người quấn lấy nhau, hết thảy quá mức mộng ảo.
Chuyện này quá không chân thực, hắn còn chưa có ý niệm thì đã phát sinh hết thảy. Nguyên thần cùng bản thể gần gũi không thể chia lìa, tự mình trải qua mọi hành vi của một người khác làm ra.
Hai cỗ thân thể quấn vào cùng một chỗ, vô cùng nóng bòng.
Y Khinh Vũ đứng ở xa xa, dựa vào Bát Đức Bảo Luân, gần như xụi lơ trên mặt đất, mái tóc đen bay múa, khó thể chấp nhận hết thảy mọi chuyện.
Giữa không trung, tiếng thở dốc thi thoảng truyền xuống, thân thể nữ nhân hiện ra một mảnh ráng hồng, khiến nàng gần như phát điên, không ngừng thét chói tai.
- Không, hết thảy đều là giả.
Y Khinh Vũ hô lên yếu ớt vô lực, toàn thân mềm nhũn căn bản không thể đứng nổi, cơ thể phấn hồng.
- Dưới đạo của ta, hết thảy đều là không.
Diệp Phàm cũng lẩm bẩm.
Y Khinh Vũ nghe thấy lời hắn nói, mái tóc đen tòa sáng, trong mắt nổi sáng mờ, rất muốn quát mắng nhưng cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận gợi cảm cuối cùng vẫn ngậm lại.
Cảnh tượng mê loạn giữa không trung cùng với thanh âm lay động lòng người đủ để mê loạn thiên hạ. Hết thảy là thần dị như vậy.
Rốt cục, cũng không biết qua bao lâu giữa không trung bình tĩnh lại.
Trên Bát Đức Bảo Luân, Y Khinh Vũ thân thể như thần ngọc, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi. Nghĩ đến cảm thụ của nguyên thần, hết thảy đối với nàng mà nói là một loại tra tấn đi từ thiên đường đến địa ngục.
Nhưng lúc này bất kể là bản thể hay nguyên thẩn của nàng đều yếu ớt vô lực, gần như không thể nhúc nhích, xụi lơ ở đó, toàn thân đều là rặng mây hồng.
Ầm!
Nguyên thần của Diệp Phàm ra tay, dùng Đả Thần Tiên ngang trời phòng ngự, thần niệm màu vàng hóa thành đạo kiếm, ấn lên thân thể mê người trắng nốn như ngà voi kia.
- Ngươi...
Y Khinh Vũ cả kinh kêu lên, vô lực giãy giụa, nguyên thần thể hành động bất tiện, không thể chạy thoát bị Đả Thần Tiên áp chế. Đạo kiếm đâm vào để lại dấu ấn không thể xóa nhòa.
- Ngươi...
Y Khinh Vũ mày liễu dựng ngược, trên khuôn mặt trái xoan đầy không cam lòng, đôi con ngươi tràn ngập linh động cũng co rút thật mạnh, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt nhưng không tác dụng gì.
Dâng lên nguyên thần, đánh lên lạc ấn - đây là yêu cầu của nàng đối với Diệp Phàm, hiện nay lại được thể hiện trên người nàng. Điều này làm cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết.
- Ngươi giết ta đi!
- Tại sao phải giết ngươi?
Nguyên thần Diệp Phàm trở về cơ thể, đứng ở xa xa nói:
- Sau này ta có thể giúp ngươi tranh hùng cùng đám người Duẫn Thiên Đức, Tam Khuyết đạo nhân, Thái Âm thần tử, Lục Nha, cho ngươi chứng đạo Tử Vi Cổ Tinh Vưc.
- Ngươi muốn lợi dụng ta đối phó bọn họ, trở thành nô lệ của ngươi? Ta sẽ không khuất phục.
Y Khinh Vũ thu hồi nguyên thần chậm rãi đứng lên, sáng mờ màu phấn hồng toàn thân rút lui, ngọc thể uyển chuyển duyên dáng yểu điệu, trắng nốn động lòng người.
- Chém bọn họ, ngươi chính là đệ nhất nhân tương lai, không ai có thể tranh phong cùng ngươi. Tương lai chỉ có ngươi chứng đạo, ta không ở Tử Vi Tinh Vực tranh chấp cùng ngươi, không có xung đột.
Diệp Phàm khẽ cười.
- Tên ma quỷ ngươi, muốn đỡ ta lên trừ đại địch của ngươi còn nói đường hoàng như vậy. Muốn cho ta trở thành con rối của ngươi.
Y Khinh Vũ băng thanh ngọc khiết, mặc dù thần sắc lãnh liệt cũng vô cùng mê người.
- Địa ngục cùng thiên đường chỉ một ý niệm, mỗi người có lý giải, lựa chọn khác nhau. Ta cảm thấy chúng ta có thể ở chung rất tốt, không có gì là lợi dụng và con rối.
Diệp Phàm nói.
Y Khinh Vũ hàm răng sáng bóng cắn lên bờ môi mềm đỏ mọng, tóc đen che khuất một nửa tiên nhan nhưng khó thể che giấu ngọc thể mê người. Nàng kỳ thật rất muốn đem Diệp Phàm giẫm nát dưới chân nhưng lúc này lại sinh ra một cảm giác vô lực.
- Ma quỷ!
- Ta có lẽ khai sáng cho ngươi một con đường thông thiên, khiến cuộc sống của ngươi một đường hát vang, từ nay về sau vượt lên, không ai có thể sánh ngang với ngươi.
Diệp Phàm nói.
- Con đường Đại đế vô số thi thể hài cốt, ngươi để ta đi ở phía trước, ngươi sẽ ở vị trí nào?
Y Khinh Vũ trào phúng nói.
- Đường của ta không ở đây, thế giới này là của ngươi.
Diệp Phàm cười rất ung dung.
- Ngươi quả nhiên là ma quỷ, muốn cho ta làm người phát ngôn của ngươi.
Y Khinh Vũ chải mái tóc, lấy ra một chiếc váy dài trắng muốt, chạm rãi mặc vào trước mặt hắn, che khuất thân thể yêu kiều hoàn mỹ không sứt mẻ, hào quang chói lọi kia.
- Không nên nói khó nghe như vậy, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ trở thành hào quang huyễn lệ nhất trên thế giới này, trở thành thần nữ thánh khiết mọi người đều phải cúng bái, sẽ kinh diễm muôn đời, chiếu rọi mảnh đất này.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Thần nữ không tì vết trong mắt người đời, cao cao tại thượng, siêu trần xuất thế, không ăn khói lửa nhân gian nhưng lại nắm trong tay của ma quỷ. Đây chính là kế hoạch tạo thần nữ của ngươi sao?
Y Khinh Vũ tự giễu.
- Ngươi phải có tin tưởng. Nếu có lòng chứng đạo, nguyên thần lạc ấn có là gì chứ, sớm muộn sẽ bị ngươi chém xuống.
Diệp Phàm nói.
- Ta còn có thể có lựa chọn khác sao? Rơi vào trong tay của ngươi, chỉ có thể ở trong địa ngục nhìn lên thiên đường.
Y Khinh Vũ phong thái tuyệt thế, mặc xong quần áo không nhiễm một tia tục khí trần thế, không linh xuất trần.
- Nói những lời này làm chỉ. Chúng ta còn phân biệt lẫn nhau gì chứ, sẽ hợp tác khoái trá đó.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia ý cười.
Y Khinh Vũ khó thể giữ được dáng vẻ không linh. Nàng nghĩ tới vô hạn kiều diễm vừa rồi, trần trụi đối diện nhau, quả thật tuy hai mà một. Nàng rất muốn quát mắng nhưng cuối cùng lại cố nhịn.
Nàng bình ổn tâm tình dao động, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:
- Tử Vi Cổ Tinh Vực địa linh nhân kiệt, anh tài vô số. Bằng vào ngươi hiện tại muốn tranh hùng thiên hạ, chỉ sợ còn kém rất xa.
- Ngươi chỉ cần có lòng tin với ngươi là được, rồi sẽ có một ngày sẽ trở thành thần nữ người đời quỳ bái.
Diệp Phàm nói xong, nguyên thần hóa kiếm tự chém thân mình.
Hắn xóa đi dấu vết của nhân dục đại đạo, hết thảy trải qua vừa rồi quả thật để lại một ít dấu vết, hắn sợ thật sự có ảnh hưởng đối với tương lai. Nguồn truyện: Truyện FULL
Năm đó khi hắn phá vỡ nguyền rủa Thánh thể, bị đại đạo trấn áp để lại vết thương đáng sợ, cuối cùng trị lành, từ đó không sợ pháp tắc đơn nhất này. Thân thể bốc lên ráng vàng, sôi trào như nước sôi, sau nửa canh giờ hết thảy đều bị xóa đi.
Diệp Phàm mở mắt nói:
- Có cần ta thanh trừ đạo ngân cho ngươi không?
- Không cần ngươi lo, ta có thể chém hết mọi dấu vết.
Y Khinh Vũ khôi phục không linh, thanh âm rất có từ tính, tiên cơ ngọc cốt tràn ra ráng trời tòa hào quang.
Sau nửa canh giờ, nàng cũng chém hết dấu vết, siêu trần thoát thục, như tiên tử trên vách núi mây trời mờ ảo, bất cứ lúc nào sẽ theo gió mà đi.
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi. Thiên tư nàng này quả nhiên đáng sợ, khó trách được cho là một trong những người có khả năng chứng đạo nhất trong tương lai.
Hắn cảm thấy không giết nàng này, đào tạo thành tiên tử băng thanh ngọc khiết, trong tương lai hơn phân nửa thật sự có thể có trọng dụng. Quảng hàn linh thể lại kinh diễm như thế, có thể trấn áp thiên hạ.
Thần linh trong lô sớm biến mất, lục dục thần kiếp chấm dứt không hề buông xuống nữa. Bầu không khí giữa hai người khá vi diệu, không kiềm chế được nhớ tới hết thảy vừa rồi.
Bên ngoài đại chiến kịch liệt, hai sư huynh đệ Yến Nhất Tịch cướp được mấy bộ ngọc giản nhưng cũng bị thương nặng, gặp phải mọi người vây công.
Lệ Thiên không kìm nổi cười tà, Thần Nữ Lô của hắn nhất tạo nên tác dụng nhất định, bởi vì vừa rồi phát ra lực nhân dục đại đạo kinh sợ mọi người vây công hắn.
- Các ngươi công giết ta, hiện tại tặng các ngươi một phần lễ lớn, đem thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trả lại cho các ngươi.
Ông!
Hư không run lên, hắn cuốn Thần Nữ Lô thả người thu vào ra ngoài, lớn tiếng truyền âm cho tất cả mọi người:
- Mời các vị nhìn!
Cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt trông lại, tất cả đều là cường giả các giáo. Thần Nữ Lô tiếng xấu rò ràng, mọi người đều nghĩ tới vận mệnh của Y Khinh Vũ, nhất là thế hệ trẻ tuổi rất nhiều người đều sớm cấp bách muốn giết người.
Người của Quảng Hàn Cung sắc mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi. Nếu Y Khinh Vũ có chuyện ngoài ý muốn, Quảng Hàn Cung đều sẽ không thể ngẩng đầu lên.
Lúc này trời đã vào đêm, một vầng thần nguyệt trên không trung. Đại dương màu đen xa xa phập phồng, trên đảo một vùng mông lung.
Thần Nữ Lô áng mây lành bốc lên, Y Khinh Vũ áo trắng thắng tuyết nhẹ nhàng bay ra. vẻ đẹp này trong nháy mắt khiến thiên địa thất sắc, nhật nguyệt ảm đạm không ánh sáng, làm hết thảy sự vật đều mất đi xinh đẹp.
Một vị nguyên lão của Quảng Hàn Cung vận chuyển Thiên Nhãn, nhìn kỹ Y Khinh Vũ rồi sau đó thở dài một hơi nói:
- Khinh Vũ không có việc gì, vượt qua một kiếp này tương lai chứng đạo là chuyện trong tầm tay.
Truyền thừa bất hủ khác tự nhiên cũng có cao thủ ở đây, mắt thần như điện cũng nhìn ra thân thể nàng không việc gì, không tì vết không tổn hao, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Y tiên tử kinh diễm cổ kim, là người thứ nhất vượt qua nhân dục kiếp mà đi ra từ viễn cổ tới nay.
Rất nhiều người thuộc thế hệ trẻ tuổi đềụ lập tức hoan hô. Y Khinh Vũ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là nữ thần trong lòng rất nhiều người. Lúc này bọn họ đều thở phào một cái, tảng đá lớn trong lòng được thả xuống.
- Khinh Vũ tiên tử ngạo thị cổ kim, ngay cả Thần Nữ Lô đều không thể làm gì được, thánh khiết vô song, ngay cả trời xanh cũng không nhẫn tâm để nàng bị thương tổn.
- Y tiên tử băng thanh ngọc khiết, là thế gian đệ nhất mỹ nhân. Ác lô kia cũng khó thể khinh nhờn.
Mọi người cả kinh cùng tán thưởng, tất cả đều vô cùng kích động, có thể thấy được mị lực của Y Khinh Vũ.
- Con bà nó!
Lệ Thiên nguyền rủa, trong lòng cực kỳ nghẹn khuất, vốn tưởng rằng đem tiên tử hóa thành dục nữ sẽ làm Quảng Hàn Cung mất hết thể diện, không nghĩ tới lại chứng kiến một kỳ tích. Hắn là truyền nhân của Nhân Dục Đạo, tự nhiên có thể nhìn thấu đối phương thật sự không việc gì.
Diệp Phàm chậm rãi bay ra, cũng không làm mọi người quá giật mình tuy nhiên lại cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì hắn cùng đám người Lệ Thiên là cùng một bọn, tự nhiên có thể không việc gì mà đi ra.
Lúc này khắp nơi đều là tiếng thán phục và ca ngợi của mọi người đối với Y Khinh Vũ. Nàng là nữ thần thánh khiết trong lòng của rất nhiều người.
Nàng áo trắng như tuyết bay múa, như Quảng Hàn tiên tử chuyển thế, là linh động như thế. vầng thần nguyệt trên bầu trời kia dường như chuyên môn vì nàng mà sinh ra, ánh trăng làm nổi bật nàng mà lưu động.
Y Khinh Vũ dáng người thon thả, tóc đen như tơ lụa phát sáng dài đến vòng eo thon một nắm tay, một cái nốt ruồi đỏ ở mi tâm sinh ráng trời, tăng thêm vô tận thần tú.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một vẻ tươi cười, đứng ở xa xa lẳng lặng nhìn hết thảy.
Thần sắc Lệ Thiên khẽ động, mắt liếc xéo nhìn hắn, nói:
- Ta cảm thấy, tên khốn kiếp ngươi đang trào phúng, như là đang nói: Nữ thần mà các ngươi cúng bái từng là của ta?
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, tuy nhiên tìm cơ hội đem Quảng Hàn Khuyết phóng ra, trả lại cho Y Khinh Vũ đi.
Diệp Phàm nói.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi!
Lệ Thiên măng.
Diệp Phàm không để ý đến hắn nguyền rủa, bay xuống phía dưới, đáp xuống nơi cách Phù Tang Thần Thụ sáu trượng hoàng kim không xa, thi lễ với lão nhân áo xanh nói:
- Tiền bối, ta đưa ngươi về tới cố thổ, một hồi tạo hóa ngươi tặng ta ở chỗ nào?
Rất nhiều người chấn động, nhìn chằm chằm vào lão nhân áo xanh, nhìn chằm chằm vào quan tài đá, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Đây là ý gì? cố thổ... Đây chính là nơi tọa hóa của Thái Dương Cổ Hoàng mà!
Y Khinh Vũ sợ hãi thét lớn, thanh âm vốn từ tính êm tai lúc này đặc biệt chói tai. Nàng gần như không dám tin hết thảy.
"Nàng" trên bầu trời trần như nhộng, toàn thân bóng loáng không tì vết, lung linh huyền ảo, có thể gọi là kiệt tác do trời xanh tạo nên. Ngọc thể thon dài, mỗi một tấc da thịt đều sáng bóng.
"Nàng" kia cùng một nam nhân khác quấn vào cùng một chỗ là chói mắt như thế, khiến nàng gần như hôn mê, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Y Khinh Vũ chứng kiến hết thảy, gần như chuyện không hề liên quan tới mình, là một người ngoài cuộc nhưng lại cảm thụ như đích thân trải qua, tất cả mọi chuyện đã xảy ra bị nàng cảm giác một cách chân thật.
Nguyên thần của nàng cùng bản thể tương liên, mỗi một phần cảm thụ đều không khác gì so với đích thân nàng trải qua. Lúc này nàng không một mảnh vải che thân, cơ thể sinh ra những rặng mây đỏ.
Bên kia, Diệp Phàm cũng thần sắc quái dị. Chuyện này thật kỳ dị, rõ ràng hắn đứng ở trên mặt đất lại nhìn thấy, cảm giác đến những gì mà một người khác làm ra.
Đây rò ràng là hắn đang trải qua, là hắn đang hành động nhưng lại có thịt giác như vậy, mê loạn nhìn vào. Lúc này hắn cũng hoảng hốt một hồi.
Giữa không trung, nam nhân kia như Chiến Thần hạ phàm, tóc đen dày để xõa trước ngực và sau lưng, cơ thể lóe ra bảo huy, cường tráng mạnh mẽ.
Mà nữ nhân kia cũng là ngọc thể nằm ngang, đường cong phập phồng, thon dài thướt tha, thân thể sinh ra ráng trời, trắng nốn trơn bóng, khiến mạch máu người ta sôi trào. Hai người quấn lấy nhau, hết thảy quá mức mộng ảo.
Chuyện này quá không chân thực, hắn còn chưa có ý niệm thì đã phát sinh hết thảy. Nguyên thần cùng bản thể gần gũi không thể chia lìa, tự mình trải qua mọi hành vi của một người khác làm ra.
Hai cỗ thân thể quấn vào cùng một chỗ, vô cùng nóng bòng.
Y Khinh Vũ đứng ở xa xa, dựa vào Bát Đức Bảo Luân, gần như xụi lơ trên mặt đất, mái tóc đen bay múa, khó thể chấp nhận hết thảy mọi chuyện.
Giữa không trung, tiếng thở dốc thi thoảng truyền xuống, thân thể nữ nhân hiện ra một mảnh ráng hồng, khiến nàng gần như phát điên, không ngừng thét chói tai.
- Không, hết thảy đều là giả.
Y Khinh Vũ hô lên yếu ớt vô lực, toàn thân mềm nhũn căn bản không thể đứng nổi, cơ thể phấn hồng.
- Dưới đạo của ta, hết thảy đều là không.
Diệp Phàm cũng lẩm bẩm.
Y Khinh Vũ nghe thấy lời hắn nói, mái tóc đen tòa sáng, trong mắt nổi sáng mờ, rất muốn quát mắng nhưng cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận gợi cảm cuối cùng vẫn ngậm lại.
Cảnh tượng mê loạn giữa không trung cùng với thanh âm lay động lòng người đủ để mê loạn thiên hạ. Hết thảy là thần dị như vậy.
Rốt cục, cũng không biết qua bao lâu giữa không trung bình tĩnh lại.
Trên Bát Đức Bảo Luân, Y Khinh Vũ thân thể như thần ngọc, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi. Nghĩ đến cảm thụ của nguyên thần, hết thảy đối với nàng mà nói là một loại tra tấn đi từ thiên đường đến địa ngục.
Nhưng lúc này bất kể là bản thể hay nguyên thẩn của nàng đều yếu ớt vô lực, gần như không thể nhúc nhích, xụi lơ ở đó, toàn thân đều là rặng mây hồng.
Ầm!
Nguyên thần của Diệp Phàm ra tay, dùng Đả Thần Tiên ngang trời phòng ngự, thần niệm màu vàng hóa thành đạo kiếm, ấn lên thân thể mê người trắng nốn như ngà voi kia.
- Ngươi...
Y Khinh Vũ cả kinh kêu lên, vô lực giãy giụa, nguyên thần thể hành động bất tiện, không thể chạy thoát bị Đả Thần Tiên áp chế. Đạo kiếm đâm vào để lại dấu ấn không thể xóa nhòa.
- Ngươi...
Y Khinh Vũ mày liễu dựng ngược, trên khuôn mặt trái xoan đầy không cam lòng, đôi con ngươi tràn ngập linh động cũng co rút thật mạnh, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt nhưng không tác dụng gì.
Dâng lên nguyên thần, đánh lên lạc ấn - đây là yêu cầu của nàng đối với Diệp Phàm, hiện nay lại được thể hiện trên người nàng. Điều này làm cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết.
- Ngươi giết ta đi!
- Tại sao phải giết ngươi?
Nguyên thần Diệp Phàm trở về cơ thể, đứng ở xa xa nói:
- Sau này ta có thể giúp ngươi tranh hùng cùng đám người Duẫn Thiên Đức, Tam Khuyết đạo nhân, Thái Âm thần tử, Lục Nha, cho ngươi chứng đạo Tử Vi Cổ Tinh Vưc.
- Ngươi muốn lợi dụng ta đối phó bọn họ, trở thành nô lệ của ngươi? Ta sẽ không khuất phục.
Y Khinh Vũ thu hồi nguyên thần chậm rãi đứng lên, sáng mờ màu phấn hồng toàn thân rút lui, ngọc thể uyển chuyển duyên dáng yểu điệu, trắng nốn động lòng người.
- Chém bọn họ, ngươi chính là đệ nhất nhân tương lai, không ai có thể tranh phong cùng ngươi. Tương lai chỉ có ngươi chứng đạo, ta không ở Tử Vi Tinh Vực tranh chấp cùng ngươi, không có xung đột.
Diệp Phàm khẽ cười.
- Tên ma quỷ ngươi, muốn đỡ ta lên trừ đại địch của ngươi còn nói đường hoàng như vậy. Muốn cho ta trở thành con rối của ngươi.
Y Khinh Vũ băng thanh ngọc khiết, mặc dù thần sắc lãnh liệt cũng vô cùng mê người.
- Địa ngục cùng thiên đường chỉ một ý niệm, mỗi người có lý giải, lựa chọn khác nhau. Ta cảm thấy chúng ta có thể ở chung rất tốt, không có gì là lợi dụng và con rối.
Diệp Phàm nói.
Y Khinh Vũ hàm răng sáng bóng cắn lên bờ môi mềm đỏ mọng, tóc đen che khuất một nửa tiên nhan nhưng khó thể che giấu ngọc thể mê người. Nàng kỳ thật rất muốn đem Diệp Phàm giẫm nát dưới chân nhưng lúc này lại sinh ra một cảm giác vô lực.
- Ma quỷ!
- Ta có lẽ khai sáng cho ngươi một con đường thông thiên, khiến cuộc sống của ngươi một đường hát vang, từ nay về sau vượt lên, không ai có thể sánh ngang với ngươi.
Diệp Phàm nói.
- Con đường Đại đế vô số thi thể hài cốt, ngươi để ta đi ở phía trước, ngươi sẽ ở vị trí nào?
Y Khinh Vũ trào phúng nói.
- Đường của ta không ở đây, thế giới này là của ngươi.
Diệp Phàm cười rất ung dung.
- Ngươi quả nhiên là ma quỷ, muốn cho ta làm người phát ngôn của ngươi.
Y Khinh Vũ chải mái tóc, lấy ra một chiếc váy dài trắng muốt, chạm rãi mặc vào trước mặt hắn, che khuất thân thể yêu kiều hoàn mỹ không sứt mẻ, hào quang chói lọi kia.
- Không nên nói khó nghe như vậy, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ trở thành hào quang huyễn lệ nhất trên thế giới này, trở thành thần nữ thánh khiết mọi người đều phải cúng bái, sẽ kinh diễm muôn đời, chiếu rọi mảnh đất này.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Thần nữ không tì vết trong mắt người đời, cao cao tại thượng, siêu trần xuất thế, không ăn khói lửa nhân gian nhưng lại nắm trong tay của ma quỷ. Đây chính là kế hoạch tạo thần nữ của ngươi sao?
Y Khinh Vũ tự giễu.
- Ngươi phải có tin tưởng. Nếu có lòng chứng đạo, nguyên thần lạc ấn có là gì chứ, sớm muộn sẽ bị ngươi chém xuống.
Diệp Phàm nói.
- Ta còn có thể có lựa chọn khác sao? Rơi vào trong tay của ngươi, chỉ có thể ở trong địa ngục nhìn lên thiên đường.
Y Khinh Vũ phong thái tuyệt thế, mặc xong quần áo không nhiễm một tia tục khí trần thế, không linh xuất trần.
- Nói những lời này làm chỉ. Chúng ta còn phân biệt lẫn nhau gì chứ, sẽ hợp tác khoái trá đó.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia ý cười.
Y Khinh Vũ khó thể giữ được dáng vẻ không linh. Nàng nghĩ tới vô hạn kiều diễm vừa rồi, trần trụi đối diện nhau, quả thật tuy hai mà một. Nàng rất muốn quát mắng nhưng cuối cùng lại cố nhịn.
Nàng bình ổn tâm tình dao động, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:
- Tử Vi Cổ Tinh Vực địa linh nhân kiệt, anh tài vô số. Bằng vào ngươi hiện tại muốn tranh hùng thiên hạ, chỉ sợ còn kém rất xa.
- Ngươi chỉ cần có lòng tin với ngươi là được, rồi sẽ có một ngày sẽ trở thành thần nữ người đời quỳ bái.
Diệp Phàm nói xong, nguyên thần hóa kiếm tự chém thân mình.
Hắn xóa đi dấu vết của nhân dục đại đạo, hết thảy trải qua vừa rồi quả thật để lại một ít dấu vết, hắn sợ thật sự có ảnh hưởng đối với tương lai. Nguồn truyện: Truyện FULL
Năm đó khi hắn phá vỡ nguyền rủa Thánh thể, bị đại đạo trấn áp để lại vết thương đáng sợ, cuối cùng trị lành, từ đó không sợ pháp tắc đơn nhất này. Thân thể bốc lên ráng vàng, sôi trào như nước sôi, sau nửa canh giờ hết thảy đều bị xóa đi.
Diệp Phàm mở mắt nói:
- Có cần ta thanh trừ đạo ngân cho ngươi không?
- Không cần ngươi lo, ta có thể chém hết mọi dấu vết.
Y Khinh Vũ khôi phục không linh, thanh âm rất có từ tính, tiên cơ ngọc cốt tràn ra ráng trời tòa hào quang.
Sau nửa canh giờ, nàng cũng chém hết dấu vết, siêu trần thoát thục, như tiên tử trên vách núi mây trời mờ ảo, bất cứ lúc nào sẽ theo gió mà đi.
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi. Thiên tư nàng này quả nhiên đáng sợ, khó trách được cho là một trong những người có khả năng chứng đạo nhất trong tương lai.
Hắn cảm thấy không giết nàng này, đào tạo thành tiên tử băng thanh ngọc khiết, trong tương lai hơn phân nửa thật sự có thể có trọng dụng. Quảng hàn linh thể lại kinh diễm như thế, có thể trấn áp thiên hạ.
Thần linh trong lô sớm biến mất, lục dục thần kiếp chấm dứt không hề buông xuống nữa. Bầu không khí giữa hai người khá vi diệu, không kiềm chế được nhớ tới hết thảy vừa rồi.
Bên ngoài đại chiến kịch liệt, hai sư huynh đệ Yến Nhất Tịch cướp được mấy bộ ngọc giản nhưng cũng bị thương nặng, gặp phải mọi người vây công.
Lệ Thiên không kìm nổi cười tà, Thần Nữ Lô của hắn nhất tạo nên tác dụng nhất định, bởi vì vừa rồi phát ra lực nhân dục đại đạo kinh sợ mọi người vây công hắn.
- Các ngươi công giết ta, hiện tại tặng các ngươi một phần lễ lớn, đem thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trả lại cho các ngươi.
Ông!
Hư không run lên, hắn cuốn Thần Nữ Lô thả người thu vào ra ngoài, lớn tiếng truyền âm cho tất cả mọi người:
- Mời các vị nhìn!
Cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt trông lại, tất cả đều là cường giả các giáo. Thần Nữ Lô tiếng xấu rò ràng, mọi người đều nghĩ tới vận mệnh của Y Khinh Vũ, nhất là thế hệ trẻ tuổi rất nhiều người đều sớm cấp bách muốn giết người.
Người của Quảng Hàn Cung sắc mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi. Nếu Y Khinh Vũ có chuyện ngoài ý muốn, Quảng Hàn Cung đều sẽ không thể ngẩng đầu lên.
Lúc này trời đã vào đêm, một vầng thần nguyệt trên không trung. Đại dương màu đen xa xa phập phồng, trên đảo một vùng mông lung.
Thần Nữ Lô áng mây lành bốc lên, Y Khinh Vũ áo trắng thắng tuyết nhẹ nhàng bay ra. vẻ đẹp này trong nháy mắt khiến thiên địa thất sắc, nhật nguyệt ảm đạm không ánh sáng, làm hết thảy sự vật đều mất đi xinh đẹp.
Một vị nguyên lão của Quảng Hàn Cung vận chuyển Thiên Nhãn, nhìn kỹ Y Khinh Vũ rồi sau đó thở dài một hơi nói:
- Khinh Vũ không có việc gì, vượt qua một kiếp này tương lai chứng đạo là chuyện trong tầm tay.
Truyền thừa bất hủ khác tự nhiên cũng có cao thủ ở đây, mắt thần như điện cũng nhìn ra thân thể nàng không việc gì, không tì vết không tổn hao, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Y tiên tử kinh diễm cổ kim, là người thứ nhất vượt qua nhân dục kiếp mà đi ra từ viễn cổ tới nay.
Rất nhiều người thuộc thế hệ trẻ tuổi đềụ lập tức hoan hô. Y Khinh Vũ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là nữ thần trong lòng rất nhiều người. Lúc này bọn họ đều thở phào một cái, tảng đá lớn trong lòng được thả xuống.
- Khinh Vũ tiên tử ngạo thị cổ kim, ngay cả Thần Nữ Lô đều không thể làm gì được, thánh khiết vô song, ngay cả trời xanh cũng không nhẫn tâm để nàng bị thương tổn.
- Y tiên tử băng thanh ngọc khiết, là thế gian đệ nhất mỹ nhân. Ác lô kia cũng khó thể khinh nhờn.
Mọi người cả kinh cùng tán thưởng, tất cả đều vô cùng kích động, có thể thấy được mị lực của Y Khinh Vũ.
- Con bà nó!
Lệ Thiên nguyền rủa, trong lòng cực kỳ nghẹn khuất, vốn tưởng rằng đem tiên tử hóa thành dục nữ sẽ làm Quảng Hàn Cung mất hết thể diện, không nghĩ tới lại chứng kiến một kỳ tích. Hắn là truyền nhân của Nhân Dục Đạo, tự nhiên có thể nhìn thấu đối phương thật sự không việc gì.
Diệp Phàm chậm rãi bay ra, cũng không làm mọi người quá giật mình tuy nhiên lại cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì hắn cùng đám người Lệ Thiên là cùng một bọn, tự nhiên có thể không việc gì mà đi ra.
Lúc này khắp nơi đều là tiếng thán phục và ca ngợi của mọi người đối với Y Khinh Vũ. Nàng là nữ thần thánh khiết trong lòng của rất nhiều người.
Nàng áo trắng như tuyết bay múa, như Quảng Hàn tiên tử chuyển thế, là linh động như thế. vầng thần nguyệt trên bầu trời kia dường như chuyên môn vì nàng mà sinh ra, ánh trăng làm nổi bật nàng mà lưu động.
Y Khinh Vũ dáng người thon thả, tóc đen như tơ lụa phát sáng dài đến vòng eo thon một nắm tay, một cái nốt ruồi đỏ ở mi tâm sinh ráng trời, tăng thêm vô tận thần tú.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một vẻ tươi cười, đứng ở xa xa lẳng lặng nhìn hết thảy.
Thần sắc Lệ Thiên khẽ động, mắt liếc xéo nhìn hắn, nói:
- Ta cảm thấy, tên khốn kiếp ngươi đang trào phúng, như là đang nói: Nữ thần mà các ngươi cúng bái từng là của ta?
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, tuy nhiên tìm cơ hội đem Quảng Hàn Khuyết phóng ra, trả lại cho Y Khinh Vũ đi.
Diệp Phàm nói.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi!
Lệ Thiên măng.
Diệp Phàm không để ý đến hắn nguyền rủa, bay xuống phía dưới, đáp xuống nơi cách Phù Tang Thần Thụ sáu trượng hoàng kim không xa, thi lễ với lão nhân áo xanh nói:
- Tiền bối, ta đưa ngươi về tới cố thổ, một hồi tạo hóa ngươi tặng ta ở chỗ nào?
Rất nhiều người chấn động, nhìn chằm chằm vào lão nhân áo xanh, nhìn chằm chằm vào quan tài đá, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Đây là ý gì? cố thổ... Đây chính là nơi tọa hóa của Thái Dương Cổ Hoàng mà!