Già Thiên
Chương 727: Âm Dương Tử Chú
Đêm khuya yên tĩnh, trên ngọn núi phi thường sáng tỏ, một vầng thần nguyệt treo trên không trung rải xuống bạch quang đầy đất, nước suối ồ ồ, ngẫu nhiên có tiếng chim đêm kêu khẽ.
Diệp Phàm đứng trên một khối đá núi, trong lòng chấn động. Đối phương biết bí mật này, chẳng lẽ có một vị có nhân rơi vào trong tay hắn?
- Làm sao ngươi biết được?
Nam Yêu Tề Lân thân thể cao lớn, khí độ hiên ngang, tóc đen dày ánh mắt khiếp người nói:
- Ta ở trong Yêu Hoàng Điện cổ xưa nhìn thấy hết thảy. Nhìn thấy các ngươi từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở cấm địa Thái cổ.
- Sao có thể, ngươi ở Nam Linh lại có thể nhìn thấy chuyện ở Đông Hoang?
Diệp Phàm quá sợ hãi.
Khoảng cách giữa Nam Lĩnh cùng Đông Hoang có thể dùng con số trên trời để do lường, cực kỳ xa xôi, tu vi phải bay mười mấy năm mới có thể tới nơi. Một người có thể nhìn xuyên khoảng cách xa như vậy?
- Yêu Hoàng Điện viễn cổ để lại bên trong có một khối Huyết Tế Thai, phía trên có một viên thiên địa pháp nhăn, là một trong những tiên trân quý báu nhất thiên địa.
Nếu một người pháp lực đủ cường đại, có thể dựa vào pháp nhăn nhày nhìn tam giới lục đạo, vù trụ tinh vực, nhìn xuyên cổ kim tương lai. Nhưng mà pháp nhăn này không phải Đại đế cổ không thể vận chuyển, cần pháp lực quá mức khổng lồ, căn bản không phải người thường có thể chịu đựng.
Vì vậy, tuy có một cái thiên địa pháp nhăn như vậy, trong Yêu Hoàng Điện rất nhiều đại yêu cũng không thể tra hết chuyện thiên hạ. Mà chỉ là vào lúc Luân Hồi mỗi cách một vạn năm pháp nhăn sẽ tự chủ chớp động mới có thể sử dụng giây lát ngắn ngủi.
Từ xưa đến nay, vấn đề lớn nhất làm khó tu sĩ chính là sinh tử. Không ai có thể không chết, ngay cả Đại đế viễn cổ cũng không thể.
Vì thế, vào lần Luân Hồi vạn nám này. mấy vị lão yêu các đời dùng nó xem bảy Cấm địa Sinh Mệnh của Đông Hoang, tỉm kiểm các loại bí mật của Bất Tử Thần Dược.
Cũng chính vì vậy bọn họ trùng hợp nhìn thấy chín con rồng kéo quan tài từ trên trời giáng xuống, hạ xuống cấm địa Thái cổ, từ trong đi ra mười mấy vị khách tới từ Vực ngoại, trong lòng rung động có thể 112hì mà biết.
- Từ xưa đến nay, không thiếu truyền thuyết về khách tới từ Vực ngoại, nhưng không nghĩ tới lần này ta tận mắt chứng kiến.
Tề Lân hai mắt sáng ngời có thần, có nhật nguyệt dâng lên, long phượng bay ra, hào quang khiếp người, huyền dị phi thường.
- Không sai, chúng ta tới từ Vực ngoại, tới đầu này tinh không một cách không
rò.
Tới bây giờ, Diệp Phàm cũng không cần thiết phải giấu diếm.
Tề Lân bước một bước ra khỏi Yêu Hoàng Điện, từ trên trời giáng xuống, ung dung như giẫm trên thang trời, tóc đen bay múa có một loại khí phách chỉ Yêu Vương kinh thế mới có.
Hắn cũng không có ý ra tay, ngồi xếp bằng xuống đất, thỉnh giáo Diệp Phàm hết thảy của đầu kia tinh không, đối với hắn mà nói trọng yếu phi thường. Tinh vực không giống nhau, nội tình không giống nhau, đây là một loại va chạm về tư tưởng, đủ loại kiến thức của Diệp Phàm đối với người của thế giới này mà nói là một khoản Thần Tàng ngàn năm.
Diệp Phàm ung dung ứng đối, nói một ít tình huống bờ bên kia tinh không, điều này làm cho Nam Yêu hơi mê mẩn nói:
- Thế giới Vực ngoại rốt cục rộng lớn cờ nào?
Diệp Phàm cũng hỏi hắn không ít bí mật của thế giới này. Hai người ngồi hơn nửa đêm, cuối cùng Nam Yêu đứng dậy nói:
- Không thể đích thân tới thế giới kia, chung quy là một giấc mộng không thật.
- Nơi đây có tinh không cổ lộ thông hướng Vực ngoại, ngươi có thể tìm được không?
- Không có một chút manh mối, căn bản không biết. Ta hoài nghi không ở trong Kỳ Sĩ Phủ.
Nam Yêu lắc đầu xoay người rời đi.
Sau đó mấy ngày tiếp theo cứ đến đêm khuya Nam Yêu lại tới, quan hệ của hai người rất đặc biệt, lãnh giáo xác minh những điều cần trong lòng.
Đêm cuối cùng, trước khi đi Nam Yêu nói:
- Tương lai tranh hùng trên đường Đại đế, nếu ngươi chiến bại ta mặc ngươi rời đi, báo cái ân ngày hôm nay.
Sau đó hắn liền không xuất hiện nữa. Nam Yêu cường đại sâu không lường được, một sợi thần niệm hiển hóa đều có thể ngạo thị thế hệ trẻ tuổi, phi thường thần bí.
Hiện nay, tới một bước này rồi Diệp Phàm thân là Thánh thể tương lai tất nhiên phải tranh hùng cùng người trên con đường của Đại đê, cho dù người không có xung đột cũng không tránh khỏi một trận chiến.
Đây là một loại lựa chọn bất đắc dĩ, bởi vì một thế giới một thời đại chỉ có một vị Đại đế, chưa bao giờ có thể sinh ra hai vị. Chư vương cùng đứng lên nhìn như phồn thịnh kết quả lại là bi ai vô tận.
Đế lộ là một con đường không có về, chỉ có thể đi tới. Rớt sau một bước liền ý nghĩa máu nhuộm đất vàng, chỉ có đạp trên thi thể chư vương đi tới, một đường hát vang tới cùng.
Chỉ cần bại một lần là có thể vạn kiếp bất phục, không còn sinh lộ, từ đó thân tử đạo tiêu.
Nam Yêu cùng Diệp Phàm không có đại cừu, nhưng tương lai lại nhất định có một trận đại chiến sinh tử không thể tránh khỏi. Không có đúng sai, có chỉ là lựa chọn tàn khốc đi lên con đường thành đế.
Diệp Phàm tới Kỳ Sĩ Phủ gây ra chấn động mạnh, mấy ngày nay thường có người mộ danh mà đến, từ xa nhìn lại. Có người hâm mộ, cũng có người không phục và cừu hận.
- Tiểu Diệp Tử, người hầu như ngươi thật không xứng chức, đi đến nơi đây cũng đều khiến người khác vây xem, chuyên gây phiền toái.
Cơ Tử Nguyệt oán giận.
- Lúc nào ta thành người hầu của ngươi rồi?
- Ta dẫn ngươi đi dạo khắp nơi tìm cái gọi là tinh không cổ lộ kia, ngươi đi theo sau ta, không phải là người hầu thì là gì?
Cơ Tử Nguyệt chớp chớp cập mắt to, bất mãn nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Vậy cũng được...
Diệp Phàm không có gì để nói.
Mấy ngày nay hắn nhờ Cơ Tử Nguyệt hỗ trợ tìm tinh không cổ lộ, rước lấy Thần Vương thể của Cơ gia mắt trợn trừng giống như đề phòng kẻ trộm, sợ hắn bắt cóc Cơ Tử Nguyệt.
Sau trận chiến Tần Lĩnh, lực độ bảo hộ của Cơ gia đối với Cơ Tử Nguyệt lại tăng lên rất lớn, không để cho nàng có sơ suất gì.
Mà cũng chính vì trận chiến này, vô số thể lực lớn cùng truyền thừa bất hủ đều đến cửa bái phỏng. Mục đích chỉ có một. đó chính là cầu hôn. Tất cả đều muốn làm thông gia.
Cơ Tử Nguyệt là thể chất gì, những thể lực lớn kia cũng không biết, chỉ có một ít người kiến thức cực kỳ uyên bác như đám người Khổng Tước Vương mới hiểu rõ nhưng không làm trở ngại sự coi trọng cao độ của mọi người đối với nàng.
Nàng có thể mượn đến lực lượng của thiên địa, đem Diệp Phàm đẩy lên độ cao có thể chiến cùng Thánh chủ, lúc ấy kinh sợ mọi người. Thể chất như vậy tuyệt đối là phi phàm siêu tuyệt.
- Thánh thể đứng lại, ta muốn cùng ngươi quyết chiến.
Rốt cục có người không kiềm chế được đứng ra ngăn cản đường đi của Diệp Phàm, khiêu chiến hắn.
Trong Kỳ Sĩ Phủ không thể tranh đấu, chỉ có khiêu chiến, dưới tình huống bên kia đồng ý mới có thể tiến hành. Hết thảy là vì bảo hộ kẻ yếu.
- Ngươi là ai, ta biết ngươi sao?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương một cái.
- Biết hay không không quan trọng, trọng yếu là ta nhìn ngươi không vừa mắt, chính là muốn trấn chết ngươi.
Người tới thực kiêu ngạo, thiếu mỗi nước chỉ vào mũi Diệp Phàm mắng to.
- Ngươi chán sống rồi hả?
Ở bên cạnh, Bàng Bác kích động, muốn đi lên một chưởng đập chết hắn.
- Thánh thể ngươi dám cùng ta một trận chiến hay không? Không cần dùng Nguyên Thuật, bằng tu vi chân chính phân cao thấp.
Người thanh niên này phi thường tự phụ, thanh âm rất lớn kinh động không ít tu sĩ phụ cận.
- Được, ta đánh với ngươi.
Diệp Phàm gật đầu đáp ứng.
- Tiểu Diệp Tử, tình huống bất thường. Hiện tại trừ Bắc Đế cùng một số yêu nghiệt nghịch thiện ra, còn có mấy người dám động thủ với ngươi. Người này tuy rằng rất cường đại nhưng kém Bắc Để rất xa.
Bàng Bác nghi hoặc trong lòng.
Tuyệt Tiên Thai là nơi chuyên dụng quyết đấu của Kỳ Sĩ Phủ. Diệp Phàm đi lên, thấy nam nhân đối diện kêu gào vừa lên liền tế ra một chiến xa màu đen, ù ù nghiền ép tới.
- Có để yên hay không, thần binh Vương giả trong truyền thuyết, vậy còn đánh cái gì? Vô địch cùng cấp, mười mấy người tới cũng không đủ giết.
- Ngươi gian dối.
Nam nhân đối diện sợ tới mức phóng lên trời cao, không dám đón đờ.
- Cũng không nói là không thể dùng, tốc chiến tốc thắng thật tốt biết bao.
Diệp Phàm quả thật lười động thủ, dùng Pháp bảo cường thế ép người, không
muốn lăng phí.
Ầm!
Cổ chiến xa màu đen bay lên, tông cho nam nhân đối diện hộc máu, toàn thân nứt nẻ kêu thảm rơi xuống dưới Tuyệt Tiên Thai. Nếu không phải có quy định không thể đánh chết đối thủ, người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Chỉ bằng người như ngươi cũng đến khiêu chiến?
Bàng Bác lắc đầu.
Nhưng chuyện cũng không bởi vậy mà ngừng. Trong nửa tháng tiếp theo, thỉnh thoảng có người nhảy ra muốn khiêu chiến Diệp Phàm, liên lụy đến rất nhiều người tiến vào.
Tiếp đó, rốt cục đánh ra chân hỏa, có người muốn quyết chiến sinh tử, đi quyết đấu trên Quát Long Thai ở trước sơn môn. Diệp Phàm rất cứng rắn, ai đến cũng không chối từ, trong hai ngày chém liền ba người.
- Đi vào tiên mạch sinh tử đại quyết chiến, buông tay buông chân đọ sức một trận.
Rốt cục có người tiến thêm một bước, muốn bất kể mọi hậu quả quyết chiến, cùng Diệp Phàm không chết không ngớt.
- Bọn họ sống nhiều quá chán rồi sao, yêu nghiệt nghịch thiên chân chính không ra tay, những người này ăn mật tiên nhân sao?
Bàng Bác càng thêm nghi hoặc.
- Đây là muốn từng bước dụ ta ra khỏi Kỳ Sĩ Phủ, rời xa phạm vi cảm giác của các vị đại năng. Có người muốn giết ta.
Diệp Phàm khinh thường cười lạnh.
- Ngươi muốn làm gì?
- Trong vùng tiên mạch này ẩn chứa khí đại long, ta khắc xuống một ít trận văn, nếu bọn họ dám đến ta đem mọi người đều lưu lại.
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
Đông Phương Dã nói:
- Tiểu Diệp Tử, thánh cốt ngươi cho ta bị thúc tổ ta luyện hóa vào trong nanh sói đại bổng, có thể phát ra một kích của Thánh binh truyền đời.
Hắn đem lang nha bổng ra muốn cho Diệp Phàm mượn dùng. Đây thật đúng là một kiện Thánh binh vô giá, tuy ràng chỉ có thế phát ra một kích nhưng tuyệt đối có thể hủy thiên diệt địa.
Vương giả vô địch bị binh khí của Thánh nhân viễn cổ đánh trúng cũng phải tan thành tro bụi, Thánh chủ lại càng không thể may mắn thoát khỏi. Mang theo cây nanh sói đại bổng này, Diệp Phàm cùng Bàng Bác trái tim đập rộn.
- Được rồi, có một cây Thánh binh như vậy, bao nhiêu người đến cũng đều phải chết!
Bàng Bác nói.
Diệp Phàm hít sâu một ngụm khí lạnh nói:
- Chẳng lẽ đám người kia thật sự muốn gây chiến hay sao, sẽ không mang Thánh binh tới chứ?
Mang tới Đế binh Cực Đạo cũng không phải không có khả năng, bởi vì lần trước vừa vận dụng không lâu, các đời truyền thừa bất hủ không thể lập tức lấy ra, phải dùng để trấn áp nội tình, mỗi lần mời ra đều phải chuẩn bị trước thời gian rất nhiều.
Diệp Phàm đứng trên một khối đá núi, trong lòng chấn động. Đối phương biết bí mật này, chẳng lẽ có một vị có nhân rơi vào trong tay hắn?
- Làm sao ngươi biết được?
Nam Yêu Tề Lân thân thể cao lớn, khí độ hiên ngang, tóc đen dày ánh mắt khiếp người nói:
- Ta ở trong Yêu Hoàng Điện cổ xưa nhìn thấy hết thảy. Nhìn thấy các ngươi từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở cấm địa Thái cổ.
- Sao có thể, ngươi ở Nam Linh lại có thể nhìn thấy chuyện ở Đông Hoang?
Diệp Phàm quá sợ hãi.
Khoảng cách giữa Nam Lĩnh cùng Đông Hoang có thể dùng con số trên trời để do lường, cực kỳ xa xôi, tu vi phải bay mười mấy năm mới có thể tới nơi. Một người có thể nhìn xuyên khoảng cách xa như vậy?
- Yêu Hoàng Điện viễn cổ để lại bên trong có một khối Huyết Tế Thai, phía trên có một viên thiên địa pháp nhăn, là một trong những tiên trân quý báu nhất thiên địa.
Nếu một người pháp lực đủ cường đại, có thể dựa vào pháp nhăn nhày nhìn tam giới lục đạo, vù trụ tinh vực, nhìn xuyên cổ kim tương lai. Nhưng mà pháp nhăn này không phải Đại đế cổ không thể vận chuyển, cần pháp lực quá mức khổng lồ, căn bản không phải người thường có thể chịu đựng.
Vì vậy, tuy có một cái thiên địa pháp nhăn như vậy, trong Yêu Hoàng Điện rất nhiều đại yêu cũng không thể tra hết chuyện thiên hạ. Mà chỉ là vào lúc Luân Hồi mỗi cách một vạn năm pháp nhăn sẽ tự chủ chớp động mới có thể sử dụng giây lát ngắn ngủi.
Từ xưa đến nay, vấn đề lớn nhất làm khó tu sĩ chính là sinh tử. Không ai có thể không chết, ngay cả Đại đế viễn cổ cũng không thể.
Vì thế, vào lần Luân Hồi vạn nám này. mấy vị lão yêu các đời dùng nó xem bảy Cấm địa Sinh Mệnh của Đông Hoang, tỉm kiểm các loại bí mật của Bất Tử Thần Dược.
Cũng chính vì vậy bọn họ trùng hợp nhìn thấy chín con rồng kéo quan tài từ trên trời giáng xuống, hạ xuống cấm địa Thái cổ, từ trong đi ra mười mấy vị khách tới từ Vực ngoại, trong lòng rung động có thể 112hì mà biết.
- Từ xưa đến nay, không thiếu truyền thuyết về khách tới từ Vực ngoại, nhưng không nghĩ tới lần này ta tận mắt chứng kiến.
Tề Lân hai mắt sáng ngời có thần, có nhật nguyệt dâng lên, long phượng bay ra, hào quang khiếp người, huyền dị phi thường.
- Không sai, chúng ta tới từ Vực ngoại, tới đầu này tinh không một cách không
rò.
Tới bây giờ, Diệp Phàm cũng không cần thiết phải giấu diếm.
Tề Lân bước một bước ra khỏi Yêu Hoàng Điện, từ trên trời giáng xuống, ung dung như giẫm trên thang trời, tóc đen bay múa có một loại khí phách chỉ Yêu Vương kinh thế mới có.
Hắn cũng không có ý ra tay, ngồi xếp bằng xuống đất, thỉnh giáo Diệp Phàm hết thảy của đầu kia tinh không, đối với hắn mà nói trọng yếu phi thường. Tinh vực không giống nhau, nội tình không giống nhau, đây là một loại va chạm về tư tưởng, đủ loại kiến thức của Diệp Phàm đối với người của thế giới này mà nói là một khoản Thần Tàng ngàn năm.
Diệp Phàm ung dung ứng đối, nói một ít tình huống bờ bên kia tinh không, điều này làm cho Nam Yêu hơi mê mẩn nói:
- Thế giới Vực ngoại rốt cục rộng lớn cờ nào?
Diệp Phàm cũng hỏi hắn không ít bí mật của thế giới này. Hai người ngồi hơn nửa đêm, cuối cùng Nam Yêu đứng dậy nói:
- Không thể đích thân tới thế giới kia, chung quy là một giấc mộng không thật.
- Nơi đây có tinh không cổ lộ thông hướng Vực ngoại, ngươi có thể tìm được không?
- Không có một chút manh mối, căn bản không biết. Ta hoài nghi không ở trong Kỳ Sĩ Phủ.
Nam Yêu lắc đầu xoay người rời đi.
Sau đó mấy ngày tiếp theo cứ đến đêm khuya Nam Yêu lại tới, quan hệ của hai người rất đặc biệt, lãnh giáo xác minh những điều cần trong lòng.
Đêm cuối cùng, trước khi đi Nam Yêu nói:
- Tương lai tranh hùng trên đường Đại đế, nếu ngươi chiến bại ta mặc ngươi rời đi, báo cái ân ngày hôm nay.
Sau đó hắn liền không xuất hiện nữa. Nam Yêu cường đại sâu không lường được, một sợi thần niệm hiển hóa đều có thể ngạo thị thế hệ trẻ tuổi, phi thường thần bí.
Hiện nay, tới một bước này rồi Diệp Phàm thân là Thánh thể tương lai tất nhiên phải tranh hùng cùng người trên con đường của Đại đê, cho dù người không có xung đột cũng không tránh khỏi một trận chiến.
Đây là một loại lựa chọn bất đắc dĩ, bởi vì một thế giới một thời đại chỉ có một vị Đại đế, chưa bao giờ có thể sinh ra hai vị. Chư vương cùng đứng lên nhìn như phồn thịnh kết quả lại là bi ai vô tận.
Đế lộ là một con đường không có về, chỉ có thể đi tới. Rớt sau một bước liền ý nghĩa máu nhuộm đất vàng, chỉ có đạp trên thi thể chư vương đi tới, một đường hát vang tới cùng.
Chỉ cần bại một lần là có thể vạn kiếp bất phục, không còn sinh lộ, từ đó thân tử đạo tiêu.
Nam Yêu cùng Diệp Phàm không có đại cừu, nhưng tương lai lại nhất định có một trận đại chiến sinh tử không thể tránh khỏi. Không có đúng sai, có chỉ là lựa chọn tàn khốc đi lên con đường thành đế.
Diệp Phàm tới Kỳ Sĩ Phủ gây ra chấn động mạnh, mấy ngày nay thường có người mộ danh mà đến, từ xa nhìn lại. Có người hâm mộ, cũng có người không phục và cừu hận.
- Tiểu Diệp Tử, người hầu như ngươi thật không xứng chức, đi đến nơi đây cũng đều khiến người khác vây xem, chuyên gây phiền toái.
Cơ Tử Nguyệt oán giận.
- Lúc nào ta thành người hầu của ngươi rồi?
- Ta dẫn ngươi đi dạo khắp nơi tìm cái gọi là tinh không cổ lộ kia, ngươi đi theo sau ta, không phải là người hầu thì là gì?
Cơ Tử Nguyệt chớp chớp cập mắt to, bất mãn nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Vậy cũng được...
Diệp Phàm không có gì để nói.
Mấy ngày nay hắn nhờ Cơ Tử Nguyệt hỗ trợ tìm tinh không cổ lộ, rước lấy Thần Vương thể của Cơ gia mắt trợn trừng giống như đề phòng kẻ trộm, sợ hắn bắt cóc Cơ Tử Nguyệt.
Sau trận chiến Tần Lĩnh, lực độ bảo hộ của Cơ gia đối với Cơ Tử Nguyệt lại tăng lên rất lớn, không để cho nàng có sơ suất gì.
Mà cũng chính vì trận chiến này, vô số thể lực lớn cùng truyền thừa bất hủ đều đến cửa bái phỏng. Mục đích chỉ có một. đó chính là cầu hôn. Tất cả đều muốn làm thông gia.
Cơ Tử Nguyệt là thể chất gì, những thể lực lớn kia cũng không biết, chỉ có một ít người kiến thức cực kỳ uyên bác như đám người Khổng Tước Vương mới hiểu rõ nhưng không làm trở ngại sự coi trọng cao độ của mọi người đối với nàng.
Nàng có thể mượn đến lực lượng của thiên địa, đem Diệp Phàm đẩy lên độ cao có thể chiến cùng Thánh chủ, lúc ấy kinh sợ mọi người. Thể chất như vậy tuyệt đối là phi phàm siêu tuyệt.
- Thánh thể đứng lại, ta muốn cùng ngươi quyết chiến.
Rốt cục có người không kiềm chế được đứng ra ngăn cản đường đi của Diệp Phàm, khiêu chiến hắn.
Trong Kỳ Sĩ Phủ không thể tranh đấu, chỉ có khiêu chiến, dưới tình huống bên kia đồng ý mới có thể tiến hành. Hết thảy là vì bảo hộ kẻ yếu.
- Ngươi là ai, ta biết ngươi sao?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương một cái.
- Biết hay không không quan trọng, trọng yếu là ta nhìn ngươi không vừa mắt, chính là muốn trấn chết ngươi.
Người tới thực kiêu ngạo, thiếu mỗi nước chỉ vào mũi Diệp Phàm mắng to.
- Ngươi chán sống rồi hả?
Ở bên cạnh, Bàng Bác kích động, muốn đi lên một chưởng đập chết hắn.
- Thánh thể ngươi dám cùng ta một trận chiến hay không? Không cần dùng Nguyên Thuật, bằng tu vi chân chính phân cao thấp.
Người thanh niên này phi thường tự phụ, thanh âm rất lớn kinh động không ít tu sĩ phụ cận.
- Được, ta đánh với ngươi.
Diệp Phàm gật đầu đáp ứng.
- Tiểu Diệp Tử, tình huống bất thường. Hiện tại trừ Bắc Đế cùng một số yêu nghiệt nghịch thiện ra, còn có mấy người dám động thủ với ngươi. Người này tuy rằng rất cường đại nhưng kém Bắc Để rất xa.
Bàng Bác nghi hoặc trong lòng.
Tuyệt Tiên Thai là nơi chuyên dụng quyết đấu của Kỳ Sĩ Phủ. Diệp Phàm đi lên, thấy nam nhân đối diện kêu gào vừa lên liền tế ra một chiến xa màu đen, ù ù nghiền ép tới.
- Có để yên hay không, thần binh Vương giả trong truyền thuyết, vậy còn đánh cái gì? Vô địch cùng cấp, mười mấy người tới cũng không đủ giết.
- Ngươi gian dối.
Nam nhân đối diện sợ tới mức phóng lên trời cao, không dám đón đờ.
- Cũng không nói là không thể dùng, tốc chiến tốc thắng thật tốt biết bao.
Diệp Phàm quả thật lười động thủ, dùng Pháp bảo cường thế ép người, không
muốn lăng phí.
Ầm!
Cổ chiến xa màu đen bay lên, tông cho nam nhân đối diện hộc máu, toàn thân nứt nẻ kêu thảm rơi xuống dưới Tuyệt Tiên Thai. Nếu không phải có quy định không thể đánh chết đối thủ, người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Chỉ bằng người như ngươi cũng đến khiêu chiến?
Bàng Bác lắc đầu.
Nhưng chuyện cũng không bởi vậy mà ngừng. Trong nửa tháng tiếp theo, thỉnh thoảng có người nhảy ra muốn khiêu chiến Diệp Phàm, liên lụy đến rất nhiều người tiến vào.
Tiếp đó, rốt cục đánh ra chân hỏa, có người muốn quyết chiến sinh tử, đi quyết đấu trên Quát Long Thai ở trước sơn môn. Diệp Phàm rất cứng rắn, ai đến cũng không chối từ, trong hai ngày chém liền ba người.
- Đi vào tiên mạch sinh tử đại quyết chiến, buông tay buông chân đọ sức một trận.
Rốt cục có người tiến thêm một bước, muốn bất kể mọi hậu quả quyết chiến, cùng Diệp Phàm không chết không ngớt.
- Bọn họ sống nhiều quá chán rồi sao, yêu nghiệt nghịch thiên chân chính không ra tay, những người này ăn mật tiên nhân sao?
Bàng Bác càng thêm nghi hoặc.
- Đây là muốn từng bước dụ ta ra khỏi Kỳ Sĩ Phủ, rời xa phạm vi cảm giác của các vị đại năng. Có người muốn giết ta.
Diệp Phàm khinh thường cười lạnh.
- Ngươi muốn làm gì?
- Trong vùng tiên mạch này ẩn chứa khí đại long, ta khắc xuống một ít trận văn, nếu bọn họ dám đến ta đem mọi người đều lưu lại.
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
Đông Phương Dã nói:
- Tiểu Diệp Tử, thánh cốt ngươi cho ta bị thúc tổ ta luyện hóa vào trong nanh sói đại bổng, có thể phát ra một kích của Thánh binh truyền đời.
Hắn đem lang nha bổng ra muốn cho Diệp Phàm mượn dùng. Đây thật đúng là một kiện Thánh binh vô giá, tuy ràng chỉ có thế phát ra một kích nhưng tuyệt đối có thể hủy thiên diệt địa.
Vương giả vô địch bị binh khí của Thánh nhân viễn cổ đánh trúng cũng phải tan thành tro bụi, Thánh chủ lại càng không thể may mắn thoát khỏi. Mang theo cây nanh sói đại bổng này, Diệp Phàm cùng Bàng Bác trái tim đập rộn.
- Được rồi, có một cây Thánh binh như vậy, bao nhiêu người đến cũng đều phải chết!
Bàng Bác nói.
Diệp Phàm hít sâu một ngụm khí lạnh nói:
- Chẳng lẽ đám người kia thật sự muốn gây chiến hay sao, sẽ không mang Thánh binh tới chứ?
Mang tới Đế binh Cực Đạo cũng không phải không có khả năng, bởi vì lần trước vừa vận dụng không lâu, các đời truyền thừa bất hủ không thể lập tức lấy ra, phải dùng để trấn áp nội tình, mỗi lần mời ra đều phải chuẩn bị trước thời gian rất nhiều.