Già Thiên
Chương 639: Là ai độ kiếp
Bầu trời rộng lớn vốn trong xanh không gợn mây, đột nhiên sấm sét vạn trượng, điện quang như biển bao phủ hoang dă, đúng là tràng cảnh dọa người.
Vào lúc này, bầu trời như sụp xuống, tối đen như mực, điện quang tung tóe như vô số giao long đang uốn lượn.
Ầm!
Âm thanh đinh tai nhức óc, nếu có người phàm ở đây thì màng tai đã thủng, âm thanh cực lớn như Kỳ Lân rít gào chấn động núi sông, muốn lộn ngược cả đất bằng.
Nhìn từ xa xa, nơi này nặng nề đáng sợ, một mảnh tối đen, mưa to như trút, khắp nơi là sấm nổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ù ù ầm ầm...
Trong đó còn có không ít tia chớp đỏ máu, tựa như con sông máu đổ vào biển, cảnh tượng khiến người ta hoảng sợ, vùng hoang dã bình lặng bị phá vỡ yên tĩnh.
Lúc này, bên dưới hoàn toàn sói gào, không còn gì ngoài tiếng sấm điếc tai, không còn âm thanh khác, lôi điện khổng lồ khiến cho núi cao ở xa cùng bị đè sụp.
Điện quang còn chưa chạm tới, nhưng chỉ riêng dư sóng là đã hủy diệt rất nhiều dốc đá, không còn gì tồn tại được, đá vụn tung tóe, điện quang quét ngang trời.
- Lần trước Yến Vân Loạn độ kiếp tiến vào Kỳ Sĩ Phủ, mới không tới ba thắng, hắn lại đột phá...
Mọi người vô cùng kinh hăi, cái gì là kỳ tài, Yến Vân Loạn chính là ví dụ tốt nhất, bản thân có thực lực mạnh mè, thiên phú kinh người, một khi có cơ duyên thì sẽ lập tức đột phá...
Bùm!
Chín đạo tia chớp đỏ máu như chín con ác long to như cung điện vặn vẹo giáng xuống, đục thủng hư không, một mảnh cháy khét.
Chín cái lỗ đen hiện ra, chín con rồng đỏ máu đánh xuống Diệp Phàm, thiên kiếp bát đầu đã bao phủ lấy hắn.
- Có người đang khống chế!>
Có người kinh hô, Yến Vân Loạn rất thong thả, dù là đang độ kiếp cùng không ngại, dẫn dắt thiên phạt muốn diệt Diệp Phàm.
Bùm! Bùm!....
Tiếp đó, tám mươi mốt tia chớp máu lao xuống đan vào một chỗ hình thành lồng giam tia chớp đè xuống.
- Dùng ý chí nắm giừ một phần lực thiên phạt...
Mọi người kinh hô, dưới tinh huống như vậy thì người thường còn không lo nổi cho bản thân, khó bảo toàn tính mạng, làm sao có thể điều khiển lôi điện. Nhưng mà Yến Vân Loạn lại dẫn động thiên kiếp, hóa thành nhà giam do hắn điều khiển.
Ấm!
Tám mươi mốt đạo lôi điện đỏ bổ xuống, thành hình nhà giam như một cái cung điện nhỏ, huyền diệu khó lường, tuy nhiên cùng rất không ổn định, dù sao thì đó là lôi kiếp, không ai có thể chắn chính làm chủ nó.
Diệp Phàm như một con giao long bơi trong biển lôi điện, không ai biết cảm nhận của hắn lúc này, tuy nhiên thấy hắn không có gì chật vật, nghĩ rằng hắn còn có thể chịu được.
Xoạt!
Lồng giam như thiên ngục giam chặt bốn phía, rốt cuộc vây kín hắn ở giừa, vô tận điện quang trút xuống đánh vào bên trong.
- Đáng sợ, đó là thiên phạt!
Mọi người đều phát lạnh, lông tóc dựng thẳng!
Lúc này, không còn gì tồn tại được, mặt đất xuất hiện khe nứt vô tận, hình thành một mảnh khe nứt, biển lôi điện mở rộng trút xuống mạnh liệt, cảnh tượng như tận thế.
Yến Vân Loạn ngạo nghễ đứng ở giừa biển lôi điện, mặc cho tia chớp vạn trượng quấn quanh, hắn căn bản không có một chút sợ hăi, nhìn xuống Diệp Phàm, khóe miệng mang theo một tia lạnh lùng, huy động thiên kiếp như muốn trấn áp.
Mọi người đều hoảng sợ, có ai dám thoải mái đối phó lôi điện như thế, ai có thể bình an vượt qua được?
Đây là đặc quyền của yêu nghiệt, chi có khi bọn họ đột phá mới có thể dẫn tới thiên phạt phủ lên người, từ một mặt khác chứng minh bọn họ hùng mạnh phi phàm.
Thế giới này rất công bằng, gặp trời cao khảo nghiệm, dù là mười phần chết chín, đụng một chút là hình thần hủy diệt, nhưng một khi vượt qua kiếp nạn thì thực lực tuyệt đối mạnh hơn người cùng cấp rất nhiều.
Đây cùng là nguyên nhân căn bản được gọi là yêu nghiệt, được trời chấp nhận, trải qua thiên địa rèn luyện ý chí, tự nhiên là người phi thường.
Ầm!
Đột nhiên, lôi điện đan thành lồng giam phát ra tiếng nổ, tám mươi mốt tia chớp máu tan biến, Diệp Phàm vọt ra không tổn thương gì.
- Tiểu lĩnh chủ này quả nhiên bất phàm, không chi cậy vào lực lượng Vạn Thương Cung, bản thân cùng rất mạnh mẽ.
-
Mọi người kinh ngạc, ở trong lôi bạo thiên địa này mà cùng có thể phá vây đi ra, đã là biểu hiện nghịch thiên, nhưng mà không biết cuối cùng có thể thoát được không.
Diệp Phàm rất bình tĩnh, biển lôi điện này không tổn thương tới hắn, kém rất xa thiên kiếp của hắn, ánh mát hắn sáng rực lên, có một ý niệm to gan.
Tuy rằng thiên phạt đáng sợ, nhưng mà cùng là một loại kỳ ngộ, hắn muốn mượn lôi kiếp của đối phương dẫn tới thiên phạt Hóa Long của hắn, tranh thủ mượn cơ hội này phá quan, thăng cấp lĩnh vực hoàn toàn mới.
- Hừ!
-
Yến Vân Loạn hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy Diệp Phàm không sao, hắn chầm chậm bước đi giữa hư không, dẫn động lôi điện vạn trượng kéo tới trước, muốn tự thân điều động lôi điện ngập trời đánh đối thủ thành tro bụi.
Ảm ầm ầm!
Lúc này đã không còn trăng sao, không còn vạn vật thiên địa, chi có một mảnh biển lôi điện mờ mịt, sôi ưào như biển rộng chấn nhiếp linh hồn.
Ầm!
Tựa như trống thần Thiên Đinh cổ vang rền, núi cao sông rộng đều rung động, nhiều ngọn núi ở xa cùng bị dư sóng đánh vào sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, phá hủy tan tành.
Đây là lực thiên địa, vô tình đáng sợ, khiến lòng người phát lạnh, nếu là người bình thường thì đã sớm thành tro tàn, căn bản không thể chịu đựng nổi.
Ở xa xa, mọi người phát run, nhiều người toát mồ hôi lạnh, quần áo ướt sủng, phàm thể căn bản không thể chống lại được lực lượng trời cao.
- Đáng sợ, một khi rơi vào thì chác chắn bị đánh thành tro, ngay cả nhân vật cấp Thánh tử cùng khó mà trốn ra được.
Không khí tiêu điều tràn lan, trong lòng mọi người phát lạnh, đổi thành bọn họ thì sao đây? Có lẽ không cách nào chống nổi oai lực thiên phạt.
Ầm!
Yến Vân Loạn áp sát, quả nhiên lôi điện vạn trượng bao phủ Diệp Phàm, người ngoài khó mà nhìn rõ ràng chuyện gì, mọi người đều cho rằng hắn đã dữ nhiều lành ít.
Trong biển lôi điện, sáng lòa chói lọi, sáng đen luồn lách, mây đỏ trồi lên, các điện quang đủ màu họp thành một thế giới thiên phạt, hủy diệt hết thảy, phá tan mọi thứ cản trở.
Yến Vân Loạn đang cười lạnh, dùng thể chất mạnh mẽ chống đờ lôi kiếp, hắn nhìn chằm chằm trung tâm lôi đinh phía trước, cho rằng Diệp Phàm không chống đờ được, sáp hóa thành ưo tàn.
Nhưng đúng lúc này, thần sắc của hắn đột nhiên bị kiềm hãm, chỉ thấy Diệp Phàm từng bước một đi ra, mặc cho tia chớp vạn trượng đánh lên người, căn bản không sao cả.
- Thiên kiếp của ngươi còn thiếu một chút, để cho lôi bạo mạnh hơn chút nữa
đi.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, nhàn nhà như đi chơi.
Yến Vân Loạn nghe lời này, thần sắc liền biến đổi, cảm thấy không đúng, đối phương lại không sao cả, chẳng lẽ cùng là một tên yêu nghiệt vượt qua thiên kiếp hay sao?
- A...
Hắn rống to một tiếng, xuyên thấu biển lôi điện, thẳng lên trời cao, tóc đen dựng thẳng rối tung, lúc này thiên kiếp càng lớn hơn phủ xuống, lôi quang ngũ sắc.
Diệp Phàm treo ý cười nhàn nhạt, đứng ở đối diện mặc cho lôi kiếp phủ lên người, căn bản không ngại, cất bước đi tới, vạn trượng lôi điện không ngăn được bước chân của hắn.
Ầm!
Lôi quang vô tận liên miên như dòng sông, như rơi xuống từ chòm sao, một mảnh mênh mông nuốt trọn Diệp Phàm.
Bản thân Yến Vân Loạn cùng có chút quá sức, nhìn chằm chằm đối diện, nhưng không lâu sau Diệp Phàm lại bước ra, trên người không có một chút vết cháy sém.
- Vẫn không đủ, lôi kiếp quá yếu, để cho điện quang mạnh hơn nữa đi.
Diệp Phàm lên tiếng.
Yến Vân Loạn nghe lời này, tức giận muốn hộc máu, đây là thiên kiếp đó, nhân vật cấp Thánh tử tiến vào cùng phải nuốt hận, thời gian lâu thì chắc chắn phải chết.
Nhưng mà tên tiểu lĩnh chủ cậy vào vật ngoài thân kia làm cho hắn vô cùng thống hận, như con gián đánh không chết, không ngừng bước ra từ trong biển lôi điện, khiến cho thiên phạt bó tay.
Yến Vân Loạn phẫn nộ, hắn không chút giữ lại phóng ra khí tức độ kiếp của mình, thiên phạt như biển đánh xuống toàn diện, không ít vết tích đạo xuất hiện đan vào điện quang.
Nhưng mà đánh xuống bảy tám đại kiếp nạn, Diệp Phàm vẫn từng bước đi ra từ trong biển lôi điện, bình thản trấn tĩnh không hề bị hủy diệt.
- Tiểu Yến Tử, ngươi không được mà, mạnh hơn nữa đi!
Diệp Phàm thúc giục.
Yến Vân Loạn thật sự nổi giận, thiên kiếp là cái gì? Hủy diệt vạn vật thiên địa, hắn đưa tới lôi phạt diệt địch, kết quả lại bị chế ngạo như thế, một câu Tiểu Yến Tử làm hắn bốc lửa ba trượng.
Ầm!
Trong biển lôi điện vang lên một tiếng chuông, một cái chuông lớn hình thành từ ánh sáng đen, hình dạng mơ hồ phát ra tiếng sấm nổ đáng sợ.
Đó là cái gì?
- Yến Ván Loạn dùng một đạo thần niệm của mình nhập vào trong biển lôi điện, khống chế tia chớp hình thành một cái thần chuông lôi kiếp!
-
Mọi người ai cùng biến sắc, cái chuông này rất mờ nhạt, nhưng có quy mô nhất định, đan vào vạn đạo lôi điện, nhẹ nhàng chấn động hủy diệt vạn vật.
Oong!
Ổ quang cùng điện quang hình thành chiếc chuông nhẹ nhàng rung lên, ngàn vạn đạo điện quang bán ra, toàn bộ đánh xuống người Diệp Phàm.
Tiếp đó, vạn trượng ô quang như sóng biển bao phủ hắn, người ngoài không thấy được gì, chi có một mảnh lôi quang chói lọi.
- Nhập chủ thiên kiếp, cho ta sử dụng!
Mọi người kinh sợ, lần đầu tiên thấy được thủ đoạn như thế, không ai không chấn động, khi chiến đấu tế ra đòn sát thủ này thì quả thật là tuyệt sát.
Diệp Phàm cùng kinh dị, thì ra còn có thể dẫn động thiên kiếp như thế, quả nhiên có chút huyền diệu, khiến cho bản thân được được xúc động dẫn dát.
Cái chuông này quả nhiên không tầm thường, chấn động là thiên địa tan vỡ, hình thái ngày càng rõ ràng, Diệp Phàm đánh ra một chưởng, nổ một tiếng oong lớn, cái chuông rung động.
Ớ xa xa, dãy núi hoang như tờ giấy không chịu nổi không đòn hủy diệt, không còn tồn tại.
- Lôi điện là hình, pháp tác là thần, một cái chuông lớn như thế có thể hủy diệt vạn vật.
-
Rất nhiều người kinh hô.
Oong!
Chiếc chuông chấn động phủ xuống, bao trùm Diệp Phàm ở phía dưới, không còn thấy bóng.
- Yến Ván Loạn thủ đoạn nghịch thiên, tế ra chuông thần lôi kiếp, gần như quét ngang một đời trẻ tuổi, ai có thể phá giải được? Đáng tiếc không thể thường xuyên phát sinh thiên kiếp.
-
- Nghe nói tên yêu nghiệt Đông Hoang kia cùng am hiểu lợi dụng thiên kiếp diệt địch, không biết hai người đấu với nhau thì sao?
-
- Tên yêu nghiệt Đông Hoang kia chi nghe được chút lời đồn, cách quá xa, không thể hiểu rồ được. Yến Ván Loạn ngay ở trước mát, ngay cả thần chuông lôi kiếp cùng hóa thành, không thể tưởng tượng.
Oong...
Một tiếng chuông vang vọng trong thiên địa, núi hoang sụp đổ một mảng lớn, Diệp Phàm lại bức ra, cái chuông thần lôi kiếp đã bị hắn tay không đánh tan.
Yến Ván Loạn muốn hộc máu, loại thiên kiếp tuyệt sát cỡ này cùng không làm gì được tên tiểu lĩnh chủ kia, làm cho hắn sáp phát điên.
- Hả, Diệp Già Thiên còn chưa chết, xuất hiện rồi kia.
Mọi người giật mình.
Ấm!
Đúng lúc này, thiên địa cuồng bạo, Cửu Ngũ Lôi Kiếp, Ngũ Hành Thiên Kiếp, Thái Ảm Chân Kiếp, Thủy Hỏa Đại Kiếp Nạn... đủ các loại thiên phạt ngập trời trút xuống.
Mấy chục dặm đều bị bao phủ, không thấy được gì, hai bóng người mơ hồ không rõ ràng đều khang cự kiếp nạn trong lôi quang.
- Yến Ván Loạn quá đáng sợ, không ngờ đưa tới đại thiên kiếp như vậy, nửa bước đại năng đi vào thì cùng chưa chác chịu nổi.
-
- Không hổ là yêu nghiệt, có thể dẫn động thiên phạt đáng sợ như thế.
-
Mọi người kinh hô, trong lòng đều e ngại, địch thủ như thế quá đáng sợ, nếu chọc phải thì kéo thiên kiếp tới, đúng là khó chống nổi.
"Má nó, không phải do ta dẫn tới..."
Đây là lời mà Yến Ván Loạn rất muốn mắng ra thành tiếng.
Ầm!
Hắn bị đánh tới toàn thân cháy đen, bắn tung ra mấy trăm trượng, nhưng nhanh chóng bị một mảnh thủy hỏa đại kiếp nạn bao phủ.
Ngay sau đó, cả người hắn cùng lưu động tia chớp, chịu đựng đau đớn đứng lên hư không, nhưng lại nhanh chóng bị đánh bay.
- Hả, không đúng, hình như Yến Ván Loạn bị lôi kiếp của minh đánh bay, chẳng lẽ hắn muốn đột phá hai cảnh giới hay sao, dẫn tới thiên phạt mạnh mẽ nhất?
-
Mọi người giật mình phát hiện Yến Ván Loạn rất chật vật, bắn lên đập xuống, bị đánh liên tục trọng thương.
- Kẻ này quá to gan, có lẽ là dẫn động thiên kiếp vượt qua phạm vi thừa nhận của mình, xem ra hắn muốn thăng hai cấp.
-
Rất nhiều người đều phỏng đoán như vậy.
Trong biển lôi điện, Yến Ván Loạn rất muốn khóc rống, đâu phải là hắn dẫn tới đại thiên kiếp, rõ ràng là tên khốn nạn đối diện đang độ kiếp mà.
Chẳng qua, ở đó chồng chất lôi quang bao phủ hoàn toàn, người bên ngoài không thể nhìn thấy...
Vào lúc này, bầu trời như sụp xuống, tối đen như mực, điện quang tung tóe như vô số giao long đang uốn lượn.
Ầm!
Âm thanh đinh tai nhức óc, nếu có người phàm ở đây thì màng tai đã thủng, âm thanh cực lớn như Kỳ Lân rít gào chấn động núi sông, muốn lộn ngược cả đất bằng.
Nhìn từ xa xa, nơi này nặng nề đáng sợ, một mảnh tối đen, mưa to như trút, khắp nơi là sấm nổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ù ù ầm ầm...
Trong đó còn có không ít tia chớp đỏ máu, tựa như con sông máu đổ vào biển, cảnh tượng khiến người ta hoảng sợ, vùng hoang dã bình lặng bị phá vỡ yên tĩnh.
Lúc này, bên dưới hoàn toàn sói gào, không còn gì ngoài tiếng sấm điếc tai, không còn âm thanh khác, lôi điện khổng lồ khiến cho núi cao ở xa cùng bị đè sụp.
Điện quang còn chưa chạm tới, nhưng chỉ riêng dư sóng là đã hủy diệt rất nhiều dốc đá, không còn gì tồn tại được, đá vụn tung tóe, điện quang quét ngang trời.
- Lần trước Yến Vân Loạn độ kiếp tiến vào Kỳ Sĩ Phủ, mới không tới ba thắng, hắn lại đột phá...
Mọi người vô cùng kinh hăi, cái gì là kỳ tài, Yến Vân Loạn chính là ví dụ tốt nhất, bản thân có thực lực mạnh mè, thiên phú kinh người, một khi có cơ duyên thì sẽ lập tức đột phá...
Bùm!
Chín đạo tia chớp đỏ máu như chín con ác long to như cung điện vặn vẹo giáng xuống, đục thủng hư không, một mảnh cháy khét.
Chín cái lỗ đen hiện ra, chín con rồng đỏ máu đánh xuống Diệp Phàm, thiên kiếp bát đầu đã bao phủ lấy hắn.
- Có người đang khống chế!>
Có người kinh hô, Yến Vân Loạn rất thong thả, dù là đang độ kiếp cùng không ngại, dẫn dắt thiên phạt muốn diệt Diệp Phàm.
Bùm! Bùm!....
Tiếp đó, tám mươi mốt tia chớp máu lao xuống đan vào một chỗ hình thành lồng giam tia chớp đè xuống.
- Dùng ý chí nắm giừ một phần lực thiên phạt...
Mọi người kinh hô, dưới tinh huống như vậy thì người thường còn không lo nổi cho bản thân, khó bảo toàn tính mạng, làm sao có thể điều khiển lôi điện. Nhưng mà Yến Vân Loạn lại dẫn động thiên kiếp, hóa thành nhà giam do hắn điều khiển.
Ấm!
Tám mươi mốt đạo lôi điện đỏ bổ xuống, thành hình nhà giam như một cái cung điện nhỏ, huyền diệu khó lường, tuy nhiên cùng rất không ổn định, dù sao thì đó là lôi kiếp, không ai có thể chắn chính làm chủ nó.
Diệp Phàm như một con giao long bơi trong biển lôi điện, không ai biết cảm nhận của hắn lúc này, tuy nhiên thấy hắn không có gì chật vật, nghĩ rằng hắn còn có thể chịu được.
Xoạt!
Lồng giam như thiên ngục giam chặt bốn phía, rốt cuộc vây kín hắn ở giừa, vô tận điện quang trút xuống đánh vào bên trong.
- Đáng sợ, đó là thiên phạt!
Mọi người đều phát lạnh, lông tóc dựng thẳng!
Lúc này, không còn gì tồn tại được, mặt đất xuất hiện khe nứt vô tận, hình thành một mảnh khe nứt, biển lôi điện mở rộng trút xuống mạnh liệt, cảnh tượng như tận thế.
Yến Vân Loạn ngạo nghễ đứng ở giừa biển lôi điện, mặc cho tia chớp vạn trượng quấn quanh, hắn căn bản không có một chút sợ hăi, nhìn xuống Diệp Phàm, khóe miệng mang theo một tia lạnh lùng, huy động thiên kiếp như muốn trấn áp.
Mọi người đều hoảng sợ, có ai dám thoải mái đối phó lôi điện như thế, ai có thể bình an vượt qua được?
Đây là đặc quyền của yêu nghiệt, chi có khi bọn họ đột phá mới có thể dẫn tới thiên phạt phủ lên người, từ một mặt khác chứng minh bọn họ hùng mạnh phi phàm.
Thế giới này rất công bằng, gặp trời cao khảo nghiệm, dù là mười phần chết chín, đụng một chút là hình thần hủy diệt, nhưng một khi vượt qua kiếp nạn thì thực lực tuyệt đối mạnh hơn người cùng cấp rất nhiều.
Đây cùng là nguyên nhân căn bản được gọi là yêu nghiệt, được trời chấp nhận, trải qua thiên địa rèn luyện ý chí, tự nhiên là người phi thường.
Ầm!
Đột nhiên, lôi điện đan thành lồng giam phát ra tiếng nổ, tám mươi mốt tia chớp máu tan biến, Diệp Phàm vọt ra không tổn thương gì.
- Tiểu lĩnh chủ này quả nhiên bất phàm, không chi cậy vào lực lượng Vạn Thương Cung, bản thân cùng rất mạnh mẽ.
-
Mọi người kinh ngạc, ở trong lôi bạo thiên địa này mà cùng có thể phá vây đi ra, đã là biểu hiện nghịch thiên, nhưng mà không biết cuối cùng có thể thoát được không.
Diệp Phàm rất bình tĩnh, biển lôi điện này không tổn thương tới hắn, kém rất xa thiên kiếp của hắn, ánh mát hắn sáng rực lên, có một ý niệm to gan.
Tuy rằng thiên phạt đáng sợ, nhưng mà cùng là một loại kỳ ngộ, hắn muốn mượn lôi kiếp của đối phương dẫn tới thiên phạt Hóa Long của hắn, tranh thủ mượn cơ hội này phá quan, thăng cấp lĩnh vực hoàn toàn mới.
- Hừ!
-
Yến Vân Loạn hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy Diệp Phàm không sao, hắn chầm chậm bước đi giữa hư không, dẫn động lôi điện vạn trượng kéo tới trước, muốn tự thân điều động lôi điện ngập trời đánh đối thủ thành tro bụi.
Ảm ầm ầm!
Lúc này đã không còn trăng sao, không còn vạn vật thiên địa, chi có một mảnh biển lôi điện mờ mịt, sôi ưào như biển rộng chấn nhiếp linh hồn.
Ầm!
Tựa như trống thần Thiên Đinh cổ vang rền, núi cao sông rộng đều rung động, nhiều ngọn núi ở xa cùng bị dư sóng đánh vào sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, phá hủy tan tành.
Đây là lực thiên địa, vô tình đáng sợ, khiến lòng người phát lạnh, nếu là người bình thường thì đã sớm thành tro tàn, căn bản không thể chịu đựng nổi.
Ở xa xa, mọi người phát run, nhiều người toát mồ hôi lạnh, quần áo ướt sủng, phàm thể căn bản không thể chống lại được lực lượng trời cao.
- Đáng sợ, một khi rơi vào thì chác chắn bị đánh thành tro, ngay cả nhân vật cấp Thánh tử cùng khó mà trốn ra được.
Không khí tiêu điều tràn lan, trong lòng mọi người phát lạnh, đổi thành bọn họ thì sao đây? Có lẽ không cách nào chống nổi oai lực thiên phạt.
Ầm!
Yến Vân Loạn áp sát, quả nhiên lôi điện vạn trượng bao phủ Diệp Phàm, người ngoài khó mà nhìn rõ ràng chuyện gì, mọi người đều cho rằng hắn đã dữ nhiều lành ít.
Trong biển lôi điện, sáng lòa chói lọi, sáng đen luồn lách, mây đỏ trồi lên, các điện quang đủ màu họp thành một thế giới thiên phạt, hủy diệt hết thảy, phá tan mọi thứ cản trở.
Yến Vân Loạn đang cười lạnh, dùng thể chất mạnh mẽ chống đờ lôi kiếp, hắn nhìn chằm chằm trung tâm lôi đinh phía trước, cho rằng Diệp Phàm không chống đờ được, sáp hóa thành ưo tàn.
Nhưng đúng lúc này, thần sắc của hắn đột nhiên bị kiềm hãm, chỉ thấy Diệp Phàm từng bước một đi ra, mặc cho tia chớp vạn trượng đánh lên người, căn bản không sao cả.
- Thiên kiếp của ngươi còn thiếu một chút, để cho lôi bạo mạnh hơn chút nữa
đi.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, nhàn nhà như đi chơi.
Yến Vân Loạn nghe lời này, thần sắc liền biến đổi, cảm thấy không đúng, đối phương lại không sao cả, chẳng lẽ cùng là một tên yêu nghiệt vượt qua thiên kiếp hay sao?
- A...
Hắn rống to một tiếng, xuyên thấu biển lôi điện, thẳng lên trời cao, tóc đen dựng thẳng rối tung, lúc này thiên kiếp càng lớn hơn phủ xuống, lôi quang ngũ sắc.
Diệp Phàm treo ý cười nhàn nhạt, đứng ở đối diện mặc cho lôi kiếp phủ lên người, căn bản không ngại, cất bước đi tới, vạn trượng lôi điện không ngăn được bước chân của hắn.
Ầm!
Lôi quang vô tận liên miên như dòng sông, như rơi xuống từ chòm sao, một mảnh mênh mông nuốt trọn Diệp Phàm.
Bản thân Yến Vân Loạn cùng có chút quá sức, nhìn chằm chằm đối diện, nhưng không lâu sau Diệp Phàm lại bước ra, trên người không có một chút vết cháy sém.
- Vẫn không đủ, lôi kiếp quá yếu, để cho điện quang mạnh hơn nữa đi.
Diệp Phàm lên tiếng.
Yến Vân Loạn nghe lời này, tức giận muốn hộc máu, đây là thiên kiếp đó, nhân vật cấp Thánh tử tiến vào cùng phải nuốt hận, thời gian lâu thì chắc chắn phải chết.
Nhưng mà tên tiểu lĩnh chủ cậy vào vật ngoài thân kia làm cho hắn vô cùng thống hận, như con gián đánh không chết, không ngừng bước ra từ trong biển lôi điện, khiến cho thiên phạt bó tay.
Yến Vân Loạn phẫn nộ, hắn không chút giữ lại phóng ra khí tức độ kiếp của mình, thiên phạt như biển đánh xuống toàn diện, không ít vết tích đạo xuất hiện đan vào điện quang.
Nhưng mà đánh xuống bảy tám đại kiếp nạn, Diệp Phàm vẫn từng bước đi ra từ trong biển lôi điện, bình thản trấn tĩnh không hề bị hủy diệt.
- Tiểu Yến Tử, ngươi không được mà, mạnh hơn nữa đi!
Diệp Phàm thúc giục.
Yến Vân Loạn thật sự nổi giận, thiên kiếp là cái gì? Hủy diệt vạn vật thiên địa, hắn đưa tới lôi phạt diệt địch, kết quả lại bị chế ngạo như thế, một câu Tiểu Yến Tử làm hắn bốc lửa ba trượng.
Ầm!
Trong biển lôi điện vang lên một tiếng chuông, một cái chuông lớn hình thành từ ánh sáng đen, hình dạng mơ hồ phát ra tiếng sấm nổ đáng sợ.
Đó là cái gì?
- Yến Ván Loạn dùng một đạo thần niệm của mình nhập vào trong biển lôi điện, khống chế tia chớp hình thành một cái thần chuông lôi kiếp!
-
Mọi người ai cùng biến sắc, cái chuông này rất mờ nhạt, nhưng có quy mô nhất định, đan vào vạn đạo lôi điện, nhẹ nhàng chấn động hủy diệt vạn vật.
Oong!
Ổ quang cùng điện quang hình thành chiếc chuông nhẹ nhàng rung lên, ngàn vạn đạo điện quang bán ra, toàn bộ đánh xuống người Diệp Phàm.
Tiếp đó, vạn trượng ô quang như sóng biển bao phủ hắn, người ngoài không thấy được gì, chi có một mảnh lôi quang chói lọi.
- Nhập chủ thiên kiếp, cho ta sử dụng!
Mọi người kinh sợ, lần đầu tiên thấy được thủ đoạn như thế, không ai không chấn động, khi chiến đấu tế ra đòn sát thủ này thì quả thật là tuyệt sát.
Diệp Phàm cùng kinh dị, thì ra còn có thể dẫn động thiên kiếp như thế, quả nhiên có chút huyền diệu, khiến cho bản thân được được xúc động dẫn dát.
Cái chuông này quả nhiên không tầm thường, chấn động là thiên địa tan vỡ, hình thái ngày càng rõ ràng, Diệp Phàm đánh ra một chưởng, nổ một tiếng oong lớn, cái chuông rung động.
Ớ xa xa, dãy núi hoang như tờ giấy không chịu nổi không đòn hủy diệt, không còn tồn tại.
- Lôi điện là hình, pháp tác là thần, một cái chuông lớn như thế có thể hủy diệt vạn vật.
-
Rất nhiều người kinh hô.
Oong!
Chiếc chuông chấn động phủ xuống, bao trùm Diệp Phàm ở phía dưới, không còn thấy bóng.
- Yến Ván Loạn thủ đoạn nghịch thiên, tế ra chuông thần lôi kiếp, gần như quét ngang một đời trẻ tuổi, ai có thể phá giải được? Đáng tiếc không thể thường xuyên phát sinh thiên kiếp.
-
- Nghe nói tên yêu nghiệt Đông Hoang kia cùng am hiểu lợi dụng thiên kiếp diệt địch, không biết hai người đấu với nhau thì sao?
-
- Tên yêu nghiệt Đông Hoang kia chi nghe được chút lời đồn, cách quá xa, không thể hiểu rồ được. Yến Ván Loạn ngay ở trước mát, ngay cả thần chuông lôi kiếp cùng hóa thành, không thể tưởng tượng.
Oong...
Một tiếng chuông vang vọng trong thiên địa, núi hoang sụp đổ một mảng lớn, Diệp Phàm lại bức ra, cái chuông thần lôi kiếp đã bị hắn tay không đánh tan.
Yến Ván Loạn muốn hộc máu, loại thiên kiếp tuyệt sát cỡ này cùng không làm gì được tên tiểu lĩnh chủ kia, làm cho hắn sáp phát điên.
- Hả, Diệp Già Thiên còn chưa chết, xuất hiện rồi kia.
Mọi người giật mình.
Ấm!
Đúng lúc này, thiên địa cuồng bạo, Cửu Ngũ Lôi Kiếp, Ngũ Hành Thiên Kiếp, Thái Ảm Chân Kiếp, Thủy Hỏa Đại Kiếp Nạn... đủ các loại thiên phạt ngập trời trút xuống.
Mấy chục dặm đều bị bao phủ, không thấy được gì, hai bóng người mơ hồ không rõ ràng đều khang cự kiếp nạn trong lôi quang.
- Yến Ván Loạn quá đáng sợ, không ngờ đưa tới đại thiên kiếp như vậy, nửa bước đại năng đi vào thì cùng chưa chác chịu nổi.
-
- Không hổ là yêu nghiệt, có thể dẫn động thiên phạt đáng sợ như thế.
-
Mọi người kinh hô, trong lòng đều e ngại, địch thủ như thế quá đáng sợ, nếu chọc phải thì kéo thiên kiếp tới, đúng là khó chống nổi.
"Má nó, không phải do ta dẫn tới..."
Đây là lời mà Yến Ván Loạn rất muốn mắng ra thành tiếng.
Ầm!
Hắn bị đánh tới toàn thân cháy đen, bắn tung ra mấy trăm trượng, nhưng nhanh chóng bị một mảnh thủy hỏa đại kiếp nạn bao phủ.
Ngay sau đó, cả người hắn cùng lưu động tia chớp, chịu đựng đau đớn đứng lên hư không, nhưng lại nhanh chóng bị đánh bay.
- Hả, không đúng, hình như Yến Ván Loạn bị lôi kiếp của minh đánh bay, chẳng lẽ hắn muốn đột phá hai cảnh giới hay sao, dẫn tới thiên phạt mạnh mẽ nhất?
-
Mọi người giật mình phát hiện Yến Ván Loạn rất chật vật, bắn lên đập xuống, bị đánh liên tục trọng thương.
- Kẻ này quá to gan, có lẽ là dẫn động thiên kiếp vượt qua phạm vi thừa nhận của mình, xem ra hắn muốn thăng hai cấp.
-
Rất nhiều người đều phỏng đoán như vậy.
Trong biển lôi điện, Yến Ván Loạn rất muốn khóc rống, đâu phải là hắn dẫn tới đại thiên kiếp, rõ ràng là tên khốn nạn đối diện đang độ kiếp mà.
Chẳng qua, ở đó chồng chất lôi quang bao phủ hoàn toàn, người bên ngoài không thể nhìn thấy...