Già Thiên
Chương 582: Súc thế dẫn vào động (hạ)
- Tiểu tử ngươi đây là muốn chết!
Rốt cục thì có người không kiềm chế được, cho rằng hắn cố tinh ngăn cản, căn bản không muốn dẫn mọi người đi.
"Ầm!"
Một cái bàn tay to vỗ tới phía trước, phát ra hào quang màu vàng đất, muốn đập chết tươi Diệp Phàm.
"Ầm!"
Hầu tử ra tay, nắm tay màu vàng của hắn giống như một cái chuỳ đánh ra, va chạm cùng một chỗ với bàn tay to kia.
"Phốc!"
Người kia phun một ngụm máu, cả người nứt nẻ nhiều chỗ, cái bàn tay to kia ngay đương trường biến thành thịt vụn, không còn hình dạng, thân thể bay tung ra ngoài hơn trăm trượng, đánh "ầm" vào vách tường.
Mọi người đều biến sắc, một vị nửa bước đại năng thiếu chút nữa bị hầu tử trực tiếp đánh chết, ai cũng khiếp sợ sự khủng bố của bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên.
- Còn dám bất kính, ta cho ngươi hình thần câu diệt!
Hầu tử quơ quơ cây gậy trong tay.
- Càn rờ quá mức, ngay cả Vương tộc thái cổ sắp xuất thế thì thế nào chứ, chẳng lẽ chúng ta có thể để mặc cho một con khỉ kiêu ngạo như thế sao?
- Dám ở trong Thiên Cung Dao Trì ra tay, chúng ta hợp lực gạt bỏ nó!
Có người trong bóng tối truyền âm, giọng nói mang đầy sát khí, từng bước ép sát tới, muốn kích động mọi người cùng nhau diệt hầu tử.
Diệp Phàm cân nhắc không sai biệt lắm đã tới thời khác mấu chốt, không thể tiếp tục nữa, bằng không thật đúng là chín quá hoá rục. Hắn đi lên, lộ ra một bộ dáng không cam lòng, đáp ứng lập tức xuất phát.
Đương nhiên, hắn lại một lần nhắc lại, con đường phía trước nguy hiểm, sinh tử tự quản, chớ để đánh mất tánh mạng.
- Không cần ngươi quan tâm!
Rất nhiều người sớm đã bực tức hắn, nếu không có hầu tử ở bên, khẳng định sẽ trước bịt cái miệng của hắn.
- Tốt hơn là tự quản chính ngươi đi, nếu có liên quan với Độc Nhân, ngay cả Thánh nhân đương thời bảo hộ cũng không thể nào cứu được ngươi, chém ngươi hình thần câu diệt!
Có người lộ sát khí.
Diệp Phàm cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại không có tỏ vẻ gì, chỉ làm ra bộ dáng bất đắc dĩ.
Một gốc cây Bất Tử Thần Dược sắp sửa xuất thế, mà còn là Độc Nhân tự tay trồng từ hai mươi mấy vạn năm trước, có thể so với trân bảo của Thần linh lưu lại.
Rất nhiều tu sĩ ai cũng khẩn trương, sau khi vực môn mở ra, đoàn người nối đuôi nhau mà vào, ai cũng không muốn tụt lại ở phía sau.
Diệp Phàm trong lòng vô cùng kinh ngạc, trên đời này quả nhiên không hề ít kỳ nhân ẩn sĩ, sau khi nghe nói tới Bất Tử Thần Dược đều mặt không đổi sắc, bọn họ ngồi trong Thiên Cung, cũng không có đi ra.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều động tâm, đang vượt qua hư không.
- Ngươi nếu là lừa gạt rất nhiều hùng chủ, chắc cùng hiểu sẽ có kết cục như thế nào...
Có người âm thầm truyền âm cảnh cáo hắn.
Hào quang nhoáng lên một cái, phía trước một mảnh tuyết trắng, hơi lạnh ập vào mặt.
Đây là một vùng Băng Nguyên mênh mông, độ cao rất cao so với mặt biển, một năm bốn mùa đều bị băng tuyết bao phủ, toàn cảnh một mảnh trắng xoá.
- Nơi này là...
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ít người đều nhận ra đây là địa phương nào.
Người của Khương tộc đều lộ thần sắc quái dị, biểu hiện dị thường nhất, bởi vì nơi này có liên quan với bọn họ.
Bảy tám vạn năm trước, nơi đây là núi băng cao ngất trong mây, bao la hùng vĩ, vô cùng vô tận, kéo dài không dứt.
Nhưng, khi đó đã xảy ra náo động lớn, các Thánh địa gần như đều có tham chiến, một vị Thần Vương tuyệt thế Khương tộc cầm Thánh binh Cực Đạo mạnh mẽ san bằng nơi này.
Trận chiến ấy kinh thiên động địa, một Thánh địa cổ trên Băng Nguyên từ đó về sau xoá tên. Hết thảy đều trở thành tro bụi dưới Thánh lô của Hằng Vũ.
Cùng chính là trận chiến ấy, Thánh binh *** đế đủ để tiêu diệt một Thánh địa cường đại, làm cho nỗi sợ hãi của mọi người đối với Thánh binh *** đế tăng lên tới một độ cao mới.
- Viễn cổ Thánh địa - Di chỉ của Minh Thần Cung!
- Bất Tử Thần Dược vì sao lại ở nơi đây?
Mọi người khó hiểu, đồng loạt nhìn về phía Diệp Phàm, chờ hắn đưa ra lời giải thích hợp lý.
Đi vào sâu trong Băng Nguyên hơn ngàn dặm, một ngọn núi tuyết lọt vào trong tầm mắt, phạm vi có thể có hơn trăm dặm, đây là một mảnh dày núi còn lưu lại, mặt trên là vị trí của siêu cấp đại giáo Băng Tuyết Cung.
- Viên huynh! Quan hệ giữa các người và Vương tộc thái cổ như thế nào?
Diệp Phàm truyền âm hỏi.
- Coi như cùng tốt!
Hầu tử đáp.
Diệp Phàm lập tức thả lõng rất nhiều, nói tiếp:
- Trong chốc lát có thể sẽ kinh động Vương của thái cổ, chúng ta nếu như chạy không được, đến lúc đó huynh phải phí chút tâm tư...
Hắn âm thầm trao đổi với hầu tử, dọc theo đường đi nói tới đủ mọi phương diện.
Đương nhiên, điều này cùng khó nói trước được, quấy nhiễu giấc ngủ say của Vương tộc thái cổ, khẳng định sẽ là ngập trời đại họa, cổ sinh vật nổi giận có lẽ sẽ mất hết tính người.
Tuy nhiên, lần này trong lòng Diệp Phàm có phần yên tâm, bởi vì Hắc Hoàng nắm giữ một góc trận văn của Hư Không *** đế, chuyên để mở ra vực môn sử dụng.
- Hắc Hoàng...
Dọc theo đường đi hắn cũng không ngừng trao đổi cùng đại hắc cẩu, làm tốt chuẩn bị vượt hư không mà đi.
Bọn họ vẫn chưa leo lên tới Băng Tuyết Cung, mà trực tiếp đi vòng ra phía sau núi, đi tới chỗ long mạch tịch mịch.
- Chư vị, nơi đây rất nguy hiểm, chúng ta không cần phải... phạm hiểm...
Diệp Phàm mở miệng.
- ít nói nhảm, mau mau dẫn đường đi!
Một vị Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ gần như sắp kéo xuống lớp ngụy trang, dần dần tiếp cận Bất Tử Thần Dược khiến trong lòng hắn khó mà giữ bình tĩnh.
Lúc này, bá chủ khắp nơi cùng đều không thể giữ bình tĩnh, ai cũng muốn đoạt cho bằng được cây tiên trân trong truyền thuyết kia.
- Lão bất tử! Nếu ngươi chết ở dưới đó, thì không có quan hệ gì với ta đó!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Ngươi...
VỊ Thái thượng trưởng lão kia không nghĩ tới Diệp Phàm dám chống đối hắn.
Diệp Phàm lặp lại cường điệu, nơi đây rất nguy hiểm, xảy ra vấn đề gì không có quan hệ với hắn, Nhưng càng nói như thế, mọi người càng ngày càng muốn đi mau tới, tin tưởng thật sự có Bất Tử Dược.
- Chính là nơi này!
Diệp Phàm dẫn mọi người vào trong núi tuyết, đi vào chỗ một đàn vượn tuyết thường lui tới, Sau đó xé ra băng tuyết, tìm được thông lộ vào Địa Cung trước đây.
- Long khí...
Mọi người cả kinh kêu lên.
Trong Địa Cung có từng đạo lại từng đạo long khí lao ra, quý giá không thể nói, khí tường hòa như cầu vồng, hóa thành long hình.
- Quả nhiên là bảo địa tuyệt thế, thích hợp nhất cho Chân Long thần dược sinh trưởng!
Ai nấy đều lộ ra vẻ kích động, tới hiện tại gần như tất cả đều tin tưởng, Bất Tử Thần Dược của Độc Nhân *** đế nhất định trồng ở nơi này.
- Chư vị! Hiện tại hẳn tin tưởng ta rồi chứ?
Diệp Phàm làm như rất không cam lòng nói.
- Người ưẻ tuổi sớm nên hiểu lí lè như thế mới đúng...
Một vị Thái thượng trưởng lão của Tử Phủ vỗ vỗ đầu vai hắn, nói kèm theo vẻ trào phúng.
- Chân Long thần dược! Hắc hắc...
Mấy vị Thái thượng trưởng lão Vạn Sơ, ưanh trước các Thánh chủ kia đi tới, thản nhiên liếc mát nhìn Diệp Phàm một cái đầy vẻ chế nhạo.
- Người ưẻ tuổi làm không tệ!
Trong đó một người cùng tiến lên, cười ha ha vỗ vỗ đầu vai hắn...
Từ đầu đến cuối, các Thánh chủ gần như cũng không có nói điều gì, tất cả đều bình thản không dao động, duy chỉ có một số Thái thượng trưởng lão đang bàn luận.
Mấy lão già Vạn Sơ cười lạnh, bảo Diệp Phàm đi trước vào Địa Cung dẫn đường, một bộ thần sắc như đã sớm nhìn thấu dà tâm của hắn.
Mấy Thái thượng trưởng lão Tử Phủ, lại đi tới bên cạnh hắn, gần như kèm hai bên, bảo hắn trước một bước đi xuống, dò xét trước thành quả.
- Ta đã dẫn các người tới đây, nếu muốn nhìn Bất Tử Dược thì tự minh xuống, ngay cả chút lá gan ấy cũng không có còn tới đây làm chi!
Diệp Phàm cự tuyệt, không hề đi tới.
- Không được! Ngươi phải đi với chúng ta tới cuối!
- Một khác chưa nhìn thấy Chân Long Dược, ngươi không thể chứng minh mình trong sạch!
Khóe miệng bọn họ đều lộ ra một tia ý cười tàn khốc, căn bản không có tính toán buông tha cho hắn rời đi, nhất định phải ép buộc hắn đi phía trước dẫn đường.
Những người này đều thực cẩn thận, bọn họ tin tưởng buộc Diệp Phàm cùng đi chung, hắn không dám giở trò hại người.
Bên cạnh, các Thánh chủ không nói một lời nào, căn bản cũng không có ý định đi xuống, dường như chuyện không liên quan tới mình, cẩn thận quan sát ngọn núi tuyết lớn.
- Người trẻ tuổi ngươi tốt hơn là đi theo chúng ta cùng nhau xuống đi!
Rốt cục, một vị hùng chủ mở miệng, không để cho cự tuyệt.
- Ngươi không có lựa chọn nào khác, hoặc là cùng đi, hoặc là đi tim chết!
Người trong bóng tối thực trực tiếp uy hiếp trắng trợn, không biết là người nào
lên tiếng.
Trong lòng Diệp Phàm phát lạnh, những lão bất tử này một người so với một người đều ngoan độc, đến bây giờ vẫn còn đề phòng hắn đây, Thậm chí còn muốn giết chết hắn.
Nếu xuống sâu trong Địa Cung, hết thảy đều rất có thể phát sinh, chi cần xuất hiện một chút bất ngờ, tìm được lý do hoặc là viện cớ liền có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Thậm chí, bọn họ có thể tự tạo ra một ít chuyện bất ngờ, để hắn vĩnh viễn không ra khỏi Địa Cung này.
Diệp Phàm không sợ, sớm đã biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, trong lòng hắn sát ý cùng nồng đậm hơn rất nhiều.
- Được rồi!
Hắn gật gật đầu, đi trước xuống hướng Địa Cung, để đại hắc cẩu cùng Đấu Chiến Thánh Viên đi theo bên cạnh.
- Chậm đã!
Tây Vương Mau lên tiếng, mái tóc bà đen nhánh dày đặc, trên cài trâm hình chín con phượng, gương mặt thanh tú, dáng người đoan trang thánh khiết, có phần tường hòa.
- Diệp Phàm đã dẫn chư vị tới đây, đã làm xong chuyện nên làm, nếu còn chưa tin hắn, tự minh có thể xuống thăm dò!
- Vương Mau nói lời ấy sai rồi, bây giờ còn không thể chứng minh hắn trong sạch, cần hắn dẫn đường để xác nhận!
Có một vị hùng chủ mở miệng phản bác.
Những người khác đều lên tiếng, cuối cùng mấy đại Thánh chủ đều tỏ thái độ, muốn cùng đi xuống quan sát Bất Tử Thần Dược, mặt khác các kỳ nhân dị sĩ cùng mang tâm tư như thế.
Tây Vương Mau bảo Diệp Phàm đi theo bên cạnh bà, cũng không để hắn đi phía trước nhất, đoàn người xuống sâu dưới đại địa.
- Đây là Địa Cung chỗ trung tâm của một Thánh địa viễn cổ!
Rất nhiều người tiến vào đều rất giật mình kinh ngạc.
Địa Cung rộng lớn, mênh mông bát ngát, phát ra mùi cũ mốc, như là khoác tầng một bụi bậm, Nhà đá, điện đá... hết thảy đều tràn ngập dấu vết của năm tháng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
ở chỗ sâu trong Địa Cung long khí mãnh liệt, như là một con sông ở trong lòng đất, đắm chìm trong đó, làm cho cả lỗ chân lông mọi người đều thư giãn.
- Đây là một mảnh thần thổ ah!
Một lão Hoàng thúc của Trung Châu *** Hạ kích động thiếu chút nữa rống to, bọn họ kế thừa Thái Hoàng Kinh trong đó có Hoàng Đạo Long Khí là một thánh pháp công kích, cần có long mạch vô tận để luyện thể.
Đối với người tu luyện Thái Hoàng Kinh đây là một chỗ Đằng Long xông lên tận trời, quý giá không thể diễn tả hết được.
- Nơi này có Thần Tàng tuyệt thế, có rất nhiều Thần Nguyên!
Nguyên Thuật thế gia cổ xưa cùng đến đây mấy người, Âu Dương Diệp làm ra phán đoán như vậy.
"Xôn xao!"
Mọi người "ồ" lên, nơi này thật sự là một chỗ Thần Tàng, khó trách Diệp Phàm không chịu cho bọn họ đến, mỗi người đều lộ ra thần sắc khác thường.
- Ta nói một lần cuối cùng, rồi sẽ không lặp lại nữa, nơi đây có hung hiểm đáng
sợ!
Diệp Phàm cảnh cáo lần chót.
- Ngươi yên tâm! Bất kể phát sinh cái gì, cũng không cần ngươi tới gánh vác hậu quả, trước kia đã nói rõ ràng rồi!
Có người cười lạnh.
- Người trẻ tuổi! Ngươi cũng không cần rào đón trước sau nữa, mau mau chỉ đường đi!
Có người khác sát khí dày đặc nói.
Địa Cung rộng lớn, mờ mờ tối, bọn họ một đường đi xuống hơn mười dặm, mới đến một vách đá đen trên sườn núi.
Một cái vực sâu thật lớn vắt ngang ở phía trước, phía dưới tối đen như mực, giống như một vực sâu không đáy, dường như có thể cắn nuốt tâm thần, khiến người ta trầm **** trong đó.
-o0o-
Rốt cục thì có người không kiềm chế được, cho rằng hắn cố tinh ngăn cản, căn bản không muốn dẫn mọi người đi.
"Ầm!"
Một cái bàn tay to vỗ tới phía trước, phát ra hào quang màu vàng đất, muốn đập chết tươi Diệp Phàm.
"Ầm!"
Hầu tử ra tay, nắm tay màu vàng của hắn giống như một cái chuỳ đánh ra, va chạm cùng một chỗ với bàn tay to kia.
"Phốc!"
Người kia phun một ngụm máu, cả người nứt nẻ nhiều chỗ, cái bàn tay to kia ngay đương trường biến thành thịt vụn, không còn hình dạng, thân thể bay tung ra ngoài hơn trăm trượng, đánh "ầm" vào vách tường.
Mọi người đều biến sắc, một vị nửa bước đại năng thiếu chút nữa bị hầu tử trực tiếp đánh chết, ai cũng khiếp sợ sự khủng bố của bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên.
- Còn dám bất kính, ta cho ngươi hình thần câu diệt!
Hầu tử quơ quơ cây gậy trong tay.
- Càn rờ quá mức, ngay cả Vương tộc thái cổ sắp xuất thế thì thế nào chứ, chẳng lẽ chúng ta có thể để mặc cho một con khỉ kiêu ngạo như thế sao?
- Dám ở trong Thiên Cung Dao Trì ra tay, chúng ta hợp lực gạt bỏ nó!
Có người trong bóng tối truyền âm, giọng nói mang đầy sát khí, từng bước ép sát tới, muốn kích động mọi người cùng nhau diệt hầu tử.
Diệp Phàm cân nhắc không sai biệt lắm đã tới thời khác mấu chốt, không thể tiếp tục nữa, bằng không thật đúng là chín quá hoá rục. Hắn đi lên, lộ ra một bộ dáng không cam lòng, đáp ứng lập tức xuất phát.
Đương nhiên, hắn lại một lần nhắc lại, con đường phía trước nguy hiểm, sinh tử tự quản, chớ để đánh mất tánh mạng.
- Không cần ngươi quan tâm!
Rất nhiều người sớm đã bực tức hắn, nếu không có hầu tử ở bên, khẳng định sẽ trước bịt cái miệng của hắn.
- Tốt hơn là tự quản chính ngươi đi, nếu có liên quan với Độc Nhân, ngay cả Thánh nhân đương thời bảo hộ cũng không thể nào cứu được ngươi, chém ngươi hình thần câu diệt!
Có người lộ sát khí.
Diệp Phàm cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại không có tỏ vẻ gì, chỉ làm ra bộ dáng bất đắc dĩ.
Một gốc cây Bất Tử Thần Dược sắp sửa xuất thế, mà còn là Độc Nhân tự tay trồng từ hai mươi mấy vạn năm trước, có thể so với trân bảo của Thần linh lưu lại.
Rất nhiều tu sĩ ai cũng khẩn trương, sau khi vực môn mở ra, đoàn người nối đuôi nhau mà vào, ai cũng không muốn tụt lại ở phía sau.
Diệp Phàm trong lòng vô cùng kinh ngạc, trên đời này quả nhiên không hề ít kỳ nhân ẩn sĩ, sau khi nghe nói tới Bất Tử Thần Dược đều mặt không đổi sắc, bọn họ ngồi trong Thiên Cung, cũng không có đi ra.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều động tâm, đang vượt qua hư không.
- Ngươi nếu là lừa gạt rất nhiều hùng chủ, chắc cùng hiểu sẽ có kết cục như thế nào...
Có người âm thầm truyền âm cảnh cáo hắn.
Hào quang nhoáng lên một cái, phía trước một mảnh tuyết trắng, hơi lạnh ập vào mặt.
Đây là một vùng Băng Nguyên mênh mông, độ cao rất cao so với mặt biển, một năm bốn mùa đều bị băng tuyết bao phủ, toàn cảnh một mảnh trắng xoá.
- Nơi này là...
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ít người đều nhận ra đây là địa phương nào.
Người của Khương tộc đều lộ thần sắc quái dị, biểu hiện dị thường nhất, bởi vì nơi này có liên quan với bọn họ.
Bảy tám vạn năm trước, nơi đây là núi băng cao ngất trong mây, bao la hùng vĩ, vô cùng vô tận, kéo dài không dứt.
Nhưng, khi đó đã xảy ra náo động lớn, các Thánh địa gần như đều có tham chiến, một vị Thần Vương tuyệt thế Khương tộc cầm Thánh binh Cực Đạo mạnh mẽ san bằng nơi này.
Trận chiến ấy kinh thiên động địa, một Thánh địa cổ trên Băng Nguyên từ đó về sau xoá tên. Hết thảy đều trở thành tro bụi dưới Thánh lô của Hằng Vũ.
Cùng chính là trận chiến ấy, Thánh binh *** đế đủ để tiêu diệt một Thánh địa cường đại, làm cho nỗi sợ hãi của mọi người đối với Thánh binh *** đế tăng lên tới một độ cao mới.
- Viễn cổ Thánh địa - Di chỉ của Minh Thần Cung!
- Bất Tử Thần Dược vì sao lại ở nơi đây?
Mọi người khó hiểu, đồng loạt nhìn về phía Diệp Phàm, chờ hắn đưa ra lời giải thích hợp lý.
Đi vào sâu trong Băng Nguyên hơn ngàn dặm, một ngọn núi tuyết lọt vào trong tầm mắt, phạm vi có thể có hơn trăm dặm, đây là một mảnh dày núi còn lưu lại, mặt trên là vị trí của siêu cấp đại giáo Băng Tuyết Cung.
- Viên huynh! Quan hệ giữa các người và Vương tộc thái cổ như thế nào?
Diệp Phàm truyền âm hỏi.
- Coi như cùng tốt!
Hầu tử đáp.
Diệp Phàm lập tức thả lõng rất nhiều, nói tiếp:
- Trong chốc lát có thể sẽ kinh động Vương của thái cổ, chúng ta nếu như chạy không được, đến lúc đó huynh phải phí chút tâm tư...
Hắn âm thầm trao đổi với hầu tử, dọc theo đường đi nói tới đủ mọi phương diện.
Đương nhiên, điều này cùng khó nói trước được, quấy nhiễu giấc ngủ say của Vương tộc thái cổ, khẳng định sẽ là ngập trời đại họa, cổ sinh vật nổi giận có lẽ sẽ mất hết tính người.
Tuy nhiên, lần này trong lòng Diệp Phàm có phần yên tâm, bởi vì Hắc Hoàng nắm giữ một góc trận văn của Hư Không *** đế, chuyên để mở ra vực môn sử dụng.
- Hắc Hoàng...
Dọc theo đường đi hắn cũng không ngừng trao đổi cùng đại hắc cẩu, làm tốt chuẩn bị vượt hư không mà đi.
Bọn họ vẫn chưa leo lên tới Băng Tuyết Cung, mà trực tiếp đi vòng ra phía sau núi, đi tới chỗ long mạch tịch mịch.
- Chư vị, nơi đây rất nguy hiểm, chúng ta không cần phải... phạm hiểm...
Diệp Phàm mở miệng.
- ít nói nhảm, mau mau dẫn đường đi!
Một vị Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ gần như sắp kéo xuống lớp ngụy trang, dần dần tiếp cận Bất Tử Thần Dược khiến trong lòng hắn khó mà giữ bình tĩnh.
Lúc này, bá chủ khắp nơi cùng đều không thể giữ bình tĩnh, ai cũng muốn đoạt cho bằng được cây tiên trân trong truyền thuyết kia.
- Lão bất tử! Nếu ngươi chết ở dưới đó, thì không có quan hệ gì với ta đó!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Ngươi...
VỊ Thái thượng trưởng lão kia không nghĩ tới Diệp Phàm dám chống đối hắn.
Diệp Phàm lặp lại cường điệu, nơi đây rất nguy hiểm, xảy ra vấn đề gì không có quan hệ với hắn, Nhưng càng nói như thế, mọi người càng ngày càng muốn đi mau tới, tin tưởng thật sự có Bất Tử Dược.
- Chính là nơi này!
Diệp Phàm dẫn mọi người vào trong núi tuyết, đi vào chỗ một đàn vượn tuyết thường lui tới, Sau đó xé ra băng tuyết, tìm được thông lộ vào Địa Cung trước đây.
- Long khí...
Mọi người cả kinh kêu lên.
Trong Địa Cung có từng đạo lại từng đạo long khí lao ra, quý giá không thể nói, khí tường hòa như cầu vồng, hóa thành long hình.
- Quả nhiên là bảo địa tuyệt thế, thích hợp nhất cho Chân Long thần dược sinh trưởng!
Ai nấy đều lộ ra vẻ kích động, tới hiện tại gần như tất cả đều tin tưởng, Bất Tử Thần Dược của Độc Nhân *** đế nhất định trồng ở nơi này.
- Chư vị! Hiện tại hẳn tin tưởng ta rồi chứ?
Diệp Phàm làm như rất không cam lòng nói.
- Người ưẻ tuổi sớm nên hiểu lí lè như thế mới đúng...
Một vị Thái thượng trưởng lão của Tử Phủ vỗ vỗ đầu vai hắn, nói kèm theo vẻ trào phúng.
- Chân Long thần dược! Hắc hắc...
Mấy vị Thái thượng trưởng lão Vạn Sơ, ưanh trước các Thánh chủ kia đi tới, thản nhiên liếc mát nhìn Diệp Phàm một cái đầy vẻ chế nhạo.
- Người ưẻ tuổi làm không tệ!
Trong đó một người cùng tiến lên, cười ha ha vỗ vỗ đầu vai hắn...
Từ đầu đến cuối, các Thánh chủ gần như cũng không có nói điều gì, tất cả đều bình thản không dao động, duy chỉ có một số Thái thượng trưởng lão đang bàn luận.
Mấy lão già Vạn Sơ cười lạnh, bảo Diệp Phàm đi trước vào Địa Cung dẫn đường, một bộ thần sắc như đã sớm nhìn thấu dà tâm của hắn.
Mấy Thái thượng trưởng lão Tử Phủ, lại đi tới bên cạnh hắn, gần như kèm hai bên, bảo hắn trước một bước đi xuống, dò xét trước thành quả.
- Ta đã dẫn các người tới đây, nếu muốn nhìn Bất Tử Dược thì tự minh xuống, ngay cả chút lá gan ấy cũng không có còn tới đây làm chi!
Diệp Phàm cự tuyệt, không hề đi tới.
- Không được! Ngươi phải đi với chúng ta tới cuối!
- Một khác chưa nhìn thấy Chân Long Dược, ngươi không thể chứng minh mình trong sạch!
Khóe miệng bọn họ đều lộ ra một tia ý cười tàn khốc, căn bản không có tính toán buông tha cho hắn rời đi, nhất định phải ép buộc hắn đi phía trước dẫn đường.
Những người này đều thực cẩn thận, bọn họ tin tưởng buộc Diệp Phàm cùng đi chung, hắn không dám giở trò hại người.
Bên cạnh, các Thánh chủ không nói một lời nào, căn bản cũng không có ý định đi xuống, dường như chuyện không liên quan tới mình, cẩn thận quan sát ngọn núi tuyết lớn.
- Người trẻ tuổi ngươi tốt hơn là đi theo chúng ta cùng nhau xuống đi!
Rốt cục, một vị hùng chủ mở miệng, không để cho cự tuyệt.
- Ngươi không có lựa chọn nào khác, hoặc là cùng đi, hoặc là đi tim chết!
Người trong bóng tối thực trực tiếp uy hiếp trắng trợn, không biết là người nào
lên tiếng.
Trong lòng Diệp Phàm phát lạnh, những lão bất tử này một người so với một người đều ngoan độc, đến bây giờ vẫn còn đề phòng hắn đây, Thậm chí còn muốn giết chết hắn.
Nếu xuống sâu trong Địa Cung, hết thảy đều rất có thể phát sinh, chi cần xuất hiện một chút bất ngờ, tìm được lý do hoặc là viện cớ liền có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Thậm chí, bọn họ có thể tự tạo ra một ít chuyện bất ngờ, để hắn vĩnh viễn không ra khỏi Địa Cung này.
Diệp Phàm không sợ, sớm đã biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, trong lòng hắn sát ý cùng nồng đậm hơn rất nhiều.
- Được rồi!
Hắn gật gật đầu, đi trước xuống hướng Địa Cung, để đại hắc cẩu cùng Đấu Chiến Thánh Viên đi theo bên cạnh.
- Chậm đã!
Tây Vương Mau lên tiếng, mái tóc bà đen nhánh dày đặc, trên cài trâm hình chín con phượng, gương mặt thanh tú, dáng người đoan trang thánh khiết, có phần tường hòa.
- Diệp Phàm đã dẫn chư vị tới đây, đã làm xong chuyện nên làm, nếu còn chưa tin hắn, tự minh có thể xuống thăm dò!
- Vương Mau nói lời ấy sai rồi, bây giờ còn không thể chứng minh hắn trong sạch, cần hắn dẫn đường để xác nhận!
Có một vị hùng chủ mở miệng phản bác.
Những người khác đều lên tiếng, cuối cùng mấy đại Thánh chủ đều tỏ thái độ, muốn cùng đi xuống quan sát Bất Tử Thần Dược, mặt khác các kỳ nhân dị sĩ cùng mang tâm tư như thế.
Tây Vương Mau bảo Diệp Phàm đi theo bên cạnh bà, cũng không để hắn đi phía trước nhất, đoàn người xuống sâu dưới đại địa.
- Đây là Địa Cung chỗ trung tâm của một Thánh địa viễn cổ!
Rất nhiều người tiến vào đều rất giật mình kinh ngạc.
Địa Cung rộng lớn, mênh mông bát ngát, phát ra mùi cũ mốc, như là khoác tầng một bụi bậm, Nhà đá, điện đá... hết thảy đều tràn ngập dấu vết của năm tháng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
ở chỗ sâu trong Địa Cung long khí mãnh liệt, như là một con sông ở trong lòng đất, đắm chìm trong đó, làm cho cả lỗ chân lông mọi người đều thư giãn.
- Đây là một mảnh thần thổ ah!
Một lão Hoàng thúc của Trung Châu *** Hạ kích động thiếu chút nữa rống to, bọn họ kế thừa Thái Hoàng Kinh trong đó có Hoàng Đạo Long Khí là một thánh pháp công kích, cần có long mạch vô tận để luyện thể.
Đối với người tu luyện Thái Hoàng Kinh đây là một chỗ Đằng Long xông lên tận trời, quý giá không thể diễn tả hết được.
- Nơi này có Thần Tàng tuyệt thế, có rất nhiều Thần Nguyên!
Nguyên Thuật thế gia cổ xưa cùng đến đây mấy người, Âu Dương Diệp làm ra phán đoán như vậy.
"Xôn xao!"
Mọi người "ồ" lên, nơi này thật sự là một chỗ Thần Tàng, khó trách Diệp Phàm không chịu cho bọn họ đến, mỗi người đều lộ ra thần sắc khác thường.
- Ta nói một lần cuối cùng, rồi sẽ không lặp lại nữa, nơi đây có hung hiểm đáng
sợ!
Diệp Phàm cảnh cáo lần chót.
- Ngươi yên tâm! Bất kể phát sinh cái gì, cũng không cần ngươi tới gánh vác hậu quả, trước kia đã nói rõ ràng rồi!
Có người cười lạnh.
- Người trẻ tuổi! Ngươi cũng không cần rào đón trước sau nữa, mau mau chỉ đường đi!
Có người khác sát khí dày đặc nói.
Địa Cung rộng lớn, mờ mờ tối, bọn họ một đường đi xuống hơn mười dặm, mới đến một vách đá đen trên sườn núi.
Một cái vực sâu thật lớn vắt ngang ở phía trước, phía dưới tối đen như mực, giống như một vực sâu không đáy, dường như có thể cắn nuốt tâm thần, khiến người ta trầm **** trong đó.
-o0o-