Già Thiên
Chương 47: Khó khăn
Khổ Hải của tu sĩ, cũng khô khan tịch mịch giống như tên gọi của nó, nơi đó âm u tử khí, không có dấu hiệu của sự sống.
Song, ở trung tâm Khổ Hải của Diệp Phàm, đốm sáng kim sắc kia lại rực rỡ sáng ngời, giống như bình minh khi rạng đông, sinh cơ cực kỳ phồn thịnh.
Đúng như Bàng Bác đã nói, Hạt Kim sắc Khổ Hải này có một chút Thần Lực đang lưu chuyển, cho dù yếu ớt nhưng lại không tầm thường, nếu như so sánh với Khổ Hải của người khác, sẽ được coi là Thần dị, tinh hoa xán lạn như cầu vồng, chứ không giống với mọi người chút nào.
"Chẳng lẽ ngươi đã câu thông được với Sinh Mệnh Chi Luân?"
Dựa theo Bàng Bác phỏng đoán, cảnh tượng thần dị như vậy xảy ra, chỉ có thể là do Diệp Phàm đã mở được một thông đạo, nối liền với Khổ Hải ở trong Sinh Mệnh Chi Luân, làm cho Thần Tuyền cuồn cuộn phun trào.
"Không có thông đạo, cũng không có Thần Tuyền nào phun trào cả."
Diệp Phàm lắc đầu, phủ định suy đoán của hắn. Hắn chỉ có thẻ khẳng định, đây chính là Khổ Hải, nhưng lại không phải do Thần Tuyền phun ra từ Sinh Mệnh Chi Luân.
Bàng Bác liên tiếp thở dài, nói:
"Chuyện này thực sự quá kinh người, Thái Cổ Thánh Thể quả nhiên không tầm thường, khắc hẳn với người thường, chẳng lẽ Kim Sắc Khổ Hải chỉ có người có loại thể chất này độc quyền nắm giữ hay sao?"
"Chẳng qua là bước đầu mở ra Khổ Hải, chứ không biết có thể tiếp tục tu luyện hay không?." Diệp Phàm cũng không bị vui sướng làm mờ lý trí.
Sau đó hắn cẩn thận kiểm tra lại tình hình Khổ Hải. Kim Sắc Khổ Hải chỉ to bằng hạt vừng, xung quanh trống trải, bị bóng tối vô tận vây quanh, nhưng lại không thể che phủ được nó, hạt ánh sáng này giống như một vầng trăng sáng lơ lửng trên không trung.
Chính điều này làm cho trong lòng Diệp Phàm dâng lên một hy vọng vô tận, sẽ có một ngày nào đó, có thể mở ra một Kim Sắc Khổ Hải mênh mông vô tận, xua đi tử khí và bóng tối, làm cho mảnh đất này tràn đầy sức sống.
Diệp Phàm và Bàng Bác thảo luận rất lâu, cuối cùng đều nhất trí cho rằng, thể chất của Diệp Phàm quá đặc thù, giống như một cái động không đáy, cần một số lượng lớn Bách Thảo dịch mới có thể mở ra được Khổ Hải.
Việc này khác hẳn với người thường, muốn mở Khổ Hải phải cần 1 lượng dược lực mạnh mẽ, bởi Khổ Hải của hắn chính là một vực sâu không đáy, không thể nào lấp đầy được.
Sau khi đưa ra kết luận, điều làm 2 người khó khăn chính là hai người là những để tử mới nhập môn, cách 3 tháng mới được 1 bình Bách Thảo dịch, 1 năm cũng chi được 4 bình, mà Diệp Phàm mới chỉ mở Khổ Hải được bằng hạt vừng, đã mất tới 59 bình, đã bằng số lượng người khác sử dụng hơn 10 năm, quả thực quá kinh khủng!
Theo lời của lão nhân Ngô Thanh Phong, con đường tu luyện càng lên cao càng khó khăn phức tạp, lần đột phá sau khó khăn hơn lần đột phá trước tới cả chục lần.
Diệp Phàm nghĩ tới lời nói này mà ngẩn người, đạo lý này cũng đồng nghĩa với việc số lượng tiêu hao Bách Thảo dịch ngày một lớn hơn.
Bây giờ mới chỉ là bước đầu tiên, mà đã phải sử dụng mấy chục bình, khó mà tưởng tượng đến khi việc tu luyện của hắn có thành tựu, thì số lượng phải kinh nhân tới mức nào.
"Đừng lo lắng, kiểu gì chẳng có biện pháp giải quyết."
Nói tới đây, Bàng Bác giống như nhớ ra cái gì đó, hai mắt nhất thời sáng ngời, nói:
"Có thể mang tin tức tu luyện của ngươi nói cho Ngô Thanh Phong trưởng lão, nếu như Thái Cổ Thánh Thể có thể tu luyện, sẽ làm chấn động cả Yến quốc, chấn động cả Đông hoang, có thể tưởng tượng nếu như các trưởng lão của Linh Khư Động Thiên biết được sẽ kinh sợ tới mức nào, sẽ dùng hết mọi khả năng để đáp ứng nhu cầu của ngươi."
Sau khi Diệp Phàm suy nghĩ cẩn thận, lắc đầu nói:
"Không thể nói cho bọn họ biết."
"Tại sao?" Bàng Bác không hiểu.
"Một là Linh Khư Động Thiên không thể chấn nhiếp được Đông Hoang, khi tin tức bị rò rỉ ra, thì ta nhất định phải chết. Hai là ta hoài nghi, Kim sắc Khổ Hải này tuy rằng thần dị, nếu như không thể tiếp tục tu luyện, thì ta chỉ là phế thể mà thôi."
Bàng Bác cẩn thận suy nghĩ một lát, hắn đồng ý với nguyên nhân thứ nhất, nếu như tin tức này mà lộ ra thì sợ rằng sẽ mang tới họa sát thân.
"Còn nguyên nhân thứ hai, chắc là do ngươi quá lo lắng rồi."
Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Ta bây giờ mới hiểu, tại sao sau thời Thái Cổ loại thể chất này thỉnh thoả
ng xuất hiện, nhưng rất khó tu luyện. Chỉ tính riêng lượng tiêu hao mà nói, môn phái bình thường đã không chấp chịu được.
Thời kỳ đầu còn dễ, chứ lần đột phá sau phải mất số lượng gấp 10 lần trước, nếu chứ tiếp tục như vậy, cho dù tốc độ tu luyện có gấp mười đi chăng nữa, cũng không thể đột phá tới hậu kỳ, miễn cưỡng cũng chỉ tới trung kỳ, cũng đã tốn một con số khó có thể tưởng tượng, chỉ sợ là những Thánh Địa truyền thừa từ thời Thái Cổ cũng không thể chấp nhận được.
Thậm chí, cái được không đủ bù đắp cái mất, có thể bồi dưỡng ra rất nhiều đệ tử kiệt xuất khác nếu như dùng số lượng lớn như vậy."
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân nói Thái Cổ Thánh Thể không thể tu luyện, là một Phế nhân sao?"
Bàng Bác lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Diệp Phàm suy nghĩ chốc lát, nói:
"Nguyên nhân này ta phát hiện lúc bắt đầu tu luyện, ta nghĩ nếu chỉ có chuyện này, thì các Thánh Địa và Thái Cổ thế gia sẽ không từ bỏ như vậy đâu, rất có thể còn những điều kiện khó khăn hơn nhiều."
"Tại sao lại như vậy..."
Bàng Bác đờ người ra, cảm thấy được con đường tu luyện của Diệp Phàm thật ảm đạm, khó khăn vô cùng.
Nhưng mà Diệp Phàm cũng không có chán nản, nói:
"Thái cổ thánh thể, nếu như có thể dễ dàng tu luyện, thì sẽ mất đi ý nghĩa của nó. Con đường phía trước đã biết rõ là vô cùng khó khăn, giống như đi ngược thác nước để trẻo lên vách đá, vượt qua vực sâu thăm thẳm, đi được bước nào tính bước đó vậy, không chừng có thể đạt tới đỉnh cao."
Những ngày sau đó, Diệp Phàm và Bàng Bác càng khắc khổ tu luyện, muốn đề cao thực lực của bản thân.
Trong thời gian này, lão nhân Ngô Thanh Phong từng gọi Bàng Bác tới hậu sơn của Linh Khư Động Thiên, chính thức xác định hắn là Mầm Tiên, động viên hắn phải nỗ lực tu luyện, sớm ngày khơi thông Thần Tuyền, lúc đó sẽ thu hắn làm quan môn đệ tử (1).
(1): Quan môn đệ tử: Để tử cuối cùng
Sau khi chính thức xác định Bàng Bác là Mầm Tiên, mỗi tháng Bàng Bác nhận được 8 bình Bách Thảo dịch, so với việc 1 năm chỉ nhận được có 4 bình như trước kia, đãi ngộ đã tăng lên rất nhiều.
Nếu tu vi của hắn tăng lên, thì việc cung cấp cũng tăng lên, sẽ thỏa mãn tất cả nhu cầu của hắn, bởi vậy hắn không bao giờ phải lo lắng tới chuyện thiếu Bách Thảo dịch.
Ở hậu sơn của Linh Khư Động Thiên, Bàng Bác cũng thỉnh giáo lão nhân Ngô Thanh Phong rất nhiều vấn đề, chủ yếu là hắn muốn giải thích những nghi ngờ về Kim Sắc Khổ Hải của Diệp Phàm.
Lão nhân Ngô Thanh Phong cũng nói rất nhiều chuyện bí mật về Khổ Hải, ở trên đời, lúc nhân vật kinh tài tuyệt diễm mở ra Khổ Hải, sẽ có vô số dị tượng phát sinh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Có thể có những di tượng nào?"
Lão nhân Ngô Thanh Phong nói tới mười mấy loại dị tượng, nhưng lại không đề cập tới Kim sắc Khổ Hải.
Cuối cùng thì Bàng Bác cũng không nhịn được nữa, trực tiếp hỏi:
"Lúc mở ra Khổ Hải, có khả năng nào xuất hiện sóng biển ngập trời, thần hồng vạn đạo, Khổ Hải chính là một đại dương màu vàng không?"
"Không thể nào!"
Lão nhân Ngô Thanh Phong lắc đầu, nhưng lại do dự, nói:
"Có lẽ, "Thần thể" trong truyền thuyết của Đông Hoang có thể tương tự như vậy, nhưng thanh thế không lớn tới vậy đâu."
Gần đây có mấy lời đồn, có một loại Thần thể hiếm thấy sẽ xuất hiện ở Đông Hoang, hơn nữa không chỉ có một trường hợp, tất cả còn đang ở thời kỳ trưởng thành, được che giấu cẩn thận trong những Thánh Địa hoặc Thái Cổ thế gia. Đến cả lão nhân Ngô Thanh Phong cũng nhiều lần nghe được.
"Những thiên tài hiếm thấy trên đời này, đều bị những Thánh Địa và Thái Cổ thế gia thu nhận hết rồi..."
Lão nhân Ngô Thanh Phong dường như có chút không cam chịu.
Sau khi Bàng Bác trở về, đem những gì nghe được nói lại với Diệp Phàm, cuối cùng nói:
"Xem ra Kim Sắc Khổ Hải thần dị vô cùng, ngay cả Thần Thể trong truyền thuyết của Đông Hoang lúc mở Khổ Hải cũng không có thanh thế lớn như vậy. Ta rất hy vọng ngươi có thể tiếp tục tu luyện một cách thuận lợi, lúc đó có thể vượt qua những thiên tài mà Thánh Địa và Thái Cổ thế gia đang bồi dưỡng."
Sau khi Diệp Phàm nghe xong, cân nhắc thật lâu, sau đó mới nhìn về phía Bàng Bác, nói:
"Ta muốn rời khỏi Linh Khư Động Thiên."
"Tại sao?"
Bàng Bác giật mình, không biết tại sao hắn lại có quyết định như vậy.
"Ta tới Linh Khư Động Thiên để tìm hiểu xem tu luyện nó như thế nào, bây giờ nơi đây đã không còn thích hợp với ta, ta cần phải đi tìm những cơ duyên ở nơi khác."
"Không được, nếu ngươi đi, thì ta cũng đi." Bàng Bác kiên quyết phản đối.
"Ngươi đã được xác định là Mầm Tiên, thì Linh Khư Động Thiên sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng ngươi, không cần phải rời đi. Nhưng ta thì khác, có thể chất này, sống ở Linh Khư Động Thiên sẽ không thể tiếp tục phát triển."
Song, ở trung tâm Khổ Hải của Diệp Phàm, đốm sáng kim sắc kia lại rực rỡ sáng ngời, giống như bình minh khi rạng đông, sinh cơ cực kỳ phồn thịnh.
Đúng như Bàng Bác đã nói, Hạt Kim sắc Khổ Hải này có một chút Thần Lực đang lưu chuyển, cho dù yếu ớt nhưng lại không tầm thường, nếu như so sánh với Khổ Hải của người khác, sẽ được coi là Thần dị, tinh hoa xán lạn như cầu vồng, chứ không giống với mọi người chút nào.
"Chẳng lẽ ngươi đã câu thông được với Sinh Mệnh Chi Luân?"
Dựa theo Bàng Bác phỏng đoán, cảnh tượng thần dị như vậy xảy ra, chỉ có thể là do Diệp Phàm đã mở được một thông đạo, nối liền với Khổ Hải ở trong Sinh Mệnh Chi Luân, làm cho Thần Tuyền cuồn cuộn phun trào.
"Không có thông đạo, cũng không có Thần Tuyền nào phun trào cả."
Diệp Phàm lắc đầu, phủ định suy đoán của hắn. Hắn chỉ có thẻ khẳng định, đây chính là Khổ Hải, nhưng lại không phải do Thần Tuyền phun ra từ Sinh Mệnh Chi Luân.
Bàng Bác liên tiếp thở dài, nói:
"Chuyện này thực sự quá kinh người, Thái Cổ Thánh Thể quả nhiên không tầm thường, khắc hẳn với người thường, chẳng lẽ Kim Sắc Khổ Hải chỉ có người có loại thể chất này độc quyền nắm giữ hay sao?"
"Chẳng qua là bước đầu mở ra Khổ Hải, chứ không biết có thể tiếp tục tu luyện hay không?." Diệp Phàm cũng không bị vui sướng làm mờ lý trí.
Sau đó hắn cẩn thận kiểm tra lại tình hình Khổ Hải. Kim Sắc Khổ Hải chỉ to bằng hạt vừng, xung quanh trống trải, bị bóng tối vô tận vây quanh, nhưng lại không thể che phủ được nó, hạt ánh sáng này giống như một vầng trăng sáng lơ lửng trên không trung.
Chính điều này làm cho trong lòng Diệp Phàm dâng lên một hy vọng vô tận, sẽ có một ngày nào đó, có thể mở ra một Kim Sắc Khổ Hải mênh mông vô tận, xua đi tử khí và bóng tối, làm cho mảnh đất này tràn đầy sức sống.
Diệp Phàm và Bàng Bác thảo luận rất lâu, cuối cùng đều nhất trí cho rằng, thể chất của Diệp Phàm quá đặc thù, giống như một cái động không đáy, cần một số lượng lớn Bách Thảo dịch mới có thể mở ra được Khổ Hải.
Việc này khác hẳn với người thường, muốn mở Khổ Hải phải cần 1 lượng dược lực mạnh mẽ, bởi Khổ Hải của hắn chính là một vực sâu không đáy, không thể nào lấp đầy được.
Sau khi đưa ra kết luận, điều làm 2 người khó khăn chính là hai người là những để tử mới nhập môn, cách 3 tháng mới được 1 bình Bách Thảo dịch, 1 năm cũng chi được 4 bình, mà Diệp Phàm mới chỉ mở Khổ Hải được bằng hạt vừng, đã mất tới 59 bình, đã bằng số lượng người khác sử dụng hơn 10 năm, quả thực quá kinh khủng!
Theo lời của lão nhân Ngô Thanh Phong, con đường tu luyện càng lên cao càng khó khăn phức tạp, lần đột phá sau khó khăn hơn lần đột phá trước tới cả chục lần.
Diệp Phàm nghĩ tới lời nói này mà ngẩn người, đạo lý này cũng đồng nghĩa với việc số lượng tiêu hao Bách Thảo dịch ngày một lớn hơn.
Bây giờ mới chỉ là bước đầu tiên, mà đã phải sử dụng mấy chục bình, khó mà tưởng tượng đến khi việc tu luyện của hắn có thành tựu, thì số lượng phải kinh nhân tới mức nào.
"Đừng lo lắng, kiểu gì chẳng có biện pháp giải quyết."
Nói tới đây, Bàng Bác giống như nhớ ra cái gì đó, hai mắt nhất thời sáng ngời, nói:
"Có thể mang tin tức tu luyện của ngươi nói cho Ngô Thanh Phong trưởng lão, nếu như Thái Cổ Thánh Thể có thể tu luyện, sẽ làm chấn động cả Yến quốc, chấn động cả Đông hoang, có thể tưởng tượng nếu như các trưởng lão của Linh Khư Động Thiên biết được sẽ kinh sợ tới mức nào, sẽ dùng hết mọi khả năng để đáp ứng nhu cầu của ngươi."
Sau khi Diệp Phàm suy nghĩ cẩn thận, lắc đầu nói:
"Không thể nói cho bọn họ biết."
"Tại sao?" Bàng Bác không hiểu.
"Một là Linh Khư Động Thiên không thể chấn nhiếp được Đông Hoang, khi tin tức bị rò rỉ ra, thì ta nhất định phải chết. Hai là ta hoài nghi, Kim sắc Khổ Hải này tuy rằng thần dị, nếu như không thể tiếp tục tu luyện, thì ta chỉ là phế thể mà thôi."
Bàng Bác cẩn thận suy nghĩ một lát, hắn đồng ý với nguyên nhân thứ nhất, nếu như tin tức này mà lộ ra thì sợ rằng sẽ mang tới họa sát thân.
"Còn nguyên nhân thứ hai, chắc là do ngươi quá lo lắng rồi."
Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Ta bây giờ mới hiểu, tại sao sau thời Thái Cổ loại thể chất này thỉnh thoả
ng xuất hiện, nhưng rất khó tu luyện. Chỉ tính riêng lượng tiêu hao mà nói, môn phái bình thường đã không chấp chịu được.
Thời kỳ đầu còn dễ, chứ lần đột phá sau phải mất số lượng gấp 10 lần trước, nếu chứ tiếp tục như vậy, cho dù tốc độ tu luyện có gấp mười đi chăng nữa, cũng không thể đột phá tới hậu kỳ, miễn cưỡng cũng chỉ tới trung kỳ, cũng đã tốn một con số khó có thể tưởng tượng, chỉ sợ là những Thánh Địa truyền thừa từ thời Thái Cổ cũng không thể chấp nhận được.
Thậm chí, cái được không đủ bù đắp cái mất, có thể bồi dưỡng ra rất nhiều đệ tử kiệt xuất khác nếu như dùng số lượng lớn như vậy."
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân nói Thái Cổ Thánh Thể không thể tu luyện, là một Phế nhân sao?"
Bàng Bác lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Diệp Phàm suy nghĩ chốc lát, nói:
"Nguyên nhân này ta phát hiện lúc bắt đầu tu luyện, ta nghĩ nếu chỉ có chuyện này, thì các Thánh Địa và Thái Cổ thế gia sẽ không từ bỏ như vậy đâu, rất có thể còn những điều kiện khó khăn hơn nhiều."
"Tại sao lại như vậy..."
Bàng Bác đờ người ra, cảm thấy được con đường tu luyện của Diệp Phàm thật ảm đạm, khó khăn vô cùng.
Nhưng mà Diệp Phàm cũng không có chán nản, nói:
"Thái cổ thánh thể, nếu như có thể dễ dàng tu luyện, thì sẽ mất đi ý nghĩa của nó. Con đường phía trước đã biết rõ là vô cùng khó khăn, giống như đi ngược thác nước để trẻo lên vách đá, vượt qua vực sâu thăm thẳm, đi được bước nào tính bước đó vậy, không chừng có thể đạt tới đỉnh cao."
Những ngày sau đó, Diệp Phàm và Bàng Bác càng khắc khổ tu luyện, muốn đề cao thực lực của bản thân.
Trong thời gian này, lão nhân Ngô Thanh Phong từng gọi Bàng Bác tới hậu sơn của Linh Khư Động Thiên, chính thức xác định hắn là Mầm Tiên, động viên hắn phải nỗ lực tu luyện, sớm ngày khơi thông Thần Tuyền, lúc đó sẽ thu hắn làm quan môn đệ tử (1).
(1): Quan môn đệ tử: Để tử cuối cùng
Sau khi chính thức xác định Bàng Bác là Mầm Tiên, mỗi tháng Bàng Bác nhận được 8 bình Bách Thảo dịch, so với việc 1 năm chỉ nhận được có 4 bình như trước kia, đãi ngộ đã tăng lên rất nhiều.
Nếu tu vi của hắn tăng lên, thì việc cung cấp cũng tăng lên, sẽ thỏa mãn tất cả nhu cầu của hắn, bởi vậy hắn không bao giờ phải lo lắng tới chuyện thiếu Bách Thảo dịch.
Ở hậu sơn của Linh Khư Động Thiên, Bàng Bác cũng thỉnh giáo lão nhân Ngô Thanh Phong rất nhiều vấn đề, chủ yếu là hắn muốn giải thích những nghi ngờ về Kim Sắc Khổ Hải của Diệp Phàm.
Lão nhân Ngô Thanh Phong cũng nói rất nhiều chuyện bí mật về Khổ Hải, ở trên đời, lúc nhân vật kinh tài tuyệt diễm mở ra Khổ Hải, sẽ có vô số dị tượng phát sinh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Có thể có những di tượng nào?"
Lão nhân Ngô Thanh Phong nói tới mười mấy loại dị tượng, nhưng lại không đề cập tới Kim sắc Khổ Hải.
Cuối cùng thì Bàng Bác cũng không nhịn được nữa, trực tiếp hỏi:
"Lúc mở ra Khổ Hải, có khả năng nào xuất hiện sóng biển ngập trời, thần hồng vạn đạo, Khổ Hải chính là một đại dương màu vàng không?"
"Không thể nào!"
Lão nhân Ngô Thanh Phong lắc đầu, nhưng lại do dự, nói:
"Có lẽ, "Thần thể" trong truyền thuyết của Đông Hoang có thể tương tự như vậy, nhưng thanh thế không lớn tới vậy đâu."
Gần đây có mấy lời đồn, có một loại Thần thể hiếm thấy sẽ xuất hiện ở Đông Hoang, hơn nữa không chỉ có một trường hợp, tất cả còn đang ở thời kỳ trưởng thành, được che giấu cẩn thận trong những Thánh Địa hoặc Thái Cổ thế gia. Đến cả lão nhân Ngô Thanh Phong cũng nhiều lần nghe được.
"Những thiên tài hiếm thấy trên đời này, đều bị những Thánh Địa và Thái Cổ thế gia thu nhận hết rồi..."
Lão nhân Ngô Thanh Phong dường như có chút không cam chịu.
Sau khi Bàng Bác trở về, đem những gì nghe được nói lại với Diệp Phàm, cuối cùng nói:
"Xem ra Kim Sắc Khổ Hải thần dị vô cùng, ngay cả Thần Thể trong truyền thuyết của Đông Hoang lúc mở Khổ Hải cũng không có thanh thế lớn như vậy. Ta rất hy vọng ngươi có thể tiếp tục tu luyện một cách thuận lợi, lúc đó có thể vượt qua những thiên tài mà Thánh Địa và Thái Cổ thế gia đang bồi dưỡng."
Sau khi Diệp Phàm nghe xong, cân nhắc thật lâu, sau đó mới nhìn về phía Bàng Bác, nói:
"Ta muốn rời khỏi Linh Khư Động Thiên."
"Tại sao?"
Bàng Bác giật mình, không biết tại sao hắn lại có quyết định như vậy.
"Ta tới Linh Khư Động Thiên để tìm hiểu xem tu luyện nó như thế nào, bây giờ nơi đây đã không còn thích hợp với ta, ta cần phải đi tìm những cơ duyên ở nơi khác."
"Không được, nếu ngươi đi, thì ta cũng đi." Bàng Bác kiên quyết phản đối.
"Ngươi đã được xác định là Mầm Tiên, thì Linh Khư Động Thiên sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng ngươi, không cần phải rời đi. Nhưng ta thì khác, có thể chất này, sống ở Linh Khư Động Thiên sẽ không thể tiếp tục phát triển."