Già Thiên
Chương 381: Vạn Long Sào tuyệt thế
Lão vượn oai hùng cao to, lông thú trắng tuyết sáng bóng nhắm mắt ngồi đó, bị giam kín trong huyền băng rất sống động, phảng phất như dung hợp cùng đại đạo, tựa như còn có sinh mệnh.
Năm xưa, con cổ vượn kia ngạo thị thế gian, bễ nghễ thiên hạ, có thể chống lại Thánh địa, đến cuối cùng khô cạn trong huyền băng, vẫn không thoát khỏi cái chết, đột ngột qua đời.
Huyền băng đóng kín giếng sâu không đáy, từng đợt long khí không ngừng tràn ra. Mấy người đánh giá một hồi, do dự có nên dời huyền băng ra hay không.
Diệp Phàm nói:
- Không thể đi vào từ chỗ này, lão vượn phong ấn nơi này, bằng năng lực siêu phàm của hắn năm xưa thì quá nửa là sẽ còn chuẩn bị mặt sau.
Đại hắc cẩu có quyền nói chuyện nhất, nó có trình độ đạo văn cực sâu, quan sát cẩn thận liền nhíu mày, nói:
- Quá nhiều cấm chế, muốn phá giải thì sẽ hết sức phiền phức.
Mấy người quyết đoán rút lui, bọn họ không có thời gian phá giải, vượn tuyết sắp quay trở lại, lỡ như bị chặn ở trong này thì nhất định sẽ kinh động tới Băng Tuyết Cung.
Quả nhiên, bọn họ rút đi không bao lâu thì mấy trăm con vượn tuyết rít gào quay về, từ đỉnh núi này nhảy sang đỉnh núi khác, thân thể cường tráng sức mạnh vô cùng, là yêu thú trời sinh.
- Sáu cái Nguyên Long Quả đều bị hái mất, thật là đáng tiếc!
Đại hắc cẩu vẫn còn tiếc nuối.
Trong tuyết cốc, sáu gốc cây xanh biếc đều đã héo rũ, linh khí chảy khô, bị gió lạnh quét qua liền tan thành mảnh nhỏ.
- Long khí tràn ra từ dưới đất mới bồi dưỡng ra loại Nguyên Long Thảo này, chúng ta đi sâu xuống từ nơi này là nhất định có thể tiến vào trong long mạch.
DĨệp Phàm nói.
Mấy người lập tức ra tay, đào ra một con đường hầm đi sâu xuống dưới, nhưng chỉ đi ra mấy chục thước liền hết hồn.
Dưới lòng đất có trận văn, toàn bộ tầng sâu bên dưới bị đóng kín hoàn toàn, căn bản không đánh ra được, vô cùng vững chắc.
Diệp Phàm kinh ngạc nói:
- đã có người sớm phát hiện ra long mạch trấn áp nó bên dưới, xem ra nhất định là có gì khó nói.
- Trận văn nơi này đã tồn tại nhiều vạn năm, cực kỳ huyền ảo, muốn phá giải thì ngay cả bổn hoàng cũng cảm thấy quá sức.
Đại hắc cẩu là người trong nghề cũng đưa ra phán đoán này.
- Ta biết rồi, nhất định là di tích Thánh địa cổ xưa kia lưu lại!
Đồ Phi vừa mừng vừa sợ nói.
- Nói vậy, có thể là một lần đại cơ duyên đang chờ đợi chúng ta?
Bàng Bác cười to.
- Quả thật là một cơ hội thoáng lướt qua người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm dùng Nguyên Thuật phỏng đoán, dưới lòng đất có gì đó biến đổi mới khiến long khí tràn ra.
Địa thế như vậy có tên Chân Long niết bàn, liên quan tới âm dương cùng sinh tử, một khi long khí nội liễm thì sẽ hết sức khó mà bắt được nó.
Diệp Phàm nghiêm túc suy nghĩ, nói:
- Long mạch đang niết bàn, mấy vạn năm cũng chưa chắc có một lần, hẳn là hoàn thành trong mấy ngày gần đây.
Đại hắc cẩu nghe lời này liền như gà cắt tiết, tinh thần tỉnh táo nói:
- Để cho bổn hoàng xem có thể phá giải được không.
Một ngày một đêm sau, nó mệt như chó chết(nó vốn là chó mà), nằm ườn dưới đất thè lưỡi thở hổn hển, ném vào miệng một hạt đậu Thần Nguyên mới phục hồi sức khỏe được.
- Cái này tuyệt đối là trận văn Thánh địa, dưới tình huống bình thường thì khó có thể phá vỡ được, nhưng mà năm tuổi quá xa xưa, cuối cùng cũng xuất hiện chỗ hở, hẳn là có thể đi vào được.
Mấy người nghe kết luận này liền xốc lại tinh thần, rất có thể đây là địa cung do Thánh địa bảy tám vạn năm trước để lại.
Cái gọi là chỗ hở chính là nơi long khí tràn ra, trận văn đã hư hại, đại hắc cẩu vẻ mặt chăm chú đi tuốt đàng trước, không ngừng khắc vẽ sửa chữa đạo văn.
Ước chừng tốn hết một ngày, bọn họ mới đi sâu vào tầng trong, rơi vào trong địa cung lòng đất to lớn.
- Long mạch bị người ta giam cầm bên dưới, xem ra đã có người sớm nhìn ra được.
Đây là một công trình to lớn, vận dụng sức người vô tận, cực kỳ rộng lớn liếc mắt nhìn không đến cuối.
Địa cung to lớn tỏa ra cổ xưa, tựa như khoác lên một tầng bụi bặm. Phòng đá, đại điện bằng đá đều tràn ngập dấu vết năm tháng.
Nhưng lòng đất cũng không tối lắm, có những tảng đá kỳ dị lóe ra ánh sáng, có thể nhìn rõ được mọi vật.
ngoài ra, long khí mãnh liệt như cơn sóng đánh sâu vào, chìm đắm trong đó làm cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
- Khí tức Thần Nguyên...
Thần sắc Diệp Phàm vừa động, long khí tuôn trào, tinh khí Thần Nguyên lan tràn, rất rõ ràng là có Thần Nguyên tuyệt thế ẩn giấu ở sâu trong địa cung.
- Không phải là chúng ta tiến vào thần tàng Thánh địa cổ đó chứ?
Bàng Bác cũng rất bất ngờ.
- Con bà nó, con chó chết kia lại muốn độc chiếm, không được chạy!
Đồ Phi gào lên.
Đại hắc cẩu không rên một tiếng đã sớm chạy như điên ra ngoài nhanh như tia chớp đen, nháy mắt không thấy bóng.
- Con chó chết này cái gì cũng được, nhưng mà quá tham lam, thấy bảo bối liền cướp lấy như chó thấy xương.
Ba người đuổi sát theo sau.
Địa cung to lớn như không có tận cùng, im lặng như cõi chết, không có một chút âm thanh.
Mấy người không ngừng lại, lập tức đuổi theo hướng ngọn nguồn long khí, khí tức Thần Nguyên cũng ở hướng đó, càng đi tới trước, càng cảm giác rõ ràng tinh khí căn Nguyên.
- Cái địa cung này cũng lớn quá đi chứ!
Bọn họ lao tới mấy chục dặm vẫn không thấy tận cùng, địa cung cổ xưa tựa như không có kết thúc.
- Tại sao ta cảm thấy có chút không đúng, thật là do Thánh địa kia xây dựng lên?
Bàng Bác hoài nghi.
Đi qua từng mảnh từng mảnh cung điện đá, rốt cuộc bọn họ tới gần ngọn nguồn long khí, đại hắc cẩu đứng lại trước tiên.
Phía trước lại không còn đường, một cái vực sâu thật lớn cắt ngang phía trước, địa cung ở sau như đứng vững trên vách núi đen.
Vực sâu lớn như thế làm người ta nghẹn họng trân trối, phía dưới tối đen như mực, căn bản không nhìn ra được cái gì, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Long khí vô tận cùng khí tức Thần Nguyên chính là mãnh liệt lao lên từ vực sâu rộng lớn này, tràn ngập huyền bí cùng quỷ dị.
Đại hắc cẩu gặp nhiều thấy nhiều, nhưng cũng bị trấn trụ, há to miệng ngây ngốc sững sờ.
Vực sâu lớn như thế, tựa như sâu không đáy, dường như có thể cắn nuốt tâm thần làm người ta chìm đắm trong đó.
- Tại sao ta cảm thấy sau lưng phát lạnh, nơi này tràn ngập lực lượng yêu tà.
Đồ Phi rùng mình một cái.
Vực sâu cực kỳ trống trải yên tĩnh, tựa như nối liền với U Minh, làm trong lòng bọn họ rung động.
- Xem ra ta nhìn nhầm, nơi này khủng bố hơn cả Chân Long niết bàn, đây là địa thế hùng mạnh nhất thiên hạ.
Diệp Phàm kinh hãi.
Bàng Bác cùng Đồ Phi nghe hắn nói vậy đều kinh hồn bạt vía, thần kinh thô thiển như đại hắc cẩu cũng có chút sợ, lẩm bẩm nói:
- Rốt cuộc đây là chỗ quỷ quái gì?
- Chân Long niết bàn chẳng qua là biểu tượng mà thôi, chỉ là địa thế núi non ở trên bề mặt, phía bên dưới còn có ẩn tình khác, không chỉ là một con rồng...
Diệp Phàm cũng cảm thấy phát lạnh, tuyệt đối không ngờ địa thế này quỷ dị đáng sợ như thế, hắn phải đánh giá nghiêm túc lại.
Dưới vực sâu tối đen vô tận, long khí như thủy triều không ngừng sôi trào, ngẫu nhiên có bông hoa lấp lánh lao ra mấy hạt Thần Nguyên, trong suốt sáng bóng nhấp nháy lấp lánh.
Đồ Phi nói:
- Cái này cũng quá đáng đi chứ, Thần Nguyên tung lên từng hạt từng hạt, nhất định không phải chỉ có một khối Thần Nguyên tuyệt thế.
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có nhìn thấu chưa, có thể đi vào được không, nhất định có thần tàng tuyệt thế ở bên dưới.
Đại hắc cẩu đứng ngồi không yên.
- Đây là Vạn Long Sào trong truyền thuyết, thật khó tin, làm sao thật sự có địa thế như vậy?
Diệp Phàm thì thào nói, biểu tình cứng ngắc tràn ngập rung động.
Sau khi phủ định Chân Long Niết Bàn, hắn đã rất chấn động, nghĩ tới nhìn lầm một loại long mạch khác. Nhưng quan sát cẩn thật, chân chính hiểu rõ ràng thì hắn mới hoàn toàn ngớ ngẩn.
Đây là Vạn Long Sào trong truyền thuyết, ở trong Nguyên Thiên Thư cũng chỉ có ghi lại mà không có phương pháp phá giải, có thể nói là một trong mấy tuyệt địa khủng bố nhất.
Cái gọi là Vạn Long Sào, có thể thai nghén sinh ra long mạch, còn không phải chỉ một hai cái. Dựa theo Nguyên Thiên Sư phỏng đoán, trong năm tháng vô tận trước kia rất có thể là sào huyệt của Chân Long.
Thiên địa giao hòa, hết thảy không bàn mà hợp với thiên cơ, thậm chí Vạn Long Sào còn có thể thai nghén ra Chân Long.
Đồ Phi cùng Bàng Bác còn có đại hắc cẩu cũng ngây ngẩn, ngay cả Nguyên Thiên Sư cũng bó tay không có biện pháp gì với loại địa thế này, tự nhiên là bọn họ cũng không thể thu hoạch được.
- Không đúng, các người nhìn mảnh địa cung kia lớn như thế, xây dựng ở Vạn Long Sào lại bình an vô sự mà không bị hủy diệt, không đúng với tuyệt địa.
Bàng Bác nói.
- Chẳng lẽ... Truyền thuyết là thật ư?
Đồ Phi dường như nhớ đến gì đó, lộ ra thần sắc không thể tin được.
- Là truyền thuyết gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Thánh địa cổ ngày xưa có tên Minh Thần Cung, tương truyền nơi phát ra truyền thừa của bọn họ không phải đến từ loài người.
- Ngươi không phải muốn nói là đến từ Vạn Long Sào chứ?
Bàng Bác giật mình.
Đồ Phi nói:
- Cái này không phải không thể, có những lời đồn rằng bọn họ chiếm được truyền thừa xa xưa thần bí nào đó từ lòng đất.
- Đó là cái gì?
Ánh mắt đại hắc cẩu hết sức sắc bén, không kiềm được lui ra mấy bước.
ở dưới vực sâu vô tận, nơi sâu nhất tối đen như mực lại có những thứ sáng lấp lánh, mơ hồ trồi lên.
- Không lẽ là có sinh vật khủng bố gì đó sắp xuất hiện?
Sắc mặt mấy người đều cứng lại, không thể bình tĩnh được.
Long khí mãnh liệt, khí tức Thần Nguyên đập vào mặt, những đốm sáng trong vực sâu tối đen rõ ràng không ít, đang dần dần bay lên.
- Là bị long khí đẩy lên.
- Là một tòa băng cung.
Long khí tuôn trào như thủy triều lao lên từ dưới vực sâu, một tòa băng cung nặng nề lơ lửng, trong suốt lấp lánh.
Nó không lớn lắm, cỡ khoảng một gian phòng, gọi là cung thì rất miễn cưỡng, nhưng mà hình dạng của nó vẫn là một tòa cung điện.
Toàn thể trong suốt, hoàn toàn trong suốt, nằm ở thế giới lòng đất này thật kỳ dị, tràn ra từng trận linh khí.
- Minh Thần Cung!
Mấy người đều khiếp sợ, bọn họ nhìn thấy ba cổ tự trên băng cung này giống y như tên Thánh địa cổ ngày xưa.
- Chẳng lẽ truyền thừa của bọn họ thật sự đến từ Vạn Long Sào này?
Mấy người không thể bình tĩnh được.
- Bên trong có người!
Bàng Bác cả kinh, kéo Diệp Phàm lui ra mấy bước, tròng mắt co rụt.
Tiếp đó Đồ Phi cùng đại hắc cẩu cũng thấy được ở ngay trong băng cung đang nằm một người, tựa như băng tinh kết thành, toàn thể trắng tuyết gần như trong suốt, cùng một màu sắc với băng cung.
Nàng lẳng lặng nằm ở bên trong, lụa trắng che phủ thân thể. Thân thể xinh đẹp đúng với băng cơ ngọc cốt, mái tóc đen sáng bóng che lấp hơn một nửa dung nhan, không thể nhìn rõ dung mạo thật.
Nhưng mà không cần nghi ngờ, đó chắn chắn là một vị giai nhân tuyệt đại, nàng như đang ngủ say, hoặc là một khối thi thể lạnh băng.
- Không phải là nàng ta còn sống chứ?
Ánh mắt đại hắc cẩu lóe ra ánh sáng.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác cũng giật mình không thôi, mỹ nhân tuyệt đại này trông thật sống động, thật giống như đang ngủ say an bình, có một cỗ khí tức bình lặng.
- Hẳn là đã chết rồi, dù sao cũng đã bảy tám vạn năm.
Đồ Phi suy nghĩ xuất thần.
- Ngươi có biết nàng ta là ai không?
Bàng Bác hỏi.
- Có lời đồn rằng Thần Vương vô địch Khương gia dùng vũ khí Cực Đạo san bằng đại tuyết sơn vô tận cao vút trong mây, làm cho núi non hùng vĩ hóa thành bình Nguyên vô tận, cổ Thánh địa Minh Thần Cung chỉ có nữ Thánh Chủ của bọn họ trốn thoát.
- Đây là nữ Thánh Chủ cổ Thánh địa?
Diệp Phàm cùng Bàng Bác đều giật mình.
- Hẳn là nàng ta.
Đồ Phi gật đầu.
Đúng lúc này, long khí sôi trào, Minh Thần Cung bắt đầu chậm rãi chìm xuống ẩn vào Vạn Long Sào tối đen, theo long khí mênh mông tiếp tục lơ lửng.
Diệp Phàm thấy cảnh này, trong lòng vừa động, nói:
- Có lẽ chúng ta có thể tiến vào Vạn Long Sào...
-o0o-
Năm xưa, con cổ vượn kia ngạo thị thế gian, bễ nghễ thiên hạ, có thể chống lại Thánh địa, đến cuối cùng khô cạn trong huyền băng, vẫn không thoát khỏi cái chết, đột ngột qua đời.
Huyền băng đóng kín giếng sâu không đáy, từng đợt long khí không ngừng tràn ra. Mấy người đánh giá một hồi, do dự có nên dời huyền băng ra hay không.
Diệp Phàm nói:
- Không thể đi vào từ chỗ này, lão vượn phong ấn nơi này, bằng năng lực siêu phàm của hắn năm xưa thì quá nửa là sẽ còn chuẩn bị mặt sau.
Đại hắc cẩu có quyền nói chuyện nhất, nó có trình độ đạo văn cực sâu, quan sát cẩn thận liền nhíu mày, nói:
- Quá nhiều cấm chế, muốn phá giải thì sẽ hết sức phiền phức.
Mấy người quyết đoán rút lui, bọn họ không có thời gian phá giải, vượn tuyết sắp quay trở lại, lỡ như bị chặn ở trong này thì nhất định sẽ kinh động tới Băng Tuyết Cung.
Quả nhiên, bọn họ rút đi không bao lâu thì mấy trăm con vượn tuyết rít gào quay về, từ đỉnh núi này nhảy sang đỉnh núi khác, thân thể cường tráng sức mạnh vô cùng, là yêu thú trời sinh.
- Sáu cái Nguyên Long Quả đều bị hái mất, thật là đáng tiếc!
Đại hắc cẩu vẫn còn tiếc nuối.
Trong tuyết cốc, sáu gốc cây xanh biếc đều đã héo rũ, linh khí chảy khô, bị gió lạnh quét qua liền tan thành mảnh nhỏ.
- Long khí tràn ra từ dưới đất mới bồi dưỡng ra loại Nguyên Long Thảo này, chúng ta đi sâu xuống từ nơi này là nhất định có thể tiến vào trong long mạch.
DĨệp Phàm nói.
Mấy người lập tức ra tay, đào ra một con đường hầm đi sâu xuống dưới, nhưng chỉ đi ra mấy chục thước liền hết hồn.
Dưới lòng đất có trận văn, toàn bộ tầng sâu bên dưới bị đóng kín hoàn toàn, căn bản không đánh ra được, vô cùng vững chắc.
Diệp Phàm kinh ngạc nói:
- đã có người sớm phát hiện ra long mạch trấn áp nó bên dưới, xem ra nhất định là có gì khó nói.
- Trận văn nơi này đã tồn tại nhiều vạn năm, cực kỳ huyền ảo, muốn phá giải thì ngay cả bổn hoàng cũng cảm thấy quá sức.
Đại hắc cẩu là người trong nghề cũng đưa ra phán đoán này.
- Ta biết rồi, nhất định là di tích Thánh địa cổ xưa kia lưu lại!
Đồ Phi vừa mừng vừa sợ nói.
- Nói vậy, có thể là một lần đại cơ duyên đang chờ đợi chúng ta?
Bàng Bác cười to.
- Quả thật là một cơ hội thoáng lướt qua người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm dùng Nguyên Thuật phỏng đoán, dưới lòng đất có gì đó biến đổi mới khiến long khí tràn ra.
Địa thế như vậy có tên Chân Long niết bàn, liên quan tới âm dương cùng sinh tử, một khi long khí nội liễm thì sẽ hết sức khó mà bắt được nó.
Diệp Phàm nghiêm túc suy nghĩ, nói:
- Long mạch đang niết bàn, mấy vạn năm cũng chưa chắc có một lần, hẳn là hoàn thành trong mấy ngày gần đây.
Đại hắc cẩu nghe lời này liền như gà cắt tiết, tinh thần tỉnh táo nói:
- Để cho bổn hoàng xem có thể phá giải được không.
Một ngày một đêm sau, nó mệt như chó chết(nó vốn là chó mà), nằm ườn dưới đất thè lưỡi thở hổn hển, ném vào miệng một hạt đậu Thần Nguyên mới phục hồi sức khỏe được.
- Cái này tuyệt đối là trận văn Thánh địa, dưới tình huống bình thường thì khó có thể phá vỡ được, nhưng mà năm tuổi quá xa xưa, cuối cùng cũng xuất hiện chỗ hở, hẳn là có thể đi vào được.
Mấy người nghe kết luận này liền xốc lại tinh thần, rất có thể đây là địa cung do Thánh địa bảy tám vạn năm trước để lại.
Cái gọi là chỗ hở chính là nơi long khí tràn ra, trận văn đã hư hại, đại hắc cẩu vẻ mặt chăm chú đi tuốt đàng trước, không ngừng khắc vẽ sửa chữa đạo văn.
Ước chừng tốn hết một ngày, bọn họ mới đi sâu vào tầng trong, rơi vào trong địa cung lòng đất to lớn.
- Long mạch bị người ta giam cầm bên dưới, xem ra đã có người sớm nhìn ra được.
Đây là một công trình to lớn, vận dụng sức người vô tận, cực kỳ rộng lớn liếc mắt nhìn không đến cuối.
Địa cung to lớn tỏa ra cổ xưa, tựa như khoác lên một tầng bụi bặm. Phòng đá, đại điện bằng đá đều tràn ngập dấu vết năm tháng.
Nhưng lòng đất cũng không tối lắm, có những tảng đá kỳ dị lóe ra ánh sáng, có thể nhìn rõ được mọi vật.
ngoài ra, long khí mãnh liệt như cơn sóng đánh sâu vào, chìm đắm trong đó làm cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
- Khí tức Thần Nguyên...
Thần sắc Diệp Phàm vừa động, long khí tuôn trào, tinh khí Thần Nguyên lan tràn, rất rõ ràng là có Thần Nguyên tuyệt thế ẩn giấu ở sâu trong địa cung.
- Không phải là chúng ta tiến vào thần tàng Thánh địa cổ đó chứ?
Bàng Bác cũng rất bất ngờ.
- Con bà nó, con chó chết kia lại muốn độc chiếm, không được chạy!
Đồ Phi gào lên.
Đại hắc cẩu không rên một tiếng đã sớm chạy như điên ra ngoài nhanh như tia chớp đen, nháy mắt không thấy bóng.
- Con chó chết này cái gì cũng được, nhưng mà quá tham lam, thấy bảo bối liền cướp lấy như chó thấy xương.
Ba người đuổi sát theo sau.
Địa cung to lớn như không có tận cùng, im lặng như cõi chết, không có một chút âm thanh.
Mấy người không ngừng lại, lập tức đuổi theo hướng ngọn nguồn long khí, khí tức Thần Nguyên cũng ở hướng đó, càng đi tới trước, càng cảm giác rõ ràng tinh khí căn Nguyên.
- Cái địa cung này cũng lớn quá đi chứ!
Bọn họ lao tới mấy chục dặm vẫn không thấy tận cùng, địa cung cổ xưa tựa như không có kết thúc.
- Tại sao ta cảm thấy có chút không đúng, thật là do Thánh địa kia xây dựng lên?
Bàng Bác hoài nghi.
Đi qua từng mảnh từng mảnh cung điện đá, rốt cuộc bọn họ tới gần ngọn nguồn long khí, đại hắc cẩu đứng lại trước tiên.
Phía trước lại không còn đường, một cái vực sâu thật lớn cắt ngang phía trước, địa cung ở sau như đứng vững trên vách núi đen.
Vực sâu lớn như thế làm người ta nghẹn họng trân trối, phía dưới tối đen như mực, căn bản không nhìn ra được cái gì, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Long khí vô tận cùng khí tức Thần Nguyên chính là mãnh liệt lao lên từ vực sâu rộng lớn này, tràn ngập huyền bí cùng quỷ dị.
Đại hắc cẩu gặp nhiều thấy nhiều, nhưng cũng bị trấn trụ, há to miệng ngây ngốc sững sờ.
Vực sâu lớn như thế, tựa như sâu không đáy, dường như có thể cắn nuốt tâm thần làm người ta chìm đắm trong đó.
- Tại sao ta cảm thấy sau lưng phát lạnh, nơi này tràn ngập lực lượng yêu tà.
Đồ Phi rùng mình một cái.
Vực sâu cực kỳ trống trải yên tĩnh, tựa như nối liền với U Minh, làm trong lòng bọn họ rung động.
- Xem ra ta nhìn nhầm, nơi này khủng bố hơn cả Chân Long niết bàn, đây là địa thế hùng mạnh nhất thiên hạ.
Diệp Phàm kinh hãi.
Bàng Bác cùng Đồ Phi nghe hắn nói vậy đều kinh hồn bạt vía, thần kinh thô thiển như đại hắc cẩu cũng có chút sợ, lẩm bẩm nói:
- Rốt cuộc đây là chỗ quỷ quái gì?
- Chân Long niết bàn chẳng qua là biểu tượng mà thôi, chỉ là địa thế núi non ở trên bề mặt, phía bên dưới còn có ẩn tình khác, không chỉ là một con rồng...
Diệp Phàm cũng cảm thấy phát lạnh, tuyệt đối không ngờ địa thế này quỷ dị đáng sợ như thế, hắn phải đánh giá nghiêm túc lại.
Dưới vực sâu tối đen vô tận, long khí như thủy triều không ngừng sôi trào, ngẫu nhiên có bông hoa lấp lánh lao ra mấy hạt Thần Nguyên, trong suốt sáng bóng nhấp nháy lấp lánh.
Đồ Phi nói:
- Cái này cũng quá đáng đi chứ, Thần Nguyên tung lên từng hạt từng hạt, nhất định không phải chỉ có một khối Thần Nguyên tuyệt thế.
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có nhìn thấu chưa, có thể đi vào được không, nhất định có thần tàng tuyệt thế ở bên dưới.
Đại hắc cẩu đứng ngồi không yên.
- Đây là Vạn Long Sào trong truyền thuyết, thật khó tin, làm sao thật sự có địa thế như vậy?
Diệp Phàm thì thào nói, biểu tình cứng ngắc tràn ngập rung động.
Sau khi phủ định Chân Long Niết Bàn, hắn đã rất chấn động, nghĩ tới nhìn lầm một loại long mạch khác. Nhưng quan sát cẩn thật, chân chính hiểu rõ ràng thì hắn mới hoàn toàn ngớ ngẩn.
Đây là Vạn Long Sào trong truyền thuyết, ở trong Nguyên Thiên Thư cũng chỉ có ghi lại mà không có phương pháp phá giải, có thể nói là một trong mấy tuyệt địa khủng bố nhất.
Cái gọi là Vạn Long Sào, có thể thai nghén sinh ra long mạch, còn không phải chỉ một hai cái. Dựa theo Nguyên Thiên Sư phỏng đoán, trong năm tháng vô tận trước kia rất có thể là sào huyệt của Chân Long.
Thiên địa giao hòa, hết thảy không bàn mà hợp với thiên cơ, thậm chí Vạn Long Sào còn có thể thai nghén ra Chân Long.
Đồ Phi cùng Bàng Bác còn có đại hắc cẩu cũng ngây ngẩn, ngay cả Nguyên Thiên Sư cũng bó tay không có biện pháp gì với loại địa thế này, tự nhiên là bọn họ cũng không thể thu hoạch được.
- Không đúng, các người nhìn mảnh địa cung kia lớn như thế, xây dựng ở Vạn Long Sào lại bình an vô sự mà không bị hủy diệt, không đúng với tuyệt địa.
Bàng Bác nói.
- Chẳng lẽ... Truyền thuyết là thật ư?
Đồ Phi dường như nhớ đến gì đó, lộ ra thần sắc không thể tin được.
- Là truyền thuyết gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Thánh địa cổ ngày xưa có tên Minh Thần Cung, tương truyền nơi phát ra truyền thừa của bọn họ không phải đến từ loài người.
- Ngươi không phải muốn nói là đến từ Vạn Long Sào chứ?
Bàng Bác giật mình.
Đồ Phi nói:
- Cái này không phải không thể, có những lời đồn rằng bọn họ chiếm được truyền thừa xa xưa thần bí nào đó từ lòng đất.
- Đó là cái gì?
Ánh mắt đại hắc cẩu hết sức sắc bén, không kiềm được lui ra mấy bước.
ở dưới vực sâu vô tận, nơi sâu nhất tối đen như mực lại có những thứ sáng lấp lánh, mơ hồ trồi lên.
- Không lẽ là có sinh vật khủng bố gì đó sắp xuất hiện?
Sắc mặt mấy người đều cứng lại, không thể bình tĩnh được.
Long khí mãnh liệt, khí tức Thần Nguyên đập vào mặt, những đốm sáng trong vực sâu tối đen rõ ràng không ít, đang dần dần bay lên.
- Là bị long khí đẩy lên.
- Là một tòa băng cung.
Long khí tuôn trào như thủy triều lao lên từ dưới vực sâu, một tòa băng cung nặng nề lơ lửng, trong suốt lấp lánh.
Nó không lớn lắm, cỡ khoảng một gian phòng, gọi là cung thì rất miễn cưỡng, nhưng mà hình dạng của nó vẫn là một tòa cung điện.
Toàn thể trong suốt, hoàn toàn trong suốt, nằm ở thế giới lòng đất này thật kỳ dị, tràn ra từng trận linh khí.
- Minh Thần Cung!
Mấy người đều khiếp sợ, bọn họ nhìn thấy ba cổ tự trên băng cung này giống y như tên Thánh địa cổ ngày xưa.
- Chẳng lẽ truyền thừa của bọn họ thật sự đến từ Vạn Long Sào này?
Mấy người không thể bình tĩnh được.
- Bên trong có người!
Bàng Bác cả kinh, kéo Diệp Phàm lui ra mấy bước, tròng mắt co rụt.
Tiếp đó Đồ Phi cùng đại hắc cẩu cũng thấy được ở ngay trong băng cung đang nằm một người, tựa như băng tinh kết thành, toàn thể trắng tuyết gần như trong suốt, cùng một màu sắc với băng cung.
Nàng lẳng lặng nằm ở bên trong, lụa trắng che phủ thân thể. Thân thể xinh đẹp đúng với băng cơ ngọc cốt, mái tóc đen sáng bóng che lấp hơn một nửa dung nhan, không thể nhìn rõ dung mạo thật.
Nhưng mà không cần nghi ngờ, đó chắn chắn là một vị giai nhân tuyệt đại, nàng như đang ngủ say, hoặc là một khối thi thể lạnh băng.
- Không phải là nàng ta còn sống chứ?
Ánh mắt đại hắc cẩu lóe ra ánh sáng.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác cũng giật mình không thôi, mỹ nhân tuyệt đại này trông thật sống động, thật giống như đang ngủ say an bình, có một cỗ khí tức bình lặng.
- Hẳn là đã chết rồi, dù sao cũng đã bảy tám vạn năm.
Đồ Phi suy nghĩ xuất thần.
- Ngươi có biết nàng ta là ai không?
Bàng Bác hỏi.
- Có lời đồn rằng Thần Vương vô địch Khương gia dùng vũ khí Cực Đạo san bằng đại tuyết sơn vô tận cao vút trong mây, làm cho núi non hùng vĩ hóa thành bình Nguyên vô tận, cổ Thánh địa Minh Thần Cung chỉ có nữ Thánh Chủ của bọn họ trốn thoát.
- Đây là nữ Thánh Chủ cổ Thánh địa?
Diệp Phàm cùng Bàng Bác đều giật mình.
- Hẳn là nàng ta.
Đồ Phi gật đầu.
Đúng lúc này, long khí sôi trào, Minh Thần Cung bắt đầu chậm rãi chìm xuống ẩn vào Vạn Long Sào tối đen, theo long khí mênh mông tiếp tục lơ lửng.
Diệp Phàm thấy cảnh này, trong lòng vừa động, nói:
- Có lẽ chúng ta có thể tiến vào Vạn Long Sào...
-o0o-