Già Thiên
Chương 38: Tu luyện là gì?
Bước vào Linh Khư Động Thiên hơn trăm bước, âm thanh kinh văn mới thôi vang lên trong đầu Diệp Phàm, qua đó mới thấy được, mấy chục thềm đá phía sau lưng vừa mới đi qua, nó không bình thường chút nào, nhưng mà Diệp Phàm không dừng lại, bởi vì hắn có muốn dừng lại cũng không được.
Phía trước mặt, hiện lên mấy ngọn núi tú lệ, linh khí ngập tràn, một thác nước cao hơn ngàn mét đang đổ xuống, giống như một dải lụa màu trắng, đang bơi lội ngược dòng trong ngân hà, âm thanh ù ù giống như hàng vạn con ngựa đang chạy, vừa hùng tráng lại vừa tú lệ.
"Không hổ danh là Động Thiên Phúc Địa, cảnh vật phi phàm tú lệ, đây chính là một miền cực lạc giữa chốn hồng trần."
Một con đường đá cuội nhỏ, tĩnh lặng, uốn mình chạy vòng quanh thác nước, dẫn thẳng tới ngọn tiên sơn phía xa xa.
Trên đường đi, Cổ mộc xanh tươi che kín bầu trời, cứng cáp, thẳng tắp như Cầu Long, lại còn có thể thấy vô số cung điện, thấp thoáng giữa những hàng cây, bố trí hài hòa hợp với tự nhiên.
Hai bên đường cổ, có người đang chăm sóc Dược Viên, ở bên trong Nhân sâm to bằng bàn tay trẻ con, Cửu Diệp Linh Chi rất lớn, có rất nhiều thảo dược không biết tên đang tỏa ánh sáng lấp lánh, bên trong ẩn chứa quang hoa, mùi hương thuốc bay khắp không gian, thấm vào cả ruột gan của người đi đường.
Trên đường đi, có gặp mấy người, họ đều thi lễ với mấy lão nhân, mà thái độ đối với Vi Vi vô cùng tốt, địa vị của vị tuyệt thế kỳ tài Linh Khư Động Thiên này cao không thể tưởng tượng.
Vi Vi đều chào lại mọi người, nàng không tỏ vẻ kiêu căng chút nào, bên trong vùng đất an lành này, nàng thật sự rất giống một tiên nữ xuất trần, rồi như một luồng gió nhẹ lướt đi, uyển chuyển thướt tha, dần dần đi khuất trong tầm mắt của mọi người.
Diệp Phàm và Bàng Bác được dẫn đến một ngọn núi thấp, nơi này có một nhà tranh 5 gian, hai ba khóm trúc, một cái dược viên phía ngay vách nhà, có mấy cây cổ thụ ở đó.
Tuy rằng nhìn thấy rất nhiều quỳnh lâu ngọc điện, nhưng nơi đây lại vô cùng hài hòa với tự nhiên, một vùng đất an bình trong trần thế, làm cho tâm linh con người được gột rửa, rũ bỏ hết những phiền nhiễu nơi trần thế.
"Hai ngươi trước cứ ở lại nơi này đã."
Mấy vị lão nhân dặn dò vài câu rồi rời đi, còn một bạn học khác cũng được nhận vào Linh Khư Động Thiên, nhưng không ở cùng với bọn Diệp Phàm, mà lại được đưa đi nơi khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc gần trưa, có 1 thiếu niên tầm 11, 12 tuổi mang theo một hộp cơm đến, mời bọn họ dùng cơm, đồ ăn rất đơn giản và thanh đạm gồm có, Ngẫu phiến, Hoàng tinh, Phục linh, Thiên ma, đây toàn là được liệu cả.
"Cơm này… làm sao mà ăn được? Ngay cả một chút thịt cũng không có. Hai ngày vừa rồi toàn ăn quả dại và uống nước suối, giờ lại tiếp tục ăn mấy thứ như thế này, miệng cũng chúng ta nhạt như nước suối rồi đây này."
Đồ ăn tuy rằng không có chút thịt nào, nhưng Diệp Phàm và Bàng Bác vẫn chén sạch sành sanh, ngay cả một cọng rau cũng không để lại.
"Có thể mang một con gà nướng đến đây không?"
Thấy hai người nói câu này, thiếu niên đưa cơm trợn mắt há mồm, nói:
"Không… không được, bên trong Động Thiên không có nấu mấy món này, nếu như hai vị chưa ăn no, tôi có thể đem đến một chút thức ăn nữa."
"Sao lại không có thịt chứ, ta nghĩ chắc chúng ta phải dùng Bạch Lộc và Tiên hạc để bồi dưỡng rồi, có rất nhiều loại chim quý hiếm và dị thú không biết tên, tùy tiện bắt một hai con chắc cũng không sao đâu, ta thấy 2 con Tiên hạc kia trông rất béo đấy."
Thiếu niên đưa cơm giống như trông thấy rắn rết, bỏ chạy mất tăm, dường như sợ hai người đến nỗi chạy trốn còn không kịp.
"Xem ra vào Tiên Môn tu luyện, cũng không phải chuyện đáng mừng gì, đây là những ngày tháng vô cùng kham khổ, ngay cả thịt cũng không có mà ăn, ta nghĩ không biết ta làm thế nào mà vượt qua nổi đây."
Bàng Bác không ngừng oán giận nói.
Diệp Phàm lúc này cũng có cảm giác vô cùng đói bụng, chỉ muốn có 1 con gà nước, một cái chân giò, 1 hồ lô rượu ngon, ăn uống thỏa mái một phen.
Mười mấy ngày tiếp theo, mấy lão nhân không tới, nhưng thiếu niên đưa cơm kia đã dần dần hiểu rõ 2 người, không ngừng trò chuyện, làm cho Diệp Phàm và Bàng Bác dần dần thích ứng với ngôn ngữ cổ của Trung quốc.
Thiếu niên kia vô cùng muốn được như hai người, vừa mới vào sơn môn, đã có được một chỗ ở độc lập, tu luyện thành công là có thể mở ra động phủ của chính mình.
"Năm gian nhà tranh này có phải động phủ của mình không đây?"
Diệp Phàm và Bàng Bác đã mặc y phục do thiếu niên kia đưa tới, chỉ trừ có tóc quá ngắn, thì đã không có gì khác so với người của Linh Khư Động Thiên.
"Không phải vậy đâu, xung quanh ngọn núi thấp này đều là của 2 người, chỉ cần các ngươi có năng lực, thì có thể mở ra động phủ của riêng mình."
"Nếu ngọn núi thấp này đã là của chúng ta, thì chúng ta bắt 1 con nai, giết 2 con Tiên Hạc, sẽ không có ai quan tâm chứ?"
Nghe 2 người nói như vậy, thiếu niên không dám nói tiếp, có cảm giác 2 người này vô cùng lớn mật, không giống ý nghĩ của người bình thường chút nào.
"Đừng có sợ, chúng ta không có làm bậy đâu. Bây giờ nói cho chúng ta nghe một chút, tu luyện là như thế nào?"
Đây chính là vấn đề mà Diệp Phàm và Bàng Bác vô cùng quan tâm, cho tới bây giờ 2 người vẫn không biết 1 tí gì, chỉ có mấy lần được nghe người khác nói tới "Khổ hải", "Thần kiều", "Bỉ ngạn" mà thôi, nhưng lại không rõ đó là cái gì.
Thiếu niên lắc đầu, không nói được điều gì cả, bởi vì hắn mới bước vào Linh Khư Động Thiên chưa lâu, vẫn chưa thực sự bước lên con đường tu tiên.
"Hình như các ngươi cũng nóng ruột rồi."
Đúng lúc này, một vị lão nhân tiên phong đạo cốt đã tới trước ngọn núi thấp, tay áo phấp phơ, chân không chạm đất, dường như theo gió mà tới, nhìn thiếu niên thi lễ ở bên cạnh, gật đầu nói:
"Ngươi đi đi."
"Ngài là..."
Diệp Phàm và Bàng Bác đều không biết lão nhân sắc mặt đỏ tươi này là ai, tóc của lão nhân trắng như tuyết, giống như một lão thần tiên lánh đời.
"Ta là trưởng lão của Linh Khư Động Thiên, tên là Ngô Thanh Phong, đệ tử nhập môn dưới 3 năm đều do ta chỉ dạy."
"Tham kiến lão nhân gia."
"Không cần khách khí."
"Lão nhân gia, ngài có thể thay đổi thức ăn cho chúng ta được không, nếu tiếp tục còn ăn như vậy nữa, còn chưa bắt đầu tu tiên, chúng tôi đã vũ hóa đăng tiên rồi, đồ ăn như vậy quá thanh đạm, bây giờ chúng ta có nhìn thấy 1 con châu chấu cũng chảy nước miếng."
Bàng Bác liên tục kêu khổ.
Vẻ mặt của lão nhân Ngô Thanh Phong rất trịnh trọng, nói:
"Việc đầu tiên khi bước vào Động Thiên Phúc Địa, là cần phải đoạn tuyệt với những hư vinh, tham dục trong thế tục, làm cho tâm hồn trong sáng, thân thể sạch sẽ, nếu như ngay cả việc thèm ăn cũng không thể nào từ bỏ được, thì tương lai đối mặt với những mê hoặc trên con đường tu tiên, làm sao có thể vượt qua được."
Nghe thấy mấy lời này, Bàng Bác không nói được gì nữa, còn về phần Diệp Phàm do không gia nhập Động Thiên Phúc Địa, cho nên không tiện đặt ra yêu cầu gì cả.
Diệp Phàm cũng giống như Bàng Bác có rất nhiều vấn đề nghi vấn, nhưng Diệp Phàm không tiện mở miệng, mà Bàng Bác hiện giờ là đệ tử của Linh Khư Động Thiên, cho nên chẳng phải cố kị điều gì.
Trước thì mời lão nhân Ngô Thanh Phong mời xuống chiếc ghế gỗ, sau đó bắt đầu thỉnh giáo các loại vấn đề, bởi vì đối với tu luyện, bọn họ không biết gì cả.
"Các ngươi nhìn xem, bầu trời hôm nay có sạch sẽ không?"
"Trời xanh quang đãng, vạn dặm không mây, đương nhiên là vô cùng sạch sẽ rồi."
Diệp Phàm không biết vì sao lão nhân lại hỏi như vậy, thế nhưng nhìn thấy lão nhân đang nhìn mình, cho nên mở miệng nói.
"Sai rồi, là bụi bẩn vô tận."
Lão nhân Ngô Thanh Phong nhìn bàn tay của chính mình, nói:
"Chỉ trong một tấc vuông của bàn tay này, cũng chứa đầy bụi bẩn vô tận."
"Ngài… ý của ngài là gì vậy?" Bàng Bác không giải thích được hỏi.
Lão nhân Ngô Thanh Phong nhìn rất lãnh đạm, giống như một lão tiên lánh trần, tiếp tục nói:
"Các ngươi có biết những hạt bụi này là gì không?"
"Còn có thể là gì nữa, hạt bụi thì là hạt bụi thôi."
"Là hạt bụi, mà cũng không phải là hạt bụi." Lão nhân bình tĩnh trả lời.
"Đây rõ ràng là hạt bụi, nếu không phải là hạt bụi thì là cái gì?" Bàng Bác hỏi.
"Chúng là một thế giới, một thế giới mênh mông."
Lão nhân Ngô Thanh Phong vẫn nhẹ nhàng nói, vô cùng tự nhiên và bình tĩnh.
"Là một thế giới mênh mông... Ngài không phải đang nói đùa đấy chứ?" Bàng Bác kinh nghi bất định.
"Tương lai các ngươi sẽ hiểu, một hạt bụi, một ngọn cỏ, một cái cây đều là 1 thế giới."
"Ngài… có thể nói rõ ràng hơn một chút không, ta cảm giác như đang nghe Thiên Thư, tuy rằng ý trên vô cùng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa một thâm ý nào đó không rõ ràng."
Lão nhân Ngô Thanh Phong vẫn ngồi đó, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
"Ngày hôm nay chúng ta sẽ không tiếp tục nói những chuyện này nữa, ý của ta muốn nói là, trong trời đất có muôn vàn hạt bụi, mỗi một hạt bụi đều là một thế giới.
Cũng giống như trong thân thể của chúng ta, tuy không nhìn được bên trong có những gì, nhưng nó lại bao gồm rất nhiều "Môn", cũng nhiều như những hạt bụi trong trời đất vậy.
Thoạt nhìn thân thể tuy nhỏ bé, nhưng lại bao gồm hằng hà sa số " Môn", không ngừng tìm cách mở những cánh cửa này, ta sẽ phát hiện ra "chính ta", đó chính là tu luyện."
Thấy hai người cảm thấy kinh sợ, nhưng lão nhân Ngô Thanh Phong lại chẳng hề bận tâm, hỏi:
"Bây giờ, các ngươi đã rõ tu luyện là gì rồi chứ?"
"Dường như… có một chút."
"Được, cứ từ từ mà suy nghĩ đi. Bây giờ, ta nói cho các ngươi biết một chút về "Khổ Hải", thế gian có vô số pháp môn, nhưng pháp môn nào cũng có thể mở ra Tiên lộ."
"Lão nhân gia, ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?."
Tuy rằng, còn chưa có thực sự bước chân vào con đường tu luyện, thế nhưng Diệp Phàm và Bàng Bác đều hiểu rõ những quan niệm ban đầu vô cùng quan trọng.
"Vạn vật trên thế gian, tuổi tác đều dần tăng lên, tuy rằng muốn vĩnh viễn tồn tại với thế gian, trường tồn không chết, nhưng mà đó chỉ là tìm con đường sống để bài trừ cái chết, có biết đâu đời người chỉ như cái chớp mắt, qua đi rất nhanh chóng."
"Lão nhân gia, ngài nói quá huyền ảo rồi, rốt cục ngài muốn nói cho chúng ta biết cái gì?"
Lão nhân cũng không trách bọn họ ngắt lời, mà chỉ vào một gốc cây Cổ mộc không xa, nói:
"Các ngươi có thể biết nó bao nhiêu tuổi hay không?"
"Đương nhiên có thể, đem chặt cái cây đó xuống, đếm số vòng là ra số tuổi."
"Đúng vậy, năm tháng vô tình, đều khắc dấu vết lên tất cả vạn vật, cây có vòng tuổi, cũng giống như chúng ta có Sinh Mệnh Chi Luân."
"Chúng ta có cái gì?"
Diệp Phàm và Bàng Bác cảm thấy như tai của mình đã nghe lầm.
"Việc tu luyện của chúng ta, chính là bắt đầu từ Sinh Mệnh Chi Luân (1)..."
(1): Sinh mệnh Chi Luân: vòng tròn sinh mệnh.
Phía trước mặt, hiện lên mấy ngọn núi tú lệ, linh khí ngập tràn, một thác nước cao hơn ngàn mét đang đổ xuống, giống như một dải lụa màu trắng, đang bơi lội ngược dòng trong ngân hà, âm thanh ù ù giống như hàng vạn con ngựa đang chạy, vừa hùng tráng lại vừa tú lệ.
"Không hổ danh là Động Thiên Phúc Địa, cảnh vật phi phàm tú lệ, đây chính là một miền cực lạc giữa chốn hồng trần."
Một con đường đá cuội nhỏ, tĩnh lặng, uốn mình chạy vòng quanh thác nước, dẫn thẳng tới ngọn tiên sơn phía xa xa.
Trên đường đi, Cổ mộc xanh tươi che kín bầu trời, cứng cáp, thẳng tắp như Cầu Long, lại còn có thể thấy vô số cung điện, thấp thoáng giữa những hàng cây, bố trí hài hòa hợp với tự nhiên.
Hai bên đường cổ, có người đang chăm sóc Dược Viên, ở bên trong Nhân sâm to bằng bàn tay trẻ con, Cửu Diệp Linh Chi rất lớn, có rất nhiều thảo dược không biết tên đang tỏa ánh sáng lấp lánh, bên trong ẩn chứa quang hoa, mùi hương thuốc bay khắp không gian, thấm vào cả ruột gan của người đi đường.
Trên đường đi, có gặp mấy người, họ đều thi lễ với mấy lão nhân, mà thái độ đối với Vi Vi vô cùng tốt, địa vị của vị tuyệt thế kỳ tài Linh Khư Động Thiên này cao không thể tưởng tượng.
Vi Vi đều chào lại mọi người, nàng không tỏ vẻ kiêu căng chút nào, bên trong vùng đất an lành này, nàng thật sự rất giống một tiên nữ xuất trần, rồi như một luồng gió nhẹ lướt đi, uyển chuyển thướt tha, dần dần đi khuất trong tầm mắt của mọi người.
Diệp Phàm và Bàng Bác được dẫn đến một ngọn núi thấp, nơi này có một nhà tranh 5 gian, hai ba khóm trúc, một cái dược viên phía ngay vách nhà, có mấy cây cổ thụ ở đó.
Tuy rằng nhìn thấy rất nhiều quỳnh lâu ngọc điện, nhưng nơi đây lại vô cùng hài hòa với tự nhiên, một vùng đất an bình trong trần thế, làm cho tâm linh con người được gột rửa, rũ bỏ hết những phiền nhiễu nơi trần thế.
"Hai ngươi trước cứ ở lại nơi này đã."
Mấy vị lão nhân dặn dò vài câu rồi rời đi, còn một bạn học khác cũng được nhận vào Linh Khư Động Thiên, nhưng không ở cùng với bọn Diệp Phàm, mà lại được đưa đi nơi khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc gần trưa, có 1 thiếu niên tầm 11, 12 tuổi mang theo một hộp cơm đến, mời bọn họ dùng cơm, đồ ăn rất đơn giản và thanh đạm gồm có, Ngẫu phiến, Hoàng tinh, Phục linh, Thiên ma, đây toàn là được liệu cả.
"Cơm này… làm sao mà ăn được? Ngay cả một chút thịt cũng không có. Hai ngày vừa rồi toàn ăn quả dại và uống nước suối, giờ lại tiếp tục ăn mấy thứ như thế này, miệng cũng chúng ta nhạt như nước suối rồi đây này."
Đồ ăn tuy rằng không có chút thịt nào, nhưng Diệp Phàm và Bàng Bác vẫn chén sạch sành sanh, ngay cả một cọng rau cũng không để lại.
"Có thể mang một con gà nướng đến đây không?"
Thấy hai người nói câu này, thiếu niên đưa cơm trợn mắt há mồm, nói:
"Không… không được, bên trong Động Thiên không có nấu mấy món này, nếu như hai vị chưa ăn no, tôi có thể đem đến một chút thức ăn nữa."
"Sao lại không có thịt chứ, ta nghĩ chắc chúng ta phải dùng Bạch Lộc và Tiên hạc để bồi dưỡng rồi, có rất nhiều loại chim quý hiếm và dị thú không biết tên, tùy tiện bắt một hai con chắc cũng không sao đâu, ta thấy 2 con Tiên hạc kia trông rất béo đấy."
Thiếu niên đưa cơm giống như trông thấy rắn rết, bỏ chạy mất tăm, dường như sợ hai người đến nỗi chạy trốn còn không kịp.
"Xem ra vào Tiên Môn tu luyện, cũng không phải chuyện đáng mừng gì, đây là những ngày tháng vô cùng kham khổ, ngay cả thịt cũng không có mà ăn, ta nghĩ không biết ta làm thế nào mà vượt qua nổi đây."
Bàng Bác không ngừng oán giận nói.
Diệp Phàm lúc này cũng có cảm giác vô cùng đói bụng, chỉ muốn có 1 con gà nước, một cái chân giò, 1 hồ lô rượu ngon, ăn uống thỏa mái một phen.
Mười mấy ngày tiếp theo, mấy lão nhân không tới, nhưng thiếu niên đưa cơm kia đã dần dần hiểu rõ 2 người, không ngừng trò chuyện, làm cho Diệp Phàm và Bàng Bác dần dần thích ứng với ngôn ngữ cổ của Trung quốc.
Thiếu niên kia vô cùng muốn được như hai người, vừa mới vào sơn môn, đã có được một chỗ ở độc lập, tu luyện thành công là có thể mở ra động phủ của chính mình.
"Năm gian nhà tranh này có phải động phủ của mình không đây?"
Diệp Phàm và Bàng Bác đã mặc y phục do thiếu niên kia đưa tới, chỉ trừ có tóc quá ngắn, thì đã không có gì khác so với người của Linh Khư Động Thiên.
"Không phải vậy đâu, xung quanh ngọn núi thấp này đều là của 2 người, chỉ cần các ngươi có năng lực, thì có thể mở ra động phủ của riêng mình."
"Nếu ngọn núi thấp này đã là của chúng ta, thì chúng ta bắt 1 con nai, giết 2 con Tiên Hạc, sẽ không có ai quan tâm chứ?"
Nghe 2 người nói như vậy, thiếu niên không dám nói tiếp, có cảm giác 2 người này vô cùng lớn mật, không giống ý nghĩ của người bình thường chút nào.
"Đừng có sợ, chúng ta không có làm bậy đâu. Bây giờ nói cho chúng ta nghe một chút, tu luyện là như thế nào?"
Đây chính là vấn đề mà Diệp Phàm và Bàng Bác vô cùng quan tâm, cho tới bây giờ 2 người vẫn không biết 1 tí gì, chỉ có mấy lần được nghe người khác nói tới "Khổ hải", "Thần kiều", "Bỉ ngạn" mà thôi, nhưng lại không rõ đó là cái gì.
Thiếu niên lắc đầu, không nói được điều gì cả, bởi vì hắn mới bước vào Linh Khư Động Thiên chưa lâu, vẫn chưa thực sự bước lên con đường tu tiên.
"Hình như các ngươi cũng nóng ruột rồi."
Đúng lúc này, một vị lão nhân tiên phong đạo cốt đã tới trước ngọn núi thấp, tay áo phấp phơ, chân không chạm đất, dường như theo gió mà tới, nhìn thiếu niên thi lễ ở bên cạnh, gật đầu nói:
"Ngươi đi đi."
"Ngài là..."
Diệp Phàm và Bàng Bác đều không biết lão nhân sắc mặt đỏ tươi này là ai, tóc của lão nhân trắng như tuyết, giống như một lão thần tiên lánh đời.
"Ta là trưởng lão của Linh Khư Động Thiên, tên là Ngô Thanh Phong, đệ tử nhập môn dưới 3 năm đều do ta chỉ dạy."
"Tham kiến lão nhân gia."
"Không cần khách khí."
"Lão nhân gia, ngài có thể thay đổi thức ăn cho chúng ta được không, nếu tiếp tục còn ăn như vậy nữa, còn chưa bắt đầu tu tiên, chúng tôi đã vũ hóa đăng tiên rồi, đồ ăn như vậy quá thanh đạm, bây giờ chúng ta có nhìn thấy 1 con châu chấu cũng chảy nước miếng."
Bàng Bác liên tục kêu khổ.
Vẻ mặt của lão nhân Ngô Thanh Phong rất trịnh trọng, nói:
"Việc đầu tiên khi bước vào Động Thiên Phúc Địa, là cần phải đoạn tuyệt với những hư vinh, tham dục trong thế tục, làm cho tâm hồn trong sáng, thân thể sạch sẽ, nếu như ngay cả việc thèm ăn cũng không thể nào từ bỏ được, thì tương lai đối mặt với những mê hoặc trên con đường tu tiên, làm sao có thể vượt qua được."
Nghe thấy mấy lời này, Bàng Bác không nói được gì nữa, còn về phần Diệp Phàm do không gia nhập Động Thiên Phúc Địa, cho nên không tiện đặt ra yêu cầu gì cả.
Diệp Phàm cũng giống như Bàng Bác có rất nhiều vấn đề nghi vấn, nhưng Diệp Phàm không tiện mở miệng, mà Bàng Bác hiện giờ là đệ tử của Linh Khư Động Thiên, cho nên chẳng phải cố kị điều gì.
Trước thì mời lão nhân Ngô Thanh Phong mời xuống chiếc ghế gỗ, sau đó bắt đầu thỉnh giáo các loại vấn đề, bởi vì đối với tu luyện, bọn họ không biết gì cả.
"Các ngươi nhìn xem, bầu trời hôm nay có sạch sẽ không?"
"Trời xanh quang đãng, vạn dặm không mây, đương nhiên là vô cùng sạch sẽ rồi."
Diệp Phàm không biết vì sao lão nhân lại hỏi như vậy, thế nhưng nhìn thấy lão nhân đang nhìn mình, cho nên mở miệng nói.
"Sai rồi, là bụi bẩn vô tận."
Lão nhân Ngô Thanh Phong nhìn bàn tay của chính mình, nói:
"Chỉ trong một tấc vuông của bàn tay này, cũng chứa đầy bụi bẩn vô tận."
"Ngài… ý của ngài là gì vậy?" Bàng Bác không giải thích được hỏi.
Lão nhân Ngô Thanh Phong nhìn rất lãnh đạm, giống như một lão tiên lánh trần, tiếp tục nói:
"Các ngươi có biết những hạt bụi này là gì không?"
"Còn có thể là gì nữa, hạt bụi thì là hạt bụi thôi."
"Là hạt bụi, mà cũng không phải là hạt bụi." Lão nhân bình tĩnh trả lời.
"Đây rõ ràng là hạt bụi, nếu không phải là hạt bụi thì là cái gì?" Bàng Bác hỏi.
"Chúng là một thế giới, một thế giới mênh mông."
Lão nhân Ngô Thanh Phong vẫn nhẹ nhàng nói, vô cùng tự nhiên và bình tĩnh.
"Là một thế giới mênh mông... Ngài không phải đang nói đùa đấy chứ?" Bàng Bác kinh nghi bất định.
"Tương lai các ngươi sẽ hiểu, một hạt bụi, một ngọn cỏ, một cái cây đều là 1 thế giới."
"Ngài… có thể nói rõ ràng hơn một chút không, ta cảm giác như đang nghe Thiên Thư, tuy rằng ý trên vô cùng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa một thâm ý nào đó không rõ ràng."
Lão nhân Ngô Thanh Phong vẫn ngồi đó, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
"Ngày hôm nay chúng ta sẽ không tiếp tục nói những chuyện này nữa, ý của ta muốn nói là, trong trời đất có muôn vàn hạt bụi, mỗi một hạt bụi đều là một thế giới.
Cũng giống như trong thân thể của chúng ta, tuy không nhìn được bên trong có những gì, nhưng nó lại bao gồm rất nhiều "Môn", cũng nhiều như những hạt bụi trong trời đất vậy.
Thoạt nhìn thân thể tuy nhỏ bé, nhưng lại bao gồm hằng hà sa số " Môn", không ngừng tìm cách mở những cánh cửa này, ta sẽ phát hiện ra "chính ta", đó chính là tu luyện."
Thấy hai người cảm thấy kinh sợ, nhưng lão nhân Ngô Thanh Phong lại chẳng hề bận tâm, hỏi:
"Bây giờ, các ngươi đã rõ tu luyện là gì rồi chứ?"
"Dường như… có một chút."
"Được, cứ từ từ mà suy nghĩ đi. Bây giờ, ta nói cho các ngươi biết một chút về "Khổ Hải", thế gian có vô số pháp môn, nhưng pháp môn nào cũng có thể mở ra Tiên lộ."
"Lão nhân gia, ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?."
Tuy rằng, còn chưa có thực sự bước chân vào con đường tu luyện, thế nhưng Diệp Phàm và Bàng Bác đều hiểu rõ những quan niệm ban đầu vô cùng quan trọng.
"Vạn vật trên thế gian, tuổi tác đều dần tăng lên, tuy rằng muốn vĩnh viễn tồn tại với thế gian, trường tồn không chết, nhưng mà đó chỉ là tìm con đường sống để bài trừ cái chết, có biết đâu đời người chỉ như cái chớp mắt, qua đi rất nhanh chóng."
"Lão nhân gia, ngài nói quá huyền ảo rồi, rốt cục ngài muốn nói cho chúng ta biết cái gì?"
Lão nhân cũng không trách bọn họ ngắt lời, mà chỉ vào một gốc cây Cổ mộc không xa, nói:
"Các ngươi có thể biết nó bao nhiêu tuổi hay không?"
"Đương nhiên có thể, đem chặt cái cây đó xuống, đếm số vòng là ra số tuổi."
"Đúng vậy, năm tháng vô tình, đều khắc dấu vết lên tất cả vạn vật, cây có vòng tuổi, cũng giống như chúng ta có Sinh Mệnh Chi Luân."
"Chúng ta có cái gì?"
Diệp Phàm và Bàng Bác cảm thấy như tai của mình đã nghe lầm.
"Việc tu luyện của chúng ta, chính là bắt đầu từ Sinh Mệnh Chi Luân (1)..."
(1): Sinh mệnh Chi Luân: vòng tròn sinh mệnh.