Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Già Thiên

Chương 356: Nguyên Thuật quyết đấu phong vân khởi (Thượng)



- Nhân Nguyên Quả này có giá gốc là năm vạn cân Nguyên.
Lão già tóc trắng tuyên bố bắt đầu đấu giá.
Phía dưới lập tức truyền tới âm thanh bất mãn:
- Nếu không bị tổn hại thì thứ này có thể lên tới hai mươi vạn cân Nguyên, nhưng trước mắt tuyệt đối không thể vượt qua năm vạn cân Nguyên, tại sao giá gốc lại trực tiếp đặt cao như vậy?
- Đúng vậy, linh khí cũng xói mòn gần hết rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tuy nói vậy, nhưng mọi người vẫn tiếp tục đấu giá.
Tuy đã từng bị chó cắn qua, nhưng nó thực sự là Nhân Nguyên Quả, là báu vật hiếm có, có tác dụng cứu mạng.
Trong đó, phải nói là các Thánh địa không được tự nhiên nhất, muốn buông tha, nhưng lại không cam lòng, nhất là Diêu Quang Thánh Địa, dẫn đầu ra giá.
- Sáu vạn cân Nguyên.
- Bảy vạn cân Nguyên.
- Tám vạn cân Nguyên.
- Có lầm không vậy, thứ này đã bị chó cắn qua rồi, vẫn còn tranh đoạt gắt gao với lão phu như vậy?
- Nếu chê thì đừng cãi nữa, lão phu ra giá chín vạn cân Nguyên.
Lý Hắc Thủy cười tít mắt, nhìn thấy một đám lão già tranh nhau một Nhân Nguyên Quả bị chó cắn qua, hắn chỉ muốn cười phá lên.
Nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt hắn đọng lại, gia gia của hắn đứng dậy báo giá, nói:
- Chín vạn cân Nguyên.
- Ta!@#$%^&...Lão nhân gia ngươi tranh cái quả bị chó cắn này làm gì cơ chứ?
Cái mặt đen của hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Diệp Phàm cười nói:
- Thứ này gần bằng thần dược, ngươi nên chúc mừng gia gia ngươi mới đúng.
- Ngươi không nói thì không chịu được à!
Lý Hắc Thủy tức giận nói.
- Ta bảo này Lý đại khấu, ngươi đang tuổi thanh xuân, thọ nguyên sung túc, tranh với chúng ta làm cái gì?
Một lão già cực kỳ bất mãn nói.
Gia gia của Lý Hắc Thủy không chút hoang mang, đáp lại:
- Đây là ta chuẩn bị cho con cháu, ta muốn luyện cho hắn một lò linh đan để tăng lên tu vi.
-Ta...!
Lý Hắc Thủy cứng họng, không nói nên lời, mới vừa nãy vừa cười nhạo kẻ khác, kết quả lại là rất có thể hắn phải hưởng cái quả bị chó cắn này.
- Mười vạn cân Nguyên.
Đúng lúc này, Xích Long đạo nhân vốn vẫn ngồi trong góc đột nhiên nói, thanh âm cũng không cao, rất bình thản.
Sau khi một đám lão già nhìn thấy hắn thì đều ngồi xuống, không tiếp tục ra giá nữa, ngay cả Từ Thiên Hùng là đại cường đạo đứng thứ ba cũng không nói câu nào.
- Mười hai vạn cân Nguyên.
Diêu Quang Thánh Địa báo giá, cũng chỉ có thế lực như vậy thì mới không sợ Xích Long đạo nhân khủng bố này.
Xích Long đạo nhân không tiếp tục ra giá nữa, bởi vì hắn thực sự không còn Nguyên.
Cuối cùng, không ai tranh với Diêu Quang nữa, tất cả đều biết rằng họ quyết tâm đạt được Nhân Nguyên Quả, thứ này được giao dịch với giá mười hai vạn cân Nguyên.
Người của Diêu Quang tiếp nhận kết quả này.
bốn vị đại nhân vật của cổ Hoa hoàng triều, đầu đội long quan, khí vũ hiên ngang, long hành hổ bộ, là người rời đi đầu tiên.
Thấy bọn họ đi ra, tất cả mọi người đều tránh ra một con đường, vô cùng kiêng kỵ, đây đều là các cường giả khủng bố tiến quân vào Tử Sơn.
Tiếp sau đó, vài lão tăng đến từ Tây Mạc cũng rời khỏi Thiên Yêu bảo khuyết, nhìn vầng sáng sau đầu bọn họ, mọi người vô cùng kinh hãi.
Ai cũng biết, lần tấn công Tử Sơn thứ ba sắp bắt đầu rồi.
Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy đi ra từ phòng khách quý, gặp ngay Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên và tên nam tử mặc cẩm y kia.
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi mà dám tới thạch phường Thánh địa, thì sẽ biết kết quả như thế nào.
Ngô Tử Minh, liên tục cười lạnh.
Lý Hắc Thủy cũng cười lạnh, nói:
- Ta nhớ rằng các ngươi đã từng nói, nếu mà đánh cược thua thì cả đời này sẽ không đặt chân tới đây một lần nào nữa.
- Ngươi biết vậy là tốt rồi!
Lý Hắc Thủy nói:
- Thật buồn cười, ngươi nói cái gì thì là cái ấy à? Ta chỉ muốn biết, vị này các ngươi mời đến là ai, có lai lịch gì?
nam tử cẩm y bước về phía trước, không thèm liếc hắn một cái, căn bản không để ý tới bọn họ, chỉ thản nhiên nói với Ngô Tử Minh ở bên cạnh:
- Đối phó với bọn họ cũng chỉ là việc tiện taỵ mà thôi. Lần này ta tới Thần Thành chính là muốn lấy một khối Thần Nguyên về chúc thọ tổ phụ.
Lý Hắc Thủy cười lạnh, nói:
- Tốt, tốt, tốt, vậy thì gặp lại ở thạch phường Thánh địa đi, đổ thạch đại chiến, xem ai thắng ai thua.
- Theo các ngươi thì đó là đại chiến sao?
nam tử cẩm y thản nhiên liếc hai người một cái, trực tiếp rời đi.
- Mấy tên thô kệch nhà quê, dám so sánh với người của Thác Bạt thế gia sao? Ngày xưa tới cả Nguyên Thiên Sư cũng đều phải tới bái phỏng gia tộc bọn họ đấy.
Ngô Tử Minh, cười to, nói:
- Chỉ cần các ngươi tới thạch phường, tất nhiên chúng ta sẽ xuất hiện, cho các ngươi biết thế nào mới là Nguyên Thuật.
Một làn hương thơm mát truyền đến, An Diệu Y đi ngang qua, cười nhẹ nhàng:
- Có đổ thạch đại chiến sao, Diệu Y nhất định sẽ tới xem.
- Ô, có chuyện này sao?
Đại Hạ hoàng tử cùng tiểu ni cô áo trắng cũng từ phòng khách quý đi ra, nghe được lời này, lập tức kinh ngạc.
Ở phía trước, Ngô Tử Minh dừng chân, quay đầu lại cười nói:
- An tiên tử mà đến thì tất nhiên là cầu còn không được, cuộc quyết đấu này còn có thêm một chút ý nghĩa.
Sau đó, hắn lại hướng tới Đại Hạ hoàng tử, nói:
- Điện hạ, ngươi nhất định phải tới xem, vị này chính là thiên tài kinh, thế của cổ Nguyên Thuật thế gia Thác Bạt gia tộc, ba năm trước đây đã từng ở trong một tòa cổ quáng tìm được Thần Nguyên.
- Người của Thác Bạt gia tộc sao?
Hoàng tử kinh hỷ, nói:
- Đây chính là một trong các Nguyên Thuật thế gia cổ xưa nhất, nghe nói là có thể bắt giữ được long mạch, khóa cả dãy núi.
- Có người một mình ở cổ quáng tìm được Thần Nguyên sao?
Khương Dật Phi, thiên tài của Khương gia, đi tới, mặc một bộ áo trắng, trên mặt mang theo nụ cười nho nhã.
Ngô Tử Minh, vội vàng giới thiệu:
- Chính là vị thiên tài này của Thác Bạt gia tộc, đã từng một mình ở trong cổ quáng tìm được Thần Nguyên.
nam tử cẩm y cũng bởi vậy mà dừng bước, mặc dù hắn tự phụ là cuồng vọng, nhưng cũng không dám không để mắt tới Đại Hạ hoàng triều và người của thế gia thái cổ.
Diệp Phàm trong lòng vừa động, nam tử cẩm y của Thác Bạt gia tộc quả nhiên không tầm thường, Nguyên Thuật rất kinh người, nếu không thì không có khả năng cắt ra Thần Nguyên.
Mái tóc đen mượt của An Diệu Y tung bay, đôi mắt sáng thánh thiện, khuôn mặt luôn nở nụ cười động lòng người, nói:
- Thiên tài Nguyên Thuật quyết đấu, tất nhiên sẽ chấn động cả Thần Thành, Diệu Y nhất định sẽ tới xem.
- Không sai, tất nhiên chúng ta sẽ tới xem, đây chính là một sự kiện quan trọng, không chừng lại cắt ra được vật nào quý hiếm hơn cả Cổ Thần Dược ấy chứ.
Đại Hạ hoàng tử và Khương Dật Phi đều gật đầu, nói muốn đi thạch phường Thánh địa để theo dõi quyết đấu Nguyên Thuật, ngay cả tiểu ni cô áo trắng cũng sáng mắt lên.
Tên nam tử cẩm y là Thác Bạt Xương chỉ thản nhiên liếc Diệp Phàm một cái, giống như chưa từng coi hắn là đối thủ, tuy nhiên, bận tâm tới mặt mũi của An Diệu Y, Đại Hạ hoàng tử và đám người ở đây nên hắn cũng không nói gì.
- Chúng ta chờ ngươi ở Thánh địa thạch phường, kỳ thuật Nguyên Thuật của thế gia quyết đấu với kỹ thuật rách nát của tên nhà quê, ha ha!
Ngô Tử Minh, nói, Lý Trọng Thiên cũng quay đầu cười lạnh, bọn họ và tên nam tử cẩm y Thác Bạt Xương nghênh ngang bỏ đi.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi mà không thắng tới mức lột sạch cả quần lót của chúng thì thật là có lỗi với ta, lại càng có lỗi với chúng đó!
Lý Hắc Thủy truyền âm, hắn thực sự nuốt không trôi cục tức này, sắp sửa điên lên rồi.
- Nhất định tới lúc đó Diệu Y sẽ tới xem Cổ Phong tiểu đệ đại triển thần uy.
An Diệu Y nhẹ nhàng cười, áo trắng phất phơ, theo gió mà đi, như một đám mây nhiều màu rời khỏi Thiên Yêu bảo khuyết.
- Đây tất nhiên là một hồi phong vân quyết đấu, không thể bỏ qua.
Đại Hạ hoàng tử cười nói, cùng với tiểu ni cô áo trắng rời đi.
Sau đó, Khương Dật Phi cũng hướng về phía Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy cười thân thiện, rồi rời đi.
Diệp Phàm quay lại Thiên Yêu bảo khuyết, nhận lấy đồ vật đấu giá được, Cổ Thần Dược và Nhân Nguyên Quả đấu giá được tổng cộng năm mươi vạn cân Nguyên.
Phòng đấu giá lấy một thành tiền phí, tương ứng với năm vạn ba ngàn cân Nguyên, tuy nhiên, bọn họ giảm cho Diệp Phàm ba ngàn cân, nên hắn thực tế nhận được bốn mươi tám vạn cân Nguyên, to bằng một ngọn núi nhỏ.
Hắn cảm thấy đau đầu, nếu không đổi thành các loại Nguyên đặc biệt thì hắn căn bản không thể luyện hóa số này, sẽ bị ngập chìm trong số Nguyên này mất.
Tuy nhiên, trước mắt còn chưa cần phải đổi thành Nguyên đặc biệt, hắn còn phải đi đổ thạch, dùng đống Nguyên này để đổi lấy thứ quý giá hơn.
Yêu Nguyệt Không lại một lần nữa giữ bọn họ lại để uống rượu, thiên tài Nguyên Thuật đều là người mà mỗi thế lực lớn đều ra sức lôi kéo, nhất là phòng đấu giá của Thiên Yêu bảo khuyết.
- Hai vị huynh đệ, mời sang bên này, hôm nay phải chúc mừng hai vị một phen mới được.
Yêu Nguyệt Không cười.
- Tốt, hôm nay uống say một trận đi, ngày mai phải đi thu thập tên ghê tởm kia.
Lý Hắc Thủy nói.
- Tên ghê tởm nào vậy?
Yêu Nguyệt Không cười hỏi.
Lý Hắc Thủy nói:
- Là một tên đến từ Nguyên Thuật thế gia thời cổ, được xưng là thiên tài tuyệt thế, còn huênh hoang hơn cả Nguyên Thiên Sư nữa, tên là Thác Bạt Xương.
- Thì ra là thế gia thời cổ này, thật sự rất có lai lịch, nào, chúng ta vừa uống vừa nói tiếp.
Thác Bạt gia tộc vô cùng cổ xưa, truyền thừa rất lâu đời, có chỗ hơn người, cùng ba gia tộc khác được xưng là Nguyên Thuật tứ tông, nếu mà một mạch Nguyên Thiên Sư không xuất hiện thì không ai có thể vượt qua bọn họ được.
Nguyên Thuật thế gia cổ có rất nhiều nhân tài, mỗi khi có thiên tài xuất hiện thì đều được các Thánh địa coi trọng, nếu phát sinh, sự việc thần bí trong quặng mỏ Nguyên thì nhất định sẽ mời bọn họ tới.
Trận rượu này kéo dài từ giữa trưa tới tận chập tối, cả khách và chủ đều thả sức vui vẻ, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy mới rời đi.
Một gốc Cổ Thần Dược không hoàn chỉnh được Thiên Yêu bảo khuyết bán ra, chấn động cả Thân Thanh.
Không nghi ngờ gì cả, thiên tài Nguyên Thuật Diệp Phàm này khiến cho người khác vô cùng hâm mộ, một lúc có được mấy chục vạn cân Nguyên, rất nhiều người đều bàn luận về hắn.
Trong mấy ngày tiếp theo, thạch phường Thánh địa trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, nhất là Đạo Nhất Thánh địa, mỗi ngày đều có người ra vào không ngừng, không ít người có ý tưởng vớ lấy một khối quặng, hy vọng có thể bổ ra một gốc Cổ Thần Dược thứ hai.
Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy vô cùng khiêm tốn, luôn đóng cửa không ra ngoài, do có rất nhiều đại nhân vật ở trong Thần Thành, nên bọn họ cũng không muốn trở thành tiêu điểm chú ý cho mọi người.
Đại nhân vật của hoàng triều bất hủ tại Trung Châu, các đại Thánh chủ của Đông Hoang, Thánh tăng của Tây Mạc, tất cả đều đang ở trong Thần Thành chưa rời đi, nếu mà quá mức kiêu ngạo thì e rằng rất có thể sẽ bị mấy người này bắt lấy vào tay.
Mặc dù vậy, trong những ngày này vẫn có rất nhiều người bàn luận về hắn, người có thể lấy được Cổ Thần Dược, làm sao có thể bị bỏ qua được.
Dù hắn chưa đi ra ngoài, nhưng trong mấy ngày này danh tiếng Diệp Phàm tại Thần Thành vẫn rất lớn, hễ nói tới Nguyên Thuật và đổ thạch thì đều nhắc tới tên hắn.
Chưa tới bảy ngày, các nhân vật thần bí tới thánh thành này đã rất nhiều rồi, bách gia chư tử tại Trung Châu, các đại giáo chủ đều xuất hiện, thật sự khiến người ta phải chấn động trong lòng.
Rõ ràng, bọn họ quyết tâm đoạt được truyền thừa của Vô Thủy Đại đế, do đó mới vượt qua hư không tới Thần Thành này.
Nhất thời cả Đông Hoang chấn động, ngay cả các Thánh địa đều có người tới đây, do Trung Châu quá cường đại, không thể không khiến cho kẻ khác đề phòng.
Mỗi đại giáo chủ của bách gia chư tử tại Trung Châu đều tự mình tới, khiến cho ngay cả các đại Thánh địa của Đông Hoang cũng cảm giác ăn không tiêu, áp lực cạnh tranh đột nhiên tăng mạnh.
Không nghi ngờ gì nữa, lần tấn công Tử Sơn thứ ba chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Nửa tháng sau, rốt cuộc rất nhiều đại nhân vật lần lượt rời đi, tiến tới Tử Sơn, chuẩn bị cho việc tiến công tiếp theo.
Trong nửa tháng này, một thiên tài Nguyên Thuật bỗng nhiên trở nên vô cùng nổi tiếng.
Thác Bạt Xương trở nên rất nổi tiếng tại Thần Thành, trong hơn mười ngày này, hắn đã ra tay ba lần, biểu diễn Nguyên Thuật kinh người.
Trong các thạch phường Thánh địa, mấy tên Nguyên sư phụ tóc đã bạc trắng đều hướng hắn thỉnh giáo, nghe hắn giảng dạy.
-o0o-
Chương trước Chương tiếp
Loading...