Già Thiên
Chương 279: Bí Chữ “Giai” Vô Song
Trong tiểu thế giới màu bạc, Diệp Phàm hóa thân thành một đại đỉnh, xung quanh đỉnh có sương mù và khí tức đại đạo lưu chuyển. Đại đỉnh từ trên trời cao giáng xuống, chấn nát Bàng Bác.
"Keng"
Hắc Hoàng đánh tới, thần chuông trên đỉnh đầu phát ra những âm chuông du dương, ánh sáng màu vàng rủ xuống rồi tràn tới những mảnh nhỏ thần thức của Bàng Bác, bắt đầu tiêu diệt đối phương. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Keng"
Cho dù Bàng Bác có mạnh hơn nữa thì cũng không chịu nổi, thần thức của hắn rung động liên tục một hồi rồi có một phần bị hóa thành bụi bay ngay tại chỗ.
"Ầm:
Đại đỉnh to lớn cổ xưa giống như một ngọn núi lớn bất hủ, cứ mỗi lúc nó áp xuống là không gian màu bạc lại nứt vỡ ra.
Thần thức của Bàng Bác không thể nào chịu nổi, cũng không thể thuấn di được. Hắn đã bị đại đỉnh này trấn áp ở ngay dưới, thần thức mạnh mẽ bị chấn trụ rồi.
Cửu Bí là cổ thuật thần bí nhất ở Đông Hoang, không biết do người nào sáng tạo ra. Mỗi một bí đều cường đại vô song, đại biểu cho một lĩnh vực cực hạn.
Bí chữ "Giai" trong Cửu Bí lại càng không thể đo lường được, chỉ cần sử dụng thành công là tốc độ, chiến lực, thần thức...tất cả đều tăng từ gấp ba cho đến gấp mười lần.
Đây là một loại thần thuật không thể nào tin được, nhưng tác dụng đáng sợ của nó lại là có thật, làm cho những thiên tài tu luyện cổ kinh cũng phải kiêng kỵ.
Vào giờ khắc này Diệp Phàm đã thi triển bí thuật này đến cực hạn, tất cả năng lực đều tăng lên gấp mười lần, thậm chí thần thức của hắn còn có thể so sánh được với Đại Năng. Sau khi hóa thân thành đỉnh để trấn áp, hắn làm cho Bàng Bác không thể nào phản kháng được.
- Khi nãy ngươi đánh bổn Hoàng cảm thấy rất thoải mái đúng không? Tiêu diệt không ít thần thức của ta, bây giờ phải đến ta báo đáp lại chứ!
Hắc Hoàng cắn răng, điên cuồng khu sử thần chuông hoàng kim.
Tiếng chuông dằng dặc vang lên không lứt, dao động mạnh mẽ đến nỗi có những tia sáng màu vàng truyền ra. Trông những tia sáng này rất nhu hòa, nhưng thực ra chúng còn sắc bén đáng sợ hơn cả thần đao.
Ánh sáng màu vàng chảy ra ngoài như thủy triều, tựa như biển rộng muốn gầm thét, bao phủ cả Bàng Bác lại. Chuông lớn không ngừng chấn động vang lên, làm cho cả không gian màu bạc lung lay dữ dội.
Thần niệm của Bàng Bác nhanh chóng ảm đạm đi. Bị đại đỉnh trấn trụ, rồi bị chuông lớn gây sức ép, dưới lực lượng áp chế tuyệt đối như vậy, thần thức của hắn không ngừng bị luyện hóa trở thành bụi bay.
Trong nháy mắt, thần thức màu bạc đã biến mất thêm một phần nữa, nếu cứ tiếp tục như thế thì kết quả của hắn chắc chắn là biến thành tro bụi.
- Lùi!
Ngay lúc này, đột nhiên Diệp Phàm hét lớn lên.
Bí thuật chữ "Giai" trong Cửu Bí, một khi vận chuyển bí thuật này thành công thì người sử dụng sẽ có được sức mạnh vô song, nhưng nó lại bị hạn chế bởi thời gian: sau khi đánh ra được mấy chiêu mạnh nhất, tất cả sức mạnh sẽ biến mất không thấy gì nữa.
"Boong"
Tiếng chuông dằng dặc lại vang lên, Hắc Hoàng hóa thành một tia ánh sáng đen lui ra bên ngoài, Diệp Phàm cũng hóa thành hình người rồi lui về sau, được thần chuông của Hắc Hoàng bảo hộ.
- A...
Bàng Bác gây dựng lại thân thể của mình, không nhịn được rống to lên một tiếng. Thần thức cường đại cứ như sóng biển vỗ bờ, phát ra những âm thanh vô cùng đinh tai nhức óc, toàn bộ đồ vật trong phương viên trăm trượng biến thành một mảnh hoang tàn.
- Cửu Bí...thật không ngờ ngươi lại biết Cửu Bí!
Bàng Bác nghiến răng nghiến lợi, tuy sát khí hiện rõ trên mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra trong đấy còn có nỗi sợ hãi.
"Xoẹt"
Hắn đảo tay một cái, đóa hoa sen màu xanh như ngọc phỉ thúy kia bay trở về. Trông đóa hoa sen này thật mỏng manh, nhưng thật ra còn chắc chắn hơn cả gân rồng.
- Cổ thuật thần bí nhất Đông Hoang, sau khi bị hủy diệt thì đã phân tán khắp thiên hạ, có vài Bí đã hoàn toàn thất truyền, hiếm thấy xuất hiện trên thế gian...
Đôi mắt của Bàng Bác hơi lóe lên một chút, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Tay hắn cầm thần liên, chà nhẹ nhàng một cái, lập tức có một đạo ánh sáng màu xanh bay ra đánh tới thần chuông. Hắn quát to lên:
- Phá cho ta!
"Boong"
Chuông lớn màu vàng kia giống như bị một ngọn núi lớn đập mạnh vào vậy, rung động mãnh liệt. Sau đó có những tia sáng giống như sóng biển vỗ mạnh xuất hiện, không ngừng lan tràn ra tứ phương, không ngừng rung động.
- Chỉ là một đóa hoa sen màu xanh, nhưng lực công kích lại cường đại đến như vậy...
Hắc Hoàng biến sắc.
Bàng Bác cầm đóa hoa sen màu xanh trong tay, không ngừng quét tới. Từng tia sáng màu xanh lần lượt xuất hiện, uy thế to lớn kinh khủng, phảng phất như có thể xuyên qua cả sắt đá.
Mặc dù có thần chuông phòng hộ, nhưng cả Diệp Phàm và Hắc Hoàng đều bị dư kình đánh mạnh vào, khó chống đỡ lâu được nữa.
- Tiểu tử, ngươi nhanh lên đi!
Hắc Hoàng hối thúc Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm không đáp, bởi vì hắn đang tĩnh tâm ngưng thần. Thần thuật này phải vận chuyển hơn trăm lần thì mới được một lần thành công, có hối thúc nhanh hơn cũng không có tác dụng.
"Keng"
Bàng Bác cầm đóa hoa sen màu xanh kia, liên tục quét vào thần chuông màu vàng. Lực đạo hắn đánh vào càng lúc càng lớn, tựa như có thể đánh bay thần chuông bất cứ lúc nào.
- Yêu Đế cửu trảm - Tước Đoạt!
Đột nhiên Bàng Bác rống to lên một tiếng, rồi sử dụng một "trảm" khác trong Yêu Đế cửu trảm. Chính bí pháp này đã hút lấy bổn nguyên thần thức của Diệp Phàm và Hắc Hoàng, rồi giam cầm trong tiểu thế giới màu bạc này.
Lúc này hắn lại sử dụng một lần nữa, lập tức có một đạo ánh sáng màu bạc hiện ra bao quanh thần chuông hoàng kim lại, như muốn tước đoạt đi.
"Keng"
Thần chuông hoàng kim lay động, tản phát ánh sáng màu vàng chói mắt, nhưng vẫn không thể ngăn được bí pháp khủng khiếp này. Chuông lớn từ từ rời đi, sắp bị đoạt lấy.
"Xoẹt"
Bàng Bác và đóa hoa sen màu xanh trong tay hòa lại làm một, tản phát ánh sáng xanh lục ngất trời, trong suốt lấp lánh. Hắn đang mượn thần lực của binh khí, điều này cho thấy lúc sử dụng một "trảm" này của Yêu Đế cửu trảm, hắn đã cố gắng hết sức.
- Mau lên, ta không kiên trì được nữa đâu!
Hắc Hoàng lo lắng truyền âm.
Nếu như thần chuông bị đoạt đi, tất nhiên nó và Diệp Phàm sẽ gặp nguy hiểm. Một khi không còn phòng ngự nào thì hai người sẽ không thể ngăn được công kích Bàng Bác nữa, bí pháp Yêu Đế cửu trảm kia hoàn toàn đủ khả năng làm cho bọn họ hình thần câu diệt.
- Được rồi!
Diệp Phàm hét lớn.
"Ầm"
Rốt cuộc hắn đã vận chuyển được Bí chữ "Giai" trong Cửu Bí một lần nữa. Thần thức cường đại tràn ra bên ngoài, tản phát thần uy không gì sánh nổi. Diệp Phàm tập hợp thần thức lại thành một bàn tay to.
"Phốc"
Bàn tay to ấy bắt lấy thần chuông trở lại, sau đó Diệp Phàm lại sử dụng Đấu chiến thánh pháp, thôi động thần chuông này và thần thức cường đại cùng đánh tới Bàng Bác.
"Boong"
Một âm thanh giống như thần chuông của thiên đình thượng cổ vang lên vào sáng sớm, âm thanh vang vọng cuốn động bát phương. Từng luồng ánh sáng màu vàng điên cuồng phóng ra bên ngoài, bao phủ cả thế giới màu bạc lại.
Bàng Bác liền bị chấn bay ra bên ngoài, hắn không thể nào ngăn cản được lực lượng vô cùng mạnh mẽ này, cả người cũng bị chấn nát rồi.
Diệp Phàm nhanh chóng xông vào. Thời gian sử dụng bí thuật chữ "Giai" này có hạn, hắn phải nắm chặc cơ hội để tấn công.
"Keng"
Hắn thôi động thần chuông to lớn, liên tục đánh xuống. Tiếng chuông rung trời liên tục vang lên, ánh sáng vàng tỏa ra khắp nơi.
"Boong"
Bàng Bác gây dựng lại thân thể, cầm thần liên chống đỡ chuông lớn đang đánh xuống, nhưng hắn không thể làm gì được. Đối mắt với thần thức cường đại hơn hắn gấp mấy lần, dù hắn có thánh pháp vô thượng của Yêu Đế thì cũng không chịu nổi.
"Rầm"
Cả người hắn giống như bị một ngọn núi lớn đập trúng, chấn động bay ngược ra bên ngoài. Làn da bên ngoài nhanh chóng nứt nẻ, thoáng cái đã bị tiêu tán, chỉ còn một đóa hoa sen màu xanh huyền phù trên không trung.
Diệp Phàm trả chuông lớn lại cho Hắc Hoàng, rồi tiếp tục thi triển Đấu chiến thánh pháp phối hợp với Bí "Giai" trong Cửu Bí xông tới. Trông Diệp Phàm lúc này như một chiến thần giáng thế, cả người tỏa ánh sáng chói mắt, từ từ trấn áp tới.
"Keng"
Đóa hoa sen kia lay động, bao phủ lấy chút thần thức bể tan tành trong không trung rồi xông tới một góc của thế giới màu bạc, dường như muốn thoát khỏi nơi này.
- Mau ngăn cản nó lại, không thể để nó bỏ chạy!
Hắc Hoàng kêu to, rồi vội vàng sử dụng chuông lớn ngăn cản đóa hoa sen màu xanh.
"Keng"
Trên đầu Diệp Phàm xuất hiện một cổ tháp chín tầng to lớn. Cổ tháp này nhanh chóng bay tới, trấn áp đóa hoa sen màu xanh ngay ở bên dưới.
"Boong"
Tiếng chuông dằng dặc lại vang lên, Hắc Hoàng đã xông tới rồi. Nó lấy thần chuông hoàng kim trấn trụ đóa hoa sen màu xanh này, làm cho đóa hoa sen này khó lay động được nữa.
- Thu!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, cổ tháp chín tầng lập tức biến lớn hơn, rồi thu tất cả thần thức của Bàng Bác trong này vào. Toàn thân cổ tháp sáng lên, bắt đầu luyện hóa thần thức ở bên trong.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong hư không, không nhúc nhích chút nào, đối mặt với hắn là cổ tháp to lớn. Hắn muốn nhân cơ hội để giết chết lão yêu chiếm lấy thân thể Bàng Bác.
"Ầm"
Cổ tháp chấn động mãnh liệt, Bàng Bác liên tục sử dụng sát chiêu tấn công cổ tháp để trốn ra ngoài. Đây là thời khắc sống chết quan trọng, thậm chí hắn còn không tiếc thiêu đốt thần thức.
- Lùi!
Diệp Phàm vừa luyện hóa được một bộ phận thần thức của Bàng Bác liền bay ngược ra sau, Hắc Hoàng hiểu ý, vội vàng dùng thần chuông bảo vệ hắn.
Bàng Bác lại hóa ra người thật, sắc mặt vô cùng khó coi. Cho đến bây giờ, hắn đã tổn thất khoảng ba thành thần thức, nếu như kéo dài tiếp như vậy thì chắc chắn hắn phải chết.
"Xoẹt"
Hắn đảo nhẹ đóa hoa sen màu xanh trong tay một cái, tiểu thế giới màu bạc bị mở ra, không gian thần thức cũng nhanh chóng tan rã. Hắn không muốn tự lấy dây buộc mình nữa, quyết đoán thối lui khỏi nơi này.
Trong khu rừng, thân thể Bàng Bác vẫn ngồi xếp bằng bất động, đóa hoa sen màu xanh mang theo thần thức nhanh chóng xông tới thân thể, muốn tiến vào bên trong.
- Đuổi theo!
Diệp Phàm hét lớn, thần thức lập tức tràn ra bên ngoài như một con sông lớn màu vàng, nhanh chóng đuổi theo.
Hắc Hoàng cắn răng một cái, nó dùng thần chuông hoàng kim để truy đuổi.
"Xoẹt", "xoẹt", "xoẹt"...
Ba người bọn hắn lần lượt tiến vào ngay giữa trán của Bàng Bác, rồi xông thẳng vào thân thể. Từng thần thức lấp lánh tỏa sáng ngay ở bên trong.
- Các ngươi khinh người quá đáng!
Sát khí hiện rõ trên mặt Bàng Bác, hắn ta xoay người lại nhìn Diệp Phàm và Hắc Hoàng đang đuổi theo.
- Lão yêu ngươi mới là người khinh người quá đáng, lại đi chiếm lấy thân thể người khác!
Diệp Phàm hét lớn.
Mỗi một thân thể cũng là một thế giới riêng biệt, và đây cũng là báu vật thần bí nhất trên thế gian, có lẽ mỗi một tấc không gian bên trong thân thể đều có thể dung nạp được cả nhật nguyệt sơn hà. Tỷ như thức hải, đây là một không gian vô biên vô hạn, khi ba người tiến vào trong này thì có cảm giác như mình đang đối mặt với một khoảng tinh không rộng lớn.
- Ngươi đã phong ấn Bàng Bác bạn ta ở đâu?
Diệp Phàm quát hỏi.
- Trực tiếp giết chết hắn, phong ấn sẽ tự động giải khai!
Hắc Hoàng đằng đằng sát khí, nói một cách lạnh lẽo. Hôm nay nó đã bị lão yêu trước mắt này hành hạ quá nhiều, tất nhiên sẽ không mềm lòng bỏ qua.
Sắc mặt Bàng Bác cũng phát lạnh, đóa hoa sen đang cầm trong tay lặng yên bất động, nhưng lại tỏa ra một cỗ khí tức làm cho người ta phải kinh sợ.
Hắc Hoàng vội vàng khu sử thần niệm, lấy thần chuông hoàng kim ra bảo vệ thân thể, Diệp Phàm cũng trốn ở bên trong.
- Yêu Đế cửu trảm - Thần Thương!
Bàng Bác rống to lên một tiếng, thần thức mãnh liệt tràn ra ngoài như nước thủy triều dâng lên. Sau khi sử dụng chiêu này, thần thức của hắn cũng nhanh chóng mờ đi, có thể thấy chiêu này làm tiêu hao thần thức kinh người đến mức nào.
Từng đạo ánh sáng bạc mạnh mẽ như Chân Long liên tục bắn ra, bao phủ cả tiểu thế giới màu bạc này.
Vào giờ khắc này, Diệp Phàm và Hắc Hoàng đều sởn tóc gáy lên. Dường như thời gian đã ngừng lại, giống như bọn họ tiến vào trong thế giới vĩnh hằng, đây chính là bí thuật vô thượng chuyên dùng để công kích thần thức, có tên là - Thần Thương.
- Các ngươi...hủy diệt đi...
Bàng Bác cầm đóa hoa sen định vung lên, nhưng đột nhiên lời đang nói lại ngừng lại, thân thể run rẩy liên tục. Chiến đấu đến lúc này hắn đã không còn sức lực nữa, thậm chí còn không có sức để chống đỡ thân thể.
"Phốc"
Làn da của hắn nhanh chóng nứt nẻ ra, Yêu Đế cửu trảm - Thần Thương bị gián đoạn, không thể sử dụng được nữa.
Hắn cố gắng gây dựng lại thân thể, không cam lòng nói:
- Ta không thể sử dụng một "trảm" này được, nếu không, chắc chắn các ngươi sẽ biến thành tro bụi.
Diệp Phàm cả kinh trong lòng, cổ kinh do Đại Đế Yêu tộc khai sáng quả nhiên đáng sợ: Diệt Hình, Tước Đoạt, Thần Thương...tất cả đều là những bí pháp quỷ thần khó lường.
- Không trách được Yêu đế vạn năm trước có thể quét ngang thiên hạ, ngay cả chí bảo Trung Châu cũng đoạt lấy được.
Cổ kinh do Yêu Đế khai sáng ra chắc chắn đủ làm kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Không nói tới những thứ khác, chỉ riêng ba "trảm" đại yêu này sử dung đã đủ làm cho người ta kinh hãi.
- Chính hắn tự làm bị thương mình, có chết cũng không biết vì sao mình chết!
Nói xong câu này, Hắc Hoàng liền sử dụng chuông lớn, chủ động đánh tới phía trước.
"Ầm"
Cùng lúc đó, Diệp Phàm cũng sử dụng Cửu Bí lần thứ ba, thành công thi triển được Bí chữ "Giai", thần thức lập tức tràn ra ngoài như thủy triều dâng trào.
Hắn vận chuyển Đấu chiến thánh pháp đánh tan Bàng Bác, Hắc Hoàng bên kia cũng đã chế trụ được đóa hoa sen màu xanh.
Lần này không thể để cơ hội trôi qua như khi nãy nữa!
Khi nãy Bàng Bác bắt buộc sử dụng ra Yêu Đế cửu trảm - Thần Thương, nhưng bị thất bại, nên bản thân đã bị thương rất nặng. Lúc này, dưới thế công mạnh mẽ của Diệp Phàm, hắn đã không ngăn cản được nữa, bị nghiền nát trong nháy mắt.
"Ầm"
Diệp Phàm hóa thành một đại đỉnh to lớn, thu toàn bộ thần thức bị vỡ nát vào bên trong, bắt đầu luyện hóa!
- Đừng có luyện hóa hắn thành tro bụi đó, nếu không, cổ kinh Yêu Đế cũng biến mất đi.
Hắc Hoàng kêu to.
- Diệp Phàm, là ngươi sao?
Bỗng nhiên có một đạo thần niệm từ sâu trong thức hải này truyền tới.
- Bàng Bác!
Diệp Phàm chấn động trong lòng, hắn biết đây mới Bàng Bác bạn của mình.
"Keng"
Hắc Hoàng đánh tới, thần chuông trên đỉnh đầu phát ra những âm chuông du dương, ánh sáng màu vàng rủ xuống rồi tràn tới những mảnh nhỏ thần thức của Bàng Bác, bắt đầu tiêu diệt đối phương. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Keng"
Cho dù Bàng Bác có mạnh hơn nữa thì cũng không chịu nổi, thần thức của hắn rung động liên tục một hồi rồi có một phần bị hóa thành bụi bay ngay tại chỗ.
"Ầm:
Đại đỉnh to lớn cổ xưa giống như một ngọn núi lớn bất hủ, cứ mỗi lúc nó áp xuống là không gian màu bạc lại nứt vỡ ra.
Thần thức của Bàng Bác không thể nào chịu nổi, cũng không thể thuấn di được. Hắn đã bị đại đỉnh này trấn áp ở ngay dưới, thần thức mạnh mẽ bị chấn trụ rồi.
Cửu Bí là cổ thuật thần bí nhất ở Đông Hoang, không biết do người nào sáng tạo ra. Mỗi một bí đều cường đại vô song, đại biểu cho một lĩnh vực cực hạn.
Bí chữ "Giai" trong Cửu Bí lại càng không thể đo lường được, chỉ cần sử dụng thành công là tốc độ, chiến lực, thần thức...tất cả đều tăng từ gấp ba cho đến gấp mười lần.
Đây là một loại thần thuật không thể nào tin được, nhưng tác dụng đáng sợ của nó lại là có thật, làm cho những thiên tài tu luyện cổ kinh cũng phải kiêng kỵ.
Vào giờ khắc này Diệp Phàm đã thi triển bí thuật này đến cực hạn, tất cả năng lực đều tăng lên gấp mười lần, thậm chí thần thức của hắn còn có thể so sánh được với Đại Năng. Sau khi hóa thân thành đỉnh để trấn áp, hắn làm cho Bàng Bác không thể nào phản kháng được.
- Khi nãy ngươi đánh bổn Hoàng cảm thấy rất thoải mái đúng không? Tiêu diệt không ít thần thức của ta, bây giờ phải đến ta báo đáp lại chứ!
Hắc Hoàng cắn răng, điên cuồng khu sử thần chuông hoàng kim.
Tiếng chuông dằng dặc vang lên không lứt, dao động mạnh mẽ đến nỗi có những tia sáng màu vàng truyền ra. Trông những tia sáng này rất nhu hòa, nhưng thực ra chúng còn sắc bén đáng sợ hơn cả thần đao.
Ánh sáng màu vàng chảy ra ngoài như thủy triều, tựa như biển rộng muốn gầm thét, bao phủ cả Bàng Bác lại. Chuông lớn không ngừng chấn động vang lên, làm cho cả không gian màu bạc lung lay dữ dội.
Thần niệm của Bàng Bác nhanh chóng ảm đạm đi. Bị đại đỉnh trấn trụ, rồi bị chuông lớn gây sức ép, dưới lực lượng áp chế tuyệt đối như vậy, thần thức của hắn không ngừng bị luyện hóa trở thành bụi bay.
Trong nháy mắt, thần thức màu bạc đã biến mất thêm một phần nữa, nếu cứ tiếp tục như thế thì kết quả của hắn chắc chắn là biến thành tro bụi.
- Lùi!
Ngay lúc này, đột nhiên Diệp Phàm hét lớn lên.
Bí thuật chữ "Giai" trong Cửu Bí, một khi vận chuyển bí thuật này thành công thì người sử dụng sẽ có được sức mạnh vô song, nhưng nó lại bị hạn chế bởi thời gian: sau khi đánh ra được mấy chiêu mạnh nhất, tất cả sức mạnh sẽ biến mất không thấy gì nữa.
"Boong"
Tiếng chuông dằng dặc lại vang lên, Hắc Hoàng hóa thành một tia ánh sáng đen lui ra bên ngoài, Diệp Phàm cũng hóa thành hình người rồi lui về sau, được thần chuông của Hắc Hoàng bảo hộ.
- A...
Bàng Bác gây dựng lại thân thể của mình, không nhịn được rống to lên một tiếng. Thần thức cường đại cứ như sóng biển vỗ bờ, phát ra những âm thanh vô cùng đinh tai nhức óc, toàn bộ đồ vật trong phương viên trăm trượng biến thành một mảnh hoang tàn.
- Cửu Bí...thật không ngờ ngươi lại biết Cửu Bí!
Bàng Bác nghiến răng nghiến lợi, tuy sát khí hiện rõ trên mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra trong đấy còn có nỗi sợ hãi.
"Xoẹt"
Hắn đảo tay một cái, đóa hoa sen màu xanh như ngọc phỉ thúy kia bay trở về. Trông đóa hoa sen này thật mỏng manh, nhưng thật ra còn chắc chắn hơn cả gân rồng.
- Cổ thuật thần bí nhất Đông Hoang, sau khi bị hủy diệt thì đã phân tán khắp thiên hạ, có vài Bí đã hoàn toàn thất truyền, hiếm thấy xuất hiện trên thế gian...
Đôi mắt của Bàng Bác hơi lóe lên một chút, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Tay hắn cầm thần liên, chà nhẹ nhàng một cái, lập tức có một đạo ánh sáng màu xanh bay ra đánh tới thần chuông. Hắn quát to lên:
- Phá cho ta!
"Boong"
Chuông lớn màu vàng kia giống như bị một ngọn núi lớn đập mạnh vào vậy, rung động mãnh liệt. Sau đó có những tia sáng giống như sóng biển vỗ mạnh xuất hiện, không ngừng lan tràn ra tứ phương, không ngừng rung động.
- Chỉ là một đóa hoa sen màu xanh, nhưng lực công kích lại cường đại đến như vậy...
Hắc Hoàng biến sắc.
Bàng Bác cầm đóa hoa sen màu xanh trong tay, không ngừng quét tới. Từng tia sáng màu xanh lần lượt xuất hiện, uy thế to lớn kinh khủng, phảng phất như có thể xuyên qua cả sắt đá.
Mặc dù có thần chuông phòng hộ, nhưng cả Diệp Phàm và Hắc Hoàng đều bị dư kình đánh mạnh vào, khó chống đỡ lâu được nữa.
- Tiểu tử, ngươi nhanh lên đi!
Hắc Hoàng hối thúc Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm không đáp, bởi vì hắn đang tĩnh tâm ngưng thần. Thần thuật này phải vận chuyển hơn trăm lần thì mới được một lần thành công, có hối thúc nhanh hơn cũng không có tác dụng.
"Keng"
Bàng Bác cầm đóa hoa sen màu xanh kia, liên tục quét vào thần chuông màu vàng. Lực đạo hắn đánh vào càng lúc càng lớn, tựa như có thể đánh bay thần chuông bất cứ lúc nào.
- Yêu Đế cửu trảm - Tước Đoạt!
Đột nhiên Bàng Bác rống to lên một tiếng, rồi sử dụng một "trảm" khác trong Yêu Đế cửu trảm. Chính bí pháp này đã hút lấy bổn nguyên thần thức của Diệp Phàm và Hắc Hoàng, rồi giam cầm trong tiểu thế giới màu bạc này.
Lúc này hắn lại sử dụng một lần nữa, lập tức có một đạo ánh sáng màu bạc hiện ra bao quanh thần chuông hoàng kim lại, như muốn tước đoạt đi.
"Keng"
Thần chuông hoàng kim lay động, tản phát ánh sáng màu vàng chói mắt, nhưng vẫn không thể ngăn được bí pháp khủng khiếp này. Chuông lớn từ từ rời đi, sắp bị đoạt lấy.
"Xoẹt"
Bàng Bác và đóa hoa sen màu xanh trong tay hòa lại làm một, tản phát ánh sáng xanh lục ngất trời, trong suốt lấp lánh. Hắn đang mượn thần lực của binh khí, điều này cho thấy lúc sử dụng một "trảm" này của Yêu Đế cửu trảm, hắn đã cố gắng hết sức.
- Mau lên, ta không kiên trì được nữa đâu!
Hắc Hoàng lo lắng truyền âm.
Nếu như thần chuông bị đoạt đi, tất nhiên nó và Diệp Phàm sẽ gặp nguy hiểm. Một khi không còn phòng ngự nào thì hai người sẽ không thể ngăn được công kích Bàng Bác nữa, bí pháp Yêu Đế cửu trảm kia hoàn toàn đủ khả năng làm cho bọn họ hình thần câu diệt.
- Được rồi!
Diệp Phàm hét lớn.
"Ầm"
Rốt cuộc hắn đã vận chuyển được Bí chữ "Giai" trong Cửu Bí một lần nữa. Thần thức cường đại tràn ra bên ngoài, tản phát thần uy không gì sánh nổi. Diệp Phàm tập hợp thần thức lại thành một bàn tay to.
"Phốc"
Bàn tay to ấy bắt lấy thần chuông trở lại, sau đó Diệp Phàm lại sử dụng Đấu chiến thánh pháp, thôi động thần chuông này và thần thức cường đại cùng đánh tới Bàng Bác.
"Boong"
Một âm thanh giống như thần chuông của thiên đình thượng cổ vang lên vào sáng sớm, âm thanh vang vọng cuốn động bát phương. Từng luồng ánh sáng màu vàng điên cuồng phóng ra bên ngoài, bao phủ cả thế giới màu bạc lại.
Bàng Bác liền bị chấn bay ra bên ngoài, hắn không thể nào ngăn cản được lực lượng vô cùng mạnh mẽ này, cả người cũng bị chấn nát rồi.
Diệp Phàm nhanh chóng xông vào. Thời gian sử dụng bí thuật chữ "Giai" này có hạn, hắn phải nắm chặc cơ hội để tấn công.
"Keng"
Hắn thôi động thần chuông to lớn, liên tục đánh xuống. Tiếng chuông rung trời liên tục vang lên, ánh sáng vàng tỏa ra khắp nơi.
"Boong"
Bàng Bác gây dựng lại thân thể, cầm thần liên chống đỡ chuông lớn đang đánh xuống, nhưng hắn không thể làm gì được. Đối mắt với thần thức cường đại hơn hắn gấp mấy lần, dù hắn có thánh pháp vô thượng của Yêu Đế thì cũng không chịu nổi.
"Rầm"
Cả người hắn giống như bị một ngọn núi lớn đập trúng, chấn động bay ngược ra bên ngoài. Làn da bên ngoài nhanh chóng nứt nẻ, thoáng cái đã bị tiêu tán, chỉ còn một đóa hoa sen màu xanh huyền phù trên không trung.
Diệp Phàm trả chuông lớn lại cho Hắc Hoàng, rồi tiếp tục thi triển Đấu chiến thánh pháp phối hợp với Bí "Giai" trong Cửu Bí xông tới. Trông Diệp Phàm lúc này như một chiến thần giáng thế, cả người tỏa ánh sáng chói mắt, từ từ trấn áp tới.
"Keng"
Đóa hoa sen kia lay động, bao phủ lấy chút thần thức bể tan tành trong không trung rồi xông tới một góc của thế giới màu bạc, dường như muốn thoát khỏi nơi này.
- Mau ngăn cản nó lại, không thể để nó bỏ chạy!
Hắc Hoàng kêu to, rồi vội vàng sử dụng chuông lớn ngăn cản đóa hoa sen màu xanh.
"Keng"
Trên đầu Diệp Phàm xuất hiện một cổ tháp chín tầng to lớn. Cổ tháp này nhanh chóng bay tới, trấn áp đóa hoa sen màu xanh ngay ở bên dưới.
"Boong"
Tiếng chuông dằng dặc lại vang lên, Hắc Hoàng đã xông tới rồi. Nó lấy thần chuông hoàng kim trấn trụ đóa hoa sen màu xanh này, làm cho đóa hoa sen này khó lay động được nữa.
- Thu!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, cổ tháp chín tầng lập tức biến lớn hơn, rồi thu tất cả thần thức của Bàng Bác trong này vào. Toàn thân cổ tháp sáng lên, bắt đầu luyện hóa thần thức ở bên trong.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong hư không, không nhúc nhích chút nào, đối mặt với hắn là cổ tháp to lớn. Hắn muốn nhân cơ hội để giết chết lão yêu chiếm lấy thân thể Bàng Bác.
"Ầm"
Cổ tháp chấn động mãnh liệt, Bàng Bác liên tục sử dụng sát chiêu tấn công cổ tháp để trốn ra ngoài. Đây là thời khắc sống chết quan trọng, thậm chí hắn còn không tiếc thiêu đốt thần thức.
- Lùi!
Diệp Phàm vừa luyện hóa được một bộ phận thần thức của Bàng Bác liền bay ngược ra sau, Hắc Hoàng hiểu ý, vội vàng dùng thần chuông bảo vệ hắn.
Bàng Bác lại hóa ra người thật, sắc mặt vô cùng khó coi. Cho đến bây giờ, hắn đã tổn thất khoảng ba thành thần thức, nếu như kéo dài tiếp như vậy thì chắc chắn hắn phải chết.
"Xoẹt"
Hắn đảo nhẹ đóa hoa sen màu xanh trong tay một cái, tiểu thế giới màu bạc bị mở ra, không gian thần thức cũng nhanh chóng tan rã. Hắn không muốn tự lấy dây buộc mình nữa, quyết đoán thối lui khỏi nơi này.
Trong khu rừng, thân thể Bàng Bác vẫn ngồi xếp bằng bất động, đóa hoa sen màu xanh mang theo thần thức nhanh chóng xông tới thân thể, muốn tiến vào bên trong.
- Đuổi theo!
Diệp Phàm hét lớn, thần thức lập tức tràn ra bên ngoài như một con sông lớn màu vàng, nhanh chóng đuổi theo.
Hắc Hoàng cắn răng một cái, nó dùng thần chuông hoàng kim để truy đuổi.
"Xoẹt", "xoẹt", "xoẹt"...
Ba người bọn hắn lần lượt tiến vào ngay giữa trán của Bàng Bác, rồi xông thẳng vào thân thể. Từng thần thức lấp lánh tỏa sáng ngay ở bên trong.
- Các ngươi khinh người quá đáng!
Sát khí hiện rõ trên mặt Bàng Bác, hắn ta xoay người lại nhìn Diệp Phàm và Hắc Hoàng đang đuổi theo.
- Lão yêu ngươi mới là người khinh người quá đáng, lại đi chiếm lấy thân thể người khác!
Diệp Phàm hét lớn.
Mỗi một thân thể cũng là một thế giới riêng biệt, và đây cũng là báu vật thần bí nhất trên thế gian, có lẽ mỗi một tấc không gian bên trong thân thể đều có thể dung nạp được cả nhật nguyệt sơn hà. Tỷ như thức hải, đây là một không gian vô biên vô hạn, khi ba người tiến vào trong này thì có cảm giác như mình đang đối mặt với một khoảng tinh không rộng lớn.
- Ngươi đã phong ấn Bàng Bác bạn ta ở đâu?
Diệp Phàm quát hỏi.
- Trực tiếp giết chết hắn, phong ấn sẽ tự động giải khai!
Hắc Hoàng đằng đằng sát khí, nói một cách lạnh lẽo. Hôm nay nó đã bị lão yêu trước mắt này hành hạ quá nhiều, tất nhiên sẽ không mềm lòng bỏ qua.
Sắc mặt Bàng Bác cũng phát lạnh, đóa hoa sen đang cầm trong tay lặng yên bất động, nhưng lại tỏa ra một cỗ khí tức làm cho người ta phải kinh sợ.
Hắc Hoàng vội vàng khu sử thần niệm, lấy thần chuông hoàng kim ra bảo vệ thân thể, Diệp Phàm cũng trốn ở bên trong.
- Yêu Đế cửu trảm - Thần Thương!
Bàng Bác rống to lên một tiếng, thần thức mãnh liệt tràn ra ngoài như nước thủy triều dâng lên. Sau khi sử dụng chiêu này, thần thức của hắn cũng nhanh chóng mờ đi, có thể thấy chiêu này làm tiêu hao thần thức kinh người đến mức nào.
Từng đạo ánh sáng bạc mạnh mẽ như Chân Long liên tục bắn ra, bao phủ cả tiểu thế giới màu bạc này.
Vào giờ khắc này, Diệp Phàm và Hắc Hoàng đều sởn tóc gáy lên. Dường như thời gian đã ngừng lại, giống như bọn họ tiến vào trong thế giới vĩnh hằng, đây chính là bí thuật vô thượng chuyên dùng để công kích thần thức, có tên là - Thần Thương.
- Các ngươi...hủy diệt đi...
Bàng Bác cầm đóa hoa sen định vung lên, nhưng đột nhiên lời đang nói lại ngừng lại, thân thể run rẩy liên tục. Chiến đấu đến lúc này hắn đã không còn sức lực nữa, thậm chí còn không có sức để chống đỡ thân thể.
"Phốc"
Làn da của hắn nhanh chóng nứt nẻ ra, Yêu Đế cửu trảm - Thần Thương bị gián đoạn, không thể sử dụng được nữa.
Hắn cố gắng gây dựng lại thân thể, không cam lòng nói:
- Ta không thể sử dụng một "trảm" này được, nếu không, chắc chắn các ngươi sẽ biến thành tro bụi.
Diệp Phàm cả kinh trong lòng, cổ kinh do Đại Đế Yêu tộc khai sáng quả nhiên đáng sợ: Diệt Hình, Tước Đoạt, Thần Thương...tất cả đều là những bí pháp quỷ thần khó lường.
- Không trách được Yêu đế vạn năm trước có thể quét ngang thiên hạ, ngay cả chí bảo Trung Châu cũng đoạt lấy được.
Cổ kinh do Yêu Đế khai sáng ra chắc chắn đủ làm kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Không nói tới những thứ khác, chỉ riêng ba "trảm" đại yêu này sử dung đã đủ làm cho người ta kinh hãi.
- Chính hắn tự làm bị thương mình, có chết cũng không biết vì sao mình chết!
Nói xong câu này, Hắc Hoàng liền sử dụng chuông lớn, chủ động đánh tới phía trước.
"Ầm"
Cùng lúc đó, Diệp Phàm cũng sử dụng Cửu Bí lần thứ ba, thành công thi triển được Bí chữ "Giai", thần thức lập tức tràn ra ngoài như thủy triều dâng trào.
Hắn vận chuyển Đấu chiến thánh pháp đánh tan Bàng Bác, Hắc Hoàng bên kia cũng đã chế trụ được đóa hoa sen màu xanh.
Lần này không thể để cơ hội trôi qua như khi nãy nữa!
Khi nãy Bàng Bác bắt buộc sử dụng ra Yêu Đế cửu trảm - Thần Thương, nhưng bị thất bại, nên bản thân đã bị thương rất nặng. Lúc này, dưới thế công mạnh mẽ của Diệp Phàm, hắn đã không ngăn cản được nữa, bị nghiền nát trong nháy mắt.
"Ầm"
Diệp Phàm hóa thành một đại đỉnh to lớn, thu toàn bộ thần thức bị vỡ nát vào bên trong, bắt đầu luyện hóa!
- Đừng có luyện hóa hắn thành tro bụi đó, nếu không, cổ kinh Yêu Đế cũng biến mất đi.
Hắc Hoàng kêu to.
- Diệp Phàm, là ngươi sao?
Bỗng nhiên có một đạo thần niệm từ sâu trong thức hải này truyền tới.
- Bàng Bác!
Diệp Phàm chấn động trong lòng, hắn biết đây mới Bàng Bác bạn của mình.