Già Thiên
Chương 23: Trong Quan tài
Trong bóng tối, có tiếng người khóc rất khẽ, thân hình run lẩy bẩy, vừa nhắm mắt, cái trán bị xuyên thủng lại hiện ra, huyết hoa tung tóe, hình ảnh óc chảy ra rất đáng sợ, giống như 1 cơn ác mộng, hoặc như U linh, liên tục hiện ra trong lòng.
Khó có thể quên được cảnh tượng bạn học mình chết thảm, huyết hoa thê lương, khi chết cũng không cách nào nhắm mắt, biểu thị sự tuyệt vọng không cảm lòng, hình ảnh của những người trẻ tuổi, thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt, 13 sinh mệnh tràn đầy sức sống, chỉ trong 1 ngày đã vĩnh viễn ra đi.
Lúc này, tuy đã tạm thời an toàn, nhưng rất nhiều người không cách nào bình tĩnh được, thậm chí càng thêm sợ hãi, bạn học chết thảm, Cá Sấu Thần dữ tợn, thỉnh thoảng xuất hiện trong trái tim, có thể trong kiếp này rất khó có thể quên được.
Trong quan tài lớn bằng đồng thau đen đặc, có âm thanh của bạn nữ khóc nức nở, có tiếng thở dài của các bạn nam, tuy rằng trốn thoát, thế nhưng con đường phía trước rất mù mịt, khó có thể dự liệu.
Cửu Long kéo quan tài, sẽ đến nơi nào, chọn nơi đâu làm bến đỗ, có phải nơi đó là thiên đường, chứa đựng sự tươi đẹp mà ta chưa bao giờ nhìn thấy, hay là khổ hải vô biên, đang tiến dần theo con đường cổ xưa mà Thần đã từng đi? Nơi chúng thần tụ hội, đó là một nơi như thế nào...
Rất lâu sau, trong quan tài mới yên tĩnh trở lại, theo cách tính thời gian trên Địa Cầu, bây giờ đã là đêm khuya, mọi người mệt mỏi không chịu nổi, tinh thần uể oải, tất cả dần dần thiếp đi.
Không ít người, khi đã bước chân vào giấc mộng, vẫn còn sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy di vật của Thần, như là để tiếp thêm sự tin tưởng cho bản thân.
Đây là một đêm rất chật vật, mọi người đều ngủ không ngon, thỉnh thoảng lại bị ác mộng làm tỉnh giấc, thậm chí không ít nữ sinh còn khóc thét lên sau đó tỉnh dậy, không phải các bạn ấy nhu nhược, mà những điều gặp phải vô cùng đáng sợ.
Rất nhiều chuyện cho dù thật hay giả, dù có nghe nói, cũng đã kinh khủng rồi, nhưng chỉ coi là một chuyện xưa. Nếu tự mình trải qua, thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Tất cả những nam, nữ sinh này, đều là người thành phố, quen cuộc sống an nhàn, khi gặp phải những chuyện thảm liệt như thế này, đây chính là một loại đả kích không thể tưởng tượng.
Tận mắt nhìn thấy yêu ma trong truyền thuyết, cắn nuốt thi thể bạn học, người ở bên cạnh mình lại là một người chết, thử hỏi làm sao không sợ hãi?
Ngay cả Bàng Bác là một người rất thoải mái, nhưng cũng không ngủ được, không phải trong lòng sợ hãi, mà là bị người xung quanh thỉnh thoảng làm tỉnh giấc.
Diệp Phàm cũng như hắn, rất khó đi vào ngủ được, người ở bên cạnh thỉnh thoảng nói mê, hoặc gào thét khi gặp ác mộng, làm cho hắn rất khó ngủ.
Chỉ khoảng 5, 6h ngắn ngủ qua đi, đa số mọi người đã tỉnh giấc, lại qua 2h tiếp theo, trong lòng mọi người mới bình tĩnh trở lại.
Lúc này, không biết chiếc quan tài bằng đồng thau đã đến nơi nào trong vũ trụ, mọi người chuyển sang lo lắng vấn đề hiện thực.
Quan quách đồng vô cùng vững vàng, không một chút nào rung động, giống như đã dừng lại trong tinh vực, có trạm tiếp theo hay không? Hay là, sẽ vĩnh viễn phiêu hành trong vũ trụ vô tận.
"Chúng ta sẽ tới một nơi như thế nào?"
Khi đã khóc xong, đã phát tiết tâm tình, thì những bạn nữ cũng đang lo lắng đến vấn đề này.
"Sẽ đến nơi chúng thần hội tụ hay sao?"
Tinh không cổ lộ được tổ tiên khai sáng, có thể ở 1 thế giới thần bí xa xôi phía trước, sẽ gặp được sự tồn tại của Thần.
"Thần thực sự tồn tại sao? Chúng ta đã nhìn thấy Cửu Long kéo quan tài, nhìn thấy Đại Lôi Âm tự trong truyền thuyết, nhìn thấy Cá Sấu Chúa trong thần thoại, không có lý do gì mà không tin. Thế nhưng, ta vẫn rất khó tiếp nhận sự thức này, theo suy nghĩ của ta, Thần có thể chỉ là một chủng tộc, giống như chúng ta ở trên Địa Cầu."
Là 1 người hiện đại, hầu như tất cả đều không tin Thần có thật, khi nghe Vương Tử Văn nói vậy, khiến mọi người dễ đồng tình.
"Hay là, Thần cũng không xa lạ gì với chung ta cả, có thể do kết quả tiến hóa của nhân loại, rất có khả năng là người cổ đại mà chúng ta đã nghe nói đến."
"Cho dù là tiến hóa, hay là một chủng tộc đặc thù, chúng ta cũng không thể phủ nhận, đúng là có thần linh tồn tại, mà thượng cổ tiên dân đã từng tiếp xúc với họ."
Trên Đỉnh Thái sơn có Ngũ sắc tế đàn, là do Thượng Cổ tiên dân dựng lên, từ rất lâu trước, Tam Hoàng ngũ Đế, 72 vị đế vương đã chọn Thái Sơn làm nơi " Phong thiện", việc này cũng đã chứng minh rõ điều đó rồi.
"Hay, Thần là tổ tiên của chúng ta..."
Tam Hoàng Ngũ Đế chính là thần linh từ thời thượng cổ, trong truyền thuyết nói họ chính là Thần, như vậy có thể tưởng tượng, việc "phong thiện" ở Thái Sơn cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ, có rất nhiều khả năng.
Có thể, bọn họ bọn họ đang kêu gọi những sinh mệnh trong tinh không, truyền tin tức thần bí nào đó tới vũ trụ cô quạnh.. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có thể, bọn họ có khả năng phi thiên độn địa, bọn họ cảm thấy bị mặt đất ràng buộc, chật hẹp, bởi vậy bọn họ mới lên núi Thái sơn, rời khỏi Địa Cầu, tiến vào nơi xa xăm của Vũ trụ mênh mông.
Có thể, Địa Cầu chỉ là 1 trạm truyền tống, là nơi nghỉ chân ngắn ngủi của người hoặc Thần, bọn họ có tuổi thọ rất dài, cho lên du hành vũ trụ.
Có thể...
Ở thời cổ đại xa xôi, đã xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết rõ, tất cả đều chỉ là "Có thể", chỉ có một điều không thể phủ nhận, người thượng cổ đã mở được Tinh Không Chi môn, tiến vào vũ trụ xa xôi.
"Sao ngươi lại không nói lời nào?"
Thanh đồng cổ đăng đã tắt, bên trong quan tài đồng tối đen, mọi người chưa từng phân tán, ở rất xát nhau.
Ngay ở bên cạnh Diệp Phàm, bạn học kia dựa vào thành của chiếc quan tài, không lên tiếng, nên mọi người không chú ý tới hắn.
"Sao vậy, vẫn còn tức chuyện ta đánh ngươi?"
Bàng Bác rất bất mãn, cười lạnh nói:
"Ngươi thiếu chút nữa đem Diệp Phàm đẩy ra khỏi Ngũ sắc tế đàn, hại chết tính mạng của hắn, đánh ngươi một trận là tiện nghi cho ngươi rồi, nếu không đem ném ngươi vào trong lũ cá sấu cũng không có gì là quá đáng."
"Uy, dậy dậy, dậy nói chuyện đi." Một người bên cạnh đẩy hắn một cái.
Nhưng, khiến cho người ta không nghĩ tới, là người đó không có đáp lại, hơn nữa lại ngã ngửa trên mặt đất.
"Ngươi... Làm sao vậy?!"
Người đẩy hắn thất kinh, kinh sợ liên tục lùi về phía sau.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự khác thường, cho dù là ngủ say, bị đẩy ngã, cũng phải tỉnh. Nhưng mà, hắn vẫn không nhúc nhích, nằm im ở đó, giống như 1 cây khô.
"dậy dậy, mau tỉnh dậy!"
Bàng Bác tiến lên, đẩy đẩy hắn, thấy hắn còn không tỉnh, lại vỗ vỗ gương mặt hắn, bỗng nhiên cả kinh kêu lên:
"Da hắn rất lạnh, thân thể đã cứng đờ!"
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều có cảm giác sởn gai ốc, lạnh từ đầu đến chân, một dự cảm không tốt xuất hiện ở trong lòng bọn họ.
Diệp Phàm cảm giác sự tình vô cùng không ổn, đưa tay sờ mũi hắn, sau đó thất thần, nói:
"Chết rồi, đã ngừng thở từ lâu."
"Cái gì?!" Tất cả mọi người đều kinh sợ kêu lên.
Một người còn sống sờ sờ tại sao đột nhiên lại chết? Vừa nãy, hắn còn nói mê, bị ác mộng dằn vặt, bây giờ vô thanh vô tức mất đi tính mạng, thực sự là rất khả nghi.
Bên trong chiếc quan tài lớn bằng đồng thau, không khí trở nên rất khẩn trương, mọi người trong bóng tối đều thở hổn hển, cả người băng lãnh, việc này quá quái dị, không cách nào giải thích được, cho nên mọi người đều nắm chặt di vật của thần trong tay.
"Bật điện thoại di động lên, nhìn xem hắn vì sao mà chết?"
Diệp Phàm vừa nói vừa giơ điện thoại di động của chính mình, mượn ánh sáng yếu ớt về nhìn về phía trước.
Đó là một khuôn mặt trắng bệch, hai mắt trợn trừng, miệng hơ hán, có một ít máu từ miệng chảy ra.
"Thực sự chết rồi..."
Mọi người sợ hãi, việc đột nhiên tử vong khiến cho mọi người cảm thấy lạnh lẽo, giống như trong chiếc quan tài đồng có gì đó rất đáng sợ tồn tại.
Mấy bạn học gan lớn, bắt đầu kiểm tra toàn thân hắn, xem hắn chết vì nguyên nhân gì.
"Mau nhìn, cổ hắn..."
Cổ hắn tím bầm, hiện lên đầy vết máu, giống như bị người ta bóp chết, nhìn những dấu vết màu đỏ làm người khác kinh sợ.
"Quỷ... bên trong Quan tài đồng có quỷ!"
Một bạn nữ trong lòng sợ hãi, mở miệng kêu lên.
Nghe được câu nói ấy, không ít người cảm giác da đầu tê dại, những dấu vết màu hồng này rất giống dấu tay, dường như bị người ta bóp chết tươi.
Sự việc xảy ra trước mắt trong chiếc quan tài, càng khiến mọi người sợ hãi, hoài nghi, liên tưởng, chiếc quan tài giống như một cánh cửa địa ngục, khiến người ta rất sợ, rất nhiều người không tự chủ được lùi lại mấy bước về sau.
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, đưa tay sờ sờ yết hầu thi thể, phát hiện các khớp xương đều vỡ vụn, mềm nhũn, giống như da một con lợn, không có gì sần sùi cả. Những vết máu dính trên tay hắn, trông rất tà dị, làm người ta trong lòng phát lạnh.
"Không phải có quỷ, là bị người giết!"
Đúng lúc này, Lưu Vân Chí âm trầm thốt lên mấy câu nói, hắn lạnh lùng liếc về phía Diệp Phàm.
Bàng Bác thấy hắn liếc mắt về phía Diệp Phàm, liền trừng mắt nhìn hắn, nói:
"Ngươi có ý tứ gì?"
"Nhìn vết thương, là biết hắn bị bóp chết, ai có khả năng không 1 tiếng động làm được việc này?"
Lưu Vân Chí sắc mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm Diệp Phàm cùng Bàng Bác, nói:
"Chỉ có người ở gần hắn nhất, hơn nữa lực tay đặc biệt mới có thể làm được!"
Những này lời vừa nói ra khỏi miệng, thái độ đã rất rõ ràng, mũi thương đã chỉ trực tiếp vào Diệp Phàm, bởi vì hắn ở gần người chết, thể chất lại vượt xa người thường, lực tay vô cùng lớn, mọi người đều biết.
"Ngươi nói bậy!"
Bàng Bác tức giận, giơ tấm biển đồng Đại Lôi âm tự lên, muốn đập tới.
Lưu Vân Chí cười nhạt, nhìn hắn nói:
"Ngươi muốn giúp người khác giết người diệt khẩu hay sao?"
Diệp Phàm kéo Bàng Bác, ngăn sự kích động của hắn lại.
"Là Diệp Phàm, chính hắn đã giết người!"
Người nói chính là bạn học nữ đứng ở sau Lưu Vân Chí, mấy lần đã nói giúp hắn cùng Lý Trường Thanh, nói:
"Nhất định là Diệp Phàm, hắn muốn trả thù, trà thù mối hận suýt bị người khác đẩy ra khỏi tế đàn!"
Nghe được mấy câu này, những người khác thoáng cái liên tưởng đến chuyện xảy ra không lâu trước đó, có mấy người nhất thời lùi lại mấy bước về sau.
"Không sai, là Diệp Phàm, là hắn giết bạn học cùng lớp!"
Lý Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi, nói:
"Hắn nhất định có người ở bên hỗ trợ!"
Bàng Bác kích động, muốn tiến lên, đập cho hắn một trận.
"Ông "
Lưu Vân Chí giơ Kim Cương bảo xử trong tay, chấn động một tiếng, phát ra quang hoa yếu ớt.
Mọi người cả kinh, di vật của Thần trong tay bọn họ đã trở lại bình thường, không thể tỏa sáng nữa, mà Kim Cương Bảo xử của hắn vẫn còn thần lực, thực sự ngoài dự liệu của mọi người.
"Diệp Phàm ngươi quá độc ác rồi, cho dù hắn trước đây có làm sai, nhưng ngươi cũng không nên giết hắn..."
Lưu Vân Chí cầm Kim Cương bảo xử bước lên 2 bước tiến về phía họ.
"Ta nói ta không giết người, các ngươi có tin không?" Diệp Phàm nhìn mọi người.
"Ta tất nhiên là tin tưởng!" Bàng Bác là người thứ nhất đứng ra.
"Ta cũng tin tưởng!" Trương Tử Lăng cũng tiến lên.
Diệp Phàm lại nhìn những người khác, nói:
"Còn các ngươi không tin sao?"
Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại trên người Lý Tiểu Mạn.
Khó có thể quên được cảnh tượng bạn học mình chết thảm, huyết hoa thê lương, khi chết cũng không cách nào nhắm mắt, biểu thị sự tuyệt vọng không cảm lòng, hình ảnh của những người trẻ tuổi, thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt, 13 sinh mệnh tràn đầy sức sống, chỉ trong 1 ngày đã vĩnh viễn ra đi.
Lúc này, tuy đã tạm thời an toàn, nhưng rất nhiều người không cách nào bình tĩnh được, thậm chí càng thêm sợ hãi, bạn học chết thảm, Cá Sấu Thần dữ tợn, thỉnh thoảng xuất hiện trong trái tim, có thể trong kiếp này rất khó có thể quên được.
Trong quan tài lớn bằng đồng thau đen đặc, có âm thanh của bạn nữ khóc nức nở, có tiếng thở dài của các bạn nam, tuy rằng trốn thoát, thế nhưng con đường phía trước rất mù mịt, khó có thể dự liệu.
Cửu Long kéo quan tài, sẽ đến nơi nào, chọn nơi đâu làm bến đỗ, có phải nơi đó là thiên đường, chứa đựng sự tươi đẹp mà ta chưa bao giờ nhìn thấy, hay là khổ hải vô biên, đang tiến dần theo con đường cổ xưa mà Thần đã từng đi? Nơi chúng thần tụ hội, đó là một nơi như thế nào...
Rất lâu sau, trong quan tài mới yên tĩnh trở lại, theo cách tính thời gian trên Địa Cầu, bây giờ đã là đêm khuya, mọi người mệt mỏi không chịu nổi, tinh thần uể oải, tất cả dần dần thiếp đi.
Không ít người, khi đã bước chân vào giấc mộng, vẫn còn sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy di vật của Thần, như là để tiếp thêm sự tin tưởng cho bản thân.
Đây là một đêm rất chật vật, mọi người đều ngủ không ngon, thỉnh thoảng lại bị ác mộng làm tỉnh giấc, thậm chí không ít nữ sinh còn khóc thét lên sau đó tỉnh dậy, không phải các bạn ấy nhu nhược, mà những điều gặp phải vô cùng đáng sợ.
Rất nhiều chuyện cho dù thật hay giả, dù có nghe nói, cũng đã kinh khủng rồi, nhưng chỉ coi là một chuyện xưa. Nếu tự mình trải qua, thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Tất cả những nam, nữ sinh này, đều là người thành phố, quen cuộc sống an nhàn, khi gặp phải những chuyện thảm liệt như thế này, đây chính là một loại đả kích không thể tưởng tượng.
Tận mắt nhìn thấy yêu ma trong truyền thuyết, cắn nuốt thi thể bạn học, người ở bên cạnh mình lại là một người chết, thử hỏi làm sao không sợ hãi?
Ngay cả Bàng Bác là một người rất thoải mái, nhưng cũng không ngủ được, không phải trong lòng sợ hãi, mà là bị người xung quanh thỉnh thoảng làm tỉnh giấc.
Diệp Phàm cũng như hắn, rất khó đi vào ngủ được, người ở bên cạnh thỉnh thoảng nói mê, hoặc gào thét khi gặp ác mộng, làm cho hắn rất khó ngủ.
Chỉ khoảng 5, 6h ngắn ngủ qua đi, đa số mọi người đã tỉnh giấc, lại qua 2h tiếp theo, trong lòng mọi người mới bình tĩnh trở lại.
Lúc này, không biết chiếc quan tài bằng đồng thau đã đến nơi nào trong vũ trụ, mọi người chuyển sang lo lắng vấn đề hiện thực.
Quan quách đồng vô cùng vững vàng, không một chút nào rung động, giống như đã dừng lại trong tinh vực, có trạm tiếp theo hay không? Hay là, sẽ vĩnh viễn phiêu hành trong vũ trụ vô tận.
"Chúng ta sẽ tới một nơi như thế nào?"
Khi đã khóc xong, đã phát tiết tâm tình, thì những bạn nữ cũng đang lo lắng đến vấn đề này.
"Sẽ đến nơi chúng thần hội tụ hay sao?"
Tinh không cổ lộ được tổ tiên khai sáng, có thể ở 1 thế giới thần bí xa xôi phía trước, sẽ gặp được sự tồn tại của Thần.
"Thần thực sự tồn tại sao? Chúng ta đã nhìn thấy Cửu Long kéo quan tài, nhìn thấy Đại Lôi Âm tự trong truyền thuyết, nhìn thấy Cá Sấu Chúa trong thần thoại, không có lý do gì mà không tin. Thế nhưng, ta vẫn rất khó tiếp nhận sự thức này, theo suy nghĩ của ta, Thần có thể chỉ là một chủng tộc, giống như chúng ta ở trên Địa Cầu."
Là 1 người hiện đại, hầu như tất cả đều không tin Thần có thật, khi nghe Vương Tử Văn nói vậy, khiến mọi người dễ đồng tình.
"Hay là, Thần cũng không xa lạ gì với chung ta cả, có thể do kết quả tiến hóa của nhân loại, rất có khả năng là người cổ đại mà chúng ta đã nghe nói đến."
"Cho dù là tiến hóa, hay là một chủng tộc đặc thù, chúng ta cũng không thể phủ nhận, đúng là có thần linh tồn tại, mà thượng cổ tiên dân đã từng tiếp xúc với họ."
Trên Đỉnh Thái sơn có Ngũ sắc tế đàn, là do Thượng Cổ tiên dân dựng lên, từ rất lâu trước, Tam Hoàng ngũ Đế, 72 vị đế vương đã chọn Thái Sơn làm nơi " Phong thiện", việc này cũng đã chứng minh rõ điều đó rồi.
"Hay, Thần là tổ tiên của chúng ta..."
Tam Hoàng Ngũ Đế chính là thần linh từ thời thượng cổ, trong truyền thuyết nói họ chính là Thần, như vậy có thể tưởng tượng, việc "phong thiện" ở Thái Sơn cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ, có rất nhiều khả năng.
Có thể, bọn họ bọn họ đang kêu gọi những sinh mệnh trong tinh không, truyền tin tức thần bí nào đó tới vũ trụ cô quạnh.. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có thể, bọn họ có khả năng phi thiên độn địa, bọn họ cảm thấy bị mặt đất ràng buộc, chật hẹp, bởi vậy bọn họ mới lên núi Thái sơn, rời khỏi Địa Cầu, tiến vào nơi xa xăm của Vũ trụ mênh mông.
Có thể, Địa Cầu chỉ là 1 trạm truyền tống, là nơi nghỉ chân ngắn ngủi của người hoặc Thần, bọn họ có tuổi thọ rất dài, cho lên du hành vũ trụ.
Có thể...
Ở thời cổ đại xa xôi, đã xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết rõ, tất cả đều chỉ là "Có thể", chỉ có một điều không thể phủ nhận, người thượng cổ đã mở được Tinh Không Chi môn, tiến vào vũ trụ xa xôi.
"Sao ngươi lại không nói lời nào?"
Thanh đồng cổ đăng đã tắt, bên trong quan tài đồng tối đen, mọi người chưa từng phân tán, ở rất xát nhau.
Ngay ở bên cạnh Diệp Phàm, bạn học kia dựa vào thành của chiếc quan tài, không lên tiếng, nên mọi người không chú ý tới hắn.
"Sao vậy, vẫn còn tức chuyện ta đánh ngươi?"
Bàng Bác rất bất mãn, cười lạnh nói:
"Ngươi thiếu chút nữa đem Diệp Phàm đẩy ra khỏi Ngũ sắc tế đàn, hại chết tính mạng của hắn, đánh ngươi một trận là tiện nghi cho ngươi rồi, nếu không đem ném ngươi vào trong lũ cá sấu cũng không có gì là quá đáng."
"Uy, dậy dậy, dậy nói chuyện đi." Một người bên cạnh đẩy hắn một cái.
Nhưng, khiến cho người ta không nghĩ tới, là người đó không có đáp lại, hơn nữa lại ngã ngửa trên mặt đất.
"Ngươi... Làm sao vậy?!"
Người đẩy hắn thất kinh, kinh sợ liên tục lùi về phía sau.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự khác thường, cho dù là ngủ say, bị đẩy ngã, cũng phải tỉnh. Nhưng mà, hắn vẫn không nhúc nhích, nằm im ở đó, giống như 1 cây khô.
"dậy dậy, mau tỉnh dậy!"
Bàng Bác tiến lên, đẩy đẩy hắn, thấy hắn còn không tỉnh, lại vỗ vỗ gương mặt hắn, bỗng nhiên cả kinh kêu lên:
"Da hắn rất lạnh, thân thể đã cứng đờ!"
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều có cảm giác sởn gai ốc, lạnh từ đầu đến chân, một dự cảm không tốt xuất hiện ở trong lòng bọn họ.
Diệp Phàm cảm giác sự tình vô cùng không ổn, đưa tay sờ mũi hắn, sau đó thất thần, nói:
"Chết rồi, đã ngừng thở từ lâu."
"Cái gì?!" Tất cả mọi người đều kinh sợ kêu lên.
Một người còn sống sờ sờ tại sao đột nhiên lại chết? Vừa nãy, hắn còn nói mê, bị ác mộng dằn vặt, bây giờ vô thanh vô tức mất đi tính mạng, thực sự là rất khả nghi.
Bên trong chiếc quan tài lớn bằng đồng thau, không khí trở nên rất khẩn trương, mọi người trong bóng tối đều thở hổn hển, cả người băng lãnh, việc này quá quái dị, không cách nào giải thích được, cho nên mọi người đều nắm chặt di vật của thần trong tay.
"Bật điện thoại di động lên, nhìn xem hắn vì sao mà chết?"
Diệp Phàm vừa nói vừa giơ điện thoại di động của chính mình, mượn ánh sáng yếu ớt về nhìn về phía trước.
Đó là một khuôn mặt trắng bệch, hai mắt trợn trừng, miệng hơ hán, có một ít máu từ miệng chảy ra.
"Thực sự chết rồi..."
Mọi người sợ hãi, việc đột nhiên tử vong khiến cho mọi người cảm thấy lạnh lẽo, giống như trong chiếc quan tài đồng có gì đó rất đáng sợ tồn tại.
Mấy bạn học gan lớn, bắt đầu kiểm tra toàn thân hắn, xem hắn chết vì nguyên nhân gì.
"Mau nhìn, cổ hắn..."
Cổ hắn tím bầm, hiện lên đầy vết máu, giống như bị người ta bóp chết, nhìn những dấu vết màu đỏ làm người khác kinh sợ.
"Quỷ... bên trong Quan tài đồng có quỷ!"
Một bạn nữ trong lòng sợ hãi, mở miệng kêu lên.
Nghe được câu nói ấy, không ít người cảm giác da đầu tê dại, những dấu vết màu hồng này rất giống dấu tay, dường như bị người ta bóp chết tươi.
Sự việc xảy ra trước mắt trong chiếc quan tài, càng khiến mọi người sợ hãi, hoài nghi, liên tưởng, chiếc quan tài giống như một cánh cửa địa ngục, khiến người ta rất sợ, rất nhiều người không tự chủ được lùi lại mấy bước về sau.
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, đưa tay sờ sờ yết hầu thi thể, phát hiện các khớp xương đều vỡ vụn, mềm nhũn, giống như da một con lợn, không có gì sần sùi cả. Những vết máu dính trên tay hắn, trông rất tà dị, làm người ta trong lòng phát lạnh.
"Không phải có quỷ, là bị người giết!"
Đúng lúc này, Lưu Vân Chí âm trầm thốt lên mấy câu nói, hắn lạnh lùng liếc về phía Diệp Phàm.
Bàng Bác thấy hắn liếc mắt về phía Diệp Phàm, liền trừng mắt nhìn hắn, nói:
"Ngươi có ý tứ gì?"
"Nhìn vết thương, là biết hắn bị bóp chết, ai có khả năng không 1 tiếng động làm được việc này?"
Lưu Vân Chí sắc mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm Diệp Phàm cùng Bàng Bác, nói:
"Chỉ có người ở gần hắn nhất, hơn nữa lực tay đặc biệt mới có thể làm được!"
Những này lời vừa nói ra khỏi miệng, thái độ đã rất rõ ràng, mũi thương đã chỉ trực tiếp vào Diệp Phàm, bởi vì hắn ở gần người chết, thể chất lại vượt xa người thường, lực tay vô cùng lớn, mọi người đều biết.
"Ngươi nói bậy!"
Bàng Bác tức giận, giơ tấm biển đồng Đại Lôi âm tự lên, muốn đập tới.
Lưu Vân Chí cười nhạt, nhìn hắn nói:
"Ngươi muốn giúp người khác giết người diệt khẩu hay sao?"
Diệp Phàm kéo Bàng Bác, ngăn sự kích động của hắn lại.
"Là Diệp Phàm, chính hắn đã giết người!"
Người nói chính là bạn học nữ đứng ở sau Lưu Vân Chí, mấy lần đã nói giúp hắn cùng Lý Trường Thanh, nói:
"Nhất định là Diệp Phàm, hắn muốn trả thù, trà thù mối hận suýt bị người khác đẩy ra khỏi tế đàn!"
Nghe được mấy câu này, những người khác thoáng cái liên tưởng đến chuyện xảy ra không lâu trước đó, có mấy người nhất thời lùi lại mấy bước về sau.
"Không sai, là Diệp Phàm, là hắn giết bạn học cùng lớp!"
Lý Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi, nói:
"Hắn nhất định có người ở bên hỗ trợ!"
Bàng Bác kích động, muốn tiến lên, đập cho hắn một trận.
"Ông "
Lưu Vân Chí giơ Kim Cương bảo xử trong tay, chấn động một tiếng, phát ra quang hoa yếu ớt.
Mọi người cả kinh, di vật của Thần trong tay bọn họ đã trở lại bình thường, không thể tỏa sáng nữa, mà Kim Cương Bảo xử của hắn vẫn còn thần lực, thực sự ngoài dự liệu của mọi người.
"Diệp Phàm ngươi quá độc ác rồi, cho dù hắn trước đây có làm sai, nhưng ngươi cũng không nên giết hắn..."
Lưu Vân Chí cầm Kim Cương bảo xử bước lên 2 bước tiến về phía họ.
"Ta nói ta không giết người, các ngươi có tin không?" Diệp Phàm nhìn mọi người.
"Ta tất nhiên là tin tưởng!" Bàng Bác là người thứ nhất đứng ra.
"Ta cũng tin tưởng!" Trương Tử Lăng cũng tiến lên.
Diệp Phàm lại nhìn những người khác, nói:
"Còn các ngươi không tin sao?"
Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại trên người Lý Tiểu Mạn.