Già Thiên
Chương 205: Nguyên Thuật
- Mặc kệ ngươi.
Vương Xu chuyển đầu qua một bên, không để ý đến người này nữa.
- Tính tình cũng không được cho lắm...
Người tùy tùng Thanh Hà môn kia cười nói:
- Chỉ là, nhà ngươi cực khổ tích góp mấy đời mới được nhiều nguyên như thế, vạn nhất bị thua mất thì làm sao bây giờ? Phải cẩn thận một chút đi chứ!
- Thứ âm dương quái khí như ngươi…chúng ta không thèm chấp nhất.
Nhị Lăng Tử hơi nổi giận, trừng mắt nói lại.
- Đồ nhà quê, đổ thạch là việc rất nguy hiểm. Bọn ngươi chạy tới nơi này để tìm vận may, nhưng coi chừng lại khóc mà không biết vì sao mình khóc.
Người tùy tùng này giễu cợt, nói:
- Không phải ta muốn nói các ngươi, nhưng đây không phải là nơi các ngươi có thể tới, tốt nhất an phận làm một người khai thác nguyên đi.
- Cút qua một bên im lặng đi, ông đây có nguyên, muốn tới đây là quyền của ông, ngươi quan tâm làm khỉ gì? Miệng ăn cây cải mà ở đó nói lời nhảm nhí.
Nhị Lăng Tử rất trực tiếp.
Vương Xu cũng cười nói:
- Ngươi lo cho bản thân mình đi, đừng có thua táng gia bại sản, không khéo chơi mười ván lại thua đến chín ván, đến cuối cùng lại khóc lóc leo ra ngoài.
- Mấy người như các ngươi...chưa biết mùi đời là gì mà.
Tên tùy tùng này có chút thẹn quá thành giận, nói:
- Mỏ quặng mới là nơi của các ngươi, đừng có mạnh miệng. Lát nữa tiến vào chính là lúc các ngươi phải khóc.
Lưu công tử kia của Thanh Hà môn nhíu mày, nói với người tùy tùng:
- So đo với mấy người như họ để làm gì?
Nói xong hắn liền cất bước đi vào bên trong, tên tùy tùng cũng đi theo tới phía trước.
Đổ thạch phường "Vinh Tường" có rất nhiều gian phòng, nguyên thạch đầy đất, lớn có đến mấy vạn cân, nhỏ lại chỉ mấy lượng, phải nói là rất nhiều.
Gian phòng thứ nhất hiển nhiên là chỗ nguyên thạch kém nhất, không có mấy người dừng lại ở chỗ này. Nơi này chỉ là nguyên thạch bình thường thôi, thậm chí ngươi có thể nói chính chủ nhân đã bảo người dưới chở đá bỏ vào để cho đủ số lượng.
Nhưng Diệp Phàm lại không vội vã rời đi.
Sau khi hắn hiểu hoàn toàn những kiến thức trụ cột của Nguyên Thiên thư, hắn rất muốn kiểm chứng thực tế những gì mình đã học được. Cho nên khi đến đây, hắn không có ý nghĩ là đánh cuộc được nhiều nguyên tinh khiết, mục đích thật sự chính là giúp kinh nghiệm trở nên phong phú.
Hắn đi qua đi lại ở gian phòng thứ nhất, vỗ vỗ khối nguyên thạch này lại gõ gõ khối khác, bộ dáng rất nghiêm túc.
- Diệp tiểu ca, nguyên thạch nơi này không tốt, không có ai ở đây cả, chúng ta vào bên trong đi.
Vương Xu ở bên cạnh đề nghị.
- Không sao, ngày hôm nay đến đây là để thử tay nghề, cứ nhìn kỹ rồi nói, không cần gấp.
Diệp Phàm không tiếp tục đi tới.
Có mấy tiếng chê cười truyền đến, mấy người gác cổng cười nhạo bọn họ khi nãy ở gần đây nên vội chạy tới, ôm tay vào ngực đứng đó xem chuyện vui.
- Cười, cười cái gì hả? Mau đi bưng mấy chén trà lên.
Nhị Lăng Tử trợn mắt nói.
- Còn muốn uống trà? Đòi hỏi bọn ngươi thật nhiều quá!
Một người trong những người gác cổng tức giận đáp lại.
- Vào cửa chính là khách, có hiểu quy củ không đó?
Vương Xu nghe vậy xoay người lại, nói:
- Các ngươi đối đãi khách như vậy sao? Bảo dâng trà thì mau dâng lên, đừng có nói nhảm.
Nhất thời có một người trừng mắt lên, nói:
- Con nghé con nhà ngươi, chỉ là một người khai thác nguyên mà lại bắt chúng ta phục vụ sao?
- Đi, đi gọi người trông coi đổ thạch phường các ngươi lại đây, ta tính hỏi hắn muốn đóng cửa không làm ăn nữa sao? Ngay cả một người canh cửa mà cũng dám nói lung tung?
Vương Xu cười lạnh nói.
- Được rồi, mau đi rót cho bọn hắn mấy chén trà, đừng làm ồn.
Mấy người khác không muốn làm chuyện lớn ra, nếu như làm kinh động tới mấy người khách quý thật, bọn họ không thể nào chịu nổi.
- Lá trà cũng bỏ thiếu, cái này là ăn bớt ăn xén ư?
Nhị Lăng Tử bất mãn, lầm bầm nói.
Sắc mặt mấy người gác cổng xanh mét, có nhiều người tức giận trợn mắt lên nhìn hắn mấy lần.
Diệp Phàm đi qua đi lại cả gian phòng mấy lần, phát hiện toàn bộ nguyên thạch ở đây có khoảng một ngàn khối. Nhưng đúng là làm cho đủ số thật, hắn cảm giác chỉ có vài khối là có nguyên.
- Nguyên thạch ở đây định giá như thế nào?
Bởi vì hầu như không có ai đổ thạch ở đây, nên những người trông coi nguyên đã đi vào mấy gian phòng bên trong, chịu trách nhiệm thường ngày ở đây chính là một số người gác cổng.
Một người trong đó chế nhạo nói:
- Nguyên thạch ở chỗ này là rẻ nhất, một cân nguyên có thể mua được một ngàn cân nguyên thạch. Với số nguyên trong tay các ngươi, có thể mua được một đống lớn.
- Vậy sao? Mấy người các ngươi tới dây, lấy khối nguyên thạch kia ra cho ta.
Diệp Phàm lấy tay chỉ chỉ về khối đá lớn nặng khoảng một ngàn cân trong đống đá lộn xộn trước mắt.
Mấy người gác cổng đổ thạch phường Vinh Tường thoáng cái đã tái mặt. Bọn họ là người phàm, bảo bọn họ dời khối đá nặng ngàn cân kia thì chẳng khác nào bảo bọn họ làm việc đến khi mệt chết.
- Sao ngươi dùng nguyên lãng phí vậy? Khối đá lớn như thế kia phải tốn đến một hoặc hai cân nguyên trân quý. Cầu cho ngươi không lấy được gì trong đó...
Một người trong số họ nguyền rủa.
- Đừng có nói nhảm, bảo bọn ngươi lấy ra thì lấy đi, không muốn làm ăn sao? Nếu không, ta đi tìm lão bản nơi này.
Vương Xu ở bên cạnh nói.
- Hai người các ngươi cũng tùy tiện chọn đi, không cần lo lắng gì cả.
Diệp Phàm nói với hai người Vương Xu và Nhị Lăng Tử.
- Chúng ta...hay là thôi đi, đào nguyên còn được chứ bảo chúng ta chọn nguyên thạch thì không được đâu.
Hai người liên tục khoát tay từ chối.
- Bảo các ngươi chọn thì cứ chọn, không cần nhiều lời làm gì.
Tâm tư Vương Xu linh động, nói thầm mấy câu với Nhị Lăng Tử. Hai người bắt đầu sai bảo mấy người gác cổng đổ thạch phường "Vinh Tường".
- Lấy mấy khối nguyên thạch kia ra cho ta.
Vương Xu chỉ chỉ về phía trước.
Sắc mặt mấy người kia xanh mét, lại là một khối đá nặng ngàn cân. Một khối khi nãy đã làm bọn họ thở không ra hơi rồi.
- Được, các ngươi độc lắm, chờ bọn ngươi xài hết nguyên rồi, xem thử các ngươi gào khóc thế nào!
Mấy người này cắn răng, dời khối đá nặng ngàn cân lên.
Nhưng vừa dời đi được mấy bước, Vương Xu lại lắc đầu, nói:
- Các ngươi đang làm gì thế? Ta chỉ muốn khối nguyên thạch ở dưới khối đá nặng ngàn cân này thôi mà.
- Ta #@¥%...
Mấy người này tức điên lên.
Vương Xu cầm một khối nguyên thạch nặng khoảng bốn năm cân lên, đi sau bọn họ cười híp mắt.
- Ta muốn khối này.
Nhị Lăng Tử chỉ vào một khối nguyên thạch, lại là một khối bị một khối đá lớn khác đè lên.
Lửa giận trong lòng mấy người gác cổng đổ thạch phường "Vinh Tường" thoáng cái bùng cháy mạnh mẽ, một người trong đó nói:
- Khinh người quá đáng!
- Không phải chúng ta khinh người quá đáng, mà là các ngươi dùng mắt chó nhìn người khác.
Vương Xu lắc đầu, nói:
- Các ngươi còn không làm, ta sẽ đi tìm lão bản nơi này.
- Ngươi...
Mấy người này dùng tay chỉ Vương Xu.
- Ngươi, ngươi...cái gì? Ông có nguyên, bây giờ nhìn trúng khối đá kia, mau đem ra.
Nhị Lăng Tử trực tiếp ra lệnh mà không thương tình, mấy người này đã sớm không hợp mắt hắn.
Diệp Phàm ở bên cạnh cười mà không nói, cảm thấy tính tình hai người này rất dễ ăn hiếp người khác.
Đến khi mấy người gác cổng đổ thạch phường "Vinh Tường" dời tảng đá nặng ngàn cân kia ra rồi mệt lụy cả người xong thì Vương Xu và Nhị Lăng Tử lại chọn xong mục tiêu khác.
- Đúng là khối đó, chính là mảnh bị đè ở dưới đấy.
- Còn có khối này, mau lấy ra cho ta.
Hai người vừa uống trà vừa sai khiến mấy người này.
- Hai vị đại gia, chúng ta sai rồi, không nên dùng mắt chó nhìn thấp người khác, tha cho chúng ta đi.
- Ngài là đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt. Mong ngài giơ cao đánh khẽ.
Mấy người này bị Vương Xu và Nhị Lăng Tử hành hạ đến nỗi xụi lơ vô lực ngồi xuống mặt đất, hoàn toàn chịu thua.
Cuối cùng Diệp Phàm tự mình động thủ, cắt khối đá nặng ngàn cân hắn đã nhìn trúng từ đầu, lấy được một khối nguyên nặng khoảng một cân.
Mấy người mệt mỏi ngồi xuống ở bên cạnh thấy như vậy xém chút nữa mắt đã rớt ra ngoài, chỉ còn cách trơ mắt nhìn ba người Diệp Phàm tiến vào gian phòng thứ hai.
Lần này ba người Diệp Phàm không kéo dài thời gian nữa, chỉ đi qua một vòng rồi đi thẳng vào bên trong.
Bên trong gian phòng tiếp theo có nhưng nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp chịu trách nhiệm tiếp đãi, giới thiệu các loại nguyên thạch. Còn có các nguyên sư phụ trấn giữ, chịu trách nhiệm giải thạch.
Chỉ không lâu sau, bọn họ đã đi tới gian phòng thứ bảy, lại gặp phải người của Thanh Hà môn.
- Ái chà, đây không phải là ba vị thần nhân khai thác nguyên sao? Sao lại tới được gian phòng này rồi?
Âm thanh chán ngắt của tên tùy tùng Thanh Hà môn kia truyền tới.
- Ta tự hỏi sao con lừa đực nhà ngươi giống như âm hồn bất tán vậy? Muốn gây sự sao?
- Sao có thể nói như vậy? Ta còn chưa chấp nhặt với mấy tên nhà quê các ngươi đây.
Hắn đưa mặt nhìn qua, nói:
- Hay là chúng ta đổ thạch mấy lần xem sao?
- Ngươi tên gì, đánh cuộc thế nào?
Nhị Lăng Tử hỏi.
Hắn nói:
- Ta tên Lưu Thắng. Chúng ta lấy nguyên ra đánh cuộc, bên kia cắt ra được bao nhiêu nguyên thì bên còn lại phải bồi bấy nhiêu nguyên, như thế nào?
Vương Xu và Nhị Lăng Tử nghe vậy chỉ dám nói thầm, chứ không dám lên tiếng.
Tên nam tử mặt dài Lưu Thắng giễu cợt nói:
- Mấy con khỉ trong quặng mỏ này lại không dám đánh cuộc, vậy các ngươi vào đây làm gì? Nơi này có rất nhiều người thích đánh cuộc gấp ba, gấp năm hoặc gấp mười lần. Ta khuyên các ngươi mau mau quay trở về mỏ quặng đi, đó mới là nơi thích hợp với các ngươi.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử tức giận trong lòng, bản thân bọn họ chính là những người khai thác nguyên, mấy lời này của Lưu Thắng không khác gì lấy gốc rễ đâm vào trong lòng bọn họ.
- Đánh cuộc với hắn, hỏi xem thử hắn có bao nhiêu nguyên.
Diệp Phàm ở bên cạnh nói.
- Ái chà, dám đánh cuộc thật sao?
Lưu Thắng lộ vẻ châm chọc, nói:
- Chỉ sợ đến lúc thua các ngươi lại kêu cha gọi mẹ, kêu hoài không thấy lại nhảy xuống giếng tự sát.
Diệp Phàm ném cho Vương Xu hai cân nguyên, sau đó nhìn về phía Lưu Thắng nói:
- Ngươi lấy nguyên của mình ra đã.
Mấy người này to tiếng như vậy hấp dẫn sự chú ý của không ít người, nhiều người bắt đầu nhìn sang đây. Vị Lưu công tử Thanh Hà môn kia cũng đi tới, ném cho nam tử mặt dài tên Lưu Thắng hai cân nguyên.
- Dám đánh cuộc thì phải có gan chịu thua, mấy vị ở đây phải làm chứng a. Ba tên nhà quê này không biết trời cao đất dày là gì, dám can đảm đánh cuộc, cũng đừng trách ta khi dễ bọn họ.
Tuy Lưu Thắng nói như thế, nhưng trong lòng hắn cũng không bình tĩnh được.
- Tốt, chúng ta làm chứng!
Không ít người ở bên cạnh phụ họa.
Nhưng người cao hứng nhất chính là những người làm trong đổ thạch phường "Vinh Tường", dù kết quả thế nào thì hai bên cũng phải mua nguyên thạch của bọn họ, đây là cách mua bán kiếm tiền không bồi thường ổn nhất.
Tên Lưu công tử kia đã sớm chọn được một khối nguyên thạch, hắn nhìn Lưu Thắng nói:
- Chọn khối này đi.
Lưu Thắng cung kính nhận lấy, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
- Ba con khỉ đến từ trong mỏ quặng các ngươi, mau mau chọn một khối đi.
Diệp Phàm đi một vòng, chọn lấy một khối nguyên thạch lớn như trái dưa hấu, ném về phía trước rồi nói:
- Khối này.
Nguyên thạch hai người chọn không lớn, nhưng giá lại rất mắc. Bởi vì nguyên thạch ở tầng thứ bảy rất trân quý, tỷ lệ có được nguyên trong nguyên thạch rất cao.
- Nguyên sư phụ (1), mời cắt thạch.
Lưu Thắng nói.
- Tốt, lão hủ tế đao đây.
Một lão nhân đi đến đây, hắn làm lễ bái lạy nguyên thạch trước rồi cầm đao lên, bắt đầu cắt thạch.
Răng rắc...
Lớp da đá bên ngoài từ từ tróc ra, khối đá tên Lưu công tử chọn lấy càng lúc càng nhỏ, nhưng cuối cùng lại không có nguyên xuất hiện.
- Coi như các ngươi may mắn, khối tiếp theo sẽ khiến các ngươi gọi cha gọi mẹ.
Lưu Thắng có chút không cam lòng, tên Lưu công tử Thanh Hà môn kia cũng nhíu mày.
- Sư phụ lại đây cắt khối đá của ta đi.
Diệp Phàm đưa khối nguyên thạch của mình tới.
- Khối đá này nhìn qua đã biết là phế thạch, còn cần cắt ra sao?
Lưu Thắng tỏ vẻ khinh thường, nói.
Mấy người bên cạnh cũng lắc đầu, có người nói:
- Khối đá này bên ngoài màu đỏ, nhưng bên trong lại có màu trắng, rõ ràng là tảng đá "hồng lý bạch" ( trắng trong đỏ) bình thường, tuyệt đối là một khối phế thạch, không cần cắt cũng biết.
- Đúng vậy, rõ ràng là phế thạch.
Hầu như tất cả mọi người đều cau mày.
Vị nguyên sư phụ kia cũng lắc đầu, nói:
- Khối đá này không cần cắt cũng được.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử nhất thời khẩn trương, nhìn Diệp Phàm nói:
- Dù sao cũng chưa cắt, đổi lại khối khác đi.
- Không cần đổi, nếu không, sẽ có người quỵt nợ đó. Khối này là được rồi!
Diệp Phàm không có bái lạy cái gọi là "nguyên thần", cầm lấy thanh đao bên cạnh chém xuống.
Răng rắc...
Khối nguyên thạch vừa nứt thì lập tức có ánh sáng nhu hòa chiếu ra, một khối nguyên trong suốt lớn cỡ nắm đấm khảm ngay vào bên trong đá.
Một đao vừa rồi suýt nữa đã chém nát nguyên ở bên trong, may mà sạt biên mà qua.
- A, có nguyên thật ư? Sao trong "hồng lý bạch" lại có nguyên?
- Khối nguyên này nặng khoảng hai cân, trúng lớn rồi.
...
Mấy người bên cạnh đều kinh ngạc kêu lên.
Ngay cả vị nguyên sư phụ kia cũng trợn mắt hốc mồm, lẩm bẩm:
- Sao trong khối đá này lại có nguyên, thật...
Vương Xu vui thích, cẩn thận đào khối nguyên kia ra rồi để trong lòng bàn tay. Nhị Lăng Tử lại đỉnh đạc đi tới gần Lưu Thắng, nhìn về túi nguyên trong tay của hắn rồi nói:
- Lấy ra đi chứ, khối nguyên chúng ta cắt được không nhiều cũng không ít, khoảng hai cân đó, số nguyên trong tay ngươi cũng vừa đủ.
Khuôn mặt Lưu Thắng thoáng cái đã kéo dài xuống, trán đầy mồ hôi hột. Hai cân nguyên là một số lượng rất lớn đối với hắn, mặc dù chính Lưu công tử Thanh Hà môn đưa ra, nhưng hắn nhất định phải bồi hoàn lại.
- Này...làm sao có thể, một khối phế thạch sao có thể có nguyên!
Khuôn mặt hắn xám xịt, không cam lòng chút nào.
- Chịu đánh cuộc thì có gan chịu thua đi, lấy ra!
Nhị Lăng Tử dùng tay giật lấy túi nguyên trong tay hắn.
Lưu Thắng giống như bị mất hết khí lực, đặt mông ngồi xuống đất, bộ dáng thất hồn lạc phách.
- Huynh đài mặt ngựa a, đừng có nhảy xuống giếng tự tử đó.
Vương Xu ở bên cạnh chế nhạo, nói:
- Mỏ quặng chúng ta đang thiếu người, nếu được thì ngươi hãy đi cùng với bọn ta đi sao? Ta đang thật tâm thật ý ở đây chiêu công đó.
Nhị Lăng Tử ôm túi nguyên, vui thích cười khúc khích, nhưng lại không quên đả kích, nói:
- Đúng vậy a, bao ăn bao ở, xuống dưới mỏ nguyên đào nguyên a.
Sắc mặt nam tử mặt dài trắng bệch, tức giận lấy tay chỉ hai người, nói:
- Ngươi...các ngươi...
Hắn cũng âm thầm hối hận không thôi, hận mình không có gì làm lại đi gây chuyện, rồi còn đi đổ thạch với mấy con khỉ trong mỏ quặng đi ra làm gì? Lúc này thật đúng là tự mình đánh nát hàm răng của mình, rồi tự nuốt xuống bụng mà. Cơn giận của hắn công vào trong tâm, thiếu chút nữa đã ngất đi.
- Thú vị lắm, ba người các ngươi dám đánh cuộc với ta vài ván không?
Lưu công tử Thanh Hà môn tiến lên, tay cầm quạt phe phẩy, bộ dáng thong dong bình tĩnh.
Diệp Phàm cười cười, nói:
- Có gì không thể chứ, đừng nói là vài ván, mười mấy ván cũng được.
Diệp Phàm bây giờ rất kích động, Nguyên Thiên thư quả nhiên là kỳ thư. Hắn mới hiểu được chút kiến thức mà đã có thể ra vào đổ thạch phường được rồi, nếu như hiểu được toàn bộ cả thiên thư, dù tương lai có đi vào Thánh thành hắn cũng không lo lắng.
Nhưng dường như vận may của Diệp Phàm đã ngừng tại đây, hắn liên tục cắt tiếp bảy tám khối nguyên thạch nhưng không có một chút nguyên nào.
Ngược lại, vị Lưu công tử Thanh Hà môn kia lại cắt được một khối nguyên lớn cỡ nắm đấm, lấy lại được toàn bộ tổn thất khi nãy.
- Dù cho làm việc ở mỏ quặng quanh năm suốt tháng, ngươi cũng không hiểu nguyên một cách chân chính được. Đào nguyên là công việc nặng nhọc, nhưng hiểu nguyên lại là một môn học vấn.
Lưu công tử giễu cợt, nói:
- Nơi này đúng là không phải người nào cũng có thể tới.
- Mấy con khỉ trong mỏ quặng mà cũng đến đây đổ thạch, đúng là không làm việc đàng hoàng, không biết trời cao đất rộng là gì.
- Vọng tưởng đánh cuộc được bảo nguyên cực phẩm, nhưng kết quả lại là táng gia bại sản. Nhiều năm tích góp mới được chút nguyên, bây giờ lại bị thua hết.
...
Không ít người bên cạnh lắc đầu, lên tiếng châm chọc.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử cảm thấy rất khó chịu, liên tục đánh cuộc thua như vậy làm bọn họ rất khẩn trương. Họ sợ Diệp Phàm mà đánh nữa thì phải thua trắng toàn bộ số nguyên trong người.
Diệp Phàm nhíu mày, hắn cảm thấy khó hiểu. Những gì hắn học được từ trong Nguyên Thiên thư tuyệt đối không sai lầm, nhưng tại sao lại liên tục sơ suất đây.
Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát bảy khối nguyên thạch vừa được cắt ra, dùng tay vuốt phẳng.
- U mê đánh cuộc, không chịu nổi đả kích. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Mấy con khỉ từ trong mỏ quặng đi ra, sao có thể chịu chơi được. Thua nhiều như vậy, tất nhiên là thất hồn lạc phách, nói không chừng hắn còn muốn nhảy sông tự vẫn đây.
- Đã thấy nhiều người như vậy rồi, đánh cuộc xong lại không biết nghĩ gì, chuyện nào cũng có thể làm được a.
...
Mặc dù có người đồng tình, nhưng càng lúc càng có nhiều người cảm thấy hả hê.
Vị công tử Thanh Hà môn kia vỗ vỗ cái quạt trong tay, đưa mắt từ trên cao nhìn Diệp Phàm đang ngồi chồm hổm ở dưới quan sát mảnh đá vụn, nói:
- Tốt nhất ngươi mau quay về mỏ quặng đi, đó mới là nơi dành cho ngươi. Mấy ngươi các không không xứng đáng tới mấy nơi như thế này.
-----------------------------
(1) nguyên sư phụ: đây là một danh từ chỉ những người làm việc giải thạch ở trong đổ thạch phường, chứ không phải tên họ một người.
Vương Xu chuyển đầu qua một bên, không để ý đến người này nữa.
- Tính tình cũng không được cho lắm...
Người tùy tùng Thanh Hà môn kia cười nói:
- Chỉ là, nhà ngươi cực khổ tích góp mấy đời mới được nhiều nguyên như thế, vạn nhất bị thua mất thì làm sao bây giờ? Phải cẩn thận một chút đi chứ!
- Thứ âm dương quái khí như ngươi…chúng ta không thèm chấp nhất.
Nhị Lăng Tử hơi nổi giận, trừng mắt nói lại.
- Đồ nhà quê, đổ thạch là việc rất nguy hiểm. Bọn ngươi chạy tới nơi này để tìm vận may, nhưng coi chừng lại khóc mà không biết vì sao mình khóc.
Người tùy tùng này giễu cợt, nói:
- Không phải ta muốn nói các ngươi, nhưng đây không phải là nơi các ngươi có thể tới, tốt nhất an phận làm một người khai thác nguyên đi.
- Cút qua một bên im lặng đi, ông đây có nguyên, muốn tới đây là quyền của ông, ngươi quan tâm làm khỉ gì? Miệng ăn cây cải mà ở đó nói lời nhảm nhí.
Nhị Lăng Tử rất trực tiếp.
Vương Xu cũng cười nói:
- Ngươi lo cho bản thân mình đi, đừng có thua táng gia bại sản, không khéo chơi mười ván lại thua đến chín ván, đến cuối cùng lại khóc lóc leo ra ngoài.
- Mấy người như các ngươi...chưa biết mùi đời là gì mà.
Tên tùy tùng này có chút thẹn quá thành giận, nói:
- Mỏ quặng mới là nơi của các ngươi, đừng có mạnh miệng. Lát nữa tiến vào chính là lúc các ngươi phải khóc.
Lưu công tử kia của Thanh Hà môn nhíu mày, nói với người tùy tùng:
- So đo với mấy người như họ để làm gì?
Nói xong hắn liền cất bước đi vào bên trong, tên tùy tùng cũng đi theo tới phía trước.
Đổ thạch phường "Vinh Tường" có rất nhiều gian phòng, nguyên thạch đầy đất, lớn có đến mấy vạn cân, nhỏ lại chỉ mấy lượng, phải nói là rất nhiều.
Gian phòng thứ nhất hiển nhiên là chỗ nguyên thạch kém nhất, không có mấy người dừng lại ở chỗ này. Nơi này chỉ là nguyên thạch bình thường thôi, thậm chí ngươi có thể nói chính chủ nhân đã bảo người dưới chở đá bỏ vào để cho đủ số lượng.
Nhưng Diệp Phàm lại không vội vã rời đi.
Sau khi hắn hiểu hoàn toàn những kiến thức trụ cột của Nguyên Thiên thư, hắn rất muốn kiểm chứng thực tế những gì mình đã học được. Cho nên khi đến đây, hắn không có ý nghĩ là đánh cuộc được nhiều nguyên tinh khiết, mục đích thật sự chính là giúp kinh nghiệm trở nên phong phú.
Hắn đi qua đi lại ở gian phòng thứ nhất, vỗ vỗ khối nguyên thạch này lại gõ gõ khối khác, bộ dáng rất nghiêm túc.
- Diệp tiểu ca, nguyên thạch nơi này không tốt, không có ai ở đây cả, chúng ta vào bên trong đi.
Vương Xu ở bên cạnh đề nghị.
- Không sao, ngày hôm nay đến đây là để thử tay nghề, cứ nhìn kỹ rồi nói, không cần gấp.
Diệp Phàm không tiếp tục đi tới.
Có mấy tiếng chê cười truyền đến, mấy người gác cổng cười nhạo bọn họ khi nãy ở gần đây nên vội chạy tới, ôm tay vào ngực đứng đó xem chuyện vui.
- Cười, cười cái gì hả? Mau đi bưng mấy chén trà lên.
Nhị Lăng Tử trợn mắt nói.
- Còn muốn uống trà? Đòi hỏi bọn ngươi thật nhiều quá!
Một người trong những người gác cổng tức giận đáp lại.
- Vào cửa chính là khách, có hiểu quy củ không đó?
Vương Xu nghe vậy xoay người lại, nói:
- Các ngươi đối đãi khách như vậy sao? Bảo dâng trà thì mau dâng lên, đừng có nói nhảm.
Nhất thời có một người trừng mắt lên, nói:
- Con nghé con nhà ngươi, chỉ là một người khai thác nguyên mà lại bắt chúng ta phục vụ sao?
- Đi, đi gọi người trông coi đổ thạch phường các ngươi lại đây, ta tính hỏi hắn muốn đóng cửa không làm ăn nữa sao? Ngay cả một người canh cửa mà cũng dám nói lung tung?
Vương Xu cười lạnh nói.
- Được rồi, mau đi rót cho bọn hắn mấy chén trà, đừng làm ồn.
Mấy người khác không muốn làm chuyện lớn ra, nếu như làm kinh động tới mấy người khách quý thật, bọn họ không thể nào chịu nổi.
- Lá trà cũng bỏ thiếu, cái này là ăn bớt ăn xén ư?
Nhị Lăng Tử bất mãn, lầm bầm nói.
Sắc mặt mấy người gác cổng xanh mét, có nhiều người tức giận trợn mắt lên nhìn hắn mấy lần.
Diệp Phàm đi qua đi lại cả gian phòng mấy lần, phát hiện toàn bộ nguyên thạch ở đây có khoảng một ngàn khối. Nhưng đúng là làm cho đủ số thật, hắn cảm giác chỉ có vài khối là có nguyên.
- Nguyên thạch ở đây định giá như thế nào?
Bởi vì hầu như không có ai đổ thạch ở đây, nên những người trông coi nguyên đã đi vào mấy gian phòng bên trong, chịu trách nhiệm thường ngày ở đây chính là một số người gác cổng.
Một người trong đó chế nhạo nói:
- Nguyên thạch ở chỗ này là rẻ nhất, một cân nguyên có thể mua được một ngàn cân nguyên thạch. Với số nguyên trong tay các ngươi, có thể mua được một đống lớn.
- Vậy sao? Mấy người các ngươi tới dây, lấy khối nguyên thạch kia ra cho ta.
Diệp Phàm lấy tay chỉ chỉ về khối đá lớn nặng khoảng một ngàn cân trong đống đá lộn xộn trước mắt.
Mấy người gác cổng đổ thạch phường Vinh Tường thoáng cái đã tái mặt. Bọn họ là người phàm, bảo bọn họ dời khối đá nặng ngàn cân kia thì chẳng khác nào bảo bọn họ làm việc đến khi mệt chết.
- Sao ngươi dùng nguyên lãng phí vậy? Khối đá lớn như thế kia phải tốn đến một hoặc hai cân nguyên trân quý. Cầu cho ngươi không lấy được gì trong đó...
Một người trong số họ nguyền rủa.
- Đừng có nói nhảm, bảo bọn ngươi lấy ra thì lấy đi, không muốn làm ăn sao? Nếu không, ta đi tìm lão bản nơi này.
Vương Xu ở bên cạnh nói.
- Hai người các ngươi cũng tùy tiện chọn đi, không cần lo lắng gì cả.
Diệp Phàm nói với hai người Vương Xu và Nhị Lăng Tử.
- Chúng ta...hay là thôi đi, đào nguyên còn được chứ bảo chúng ta chọn nguyên thạch thì không được đâu.
Hai người liên tục khoát tay từ chối.
- Bảo các ngươi chọn thì cứ chọn, không cần nhiều lời làm gì.
Tâm tư Vương Xu linh động, nói thầm mấy câu với Nhị Lăng Tử. Hai người bắt đầu sai bảo mấy người gác cổng đổ thạch phường "Vinh Tường".
- Lấy mấy khối nguyên thạch kia ra cho ta.
Vương Xu chỉ chỉ về phía trước.
Sắc mặt mấy người kia xanh mét, lại là một khối đá nặng ngàn cân. Một khối khi nãy đã làm bọn họ thở không ra hơi rồi.
- Được, các ngươi độc lắm, chờ bọn ngươi xài hết nguyên rồi, xem thử các ngươi gào khóc thế nào!
Mấy người này cắn răng, dời khối đá nặng ngàn cân lên.
Nhưng vừa dời đi được mấy bước, Vương Xu lại lắc đầu, nói:
- Các ngươi đang làm gì thế? Ta chỉ muốn khối nguyên thạch ở dưới khối đá nặng ngàn cân này thôi mà.
- Ta #@¥%...
Mấy người này tức điên lên.
Vương Xu cầm một khối nguyên thạch nặng khoảng bốn năm cân lên, đi sau bọn họ cười híp mắt.
- Ta muốn khối này.
Nhị Lăng Tử chỉ vào một khối nguyên thạch, lại là một khối bị một khối đá lớn khác đè lên.
Lửa giận trong lòng mấy người gác cổng đổ thạch phường "Vinh Tường" thoáng cái bùng cháy mạnh mẽ, một người trong đó nói:
- Khinh người quá đáng!
- Không phải chúng ta khinh người quá đáng, mà là các ngươi dùng mắt chó nhìn người khác.
Vương Xu lắc đầu, nói:
- Các ngươi còn không làm, ta sẽ đi tìm lão bản nơi này.
- Ngươi...
Mấy người này dùng tay chỉ Vương Xu.
- Ngươi, ngươi...cái gì? Ông có nguyên, bây giờ nhìn trúng khối đá kia, mau đem ra.
Nhị Lăng Tử trực tiếp ra lệnh mà không thương tình, mấy người này đã sớm không hợp mắt hắn.
Diệp Phàm ở bên cạnh cười mà không nói, cảm thấy tính tình hai người này rất dễ ăn hiếp người khác.
Đến khi mấy người gác cổng đổ thạch phường "Vinh Tường" dời tảng đá nặng ngàn cân kia ra rồi mệt lụy cả người xong thì Vương Xu và Nhị Lăng Tử lại chọn xong mục tiêu khác.
- Đúng là khối đó, chính là mảnh bị đè ở dưới đấy.
- Còn có khối này, mau lấy ra cho ta.
Hai người vừa uống trà vừa sai khiến mấy người này.
- Hai vị đại gia, chúng ta sai rồi, không nên dùng mắt chó nhìn thấp người khác, tha cho chúng ta đi.
- Ngài là đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt. Mong ngài giơ cao đánh khẽ.
Mấy người này bị Vương Xu và Nhị Lăng Tử hành hạ đến nỗi xụi lơ vô lực ngồi xuống mặt đất, hoàn toàn chịu thua.
Cuối cùng Diệp Phàm tự mình động thủ, cắt khối đá nặng ngàn cân hắn đã nhìn trúng từ đầu, lấy được một khối nguyên nặng khoảng một cân.
Mấy người mệt mỏi ngồi xuống ở bên cạnh thấy như vậy xém chút nữa mắt đã rớt ra ngoài, chỉ còn cách trơ mắt nhìn ba người Diệp Phàm tiến vào gian phòng thứ hai.
Lần này ba người Diệp Phàm không kéo dài thời gian nữa, chỉ đi qua một vòng rồi đi thẳng vào bên trong.
Bên trong gian phòng tiếp theo có nhưng nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp chịu trách nhiệm tiếp đãi, giới thiệu các loại nguyên thạch. Còn có các nguyên sư phụ trấn giữ, chịu trách nhiệm giải thạch.
Chỉ không lâu sau, bọn họ đã đi tới gian phòng thứ bảy, lại gặp phải người của Thanh Hà môn.
- Ái chà, đây không phải là ba vị thần nhân khai thác nguyên sao? Sao lại tới được gian phòng này rồi?
Âm thanh chán ngắt của tên tùy tùng Thanh Hà môn kia truyền tới.
- Ta tự hỏi sao con lừa đực nhà ngươi giống như âm hồn bất tán vậy? Muốn gây sự sao?
- Sao có thể nói như vậy? Ta còn chưa chấp nhặt với mấy tên nhà quê các ngươi đây.
Hắn đưa mặt nhìn qua, nói:
- Hay là chúng ta đổ thạch mấy lần xem sao?
- Ngươi tên gì, đánh cuộc thế nào?
Nhị Lăng Tử hỏi.
Hắn nói:
- Ta tên Lưu Thắng. Chúng ta lấy nguyên ra đánh cuộc, bên kia cắt ra được bao nhiêu nguyên thì bên còn lại phải bồi bấy nhiêu nguyên, như thế nào?
Vương Xu và Nhị Lăng Tử nghe vậy chỉ dám nói thầm, chứ không dám lên tiếng.
Tên nam tử mặt dài Lưu Thắng giễu cợt nói:
- Mấy con khỉ trong quặng mỏ này lại không dám đánh cuộc, vậy các ngươi vào đây làm gì? Nơi này có rất nhiều người thích đánh cuộc gấp ba, gấp năm hoặc gấp mười lần. Ta khuyên các ngươi mau mau quay trở về mỏ quặng đi, đó mới là nơi thích hợp với các ngươi.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử tức giận trong lòng, bản thân bọn họ chính là những người khai thác nguyên, mấy lời này của Lưu Thắng không khác gì lấy gốc rễ đâm vào trong lòng bọn họ.
- Đánh cuộc với hắn, hỏi xem thử hắn có bao nhiêu nguyên.
Diệp Phàm ở bên cạnh nói.
- Ái chà, dám đánh cuộc thật sao?
Lưu Thắng lộ vẻ châm chọc, nói:
- Chỉ sợ đến lúc thua các ngươi lại kêu cha gọi mẹ, kêu hoài không thấy lại nhảy xuống giếng tự sát.
Diệp Phàm ném cho Vương Xu hai cân nguyên, sau đó nhìn về phía Lưu Thắng nói:
- Ngươi lấy nguyên của mình ra đã.
Mấy người này to tiếng như vậy hấp dẫn sự chú ý của không ít người, nhiều người bắt đầu nhìn sang đây. Vị Lưu công tử Thanh Hà môn kia cũng đi tới, ném cho nam tử mặt dài tên Lưu Thắng hai cân nguyên.
- Dám đánh cuộc thì phải có gan chịu thua, mấy vị ở đây phải làm chứng a. Ba tên nhà quê này không biết trời cao đất dày là gì, dám can đảm đánh cuộc, cũng đừng trách ta khi dễ bọn họ.
Tuy Lưu Thắng nói như thế, nhưng trong lòng hắn cũng không bình tĩnh được.
- Tốt, chúng ta làm chứng!
Không ít người ở bên cạnh phụ họa.
Nhưng người cao hứng nhất chính là những người làm trong đổ thạch phường "Vinh Tường", dù kết quả thế nào thì hai bên cũng phải mua nguyên thạch của bọn họ, đây là cách mua bán kiếm tiền không bồi thường ổn nhất.
Tên Lưu công tử kia đã sớm chọn được một khối nguyên thạch, hắn nhìn Lưu Thắng nói:
- Chọn khối này đi.
Lưu Thắng cung kính nhận lấy, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
- Ba con khỉ đến từ trong mỏ quặng các ngươi, mau mau chọn một khối đi.
Diệp Phàm đi một vòng, chọn lấy một khối nguyên thạch lớn như trái dưa hấu, ném về phía trước rồi nói:
- Khối này.
Nguyên thạch hai người chọn không lớn, nhưng giá lại rất mắc. Bởi vì nguyên thạch ở tầng thứ bảy rất trân quý, tỷ lệ có được nguyên trong nguyên thạch rất cao.
- Nguyên sư phụ (1), mời cắt thạch.
Lưu Thắng nói.
- Tốt, lão hủ tế đao đây.
Một lão nhân đi đến đây, hắn làm lễ bái lạy nguyên thạch trước rồi cầm đao lên, bắt đầu cắt thạch.
Răng rắc...
Lớp da đá bên ngoài từ từ tróc ra, khối đá tên Lưu công tử chọn lấy càng lúc càng nhỏ, nhưng cuối cùng lại không có nguyên xuất hiện.
- Coi như các ngươi may mắn, khối tiếp theo sẽ khiến các ngươi gọi cha gọi mẹ.
Lưu Thắng có chút không cam lòng, tên Lưu công tử Thanh Hà môn kia cũng nhíu mày.
- Sư phụ lại đây cắt khối đá của ta đi.
Diệp Phàm đưa khối nguyên thạch của mình tới.
- Khối đá này nhìn qua đã biết là phế thạch, còn cần cắt ra sao?
Lưu Thắng tỏ vẻ khinh thường, nói.
Mấy người bên cạnh cũng lắc đầu, có người nói:
- Khối đá này bên ngoài màu đỏ, nhưng bên trong lại có màu trắng, rõ ràng là tảng đá "hồng lý bạch" ( trắng trong đỏ) bình thường, tuyệt đối là một khối phế thạch, không cần cắt cũng biết.
- Đúng vậy, rõ ràng là phế thạch.
Hầu như tất cả mọi người đều cau mày.
Vị nguyên sư phụ kia cũng lắc đầu, nói:
- Khối đá này không cần cắt cũng được.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử nhất thời khẩn trương, nhìn Diệp Phàm nói:
- Dù sao cũng chưa cắt, đổi lại khối khác đi.
- Không cần đổi, nếu không, sẽ có người quỵt nợ đó. Khối này là được rồi!
Diệp Phàm không có bái lạy cái gọi là "nguyên thần", cầm lấy thanh đao bên cạnh chém xuống.
Răng rắc...
Khối nguyên thạch vừa nứt thì lập tức có ánh sáng nhu hòa chiếu ra, một khối nguyên trong suốt lớn cỡ nắm đấm khảm ngay vào bên trong đá.
Một đao vừa rồi suýt nữa đã chém nát nguyên ở bên trong, may mà sạt biên mà qua.
- A, có nguyên thật ư? Sao trong "hồng lý bạch" lại có nguyên?
- Khối nguyên này nặng khoảng hai cân, trúng lớn rồi.
...
Mấy người bên cạnh đều kinh ngạc kêu lên.
Ngay cả vị nguyên sư phụ kia cũng trợn mắt hốc mồm, lẩm bẩm:
- Sao trong khối đá này lại có nguyên, thật...
Vương Xu vui thích, cẩn thận đào khối nguyên kia ra rồi để trong lòng bàn tay. Nhị Lăng Tử lại đỉnh đạc đi tới gần Lưu Thắng, nhìn về túi nguyên trong tay của hắn rồi nói:
- Lấy ra đi chứ, khối nguyên chúng ta cắt được không nhiều cũng không ít, khoảng hai cân đó, số nguyên trong tay ngươi cũng vừa đủ.
Khuôn mặt Lưu Thắng thoáng cái đã kéo dài xuống, trán đầy mồ hôi hột. Hai cân nguyên là một số lượng rất lớn đối với hắn, mặc dù chính Lưu công tử Thanh Hà môn đưa ra, nhưng hắn nhất định phải bồi hoàn lại.
- Này...làm sao có thể, một khối phế thạch sao có thể có nguyên!
Khuôn mặt hắn xám xịt, không cam lòng chút nào.
- Chịu đánh cuộc thì có gan chịu thua đi, lấy ra!
Nhị Lăng Tử dùng tay giật lấy túi nguyên trong tay hắn.
Lưu Thắng giống như bị mất hết khí lực, đặt mông ngồi xuống đất, bộ dáng thất hồn lạc phách.
- Huynh đài mặt ngựa a, đừng có nhảy xuống giếng tự tử đó.
Vương Xu ở bên cạnh chế nhạo, nói:
- Mỏ quặng chúng ta đang thiếu người, nếu được thì ngươi hãy đi cùng với bọn ta đi sao? Ta đang thật tâm thật ý ở đây chiêu công đó.
Nhị Lăng Tử ôm túi nguyên, vui thích cười khúc khích, nhưng lại không quên đả kích, nói:
- Đúng vậy a, bao ăn bao ở, xuống dưới mỏ nguyên đào nguyên a.
Sắc mặt nam tử mặt dài trắng bệch, tức giận lấy tay chỉ hai người, nói:
- Ngươi...các ngươi...
Hắn cũng âm thầm hối hận không thôi, hận mình không có gì làm lại đi gây chuyện, rồi còn đi đổ thạch với mấy con khỉ trong mỏ quặng đi ra làm gì? Lúc này thật đúng là tự mình đánh nát hàm răng của mình, rồi tự nuốt xuống bụng mà. Cơn giận của hắn công vào trong tâm, thiếu chút nữa đã ngất đi.
- Thú vị lắm, ba người các ngươi dám đánh cuộc với ta vài ván không?
Lưu công tử Thanh Hà môn tiến lên, tay cầm quạt phe phẩy, bộ dáng thong dong bình tĩnh.
Diệp Phàm cười cười, nói:
- Có gì không thể chứ, đừng nói là vài ván, mười mấy ván cũng được.
Diệp Phàm bây giờ rất kích động, Nguyên Thiên thư quả nhiên là kỳ thư. Hắn mới hiểu được chút kiến thức mà đã có thể ra vào đổ thạch phường được rồi, nếu như hiểu được toàn bộ cả thiên thư, dù tương lai có đi vào Thánh thành hắn cũng không lo lắng.
Nhưng dường như vận may của Diệp Phàm đã ngừng tại đây, hắn liên tục cắt tiếp bảy tám khối nguyên thạch nhưng không có một chút nguyên nào.
Ngược lại, vị Lưu công tử Thanh Hà môn kia lại cắt được một khối nguyên lớn cỡ nắm đấm, lấy lại được toàn bộ tổn thất khi nãy.
- Dù cho làm việc ở mỏ quặng quanh năm suốt tháng, ngươi cũng không hiểu nguyên một cách chân chính được. Đào nguyên là công việc nặng nhọc, nhưng hiểu nguyên lại là một môn học vấn.
Lưu công tử giễu cợt, nói:
- Nơi này đúng là không phải người nào cũng có thể tới.
- Mấy con khỉ trong mỏ quặng mà cũng đến đây đổ thạch, đúng là không làm việc đàng hoàng, không biết trời cao đất rộng là gì.
- Vọng tưởng đánh cuộc được bảo nguyên cực phẩm, nhưng kết quả lại là táng gia bại sản. Nhiều năm tích góp mới được chút nguyên, bây giờ lại bị thua hết.
...
Không ít người bên cạnh lắc đầu, lên tiếng châm chọc.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử cảm thấy rất khó chịu, liên tục đánh cuộc thua như vậy làm bọn họ rất khẩn trương. Họ sợ Diệp Phàm mà đánh nữa thì phải thua trắng toàn bộ số nguyên trong người.
Diệp Phàm nhíu mày, hắn cảm thấy khó hiểu. Những gì hắn học được từ trong Nguyên Thiên thư tuyệt đối không sai lầm, nhưng tại sao lại liên tục sơ suất đây.
Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát bảy khối nguyên thạch vừa được cắt ra, dùng tay vuốt phẳng.
- U mê đánh cuộc, không chịu nổi đả kích. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Mấy con khỉ từ trong mỏ quặng đi ra, sao có thể chịu chơi được. Thua nhiều như vậy, tất nhiên là thất hồn lạc phách, nói không chừng hắn còn muốn nhảy sông tự vẫn đây.
- Đã thấy nhiều người như vậy rồi, đánh cuộc xong lại không biết nghĩ gì, chuyện nào cũng có thể làm được a.
...
Mặc dù có người đồng tình, nhưng càng lúc càng có nhiều người cảm thấy hả hê.
Vị công tử Thanh Hà môn kia vỗ vỗ cái quạt trong tay, đưa mắt từ trên cao nhìn Diệp Phàm đang ngồi chồm hổm ở dưới quan sát mảnh đá vụn, nói:
- Tốt nhất ngươi mau quay về mỏ quặng đi, đó mới là nơi dành cho ngươi. Mấy ngươi các không không xứng đáng tới mấy nơi như thế này.
-----------------------------
(1) nguyên sư phụ: đây là một danh từ chỉ những người làm việc giải thạch ở trong đổ thạch phường, chứ không phải tên họ một người.