Già Thiên
Chương 1801: Quyết Định Gian Nan
Diệp Phàm ngồi ở nơi đó một ngày một đêm cũng không hề nhúc nhích một chút, đến cuối cùng hắn mờ mắt dáng rất mòi mệt.
Đúng vậy, trong lòng hắn rất khổ sở, nghĩ hết mọi khả năng hắn thật sự không có biện pháp nào có thể thực hiện. Những người đó là chí tôn, cho dù hắn tính các loại kế ra hết, cùng khó mà ngăn cản.
Hắn có Thôn Thiên Quân, hắn có pháp tắc Tiên Chung, nhưng chống lại một vị chí tôn còn được, nhưng chống lại hai vị, ba vị thì sao? Mặc dù hắn bố trí mọi cách, tính kế tất cả, thiết lập sát cục, cũng hoàn toàn vô dụng.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những thứ đó ở trong mắt chí tôn có lẽ chỉ là chuyện cười như con kiến càng lay động cây cổ thụ. Hoàn toàn không thể ngăn cản bước chân của họ.
Hiện tại hắn có bí thuật có thể che dấu khí tức, cùng chí bình an nhất thời mà thôi. Một khi độ kiếp tất nhiên sẽ bại lộ, ba lượt đại kiếp nạn, hoàn vũ đều run rẩy. Có ba lượt cơ hội giết hắn, có một số chí tôn sẽ không bỏ qua.
Một câu nói, hắn con kiến này cũng đủ mạnh, bắt đầu lọt vào pháp nhãn của chí tôn!
Diệp Phàm bước vào Chuẩn đế tầng thiên thứ bảy, dĩ nhiên rất cường đại, nhưng lại câm thấy mòi mệt trước nay chưa từng có. Con đường tương lai càng ngày càng gian nan, không tốt để đột phá.
- Ta chính mình có chết cùng không lo, nhưng mà bọn họ thì sao, không thể cùng chôn theo ta!
Diệp Phàm thực lực tiến nhanh, huyết khí tràn đầy, thọ nguyên gia tăng, nhưng trong mái tóc dài hóa thành đen nhánh lại lẫn lộn vài sợi bạc, hắn cảm giác tâm thần mệt chết đi được.
Một đường này, hắn vừa đi vừa suy nghĩ, về tới Thiên Đình, nhìn gia viên phát triển mạnh, nghiễm nhiên trở thành là kế thừa mạnh nhất vũ trụ, trong lòng hắn khó mà yên bình.
Hết thảy đây là kết quả cố gắng của mọi người, hẳn phải cực độ huy hoàng, nhưng ngày sau lại có thể sẽ dẫn tới tai họa lớn. Nếu chí tôn ra mặt, tất nhiên phải bình định.
- Không có cách nào sao?
Hắn thấy được một góc tương lai, chỉ một Địa phủ đã khủng bố như vậy, hiện tại cộng thêm Bá thể đại thành, các chí tôn vùng cấm khác, vậy còn như thế nào chống lại?
Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy thân thể rất lạnh! Con đường phía trước gian nan, khó trách nhiều Đại đế bất hạnh, không ai chân chính cười vui trong huy hoàng, đều là nghiêm túc như vậy.
Bọn họ đã trải qua thăng trầm, mất đi nhiều lắm, phải trả một cái giá khó có thể tưởng tượng.
- Đại thúc đã trở về rồi!
Một thiếu niên kháu khinh khoẻ mạnh chạy tới, nhiệt tình chào hỏi, rồi sau đó xa xa một đám đứa nhỏ đều vọt tới.
Đây là đứa con của Lý Hắc Thủy, đã mười mấy tuổi, cao lớn rắn chắc, bởi vì từ nhỏ từng ăn vào Thần dịch Cửu khiếu thạch nhân nên căn cốt thật tốt hơn xa phụ thân hắn.
- Đại thúc! Ngài có quà gì mang về cho chúng ta không?
Nói chuyện chính là một cô gái mười bốn mười lăm tuổi, chính là con gái nhỏ của dã nhân, cố đeo sợi dây chuyền xương thú, cột một bím tóc trên đầu, phía trên cột một chuỗi chuông nhỏ do Đại La Ngân Tinh luyện chế thành, lay động Thần huy, rung động leng keng.
Đây là hậu đại của Thiên Đình, mỗi một người đều thiên phú cực tốt. Nếu để bất kỳ một thế lực lớn nào nhìn thấy đều phải đỏ mắt. Bởi vì đám người Diệp Phàm, Lệ Thiên, Hắc Hoàng không tiếc đầu tư vào: sau khi bọn họ sinh ra liền ngâm vào Thần dịch Mệnh Tuyền Thiên Tôn, đút ăn bảo dịch cửu khiếụThần thai, lại từng rèn luyện bộ phận tinh hoa của Bất Tử Kỳ Lân dược với cây bồ đề, luyện thành bảo đan xây dưng cơ sờ cho chúng.
Có thể nói, mấy chục đứa nhỏ này là tài phú quý giá nhất của Thiên Đình, bọn chúng đại biếu cho tương lai và hy vọng.
- Đến đi vội vàng, không có chuẩn bị, hôm nay ta truyền cho các ngươi vài loại đại thần thông, giảng giải cho các ngươi về Thái Dương tiên kinh đi!
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Tốt quá! Đại thúc sắp giảng đạo, mau tới nha!
Những đứa nhỏ này hoan hô, lập tức dẫn tới thêm nhiều người, không ít bộ chúng Thiên Đình cùng tới, nghe hắn giảng giải.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên một tảng đá, phía dưới ngồi đầy người. Trẻ con chiếm đa số, từng đứa đều mở to mắt, tất cả còn thật sự nghiêm túc lắng nghe.
Đương nhiên, cũng có Tiểu Bất Điểm ngược lại ở rất xa vui cười, chạy tới nhảy đi rất hoạt bát. Trong đó đặc biệt hai tiểu tử kia gan lớn nhất, trước sau leo lên tảng đá, cô bé nâng cằm, im lặng ngồi ở đó, thật ra coi như nhu thuận, về phần Tiểu Tử thì giống như một con khỉ nhỏ tinh nghịch, đi đến bên người Diệp Phàm, "bẹp" một tiếng, lưu lại ở trên mặt hắn một nhúm nước miếng.
- Phụ thân! Con nhớ người!
Cô bé ngây thơ nói.
Nhìn bé chớp đôi mắt to, làm bộ như ta rất ngoan. Diệp Phàm dờ khóc dở cười, cũng không thể trách cứ, chỉ là ấn bẻ ngồi bên cạnh, tiếp tục giằng đạo.
Trong Thiên Đình thật sự rất ấm áp, các loại thân tình, hữu tình... tràn ngập đan vào nhau khiến người ta muốn dùng tính mạng để bảo vệ, không cho phép bất luận kẻ nào giẫm lên và phá hủy.
Bọn nhỏ tán đi, cây bồ đề cành lá xanh tươi, lay động tỏa sáng xanh biếc, từng đạo mảnh nhỏ pháp tắc rơi xuống rất dễ dàng làm cho người ta rơi vào cảnh ngộ đạo.
Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, đứng dậy.
- Diệp tử đã trở lại! Đi, chúng ta lại uống rượu, ha ha! Trong thời gian này đã trở lại không ít người, vừa lúc uống cho thống khoái!
Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã chạy tới lôi kéo.
- Ha ha! Đáng để chúc mừng, Bàng Bác củng cố tốt cảnh giới Chuẩn đế rồi, mới xuất quan!
Lệ Thiên cũng ở xa xa cười lớn.
- Tốt! Chúng ta đi uống rượu!
Diệp Phàm gật đầu.
Bọn họ gặp nhau cùng một chỗ, tự nhiên sẽ trích ra các loại mỹ thực, cái gì canh Đằng Xà, cánh Kim Ô... cái gì cần có đều có, đều là dị chủng thái cổ ngày xưa giết chết khi quyết đấu.
Địa phương này lập tức mùi thịt lan tràn, hương rượu ập vào mũi.
Diệp Phàm, Yến Nhất Tịch, Bàng Bác, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy... một đám người ngồi vây quanh cùng một chỗ, đổi chén cụng ly, phi thường tận hứng.
Không lâu sau, một đám Tiểu Bất Điểm từng tên đều chảy nước miếng, bất kể là bé trai hay là tiểu nha đầu tất cả đều chạy tới, như ong vờ tổ xông lẻn, giống một đám tiểu cường đạo ùa nhau tranh đoạt.
Mọi người đều cười to.
- Các ngươi đám nhóc con này, nhỏ như vậy đã dám uống rượu. Còn ngươi nữa, Lý Hổ ngươi như thế nào không trông coi muội muội ngươi, để một tiểu nha đầu cũng uống rượu?
- Này, Tiểu Tử! Tiểu nha đầu ngươi mới hai ba tuổi, đi dường còn chưa vừng đâu, cũng dám theo chân bọn chúng giống nhau lén uống rượu?
Một đám người lớn vừa tức giận lại vừa buồn cười.
- Không cần keo kiệt như vậy chứ! Tiểu Tử chỉ là nếm thử chút thôi mà!
Tiểu nha đầu giải thích, rồi sau đó như kẻ trộm uống vào một ngụm, sợ bị cướp mất quyền lợi, kết quả mới vừa uống vào, liền hộc ra đầu lưỡi, ồn ào líu lo, cái này khó uống!
- Vẫn là cô bé ngoan nhất!
Có người nói.
Chỉ có cô bé im lặng nhất! Rất nhu thuận ngồi ở bên cạnh Diệp Phàm.
Xa xa, truyền đến tiếng chó kêu, Hắc Hoàng chạy như điên tới, hô to gọi nhỏ mọi người không có suy nghĩ, lại không gọi tới nó.
- Ngươi bận quá, một lòng chui vào trong Hoàng Sào, kêu ngươi hai ba lần cũng không nghe trả lời!
Đám Đại Yêu Sơn Hoàng còn có Long Mã, Kim Sí Đại Bằng Vương nhận được tin tức cùng đều chạy tới. Đội ngũ uống rượu lập tức tăng vọt, cuối cùng rất nhiều Thiên Tướng cũng chạy tới gia nhập.
- Ta nếu mạnh khỏe, đó là trời nắng. Nhưng, ta thật sự không hiểu! Con bà nó Hoàng Sào như là cái tổ ong vò vẽ a! Hắc Hoàng sư bá ngài tha ta đi!
Hoa Hoa kêu thảm thiết, mấy ngày nay hắn thật sự là bị tội không ít, mông thiếu chút nữa bị Hắc Hoàng đánh cho thành tám cánh hoa.
Mặc sức cười vui, khi tỉnh rượu lại, Diệp Phàm một mình lại ngồi xếp bằng ở dưới cây bồ đề, tĩnh lặng như bàn thạch, như cây khô không nhúc nhích.
- Diệp tử có tâm sự đây! Rốt cuộc gặp phải khó khăn gì, cảm giác như đang vắt óc suy nghĩ đối sách!
- Ta nghĩ nhất định sẽ rất phiền toái, với tu vi của hắn hiện tại sẽ không có nhiều chuyện đau đầu như vậy, hơn phân nửa có liên quan tới chí tôn cổ đại!
Nhóm người Bàng Bác, Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy này rất hiểu biết về hắn, lập tức liền nhìn ra có điều không ổn, hợp nhau cùng một chỗ thương nghị.
Cuối cùng, bọn họ ôm vò rượu đi tới, hỏi thẳng.
- Diệp tử, có chuyên gì nói ra đi, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, không nên một mình nghĩ tới sói đầu! Chúng ta tu vi không bằng ngươi, nhưng nhiều thêm chủ ý hẳn là không thành vấn đề! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Đúng! Có chuyện gì nói ra để mọi người cùng nhau chia sẻ, đừng cái gì đều tự mình sánh hết, giữa bằng hữu với nhau đừng làm như người xa lạ!
Một đám người đều nhìn hắn. Từng người đều là loại bạn thân cùng vào sinh ra tử, một đường liều mạng huyết chiến với đại địch mà đi cho tới hôm nay.
Diệp Phàm thực cảm động, mình mới hơi trầm tư, lộ ra dị thường, bọn họ liền đã nhìn ra, hắn thở dài một hơi, kể lại chuyện gặp phải không lâu.
- Cái gi? Bá thể lão khốn đó cũng ra tay? Đáng xấu hổ mà, khinh người quá đáng, thực là thứ không ra gì!
- Coi hành động của hắn còn là Bá thể đại thành sao, lại ở trong lúc Diệp tử độ kiếp đột kích, mặt mũi già nua của lão vứt cho chó ăn rồi sao?
- Gâu! Bổn hoàng cảnh cáo ngươi, cơm có thể ăn bậy, nói đừng có nói lung tung!
...
Diệp Phàm nở nụ cười, nhóm người này cho tới bây giờ đều là như thế, gặp phải khó khăn lớn như vậy cũng có thể cười đùa, muốn làm cho bầu không khí thoải mái lên.
Quá khứ, Diệp Phàm cũng không sợ, chỉ cần hắn đủ cường đại, liền có thể dập nát đại địch phía trước. Nhưng ngày nay lại khác, địch thủ là chí tôn cổ đại, mỗi người đều từng là người manh nhất một thời đai, cả đời vô đich.
- Ta suy nghĩ rất nhiều, thật sự không có cách nào, Thiên Đình quá lớn, tương lai tất sẽ vì ta mà dẫn tới đả kích mang tính hủy diệt, ta muốn cho chư tướng Thiên Đình tản đi, đơi tương lai sẽ tu hôi!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, ngày nay Thiên Đình vô cùng cường thịnh, hiệu lệnh vừa ra, thập phương đều nghe theo. Hiện tại ở vào giai đoạn huy hoàng nhất, mà lại phải trực tiếp giải tán, tự phế võ công như vậy.
Nhưng, bọn họ biết, tuy rằng nói ra rất khó chịu, nhưng Diệp Phàm nói rất có đạo lý, hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là cho các bộ Thiên Đình quy ẩn, chờ đợi ngày sau sẽ tụ hội.
- về con của chúng ta, ta nghĩ phong ấn bọn họ, trăm năm sau sẽ cho bọn họ xuất hiện lại, ta cần một trăm năm đi liều mạng đột phá. Thành, sẽ không còn người nào dám quấy nhiễu Thiên Đình ta. Bại, ta hồn về hoàng thổ, từ đó chí tôn cũng sẽ không để ý tới nữa.
Diệp Phàm nói.
Hiện trường rơi vào tĩnh lặng trầm mặc, không có người nào nói chuyện.
Cuối cùng, mọi người đều gật đầu, không tiếng động đồng ý quyết định này. Kết quả cuối cùng chính là, phong ấn Thiên Đình trăm năm, thiên binh thiên tướng cời giáp quy điền, tất cả đều tự ẩn phục chờ tương lai.
- Ta thực xin lỗi các ngươi, để mọi người cùng bị liên lụy!
Diệp Phàm nói.
- Nói gì vậy! Từ nay về sau, ngươi phải một mình liều mạng, thành, thì Thiên Đình huy hoàng muôn đời, bại, thì ngươi một mình vạn kiếp bất phục. Các huynh đệ dù cấp bách gì cũng không giúp được, lúc này có chăng chỉ là bất đắc dĩ và thống khổ! Diệp tử tự mình ngươi cố gắng thôi!
- Đừng nói những lời đó! Một trăm năm này đối với ngươi mà nói, sẽ có hai trường tử kiếp, về phần kiếp thứ ba không độ cùng thế! Hai kiếp đại thành như vậy là đủ rồi! Diệp tử nhớ kỳ, ngươi sống sót là tốt rồi, chúng ta không cầu gì khác!
Những huynh đệ cùng sinh cùng tử này từng người biếu lộ chân tình. Bất kể như thế nào, bảo hắn nhất định phải sống sót.
Tự phế vổ công, giải tán Thiên Đình, đây là một quyết định gian nan, ảnh hưởng quá lớn, quả thực là long trời lở đất, có thể sẽ làm rất nhiều người không hiểu.
- Không có quan hệ, chúng ta nhất định có thể một lần nữa xuất hiện. Đến lúc đó sẽ dương cao đại kỳ Thiên Đình, ta nghĩ rất nhiều huynh đệ thiên binh thiên tướng đều sẽ trở về, các huynh đệ sẽ không trách ngươi!
Bọn họ trấn an.
- Phụ thân! Các người đang làm sao vậy? Như thế nào ánh mắt ai cũng đều đỏ vậy?
Tiểu Tử từ xa xa chạy tới.
Những đại nam nhân này tự nhiên sẽ không rơi lệ ở trước mặt tiểu nha đầu. Nhưng Diệp Phàm nghĩ đến sắp phải ra tay phong ấn Tiểu Tử, từ đó biệt ly, để bé rơi vào ngủ say, trong lòng lại một trận chua xót. Bé còn nhỏ như vậy a, hắn nếu thất bại, thì đây là một lần cuối cùng gặp con gái.
Hơn nữa, còn có những người khác, hắn phải làm thế nào đối mặt với chúng Thiên Đình đây?
- Là ta vô năng a!
Diệp Phàm ngừa mặt lên trời than.
- Không! ngươi đã đủ cường đại, xưa nay Đại đế ở vào tuổi tác này, không có mấy người có thể có tu vi như vậy!
Hắc Hoàng nói.
Tuy nhiên nói là nói như vậy, nhưng khi Diệp Phàm đi ra, từng bước một đi lên trên Điểm Tướng Đài, nhìn đại quân đông nghìn nghịt ở phía dưới, hắn khó có thể nói ra, trong lòng khó chịu.
"Không ngờ bị bức tới nước này, ngày này đã đến, khiến ta không đủ sức..." Hắn nói nhỏ trong lòng, nhìn từng sương mặt phía dưới, làm thế nào để tuyên bố một tin tức này.
Ở dưới đài, có một đám người thần sắc trang nghiêm, rất là uy nghiêm, khiến người tôn kính, đó là lão tướng từ khi Thiên Đình mới thành lập vẫn đi theo cho tới hôm nay. Còn có đại quân đông nghìn nghịt kia, ý chí chiến đấu tràn đầy, thần thái bay cao, đó là người một thế hệ chứng kiến Thiên Đình huy hoàng. Một bên khác những sương mặt tân quân non nớt, tinh thần phấn chấn thịnh vượng, tràn ngập hy vọng với tương lai, đó là bộ chúng mới vừa gia nhập Thiên Đình không lẩu.
Nhìn cảnh tượng này, khiến Diệp Phàm khó có thể há miệng thốt ra lời, có chăng chỉ là chua xót.
Đúng vậy, trong lòng hắn rất khổ sở, nghĩ hết mọi khả năng hắn thật sự không có biện pháp nào có thể thực hiện. Những người đó là chí tôn, cho dù hắn tính các loại kế ra hết, cùng khó mà ngăn cản.
Hắn có Thôn Thiên Quân, hắn có pháp tắc Tiên Chung, nhưng chống lại một vị chí tôn còn được, nhưng chống lại hai vị, ba vị thì sao? Mặc dù hắn bố trí mọi cách, tính kế tất cả, thiết lập sát cục, cũng hoàn toàn vô dụng.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những thứ đó ở trong mắt chí tôn có lẽ chỉ là chuyện cười như con kiến càng lay động cây cổ thụ. Hoàn toàn không thể ngăn cản bước chân của họ.
Hiện tại hắn có bí thuật có thể che dấu khí tức, cùng chí bình an nhất thời mà thôi. Một khi độ kiếp tất nhiên sẽ bại lộ, ba lượt đại kiếp nạn, hoàn vũ đều run rẩy. Có ba lượt cơ hội giết hắn, có một số chí tôn sẽ không bỏ qua.
Một câu nói, hắn con kiến này cũng đủ mạnh, bắt đầu lọt vào pháp nhãn của chí tôn!
Diệp Phàm bước vào Chuẩn đế tầng thiên thứ bảy, dĩ nhiên rất cường đại, nhưng lại câm thấy mòi mệt trước nay chưa từng có. Con đường tương lai càng ngày càng gian nan, không tốt để đột phá.
- Ta chính mình có chết cùng không lo, nhưng mà bọn họ thì sao, không thể cùng chôn theo ta!
Diệp Phàm thực lực tiến nhanh, huyết khí tràn đầy, thọ nguyên gia tăng, nhưng trong mái tóc dài hóa thành đen nhánh lại lẫn lộn vài sợi bạc, hắn cảm giác tâm thần mệt chết đi được.
Một đường này, hắn vừa đi vừa suy nghĩ, về tới Thiên Đình, nhìn gia viên phát triển mạnh, nghiễm nhiên trở thành là kế thừa mạnh nhất vũ trụ, trong lòng hắn khó mà yên bình.
Hết thảy đây là kết quả cố gắng của mọi người, hẳn phải cực độ huy hoàng, nhưng ngày sau lại có thể sẽ dẫn tới tai họa lớn. Nếu chí tôn ra mặt, tất nhiên phải bình định.
- Không có cách nào sao?
Hắn thấy được một góc tương lai, chỉ một Địa phủ đã khủng bố như vậy, hiện tại cộng thêm Bá thể đại thành, các chí tôn vùng cấm khác, vậy còn như thế nào chống lại?
Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy thân thể rất lạnh! Con đường phía trước gian nan, khó trách nhiều Đại đế bất hạnh, không ai chân chính cười vui trong huy hoàng, đều là nghiêm túc như vậy.
Bọn họ đã trải qua thăng trầm, mất đi nhiều lắm, phải trả một cái giá khó có thể tưởng tượng.
- Đại thúc đã trở về rồi!
Một thiếu niên kháu khinh khoẻ mạnh chạy tới, nhiệt tình chào hỏi, rồi sau đó xa xa một đám đứa nhỏ đều vọt tới.
Đây là đứa con của Lý Hắc Thủy, đã mười mấy tuổi, cao lớn rắn chắc, bởi vì từ nhỏ từng ăn vào Thần dịch Cửu khiếu thạch nhân nên căn cốt thật tốt hơn xa phụ thân hắn.
- Đại thúc! Ngài có quà gì mang về cho chúng ta không?
Nói chuyện chính là một cô gái mười bốn mười lăm tuổi, chính là con gái nhỏ của dã nhân, cố đeo sợi dây chuyền xương thú, cột một bím tóc trên đầu, phía trên cột một chuỗi chuông nhỏ do Đại La Ngân Tinh luyện chế thành, lay động Thần huy, rung động leng keng.
Đây là hậu đại của Thiên Đình, mỗi một người đều thiên phú cực tốt. Nếu để bất kỳ một thế lực lớn nào nhìn thấy đều phải đỏ mắt. Bởi vì đám người Diệp Phàm, Lệ Thiên, Hắc Hoàng không tiếc đầu tư vào: sau khi bọn họ sinh ra liền ngâm vào Thần dịch Mệnh Tuyền Thiên Tôn, đút ăn bảo dịch cửu khiếụThần thai, lại từng rèn luyện bộ phận tinh hoa của Bất Tử Kỳ Lân dược với cây bồ đề, luyện thành bảo đan xây dưng cơ sờ cho chúng.
Có thể nói, mấy chục đứa nhỏ này là tài phú quý giá nhất của Thiên Đình, bọn chúng đại biếu cho tương lai và hy vọng.
- Đến đi vội vàng, không có chuẩn bị, hôm nay ta truyền cho các ngươi vài loại đại thần thông, giảng giải cho các ngươi về Thái Dương tiên kinh đi!
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Tốt quá! Đại thúc sắp giảng đạo, mau tới nha!
Những đứa nhỏ này hoan hô, lập tức dẫn tới thêm nhiều người, không ít bộ chúng Thiên Đình cùng tới, nghe hắn giảng giải.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên một tảng đá, phía dưới ngồi đầy người. Trẻ con chiếm đa số, từng đứa đều mở to mắt, tất cả còn thật sự nghiêm túc lắng nghe.
Đương nhiên, cũng có Tiểu Bất Điểm ngược lại ở rất xa vui cười, chạy tới nhảy đi rất hoạt bát. Trong đó đặc biệt hai tiểu tử kia gan lớn nhất, trước sau leo lên tảng đá, cô bé nâng cằm, im lặng ngồi ở đó, thật ra coi như nhu thuận, về phần Tiểu Tử thì giống như một con khỉ nhỏ tinh nghịch, đi đến bên người Diệp Phàm, "bẹp" một tiếng, lưu lại ở trên mặt hắn một nhúm nước miếng.
- Phụ thân! Con nhớ người!
Cô bé ngây thơ nói.
Nhìn bé chớp đôi mắt to, làm bộ như ta rất ngoan. Diệp Phàm dờ khóc dở cười, cũng không thể trách cứ, chỉ là ấn bẻ ngồi bên cạnh, tiếp tục giằng đạo.
Trong Thiên Đình thật sự rất ấm áp, các loại thân tình, hữu tình... tràn ngập đan vào nhau khiến người ta muốn dùng tính mạng để bảo vệ, không cho phép bất luận kẻ nào giẫm lên và phá hủy.
Bọn nhỏ tán đi, cây bồ đề cành lá xanh tươi, lay động tỏa sáng xanh biếc, từng đạo mảnh nhỏ pháp tắc rơi xuống rất dễ dàng làm cho người ta rơi vào cảnh ngộ đạo.
Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, đứng dậy.
- Diệp tử đã trở lại! Đi, chúng ta lại uống rượu, ha ha! Trong thời gian này đã trở lại không ít người, vừa lúc uống cho thống khoái!
Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã chạy tới lôi kéo.
- Ha ha! Đáng để chúc mừng, Bàng Bác củng cố tốt cảnh giới Chuẩn đế rồi, mới xuất quan!
Lệ Thiên cũng ở xa xa cười lớn.
- Tốt! Chúng ta đi uống rượu!
Diệp Phàm gật đầu.
Bọn họ gặp nhau cùng một chỗ, tự nhiên sẽ trích ra các loại mỹ thực, cái gì canh Đằng Xà, cánh Kim Ô... cái gì cần có đều có, đều là dị chủng thái cổ ngày xưa giết chết khi quyết đấu.
Địa phương này lập tức mùi thịt lan tràn, hương rượu ập vào mũi.
Diệp Phàm, Yến Nhất Tịch, Bàng Bác, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy... một đám người ngồi vây quanh cùng một chỗ, đổi chén cụng ly, phi thường tận hứng.
Không lâu sau, một đám Tiểu Bất Điểm từng tên đều chảy nước miếng, bất kể là bé trai hay là tiểu nha đầu tất cả đều chạy tới, như ong vờ tổ xông lẻn, giống một đám tiểu cường đạo ùa nhau tranh đoạt.
Mọi người đều cười to.
- Các ngươi đám nhóc con này, nhỏ như vậy đã dám uống rượu. Còn ngươi nữa, Lý Hổ ngươi như thế nào không trông coi muội muội ngươi, để một tiểu nha đầu cũng uống rượu?
- Này, Tiểu Tử! Tiểu nha đầu ngươi mới hai ba tuổi, đi dường còn chưa vừng đâu, cũng dám theo chân bọn chúng giống nhau lén uống rượu?
Một đám người lớn vừa tức giận lại vừa buồn cười.
- Không cần keo kiệt như vậy chứ! Tiểu Tử chỉ là nếm thử chút thôi mà!
Tiểu nha đầu giải thích, rồi sau đó như kẻ trộm uống vào một ngụm, sợ bị cướp mất quyền lợi, kết quả mới vừa uống vào, liền hộc ra đầu lưỡi, ồn ào líu lo, cái này khó uống!
- Vẫn là cô bé ngoan nhất!
Có người nói.
Chỉ có cô bé im lặng nhất! Rất nhu thuận ngồi ở bên cạnh Diệp Phàm.
Xa xa, truyền đến tiếng chó kêu, Hắc Hoàng chạy như điên tới, hô to gọi nhỏ mọi người không có suy nghĩ, lại không gọi tới nó.
- Ngươi bận quá, một lòng chui vào trong Hoàng Sào, kêu ngươi hai ba lần cũng không nghe trả lời!
Đám Đại Yêu Sơn Hoàng còn có Long Mã, Kim Sí Đại Bằng Vương nhận được tin tức cùng đều chạy tới. Đội ngũ uống rượu lập tức tăng vọt, cuối cùng rất nhiều Thiên Tướng cũng chạy tới gia nhập.
- Ta nếu mạnh khỏe, đó là trời nắng. Nhưng, ta thật sự không hiểu! Con bà nó Hoàng Sào như là cái tổ ong vò vẽ a! Hắc Hoàng sư bá ngài tha ta đi!
Hoa Hoa kêu thảm thiết, mấy ngày nay hắn thật sự là bị tội không ít, mông thiếu chút nữa bị Hắc Hoàng đánh cho thành tám cánh hoa.
Mặc sức cười vui, khi tỉnh rượu lại, Diệp Phàm một mình lại ngồi xếp bằng ở dưới cây bồ đề, tĩnh lặng như bàn thạch, như cây khô không nhúc nhích.
- Diệp tử có tâm sự đây! Rốt cuộc gặp phải khó khăn gì, cảm giác như đang vắt óc suy nghĩ đối sách!
- Ta nghĩ nhất định sẽ rất phiền toái, với tu vi của hắn hiện tại sẽ không có nhiều chuyện đau đầu như vậy, hơn phân nửa có liên quan tới chí tôn cổ đại!
Nhóm người Bàng Bác, Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy này rất hiểu biết về hắn, lập tức liền nhìn ra có điều không ổn, hợp nhau cùng một chỗ thương nghị.
Cuối cùng, bọn họ ôm vò rượu đi tới, hỏi thẳng.
- Diệp tử, có chuyên gì nói ra đi, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, không nên một mình nghĩ tới sói đầu! Chúng ta tu vi không bằng ngươi, nhưng nhiều thêm chủ ý hẳn là không thành vấn đề! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Đúng! Có chuyện gì nói ra để mọi người cùng nhau chia sẻ, đừng cái gì đều tự mình sánh hết, giữa bằng hữu với nhau đừng làm như người xa lạ!
Một đám người đều nhìn hắn. Từng người đều là loại bạn thân cùng vào sinh ra tử, một đường liều mạng huyết chiến với đại địch mà đi cho tới hôm nay.
Diệp Phàm thực cảm động, mình mới hơi trầm tư, lộ ra dị thường, bọn họ liền đã nhìn ra, hắn thở dài một hơi, kể lại chuyện gặp phải không lâu.
- Cái gi? Bá thể lão khốn đó cũng ra tay? Đáng xấu hổ mà, khinh người quá đáng, thực là thứ không ra gì!
- Coi hành động của hắn còn là Bá thể đại thành sao, lại ở trong lúc Diệp tử độ kiếp đột kích, mặt mũi già nua của lão vứt cho chó ăn rồi sao?
- Gâu! Bổn hoàng cảnh cáo ngươi, cơm có thể ăn bậy, nói đừng có nói lung tung!
...
Diệp Phàm nở nụ cười, nhóm người này cho tới bây giờ đều là như thế, gặp phải khó khăn lớn như vậy cũng có thể cười đùa, muốn làm cho bầu không khí thoải mái lên.
Quá khứ, Diệp Phàm cũng không sợ, chỉ cần hắn đủ cường đại, liền có thể dập nát đại địch phía trước. Nhưng ngày nay lại khác, địch thủ là chí tôn cổ đại, mỗi người đều từng là người manh nhất một thời đai, cả đời vô đich.
- Ta suy nghĩ rất nhiều, thật sự không có cách nào, Thiên Đình quá lớn, tương lai tất sẽ vì ta mà dẫn tới đả kích mang tính hủy diệt, ta muốn cho chư tướng Thiên Đình tản đi, đơi tương lai sẽ tu hôi!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, ngày nay Thiên Đình vô cùng cường thịnh, hiệu lệnh vừa ra, thập phương đều nghe theo. Hiện tại ở vào giai đoạn huy hoàng nhất, mà lại phải trực tiếp giải tán, tự phế võ công như vậy.
Nhưng, bọn họ biết, tuy rằng nói ra rất khó chịu, nhưng Diệp Phàm nói rất có đạo lý, hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là cho các bộ Thiên Đình quy ẩn, chờ đợi ngày sau sẽ tụ hội.
- về con của chúng ta, ta nghĩ phong ấn bọn họ, trăm năm sau sẽ cho bọn họ xuất hiện lại, ta cần một trăm năm đi liều mạng đột phá. Thành, sẽ không còn người nào dám quấy nhiễu Thiên Đình ta. Bại, ta hồn về hoàng thổ, từ đó chí tôn cũng sẽ không để ý tới nữa.
Diệp Phàm nói.
Hiện trường rơi vào tĩnh lặng trầm mặc, không có người nào nói chuyện.
Cuối cùng, mọi người đều gật đầu, không tiếng động đồng ý quyết định này. Kết quả cuối cùng chính là, phong ấn Thiên Đình trăm năm, thiên binh thiên tướng cời giáp quy điền, tất cả đều tự ẩn phục chờ tương lai.
- Ta thực xin lỗi các ngươi, để mọi người cùng bị liên lụy!
Diệp Phàm nói.
- Nói gì vậy! Từ nay về sau, ngươi phải một mình liều mạng, thành, thì Thiên Đình huy hoàng muôn đời, bại, thì ngươi một mình vạn kiếp bất phục. Các huynh đệ dù cấp bách gì cũng không giúp được, lúc này có chăng chỉ là bất đắc dĩ và thống khổ! Diệp tử tự mình ngươi cố gắng thôi!
- Đừng nói những lời đó! Một trăm năm này đối với ngươi mà nói, sẽ có hai trường tử kiếp, về phần kiếp thứ ba không độ cùng thế! Hai kiếp đại thành như vậy là đủ rồi! Diệp tử nhớ kỳ, ngươi sống sót là tốt rồi, chúng ta không cầu gì khác!
Những huynh đệ cùng sinh cùng tử này từng người biếu lộ chân tình. Bất kể như thế nào, bảo hắn nhất định phải sống sót.
Tự phế vổ công, giải tán Thiên Đình, đây là một quyết định gian nan, ảnh hưởng quá lớn, quả thực là long trời lở đất, có thể sẽ làm rất nhiều người không hiểu.
- Không có quan hệ, chúng ta nhất định có thể một lần nữa xuất hiện. Đến lúc đó sẽ dương cao đại kỳ Thiên Đình, ta nghĩ rất nhiều huynh đệ thiên binh thiên tướng đều sẽ trở về, các huynh đệ sẽ không trách ngươi!
Bọn họ trấn an.
- Phụ thân! Các người đang làm sao vậy? Như thế nào ánh mắt ai cũng đều đỏ vậy?
Tiểu Tử từ xa xa chạy tới.
Những đại nam nhân này tự nhiên sẽ không rơi lệ ở trước mặt tiểu nha đầu. Nhưng Diệp Phàm nghĩ đến sắp phải ra tay phong ấn Tiểu Tử, từ đó biệt ly, để bé rơi vào ngủ say, trong lòng lại một trận chua xót. Bé còn nhỏ như vậy a, hắn nếu thất bại, thì đây là một lần cuối cùng gặp con gái.
Hơn nữa, còn có những người khác, hắn phải làm thế nào đối mặt với chúng Thiên Đình đây?
- Là ta vô năng a!
Diệp Phàm ngừa mặt lên trời than.
- Không! ngươi đã đủ cường đại, xưa nay Đại đế ở vào tuổi tác này, không có mấy người có thể có tu vi như vậy!
Hắc Hoàng nói.
Tuy nhiên nói là nói như vậy, nhưng khi Diệp Phàm đi ra, từng bước một đi lên trên Điểm Tướng Đài, nhìn đại quân đông nghìn nghịt ở phía dưới, hắn khó có thể nói ra, trong lòng khó chịu.
"Không ngờ bị bức tới nước này, ngày này đã đến, khiến ta không đủ sức..." Hắn nói nhỏ trong lòng, nhìn từng sương mặt phía dưới, làm thế nào để tuyên bố một tin tức này.
Ở dưới đài, có một đám người thần sắc trang nghiêm, rất là uy nghiêm, khiến người tôn kính, đó là lão tướng từ khi Thiên Đình mới thành lập vẫn đi theo cho tới hôm nay. Còn có đại quân đông nghìn nghịt kia, ý chí chiến đấu tràn đầy, thần thái bay cao, đó là người một thế hệ chứng kiến Thiên Đình huy hoàng. Một bên khác những sương mặt tân quân non nớt, tinh thần phấn chấn thịnh vượng, tràn ngập hy vọng với tương lai, đó là bộ chúng mới vừa gia nhập Thiên Đình không lẩu.
Nhìn cảnh tượng này, khiến Diệp Phàm khó có thể há miệng thốt ra lời, có chăng chỉ là chua xót.