Già Thiên
Chương 1683: Hắc Ám Kết Thúc
Loại dao động cực kỳ khủng bố này, huyết quang ứong nháy mắt chiếu sáng hơn phân nửa vũ trụ, hư không và tinh tú trong thiên địa tất cả đều bị ráng mây đỏ chiếu rọi đỏ tươi, giống như có một vầng mặt trời máu đỏ thật lớn dâng lên, hào quang đỏ thẫm chiếm cứ phân nửa vũ trụ.
Có một nhân vật cấp Đại đế nổ tung, máu tươi rơi vãi, uy lực không gì sánh nổi, phiến biên hoang vũ trụ kia bị phá hủy, tinh hệ ảm đạm, bị mai một thành hư không.
Đây là một loại đại kiếp nạn không thể tưởng tượng, làm cho sinh linh vũ trụ bát hoang các nơi đều sợ hãi, đó là một loại đại khủng hoảng khó tả khôn xiết, linh hồn đều phải vỡ nát.
Có cấm địa Sinh Mệnh truyền ra dao động thần niệm cường đại, bắt giữ kết quả chân thật của trận chiến.
Ngay sau đó, vũ trụ đều dường như ngưng lại, rơi vào tĩnh lặng như chết, không có tiếng động, vạn vật điêu linh.
Đã chết rồi sao? Một vị cao thủ Hoàng Đạo từ đó kết thúc, từ huy hoàng tuyệt đỉnh nhất tan xương nát thịt mà đi tới hướng chung điếm hay sao? Đây là nghi vấn của mỗi người.
"Ầm!"
Đột nhiên, huyết quang xông thẳng lên chín tầng trời, dao động Đại đế chấn nhiếp thế gian, huyết quang vô tận cùng với ráng mây đỏ thê lương tươi đẹp kia tất cả đều đảo lưu, trong khoảnh khắc quay lại, trọng tố thân thể Đế.
"Ầm" một tiếng nổ, như là có một Tổ Thần hỗn độn khai thiên lập địa, giãy giụa đi ra, dao động sinh mệnh chấn thiên địa hồng hoang rung chuyển kịch liệt, mặt trời trăng sao tất cả đều lay động không thôi.
- Đế chiến... còn chưa kết thúc, cao thủ Hoàng Đạo không sứt mẻ không thể hủy diệt!
Có người phỏng đoán, đó có thể là cố ý tự bạo, để vãn hồi xu hướng suy tàn, thân thể Đế cường độ cùng cực nếu thật nổ tung, cái loại lực lượng này quá mức khổng lồ, không thể tưởng tượng.
Nhân vật cấp Đại đế không ngờ lại ngoan cường như vậy, khiến mọi người lông tóc dựng đứng!
- Là chí tôn Khí Thiên, hắn ở vào tình thế bất lợi, rời khỏi tinh hệ vô tận, rời xa biên hoang vũ trụ, bị bức phải như thế!
Mọi người tim đều dâng lên chặn ngang cổ họng, không biết nữ nhân áo trắng kia lúc này có bị thương nặng hay không? Một vị Đại đế nổ tan xác a, dùng thủ đoạn cương liệt như vậy chính là muốn kéo vãn tình thế bất lợi.
Đại chiến đang tiếp tục, Phi Tiên Lực nứt ra càn khôn, càng cường đại hơn, rực rỡ loá mắt, chiếu sáng vũ trụ.
Bởi vậy mọi người biết được vị nữ Đế kia hẳn là không có chịu nhiều ảnh hưởng, bằng không sẽ không khí thế tăng vọt như vậy, thủy chung như nhất, đây là phong thái cái thế vô địch.
Một trận chiến này, đánh tới vũ trụ hồng hoang sụp đổ, tinh tú hóa thành bột mịn, thậm chí lan đến gần một ít sinh mệnh cổ địa.
Chí tôn Khí Thiên vì bổ sung huyết khí, tàn khốc chuyển dời chiến trường tới những phương hướng này, máu lạnh vô tỉnh, biến hai viên sinh mệnh tinh tú hóa thành địa phương đẫm máu, rồi trở thành bụi vũ trụ.
Tuy nhiên, hắn chỉ có cơ hội hai lần này thôi, kế tiếp bị bức đi vào chiến trường Thiên Tôn của thời đại thần thoại, đó từng là địa phương quyết đấu của nhân vật Hoàng Đạo.
Tương truyền, ở thời đại thần thoại có Đế cùng tồn tại!
Nơi này không có ánh sáng, không có sinh khí, không có tinh hà nguyên vẹn. Nơi nơi đều là mảnh nhỏ tinh tú, cũng có thi hài thật lớn, còn to lớn hơn so với một mảnh tinh vực.
Hai người đại chiến, trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, phát sinh các loại sự kiện khủng bố và yêu dị. Nhất là phiến chiến trường Thiên Tôn của thời đại thần thoại này, lại nổi lên mưa máu tầm tả, còn có từng tia chớp màu đen xẹt qua, sấm chớp một tia tiếp theo một tia. Trong mơ hồ có thể nhìn thấy vô tận thiên binh thiên tướng cùng với vô số âm binh Địa phủ kéo ngang qua tinh vực, bước trên hành trình, không biết sắp đi viễn chinh ở địa phương nào.
Đáng tiếc, trong trường Đế chiến này cái gì đều không thấm vào đâu, hết thảy dị tượng với cảnh tượng quỷ dị đều phải bị tan biến, trong phế tích tinh hệ bộc phát ra hào quang xông lên tận trời.
"Ầm!"
Lại một lần huyết quang xông lên tận trời, máu tươi vãi khắp vũ trụ, chiến trường Thiên Tôn đã phát sinh sụp đổ, một số thi hài cực lớn đều nổ tung thành tro bụi.
Chí tôn Khí Thiên lại bùng nổ, huyết quang như biến cuồn cuộn mãnh liệt cuốn đi không biết bao nhiêu năm ánh sáng, nhân gian đều khiếp sợ.
Đại đế chiến chân chính đánh giết đến mức này, quả thực rúng động nhân giới. Loại cường độ này không gì sánh nổi, quá khứ chưa bao giờ có thể thấy được, mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nhân thể mà lại có lực lượng to lớn như vậy, nếu cứ như thế buông xuống, vũ trụ thật sự có thể bị hủy diệt. Đó là gió lốc vô cùng tận thổi quét vạn vật, không thể ngăn cản.
- Đã chết rồi sao?
- Hắc ám náo động đã kết thúc rồi sao?
Thế nhưng, sau đó không lâu dao động Đại đế tiếp tục dâng lên tản ra một khí tức sinh mệnh chí cường, cao thủ Hoàng Đạo lại một lần trọng tổ thân thể chí tôn, lại tiếp tục chiến đấu.
Gian nan như vậy, gần như có được thân thể bất diệt! Đại đế chân chính không tì vết quá mạnh mẽ, muốn giết chết thật sự quá mức gian nan.
Kế tiếp trong nửa canh giờ, chí tôn Khí Thiên tổng cộng bốn lần nổ tung. Sau mấy lần tất cả đều bị Phi Tiên Lực đánh bạo, mạnh mẽ đánh thành mảnh xương vụn trộn lẫn máu, ngay cả nguyên thần đều nứt toạt ra.
Cuối cùng, rốt cục hắn tiêu vong, không chống cự được, không có chống đỡ qua kiếp này.
Ngày này, các nơi đều bộc phát ra tiếng hoan hô, tiếng rầm rĩ náo động vang lên tận trời, vang vọng khắp tinh hải, đó là ý niệm của chúng sinh, hợp cùng một chỗ rộng lớn mạnh mẽ.
Thạch Hoàng đâu?
Kế tiếp mọi người dường như lại nghe được thanh âm của đại chiến, lại dường như chính là tiếng động của con tim mọi người. Cuối cùng chỉ nhìn thấy một cái kiến lớn ngang qua không trung, bay qua mỗi một chỗ sinh mệnh cổ địa.
Khi hết thảy bình tĩnh trở lại, đã không còn chiến loạn, đã không còn gợn sóng, máu dần dần tan đi, bóng tối bị đuổi đi, lộ ra ánh sáng buổi bình minh.
Một thân ảnh cao lớn như Ma Vương xuất hiện, ép cho chư thiên như sắp nổ tung, có một loại dao động lực lượng khiến mọi người hít thở không thông. Hắn đi qua một mảnh lại một mảnh tinh hệ phế tích và chiến trường, quan sát tàn tích.
- Thạch Hoàng đã chết rồi sao? Nữ nhân kia qua một trận chiến lại ngủ say hay sao? Ta còn sống, ta phải trường tồn!
Hắn là Bá thể đại thành, sợi tóc rậm tán loạn như thác nước, ánh mắt dọa người, đi lại khắp tinh hệ, truy tìm máu huyết của chí tôn lưu lại, còn tìm kiếm nửa thân tàn của Hư Không Đại đế, một trận chiến này để lại nhiều lắm, có rất nhiều thứ đều là hắn cần tới.
Cuối cùng, hắn cũng biến mất!
Đến tận đây, hắc ám náo động kết thúc, một hồi huyết loạn và đại kiếp nạn đáng sợ nhất trên lịch sử từ đó chấm dứt, thời gian ngắn ngủi kinh người, so với dự đoán còn nhanh hơn nhiều.
Nhưng... nhưng cũng thật sự để lại quá nhiều bi thương.
- Kết thúc rồi! Rốt cục trôi qua rồi! Chung kết hắc ám trong máu và nước mắt!
- Đại kiếp nạn chấm dứt, chúng ta còn sống!
Các nơi đều truyền đến tiếng hoan hô, vang tận mây xanh. Chúc mừng nhau vượt qua thời diệt thế này! Mỗi người đều kích động tới cực điểm, có thể sống sót thật sự không dễ dàng.
Mọi người đều là sống sót sau tai nạn, tất cả đều há lớn miệng thở dốc, rồi sau đó lại nhìn trời rống lớn. Đến tận lúc này mới càng cảm nhận được sinh mệnh đáng quý, còn sống quý báu nhất so với bất kỳ điều gì.
Mọi người tận tình phát tiết, dùng sức gào rống để biểu đạt tâm tình của mình.
Mà tới cuối cùng, khi hoan hô và kích động chấm dứt, mọi người dần dần yên tĩnh lại, sau đó bầu không khí bi thương và thê lương bao trùm, dần dần truyền đến tiếng khóc than.
- Hu hu...
Lần này náo động đã chết quá nhiều người, một chỗ lại một chỗ sinh mệnh cổ địa đều biến thành màu đỏ tươi, trên mặt đất thi hài chất từng đống từng đống, còn cao hơn núi, còn rộng hơn biển.
- Con ơi... con ở nơi nào a, trở về nhìn xem nương đi!
Một lão ẩu tóc trắng xoá khóc lóc xé nát tim gan, toàn thân đẫm máu, ngã ngồi dưới đất, cảm giác toàn thân lạnh buốt.
- Phụ thân! Người đừng chết... van cầu Người, nhất định phải sống sót a... Một cô gái yếu đuối dùng sức lay một khối thân thể, nhưng trong miệng hán tử kia chỉ có máu chảy ra, ánh mắt ảm đạm, không đủ sức vươn tay, sờ sờ mặt của nàng, rồi sau đó từ đó gục đầu xuống, không còn có tiếng động.
- Nương! Đừng ngủ, đứng lên nha, mau đứng lên nha!
Một đứa bé ba bốn tuổi khóc lớn. Ôm cánh tay thân thể sớm đã lạnh như băng, trong đôi mắt to tràn đầy nước mất.
Đây chỉ là hình ảnh thu nhỏ của thảm kịch nhân gian, nơi nơi đều là thế. Không phải một tinh vực như thế, mà là tỉnh cảnh bi thảm mưa máu gió lạnh khắp vũ trụ.
Một trận chiến này tổn thất nhiều lắm, rất nhiều anh kiệt xương trắng vùi chốn tha hương, mặc dù không có thực lực Đại đế, nhưng cũng nhằm về phía một trận chiến Vực ngoại kia để rồi máu vãi tinh không.
Trên thực tế, không ít người căn bản là chưa kịp đến gần chiến trường đã nổ tung, trở thành máu trộn xương, bọn họ có lòng mà không có sức, cuối cùng chỉ kịp phát ra một tiếng rống giận bất khuất.
Người như vậy không ít, thấy được Hư Không ảm đạm, nhìn Hằng Vũ đẫm máu, nhìn thấy Cái Cửu U bi thương... bọn họ phấn đấu quên mình, mặc dù không có dẫn tới mảy may tác dụng, nhưng cũng thiêu đốt ngọn lửa bất khuất hòa cùng ý chí của vạn linh.
- Đáng tiếc chôn vùi nhiều lắm, không thể chịu đựng sức nặng, nhiều bi thương như vậy!
Đại hắc cẩu ảm đạm, ở trong tinh không than thở, có chút tinh thần sa sút, có chút suy sụp, rồi chậm rãi đi xa.
Hư Không Kính vỡ nát, Thái Hoàng Kiếm bị gãy đoạn, Cửu Lê Đồ nứt ra, Tây Hoàng Tháp không trọn vẹn, Hằng Vũ Lô nổ tung...
Từ sau một ngày này, binh khí Đế trong vũ trụ bị hủy nhiều lắm, để lại rất nhiều bi thương và đau thương, phải trả một cái giá quá mức to lớn, không thể chịu đựng.
Đại chiến chí tôn lan đến tinh vực quá rộng, cũng đồng dạng tạo thành huyết kiếp đáng sợ, có tinh vực từng huy hoàng trong một ngày này đều ảm đạm như vậy.
Từ trong vũ trụ truyền đến khóc, Cơ Tử Nguyệt một thân toàn trắng, xách một giỏ hoa trắng nõn, một đường rơi lệ, một đường vãi ra, phiến phiến cánh hoa trong suốt bay múa, làm bạn với màn sương máu trong tàn tích chiến trường.
- Diệp Phàm...
Nàng thất hồn lạc phách thì thào.
Thần Vương Cơ Hạo Nguyệt ánh mắt đều đỏ bừng, bọn họ phải tế rất nhiều người, không chỉ có Hư Không Đại đế, có Diệp Phàm, còn có tiểu tổ Cơ Tử, từng người đều rời thế gian.
Toàn bộ người Cơ gia tới rồi, người còn sống sót ai ai cũng đau thương khóc lóc.
- Tìm được tàn thi, quản chỉ là một mảnh xương, một giọt máu!
Cơ Hạo Nguyệt gian nan nói.
Cơ Tử Nguyệt lau đi nước mắt, nhưng rất nhanh lại có nước trong suốt chảy xuống. Trong lòng nàng rất đau thương, vãi ra cánh hoa màu trắng, yên lặng đi về hướng phương xa, một đường tìm kiếm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khương Dật Phi tới rồi, bi thương kêu gào vang trời. Hắn dẫn dắt người của Khương tộc đến đây tể điệu, tràn ngập thê lương bi ai. Bạch Y Thần Vương là thay hắn mà chết, ở thời khắc mấu chốt đẩy hắn trở về, để lại cho hắn hy vọng sống sót.
Các đại kế thừa, Hoàng triều bất hủ, Thánh địa, cường tộc... đều đến đây, có người trầm mặc, có người bi thương... Biết bao nhiêu Đế binh táng ở nơi này, không bao giờ... nữa có thể tái hiện.
Người của Thiên Chi Thôn cũng đến đây, tìm kiếm khắp nơi, phải lật hết từng chỗ từng chỗ chiến trường, đạp bước khắp biên hoang vũ trụ, bi thương gào thét.
- Diệp Phàm, Cái tiền bối, Khương Thần Vương, Cơ Tử, các ngươi sống lại a, đừng chết!
Lý Hắc Thủy mắt ngập máu, ở các địa phương này điên cuồng kêu to tìm kiếm.
- Thần tử! Ngài ở nơi nào, ta tin tưởng ngài nhất định sống sót!
Tiểu Tước nhi khóc lớn, không ngừng rơi lệ.
- Sư phụ!
Diệp Đồng thét dài, thần sắc bi thương, nước mắt tuôn trào, năm đó là Diệp Phàm nhặt hắn trở về, huyết chiến với Kim Ô bộ tộc rồi dẫn hắn rời đi, mới có hắn hôm nay.
Đến đây rất nhiều người, tất cả đều ảm đạm, chiến trường quá mức rộng lớn, liên lụy tới rất nhiều tinh vực, bọn họ truy tìm không biết mệt mỏi.
- Hư Không Đại đế, Hằng Vũ Đại đế...
Không ít chủng tộc đều tới đây tế bái, rất là thành kính, tràn đầy thương cảm.
Hắc ám náo động, một hồi huyết kiếp chấm dứt để lại quá nhiều bi ai, khiến trong lòng người chua xót.
- Diệp Phàm! Cơ Tử!
Thánh Hoàng tử rống to, toàn thân bộ lông màu vàng dựng thẳng đứng. Hắn hận muốn điên lên, hai huynh đệ từng cùng nhau sóng vai chiến đấu, ngày nay chỉ còn lại một mình hắn.
- Ta thật muốn san bằng mấy đại cấm địa Sinh Mệnh a!
Đông Phương Dã hét lên giận dữ.
Một đám lại một đám người tới đây, tế người chết, tế binh khí Đế, tế một trận chiến này, tế kiếp này. Nơi mai táng máu và xương, chiến trường sinh mệnh ngủ yên, thê lương lạnh lẽo mà lại tiêu điều.
Diệp Đồng, Hoa Hoa, Tiểu Tước nhi... truy tìm suốt một trăm năm, hy vọng tìm được Diệp Phàm, cho dù là một mảnh xương, một giọt máu, đáng tiếc đều thất vọng rồi.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của Diệp Phàm lưu lại ở Thiên Chi Thôn, không có người thừa kế, cũng không có người nào sử dụng, cuối cùng táng chung trong mộ chôn quần áo và di vật của hắn.
Có một nhân vật cấp Đại đế nổ tung, máu tươi rơi vãi, uy lực không gì sánh nổi, phiến biên hoang vũ trụ kia bị phá hủy, tinh hệ ảm đạm, bị mai một thành hư không.
Đây là một loại đại kiếp nạn không thể tưởng tượng, làm cho sinh linh vũ trụ bát hoang các nơi đều sợ hãi, đó là một loại đại khủng hoảng khó tả khôn xiết, linh hồn đều phải vỡ nát.
Có cấm địa Sinh Mệnh truyền ra dao động thần niệm cường đại, bắt giữ kết quả chân thật của trận chiến.
Ngay sau đó, vũ trụ đều dường như ngưng lại, rơi vào tĩnh lặng như chết, không có tiếng động, vạn vật điêu linh.
Đã chết rồi sao? Một vị cao thủ Hoàng Đạo từ đó kết thúc, từ huy hoàng tuyệt đỉnh nhất tan xương nát thịt mà đi tới hướng chung điếm hay sao? Đây là nghi vấn của mỗi người.
"Ầm!"
Đột nhiên, huyết quang xông thẳng lên chín tầng trời, dao động Đại đế chấn nhiếp thế gian, huyết quang vô tận cùng với ráng mây đỏ thê lương tươi đẹp kia tất cả đều đảo lưu, trong khoảnh khắc quay lại, trọng tố thân thể Đế.
"Ầm" một tiếng nổ, như là có một Tổ Thần hỗn độn khai thiên lập địa, giãy giụa đi ra, dao động sinh mệnh chấn thiên địa hồng hoang rung chuyển kịch liệt, mặt trời trăng sao tất cả đều lay động không thôi.
- Đế chiến... còn chưa kết thúc, cao thủ Hoàng Đạo không sứt mẻ không thể hủy diệt!
Có người phỏng đoán, đó có thể là cố ý tự bạo, để vãn hồi xu hướng suy tàn, thân thể Đế cường độ cùng cực nếu thật nổ tung, cái loại lực lượng này quá mức khổng lồ, không thể tưởng tượng.
Nhân vật cấp Đại đế không ngờ lại ngoan cường như vậy, khiến mọi người lông tóc dựng đứng!
- Là chí tôn Khí Thiên, hắn ở vào tình thế bất lợi, rời khỏi tinh hệ vô tận, rời xa biên hoang vũ trụ, bị bức phải như thế!
Mọi người tim đều dâng lên chặn ngang cổ họng, không biết nữ nhân áo trắng kia lúc này có bị thương nặng hay không? Một vị Đại đế nổ tan xác a, dùng thủ đoạn cương liệt như vậy chính là muốn kéo vãn tình thế bất lợi.
Đại chiến đang tiếp tục, Phi Tiên Lực nứt ra càn khôn, càng cường đại hơn, rực rỡ loá mắt, chiếu sáng vũ trụ.
Bởi vậy mọi người biết được vị nữ Đế kia hẳn là không có chịu nhiều ảnh hưởng, bằng không sẽ không khí thế tăng vọt như vậy, thủy chung như nhất, đây là phong thái cái thế vô địch.
Một trận chiến này, đánh tới vũ trụ hồng hoang sụp đổ, tinh tú hóa thành bột mịn, thậm chí lan đến gần một ít sinh mệnh cổ địa.
Chí tôn Khí Thiên vì bổ sung huyết khí, tàn khốc chuyển dời chiến trường tới những phương hướng này, máu lạnh vô tỉnh, biến hai viên sinh mệnh tinh tú hóa thành địa phương đẫm máu, rồi trở thành bụi vũ trụ.
Tuy nhiên, hắn chỉ có cơ hội hai lần này thôi, kế tiếp bị bức đi vào chiến trường Thiên Tôn của thời đại thần thoại, đó từng là địa phương quyết đấu của nhân vật Hoàng Đạo.
Tương truyền, ở thời đại thần thoại có Đế cùng tồn tại!
Nơi này không có ánh sáng, không có sinh khí, không có tinh hà nguyên vẹn. Nơi nơi đều là mảnh nhỏ tinh tú, cũng có thi hài thật lớn, còn to lớn hơn so với một mảnh tinh vực.
Hai người đại chiến, trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, phát sinh các loại sự kiện khủng bố và yêu dị. Nhất là phiến chiến trường Thiên Tôn của thời đại thần thoại này, lại nổi lên mưa máu tầm tả, còn có từng tia chớp màu đen xẹt qua, sấm chớp một tia tiếp theo một tia. Trong mơ hồ có thể nhìn thấy vô tận thiên binh thiên tướng cùng với vô số âm binh Địa phủ kéo ngang qua tinh vực, bước trên hành trình, không biết sắp đi viễn chinh ở địa phương nào.
Đáng tiếc, trong trường Đế chiến này cái gì đều không thấm vào đâu, hết thảy dị tượng với cảnh tượng quỷ dị đều phải bị tan biến, trong phế tích tinh hệ bộc phát ra hào quang xông lên tận trời.
"Ầm!"
Lại một lần huyết quang xông lên tận trời, máu tươi vãi khắp vũ trụ, chiến trường Thiên Tôn đã phát sinh sụp đổ, một số thi hài cực lớn đều nổ tung thành tro bụi.
Chí tôn Khí Thiên lại bùng nổ, huyết quang như biến cuồn cuộn mãnh liệt cuốn đi không biết bao nhiêu năm ánh sáng, nhân gian đều khiếp sợ.
Đại đế chiến chân chính đánh giết đến mức này, quả thực rúng động nhân giới. Loại cường độ này không gì sánh nổi, quá khứ chưa bao giờ có thể thấy được, mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nhân thể mà lại có lực lượng to lớn như vậy, nếu cứ như thế buông xuống, vũ trụ thật sự có thể bị hủy diệt. Đó là gió lốc vô cùng tận thổi quét vạn vật, không thể ngăn cản.
- Đã chết rồi sao?
- Hắc ám náo động đã kết thúc rồi sao?
Thế nhưng, sau đó không lâu dao động Đại đế tiếp tục dâng lên tản ra một khí tức sinh mệnh chí cường, cao thủ Hoàng Đạo lại một lần trọng tổ thân thể chí tôn, lại tiếp tục chiến đấu.
Gian nan như vậy, gần như có được thân thể bất diệt! Đại đế chân chính không tì vết quá mạnh mẽ, muốn giết chết thật sự quá mức gian nan.
Kế tiếp trong nửa canh giờ, chí tôn Khí Thiên tổng cộng bốn lần nổ tung. Sau mấy lần tất cả đều bị Phi Tiên Lực đánh bạo, mạnh mẽ đánh thành mảnh xương vụn trộn lẫn máu, ngay cả nguyên thần đều nứt toạt ra.
Cuối cùng, rốt cục hắn tiêu vong, không chống cự được, không có chống đỡ qua kiếp này.
Ngày này, các nơi đều bộc phát ra tiếng hoan hô, tiếng rầm rĩ náo động vang lên tận trời, vang vọng khắp tinh hải, đó là ý niệm của chúng sinh, hợp cùng một chỗ rộng lớn mạnh mẽ.
Thạch Hoàng đâu?
Kế tiếp mọi người dường như lại nghe được thanh âm của đại chiến, lại dường như chính là tiếng động của con tim mọi người. Cuối cùng chỉ nhìn thấy một cái kiến lớn ngang qua không trung, bay qua mỗi một chỗ sinh mệnh cổ địa.
Khi hết thảy bình tĩnh trở lại, đã không còn chiến loạn, đã không còn gợn sóng, máu dần dần tan đi, bóng tối bị đuổi đi, lộ ra ánh sáng buổi bình minh.
Một thân ảnh cao lớn như Ma Vương xuất hiện, ép cho chư thiên như sắp nổ tung, có một loại dao động lực lượng khiến mọi người hít thở không thông. Hắn đi qua một mảnh lại một mảnh tinh hệ phế tích và chiến trường, quan sát tàn tích.
- Thạch Hoàng đã chết rồi sao? Nữ nhân kia qua một trận chiến lại ngủ say hay sao? Ta còn sống, ta phải trường tồn!
Hắn là Bá thể đại thành, sợi tóc rậm tán loạn như thác nước, ánh mắt dọa người, đi lại khắp tinh hệ, truy tìm máu huyết của chí tôn lưu lại, còn tìm kiếm nửa thân tàn của Hư Không Đại đế, một trận chiến này để lại nhiều lắm, có rất nhiều thứ đều là hắn cần tới.
Cuối cùng, hắn cũng biến mất!
Đến tận đây, hắc ám náo động kết thúc, một hồi huyết loạn và đại kiếp nạn đáng sợ nhất trên lịch sử từ đó chấm dứt, thời gian ngắn ngủi kinh người, so với dự đoán còn nhanh hơn nhiều.
Nhưng... nhưng cũng thật sự để lại quá nhiều bi thương.
- Kết thúc rồi! Rốt cục trôi qua rồi! Chung kết hắc ám trong máu và nước mắt!
- Đại kiếp nạn chấm dứt, chúng ta còn sống!
Các nơi đều truyền đến tiếng hoan hô, vang tận mây xanh. Chúc mừng nhau vượt qua thời diệt thế này! Mỗi người đều kích động tới cực điểm, có thể sống sót thật sự không dễ dàng.
Mọi người đều là sống sót sau tai nạn, tất cả đều há lớn miệng thở dốc, rồi sau đó lại nhìn trời rống lớn. Đến tận lúc này mới càng cảm nhận được sinh mệnh đáng quý, còn sống quý báu nhất so với bất kỳ điều gì.
Mọi người tận tình phát tiết, dùng sức gào rống để biểu đạt tâm tình của mình.
Mà tới cuối cùng, khi hoan hô và kích động chấm dứt, mọi người dần dần yên tĩnh lại, sau đó bầu không khí bi thương và thê lương bao trùm, dần dần truyền đến tiếng khóc than.
- Hu hu...
Lần này náo động đã chết quá nhiều người, một chỗ lại một chỗ sinh mệnh cổ địa đều biến thành màu đỏ tươi, trên mặt đất thi hài chất từng đống từng đống, còn cao hơn núi, còn rộng hơn biển.
- Con ơi... con ở nơi nào a, trở về nhìn xem nương đi!
Một lão ẩu tóc trắng xoá khóc lóc xé nát tim gan, toàn thân đẫm máu, ngã ngồi dưới đất, cảm giác toàn thân lạnh buốt.
- Phụ thân! Người đừng chết... van cầu Người, nhất định phải sống sót a... Một cô gái yếu đuối dùng sức lay một khối thân thể, nhưng trong miệng hán tử kia chỉ có máu chảy ra, ánh mắt ảm đạm, không đủ sức vươn tay, sờ sờ mặt của nàng, rồi sau đó từ đó gục đầu xuống, không còn có tiếng động.
- Nương! Đừng ngủ, đứng lên nha, mau đứng lên nha!
Một đứa bé ba bốn tuổi khóc lớn. Ôm cánh tay thân thể sớm đã lạnh như băng, trong đôi mắt to tràn đầy nước mất.
Đây chỉ là hình ảnh thu nhỏ của thảm kịch nhân gian, nơi nơi đều là thế. Không phải một tinh vực như thế, mà là tỉnh cảnh bi thảm mưa máu gió lạnh khắp vũ trụ.
Một trận chiến này tổn thất nhiều lắm, rất nhiều anh kiệt xương trắng vùi chốn tha hương, mặc dù không có thực lực Đại đế, nhưng cũng nhằm về phía một trận chiến Vực ngoại kia để rồi máu vãi tinh không.
Trên thực tế, không ít người căn bản là chưa kịp đến gần chiến trường đã nổ tung, trở thành máu trộn xương, bọn họ có lòng mà không có sức, cuối cùng chỉ kịp phát ra một tiếng rống giận bất khuất.
Người như vậy không ít, thấy được Hư Không ảm đạm, nhìn Hằng Vũ đẫm máu, nhìn thấy Cái Cửu U bi thương... bọn họ phấn đấu quên mình, mặc dù không có dẫn tới mảy may tác dụng, nhưng cũng thiêu đốt ngọn lửa bất khuất hòa cùng ý chí của vạn linh.
- Đáng tiếc chôn vùi nhiều lắm, không thể chịu đựng sức nặng, nhiều bi thương như vậy!
Đại hắc cẩu ảm đạm, ở trong tinh không than thở, có chút tinh thần sa sút, có chút suy sụp, rồi chậm rãi đi xa.
Hư Không Kính vỡ nát, Thái Hoàng Kiếm bị gãy đoạn, Cửu Lê Đồ nứt ra, Tây Hoàng Tháp không trọn vẹn, Hằng Vũ Lô nổ tung...
Từ sau một ngày này, binh khí Đế trong vũ trụ bị hủy nhiều lắm, để lại rất nhiều bi thương và đau thương, phải trả một cái giá quá mức to lớn, không thể chịu đựng.
Đại chiến chí tôn lan đến tinh vực quá rộng, cũng đồng dạng tạo thành huyết kiếp đáng sợ, có tinh vực từng huy hoàng trong một ngày này đều ảm đạm như vậy.
Từ trong vũ trụ truyền đến khóc, Cơ Tử Nguyệt một thân toàn trắng, xách một giỏ hoa trắng nõn, một đường rơi lệ, một đường vãi ra, phiến phiến cánh hoa trong suốt bay múa, làm bạn với màn sương máu trong tàn tích chiến trường.
- Diệp Phàm...
Nàng thất hồn lạc phách thì thào.
Thần Vương Cơ Hạo Nguyệt ánh mắt đều đỏ bừng, bọn họ phải tế rất nhiều người, không chỉ có Hư Không Đại đế, có Diệp Phàm, còn có tiểu tổ Cơ Tử, từng người đều rời thế gian.
Toàn bộ người Cơ gia tới rồi, người còn sống sót ai ai cũng đau thương khóc lóc.
- Tìm được tàn thi, quản chỉ là một mảnh xương, một giọt máu!
Cơ Hạo Nguyệt gian nan nói.
Cơ Tử Nguyệt lau đi nước mắt, nhưng rất nhanh lại có nước trong suốt chảy xuống. Trong lòng nàng rất đau thương, vãi ra cánh hoa màu trắng, yên lặng đi về hướng phương xa, một đường tìm kiếm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khương Dật Phi tới rồi, bi thương kêu gào vang trời. Hắn dẫn dắt người của Khương tộc đến đây tể điệu, tràn ngập thê lương bi ai. Bạch Y Thần Vương là thay hắn mà chết, ở thời khắc mấu chốt đẩy hắn trở về, để lại cho hắn hy vọng sống sót.
Các đại kế thừa, Hoàng triều bất hủ, Thánh địa, cường tộc... đều đến đây, có người trầm mặc, có người bi thương... Biết bao nhiêu Đế binh táng ở nơi này, không bao giờ... nữa có thể tái hiện.
Người của Thiên Chi Thôn cũng đến đây, tìm kiếm khắp nơi, phải lật hết từng chỗ từng chỗ chiến trường, đạp bước khắp biên hoang vũ trụ, bi thương gào thét.
- Diệp Phàm, Cái tiền bối, Khương Thần Vương, Cơ Tử, các ngươi sống lại a, đừng chết!
Lý Hắc Thủy mắt ngập máu, ở các địa phương này điên cuồng kêu to tìm kiếm.
- Thần tử! Ngài ở nơi nào, ta tin tưởng ngài nhất định sống sót!
Tiểu Tước nhi khóc lớn, không ngừng rơi lệ.
- Sư phụ!
Diệp Đồng thét dài, thần sắc bi thương, nước mắt tuôn trào, năm đó là Diệp Phàm nhặt hắn trở về, huyết chiến với Kim Ô bộ tộc rồi dẫn hắn rời đi, mới có hắn hôm nay.
Đến đây rất nhiều người, tất cả đều ảm đạm, chiến trường quá mức rộng lớn, liên lụy tới rất nhiều tinh vực, bọn họ truy tìm không biết mệt mỏi.
- Hư Không Đại đế, Hằng Vũ Đại đế...
Không ít chủng tộc đều tới đây tế bái, rất là thành kính, tràn đầy thương cảm.
Hắc ám náo động, một hồi huyết kiếp chấm dứt để lại quá nhiều bi ai, khiến trong lòng người chua xót.
- Diệp Phàm! Cơ Tử!
Thánh Hoàng tử rống to, toàn thân bộ lông màu vàng dựng thẳng đứng. Hắn hận muốn điên lên, hai huynh đệ từng cùng nhau sóng vai chiến đấu, ngày nay chỉ còn lại một mình hắn.
- Ta thật muốn san bằng mấy đại cấm địa Sinh Mệnh a!
Đông Phương Dã hét lên giận dữ.
Một đám lại một đám người tới đây, tế người chết, tế binh khí Đế, tế một trận chiến này, tế kiếp này. Nơi mai táng máu và xương, chiến trường sinh mệnh ngủ yên, thê lương lạnh lẽo mà lại tiêu điều.
Diệp Đồng, Hoa Hoa, Tiểu Tước nhi... truy tìm suốt một trăm năm, hy vọng tìm được Diệp Phàm, cho dù là một mảnh xương, một giọt máu, đáng tiếc đều thất vọng rồi.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của Diệp Phàm lưu lại ở Thiên Chi Thôn, không có người thừa kế, cũng không có người nào sử dụng, cuối cùng táng chung trong mộ chôn quần áo và di vật của hắn.