Già Thiên
Chương 1636: Đại Hôn
Đế tháp bay đi, nó có uy thể khôn cùng, khí thế bàng bạc, cộng chấn cùng thiên đạo, Diệp Phàm bọn họ cũng không ngăn cản, mà Cơ gia cũng không có dùng trận văn Đại đế ngăn chặn, để mặc nó rời đi.
Bây giờ còn không phải thời điếm quyết liệt với Đế chủ, có giữ lại tòa tháp đó cũng vô dụng, không thể ngăn cản hắn thành đạo, cái gì nên tới chung quy sẽ tới.
Hiện tại thiếu nhất chính là thời gian, bất kể là Diệp Phàm, hay là Thánh Hoàng tử, hoặc là Cơ Tử tất cả đều có tư cách vấn đỉnh chí tôn tương lai, chỉ cần bọn họ trtrởng thành lên, vị tất không có thực lực chiến một trận.
Mà đoạn thời gian này cũng không nhất định cần lâu lắm, người chân chính muốn bước trên con đường kia, năm tháng cũng không phải là chướng ngại ngăn cản bước chân bọn họ, không coi là chướng ngại vật.
Trên không trung đỉnh đầu Diệp Phàm, cái đỉnh đồng xanh nặng nề di động, vạn vật nguyên khí buông xuống, Đế uy hiển lộ ra hết, bàng bạc khôn cùng. Ngày nay hắn trở thành Đại Thánh cũng giống như lão gia Nhân Ma năm đó, có thể thúc động kiện Tiên khí không trọn vẹn này, có thể làm cho nó phát ra uy áp tuyệt thế.
về phần Đại Thánh tóc nâu, sớm bị áp lực hai đầu gối nứt nẻ, không chịu nổi loại uy thế này, quỳ sát xuống, hoàn toàn không ngăn chống được Đế uy, nếu còn dám cứng rắn chống đỡ tất nhiên sẽ trở thành bụi trần.
- Đọc thư đi!
Diệp Phàm lạnh lùng vô tỉnh nói.
Người này muốn dựa thế áp bức hắn, muốn cho hắn chịu nhục, buộc hắn đi lên tuyệt lộ, đương nhiên hắn không có nhẹ nhàng nương tay, muốn ra sao thì ra, cứ nhằm thẳng vào là được.
Tờ thư vẫn như cũ phát ra bảo huy, thấu phát ra từng đợt từng đợt màu sắc tường hòa, lạc ấn trên đó đạo tắc của một vị sắp thành đạo, tuy không có sát khí cũng rất đáng sợ.
Mất đi Đế tháp bảo vệ, binh khí Đế không còn thêm vào trên thân mình, Đại Thánh tóc nâu mặc dù thân là Tín sứ, lúc này tay cầm tờ thư cũng run rẩy, toàn thân như sắp nứt ra.
- Ngươi không cần... khinh người quá đáng!
Hắn gian nan lên tiếng, cố sức ngẩng đầu đối diện với Diệp Phàm.
Nhưng cái đỉnh đồng xanh chìm nổi ở phía trước, trực tiếp quét ra một lũ uy áp, làm cho hắn lập tức sợ run, sắc mặt tái nhợt, không thốt ra được câu nào.
- Là ai khinh người quá đáng? Ngay ngày lễ đính hôn của ta làm càn như vậy, muốn dựa thế lăng nhục ta. Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Diệp Phàm lãnh đạm nói.
"Ầm" một tiếng, Đế uy tràn ngập, thanh âm của Diệp Phàm cùng với cái đỉnh đồng xanh nổ vang, thanh âm vô cùng to lớn, như là một Đại đế đang nhìn xuống kẻ tội đồ dưới chân, lên tiếng khiến trách.
Bày ra trước mắt Đại Thánh tóc nâu chỉ có hai con đường, hoặc là thần phục, hoặc là tan xương nát thịt. Hơn nữa lúc này hắn không tự chủ được run rẩy, đây là uy áp của Đại đế làm hắn không tự chủ được, thân thể mất đi khống chế. về phần nguyên thần, cũng không kiên trì được nữa rồi, giống như đang đối mặt với con mãnh thú hồng hoang, phải cắn nuốt hắn.
Tới giờ khắc này, bản năng của hắn lại phản bội ý thức của hắn, thứ gì đó ở sâu trong linh hồn hắn đang run rẩy, đối mặt với dao động của binh khí Đại đế cổ lưu lại, hắn sợ hãi tới cực điểm.
Đại Thánh tóc nâu quỳ sát ở nơi đó, run rẩy vươn hai tay, mở ra phong thư. Đúng lúc này hào quang tỏa ra càng mãnh liệt hơn, làm cho hắn gần như sắp hỏng mất.
Khí tức cuồn cuộn mãnh liệt của một vị sắp sửa thành đạo, làm cho hắn rơi vào tình cảnh liên tiếp gặp nạn, thân thể hắn mềm nhũn run bần bật, sụm xuống ở nơi đó, hết sức không chịu nổi.
Nơi này lặng ngắt như tờ, đây chính là một vị Đại Thánh, thế mà ở dưới binh khí Đế, ở trước mặt lạc ấn của người thành đạo, lại không là gì, không có một chút lực để chống lại.
Đại Thánh tóc nâu theo bản năng mở ra tờ thư, thanh âm run rẩy, đứt quãng bắt đầu đọc phong thư. Đúng như lời hắn nói, nội dung trong phong thư này đại ý chính là muốn mời chào Diệp Phàm, tuy nhiên còn coi như tôn trọng.
Mọi người như ngừng thở, nơi đây tĩnh lặng tới cực điểm, không ngờ là kết quả này. Trước kia, Đại Thánh tóc nâu muốn dựa thể ép người, ngạo nghễ đứng đó, vênh mặt hất hàm quát bảo Diệp Phàm tiếp pháp chỉ, kết quả chính mình lại quỳ ở trước mặt Thánh thể Nhân tộc đọc phong thư này. Thật sự là thảm thương mà đáng tiếc.
Hiện trường không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, một vị Đại Thánh quỳ trên mặt đất, thần phục ở dưới chân Thánh thể Nhân tộc, hai tay đang cầm giấy viết thư, ở nơi đó đọc từng chữ từng chữ một.
Một màn này khiến mọi người rúng động mà lại không nói gì. Người này không đáng để đồng tình, trước đó khinh người quá đáng, một bộ tư thế cao cao tại thượng... giờ bị áp đặt như thế, hoàn toàn là gieo gió gặt bảo!
Tuy nhiên, hình ảnh trước sau đối lập tương phản thật sự quá lớn, làm cho mọi người có cảm giác như thời gian thay đổi, không gian hỗn loạn.
Giáo tổ một phương mà rơi vào cảnh này, thật sự có điếm đáng thương!
- Ai kêu ngươi kiêu ngạo làm chi, hiện tại cũng bị "đánh đòn" rồi nha?
Đứa nhỏ ở cách đó không xa lẩm bẩm nói. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập bộ dáng sớm đã biết như thế, nói:
- Ngươi không biết Diệp đại ác nhân rất xấu hay sao? Bản Thiên Đế dưới tình hình chung đều dám trêu hắn, chỉ bằng vào ngươi thì còn kém xa!
Mọi người thật sự là không biết nói gì, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Tiểu mập mạp rõ ràng chi cao tới đầu gối người ta, lại còn cực lực làm ra một bộ dáng người lớn dày dạn kinh nghiệm, đúng là chọc người ta tức cười!
Diệp Phàm thu hồi Vạn Vật Nguyên Đỉnh sứt mẻ, căn bản là không có liếc mắt nhìn Đại Thánh tóc nâu quỳ sụp trên mặt đất, làm như không có, hoàn toàn xem hắn như không khí.
Đây là một loại khinh miệt không thèm che giấu chút nào, xem hắn như không cùng đẳng cấp mà chỉ là một kẻ nô bộc truyền tin, căn bản là chưa từng xem thành một Giáo tổ thực lực cường đại có thể quân lâm một vực.
Thánh Hoàng tử cũng thu hồi Tiên thiết côn màu đen, từng ráng màu tường hòa, từng đạo tiên quang tất cả đều nội liễm vào trong thân thể. Cơ Tử cũng đã sớm thu hồi Hư Không Kính, địa phương này lập tức khôi phục yên tĩnh.
Đám người Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy tất cả đều cười lớn, làm gì như thế chứ? Trước kia Đại Thánh tóc nâu nếu đừng có lòng dạ khó lường, hùng hổ dọa người, thì đâu có kết quả như vậy.
Tân khách tới tham gia lễ đính hôn tất cả đều chính mắt thấy cường thế của Diệp Phàm, người có lòng gây rối từng người đều kiêng kị tới cực điểm. Bức một vị Đại Thánh quỳ xuống đọc thư, điều này thật đúng là kinh thế hãi tục.
Chư hùng Cổ tộc từng người trong lòng ngưng trọng. Bọn họ từ một hai trăm năm trước đã từng lĩnh giáo thủ đoạn của Diệp Phàm. Ở thời điếm đó hắn còn chưa thành Thánh cũng đã quấy đảo rối tung thiên hạ. Càng đừng nói hiện tại đã là Đại Thánh, hoành hành thiên hạ, ngạo thị các tộc! Càng là hiểu biết về quá khứ của hắn trong lòng càng rung động, làm cho bọn họ càng thêm kinh sợ.
Chư thánh Vực ngoại thì đều rất tự giác, ở trường hợp này tuyệt đối sẽ không có một người nào phát ngôn btra bãi, càng không dám có hành động gì gây rối.
Đại Thánh tóc nâu run rẩy, từ trên mặt đất đứng lên, đặt tờ thư trên bàn. sắc mặt hắn tái nhợt. Hôm nay bị khuất nhục như vậy, làm cho trong lòng hắn trong nghẹn uất tới cực điểm, trong ánh mắt mơ hồ lóe lên tia sáng vô cùng oán độc.
Hắn run run, mãi đến rời xa tờ thư, mới đứng thẳng được thắt lưng, trên mặt lúc xanh lúc trắng, hắn hận không thể đâm đầu trên mặt đất, từ đó tự vận. Thế nhưng, con kiến còn ham sống, huống chi là Giáo tổ một vực như hắn, đương nhiên hắn không cam lòng.
Hắn chậm rãi bình tĩnh lại, mặt không chút thay đổi lên tiếng:
- Ta có thể đi rồi chứ?
- Có thể!
Diệp Phàm phất phất tay, muốn đánh bay hắn ra ngoài.
Đại Thánh tóc nâu nhìn một vòng thật sâu, trong lòng có phẫn nộ nhưng lại biết căn bản không phải là đối thủ, đối phương một khi có cái đỉnh đồng xanh nơi tay, hắn vĩnh viễn không có một tia cơ hội báo thù.
Cuối cùng, hắn lại đảo ánh mắt qua đám người từ đứa nhỏ, cô bé, Lý Hắc Thủy, Tiểu Tước nhi, Hoa Hoa... chỗ sâu nhất trong mắt hắn là sát ý tàn khốc mà lãnh liệt.
Mặc dù hắn che giấu rất kỹ, nhưng sao có thể tránh được Hoả Nhãn Kim Tinh của Thánh Hoàng tử. Càng không thể có thể giấu được Nguyên Thiên Nhãn của Diệp Phàm, lập tức hai người liền sa sầm mặt xuống.
- Thật cả gan! Tặc tử ngươi còn dám chưa từ bỏ ý đồ! Đã tha cho ngươi một mạng, lại không biết hối cải, vẫn như cũ rắp tâm hại người!
Thánh Hoàng tử khiến trách.
Diệp Phàm giành trước một bước ra tay, không muốn Thánh Hoàng tử dính líu nhân quả gì với Đế chủ Thần Đình nhất mạch. Trong cơ thể hắn cái đỉnh đồng xanh phát sáng, lập tức bàn tay hắn phát ra một cổ Đế uy, trong nháy mắt bắn ra một đạo sáng mờ nhỏ bé yếu ớt chém thẳng trên người Đại Thánh tóc nâu.
- A...
Hắn kêu to một tiếng, toàn thân co rút lại, mồ hôi tuôn đầy mặt và đầu cổ như là thống khổ tới cực điểm.
- Ngươi chém đạo cơ của ta?
Đại Thánh tóc nâu thống khổ kêu la thảm thiết, thần sắc xám trắng vô cùng khó coi.
- Ngươi lòng có oán độc, có thể, nhưng phải che giấu cho tốt. Để ta phát hiện ngươi sẽ đối phó với đệ tử ta, gây bất lợi cho các bằng hữu ta, nếu vẫn còn lưu lại ngươi chính là tai họa, thì thật đúng là thiên lý khó tha!
- Ngươi thật lòng dạ độc ác!
Đại Thánh tóc nâu gần như tuyệt vọng.
- Không có hoàn toàn chém đi căn cơ của ngươi, tuy nhiên đời này ngươi không cần làm Đại Thánh nữa!
Diệp Phàm nhẹ nhàng ung dung nói, nhưng nghe vào trong tai Đại Thánh tóc nâu lại giống như tiếng sấm sét nổ vang, sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể lảo đảo rời đi.
Một chuyện bất ngờ chấm dứt, trong lòng mọi người lại khó có thể bình tĩnh. Đế chủ của Thần Đình sắp thành đạo, trở thành một vị Đại đế vô thượng chí cao muôn đời!
Tờ thư còn đặt ở trên bàn vẫn như cũ đang phát sáng rực rỡ, tản ra từng đợt từng đợt đế khí, gần như không người nào dám đến gần.
Lúc này, Bạch Y Thần Vương tiến lên, dùng hai ngón tay thon dài kẹp lấy, cầm nó trong tay, nhìn kỹ từng chữ. Sau đó hỏi Diệp Phàm có cần hồi âm hay không, Diệp Phàm gật đầu.
Vang lên tiếng leng keng, phát ra hào quang sáng lạn. Ở đầu ngón tay của Thần Vương xuất hiện từng chữ từng chữ, lạc ấn trên tờ thư. Sau đó đưa cho Diệp Phàm, bảo hắn nhìn xem thử.
- Đa tạ tiền bối!
Diệp Phàm tạ ơn. Cũng chỉ có Thần Vương mới có công lực như vậy, có thể khắc lên dấu ấn ở bên cạnh Đế văn, hiển lộ công lực đoạt thiên địa tạo hóa, nếu là người khác tất nhiên phải mượn trợ lực của binh khí Đế.
"Xoạt" một tiếng vang nhỏ, tờ thư bay lên chìm sâu vào trong cơ thể Đại Thánh tóc nâu ở xa xa, làm cho hắn lập tức chấn động một cái, nhưng cũng không quay đầu lại độn đi về phía chân trời.
Lễ Đính hôn tiếp tục, lần này phi thường hài hòa, không có khả năng lại có người gây chuyện. Liên tiếp hai sự kiện, một đến từ cấm địa Sinh Mệnh, một đến từ môn hạ của Đại đế tương lai, tất cả đều mặt xám mày tro thối lui, tự nhiên không còn người nào dám tiếp tục khiêu khích.
- Thiên địa sắp vỡ, tiên môn sắp xuất hiện, thế gian này nhất định sẽ có biến đổi lớn. Ở thời loạn thế này, tình thể hỗn loạn lớn nhất từ muôn đời đến nay sắp mở ra này, theo ta thấy lễ đính hôn còn không bằng trực tiếp đổi thành đại hôn lễ đi!
Khương Thái Hư Thần Vương đề nghị.
Thần Vương kinh diễm thế gian, hoàn toàn có thể xem như cha mẹ của Diệp Phàm, sau khi đưa ra đề nghị này, Cơ gia thoáng hơi suy nghĩ rồi đáp ứng.
Thiên địa đều sắp hoàn toàn biến đổi lớn, Ở thời đại đáng sợ này, có rất nhiều biến cố không thể lường trước được, cái gì đều có thể phát sinh, sớm một chút thành hôn cũng tốt.
Tuy rằng quyết định có hơi gấp, nhưng do Bạch Y Thần Vương và trtrởng bối Cơ gia làm chủ, tất cả đều vui mừng, đều tỏ vẻ đồng ý.
Trong Cơ gia lập tức náo nhiệt lên, các loại món ngon mỹ vị toàn bộ được bày lên, thần tửu lại một vò tiếp một vò, hương thơm lan xa mấy dặm, làm cho mọi người vừa ngửi thấy trong miệng chảy nước bọt.
Không khí lập tức náo nhiệt hẳn lên, mọi người đổi chén cụng ly, nâng cốc chúc mừng, bất kể là chư thánh Vực ngoại, hay là chúng cường Bắc Đẩu Tinh Vực, tất cả đều tề tụ chung vui với nhau.
Gần như tất cả Thánh địa đều tới, phần đông nhân vật trọng yếu của kế thừa bất hủ đều đến đây, biếu lộ chúc mừng.
- Diệp huynh chúc mừng hai người!
Một thiếu nữ thanh lệ tiến lên, linh hoạt xuất trần, thiên sinh lệ chất, có một loại tươi sáng động lòng người, đúng là Vi Vi Thánh chủ một thế hệ mới của Diêu Quang. Nguồn: http://truyenfull.vn
Diệp Phàm nói lời cảm tạ, trong lòng vô cùng cảm khái! Năm đó bọn họ vừa mới đến Bắc Đẩu Tinh Vực, gặp được người đầu tiên chính là Vi Vi, đưa bọn họ từ rừng rậm bên ngoài cấm địa Thái cổ mang vào địa phương có người ở, sau đó bái nhập Linh Khư Động Thiên. Mà Vi Vi cũng ở thời gian đó được tiến cử vào Diêu Quang, không ngờ ngày nay trở thành chủ nhân ở nơi đó!
Nghe đồn, nàng gần như là lật ngược đảo lộn, cải sửa hết thảy ở Diêu Quang, dọn sạch tất cả "trật tự cũ", trở thành là một thế hệ nữ tôn! Mười phần quyết đoán!
Ở trên thân thể của nàng có một vầng quang hoàn thần bí.
- Ha ha... Diệp huynh chúc mừng! Thật đáng mừng!
Hạ Nhất Minh Hoàng chủ Đại Hạ tiến lên, đi theo phía sau là muội muội Hạ Nhất Lâm.
- Cũng chúc mừng huynh! Nghe nói huynh phải lòng Lân nhi, đang muốn đi chúc phúc đây!
Diệp Phàm cười nói, sau đó lại trêu ghẹo tiểu ni cô áo trắng ngày xưa, hỏi nàng khi nào thì lập gia đỉnh. Hạ Nhất Lâm thanh thuần như trước trừng đôi mắt to nhìn hắn, vung vung nắm tay nhỏ nhắn dọa hắn.
Bây giờ còn không phải thời điếm quyết liệt với Đế chủ, có giữ lại tòa tháp đó cũng vô dụng, không thể ngăn cản hắn thành đạo, cái gì nên tới chung quy sẽ tới.
Hiện tại thiếu nhất chính là thời gian, bất kể là Diệp Phàm, hay là Thánh Hoàng tử, hoặc là Cơ Tử tất cả đều có tư cách vấn đỉnh chí tôn tương lai, chỉ cần bọn họ trtrởng thành lên, vị tất không có thực lực chiến một trận.
Mà đoạn thời gian này cũng không nhất định cần lâu lắm, người chân chính muốn bước trên con đường kia, năm tháng cũng không phải là chướng ngại ngăn cản bước chân bọn họ, không coi là chướng ngại vật.
Trên không trung đỉnh đầu Diệp Phàm, cái đỉnh đồng xanh nặng nề di động, vạn vật nguyên khí buông xuống, Đế uy hiển lộ ra hết, bàng bạc khôn cùng. Ngày nay hắn trở thành Đại Thánh cũng giống như lão gia Nhân Ma năm đó, có thể thúc động kiện Tiên khí không trọn vẹn này, có thể làm cho nó phát ra uy áp tuyệt thế.
về phần Đại Thánh tóc nâu, sớm bị áp lực hai đầu gối nứt nẻ, không chịu nổi loại uy thế này, quỳ sát xuống, hoàn toàn không ngăn chống được Đế uy, nếu còn dám cứng rắn chống đỡ tất nhiên sẽ trở thành bụi trần.
- Đọc thư đi!
Diệp Phàm lạnh lùng vô tỉnh nói.
Người này muốn dựa thế áp bức hắn, muốn cho hắn chịu nhục, buộc hắn đi lên tuyệt lộ, đương nhiên hắn không có nhẹ nhàng nương tay, muốn ra sao thì ra, cứ nhằm thẳng vào là được.
Tờ thư vẫn như cũ phát ra bảo huy, thấu phát ra từng đợt từng đợt màu sắc tường hòa, lạc ấn trên đó đạo tắc của một vị sắp thành đạo, tuy không có sát khí cũng rất đáng sợ.
Mất đi Đế tháp bảo vệ, binh khí Đế không còn thêm vào trên thân mình, Đại Thánh tóc nâu mặc dù thân là Tín sứ, lúc này tay cầm tờ thư cũng run rẩy, toàn thân như sắp nứt ra.
- Ngươi không cần... khinh người quá đáng!
Hắn gian nan lên tiếng, cố sức ngẩng đầu đối diện với Diệp Phàm.
Nhưng cái đỉnh đồng xanh chìm nổi ở phía trước, trực tiếp quét ra một lũ uy áp, làm cho hắn lập tức sợ run, sắc mặt tái nhợt, không thốt ra được câu nào.
- Là ai khinh người quá đáng? Ngay ngày lễ đính hôn của ta làm càn như vậy, muốn dựa thế lăng nhục ta. Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Diệp Phàm lãnh đạm nói.
"Ầm" một tiếng, Đế uy tràn ngập, thanh âm của Diệp Phàm cùng với cái đỉnh đồng xanh nổ vang, thanh âm vô cùng to lớn, như là một Đại đế đang nhìn xuống kẻ tội đồ dưới chân, lên tiếng khiến trách.
Bày ra trước mắt Đại Thánh tóc nâu chỉ có hai con đường, hoặc là thần phục, hoặc là tan xương nát thịt. Hơn nữa lúc này hắn không tự chủ được run rẩy, đây là uy áp của Đại đế làm hắn không tự chủ được, thân thể mất đi khống chế. về phần nguyên thần, cũng không kiên trì được nữa rồi, giống như đang đối mặt với con mãnh thú hồng hoang, phải cắn nuốt hắn.
Tới giờ khắc này, bản năng của hắn lại phản bội ý thức của hắn, thứ gì đó ở sâu trong linh hồn hắn đang run rẩy, đối mặt với dao động của binh khí Đại đế cổ lưu lại, hắn sợ hãi tới cực điểm.
Đại Thánh tóc nâu quỳ sát ở nơi đó, run rẩy vươn hai tay, mở ra phong thư. Đúng lúc này hào quang tỏa ra càng mãnh liệt hơn, làm cho hắn gần như sắp hỏng mất.
Khí tức cuồn cuộn mãnh liệt của một vị sắp sửa thành đạo, làm cho hắn rơi vào tình cảnh liên tiếp gặp nạn, thân thể hắn mềm nhũn run bần bật, sụm xuống ở nơi đó, hết sức không chịu nổi.
Nơi này lặng ngắt như tờ, đây chính là một vị Đại Thánh, thế mà ở dưới binh khí Đế, ở trước mặt lạc ấn của người thành đạo, lại không là gì, không có một chút lực để chống lại.
Đại Thánh tóc nâu theo bản năng mở ra tờ thư, thanh âm run rẩy, đứt quãng bắt đầu đọc phong thư. Đúng như lời hắn nói, nội dung trong phong thư này đại ý chính là muốn mời chào Diệp Phàm, tuy nhiên còn coi như tôn trọng.
Mọi người như ngừng thở, nơi đây tĩnh lặng tới cực điểm, không ngờ là kết quả này. Trước kia, Đại Thánh tóc nâu muốn dựa thể ép người, ngạo nghễ đứng đó, vênh mặt hất hàm quát bảo Diệp Phàm tiếp pháp chỉ, kết quả chính mình lại quỳ ở trước mặt Thánh thể Nhân tộc đọc phong thư này. Thật sự là thảm thương mà đáng tiếc.
Hiện trường không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, một vị Đại Thánh quỳ trên mặt đất, thần phục ở dưới chân Thánh thể Nhân tộc, hai tay đang cầm giấy viết thư, ở nơi đó đọc từng chữ từng chữ một.
Một màn này khiến mọi người rúng động mà lại không nói gì. Người này không đáng để đồng tình, trước đó khinh người quá đáng, một bộ tư thế cao cao tại thượng... giờ bị áp đặt như thế, hoàn toàn là gieo gió gặt bảo!
Tuy nhiên, hình ảnh trước sau đối lập tương phản thật sự quá lớn, làm cho mọi người có cảm giác như thời gian thay đổi, không gian hỗn loạn.
Giáo tổ một phương mà rơi vào cảnh này, thật sự có điếm đáng thương!
- Ai kêu ngươi kiêu ngạo làm chi, hiện tại cũng bị "đánh đòn" rồi nha?
Đứa nhỏ ở cách đó không xa lẩm bẩm nói. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập bộ dáng sớm đã biết như thế, nói:
- Ngươi không biết Diệp đại ác nhân rất xấu hay sao? Bản Thiên Đế dưới tình hình chung đều dám trêu hắn, chỉ bằng vào ngươi thì còn kém xa!
Mọi người thật sự là không biết nói gì, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Tiểu mập mạp rõ ràng chi cao tới đầu gối người ta, lại còn cực lực làm ra một bộ dáng người lớn dày dạn kinh nghiệm, đúng là chọc người ta tức cười!
Diệp Phàm thu hồi Vạn Vật Nguyên Đỉnh sứt mẻ, căn bản là không có liếc mắt nhìn Đại Thánh tóc nâu quỳ sụp trên mặt đất, làm như không có, hoàn toàn xem hắn như không khí.
Đây là một loại khinh miệt không thèm che giấu chút nào, xem hắn như không cùng đẳng cấp mà chỉ là một kẻ nô bộc truyền tin, căn bản là chưa từng xem thành một Giáo tổ thực lực cường đại có thể quân lâm một vực.
Thánh Hoàng tử cũng thu hồi Tiên thiết côn màu đen, từng ráng màu tường hòa, từng đạo tiên quang tất cả đều nội liễm vào trong thân thể. Cơ Tử cũng đã sớm thu hồi Hư Không Kính, địa phương này lập tức khôi phục yên tĩnh.
Đám người Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy tất cả đều cười lớn, làm gì như thế chứ? Trước kia Đại Thánh tóc nâu nếu đừng có lòng dạ khó lường, hùng hổ dọa người, thì đâu có kết quả như vậy.
Tân khách tới tham gia lễ đính hôn tất cả đều chính mắt thấy cường thế của Diệp Phàm, người có lòng gây rối từng người đều kiêng kị tới cực điểm. Bức một vị Đại Thánh quỳ xuống đọc thư, điều này thật đúng là kinh thế hãi tục.
Chư hùng Cổ tộc từng người trong lòng ngưng trọng. Bọn họ từ một hai trăm năm trước đã từng lĩnh giáo thủ đoạn của Diệp Phàm. Ở thời điếm đó hắn còn chưa thành Thánh cũng đã quấy đảo rối tung thiên hạ. Càng đừng nói hiện tại đã là Đại Thánh, hoành hành thiên hạ, ngạo thị các tộc! Càng là hiểu biết về quá khứ của hắn trong lòng càng rung động, làm cho bọn họ càng thêm kinh sợ.
Chư thánh Vực ngoại thì đều rất tự giác, ở trường hợp này tuyệt đối sẽ không có một người nào phát ngôn btra bãi, càng không dám có hành động gì gây rối.
Đại Thánh tóc nâu run rẩy, từ trên mặt đất đứng lên, đặt tờ thư trên bàn. sắc mặt hắn tái nhợt. Hôm nay bị khuất nhục như vậy, làm cho trong lòng hắn trong nghẹn uất tới cực điểm, trong ánh mắt mơ hồ lóe lên tia sáng vô cùng oán độc.
Hắn run run, mãi đến rời xa tờ thư, mới đứng thẳng được thắt lưng, trên mặt lúc xanh lúc trắng, hắn hận không thể đâm đầu trên mặt đất, từ đó tự vận. Thế nhưng, con kiến còn ham sống, huống chi là Giáo tổ một vực như hắn, đương nhiên hắn không cam lòng.
Hắn chậm rãi bình tĩnh lại, mặt không chút thay đổi lên tiếng:
- Ta có thể đi rồi chứ?
- Có thể!
Diệp Phàm phất phất tay, muốn đánh bay hắn ra ngoài.
Đại Thánh tóc nâu nhìn một vòng thật sâu, trong lòng có phẫn nộ nhưng lại biết căn bản không phải là đối thủ, đối phương một khi có cái đỉnh đồng xanh nơi tay, hắn vĩnh viễn không có một tia cơ hội báo thù.
Cuối cùng, hắn lại đảo ánh mắt qua đám người từ đứa nhỏ, cô bé, Lý Hắc Thủy, Tiểu Tước nhi, Hoa Hoa... chỗ sâu nhất trong mắt hắn là sát ý tàn khốc mà lãnh liệt.
Mặc dù hắn che giấu rất kỹ, nhưng sao có thể tránh được Hoả Nhãn Kim Tinh của Thánh Hoàng tử. Càng không thể có thể giấu được Nguyên Thiên Nhãn của Diệp Phàm, lập tức hai người liền sa sầm mặt xuống.
- Thật cả gan! Tặc tử ngươi còn dám chưa từ bỏ ý đồ! Đã tha cho ngươi một mạng, lại không biết hối cải, vẫn như cũ rắp tâm hại người!
Thánh Hoàng tử khiến trách.
Diệp Phàm giành trước một bước ra tay, không muốn Thánh Hoàng tử dính líu nhân quả gì với Đế chủ Thần Đình nhất mạch. Trong cơ thể hắn cái đỉnh đồng xanh phát sáng, lập tức bàn tay hắn phát ra một cổ Đế uy, trong nháy mắt bắn ra một đạo sáng mờ nhỏ bé yếu ớt chém thẳng trên người Đại Thánh tóc nâu.
- A...
Hắn kêu to một tiếng, toàn thân co rút lại, mồ hôi tuôn đầy mặt và đầu cổ như là thống khổ tới cực điểm.
- Ngươi chém đạo cơ của ta?
Đại Thánh tóc nâu thống khổ kêu la thảm thiết, thần sắc xám trắng vô cùng khó coi.
- Ngươi lòng có oán độc, có thể, nhưng phải che giấu cho tốt. Để ta phát hiện ngươi sẽ đối phó với đệ tử ta, gây bất lợi cho các bằng hữu ta, nếu vẫn còn lưu lại ngươi chính là tai họa, thì thật đúng là thiên lý khó tha!
- Ngươi thật lòng dạ độc ác!
Đại Thánh tóc nâu gần như tuyệt vọng.
- Không có hoàn toàn chém đi căn cơ của ngươi, tuy nhiên đời này ngươi không cần làm Đại Thánh nữa!
Diệp Phàm nhẹ nhàng ung dung nói, nhưng nghe vào trong tai Đại Thánh tóc nâu lại giống như tiếng sấm sét nổ vang, sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể lảo đảo rời đi.
Một chuyện bất ngờ chấm dứt, trong lòng mọi người lại khó có thể bình tĩnh. Đế chủ của Thần Đình sắp thành đạo, trở thành một vị Đại đế vô thượng chí cao muôn đời!
Tờ thư còn đặt ở trên bàn vẫn như cũ đang phát sáng rực rỡ, tản ra từng đợt từng đợt đế khí, gần như không người nào dám đến gần.
Lúc này, Bạch Y Thần Vương tiến lên, dùng hai ngón tay thon dài kẹp lấy, cầm nó trong tay, nhìn kỹ từng chữ. Sau đó hỏi Diệp Phàm có cần hồi âm hay không, Diệp Phàm gật đầu.
Vang lên tiếng leng keng, phát ra hào quang sáng lạn. Ở đầu ngón tay của Thần Vương xuất hiện từng chữ từng chữ, lạc ấn trên tờ thư. Sau đó đưa cho Diệp Phàm, bảo hắn nhìn xem thử.
- Đa tạ tiền bối!
Diệp Phàm tạ ơn. Cũng chỉ có Thần Vương mới có công lực như vậy, có thể khắc lên dấu ấn ở bên cạnh Đế văn, hiển lộ công lực đoạt thiên địa tạo hóa, nếu là người khác tất nhiên phải mượn trợ lực của binh khí Đế.
"Xoạt" một tiếng vang nhỏ, tờ thư bay lên chìm sâu vào trong cơ thể Đại Thánh tóc nâu ở xa xa, làm cho hắn lập tức chấn động một cái, nhưng cũng không quay đầu lại độn đi về phía chân trời.
Lễ Đính hôn tiếp tục, lần này phi thường hài hòa, không có khả năng lại có người gây chuyện. Liên tiếp hai sự kiện, một đến từ cấm địa Sinh Mệnh, một đến từ môn hạ của Đại đế tương lai, tất cả đều mặt xám mày tro thối lui, tự nhiên không còn người nào dám tiếp tục khiêu khích.
- Thiên địa sắp vỡ, tiên môn sắp xuất hiện, thế gian này nhất định sẽ có biến đổi lớn. Ở thời loạn thế này, tình thể hỗn loạn lớn nhất từ muôn đời đến nay sắp mở ra này, theo ta thấy lễ đính hôn còn không bằng trực tiếp đổi thành đại hôn lễ đi!
Khương Thái Hư Thần Vương đề nghị.
Thần Vương kinh diễm thế gian, hoàn toàn có thể xem như cha mẹ của Diệp Phàm, sau khi đưa ra đề nghị này, Cơ gia thoáng hơi suy nghĩ rồi đáp ứng.
Thiên địa đều sắp hoàn toàn biến đổi lớn, Ở thời đại đáng sợ này, có rất nhiều biến cố không thể lường trước được, cái gì đều có thể phát sinh, sớm một chút thành hôn cũng tốt.
Tuy rằng quyết định có hơi gấp, nhưng do Bạch Y Thần Vương và trtrởng bối Cơ gia làm chủ, tất cả đều vui mừng, đều tỏ vẻ đồng ý.
Trong Cơ gia lập tức náo nhiệt lên, các loại món ngon mỹ vị toàn bộ được bày lên, thần tửu lại một vò tiếp một vò, hương thơm lan xa mấy dặm, làm cho mọi người vừa ngửi thấy trong miệng chảy nước bọt.
Không khí lập tức náo nhiệt hẳn lên, mọi người đổi chén cụng ly, nâng cốc chúc mừng, bất kể là chư thánh Vực ngoại, hay là chúng cường Bắc Đẩu Tinh Vực, tất cả đều tề tụ chung vui với nhau.
Gần như tất cả Thánh địa đều tới, phần đông nhân vật trọng yếu của kế thừa bất hủ đều đến đây, biếu lộ chúc mừng.
- Diệp huynh chúc mừng hai người!
Một thiếu nữ thanh lệ tiến lên, linh hoạt xuất trần, thiên sinh lệ chất, có một loại tươi sáng động lòng người, đúng là Vi Vi Thánh chủ một thế hệ mới của Diêu Quang. Nguồn: http://truyenfull.vn
Diệp Phàm nói lời cảm tạ, trong lòng vô cùng cảm khái! Năm đó bọn họ vừa mới đến Bắc Đẩu Tinh Vực, gặp được người đầu tiên chính là Vi Vi, đưa bọn họ từ rừng rậm bên ngoài cấm địa Thái cổ mang vào địa phương có người ở, sau đó bái nhập Linh Khư Động Thiên. Mà Vi Vi cũng ở thời gian đó được tiến cử vào Diêu Quang, không ngờ ngày nay trở thành chủ nhân ở nơi đó!
Nghe đồn, nàng gần như là lật ngược đảo lộn, cải sửa hết thảy ở Diêu Quang, dọn sạch tất cả "trật tự cũ", trở thành là một thế hệ nữ tôn! Mười phần quyết đoán!
Ở trên thân thể của nàng có một vầng quang hoàn thần bí.
- Ha ha... Diệp huynh chúc mừng! Thật đáng mừng!
Hạ Nhất Minh Hoàng chủ Đại Hạ tiến lên, đi theo phía sau là muội muội Hạ Nhất Lâm.
- Cũng chúc mừng huynh! Nghe nói huynh phải lòng Lân nhi, đang muốn đi chúc phúc đây!
Diệp Phàm cười nói, sau đó lại trêu ghẹo tiểu ni cô áo trắng ngày xưa, hỏi nàng khi nào thì lập gia đỉnh. Hạ Nhất Lâm thanh thuần như trước trừng đôi mắt to nhìn hắn, vung vung nắm tay nhỏ nhắn dọa hắn.