Già Thiên
Chương 1599: Trấn Sát
Chiến tích của Diệp Phàm ở trên cổ lộ Nhân tộc, tuy rằng thông qua một ít cường giả dị vực truyền về một ít, nhưng không người nào có thể xác nhận, ngày nay vẫn là Diệp Phàm tự mình lần đầu tiên nói lên, lập tức dẫn phát một hồi gợn sóng lớn, đôi câu vài lời liền đủ để chấn động thiên hạ!
Thánh Linh là cái gì? Được trời xanh che chở, vô địch trong cùng cấp, không được đánh giết, bằng không sớm muộn gì một ngày kia sẽ phát sinh bất tường, gần như không người dám chạm tới.
Ngày nay, hắn lại nói giết không có mười cũng có tám, điều này thật sự là nghe mà rợn cả người!
- Trời ạ, đây là thật vậy chăng?
Mọi người khiếp sợ.
Trong thời điếm này, thế nhân đều kinh sợ, các tộc đều nghe được một ít lời đồn, hiện giờ chỉ là tiến thêm một bước xác nhận mà thôi.
- Thánh thể Nhân tộc quá mức đáng sợ, cứ phát triển tiếp tục như vậy tương lai ai có thể chế phục hắn?
Cường giả các tộc đều ưu tư lo lắng, cảm giác nhức đầu sâu sắc.
Nguyệt Linh Công chúa nhíu sát chân mày, nàng cảm giác rất không tốt. Mới vừa thành lập tốt quan hệ cùng Thánh Linh nhất mạch Vực ngoại, kết quả hiện tại trực tiếp liền gặp phải Diệp Phàm nổi bật, hắn ngay cả Tu Di Sơn đều dám tấn công, còn có cái gì không làm được?
Lúc này, phàm là cường giả đều than nhẹ trong lòng: chính mắt thấy Diệp Phàm giết Đại Thánh như chẻ củi, uy thế bực này bất cứ người nào đều phải sợ hãi.
Nếu nói ai khó chịu nhất, đương nhiên thuộc về Thạch Trung Hiên: Diệp Phàm căn bản là không có để hắn vào mắt, hoàn toàn là một tư thế của người trên nhìn xuống, xem hắn như không khí.
Trong cơ thể Thạch Trung Hiên chảy xuôi có hoàng huyết, thân phận cao quý, bất kể đi đến đâu mọi người đều phải sùng kính hắn, ngày nay lại bị người nói như vậy sao có thể chịu nổi? Trước mắt nhiều người như vậy, hắn còn có mặt mũi gì nữa chứ?
- Thánh thể Nhân tộc!
Thạch Trung Hiên sắc mặt xanh mét, cắn răng hét lớn bước ra.
Mái tóc dày đặc trên đầu không gió mà bay, đôi mắt rét lạnh có thể đóng băng bầu trời, hắn đi bước một đi tới, chấn cho khắp mặt đất đều rung chuyển, đôi mày kiếm lấp trong tóc mai hiển lộ ra hết khí tức sát phạt.
- Bỏ qua binh khí Đế, ngươi có dám chiến một trận cùng ta không?!
Lời nói của hắn lạnh lẽo mà bình tĩnh, như là truyền ra từ trong hầm băng vạn năm, làm cho mỗi người đều có cảm giác như máu trong cơ thể đều bị đông lạnh, càng kinh sợ với thực lực của hắn.
Diệp Phàm lưng đeo kiếm tiên, quét ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, nói:
- Chiến với cùng cấp ta trước nay luôn không dùng nó. Cho dù Đại Thánh bậc thấp cũng vậy. Giết ngươi thật sự không khó!
Thạch Trung Hiên từ trước đến nay là một người cao ngạo tự phụ, sao có thể chịu được loại giọng điệu này, hắn quát lớn:
- Ngươi nói ta không xứng, ta càng xấu hổ đặt ngang hàng với người đương thời như ngươi, hôm nay dùng sinh tử để luận anh hùng!
Tới lúc này không còn có gì để nói, hôm nay nếu hắn khiếp đảm chạy đi, tương lai sao có thể sống yên trong thiên địa, đi tới đâu đều sẽ bị người nhạo báng.
Đối với một người tự phụ như hắn mà nói, ngoài liều mạng chiến một trận không còn có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng sự thực để chứng minh ai mới là cường giả.
- Đừng thiếp vàng trên mặt mình, ngươi thật sự không xứng đặt ngang hàng với chúng ta!
Phía sau, Long Mã hô to.
- Sát!
Thạch Trung Hiên phẫn nộ bốc lên tới cực hạn. Máu huyết sôi trào, làm cho chiến lực bản thân hắn cũng đạt tới đỉnh, mắt lóe sáng như tia chớp, phóng thẳng tới.
Giờ khắc này, chỗ đáng sợ của tộc hắn hiển lộ ra hết không thể nghi ngờ, trên người xuất hiện chín vầng hào quang, tầng tầng lớp lớp bao bọc hắn ở trong đó, giống như có chín lớp tiên môn trùng điệp bao hắn ở trung tâm.
Tinh khí trong nhật nguyệt núi sông giống như từng đạo đạo thác nước trút xuống mờ mịt một mảng, ngưng kết làm một thể cùng với thân thể, hóa thành lực lượng của hắn.
Mỗi một bước bước ra thiên địa đều chấn động một tiếng mãnh liệt. Rõ ràng hắn cao không tới một trượng, nhưng lại giống như một người khổng lồ lấp trên vòm trời, muốn đạp lún mặt đất này.
Hơn nữa, trên trời rơi xuống từng đợt từng đợt ráng màu tường hòa, toàn bộ nối tiếp trên người hắn, nở rộ một vầng hào quang rực rỡ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Từ thân thể Thạch Trung Hiên bộc phát ra một cổ khí thế cường đại, nhật nguyệt núi sông đều như bị ép nứt ra, mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn có thể làm rơi xuống tinh tú Vực ngoại... thần uy cái thế.
Đây là đạo của hắn, cũng là đạo của Thánh Linh, chí cường vô cùng tận, ngưng
kết làm một thể với đại thế thiên địa, thi triển thuật thiên nhân hợp nhất chân chính, hiệp với lực lượng của vạn đạo chư thiên đánh tới hướng Diệp Phàm.
Thánh Linh cường đại cả thế gian đều biết, có rất nhiều truyền thuyết về họ.
Đầu tiên tự nhiên chính là thể chất phi phàm, trên đời khó tìm người có thể tranh phong, vượt hơn xa cùng cấp. Mà lúc này Thạch Trung Hiên chính là dựa vào thân thể đánh tới, chưởng chỉ như Liệt Thiên Kiếm, núi sông ở chung quanh toàn bộ như tờ giấy bình thường, dưới dao động cường đại này đều hóa thành tro bụi!
Thạch Trung Hiên từng nghe truyền thuyết về Diệp Phàm ở Bắc Đẩu, tự nhiên biết thân thể Diệp Phàm cường đại, nhưng hắn lại càng muốn dùng loại quyết đấu này, để chứng minh Thánh Linh mới là thiên hạ vô song.
Hắn khí thế ngập trời, dao động chấn cho vẫn tinh trôi nổi ở Vực ngoại phải rơi xuống, lực lượng chưởng chỉ kinh thế, đạt tới cực hạn hắn có khả năng thi triển.
Diệp Phàm vẫn thần sắc lạnh lùng, sải bước đi tới phi thường cường thế, từ trên cao nhìn xuống phải lực áp đối thủ. Trên đường tới hắn điều chỉnh thân thể đạt tới trạng thái tốt nhất.
"Ẩm" một tiếng, hắn trực tiếp vung hữu quyền dùng mạnh chọi mạnh, dùng cứng chọi cứng đánh thẳng tới Thạch Trung Hiên!
Thiên Để Quyền bày ra trước mặt thế nhân ở Bắc Đẩu, uỵ áp chín tầng trời, rung chuyển chín tầng địa ngục, kim quang sôi trào mờ mịt thổi quét bốn phương tám hướng, khí nuốt núi sông.
Mọi người rung động không hiểu.
- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi đi chết đi! Sao có thể tranh đệ nhất với Thánh Linh nhất mạch ta!
Thạch Trung Hiên rống to, là để gia tăng niềm tin của chính mình. Toàn thân hắn tinh khí thần sôi trào, hắn gần như hóa thành một mảng đạo tắc, va chạm tới.
"Ầm!"
Một kích này thật kinh thiên động địa, quyền và chưởng va chạm nhau, cứng chắc đánh vào nhau, từng chùm tia sáng thật lớn xé rách thiên địa, lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Mọi người tránh né cũng đủ xa, nhưng vẫn có cảm giác cơ thể sinh đau, hào quang hừng hực chóa lòa đó gần như sắp làm mù mắt mọi người.
Những cái khe nứt thật lớn đan chéo dọc ngang, giống như nứt ra tới Vực ngoại, vô cùng khủng bố! Một kích này xé toạt nơi đây.
Nếu không có rất nhiều vị Đại Thánh ra tay bảo vệ nơi đây, vùng hoang dã này tất nhiên đã bị đánh chìm, cái gì cũng không còn tồn tại!
- A...
Truyền đến một tiếng thét to không cam lòng, Thạch Trung Hiên bay tung lên, ngã xuống trong vầng hào quang chói mắt, đôi bàn tay hắn máu chảy đầm đia, một cái gãy đoạn, cái kia hóa thành bột mịn.
Hắn ở trên hư không thối lui lại từng bước, dưới chân xuất hiện từng cái khe nứt thật lớn, lan tràn trong hư không ra ngoài gần cả trăm dặm. Dư ba cuối cùng mà còn như thế, có thể nghĩ mà biết, vừa rồi hắn gặp phải đòn nghiêm trọng đến mức nào.
"Rắc rắc!"
Đôi cánh tay đá của Thạch Trung Hiên tiếp tục truyền đến tiếng vỡ vụn, bắt đầu từ hai tay nơi đó, tấc tấc vỡ nát, máu tươi trộn lẫn lớp da đá bay tung ra bốn phương tám hướng.
"Phốc!"
Tới cuối cùng, Thạch Trung Hiên phun ra một ngụm lớn máu, đôi tay cánh tay hoàn toàn bị gãy đoạn, chỉ có máu tươi tuôn chảy, hoàng huyết phát ra chùm tia sáng lóng lánh bức người.
Cường đại như Thánh Linh, cường độ thân thể cũng không bằng Diệp Phàm! Thạch Trung Hiên không tin, nên muốn dùng sự thực để chứng minh. Kết quả lại phải trả cái giá thảm trọng như thế.
Điều này đối với hắn mà nói, là sức nặng không thể chịu đựng!
Vừa rồi đã nói ra miệng, kết quả rốt cục lại là sấm nổ giữa trời quang, chấn cho hắn gần như té ngã trên mặt đất, thân thể đau vì bị thương so ra kém xa cảm giác thất bại trong lòng.
Hắn kiêu ngạo và tự phụ như vậy, trước nay luôn bao phủ trong vầng hào quang, đi tới đâu đều được người cung kính. Ngày nay lại thảm bại ở trước mặt chúng hùng vạn vực chư thiên, làm sao hắn còn có mặt mũi gì nữa chứ?
Hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào bi thương, toàn thân đều run rẩy.
Đốm sáng tan hết, Diệp Phàm đứng tại chỗ siêu nhiên xuất trần, ngay cả góc áo cũng không có tổn hại, nhưng mọi người khẳng định sẽ không quên một quyền bá tuyệt thiên địa của hắn vừa rồi kia.
Vẻn vẹn chỉ một quyền mà thôi, dập nát càn khôn, tiêu tan thế công mạnh nhất của địch thủ, đây là bí thuật khủng bố đến mức nào?
Thẳng đến lúc này, Ám Bồ đến từ Bất Tử Sơn mới nheo mắt lại. Lần đầu tiên hắn lộ ra dị sắc, dường như hiểu được một quyền của Diệp Phàm vừa rồi kia.
Về phần những người khác thì sớm đã khiếp sợ, một quyền dập nát đôi cánh tay của Thánh Linh, thật sự thấy mà rợn cả người! Chiến lực cường đại bực này nều tiếp tục phát triển, tương lai thật sự rất khó có người chế ước Diệp Phàm.
Phong Hoàng lộ ra vẻ mặt kinh sợ, chỉ một quyền mà thôi! Điều này làm cho nàng không khỏi than nhẹ một tiếng, xem theo một quyền trước mắt này khẳng định nàng không có cách nào vượt qua.
Những người khác cũng như thế, đây là một chiến tích khiến mọi người gần như tuyệt vọng.
- Ta không phục!
Thạch Trung Hiên tóc tai dựng thẳng, thần sắc bi phẫn. Huyết mạch của hắn rất đặc biệt, là kết quả kết hợp giữa hoàng huyết nhất mạch trong tộc và Đại Thánh tộc khác.
Vì để thoát khỏi gông cùm xiềng xích khó có thể viên mãn của thạch nhân, hắn vừa sinh ra đã có ý nghĩa phi phàm, nhưng lại hoàn toàn bại như vậy, khiến trong lòng hắn như bị hàng trăm con trùng gặm nhắm.
Cả thân thể hắn phát sáng, máu huyết toàn thân thiêu đốt, chỗ xương tay cụt vang lên tiếng "dát băng dát băng", một lần nữa mọc ra. Lần này là hóa thành cánh tay bằng máu thịt lưu động bảo quang, cường kiện hữu lực.
"Keng!"
Cùng lúc đó, một cây Phương Thiên Họa Kích xuất hiện ở trong tay hắn, mũi kích thật lớn sáng lấp lánh lạnh như băng, hàn quang bắn ra bốn phía, lãnh khí dày đặc, làm cho lá trên cây cổ thụ ở ngọn núi xa xa rơi rụng ào ào, như là tới cuối mùa thu lá rơi.
Xoát một tiếng, hắn bổ thẳng tới như một tia chớp cắt qua phía chân trời, chính là mũi nhọn một kích kinh thế hãi tục, dù chư thánh đồng loạt lên cũng đều sẽ bị bổ nát.
Bản thân Thánh Linh đã đủ cường đại, cường độ thân thể cực cao, binh khí hắn cầm trong tay tự nhiên cũng không phải vật phàm. Đây là một kiện Thánh khí hiếm có ở thế gian.
Diệp Phàm cũng không muốn phí nhiều thời gian, sợ xuất hiện biến cố gì khác, hắn xông thẳng tới. vẫn như cũ là dùng tay không đón đánh! Lần này mọi người xem thấy rõ ràng, một đôi nắm tay màu vàng hiệp với vạn tia đạo quang trấn áp xuống.
Mũi kích bị đánh nát một miếng, "keng" một tiếng, cây kích đổi chủ, bị Diệp Phàm đoạt lấy. Kiện binh khí hiếm có ở thế gian này thay đổi chủ nhân mới.
- Ngươi!
Thạch Trung Hiên xấu hổ và giận dữ không thôi! Lần đầu tiên cũng được đi, lần thứ hai vẫn như cũ như thế, chỉ khoảnh khắc liền không chống cự được, rơi xuống hạ phong.
Lóe lên một luồng hào quang sáng như tuyết, Diệp Phàm vung cây Phương Thiên Họa Kích bổ ngược lại, Thạch Trung Hiên sắc mặt thảm biến, rất nhanh né tránh.
Nhưng mà hoàn toàn phí công, tránh khỏi một kích, nhưng không tránh được công kích như mưa sa bão táp của Diệp Phàm. Quyết đấu như hắn loại nhân vật này đều là pháp tắc cùng thần liên trật tự bay múa, chỉ một dao động nhẹ nhất cũng đủ để xé rách thiên địa, huống chi là toàn lực ra tay.
"Phốc!"
Cuối cùng, Thạch Trung Hiên bị Diệp Phàm chặt đứt ngang hông, gào lên một tiếng thảm thiết, nửa thân dưới hắn nổ tung. Hắn rống giận, nửa thân nên muốn chạy trốn nhưng không có cơ hội, Diệp Phàm lại vung cây kích, chém rụng đầu hắn ghim trên mũi kích, máu tươi bắn tung toé.
- Thủ hạ lưu tình!
Nguyệt Linh Công chúa kêu gọi.
Mà người hầu của Thạch Trung Hiên từng người ánh mắt đỏ bừng, phóng vọt lên, muốn cứu chủ nhân của bọn họ.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, cây kích trong tay run lên "phù" một tiếng vang nhỏ, đầu của Thạch Trung Hiên nổ tung, máu thịt bầy nhầy, nguyên thần đều diệt.
Đột nhiên, một cỗ khí tức nguy hiểm bùng nổ, cây Thánh khí này muốn phản phệ lại Diệp Phàm, hắn lạnh lùng vung tay, "ầm" một tiếng, đánh nát tả tơi thần linh ở bên trong.
Sau đó, hắn ném cây đại kích cho Kim Sí Đại Bằng Vương.
"Phốc! Phốc!"...
Cùng lúc đó, Diệp Phàm vung Thiên Đế Quyền, đánh cho mấy người hầu của Thánh Linh tộc đang phóng lên toàn bộ nổ tung, máu vãi ra, hình thần câu diệt.
Toàn trường đều rúng động, chỉ đon giản như vậy! Diệp Phàm từ trên tinh không cổ lộ trở về gần như vô địch, cùng thế hệ khó có đối thủ.
- Ở trên cổ lộ, người cỡ như ngươi không có một ngàn cũng có tám trăm!
Thanh âm bình thản chấn cho linh hồn rất nhiều người đều phát run.
Thánh Linh là cái gì? Được trời xanh che chở, vô địch trong cùng cấp, không được đánh giết, bằng không sớm muộn gì một ngày kia sẽ phát sinh bất tường, gần như không người dám chạm tới.
Ngày nay, hắn lại nói giết không có mười cũng có tám, điều này thật sự là nghe mà rợn cả người!
- Trời ạ, đây là thật vậy chăng?
Mọi người khiếp sợ.
Trong thời điếm này, thế nhân đều kinh sợ, các tộc đều nghe được một ít lời đồn, hiện giờ chỉ là tiến thêm một bước xác nhận mà thôi.
- Thánh thể Nhân tộc quá mức đáng sợ, cứ phát triển tiếp tục như vậy tương lai ai có thể chế phục hắn?
Cường giả các tộc đều ưu tư lo lắng, cảm giác nhức đầu sâu sắc.
Nguyệt Linh Công chúa nhíu sát chân mày, nàng cảm giác rất không tốt. Mới vừa thành lập tốt quan hệ cùng Thánh Linh nhất mạch Vực ngoại, kết quả hiện tại trực tiếp liền gặp phải Diệp Phàm nổi bật, hắn ngay cả Tu Di Sơn đều dám tấn công, còn có cái gì không làm được?
Lúc này, phàm là cường giả đều than nhẹ trong lòng: chính mắt thấy Diệp Phàm giết Đại Thánh như chẻ củi, uy thế bực này bất cứ người nào đều phải sợ hãi.
Nếu nói ai khó chịu nhất, đương nhiên thuộc về Thạch Trung Hiên: Diệp Phàm căn bản là không có để hắn vào mắt, hoàn toàn là một tư thế của người trên nhìn xuống, xem hắn như không khí.
Trong cơ thể Thạch Trung Hiên chảy xuôi có hoàng huyết, thân phận cao quý, bất kể đi đến đâu mọi người đều phải sùng kính hắn, ngày nay lại bị người nói như vậy sao có thể chịu nổi? Trước mắt nhiều người như vậy, hắn còn có mặt mũi gì nữa chứ?
- Thánh thể Nhân tộc!
Thạch Trung Hiên sắc mặt xanh mét, cắn răng hét lớn bước ra.
Mái tóc dày đặc trên đầu không gió mà bay, đôi mắt rét lạnh có thể đóng băng bầu trời, hắn đi bước một đi tới, chấn cho khắp mặt đất đều rung chuyển, đôi mày kiếm lấp trong tóc mai hiển lộ ra hết khí tức sát phạt.
- Bỏ qua binh khí Đế, ngươi có dám chiến một trận cùng ta không?!
Lời nói của hắn lạnh lẽo mà bình tĩnh, như là truyền ra từ trong hầm băng vạn năm, làm cho mỗi người đều có cảm giác như máu trong cơ thể đều bị đông lạnh, càng kinh sợ với thực lực của hắn.
Diệp Phàm lưng đeo kiếm tiên, quét ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, nói:
- Chiến với cùng cấp ta trước nay luôn không dùng nó. Cho dù Đại Thánh bậc thấp cũng vậy. Giết ngươi thật sự không khó!
Thạch Trung Hiên từ trước đến nay là một người cao ngạo tự phụ, sao có thể chịu được loại giọng điệu này, hắn quát lớn:
- Ngươi nói ta không xứng, ta càng xấu hổ đặt ngang hàng với người đương thời như ngươi, hôm nay dùng sinh tử để luận anh hùng!
Tới lúc này không còn có gì để nói, hôm nay nếu hắn khiếp đảm chạy đi, tương lai sao có thể sống yên trong thiên địa, đi tới đâu đều sẽ bị người nhạo báng.
Đối với một người tự phụ như hắn mà nói, ngoài liều mạng chiến một trận không còn có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng sự thực để chứng minh ai mới là cường giả.
- Đừng thiếp vàng trên mặt mình, ngươi thật sự không xứng đặt ngang hàng với chúng ta!
Phía sau, Long Mã hô to.
- Sát!
Thạch Trung Hiên phẫn nộ bốc lên tới cực hạn. Máu huyết sôi trào, làm cho chiến lực bản thân hắn cũng đạt tới đỉnh, mắt lóe sáng như tia chớp, phóng thẳng tới.
Giờ khắc này, chỗ đáng sợ của tộc hắn hiển lộ ra hết không thể nghi ngờ, trên người xuất hiện chín vầng hào quang, tầng tầng lớp lớp bao bọc hắn ở trong đó, giống như có chín lớp tiên môn trùng điệp bao hắn ở trung tâm.
Tinh khí trong nhật nguyệt núi sông giống như từng đạo đạo thác nước trút xuống mờ mịt một mảng, ngưng kết làm một thể cùng với thân thể, hóa thành lực lượng của hắn.
Mỗi một bước bước ra thiên địa đều chấn động một tiếng mãnh liệt. Rõ ràng hắn cao không tới một trượng, nhưng lại giống như một người khổng lồ lấp trên vòm trời, muốn đạp lún mặt đất này.
Hơn nữa, trên trời rơi xuống từng đợt từng đợt ráng màu tường hòa, toàn bộ nối tiếp trên người hắn, nở rộ một vầng hào quang rực rỡ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Từ thân thể Thạch Trung Hiên bộc phát ra một cổ khí thế cường đại, nhật nguyệt núi sông đều như bị ép nứt ra, mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn có thể làm rơi xuống tinh tú Vực ngoại... thần uy cái thế.
Đây là đạo của hắn, cũng là đạo của Thánh Linh, chí cường vô cùng tận, ngưng
kết làm một thể với đại thế thiên địa, thi triển thuật thiên nhân hợp nhất chân chính, hiệp với lực lượng của vạn đạo chư thiên đánh tới hướng Diệp Phàm.
Thánh Linh cường đại cả thế gian đều biết, có rất nhiều truyền thuyết về họ.
Đầu tiên tự nhiên chính là thể chất phi phàm, trên đời khó tìm người có thể tranh phong, vượt hơn xa cùng cấp. Mà lúc này Thạch Trung Hiên chính là dựa vào thân thể đánh tới, chưởng chỉ như Liệt Thiên Kiếm, núi sông ở chung quanh toàn bộ như tờ giấy bình thường, dưới dao động cường đại này đều hóa thành tro bụi!
Thạch Trung Hiên từng nghe truyền thuyết về Diệp Phàm ở Bắc Đẩu, tự nhiên biết thân thể Diệp Phàm cường đại, nhưng hắn lại càng muốn dùng loại quyết đấu này, để chứng minh Thánh Linh mới là thiên hạ vô song.
Hắn khí thế ngập trời, dao động chấn cho vẫn tinh trôi nổi ở Vực ngoại phải rơi xuống, lực lượng chưởng chỉ kinh thế, đạt tới cực hạn hắn có khả năng thi triển.
Diệp Phàm vẫn thần sắc lạnh lùng, sải bước đi tới phi thường cường thế, từ trên cao nhìn xuống phải lực áp đối thủ. Trên đường tới hắn điều chỉnh thân thể đạt tới trạng thái tốt nhất.
"Ẩm" một tiếng, hắn trực tiếp vung hữu quyền dùng mạnh chọi mạnh, dùng cứng chọi cứng đánh thẳng tới Thạch Trung Hiên!
Thiên Để Quyền bày ra trước mặt thế nhân ở Bắc Đẩu, uỵ áp chín tầng trời, rung chuyển chín tầng địa ngục, kim quang sôi trào mờ mịt thổi quét bốn phương tám hướng, khí nuốt núi sông.
Mọi người rung động không hiểu.
- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi đi chết đi! Sao có thể tranh đệ nhất với Thánh Linh nhất mạch ta!
Thạch Trung Hiên rống to, là để gia tăng niềm tin của chính mình. Toàn thân hắn tinh khí thần sôi trào, hắn gần như hóa thành một mảng đạo tắc, va chạm tới.
"Ầm!"
Một kích này thật kinh thiên động địa, quyền và chưởng va chạm nhau, cứng chắc đánh vào nhau, từng chùm tia sáng thật lớn xé rách thiên địa, lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Mọi người tránh né cũng đủ xa, nhưng vẫn có cảm giác cơ thể sinh đau, hào quang hừng hực chóa lòa đó gần như sắp làm mù mắt mọi người.
Những cái khe nứt thật lớn đan chéo dọc ngang, giống như nứt ra tới Vực ngoại, vô cùng khủng bố! Một kích này xé toạt nơi đây.
Nếu không có rất nhiều vị Đại Thánh ra tay bảo vệ nơi đây, vùng hoang dã này tất nhiên đã bị đánh chìm, cái gì cũng không còn tồn tại!
- A...
Truyền đến một tiếng thét to không cam lòng, Thạch Trung Hiên bay tung lên, ngã xuống trong vầng hào quang chói mắt, đôi bàn tay hắn máu chảy đầm đia, một cái gãy đoạn, cái kia hóa thành bột mịn.
Hắn ở trên hư không thối lui lại từng bước, dưới chân xuất hiện từng cái khe nứt thật lớn, lan tràn trong hư không ra ngoài gần cả trăm dặm. Dư ba cuối cùng mà còn như thế, có thể nghĩ mà biết, vừa rồi hắn gặp phải đòn nghiêm trọng đến mức nào.
"Rắc rắc!"
Đôi cánh tay đá của Thạch Trung Hiên tiếp tục truyền đến tiếng vỡ vụn, bắt đầu từ hai tay nơi đó, tấc tấc vỡ nát, máu tươi trộn lẫn lớp da đá bay tung ra bốn phương tám hướng.
"Phốc!"
Tới cuối cùng, Thạch Trung Hiên phun ra một ngụm lớn máu, đôi tay cánh tay hoàn toàn bị gãy đoạn, chỉ có máu tươi tuôn chảy, hoàng huyết phát ra chùm tia sáng lóng lánh bức người.
Cường đại như Thánh Linh, cường độ thân thể cũng không bằng Diệp Phàm! Thạch Trung Hiên không tin, nên muốn dùng sự thực để chứng minh. Kết quả lại phải trả cái giá thảm trọng như thế.
Điều này đối với hắn mà nói, là sức nặng không thể chịu đựng!
Vừa rồi đã nói ra miệng, kết quả rốt cục lại là sấm nổ giữa trời quang, chấn cho hắn gần như té ngã trên mặt đất, thân thể đau vì bị thương so ra kém xa cảm giác thất bại trong lòng.
Hắn kiêu ngạo và tự phụ như vậy, trước nay luôn bao phủ trong vầng hào quang, đi tới đâu đều được người cung kính. Ngày nay lại thảm bại ở trước mặt chúng hùng vạn vực chư thiên, làm sao hắn còn có mặt mũi gì nữa chứ?
Hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào bi thương, toàn thân đều run rẩy.
Đốm sáng tan hết, Diệp Phàm đứng tại chỗ siêu nhiên xuất trần, ngay cả góc áo cũng không có tổn hại, nhưng mọi người khẳng định sẽ không quên một quyền bá tuyệt thiên địa của hắn vừa rồi kia.
Vẻn vẹn chỉ một quyền mà thôi, dập nát càn khôn, tiêu tan thế công mạnh nhất của địch thủ, đây là bí thuật khủng bố đến mức nào?
Thẳng đến lúc này, Ám Bồ đến từ Bất Tử Sơn mới nheo mắt lại. Lần đầu tiên hắn lộ ra dị sắc, dường như hiểu được một quyền của Diệp Phàm vừa rồi kia.
Về phần những người khác thì sớm đã khiếp sợ, một quyền dập nát đôi cánh tay của Thánh Linh, thật sự thấy mà rợn cả người! Chiến lực cường đại bực này nều tiếp tục phát triển, tương lai thật sự rất khó có người chế ước Diệp Phàm.
Phong Hoàng lộ ra vẻ mặt kinh sợ, chỉ một quyền mà thôi! Điều này làm cho nàng không khỏi than nhẹ một tiếng, xem theo một quyền trước mắt này khẳng định nàng không có cách nào vượt qua.
Những người khác cũng như thế, đây là một chiến tích khiến mọi người gần như tuyệt vọng.
- Ta không phục!
Thạch Trung Hiên tóc tai dựng thẳng, thần sắc bi phẫn. Huyết mạch của hắn rất đặc biệt, là kết quả kết hợp giữa hoàng huyết nhất mạch trong tộc và Đại Thánh tộc khác.
Vì để thoát khỏi gông cùm xiềng xích khó có thể viên mãn của thạch nhân, hắn vừa sinh ra đã có ý nghĩa phi phàm, nhưng lại hoàn toàn bại như vậy, khiến trong lòng hắn như bị hàng trăm con trùng gặm nhắm.
Cả thân thể hắn phát sáng, máu huyết toàn thân thiêu đốt, chỗ xương tay cụt vang lên tiếng "dát băng dát băng", một lần nữa mọc ra. Lần này là hóa thành cánh tay bằng máu thịt lưu động bảo quang, cường kiện hữu lực.
"Keng!"
Cùng lúc đó, một cây Phương Thiên Họa Kích xuất hiện ở trong tay hắn, mũi kích thật lớn sáng lấp lánh lạnh như băng, hàn quang bắn ra bốn phía, lãnh khí dày đặc, làm cho lá trên cây cổ thụ ở ngọn núi xa xa rơi rụng ào ào, như là tới cuối mùa thu lá rơi.
Xoát một tiếng, hắn bổ thẳng tới như một tia chớp cắt qua phía chân trời, chính là mũi nhọn một kích kinh thế hãi tục, dù chư thánh đồng loạt lên cũng đều sẽ bị bổ nát.
Bản thân Thánh Linh đã đủ cường đại, cường độ thân thể cực cao, binh khí hắn cầm trong tay tự nhiên cũng không phải vật phàm. Đây là một kiện Thánh khí hiếm có ở thế gian.
Diệp Phàm cũng không muốn phí nhiều thời gian, sợ xuất hiện biến cố gì khác, hắn xông thẳng tới. vẫn như cũ là dùng tay không đón đánh! Lần này mọi người xem thấy rõ ràng, một đôi nắm tay màu vàng hiệp với vạn tia đạo quang trấn áp xuống.
Mũi kích bị đánh nát một miếng, "keng" một tiếng, cây kích đổi chủ, bị Diệp Phàm đoạt lấy. Kiện binh khí hiếm có ở thế gian này thay đổi chủ nhân mới.
- Ngươi!
Thạch Trung Hiên xấu hổ và giận dữ không thôi! Lần đầu tiên cũng được đi, lần thứ hai vẫn như cũ như thế, chỉ khoảnh khắc liền không chống cự được, rơi xuống hạ phong.
Lóe lên một luồng hào quang sáng như tuyết, Diệp Phàm vung cây Phương Thiên Họa Kích bổ ngược lại, Thạch Trung Hiên sắc mặt thảm biến, rất nhanh né tránh.
Nhưng mà hoàn toàn phí công, tránh khỏi một kích, nhưng không tránh được công kích như mưa sa bão táp của Diệp Phàm. Quyết đấu như hắn loại nhân vật này đều là pháp tắc cùng thần liên trật tự bay múa, chỉ một dao động nhẹ nhất cũng đủ để xé rách thiên địa, huống chi là toàn lực ra tay.
"Phốc!"
Cuối cùng, Thạch Trung Hiên bị Diệp Phàm chặt đứt ngang hông, gào lên một tiếng thảm thiết, nửa thân dưới hắn nổ tung. Hắn rống giận, nửa thân nên muốn chạy trốn nhưng không có cơ hội, Diệp Phàm lại vung cây kích, chém rụng đầu hắn ghim trên mũi kích, máu tươi bắn tung toé.
- Thủ hạ lưu tình!
Nguyệt Linh Công chúa kêu gọi.
Mà người hầu của Thạch Trung Hiên từng người ánh mắt đỏ bừng, phóng vọt lên, muốn cứu chủ nhân của bọn họ.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, cây kích trong tay run lên "phù" một tiếng vang nhỏ, đầu của Thạch Trung Hiên nổ tung, máu thịt bầy nhầy, nguyên thần đều diệt.
Đột nhiên, một cỗ khí tức nguy hiểm bùng nổ, cây Thánh khí này muốn phản phệ lại Diệp Phàm, hắn lạnh lùng vung tay, "ầm" một tiếng, đánh nát tả tơi thần linh ở bên trong.
Sau đó, hắn ném cây đại kích cho Kim Sí Đại Bằng Vương.
"Phốc! Phốc!"...
Cùng lúc đó, Diệp Phàm vung Thiên Đế Quyền, đánh cho mấy người hầu của Thánh Linh tộc đang phóng lên toàn bộ nổ tung, máu vãi ra, hình thần câu diệt.
Toàn trường đều rúng động, chỉ đon giản như vậy! Diệp Phàm từ trên tinh không cổ lộ trở về gần như vô địch, cùng thế hệ khó có đối thủ.
- Ở trên cổ lộ, người cỡ như ngươi không có một ngàn cũng có tám trăm!
Thanh âm bình thản chấn cho linh hồn rất nhiều người đều phát run.