Già Thiên
Chương 1597: Mọi Sự Lấy Hòa Làm Quý
Hoài Tôn Thái tử ánh mắt hung ác nham hiếm, linh hoạt, sắc bén như kiếm quang, áo lông chim màu vàng trên người đều rung chuyển lên, trong lòng hắn vô tận sát ý, nói:
- Kim Dục Đại Thánh và các cường giả liên can, sinh mệnh của từng người, tất cả đều chết trong tay ngươi, ngươi tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất!
Diệp Phàm nhìn hắn một cái, không để ý đến, mặc cho hắn gào rống dường như mình là một người ngoài cuộc.
- Thân là Thánh thể Nhân tộc, ý vào công lực cao thâm, ngươi thực cho là thế gian không có người nào có thể thu thập ngươi sao? Nên biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Hoài Tôn Thái tử càng nói thanh âm càng thêm lạnh lẽo.
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Đồng ý nhất trí, vũ trụ mênh mông, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Long Mã gật đầu phụ họa theo:
- Không sai! Chúng ta từng ở trong tinh không nhìn thấy một lão nhân đốn củi, không biết tên tuổi, nhưng loại cảnh giới đó đuổi kịp Đại đế!
Thực rõ ràng, bọn họ không hề quan tâm đến nửa đoạn trước, trực tiếp tiến hành xuyên tạc, chuyển biến câu chuyện theo hướng khác. Quả thực làm cho Hoài Tôn Thái tử có cảm giác như đánh một quyền vào đống bông gòn.
Đặc biệt nghe được mọi người chung quanh đều nhao nhao bàn luận, tất cả đều nói về thiên ngoại hữu thiên, dường như quên đi lời hắn nói chính là mối huyết cừu Kim Ô tộc, làm trên trán hắn nổi vồng gân xanh.
- Ngươi giết chư hùng Kim Ô nhất mạch ta, oan hồn vô tận, thù này khó giải!
Hoài Tôn Thái tử Kim Ô tộc trong lòng vô tận sát ý: Trong tộc đã chết rất nhiều người, hắn hận không thể lập tức đánh chết tươi người phía trước.
- Ai muốn hóa giải?
Diệp Phàm làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Hoài Tôn lập tức khó xem đến cực điểm, hắn dõng dạc nói trong lòng đầy bi phẫn, ở trong này khiến trách, kết quả đối phương lại vẫn ung dung thoải mái như vậy.
- Ngươi và ta hãy đến giai đoạn kết thúc đi!
Hoài Tôn thật sự không chịu nổi loại khinh thị này của hắn, không kiềm nổi phẫn nộ rống lên.
Cả địa phương này lập tức rộ lên tiếng náo động rầm rĩ, rất nhiều người phóng vọt lại đây: "Thánh thể Nhân tộc xụất hiện, cường giả Kim Ô tộc sắp báo thù", tin tức bùng nổ thú vị bực này nếu muốn không chấn động đều không được.
Diệp Phàm kinh ngạc, nói:
- Không phải nói đợi Chuẩn đế tộc ngươi xuất hiện sao? Một mình ngươi dám quyết đấu với ta?
Đây là một loại thái độ gì? Cộng thêm loại giọng điệu này làm cho Hoài Tôn Thái tử nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, thiếu chút nữa phun ra. Khinh người quá đáng, cũng quá xem thường hắn!
Mà lúc này, Diệp Phàm đã đứng lên, đang rất nhanh đi tới phía hắn, như là con gấu nhìn thấy mật, như con báo ngửi được mùi cá... đây hoàn toàn là một bộ dáng hưng phấn và ăn chắc rồi của hắn.
- Ngươi quá cuồng vọng!
Hoài Tôn Thái tử phẫn nộ, đối phương này tuyệt đối là xem thường hắn, mỗi một tiếng nói mỗi một hành động đều rất hờ hững tùy tiện, cố ý ép buộc và sỉ nhục hắn.
- Đây không phải đều là đề nghị của ngươi sao, chẳng lẽ ngươi sợ rồi, không dám chiến một trận?
Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
Chung quanh rộ lên tiếng bàn tán ồn ào, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn lại, cũng có vô số người tụ tập tới, đồng loạt đánh trống reo hò muốn bọn họ quyết chiến.
Thế nhân e sợ cho thiên hạ không loạn, hy vọng sự tình náo động lớn, càng lớn càng tốt để đứng ngoài làm khán giả xem một hồi long tranh hổ đấu. Dù sao một người là Thánh thể Nhân tộc, một người phía sau có Chuẩn đế hậu thuẫn, cuối cùng tất nhiên sẽ va chạm nảy lửa.
- Được! Hôm nay cứ chiến một trận với ngươi, ta muốn bày tại đây một tòa đại trận, ngươi dám đến phá giải không?
Hoài Tôn Thái tử quát to.
Nói xong, hắn trực tiếp hạ xuống dưới đám mây, hướng xuống mặt đất ở Trung Vực, muốn thiết trí một tòa sát trận, dựa vào đó đánh nhau chết sống với Diệp Phàm, phân rõ cao thấp!
- Ứng chiến!
Một đám người đánh trống reo hò thúc giục, xúi giục Diệp Phàm đáp ứng. Rất nhiều người trực tiếp theo xuống, muốn đánh cược trận đấu phong vân rung chuyển này.
- Diệp huynh chính là người trong long phượng, gần như là vô địch thiên hạ, khiêu chiến với người trong cùng thế hệ, tự nhiên sẽ không cự tuyệt! Tiểu đệ nguyện đi theo quan sát để mở mang chút kiến thức!
Thạch Trung Hiên nói.
Nhân vật cấp quan trọng như hắn đều rời chỗ, đi theo xuống, địa phương này lập tức nhao nhao, dẫn động chư cường, ngay cả một ít Đại Thánh đều bị kinh động, tự nhiên bao gồm nhân vật trọng yếu có liên can ở trong đại điện trung tâm.
Mọi người hoặc là cưỡi cầu vồng, hoặc là đạp mây lành hạ xuống mặt đất.
Đây là một vùng hoang dã, gai góc mọc thành bụi, địa thế lồi lõm không bằng phẳng và cách khá xa, nhưng lúc này lại tụ tập đầy người.
Hoài Tôn sắc mặt âm trầm, không nói một lời, trong tay xuất hiện một cây lại một cây đại kỳ, có mặt cờ màu vàng hơi đỏ, có màu xanh tím, cùng vói đỏ thẫm như máu... quang diễm bừng bừng, bay lên ba vạn trượng cao!
Mọi người tại đây đều vô cùng kinh hãi, những trận kỳ này khẳng định rất phi phàm, trong lúc nhất thời nhìn không ra sâu cạn. Nói vậy đều là vật phi phàm như vậy tổ hợp cùng một chỗ, tản ra một cổ uy áp đáng sợ.
- Sánh được với một Đại Thánh chăng? Trận pháp này quả nhiên không đơn giản, hơn phân nửa là sát trận của Đại Thánh chí cường!
- Thánh thể Nhân tộc nếu như không dùng binh khí Đế, đi vào trong đó không tìm được chút tiện nghi nào rồi!
Mọi người nhỏ giọng bàn luận, đều cảm giác tòa đại trận này rất bất phàm, hẳn là cấm trận sát phạt của Đại Thánh Kim Ô tộc dốc lòng nghiên cứu ra, luyện chế thành trận kỳ sau đó giao cho Hoài Tôn Thái tử.
- Pháp trận này huyền cơ khó lường, dường như ẩn chứa sát phạt khí kinh thế!
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói, nàng có được thể chất đặc biệt, rất mẫn cảm đối với các loại căn nguyên trên thế gian, lập tức liền có một dự cảm bất tường.
Diệp Phàm gật đầu, hắn thử vận dụng cái đỉnh đồng xanh, cái đỉnh này lại run rẩy một chút, nên biết rằng đây còn là chưa có tiến vào trong trận mà đã vậy!
- Mặt ngoài thoạt nhìn là Đại Thánh sát trận, cái này chỉ là che giấu mà thôi, trung tâm trận hơn phân nửa là Chuẩn đế sát trận, dù sao trong tộc bọn họ có một Kim Ô Đại đế còn sống!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm nhìn đi nhìn lại đại trận, đối phương đây là muốn ltra gạt hắn mất cảnh giác, chờ hắn tiến vào liền trực tiếp giết chết.
"Ầm!"
Đột nhiên, trên vòm trời bùng phát đại chiến, có Đại Thánh một lời không hợp, rốt cục vung tay chiến đấu. Đều là Đại Thánh đến từ Vực ngoại.
Trong trung tâm Thiên Cung, vì lợi ích của tộc mình, mọi người hùng hổ không nhường bước, nếu có cừu oán cũ thực dễ dàng đối chọi gay gắt, tránh không được bùng phát xung đột. Nhưng, chiến đấu kịch liệt như vậy cũng có điều ra ngoài dự liệu của mọi người.
"Phốc!"
Không lâu sau, liền có mưa máu rơi vãi, mọi người kinh hãi ai cũng bay tránh, đó chính là máu của Đại Thánh, thánh giả bình thường không thể chịu đựng nổi, nếu thực bị dính vào người sẽ rất thảm thiết.
- Các đạo hữu cần gì phải làm vậy! Mọi sự lấy hòa làm quý!
Có người tiến lên khuyên giải.
Mọi người kinh ngạc, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, đúng là Hồn Thác Đại Thánh. Lão đang bay lên nhằm phía vòm trời mênh mông, tiến hành khuyên can.
Đáng tiếc, song phương không có khả năng tách ra, hơn nữa đúng lúc này cũng sắp phân ra thắng bại. Trận đấu thảm thiết dị thường, từng mảng lớn mưa máu bay tán loạn, rồi trên bầu trời truyền đến một tiếng hét thảm: một vị Đại Thánh bị đánh nổ tung.
Nguyên thần hắn muốn chạy trốn, nhưng người phía sau không chịu buông tha, cầm trong tay một cái hồ lô, rút ra cái nút bầu, lập tức có một luồng khí màu xanh bay ra, quấn lấy nguyên thần kia, phút chốc hóa thành bột mịn.
- Ôi!
Hồn Thác Đại Thánh thở dài một tiếng, khẽ lắc lắc đầu.
Mọi người lập tức rời xa lão ba vạn trượng. Một trận Đại Thánh chiến trước một bước bùng nổ, rồi sau đó lại rất nhanh kết thúc.
- Diệp Phàm! Ngươi có dám chiến một trận?
Hoài Tôn Thái tử bố trí xong trận kỳ, cả vùng núi này lập tức cương phong gào thét, sương mù cuồn cuộn, các loại thần ma quỷ quái đều hiện lên.
Vả lại, thỉnh thoảng vọt lên từng đạo quang diễm, đốm lửa văn bắn lên trời cao. Bất cứ người nào vừa nhìn thấy tòa sát trận này đều biết cao thâm phi phàm, có thể đả thương Đại Thánh.
Rất nhiều người trông lại, đều nhìn về phía Diệp Phàm, đều muốn xem một hồi long tranh hổ đấu. Ở thời đại này, người dám độc chiến với Diệp Phàm thực sự không nhiều lắm, có ai dám tranh phong?
Đánh chết Thiên Hoàng tử, chinh phạt Tu Di Sơn... sự kiện nào không phải là phong vân mênh mông cuồn cuộn, càng đừng nói trên tinh không cổ lộ, một số tin tức truyền về đến bây giờ mọi người còn không thể chân chính xác định.
- Ngươi tin tưởng muốn là địch với ta?
Diệp Phàm hỏi, thoạt nhìn rất lạnh nhạt.
- Đương nhiên, huyết hải thâm cừu, không có lúc nào không ghi tạc trong lòng ta, Kim Ô tộc thề không đội trời chung với ngươi! Ngươi nhất định phải chết!
Hoài Tôn Thái tử lớn tiếng quát.
- Tốt lấm! Một khi đã như vậy, không có gì để nói!
Diệp Phàm đi nhanh tới phía trước.
- Hai vị đều là tuấn kiệt, cần gì phải như thế! Mọi sự lấy hòa làm quý!
Hồn Thác Đại Thánh hạ xuống, một bộ dáng như trách trời thương lê dân, muốn dàn xếp ổn thoả.
Đại Thánh Kim Ô tộc cười lạnh, nếu Diệp Phàm tiến vào trong trận, thì dù có binh khí Đế nơi tay cũng phải bị lột da. Dù sao hắn có muốn cũng không thể hoàn toàn làm cho sát kiếm toàn diện thức tỉnh, mà đại trận che giấu kia thì khác, nó có thể tự chủ sống lại chém thần sát phật!
Đương nhiên hắn không muốn Hồn Thác làm hư việc tốt, liền nói:
- Đạo hữu quá mức quan tâm rồi! Đây chỉ là một kết thúc mà thôi, người bên ngoài không nên nhúng tay vào!
- Mọi sự lấy hòa làm quý!
Hồn Thác còn thật sự khuyên nhủ.
- Diệp Phàm! Ngươi còn chờ gì nữa, không dám à! Còn không vào trận chiến một trận!
Hoài Tôn Thái tử quát lớn, rồi xoay người định đi vào trận, bức Diệp Phàm phải đi vào quyết đấu với hắn.
Đột nhiên keng một tiếng, lóe lên một luồng hàn quang, thiên địa này trong phút chốc đều thất sắc, nhật nguyệt tinh tú không ánh sáng, núi sông rung chuyển, có ngọn núi lớn trực tiếp nổ tung.
Mà trước trận kia, một luồng máu tươi bay vọt lên, Hoài Tôn Thái tử đã bị Diệp Phàm bổ thẳng xuống, đánh nổ tung, máu tươi xen lẫn mảnh xương trắng óng ánh bay bắn ra chung quanh.
Mọi người tất cả đều ngây dại, Diệp Phàm phá trận sao? Không, căn bản là không có vào trận, trực tiếp ở bên ngoài tung một kiếm giết chết Hoài Tôn Thái tử.
- Ôi!
Hồn Thác Đại Thánh thở dài một tiếng.
"Ầm" một tiếng, địa phương này lập tức sôi trào, mới như vậy đã xong? Còn không có bắt đầu, căn bản là không có phá trận, Diệp Phàm lập tức chém chết Hoài Tôn Thái tử!
Đại Thánh Kim Ô tộc rống to một tiếng, hận muốn điên lên, đối thủ quá ngoan độc, cứ như vậy trực tiếp động thủ, hắn nổi giận nói:
- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi quá đê tiện!
Thạch Trung Hiên không âm không dương nói:
- Diệp huynh sao có thể hành động như thế! Huynh đường đường là Thánh thể Nhân tộc vậy mà lại không dám nhận khiêu chiến, tập sát đối thủ, thật sự là khiến chúng ta xấu hổ làm bạn cùng huynh!
- Chư vị đồng đạo còn chờ cái gì? Người này thủ đoạn tàn nhẫn, không nói quy củ, lưu lại hắn chính là một mầm tai họa! Còn không ra tay đánh chết hắn!
Có người quát lớn, hô hào về phía mấy lão tộc trtrởng Hoàng tộc, muốn kích động bọn họ vận dụng binh khí Cực Đạo trấn chết Diệp Phàm.
Diệp Phàm ánh mắt chợt lóe sáng, hắn sớm vận dụng Nguyên Thuật, mặc dù người trong bóng tối hô hào kia che dấu khí cơ, nhưng giấu mình trong thiên địa này cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Hắn đã phát hiện, đúng là Phong Mỗ Mỗ, lão bà trước đây từng ở trong điện hô hào kêu gọi Đại Thánh chư tộc trấn chết hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Sao lại thế này, Thánh thể Nhân tộc trực tiếp ở ngoài trận mở sát giới?
Mọi người đều nhao nhao bàn tán, địa phương này lập tức tiếng động rầm rĩ.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta khi nào thì đáp ứng với hắn muốn vào trận? Bày bố tòa Chuẩn đế sát trận, muốn ltra ta đi vào giết chết, quả thật mưu đồ rất tuyệt!
Mọi người ồ lên, dĩ nhiên là Chuẩn đế sát trận!
Loại pháp trận này, nếu như không sứt mẻ sẽ phi thường khủng bố, bởi vì không giống Đế binh dù có vận dụng cũng không thể chân chính hoàn toàn sống lại, mà pháp trận thì khác, nó có thể tự chủ sống lại, tương đương với một vị Chuẩn để chân chính tái sinh.
Năm đó khi Nhân Ma tấn công Vạn Long Sào, mặc dù nắm giữ cái đỉnh đồng xanh, cũng bị pháp trận của Chuẩn hoàng ngăn cản, không thể hoàn toàn công phá hết được.
- Kim Dục Đại Thánh và các cường giả liên can, sinh mệnh của từng người, tất cả đều chết trong tay ngươi, ngươi tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất!
Diệp Phàm nhìn hắn một cái, không để ý đến, mặc cho hắn gào rống dường như mình là một người ngoài cuộc.
- Thân là Thánh thể Nhân tộc, ý vào công lực cao thâm, ngươi thực cho là thế gian không có người nào có thể thu thập ngươi sao? Nên biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Hoài Tôn Thái tử càng nói thanh âm càng thêm lạnh lẽo.
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Đồng ý nhất trí, vũ trụ mênh mông, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Long Mã gật đầu phụ họa theo:
- Không sai! Chúng ta từng ở trong tinh không nhìn thấy một lão nhân đốn củi, không biết tên tuổi, nhưng loại cảnh giới đó đuổi kịp Đại đế!
Thực rõ ràng, bọn họ không hề quan tâm đến nửa đoạn trước, trực tiếp tiến hành xuyên tạc, chuyển biến câu chuyện theo hướng khác. Quả thực làm cho Hoài Tôn Thái tử có cảm giác như đánh một quyền vào đống bông gòn.
Đặc biệt nghe được mọi người chung quanh đều nhao nhao bàn luận, tất cả đều nói về thiên ngoại hữu thiên, dường như quên đi lời hắn nói chính là mối huyết cừu Kim Ô tộc, làm trên trán hắn nổi vồng gân xanh.
- Ngươi giết chư hùng Kim Ô nhất mạch ta, oan hồn vô tận, thù này khó giải!
Hoài Tôn Thái tử Kim Ô tộc trong lòng vô tận sát ý: Trong tộc đã chết rất nhiều người, hắn hận không thể lập tức đánh chết tươi người phía trước.
- Ai muốn hóa giải?
Diệp Phàm làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Hoài Tôn lập tức khó xem đến cực điểm, hắn dõng dạc nói trong lòng đầy bi phẫn, ở trong này khiến trách, kết quả đối phương lại vẫn ung dung thoải mái như vậy.
- Ngươi và ta hãy đến giai đoạn kết thúc đi!
Hoài Tôn thật sự không chịu nổi loại khinh thị này của hắn, không kiềm nổi phẫn nộ rống lên.
Cả địa phương này lập tức rộ lên tiếng náo động rầm rĩ, rất nhiều người phóng vọt lại đây: "Thánh thể Nhân tộc xụất hiện, cường giả Kim Ô tộc sắp báo thù", tin tức bùng nổ thú vị bực này nếu muốn không chấn động đều không được.
Diệp Phàm kinh ngạc, nói:
- Không phải nói đợi Chuẩn đế tộc ngươi xuất hiện sao? Một mình ngươi dám quyết đấu với ta?
Đây là một loại thái độ gì? Cộng thêm loại giọng điệu này làm cho Hoài Tôn Thái tử nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, thiếu chút nữa phun ra. Khinh người quá đáng, cũng quá xem thường hắn!
Mà lúc này, Diệp Phàm đã đứng lên, đang rất nhanh đi tới phía hắn, như là con gấu nhìn thấy mật, như con báo ngửi được mùi cá... đây hoàn toàn là một bộ dáng hưng phấn và ăn chắc rồi của hắn.
- Ngươi quá cuồng vọng!
Hoài Tôn Thái tử phẫn nộ, đối phương này tuyệt đối là xem thường hắn, mỗi một tiếng nói mỗi một hành động đều rất hờ hững tùy tiện, cố ý ép buộc và sỉ nhục hắn.
- Đây không phải đều là đề nghị của ngươi sao, chẳng lẽ ngươi sợ rồi, không dám chiến một trận?
Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
Chung quanh rộ lên tiếng bàn tán ồn ào, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn lại, cũng có vô số người tụ tập tới, đồng loạt đánh trống reo hò muốn bọn họ quyết chiến.
Thế nhân e sợ cho thiên hạ không loạn, hy vọng sự tình náo động lớn, càng lớn càng tốt để đứng ngoài làm khán giả xem một hồi long tranh hổ đấu. Dù sao một người là Thánh thể Nhân tộc, một người phía sau có Chuẩn đế hậu thuẫn, cuối cùng tất nhiên sẽ va chạm nảy lửa.
- Được! Hôm nay cứ chiến một trận với ngươi, ta muốn bày tại đây một tòa đại trận, ngươi dám đến phá giải không?
Hoài Tôn Thái tử quát to.
Nói xong, hắn trực tiếp hạ xuống dưới đám mây, hướng xuống mặt đất ở Trung Vực, muốn thiết trí một tòa sát trận, dựa vào đó đánh nhau chết sống với Diệp Phàm, phân rõ cao thấp!
- Ứng chiến!
Một đám người đánh trống reo hò thúc giục, xúi giục Diệp Phàm đáp ứng. Rất nhiều người trực tiếp theo xuống, muốn đánh cược trận đấu phong vân rung chuyển này.
- Diệp huynh chính là người trong long phượng, gần như là vô địch thiên hạ, khiêu chiến với người trong cùng thế hệ, tự nhiên sẽ không cự tuyệt! Tiểu đệ nguyện đi theo quan sát để mở mang chút kiến thức!
Thạch Trung Hiên nói.
Nhân vật cấp quan trọng như hắn đều rời chỗ, đi theo xuống, địa phương này lập tức nhao nhao, dẫn động chư cường, ngay cả một ít Đại Thánh đều bị kinh động, tự nhiên bao gồm nhân vật trọng yếu có liên can ở trong đại điện trung tâm.
Mọi người hoặc là cưỡi cầu vồng, hoặc là đạp mây lành hạ xuống mặt đất.
Đây là một vùng hoang dã, gai góc mọc thành bụi, địa thế lồi lõm không bằng phẳng và cách khá xa, nhưng lúc này lại tụ tập đầy người.
Hoài Tôn sắc mặt âm trầm, không nói một lời, trong tay xuất hiện một cây lại một cây đại kỳ, có mặt cờ màu vàng hơi đỏ, có màu xanh tím, cùng vói đỏ thẫm như máu... quang diễm bừng bừng, bay lên ba vạn trượng cao!
Mọi người tại đây đều vô cùng kinh hãi, những trận kỳ này khẳng định rất phi phàm, trong lúc nhất thời nhìn không ra sâu cạn. Nói vậy đều là vật phi phàm như vậy tổ hợp cùng một chỗ, tản ra một cổ uy áp đáng sợ.
- Sánh được với một Đại Thánh chăng? Trận pháp này quả nhiên không đơn giản, hơn phân nửa là sát trận của Đại Thánh chí cường!
- Thánh thể Nhân tộc nếu như không dùng binh khí Đế, đi vào trong đó không tìm được chút tiện nghi nào rồi!
Mọi người nhỏ giọng bàn luận, đều cảm giác tòa đại trận này rất bất phàm, hẳn là cấm trận sát phạt của Đại Thánh Kim Ô tộc dốc lòng nghiên cứu ra, luyện chế thành trận kỳ sau đó giao cho Hoài Tôn Thái tử.
- Pháp trận này huyền cơ khó lường, dường như ẩn chứa sát phạt khí kinh thế!
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói, nàng có được thể chất đặc biệt, rất mẫn cảm đối với các loại căn nguyên trên thế gian, lập tức liền có một dự cảm bất tường.
Diệp Phàm gật đầu, hắn thử vận dụng cái đỉnh đồng xanh, cái đỉnh này lại run rẩy một chút, nên biết rằng đây còn là chưa có tiến vào trong trận mà đã vậy!
- Mặt ngoài thoạt nhìn là Đại Thánh sát trận, cái này chỉ là che giấu mà thôi, trung tâm trận hơn phân nửa là Chuẩn đế sát trận, dù sao trong tộc bọn họ có một Kim Ô Đại đế còn sống!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm nhìn đi nhìn lại đại trận, đối phương đây là muốn ltra gạt hắn mất cảnh giác, chờ hắn tiến vào liền trực tiếp giết chết.
"Ầm!"
Đột nhiên, trên vòm trời bùng phát đại chiến, có Đại Thánh một lời không hợp, rốt cục vung tay chiến đấu. Đều là Đại Thánh đến từ Vực ngoại.
Trong trung tâm Thiên Cung, vì lợi ích của tộc mình, mọi người hùng hổ không nhường bước, nếu có cừu oán cũ thực dễ dàng đối chọi gay gắt, tránh không được bùng phát xung đột. Nhưng, chiến đấu kịch liệt như vậy cũng có điều ra ngoài dự liệu của mọi người.
"Phốc!"
Không lâu sau, liền có mưa máu rơi vãi, mọi người kinh hãi ai cũng bay tránh, đó chính là máu của Đại Thánh, thánh giả bình thường không thể chịu đựng nổi, nếu thực bị dính vào người sẽ rất thảm thiết.
- Các đạo hữu cần gì phải làm vậy! Mọi sự lấy hòa làm quý!
Có người tiến lên khuyên giải.
Mọi người kinh ngạc, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, đúng là Hồn Thác Đại Thánh. Lão đang bay lên nhằm phía vòm trời mênh mông, tiến hành khuyên can.
Đáng tiếc, song phương không có khả năng tách ra, hơn nữa đúng lúc này cũng sắp phân ra thắng bại. Trận đấu thảm thiết dị thường, từng mảng lớn mưa máu bay tán loạn, rồi trên bầu trời truyền đến một tiếng hét thảm: một vị Đại Thánh bị đánh nổ tung.
Nguyên thần hắn muốn chạy trốn, nhưng người phía sau không chịu buông tha, cầm trong tay một cái hồ lô, rút ra cái nút bầu, lập tức có một luồng khí màu xanh bay ra, quấn lấy nguyên thần kia, phút chốc hóa thành bột mịn.
- Ôi!
Hồn Thác Đại Thánh thở dài một tiếng, khẽ lắc lắc đầu.
Mọi người lập tức rời xa lão ba vạn trượng. Một trận Đại Thánh chiến trước một bước bùng nổ, rồi sau đó lại rất nhanh kết thúc.
- Diệp Phàm! Ngươi có dám chiến một trận?
Hoài Tôn Thái tử bố trí xong trận kỳ, cả vùng núi này lập tức cương phong gào thét, sương mù cuồn cuộn, các loại thần ma quỷ quái đều hiện lên.
Vả lại, thỉnh thoảng vọt lên từng đạo quang diễm, đốm lửa văn bắn lên trời cao. Bất cứ người nào vừa nhìn thấy tòa sát trận này đều biết cao thâm phi phàm, có thể đả thương Đại Thánh.
Rất nhiều người trông lại, đều nhìn về phía Diệp Phàm, đều muốn xem một hồi long tranh hổ đấu. Ở thời đại này, người dám độc chiến với Diệp Phàm thực sự không nhiều lắm, có ai dám tranh phong?
Đánh chết Thiên Hoàng tử, chinh phạt Tu Di Sơn... sự kiện nào không phải là phong vân mênh mông cuồn cuộn, càng đừng nói trên tinh không cổ lộ, một số tin tức truyền về đến bây giờ mọi người còn không thể chân chính xác định.
- Ngươi tin tưởng muốn là địch với ta?
Diệp Phàm hỏi, thoạt nhìn rất lạnh nhạt.
- Đương nhiên, huyết hải thâm cừu, không có lúc nào không ghi tạc trong lòng ta, Kim Ô tộc thề không đội trời chung với ngươi! Ngươi nhất định phải chết!
Hoài Tôn Thái tử lớn tiếng quát.
- Tốt lấm! Một khi đã như vậy, không có gì để nói!
Diệp Phàm đi nhanh tới phía trước.
- Hai vị đều là tuấn kiệt, cần gì phải như thế! Mọi sự lấy hòa làm quý!
Hồn Thác Đại Thánh hạ xuống, một bộ dáng như trách trời thương lê dân, muốn dàn xếp ổn thoả.
Đại Thánh Kim Ô tộc cười lạnh, nếu Diệp Phàm tiến vào trong trận, thì dù có binh khí Đế nơi tay cũng phải bị lột da. Dù sao hắn có muốn cũng không thể hoàn toàn làm cho sát kiếm toàn diện thức tỉnh, mà đại trận che giấu kia thì khác, nó có thể tự chủ sống lại chém thần sát phật!
Đương nhiên hắn không muốn Hồn Thác làm hư việc tốt, liền nói:
- Đạo hữu quá mức quan tâm rồi! Đây chỉ là một kết thúc mà thôi, người bên ngoài không nên nhúng tay vào!
- Mọi sự lấy hòa làm quý!
Hồn Thác còn thật sự khuyên nhủ.
- Diệp Phàm! Ngươi còn chờ gì nữa, không dám à! Còn không vào trận chiến một trận!
Hoài Tôn Thái tử quát lớn, rồi xoay người định đi vào trận, bức Diệp Phàm phải đi vào quyết đấu với hắn.
Đột nhiên keng một tiếng, lóe lên một luồng hàn quang, thiên địa này trong phút chốc đều thất sắc, nhật nguyệt tinh tú không ánh sáng, núi sông rung chuyển, có ngọn núi lớn trực tiếp nổ tung.
Mà trước trận kia, một luồng máu tươi bay vọt lên, Hoài Tôn Thái tử đã bị Diệp Phàm bổ thẳng xuống, đánh nổ tung, máu tươi xen lẫn mảnh xương trắng óng ánh bay bắn ra chung quanh.
Mọi người tất cả đều ngây dại, Diệp Phàm phá trận sao? Không, căn bản là không có vào trận, trực tiếp ở bên ngoài tung một kiếm giết chết Hoài Tôn Thái tử.
- Ôi!
Hồn Thác Đại Thánh thở dài một tiếng.
"Ầm" một tiếng, địa phương này lập tức sôi trào, mới như vậy đã xong? Còn không có bắt đầu, căn bản là không có phá trận, Diệp Phàm lập tức chém chết Hoài Tôn Thái tử!
Đại Thánh Kim Ô tộc rống to một tiếng, hận muốn điên lên, đối thủ quá ngoan độc, cứ như vậy trực tiếp động thủ, hắn nổi giận nói:
- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi quá đê tiện!
Thạch Trung Hiên không âm không dương nói:
- Diệp huynh sao có thể hành động như thế! Huynh đường đường là Thánh thể Nhân tộc vậy mà lại không dám nhận khiêu chiến, tập sát đối thủ, thật sự là khiến chúng ta xấu hổ làm bạn cùng huynh!
- Chư vị đồng đạo còn chờ cái gì? Người này thủ đoạn tàn nhẫn, không nói quy củ, lưu lại hắn chính là một mầm tai họa! Còn không ra tay đánh chết hắn!
Có người quát lớn, hô hào về phía mấy lão tộc trtrởng Hoàng tộc, muốn kích động bọn họ vận dụng binh khí Cực Đạo trấn chết Diệp Phàm.
Diệp Phàm ánh mắt chợt lóe sáng, hắn sớm vận dụng Nguyên Thuật, mặc dù người trong bóng tối hô hào kia che dấu khí cơ, nhưng giấu mình trong thiên địa này cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Hắn đã phát hiện, đúng là Phong Mỗ Mỗ, lão bà trước đây từng ở trong điện hô hào kêu gọi Đại Thánh chư tộc trấn chết hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Sao lại thế này, Thánh thể Nhân tộc trực tiếp ở ngoài trận mở sát giới?
Mọi người đều nhao nhao bàn tán, địa phương này lập tức tiếng động rầm rĩ.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta khi nào thì đáp ứng với hắn muốn vào trận? Bày bố tòa Chuẩn đế sát trận, muốn ltra ta đi vào giết chết, quả thật mưu đồ rất tuyệt!
Mọi người ồ lên, dĩ nhiên là Chuẩn đế sát trận!
Loại pháp trận này, nếu như không sứt mẻ sẽ phi thường khủng bố, bởi vì không giống Đế binh dù có vận dụng cũng không thể chân chính hoàn toàn sống lại, mà pháp trận thì khác, nó có thể tự chủ sống lại, tương đương với một vị Chuẩn để chân chính tái sinh.
Năm đó khi Nhân Ma tấn công Vạn Long Sào, mặc dù nắm giữ cái đỉnh đồng xanh, cũng bị pháp trận của Chuẩn hoàng ngăn cản, không thể hoàn toàn công phá hết được.