Già Thiên
Chương 1497: Thần Kiều Thông Thiên
Ngũ sắc Khổng Tước cũng không phải không mạnh, ngược lại ở trong lớp trẻ tuổi một thế hệ hiếm có địch thủ. Hắn cường đại tuyệt thế, xưng hùng ở dị vực, ở trên cổ lộ giết ngang tất cả đối thủ cạnh tranh, là đạp trên núi xương thây chất ngỗn ngang đi tới, phía sau là biển máu của chư hùng hóa thành.
Trước khi đến cổ lộ thần thoại này hắn là truyền kỳ của một vực, ở trong phiến tinh vực đó hắn được xưng là vô địch một thế hệ trẻ tuổi!
Trước mất bị Diệp Phàm dùng tay không xé thành hai nửa, máu chảy đám đia, giống như một cảnh tượng huyền ảo, khiến mọi người có cảm giác không đúng sự thực.
Diệp Phàm tóc đen dày rậm tung bay ở trước ngực sau lưng, con ngươi sâu sắc bắn ra từng tia sáng lạnh. Hắn vứt bỏ hai nửa thi thể, như một Thần Ma đáng sợ đứng giữa trường, giống như một chí cường giả bễ nghễ tất cả vạn vực chư thiên trên cổ lộ.
Đây là một loại chấn nhiếp thật lớn, chấn động tâm thần mỗi người!
Ngũ sắc Khổng Tước cũng không phải là không mạnh, nếu thật sự giao chiến, thật sự liều mạng huyết chiến không có người nào có thể một chiêu đánh hắn bại vong như thế. Đây một là hắn quá mức sơ suất, hai là Diệp Phàm tập trung trăm ngàn sát chiêu vào một thức, tiến hành tuyệt sát tốc chiến tốc thắng.
Chính như Lão Phong Tử năm đó, nếu như liều mạng huyết chiến với Thánh Linh thạch nhân Ngao Mãng, nói không chừng phải kéo dài hơn mấy trăm chiêu, kết quả lão vừa lên liền bạo phát đánh ra ba quyền chưa từng có từ trước đến nay!
Hôm nay Diệp Phàm chính là như thế, hắn có một loại khí thế hùng tráng khí nuốt núi sông, chỉ có ta độc tôn, vừa lên lập tức toàn thân máu màu vàng sôi trào, áp lên cao tận trời, bốn biển đều vì hắn mà nhấp nhô cuồn cuộn, sóng biển màu đen đánh lên trời cao, đánh cho nhật nguyệt tinh tú đều lung lay rơi xuống. Hắn tập trung tín niệm vô địch, trong khoảnh khắc bày ra một kích mạnh nhất, giết chết Ngũ sắc Khổng tước!
Diệp Phàm ngộ đạo dưới cây bồ đề, tự hủy vũ trụ nhân thể làm nổ tung từng viên tinh tú, làm cho từng dải tinh hà đứt đoạn, máu thịt màu vàng cũng xương trắng trọng tổ chỉ lưu lại một cỗ chân thân, có thể nào không cường đại?
Một kích này cũng không đơn giãn chỉ có thân thể, mà còn kết hợp thân thể, kinh nghĩa, bí thuật... các thứ đều tăng lên toàn diện, đạt tới một loại cường độ cao nhất mới triển khai tuyệt sát.
Vì vậy chân thân mạnh nhất vừa ra, thân hóa thành đường cong hình rồng, cắt ngang thiên địa, xé rách đôi Khổng Tước vô địch, mưa máu vãi tung tóe, thành toàn cho uy danh vô thượng của Thánh thể Nhân tộc.
Một trận chiến này chỉ là trận chiến mở màn, là khúc dạo đầu của Diệp Phàm đại chiến với chí tôn trẻ tuổi đương thời, vì chính danh chí tôn, khắp thiên hạ chỉ có một người có thể có danh hiệu này!
Từ hôm nay về sau, các đại cổ vực sẽ chấn động: danh hiệu người mạnh nhất cũng sẽ dần dần thay đổi. Trận chiến này là một mồi lửa kích lên sóng to gió lớn sau này.
Thần Hồ mắt lộ vẻ kinh hãi, bảo tháp tế ra trực tiếp bị Diệp Phàm một tay đón đờ, chấn vờ. Dĩ nhiên hắn chấn động toàn thân, đây phải là chiến lực cường đại cỡ nào mới có thể dễ dàng làm được như vậy? Đây là một Thần Ma!
Điếm quan trọng nhất là, Ngũ sắc Khổng Tước thực lực xấp xỉ với Thần Hồ mà bị giết chết ngay tại đương trường, khiến da đầu hắn đều run lên, chỉ là đối mặt một chiêu mà thôi!
Thử nghĩ lời nói vừa rồi của họ, cho rằng người này ở trong độ kiếp bị thương, chỉ có hư danh không chịu nổi một kích, kết quả tất cả đều trả lời ở chính trên đầu bọn hắn.
Thần Hồ đảo cặp mắt láo liên gian xảo, nhoáng một cái nhanh chóng thối lui lại hướng sau lưng bốn lang quân Kim Xà. Hắn cũng không muốn trở thành đồ đao của bốn con Kim Xà, đi lên làm vật hi sinh.
Thế nhưng, hắn xem nhẹ tốc độ của Diệp Phàm, càng xem nhẹ quyết tâm giết hắn của Diệp Phàm. Diệp Phàm kèm theo khí thế hùng tráng vô địch lập tức xông lại đây, ào về phía bốn lang quân Kim Xà.
- Ngươi...
Thần Hồ hoảng sợ. Diệp Phàm động sau mà tới trước, giành trước cắt đứt con đường phía trước, ngăn cản giữa hắn cùng với bốn lang quân Kim Xà.
Đây phải là đảm phách lớn đến cỡ nào mới dám ra tay như vậy: Đưa lưng về phía bốn vị lang quân chí cường của Kim Xà tộc, ngăn cản Thần Hồ chẳng khác nào bị bao vây ở giữa.
Diệp Phàm bước đi hiên ngang. tư thái oai hùng, mỗi cái siơ tay nhấc chân nhật nguyệt rang chuyển, rất nhiều tinh tú lấp lánh, giống như một vị Thiên Tôn đang xuất hành, khiến Thần Hồ rúng đông thật sâu sắc.
Mặc dù có bốn vị cường viện ở cách đó không xa, nhưng hắn cũng không cách nào đối mặt với Diệp Phàm, đối mặt với loại khí thế vô địch này, loại khí tức khiến hắn sợ run, mất đi lòng tranh hùng trên cổ lộ.
Đây là sự uy nghiêm vô địch chân chính, dường thành một khí thế. Diệp Phàm còn chưa thi triển ra tuyệt sát, đã khuất phục đối thủ, đã làm cho tín niệm của đối phương tan rã.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, loại đại thế này so với chiến lực chân chính còn khó có thể tu thành hơn, cần dung hợp tinh khí thần tới cao độ, tăng lên tới tuyệt đỉnh, phóng ra uy nghiêm căn nguyên mới gọi là làm được bước đầu.
Diệp Phàm có một loại tín niệm tất thắng, cũng có một loại tâm chí vô địch, đối mặt với chư địch lại một mình xông tới, một người độc chiến với thiên quân vạn mà cũng không sợ, với thế ở trên cao nhìn xuống quần hùng.
Đúng là loại đại thế dường thành vô địch này khiến Thần Hồ hông mất, hắn mất đi lòng quyết chiến thường ngày, đâm đầu bỏ chạy thục mạng. và đây cũng là nguyên nhân hẳn phải chết.
Tốc độ của hắn dù có mau mấy đi nữa, sao có thể mau bằng Diệp Phàm? Rời càng xa bốn lang quân Kim Xà, đây là hắn đang tăng tốc tới cái chết.
Phía sau, bốn con Kim Xà đều phẫn nộ, Diệp Phàm một mình xông tới, loại khí thế vô địch tự phụ đó không có chấn nhiếp bọn họ, ngược lại làm cho khí huyết bọn họ sôi gục, lửa giận xông lên tận trời.
Đây là sỉ nhục bọn họ, chỉ một thân một mình mà thôi, dám có thái độ với tứ đại chí tôn bọn họ như vậy, khắp thiên hạ còn không có một người nào dám như thế!
- Không riêng ngươi độ kiếp, nửa tháng trước chúng ta cũng đã độ kiếp. Hôm nay lấy tính mạng của ngươi!
Kim Xà nhị lang quân là người thứ nhất đuổi theo tới. Hắn nhìn ra một vấn đề, ở trong đại chiến cũng cấp, trên thế gian này không có người nào có thể một kích giết chết Khổng Tước Vương, đó là thể hiện tuyệt sát mạnh nhất của Diệp Phàm, chính là một không thể có hai, ba.
- Không!
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng Thần Hồ thét to sợ hãi, bởi vì Diệp Phàm đuối theo sát hắn, làm cho hắn lên trời không đường xuống đất không ngõ.
Hắn cũng tinh ngộ, sao có thể chạy thoát? Địch nhân càng là cường đại càng nên bám trụ, chờ bốn lang quân Kim Xà đến liều mạng, bằng không tương lai là họa lớn khó giải với họ.
Đáng tiếc hết thảy chậm rồi! Toàn thân Diệp Phàm nở rộ bảo quang, lần này Thần hình hiến hóa, không riêng gì đường cong hình rồng đơn giản như vậy, mà là hóa thành một cái Thái cực tiên đồ màu vàng, cộng thêm dị tượng hiển lộ ra hết, như là có ba ngàn Thần Ma đang tụng kinh, toàn bộ ào tới đánh giết.
Hắn hoảng sợ thất sắc, loại uy thế này, loại chiến lực này, loại khí thế hùng tráng này, ai có thể tranh phong? Lại là công kích cường đại nhất, muốn trong một chiêu lấy tính mạng hắn.
Thần Hồ tự nhiên không cam lòng, không nghĩ liều mạng huyết chiến, hy vọng có thể chu toàn, vết xe đổ của Khổng Tước làm cho nội tâm hắn sợ hãi, sợ máu tươi nhộm hư không, thân chết tại đương trường.
Đáng tiếc, Diệp Phàm không để cho hắn có cơ hội, bí quyết chữ "Hành" nhanh đến cực hạn, dán sát đánh trên người hắn. vốn là cách mấy trượng xa, hiện tại hai người dường như dính vào nhau, không thể chia lia.
Người nào có thể cận chiến cũng Thánh thể Nhân tộc, không phải không có, tỷ như người trong cơ thể chảy Thương Thiên Bá Huyết, nhưng đó là một số rất ít, mà Thần Hồ hiển nhiên không được xếp vào hạng người đó.
- A...
Một cánh tay hắn bị Diệp Phàm bắt lấy, "rốp" một tiếng, đương trường bị xé toạt xuống, máu đỏ tươi văng khắp nơi. Thần Hồ thét lên thảm thiết, hồn phách hắn bị áp chế, rối loạn.
Có thể nói hắn bước sai một bước, đi đến bước này, gần như tự mình bước trên đường diệt vong. Hắn bị Diệp Phàm chấn khiếp trong lòng sợ hãi, không thể chân chính chiến một trận.
Trên thực tế, người có thể xưng tôn trên một cổ lộ, trở thành chí cường giả mà có biếu hiện như vậy cũng coi như hiếm thấy.
Đương nhiên từ những người đó cũng chứng tỏ cái loại đại thế vô địch này của Diệp Phàm khủng bố biết bao, khiến địch nhân sợ hãi như thế, nói ra chư địch đều không nhất thiết đều tin tưởng.
- Tha ta một đường sống! Tất sẽ xả thân báo đáp!
Thần Hồ kêu lên, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
- Ngươi tin tưởng có thể nói được thì làm được sao?
Diệp Phàm phát ra một tiếng quát, trực tiếp chấn trên nguyên thần hắn. suy nghĩ trong lòng hắn toàn bộ hiện ra, không trốn tránh vào đâu được.
- A... Không!
Thần Hồ kêu to sợ hãi, hắn biết là xong rồi, ý tưởng tận đáy lòng đều bị người nhìn thấy, không thể còn đường sống.
- Giấu giếm dã tâm, muốn ngày sau lấy mạng ta. Giả dối âm độc, lưu ngươi không được!
Diệp Phàm giơ tay lên chụp xuống, đầu Thần Hồ lập tức vỡ vụn, máu loãng đỏ tươi cùng óc trắng bệch vãng khắp nơi, nguyên thần thành tro bụi.
-Này...
Từ xa xa, không ít người nhìn thấy một màn này tất cả đều ngây dại, đó chính là một chí cường giả trên cổ lộ, Nhưng ở trước mặt Diệp Phàm lại như con gà con bị bóp chết.
"Ầm!"
Xa xa, tiếng độ kiếp vang không ngừng, có mấy người khác đang độ kiếp, dẫn tới lực lượng của thiên địa làm cho Khổ Hải cuộn sóng mãnh liệt.
Tiếng sấm không dứt, sấm rền chớp giật. Tất cả đều thực kinh người, còn bên này Diệp Phàm quay đầu đối diện với bốn lang quân Kim Xà, sắp sửa giao thủ.
- Bầy rắn dài! Đừng vội lấy nhiều khi ít. Bàng gia ta cũng đến! Mau lại đây lĩnh cái chết!
Bàng Bác tiến lên đây, lớp da màu đồng cổ nở rộ bảo huy, chận lại đám chí tôn Kim Xà tộc.
- Có bổn tọa ở đây, không cho phép các ngươi làm càn!
Long Mã một bộ dáng ngạo thị quần hùng, quay đầu hô một tiếng, mười hai thánh giả "ào" một tiếng toàn bộ xông tới.
"Coong!"
Cách đó không xa, Kim Xà nhị lang quân từ trong miệng phun ra một luồng tiên quang, đó là một thanh xà kiếm, là trong trăm vạn thi thể hài cốt dựng dục sinh ra, được xưng là có thể trảm tiên tru thần.
Đây là một thanh xà kiếm màu vàng, dùng trăm vạn máu xương sinh linh cũng hồn hòa luyện thành, có thể nói có được lệ khí vô lượng, là một thanh kiếm của sát kiếp. Chỉ cần bổ trúng địch thủ, dù chỉ vạch ra một vết thương nhỏ, cũng sẽ đương trường hóa thành một bãi máu.
Kiếm này chí tà chí ác, mà để thành toàn cho nó, Kim Xà nhị lang quân đã tiêu diệt tất cả tộc nhân của Thần Viên nhất mạch trên một cổ lộ khác, huyết tẩy sạch sẽ, toàn bộ máu xương và hồn hỏa dùng làm rèn luyện thanh kiếm này.
Kim Xà đại lang quân chưa động, mặc dù Diệp Phàm cường thế như thế, hắn cũng không có nóng lòng ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm. Tam lang quân bị Bàng Bác ngăn cản. Còn tứ lang quân bị Long Mã dẫn một đám người xông tới muốn "một mình đấu" với hắn.
"Ầm!"
Trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, khắp đại dương màu đen mênh mông nổ tung, sôi trào lên vũ trụ, trực tiếp đánh rơi rụng một số tinh tú, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Mọi người đều rủng động, không ít cường giả bị bao phủ trong sóng biển màu đen, một bộ phận cậy vào bí bảo các thứ phóng vọt lên, tránh được một hồi tử kiếp.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều bị chấn động.
Sóng biển cuốn lên tận trời cao, từng viên tinh tú rơi xuống giống như cát bay đá chạy, hoặc nổ tung trong hư không.
Dưới Khổ Hải màu đen xuất hiện thần quang khủng bố, xông lên tận trời hóa thành một cái cầu nhanh chóng bay tới bờ đối diện phía xa xa.
Mọi người kinh sợ đến ngây người, Thần Kiều xuất hiện, đây là điều bọn họ đều đang mong chờ, nhưng không nghĩ tới cảnh tượng lại bao la hùng vĩ như vậy!
Thiên địa kịch biến, Khổ Hải mờ mịt. Mệnh Tuyền phun trào, không riêng gì chín con suối kia, mà cả một phạm vi rộng lớn hơn đều hóa thành Thần dịch, nối liền làm một thể cấu trúc ra Thần Kiều thông thiên kia chìm sâu vào thế giới của Thần.
Mấy ngày liền không ngừng có người độ kiếp, cũng có các Đại Thánh tăng thêm công kích xuống Khổ Hải. Tuy rằng so với Khổ Hải thực nhỏ bé giống như là mấy con muỗi bay tới bay lui, nhưng chung quy cũng đã đánh thức tính người khổng lồ.
- Vượt qua Thần Kiều, tới thế giới của Thần!
Diệp Phàm hét lớn. kêu gọi Bàng Bác, Long Mã và mười hai thánh giả. Lúc này không thể tụt lại phía sau, ai mà biết Thần Kiều có thể kéo dài được bao lâu.
Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ "Binh", dẫn theo toàn bộ mọi người liên can. ngoài ra hắn dùng lực Cổ Kinh vô thượng ngăn chặn đường về của Kim Xà nhị lang quân, không cho hắn rời đi.
"Ầm!"
Sóng biển xông lên tận trời, quá trình xây dựng Thần Kiều thật khủng bố, trực tiếp đánh bay mọi người ra xa, chư hùng liều mạng hết toàn lực bay lên, đứng trên Thần Kiều rực rỡ mà mờ mịt khôn cũng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sóng biển ngập trời, đây hoàn toàn không giống như cái cầu, mà như là bị sóng thần thổi quét ngang qua, trực tiếp đánh thẳng tới hướng bờ bên kia, nơi đây là một hư không xa lạ!
Mọi người đứng trên Thần Kiều rực rỡ, căn bản không cần nhích động, thân mình giống như một cầu vồng bay thẳng vào chỗ sâu trong một mảnh thiên vực ở phía xa xa.
Trong nháy mắt, cánh cửa hư không mở rộng lộ ra một vùng thiên địa khác, không còn ở cổ vực Khổ Hải. Bọn họ đang bước chân đến gần thế giới của Thần chân chính!
Có người muốn thu lấy Mệnh Tuyền, nhưng tất cả đều là công dã tràng. Lúc này Mệnh Tuyền đều là quang hóa, cũng chính là dạng này mới xây dựng thành cầu nối thông thiên, xé rách một vực nối thông tới một bến bờ khác.
Nó xuyên qua hư không, giống như kéo dài qua một mảnh tinh vực, cũng không ở cùng chung một vực, không biết đã cách xa Khổ Hải bao nhiêu.
Mọi người giật mình kinh sợ, sau đó rung động không hiểu: vượt qua Khổ Hải đi tới chỗ cư ngụ của Chư Thần, hoàn toàn không phải vượt qua đại dương mênh mông màu đen hữu hình, mà phải tốc hành huyền ảo như vậy.
"Ông!"
Lúc này trên Thần Kiều, Kim Xà nhị lang quân đang chiến đấu kịch liệt cũng Diệp Phàm, hắn dự cảm có điều không ổn, bởi vì cũng đi với ba vị chí tôn khác của Kim Xà tộc, nhưng giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Trước khi đến cổ lộ thần thoại này hắn là truyền kỳ của một vực, ở trong phiến tinh vực đó hắn được xưng là vô địch một thế hệ trẻ tuổi!
Trước mất bị Diệp Phàm dùng tay không xé thành hai nửa, máu chảy đám đia, giống như một cảnh tượng huyền ảo, khiến mọi người có cảm giác không đúng sự thực.
Diệp Phàm tóc đen dày rậm tung bay ở trước ngực sau lưng, con ngươi sâu sắc bắn ra từng tia sáng lạnh. Hắn vứt bỏ hai nửa thi thể, như một Thần Ma đáng sợ đứng giữa trường, giống như một chí cường giả bễ nghễ tất cả vạn vực chư thiên trên cổ lộ.
Đây là một loại chấn nhiếp thật lớn, chấn động tâm thần mỗi người!
Ngũ sắc Khổng Tước cũng không phải là không mạnh, nếu thật sự giao chiến, thật sự liều mạng huyết chiến không có người nào có thể một chiêu đánh hắn bại vong như thế. Đây một là hắn quá mức sơ suất, hai là Diệp Phàm tập trung trăm ngàn sát chiêu vào một thức, tiến hành tuyệt sát tốc chiến tốc thắng.
Chính như Lão Phong Tử năm đó, nếu như liều mạng huyết chiến với Thánh Linh thạch nhân Ngao Mãng, nói không chừng phải kéo dài hơn mấy trăm chiêu, kết quả lão vừa lên liền bạo phát đánh ra ba quyền chưa từng có từ trước đến nay!
Hôm nay Diệp Phàm chính là như thế, hắn có một loại khí thế hùng tráng khí nuốt núi sông, chỉ có ta độc tôn, vừa lên lập tức toàn thân máu màu vàng sôi trào, áp lên cao tận trời, bốn biển đều vì hắn mà nhấp nhô cuồn cuộn, sóng biển màu đen đánh lên trời cao, đánh cho nhật nguyệt tinh tú đều lung lay rơi xuống. Hắn tập trung tín niệm vô địch, trong khoảnh khắc bày ra một kích mạnh nhất, giết chết Ngũ sắc Khổng tước!
Diệp Phàm ngộ đạo dưới cây bồ đề, tự hủy vũ trụ nhân thể làm nổ tung từng viên tinh tú, làm cho từng dải tinh hà đứt đoạn, máu thịt màu vàng cũng xương trắng trọng tổ chỉ lưu lại một cỗ chân thân, có thể nào không cường đại?
Một kích này cũng không đơn giãn chỉ có thân thể, mà còn kết hợp thân thể, kinh nghĩa, bí thuật... các thứ đều tăng lên toàn diện, đạt tới một loại cường độ cao nhất mới triển khai tuyệt sát.
Vì vậy chân thân mạnh nhất vừa ra, thân hóa thành đường cong hình rồng, cắt ngang thiên địa, xé rách đôi Khổng Tước vô địch, mưa máu vãi tung tóe, thành toàn cho uy danh vô thượng của Thánh thể Nhân tộc.
Một trận chiến này chỉ là trận chiến mở màn, là khúc dạo đầu của Diệp Phàm đại chiến với chí tôn trẻ tuổi đương thời, vì chính danh chí tôn, khắp thiên hạ chỉ có một người có thể có danh hiệu này!
Từ hôm nay về sau, các đại cổ vực sẽ chấn động: danh hiệu người mạnh nhất cũng sẽ dần dần thay đổi. Trận chiến này là một mồi lửa kích lên sóng to gió lớn sau này.
Thần Hồ mắt lộ vẻ kinh hãi, bảo tháp tế ra trực tiếp bị Diệp Phàm một tay đón đờ, chấn vờ. Dĩ nhiên hắn chấn động toàn thân, đây phải là chiến lực cường đại cỡ nào mới có thể dễ dàng làm được như vậy? Đây là một Thần Ma!
Điếm quan trọng nhất là, Ngũ sắc Khổng Tước thực lực xấp xỉ với Thần Hồ mà bị giết chết ngay tại đương trường, khiến da đầu hắn đều run lên, chỉ là đối mặt một chiêu mà thôi!
Thử nghĩ lời nói vừa rồi của họ, cho rằng người này ở trong độ kiếp bị thương, chỉ có hư danh không chịu nổi một kích, kết quả tất cả đều trả lời ở chính trên đầu bọn hắn.
Thần Hồ đảo cặp mắt láo liên gian xảo, nhoáng một cái nhanh chóng thối lui lại hướng sau lưng bốn lang quân Kim Xà. Hắn cũng không muốn trở thành đồ đao của bốn con Kim Xà, đi lên làm vật hi sinh.
Thế nhưng, hắn xem nhẹ tốc độ của Diệp Phàm, càng xem nhẹ quyết tâm giết hắn của Diệp Phàm. Diệp Phàm kèm theo khí thế hùng tráng vô địch lập tức xông lại đây, ào về phía bốn lang quân Kim Xà.
- Ngươi...
Thần Hồ hoảng sợ. Diệp Phàm động sau mà tới trước, giành trước cắt đứt con đường phía trước, ngăn cản giữa hắn cùng với bốn lang quân Kim Xà.
Đây phải là đảm phách lớn đến cỡ nào mới dám ra tay như vậy: Đưa lưng về phía bốn vị lang quân chí cường của Kim Xà tộc, ngăn cản Thần Hồ chẳng khác nào bị bao vây ở giữa.
Diệp Phàm bước đi hiên ngang. tư thái oai hùng, mỗi cái siơ tay nhấc chân nhật nguyệt rang chuyển, rất nhiều tinh tú lấp lánh, giống như một vị Thiên Tôn đang xuất hành, khiến Thần Hồ rúng đông thật sâu sắc.
Mặc dù có bốn vị cường viện ở cách đó không xa, nhưng hắn cũng không cách nào đối mặt với Diệp Phàm, đối mặt với loại khí thế vô địch này, loại khí tức khiến hắn sợ run, mất đi lòng tranh hùng trên cổ lộ.
Đây là sự uy nghiêm vô địch chân chính, dường thành một khí thế. Diệp Phàm còn chưa thi triển ra tuyệt sát, đã khuất phục đối thủ, đã làm cho tín niệm của đối phương tan rã.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, loại đại thế này so với chiến lực chân chính còn khó có thể tu thành hơn, cần dung hợp tinh khí thần tới cao độ, tăng lên tới tuyệt đỉnh, phóng ra uy nghiêm căn nguyên mới gọi là làm được bước đầu.
Diệp Phàm có một loại tín niệm tất thắng, cũng có một loại tâm chí vô địch, đối mặt với chư địch lại một mình xông tới, một người độc chiến với thiên quân vạn mà cũng không sợ, với thế ở trên cao nhìn xuống quần hùng.
Đúng là loại đại thế dường thành vô địch này khiến Thần Hồ hông mất, hắn mất đi lòng quyết chiến thường ngày, đâm đầu bỏ chạy thục mạng. và đây cũng là nguyên nhân hẳn phải chết.
Tốc độ của hắn dù có mau mấy đi nữa, sao có thể mau bằng Diệp Phàm? Rời càng xa bốn lang quân Kim Xà, đây là hắn đang tăng tốc tới cái chết.
Phía sau, bốn con Kim Xà đều phẫn nộ, Diệp Phàm một mình xông tới, loại khí thế vô địch tự phụ đó không có chấn nhiếp bọn họ, ngược lại làm cho khí huyết bọn họ sôi gục, lửa giận xông lên tận trời.
Đây là sỉ nhục bọn họ, chỉ một thân một mình mà thôi, dám có thái độ với tứ đại chí tôn bọn họ như vậy, khắp thiên hạ còn không có một người nào dám như thế!
- Không riêng ngươi độ kiếp, nửa tháng trước chúng ta cũng đã độ kiếp. Hôm nay lấy tính mạng của ngươi!
Kim Xà nhị lang quân là người thứ nhất đuổi theo tới. Hắn nhìn ra một vấn đề, ở trong đại chiến cũng cấp, trên thế gian này không có người nào có thể một kích giết chết Khổng Tước Vương, đó là thể hiện tuyệt sát mạnh nhất của Diệp Phàm, chính là một không thể có hai, ba.
- Không!
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng Thần Hồ thét to sợ hãi, bởi vì Diệp Phàm đuối theo sát hắn, làm cho hắn lên trời không đường xuống đất không ngõ.
Hắn cũng tinh ngộ, sao có thể chạy thoát? Địch nhân càng là cường đại càng nên bám trụ, chờ bốn lang quân Kim Xà đến liều mạng, bằng không tương lai là họa lớn khó giải với họ.
Đáng tiếc hết thảy chậm rồi! Toàn thân Diệp Phàm nở rộ bảo quang, lần này Thần hình hiến hóa, không riêng gì đường cong hình rồng đơn giản như vậy, mà là hóa thành một cái Thái cực tiên đồ màu vàng, cộng thêm dị tượng hiển lộ ra hết, như là có ba ngàn Thần Ma đang tụng kinh, toàn bộ ào tới đánh giết.
Hắn hoảng sợ thất sắc, loại uy thế này, loại chiến lực này, loại khí thế hùng tráng này, ai có thể tranh phong? Lại là công kích cường đại nhất, muốn trong một chiêu lấy tính mạng hắn.
Thần Hồ tự nhiên không cam lòng, không nghĩ liều mạng huyết chiến, hy vọng có thể chu toàn, vết xe đổ của Khổng Tước làm cho nội tâm hắn sợ hãi, sợ máu tươi nhộm hư không, thân chết tại đương trường.
Đáng tiếc, Diệp Phàm không để cho hắn có cơ hội, bí quyết chữ "Hành" nhanh đến cực hạn, dán sát đánh trên người hắn. vốn là cách mấy trượng xa, hiện tại hai người dường như dính vào nhau, không thể chia lia.
Người nào có thể cận chiến cũng Thánh thể Nhân tộc, không phải không có, tỷ như người trong cơ thể chảy Thương Thiên Bá Huyết, nhưng đó là một số rất ít, mà Thần Hồ hiển nhiên không được xếp vào hạng người đó.
- A...
Một cánh tay hắn bị Diệp Phàm bắt lấy, "rốp" một tiếng, đương trường bị xé toạt xuống, máu đỏ tươi văng khắp nơi. Thần Hồ thét lên thảm thiết, hồn phách hắn bị áp chế, rối loạn.
Có thể nói hắn bước sai một bước, đi đến bước này, gần như tự mình bước trên đường diệt vong. Hắn bị Diệp Phàm chấn khiếp trong lòng sợ hãi, không thể chân chính chiến một trận.
Trên thực tế, người có thể xưng tôn trên một cổ lộ, trở thành chí cường giả mà có biếu hiện như vậy cũng coi như hiếm thấy.
Đương nhiên từ những người đó cũng chứng tỏ cái loại đại thế vô địch này của Diệp Phàm khủng bố biết bao, khiến địch nhân sợ hãi như thế, nói ra chư địch đều không nhất thiết đều tin tưởng.
- Tha ta một đường sống! Tất sẽ xả thân báo đáp!
Thần Hồ kêu lên, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
- Ngươi tin tưởng có thể nói được thì làm được sao?
Diệp Phàm phát ra một tiếng quát, trực tiếp chấn trên nguyên thần hắn. suy nghĩ trong lòng hắn toàn bộ hiện ra, không trốn tránh vào đâu được.
- A... Không!
Thần Hồ kêu to sợ hãi, hắn biết là xong rồi, ý tưởng tận đáy lòng đều bị người nhìn thấy, không thể còn đường sống.
- Giấu giếm dã tâm, muốn ngày sau lấy mạng ta. Giả dối âm độc, lưu ngươi không được!
Diệp Phàm giơ tay lên chụp xuống, đầu Thần Hồ lập tức vỡ vụn, máu loãng đỏ tươi cùng óc trắng bệch vãng khắp nơi, nguyên thần thành tro bụi.
-Này...
Từ xa xa, không ít người nhìn thấy một màn này tất cả đều ngây dại, đó chính là một chí cường giả trên cổ lộ, Nhưng ở trước mặt Diệp Phàm lại như con gà con bị bóp chết.
"Ầm!"
Xa xa, tiếng độ kiếp vang không ngừng, có mấy người khác đang độ kiếp, dẫn tới lực lượng của thiên địa làm cho Khổ Hải cuộn sóng mãnh liệt.
Tiếng sấm không dứt, sấm rền chớp giật. Tất cả đều thực kinh người, còn bên này Diệp Phàm quay đầu đối diện với bốn lang quân Kim Xà, sắp sửa giao thủ.
- Bầy rắn dài! Đừng vội lấy nhiều khi ít. Bàng gia ta cũng đến! Mau lại đây lĩnh cái chết!
Bàng Bác tiến lên đây, lớp da màu đồng cổ nở rộ bảo huy, chận lại đám chí tôn Kim Xà tộc.
- Có bổn tọa ở đây, không cho phép các ngươi làm càn!
Long Mã một bộ dáng ngạo thị quần hùng, quay đầu hô một tiếng, mười hai thánh giả "ào" một tiếng toàn bộ xông tới.
"Coong!"
Cách đó không xa, Kim Xà nhị lang quân từ trong miệng phun ra một luồng tiên quang, đó là một thanh xà kiếm, là trong trăm vạn thi thể hài cốt dựng dục sinh ra, được xưng là có thể trảm tiên tru thần.
Đây là một thanh xà kiếm màu vàng, dùng trăm vạn máu xương sinh linh cũng hồn hòa luyện thành, có thể nói có được lệ khí vô lượng, là một thanh kiếm của sát kiếp. Chỉ cần bổ trúng địch thủ, dù chỉ vạch ra một vết thương nhỏ, cũng sẽ đương trường hóa thành một bãi máu.
Kiếm này chí tà chí ác, mà để thành toàn cho nó, Kim Xà nhị lang quân đã tiêu diệt tất cả tộc nhân của Thần Viên nhất mạch trên một cổ lộ khác, huyết tẩy sạch sẽ, toàn bộ máu xương và hồn hỏa dùng làm rèn luyện thanh kiếm này.
Kim Xà đại lang quân chưa động, mặc dù Diệp Phàm cường thế như thế, hắn cũng không có nóng lòng ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm. Tam lang quân bị Bàng Bác ngăn cản. Còn tứ lang quân bị Long Mã dẫn một đám người xông tới muốn "một mình đấu" với hắn.
"Ầm!"
Trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, khắp đại dương màu đen mênh mông nổ tung, sôi trào lên vũ trụ, trực tiếp đánh rơi rụng một số tinh tú, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Mọi người đều rủng động, không ít cường giả bị bao phủ trong sóng biển màu đen, một bộ phận cậy vào bí bảo các thứ phóng vọt lên, tránh được một hồi tử kiếp.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều bị chấn động.
Sóng biển cuốn lên tận trời cao, từng viên tinh tú rơi xuống giống như cát bay đá chạy, hoặc nổ tung trong hư không.
Dưới Khổ Hải màu đen xuất hiện thần quang khủng bố, xông lên tận trời hóa thành một cái cầu nhanh chóng bay tới bờ đối diện phía xa xa.
Mọi người kinh sợ đến ngây người, Thần Kiều xuất hiện, đây là điều bọn họ đều đang mong chờ, nhưng không nghĩ tới cảnh tượng lại bao la hùng vĩ như vậy!
Thiên địa kịch biến, Khổ Hải mờ mịt. Mệnh Tuyền phun trào, không riêng gì chín con suối kia, mà cả một phạm vi rộng lớn hơn đều hóa thành Thần dịch, nối liền làm một thể cấu trúc ra Thần Kiều thông thiên kia chìm sâu vào thế giới của Thần.
Mấy ngày liền không ngừng có người độ kiếp, cũng có các Đại Thánh tăng thêm công kích xuống Khổ Hải. Tuy rằng so với Khổ Hải thực nhỏ bé giống như là mấy con muỗi bay tới bay lui, nhưng chung quy cũng đã đánh thức tính người khổng lồ.
- Vượt qua Thần Kiều, tới thế giới của Thần!
Diệp Phàm hét lớn. kêu gọi Bàng Bác, Long Mã và mười hai thánh giả. Lúc này không thể tụt lại phía sau, ai mà biết Thần Kiều có thể kéo dài được bao lâu.
Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ "Binh", dẫn theo toàn bộ mọi người liên can. ngoài ra hắn dùng lực Cổ Kinh vô thượng ngăn chặn đường về của Kim Xà nhị lang quân, không cho hắn rời đi.
"Ầm!"
Sóng biển xông lên tận trời, quá trình xây dựng Thần Kiều thật khủng bố, trực tiếp đánh bay mọi người ra xa, chư hùng liều mạng hết toàn lực bay lên, đứng trên Thần Kiều rực rỡ mà mờ mịt khôn cũng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sóng biển ngập trời, đây hoàn toàn không giống như cái cầu, mà như là bị sóng thần thổi quét ngang qua, trực tiếp đánh thẳng tới hướng bờ bên kia, nơi đây là một hư không xa lạ!
Mọi người đứng trên Thần Kiều rực rỡ, căn bản không cần nhích động, thân mình giống như một cầu vồng bay thẳng vào chỗ sâu trong một mảnh thiên vực ở phía xa xa.
Trong nháy mắt, cánh cửa hư không mở rộng lộ ra một vùng thiên địa khác, không còn ở cổ vực Khổ Hải. Bọn họ đang bước chân đến gần thế giới của Thần chân chính!
Có người muốn thu lấy Mệnh Tuyền, nhưng tất cả đều là công dã tràng. Lúc này Mệnh Tuyền đều là quang hóa, cũng chính là dạng này mới xây dựng thành cầu nối thông thiên, xé rách một vực nối thông tới một bến bờ khác.
Nó xuyên qua hư không, giống như kéo dài qua một mảnh tinh vực, cũng không ở cùng chung một vực, không biết đã cách xa Khổ Hải bao nhiêu.
Mọi người giật mình kinh sợ, sau đó rung động không hiểu: vượt qua Khổ Hải đi tới chỗ cư ngụ của Chư Thần, hoàn toàn không phải vượt qua đại dương mênh mông màu đen hữu hình, mà phải tốc hành huyền ảo như vậy.
"Ông!"
Lúc này trên Thần Kiều, Kim Xà nhị lang quân đang chiến đấu kịch liệt cũng Diệp Phàm, hắn dự cảm có điều không ổn, bởi vì cũng đi với ba vị chí tôn khác của Kim Xà tộc, nhưng giờ chỉ còn lại một mình hắn.