Già Thiên
Chương 142: Sâu không lường được
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, đối phương không tiếp xúc với Khổ Hải của hắn, thì làm sao biết được thân thể của mình.
" Thái cổ thánh thể quả nhiên bất phàm, Kim Sắc Khổ Hải có đan xen lôi điện, chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy."
Lý Nhược Ngu bình tĩnh nói.
Nhưng ở trong tai Diệp Phàm mấy tiếng nói này lại giống như thạch phá thiên kinh, hắn có cảm giác lo lắng bất an, không biết đối phương còn phát hiện bí mật gì nữa không, Khối Lục Đồng vạn vạn lần không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vạn vật mẫu khí và Kim Thư cũng không tầm thường, không thích hợp để xuất hiện vào lúc này.
"Ngươi không cần khẩn trương, ta không có ác ý."
Lý Nhược Ngu hình như nhìn thấu tâm sự của hắn, cho nên nở nụ cười hiền lành.
Diệp Phàm cảm thấy đối phương sâu không lường được, sau khi lão nhân này chân chính đạt được truyền thừa của Chuyết Phong trong truyền thuyết, thì càng khó có thể suy đoán hơn, hắn mở miệng hỏi:
"Tiền bối người làm … làm sao có thể nhận ra?"
"Lúc nãy, ta với ngươi cũng hợp nhất với Chuyết Phong, đại đạo lưu chuyển, đương nhiên có thể nhận biết."
Lý Nhược Ngu khẽ mỉm cười.
Thái cổ thánh thể đương nhiên là không tầm thường, nếu như có ý ẩn giấu thì chỉ cần làm cho Khổ Hải yên tĩnh, thì không có cách nào nhận biết được cả.
Trước đây không lâu, khi chuyết phong truyền thừa mở ra, đại đạo tự nhiên lưu chuyển, hao người cùng nhập vào trong đó, theo như Diệp Phàm suy đoán, chắc là trong quá trình đó, thần khí trong cơ thể tỏa ra ngoài, cho nên lão nhân này mới biết được.
"Kính xin tiền bối giữ bí mật giúp ta."
Diệp Phàm không biết lão nhân này có thái độ thế nào với hắn, trước đây tuy rằng khá hiền lành, nhưng dù sao hai người mới ở chung trong một khoảng thời gian rất ngắn, không thể hiểu rõ nhau được.
"Ngươi có thể yên tâm."
Trên thực tế, cho tới bây giờ, Thái cổ thánh thể cho dù bị phát hiện, cũng không làm sao cả, hiện nay tất cả mọi người chỉ chú ý tới Đong Hoang thần thể.
Nhưng mà, nếu là bị người khác biết được, sẽ cản trở quá trình tu luyện của Diệp Phàm, như vậy thì phiền phức lớn rồi.
"Đúng là không đơn giản, có thể đem Thái cổ thánh thể tu luyện tới cảnh giới Thần kiều, đúng là không dễ."
Lý Nhược Ngu gật đầu.
Diệp Phàm trong lòng nổi sóng, đây mới là điều mà hắn lo lắng, nắm giữ Thái cổ thánh thể, lại có thể thuận lợi tu hành nếu như bị người khác biết được, chắc chắn sẽ bị người khác bắt về nghiên cứu.
Hắn cảm thấy lão nhân này nhìn thấu nhiều thứ hơn, bây giờ đối phương giống như chuyết phong, trông giống như một lão nhân phổ thông, nhưng lại cao thâm khó dò.
"Cố gắng đừng để cho Thái Cổ thế gia biết được."
Lý Nhược Ngu nói một câu nói như vậy.
"Bọn họ..."
Diệp Phàm nghe được câu nói này, thì tâm thần tập trung cao độ, Thánh địa cùng Thái Cổ thế gia, được truyền thừa tự thời Thái cổ, khẳng định có rất nhiều bí mật không hiểu được.
"Không cần quá lo lắng, đã bao nhiêu năm tháng trôi qua, Thánh thể đã biến thành phế thể, các thế lực lớn truyền thừa từ Thái cổ cũng không còn quá lưu ý, đồng thời người trên thế gian đã sớm quên mất nó rồi."
Ngày xưa, Thái cổ thánh thể, rực rỡ cổ kim thế gian. Hôm nay, cho dù có nhân biết, thì đều nghĩ là Thái cổ thánh thể không thể tu luyện.
"Tiền bối có biết, vì sao mà Thái cổ thánh thể không thích hợp để tu luyện?"
Diệp Phàm hỏi.
"Đến tột cùng vì sao như vậy, thì thời gian quá xa xưa, cũng chẳng còn mấy ai có thể hiểu rõ nữa."
Lý Nhược Ngu nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
"Thái cổ thánh thể, cũng chưa chắc đã cản trở ngươi tu luyện, trên thế gian vạn vật đều có duyên..."
Diệp Phàm nghe vậy gật đầu, trên thực tế hắn cảm thấy chẳng có gì cản trở việc tu luyện cả, từ khi bắt đầu tu luyện cho tới nay, mọi việc vẫn rất thuận lợi.
"Chỉ cần ngươi tin tưởng có thể tu luyện, thì không có cái gì có thể cản trở ngươi được."
Lý Nhược Ngu cảm thán, nói:
"Thể chất của ta rất bình thường và phổ thông, nhưng ta vẫ kiên trì, đến lúc này cũng được gọi là có thành tựu.
"Chúc mừng tiền bối, đã đạt được truyền thừa của chuyết phong, tu vi tăng tiến nhanh."
Diệp Phàm tiến lên chúc mừng.
"Tu luyện cần làm đến nơi đến chốn, không cần đạt được truyền thừa cường đại vẫn có thể tinh tiến, cho dù có huyền pháp thâm ảo tới đâu, cũng vẩn phải dựa vào sự cảm ngộ của từng người".
Lý Nhược Ngu giống như đang chỉ điểm cho Diệp Phàm, nói:
"Năm xưa, khi ta mờ mịt vô tri, lãng phí mất mấy chục năm thời gian ở đây tu kuyenej mới có thể tỉnh mộng, mới cảm ngộ được chân ý của Chuyết Phong."
Dựa theo lời lão nhân nói, hắn phải mất gần 100 năm thì mới có thể hợp nhất được với Chuyết Phong, cảm ngộ được tâm tình của tiên hiền, cảm ngộ được đạo lý của Chuyết Phong.
Cho dù không có được truyền thừa của Chuyết Phong, thì ngoại trừ vô thượng bí thuật, thì lão nhân này còn cảm nhận được các loại đạo lý kì diệu mà tiên nhân để lại, khi cùng với chuyết phong tương dung tương hợp, lão nhân này đã cảm nhận được đại đạo tự nhiên.
Diệp Phàm nghe lão nhân nói, trong lòng hoảng sợ, lão nhân này quả thực quá ghê gớm, đúng là không tầm thường chút nào, căn cốt cũng không tốt, thậm chí có thể nói rất tệ, nhưng cũng có thể ở đây ngộ đạo, cảm ngộ được tự nhiên, lĩnh ngộ được đạo lí kì diệu vô thượng.
Hôm nay, sau truyền thừa mở ra, Lý Nhược Ngu cũng mới chỉ ấn chứng được cái gì gọi là đạo lý kì diệu mà thôi, thật sự là không phải người thường, trên phương diện tu luyện có đại trí đại tuệ.
"Căn cốt không phải là vấn đề, thân thể cũng chưa chắc đã là vô địch thiên hạ."
Lý Nhược Ngu nói với Diệp Phàm như vậy, giống như đang cổ vũ hắn.
"Thể chất của ngươi đặc biệt, người trên thế gian đều cho rằng đó là phế thể, nhưng mà ta lại cảm thấy trong sự sa sút lại có sự bất phàm, hay nói một cách khác là, có thể tu luyện thành Thái cổ thánh thể."
Lý Nhược Ngu nhìn hắn, nói:
"Ngươi có nguyện ý gia nhập Chuyết phong hay không?"
Diệp Phàm trong lòng hơi động, lão nhân này rất chú ý tới hắn, hắn chần chờ, nhưng cũng không lập tức trả lời ngay.
"Ta hiểu tâm ý của ngươi..."
Lý Nhược Ngu than nhẹ.
"Tiền bối, ta nguyện gia nhập chuyết phong."
"Không cần như vậy."
Lý Nhược Ngu gật đầu, lại lắc đầu, nói:
"Hiện tại, ngươi tạm thời xem như là một người đệ tử bình thường chuyết phong đi, đạo của ta và ngươi không thích hợp lúc nào cũng có thể rời đi."
Diệp Phàm trong lòng giật mình, hắn cảm thấy lão nhân này khẳng định đã nhìn thấu rất nhiều điều, tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài.
"Tiền bối, trên thực tế, lúc nãy ta cũng chiếm được một bộ phận truyền thừa của Chuyết phong."
Sở dĩ Diệp Phàm nói như thế, vì hắn cảm thấy lão nhân này quá không bình thường, tốt hơn hết là trực tiếp nói thẳng ra.
"Ta đã biết rồi."
Lý Nhược Ngu gật đầu, nói:
"Ngươi chiếm được bí thuật, ngươi có thể tu luyện, nhưng cũng vĩnh viễn không thể truyền ra ngoài."
Diệp Phàm càng ngày càng cảm thấy lão nhân này không giống tự thường, sau khi ấn chứng được truyền thừa của Chuyết phong, thì lại trở về như cũ.
"Ngươi và ta đều là môn nhân của chuyết phong, vậy thì theo ta xuống núi tuyển đệ tử đi."
Lý Nhược Ngu không phi hành, từng bước từng bước đi xuống núi, Diệp Phàm đi theo phía sau.
Trước sơn môn, tụ tập rất nhiều người, thậm chí ngay cả trưởng lão cũng chờ ở đây, không dạm tự ý lên núi.
Mười mấy đệ tử Tinh Phong bị Diệp Phàm giam giữ, trong lòng không biết là có tư vị gì nữa, vốn bọn chúng chẳng coi Chuyết phong ra gì, nhưng lại thấy vô số đệ tử kiệt xuất của những ngọn chủ phong khác tụ tập ở đây, thì trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Diệp Phàm đi tới, khai mở cấm chế trên người bọn họ, để bọn họ xuống núi, nhưng đến giờ khắc này, tâm tình mười mấy người này đều do dự bất định, không trực tiếp xuống núi ngay.
Thái Huyền môn có môn quy, gia nhập những ngọn chủ phong khác, thì vẫn còn có một lần nữa lựa chọn cơ hội truyền thừa, nhưng một khi gia nhập chuyết phong, thì không thể thay đổi, từ xưa đã như vậy, điều đó đã nói rõ sự kì dị của Chuyết phong.
Lý Nhược Ngu đi tới trước sơn môn, nhìn qua mọi người, nói:
"Các ngươi đều nguyện ý gia nhập chuyết phong của ta ư?"
"Nguyện ý!"
Rất nhiều người trực tiếp lớn tiếng trả lời.
Lúc này, Lý Nhược Ngu chẳng có khí chất xuất trần, cũng chẳng có thần vận phiêu dật, vẻn vẹn giống như là một lão nhân phổ thông ở nông thôn, làm cho bọn họ rất hoài nghi.
Các trưởng lão của những ngọn chủ phong khác đều tiến lên tham kiến Lý Nhược Ngu, tất cả đều vô cùng khách khí.
Những cường giả này có đôi mắt như điện, mà vẫn không nhìn thấu Lý Nhược Ngu, đương nhiên biết cảnh giới của lão này cao thâm khó dì, trong con mắt của mọi người, chuyết phong đã quật khởi, đại cục đã định.
"Chúng ta đưa đồ đệ tới, phong chủ có lệnh, chúng ta phải chờ ở đây, không thể bỏ đi được."
Một số trưởng lão có cảm giác không phải.
"Kỳ thực, rất không cần phải như vậy."
Lý Nhược Ngu chẳng có chút của khí chất cao nhân đắc đạo, nói:
"Mỗi người đều có đạo của riêng mình, đạo của Chuyết phong không hợp với bọn họ."
"Chưởng giáo cũng nói, chỉ là việc tuyển đồ đệ mà thôi, tất cả đều dựa trên sự tự nguyện."
Một trưởng lão lớn tuổi khác gật đầu nói.
"Chúng đệ tử tình nguyện gia nhập chuyết phong."
Không ít đệ tử cơ trí, tiến về phía trước quỳ lạy.
Diệp Phàm cảm thấy không biết phải nói gì, mấy hôm trước Chuyết phong có thể giăng chim bắt lưới, sau khi Chuyết phong truyền thừa, thì lại có rất nhiều người đi tới.
"Các ngươi không nên làm như vậy, bởi ta đã là đại đệ tử của Chuyết phong rồi."
Đúng lúc này, có một âm thanh lanh lảnh êm tai vang lên, Cơ Tử Nguyệt biến mất nhiều ngày nay lại xuất hiện, đôi mắt to trong veo như nước, trên miệng nở nụ cười làm lộ đôi má lúm đồng tiền, đôi gò má vẫn bị xoa như trước, làm cho người khác khó có thể đoán được dung mạo thật của nàng.
Cơ Tử Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay của Lý Nhược Ngu, nói:
"Lý tiền bối, ta đã trở về."
"Được, từ hôm nay trở đi, người sẽ là môn đồ của Chuyết phong."
Lý Nhược Ngu gật đầu đối với nàng.
Cơ Tử Nguyệt đã vượt qua Cửu Giai Thiên, thể chất đúng là kinh người, ngày đó một lòng muốn ở lại Chuyết phong, nếu không có trưởng lão của Tinh Phong nhúng tay vào, thì nàng với Diệp Phàm, nhất định sẽ ở lại đây, ấn tượng của lão nhân này với nàng rất tốt.
"Tiền bối, chúng ta cũng nguyện gia nhập chuyết phong."
Mấy đệ tử ở trước sơn môn lần thứ hai thi lễ.
"Các ngươi có thể ở dưới Chuyết phong thể ngộ, sau nửa tháng mà có lĩnh ngộ, thì có thể gia nhập Chuyết phong."
Sau khi Lý Nhược Ngu nói như vậy, thì lập tức đi lên núi, có một số trưởng lão đi theo hắn.
Đúng lúc này, có một trưởng lão của Tinh Phong tiến lên, truyền âm nói với Lý Nhược Ngu, nói:
"Nữ oa kia là đệ tử Cơ gia, ngàn vạn lần không thể truyền thụ đại pháp."
Trong vòng mấy ngày kế tiếp, rất nhiều đệ tử của 108 ngọn chủ phong tiến tới đây.
Hiện tại bên trong Thái Huyền môn có đồn đãi, Lý Nhược Ngu đã lĩnh ngộ được đại đạo tự nhiên, trong tương lai có thể so sánh với thượng cổ đại năng, đi theo một sư phụ như vậy, thì thành tựu rất khó có thể dự đoán trước được.
Trong 108 ngọn chủ phong, thì có rất nhiều phong chủ tự mình đón tiếp Lý Nhược Ngu, đương nhiên có thể xác định được điều gì đó, không có lửa thì làm sao có khói chứ.
Diệp Phàm không thể nảo nghĩ được, Chuyết phong hoang vắng cô quạnh, mà hôm nay lại náo nhiệt như vậy, không khỏi khiến người ta cảm thán, trong thế giới tu luyện, thì mạnh hơn thế giới phàn tục rất nhiều lần.
Cơ Tử Nguyệt rầu rĩ không vui, lão nhân Lý Nhược Ngu từng trực tiếp tiếp hỏi nàng, xem nàng có phải là đệ tử Cơ gia hay không?
Nàng không có cách nào không thể thừa nhận, lão nhân cũng rất thẳng thắn, sau khi nàng thừa nhận, thì nói luôn rằng không thể truyền cho nàng vô thượng bí pháp kia được.
"Tiểu mao hài ngươi đúng là học được bí pháp kia ư? Ta không tin!"
Cơ Tử Nguyệt đôi mắt to liếc xéo Diệp Phàm, trông bộ dáng rất tươi cười ngọt nào, rất là câu hồn đoạt phách, nói:
"Ngày đó, khi truyền thừa Chuyết phong mở ra, ngươi cũng ở trên núi, sao không có chút lĩnh ngộ nào được chứ?"
"Hừ, ta học được một chút đại đạo tự nhiên."
Diệp Phàm hắc hắc nở nụ cười, nói:
"Ngươi có thể mang Hư không cổ kinh tới trao đổi."
"Thích ăn đòn sao!"
Cơ Tử Nguyệt nhăn cái mũi ngọc tinh xảo, bắt đầu mài răng, nàng đang nhớ lại chuyện mình bị Diệp Phàm bắt làm tù binh.
"Quên đi, ta trực tiếp dạy ngươi là được."
Diệp Phàm bắt đầu nói về đại đạo tự nhiên, bởi hắn không thể dạy nàng bí thuật kia được, Lý Nhược Ngu lão nhân từng trịnh trọng nói với hắn như vậy.
Sau khi bị nhận ra thân phận, Cơ Tử Nguyệt trông giống như một tiểu tinh linh tinh nghịch, giống như một con mèo mướp ngọt ngào, phong tư tuyệt thế.
Sau khi Thái Huyền môn biết được thân phận của nàng, đương nhiên là phải cực lực bảo hộ, không thể để xảy ra bất ngờ được, bởi nàng cũng sợ Cơ Bích Nguyệt giết tới đây.
Rất nhanh, trên chuyết phong đã có thêm ba mươi mấy tên đệ tử, đều là do các trưởng lão đưa tới, cho nên Lý Nhược Ngu không tiện từ chối.
Cơ Tử Nguyệt rất không cao hứng, nàng đi đâu cũng có một số người vây quanh nàng, rồi thì đi hai bên, làm cho nàng chịu không nổi phiền phức, nàng biết sau khi thân phận bị tiết lộ, thì những người này sẽ bám dính lấy mình để tận dụng quan hệ với Cơ gia.
Đến nước này, Diệp Phàm chỉ còn cách trốn tránh nàng, nghiên cứu Đạo Kinh, tu luyện vô thượng bí thuật.
Cơ Tử Nguyệt rất buồn bực, có cảm giác tên gia hỏa này đang trốn tránh nàng, còn ác hơn so với những người đi bên trái, phải của nàng.
"Tiểu mao hài, ngươi dám lẩn trốn ta..."
Cơ Tử Nguyệt mài răng nanh nhỏ uy hiếp, chuẩn bị đem Diệp Phàm ra làm bia đỡ đạn.
Diệp Phàm đương nhiên biết rõ, hắn phải biến mất, bởi không muốn bị những đệ tử khác căm thù.
Bây giờ, hắn đã có ý muốn rời đi, hắn muốn đi tìm kiếm vực môn của Thái Huyền môn, xem có thể dùng nơi này để vượt qua hư không được hay không.
Diệp Phàm lại một lần rời xa chuyết phong, tại Thái Huyền môn bên trong xoay chuyển hơn nửa ngày, trên đường đi qua rất nhiều ngọn núi chính, cũng không có tìm được cái gọi là đích vực môn, không biết ở phương nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngược lại hắn cũng qua một số đệ tử biết được, nếu có cống hiến cho môn phái, hoặc là đủ số lượng Nguyên thì có thể sử dụng vực môn, vượt qua hư không.
Trên đường trở về Chuyết phong, hắn bị Cơ Tử Nguyệt phát hiện, chặn đường đi của hắn.
"Tiểu mao hài mấy ngày nay ngươi xuất quỷ nhập thần, có phải muốn bỏ trốn hay không?"
Cơ Tử Nguyệt rất Tinh Linh, nàng vô cùng nhạy cảm, nói:
"Chẳng lẽ nói ngươi chiếm được vô thượng bí thuật, đang muốn giấu diếm ta, cho nên muốn chạy trốn."
"Chuyện này không hề có!"
Diệp Phàm vội vàng phủ nhận.
"Nếu mà ngươi dám đào tẩu, ta sẽ nói tất cả những bí mật của ngươi cho người khác biết, nói thí dụ như Yêu Đế Thánh tâm, vạn vật mẫu khí, Khối Lục Đồng thần bí..."
Cơ Tử Nguyệt cười rất ngọt, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền nhỏ hiện ra, vừa đẹp lại vừa sinh động.
"Dừng lại!"
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản độc kế của nàng, nếu như bị người khác nghe được, thì quả thực rất to chuyện.
"Chúng ta đi dạo một vòng đi."
Cơ Tử Nguyệt buồn bực ngán ngẩm, nàng bị mấy đệ tử trẻ tuổi của Chuyết Phong dây dưa phát sợ, cho nên phải trốn ra tận đây.
"Được, đi dạo một chút cũng được."
Diệp Phàm cùng Cơ Tử Nguyệt đi xuyên qua rất nhiều ngọn núi phu, xuyên qua vô số dãy núi tươi đẹp, trong lúc vô tình đi tới Tinh Phong.
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc hiện lên trong mắt của Diệp Phàm, Lý Tiểu Mạn bạch y tung bay, mái tóc đen suôn dài như thác nước, dung nhan thanh lệ, vóc người yêu kiều thướt tha, có thể nói không nhiễm bụi trần, xuất trần thoát tục.
Nàng cùng mấy đệ tử Tinh Phong đang đi tới nơi này, song phương vừa vặn gặp nhau. Diệp Phàm cùng Lý Tiểu Mạn đương nhiên đều trông thấy đối phương, không nghĩ lại có thể gặp mặt ở chỗ này.
Bên cạnh, Cơ Tử Nguyệt nhất thời nhìn thấu sự dị thường, nói nhỏ giọng vào tai của Diệp Phàm:
"Người quen?"
"Ừ." Diệp Phàm gật đầu.
"Có phải cừu nhân không, nếu phải ta giúp ngươi thu thập nàng?"
Cơ Tử Nguyệt cười nhìn về phía trước.
Nàng đã từng đi qua tinh phong, nhưng mà nơi đó đệ tử đông đảo, có môn nhân vô số, không phải ai cũng có thể gặp mặt.
"Không phải cừu nhân, ngươi đừng làm chuyện xằng bậy."
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản, hắn không muốn sinh ra sự cố.
Lý Tiểu Mạn hôm nay là tu sĩ có cảnh giới Mệnh tuyền, đương nhiên có thể nghe tới chuyện ở bên này.
Cơ Tử Nguyệt cầm tay Diệp Phàm, uyển chuyển đi về phía trước, nói:
"Vị tỷ tỷ này xưng hô như thế nào?"
Mấy người đối diện luôn chú ý tới Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt, nhất là Cơ Tử Nguyệt linh động vô cùng, có thể xưng tụng là tuyệt mỹ, giống như một tinh linh, luôn thu hút sự chú ý của mọi người.
Trên núi cao yên tĩnh, mây nhỏ vờn núi, dây leo quấn cây xanh, nước chảy róc rách, chảy qua đá cuội, vòng qua cổ mộc, cá trong suối không chút nào hoảng sợ.
Lúc đầu, Lý Tiểu Mạn khẽ nhíu mày ngài, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, dáng ngọc xinh đẹp, đứng ở phía trước, nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt.
Ở bên cạnh, mấy tên đệ tử tinh phong cũng đồng thời đánh giá Cơ Tử Nguyệt và Diệp Phàm, trong lúc nhất thời không biết lai lịch của hai người này ra sao.
Cơ Tử Nguyệt tập hợp sự thanh tú của đất trời, dáng ngọc yêu kiều thướt tha, dù không muốn thu hút sự chú ý của người khác cũng không được, tất cả nam đệ tử đều đang nhìn vào nàng.
Nàng trán cao mày ngài, thần thái tự tin, một thân áo tím theo gió phấp phới, linh động mà lại cao sang, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tiểu Mạn, khuôn mặt nở nụ cười linh động.
Lý Tiểu Mạn rất bình tĩnh, không có mở miệng đáp lại, bên trong đôi mắt đẹp không có chút rung động nào, đối diện với Cơ Tử Nguyệt, trên mặt chẳng nhìn ra động tĩnh gì cả.
"Tỷ tỷ tại sao lại không nói chuyện?"
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ, vươn một cánh tay ngọc tinh tế, quơ quơ trước mặt của Lý Tiểu Mạn, thuận thế vuốt gò má của Lý Tiểu Mạn một chút, giống như thiếu niên đùa giỡn thiếu nữ, nói:
"Đúng là có vài phần tư sắc, ta gặp còn phải yêu."
Lý Tiểu Mạn là ai cơ chứ, nàng đến bến bờ tinh không này, quan nhiệm tư tưởng rất giống với nữ tử ở thế giới này, đương nhiên sẽ không bị doạ, chỉ tỏ ra vẻ kinh dị mà thôi, nói:
"Tiểu muội muội, ngươi có chuyện gì không?"
"Có việc đấy. Muội năm nay tuổi mới mười bảy, đoan trang tú lệ, chưa lập gia đình..."
Cơ Tử Nguyệt tinh thần phấn chấn, khẽ cười duyên, vươn bàn tay nhỏ bé đỡ lấy cằm của Lý Tiểu Mạn, nói:
"Hôm nay gặp được giai nhân, nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu), tái kiến khuynh tâm (gặp lần thứ hai thì dâng trọn trái tim), tam kiến ủng hữu (lần thứ ba gặp lại thì muốn giữ trọn), không còn mong ước gì khác."
Mỹ nữ đùa giỡn mỹ nữ, làm cho người ta thích thú, làm cho mấy tên đệ tử Tinh Phong tiếc hận, tại sao mình không thể thay thế vị trí của một nàng cơ chứ.
Bị người khác nâng cằm, Lý Tiểu Mạn cũng không nhịn được nữa, mà khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng bước liên tục, nhanh chóng tránh về phía sau.
"Tỷ tỷ không cần phải lo lắng, kỳ thực ta là nam nhân, là một công tử tao nhã, là một mỹ thiếu niên mặt ngọc, hoàn toàn có thể cưới tỷ được."
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ nói theo.
Diệp Phàm thấy thế, vội vã tiến lên, đem Cơ Tử Nguyệt lôi lại, tiểu nha đầu này rất tinh linh cổ quái, ngay cả hắn còn bị cắn cho suýt chết, nếu thật sự nàng quấn lấy Lý Tiểu Mạn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Ta đang giúp ngươi..."
Cơ Tử Nguyệt rất bất mãn, thổi một hơi vào bên tai của Diệp Phàm, đồng thời nàng cũng nghiên răng ken két.
Nhưng mà trong mắt người khác, đúng là có chút ám muội.
Ở bên cạnh, có một tên nam đệ tử của tinh phong hỏi một cách rất tự nhiên: "Không biết hai vị là đệ tử của ngọn chủ phong nào?"
Mặc dù là hỏi hai người, nhưng hắn chỉ nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt mà thôi.
"Vị tiểu sư muội này trời sinh quyến rũ, giống như hoa sen mới hé nở, lại như hoa lan trong cốc vắng, ta nghĩ chắc chắn là đệ tử của Tinh Phong."
Một đệ tử khác của Tinh Phong nói xen vào.
" Thái cổ thánh thể quả nhiên bất phàm, Kim Sắc Khổ Hải có đan xen lôi điện, chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy."
Lý Nhược Ngu bình tĩnh nói.
Nhưng ở trong tai Diệp Phàm mấy tiếng nói này lại giống như thạch phá thiên kinh, hắn có cảm giác lo lắng bất an, không biết đối phương còn phát hiện bí mật gì nữa không, Khối Lục Đồng vạn vạn lần không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vạn vật mẫu khí và Kim Thư cũng không tầm thường, không thích hợp để xuất hiện vào lúc này.
"Ngươi không cần khẩn trương, ta không có ác ý."
Lý Nhược Ngu hình như nhìn thấu tâm sự của hắn, cho nên nở nụ cười hiền lành.
Diệp Phàm cảm thấy đối phương sâu không lường được, sau khi lão nhân này chân chính đạt được truyền thừa của Chuyết Phong trong truyền thuyết, thì càng khó có thể suy đoán hơn, hắn mở miệng hỏi:
"Tiền bối người làm … làm sao có thể nhận ra?"
"Lúc nãy, ta với ngươi cũng hợp nhất với Chuyết Phong, đại đạo lưu chuyển, đương nhiên có thể nhận biết."
Lý Nhược Ngu khẽ mỉm cười.
Thái cổ thánh thể đương nhiên là không tầm thường, nếu như có ý ẩn giấu thì chỉ cần làm cho Khổ Hải yên tĩnh, thì không có cách nào nhận biết được cả.
Trước đây không lâu, khi chuyết phong truyền thừa mở ra, đại đạo tự nhiên lưu chuyển, hao người cùng nhập vào trong đó, theo như Diệp Phàm suy đoán, chắc là trong quá trình đó, thần khí trong cơ thể tỏa ra ngoài, cho nên lão nhân này mới biết được.
"Kính xin tiền bối giữ bí mật giúp ta."
Diệp Phàm không biết lão nhân này có thái độ thế nào với hắn, trước đây tuy rằng khá hiền lành, nhưng dù sao hai người mới ở chung trong một khoảng thời gian rất ngắn, không thể hiểu rõ nhau được.
"Ngươi có thể yên tâm."
Trên thực tế, cho tới bây giờ, Thái cổ thánh thể cho dù bị phát hiện, cũng không làm sao cả, hiện nay tất cả mọi người chỉ chú ý tới Đong Hoang thần thể.
Nhưng mà, nếu là bị người khác biết được, sẽ cản trở quá trình tu luyện của Diệp Phàm, như vậy thì phiền phức lớn rồi.
"Đúng là không đơn giản, có thể đem Thái cổ thánh thể tu luyện tới cảnh giới Thần kiều, đúng là không dễ."
Lý Nhược Ngu gật đầu.
Diệp Phàm trong lòng nổi sóng, đây mới là điều mà hắn lo lắng, nắm giữ Thái cổ thánh thể, lại có thể thuận lợi tu hành nếu như bị người khác biết được, chắc chắn sẽ bị người khác bắt về nghiên cứu.
Hắn cảm thấy lão nhân này nhìn thấu nhiều thứ hơn, bây giờ đối phương giống như chuyết phong, trông giống như một lão nhân phổ thông, nhưng lại cao thâm khó dò.
"Cố gắng đừng để cho Thái Cổ thế gia biết được."
Lý Nhược Ngu nói một câu nói như vậy.
"Bọn họ..."
Diệp Phàm nghe được câu nói này, thì tâm thần tập trung cao độ, Thánh địa cùng Thái Cổ thế gia, được truyền thừa tự thời Thái cổ, khẳng định có rất nhiều bí mật không hiểu được.
"Không cần quá lo lắng, đã bao nhiêu năm tháng trôi qua, Thánh thể đã biến thành phế thể, các thế lực lớn truyền thừa từ Thái cổ cũng không còn quá lưu ý, đồng thời người trên thế gian đã sớm quên mất nó rồi."
Ngày xưa, Thái cổ thánh thể, rực rỡ cổ kim thế gian. Hôm nay, cho dù có nhân biết, thì đều nghĩ là Thái cổ thánh thể không thể tu luyện.
"Tiền bối có biết, vì sao mà Thái cổ thánh thể không thích hợp để tu luyện?"
Diệp Phàm hỏi.
"Đến tột cùng vì sao như vậy, thì thời gian quá xa xưa, cũng chẳng còn mấy ai có thể hiểu rõ nữa."
Lý Nhược Ngu nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
"Thái cổ thánh thể, cũng chưa chắc đã cản trở ngươi tu luyện, trên thế gian vạn vật đều có duyên..."
Diệp Phàm nghe vậy gật đầu, trên thực tế hắn cảm thấy chẳng có gì cản trở việc tu luyện cả, từ khi bắt đầu tu luyện cho tới nay, mọi việc vẫn rất thuận lợi.
"Chỉ cần ngươi tin tưởng có thể tu luyện, thì không có cái gì có thể cản trở ngươi được."
Lý Nhược Ngu cảm thán, nói:
"Thể chất của ta rất bình thường và phổ thông, nhưng ta vẫ kiên trì, đến lúc này cũng được gọi là có thành tựu.
"Chúc mừng tiền bối, đã đạt được truyền thừa của chuyết phong, tu vi tăng tiến nhanh."
Diệp Phàm tiến lên chúc mừng.
"Tu luyện cần làm đến nơi đến chốn, không cần đạt được truyền thừa cường đại vẫn có thể tinh tiến, cho dù có huyền pháp thâm ảo tới đâu, cũng vẩn phải dựa vào sự cảm ngộ của từng người".
Lý Nhược Ngu giống như đang chỉ điểm cho Diệp Phàm, nói:
"Năm xưa, khi ta mờ mịt vô tri, lãng phí mất mấy chục năm thời gian ở đây tu kuyenej mới có thể tỉnh mộng, mới cảm ngộ được chân ý của Chuyết Phong."
Dựa theo lời lão nhân nói, hắn phải mất gần 100 năm thì mới có thể hợp nhất được với Chuyết Phong, cảm ngộ được tâm tình của tiên hiền, cảm ngộ được đạo lý của Chuyết Phong.
Cho dù không có được truyền thừa của Chuyết Phong, thì ngoại trừ vô thượng bí thuật, thì lão nhân này còn cảm nhận được các loại đạo lý kì diệu mà tiên nhân để lại, khi cùng với chuyết phong tương dung tương hợp, lão nhân này đã cảm nhận được đại đạo tự nhiên.
Diệp Phàm nghe lão nhân nói, trong lòng hoảng sợ, lão nhân này quả thực quá ghê gớm, đúng là không tầm thường chút nào, căn cốt cũng không tốt, thậm chí có thể nói rất tệ, nhưng cũng có thể ở đây ngộ đạo, cảm ngộ được tự nhiên, lĩnh ngộ được đạo lí kì diệu vô thượng.
Hôm nay, sau truyền thừa mở ra, Lý Nhược Ngu cũng mới chỉ ấn chứng được cái gì gọi là đạo lý kì diệu mà thôi, thật sự là không phải người thường, trên phương diện tu luyện có đại trí đại tuệ.
"Căn cốt không phải là vấn đề, thân thể cũng chưa chắc đã là vô địch thiên hạ."
Lý Nhược Ngu nói với Diệp Phàm như vậy, giống như đang cổ vũ hắn.
"Thể chất của ngươi đặc biệt, người trên thế gian đều cho rằng đó là phế thể, nhưng mà ta lại cảm thấy trong sự sa sút lại có sự bất phàm, hay nói một cách khác là, có thể tu luyện thành Thái cổ thánh thể."
Lý Nhược Ngu nhìn hắn, nói:
"Ngươi có nguyện ý gia nhập Chuyết phong hay không?"
Diệp Phàm trong lòng hơi động, lão nhân này rất chú ý tới hắn, hắn chần chờ, nhưng cũng không lập tức trả lời ngay.
"Ta hiểu tâm ý của ngươi..."
Lý Nhược Ngu than nhẹ.
"Tiền bối, ta nguyện gia nhập chuyết phong."
"Không cần như vậy."
Lý Nhược Ngu gật đầu, lại lắc đầu, nói:
"Hiện tại, ngươi tạm thời xem như là một người đệ tử bình thường chuyết phong đi, đạo của ta và ngươi không thích hợp lúc nào cũng có thể rời đi."
Diệp Phàm trong lòng giật mình, hắn cảm thấy lão nhân này khẳng định đã nhìn thấu rất nhiều điều, tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài.
"Tiền bối, trên thực tế, lúc nãy ta cũng chiếm được một bộ phận truyền thừa của Chuyết phong."
Sở dĩ Diệp Phàm nói như thế, vì hắn cảm thấy lão nhân này quá không bình thường, tốt hơn hết là trực tiếp nói thẳng ra.
"Ta đã biết rồi."
Lý Nhược Ngu gật đầu, nói:
"Ngươi chiếm được bí thuật, ngươi có thể tu luyện, nhưng cũng vĩnh viễn không thể truyền ra ngoài."
Diệp Phàm càng ngày càng cảm thấy lão nhân này không giống tự thường, sau khi ấn chứng được truyền thừa của Chuyết phong, thì lại trở về như cũ.
"Ngươi và ta đều là môn nhân của chuyết phong, vậy thì theo ta xuống núi tuyển đệ tử đi."
Lý Nhược Ngu không phi hành, từng bước từng bước đi xuống núi, Diệp Phàm đi theo phía sau.
Trước sơn môn, tụ tập rất nhiều người, thậm chí ngay cả trưởng lão cũng chờ ở đây, không dạm tự ý lên núi.
Mười mấy đệ tử Tinh Phong bị Diệp Phàm giam giữ, trong lòng không biết là có tư vị gì nữa, vốn bọn chúng chẳng coi Chuyết phong ra gì, nhưng lại thấy vô số đệ tử kiệt xuất của những ngọn chủ phong khác tụ tập ở đây, thì trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Diệp Phàm đi tới, khai mở cấm chế trên người bọn họ, để bọn họ xuống núi, nhưng đến giờ khắc này, tâm tình mười mấy người này đều do dự bất định, không trực tiếp xuống núi ngay.
Thái Huyền môn có môn quy, gia nhập những ngọn chủ phong khác, thì vẫn còn có một lần nữa lựa chọn cơ hội truyền thừa, nhưng một khi gia nhập chuyết phong, thì không thể thay đổi, từ xưa đã như vậy, điều đó đã nói rõ sự kì dị của Chuyết phong.
Lý Nhược Ngu đi tới trước sơn môn, nhìn qua mọi người, nói:
"Các ngươi đều nguyện ý gia nhập chuyết phong của ta ư?"
"Nguyện ý!"
Rất nhiều người trực tiếp lớn tiếng trả lời.
Lúc này, Lý Nhược Ngu chẳng có khí chất xuất trần, cũng chẳng có thần vận phiêu dật, vẻn vẹn giống như là một lão nhân phổ thông ở nông thôn, làm cho bọn họ rất hoài nghi.
Các trưởng lão của những ngọn chủ phong khác đều tiến lên tham kiến Lý Nhược Ngu, tất cả đều vô cùng khách khí.
Những cường giả này có đôi mắt như điện, mà vẫn không nhìn thấu Lý Nhược Ngu, đương nhiên biết cảnh giới của lão này cao thâm khó dì, trong con mắt của mọi người, chuyết phong đã quật khởi, đại cục đã định.
"Chúng ta đưa đồ đệ tới, phong chủ có lệnh, chúng ta phải chờ ở đây, không thể bỏ đi được."
Một số trưởng lão có cảm giác không phải.
"Kỳ thực, rất không cần phải như vậy."
Lý Nhược Ngu chẳng có chút của khí chất cao nhân đắc đạo, nói:
"Mỗi người đều có đạo của riêng mình, đạo của Chuyết phong không hợp với bọn họ."
"Chưởng giáo cũng nói, chỉ là việc tuyển đồ đệ mà thôi, tất cả đều dựa trên sự tự nguyện."
Một trưởng lão lớn tuổi khác gật đầu nói.
"Chúng đệ tử tình nguyện gia nhập chuyết phong."
Không ít đệ tử cơ trí, tiến về phía trước quỳ lạy.
Diệp Phàm cảm thấy không biết phải nói gì, mấy hôm trước Chuyết phong có thể giăng chim bắt lưới, sau khi Chuyết phong truyền thừa, thì lại có rất nhiều người đi tới.
"Các ngươi không nên làm như vậy, bởi ta đã là đại đệ tử của Chuyết phong rồi."
Đúng lúc này, có một âm thanh lanh lảnh êm tai vang lên, Cơ Tử Nguyệt biến mất nhiều ngày nay lại xuất hiện, đôi mắt to trong veo như nước, trên miệng nở nụ cười làm lộ đôi má lúm đồng tiền, đôi gò má vẫn bị xoa như trước, làm cho người khác khó có thể đoán được dung mạo thật của nàng.
Cơ Tử Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay của Lý Nhược Ngu, nói:
"Lý tiền bối, ta đã trở về."
"Được, từ hôm nay trở đi, người sẽ là môn đồ của Chuyết phong."
Lý Nhược Ngu gật đầu đối với nàng.
Cơ Tử Nguyệt đã vượt qua Cửu Giai Thiên, thể chất đúng là kinh người, ngày đó một lòng muốn ở lại Chuyết phong, nếu không có trưởng lão của Tinh Phong nhúng tay vào, thì nàng với Diệp Phàm, nhất định sẽ ở lại đây, ấn tượng của lão nhân này với nàng rất tốt.
"Tiền bối, chúng ta cũng nguyện gia nhập chuyết phong."
Mấy đệ tử ở trước sơn môn lần thứ hai thi lễ.
"Các ngươi có thể ở dưới Chuyết phong thể ngộ, sau nửa tháng mà có lĩnh ngộ, thì có thể gia nhập Chuyết phong."
Sau khi Lý Nhược Ngu nói như vậy, thì lập tức đi lên núi, có một số trưởng lão đi theo hắn.
Đúng lúc này, có một trưởng lão của Tinh Phong tiến lên, truyền âm nói với Lý Nhược Ngu, nói:
"Nữ oa kia là đệ tử Cơ gia, ngàn vạn lần không thể truyền thụ đại pháp."
Trong vòng mấy ngày kế tiếp, rất nhiều đệ tử của 108 ngọn chủ phong tiến tới đây.
Hiện tại bên trong Thái Huyền môn có đồn đãi, Lý Nhược Ngu đã lĩnh ngộ được đại đạo tự nhiên, trong tương lai có thể so sánh với thượng cổ đại năng, đi theo một sư phụ như vậy, thì thành tựu rất khó có thể dự đoán trước được.
Trong 108 ngọn chủ phong, thì có rất nhiều phong chủ tự mình đón tiếp Lý Nhược Ngu, đương nhiên có thể xác định được điều gì đó, không có lửa thì làm sao có khói chứ.
Diệp Phàm không thể nảo nghĩ được, Chuyết phong hoang vắng cô quạnh, mà hôm nay lại náo nhiệt như vậy, không khỏi khiến người ta cảm thán, trong thế giới tu luyện, thì mạnh hơn thế giới phàn tục rất nhiều lần.
Cơ Tử Nguyệt rầu rĩ không vui, lão nhân Lý Nhược Ngu từng trực tiếp tiếp hỏi nàng, xem nàng có phải là đệ tử Cơ gia hay không?
Nàng không có cách nào không thể thừa nhận, lão nhân cũng rất thẳng thắn, sau khi nàng thừa nhận, thì nói luôn rằng không thể truyền cho nàng vô thượng bí pháp kia được.
"Tiểu mao hài ngươi đúng là học được bí pháp kia ư? Ta không tin!"
Cơ Tử Nguyệt đôi mắt to liếc xéo Diệp Phàm, trông bộ dáng rất tươi cười ngọt nào, rất là câu hồn đoạt phách, nói:
"Ngày đó, khi truyền thừa Chuyết phong mở ra, ngươi cũng ở trên núi, sao không có chút lĩnh ngộ nào được chứ?"
"Hừ, ta học được một chút đại đạo tự nhiên."
Diệp Phàm hắc hắc nở nụ cười, nói:
"Ngươi có thể mang Hư không cổ kinh tới trao đổi."
"Thích ăn đòn sao!"
Cơ Tử Nguyệt nhăn cái mũi ngọc tinh xảo, bắt đầu mài răng, nàng đang nhớ lại chuyện mình bị Diệp Phàm bắt làm tù binh.
"Quên đi, ta trực tiếp dạy ngươi là được."
Diệp Phàm bắt đầu nói về đại đạo tự nhiên, bởi hắn không thể dạy nàng bí thuật kia được, Lý Nhược Ngu lão nhân từng trịnh trọng nói với hắn như vậy.
Sau khi bị nhận ra thân phận, Cơ Tử Nguyệt trông giống như một tiểu tinh linh tinh nghịch, giống như một con mèo mướp ngọt ngào, phong tư tuyệt thế.
Sau khi Thái Huyền môn biết được thân phận của nàng, đương nhiên là phải cực lực bảo hộ, không thể để xảy ra bất ngờ được, bởi nàng cũng sợ Cơ Bích Nguyệt giết tới đây.
Rất nhanh, trên chuyết phong đã có thêm ba mươi mấy tên đệ tử, đều là do các trưởng lão đưa tới, cho nên Lý Nhược Ngu không tiện từ chối.
Cơ Tử Nguyệt rất không cao hứng, nàng đi đâu cũng có một số người vây quanh nàng, rồi thì đi hai bên, làm cho nàng chịu không nổi phiền phức, nàng biết sau khi thân phận bị tiết lộ, thì những người này sẽ bám dính lấy mình để tận dụng quan hệ với Cơ gia.
Đến nước này, Diệp Phàm chỉ còn cách trốn tránh nàng, nghiên cứu Đạo Kinh, tu luyện vô thượng bí thuật.
Cơ Tử Nguyệt rất buồn bực, có cảm giác tên gia hỏa này đang trốn tránh nàng, còn ác hơn so với những người đi bên trái, phải của nàng.
"Tiểu mao hài, ngươi dám lẩn trốn ta..."
Cơ Tử Nguyệt mài răng nanh nhỏ uy hiếp, chuẩn bị đem Diệp Phàm ra làm bia đỡ đạn.
Diệp Phàm đương nhiên biết rõ, hắn phải biến mất, bởi không muốn bị những đệ tử khác căm thù.
Bây giờ, hắn đã có ý muốn rời đi, hắn muốn đi tìm kiếm vực môn của Thái Huyền môn, xem có thể dùng nơi này để vượt qua hư không được hay không.
Diệp Phàm lại một lần rời xa chuyết phong, tại Thái Huyền môn bên trong xoay chuyển hơn nửa ngày, trên đường đi qua rất nhiều ngọn núi chính, cũng không có tìm được cái gọi là đích vực môn, không biết ở phương nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngược lại hắn cũng qua một số đệ tử biết được, nếu có cống hiến cho môn phái, hoặc là đủ số lượng Nguyên thì có thể sử dụng vực môn, vượt qua hư không.
Trên đường trở về Chuyết phong, hắn bị Cơ Tử Nguyệt phát hiện, chặn đường đi của hắn.
"Tiểu mao hài mấy ngày nay ngươi xuất quỷ nhập thần, có phải muốn bỏ trốn hay không?"
Cơ Tử Nguyệt rất Tinh Linh, nàng vô cùng nhạy cảm, nói:
"Chẳng lẽ nói ngươi chiếm được vô thượng bí thuật, đang muốn giấu diếm ta, cho nên muốn chạy trốn."
"Chuyện này không hề có!"
Diệp Phàm vội vàng phủ nhận.
"Nếu mà ngươi dám đào tẩu, ta sẽ nói tất cả những bí mật của ngươi cho người khác biết, nói thí dụ như Yêu Đế Thánh tâm, vạn vật mẫu khí, Khối Lục Đồng thần bí..."
Cơ Tử Nguyệt cười rất ngọt, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền nhỏ hiện ra, vừa đẹp lại vừa sinh động.
"Dừng lại!"
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản độc kế của nàng, nếu như bị người khác nghe được, thì quả thực rất to chuyện.
"Chúng ta đi dạo một vòng đi."
Cơ Tử Nguyệt buồn bực ngán ngẩm, nàng bị mấy đệ tử trẻ tuổi của Chuyết Phong dây dưa phát sợ, cho nên phải trốn ra tận đây.
"Được, đi dạo một chút cũng được."
Diệp Phàm cùng Cơ Tử Nguyệt đi xuyên qua rất nhiều ngọn núi phu, xuyên qua vô số dãy núi tươi đẹp, trong lúc vô tình đi tới Tinh Phong.
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc hiện lên trong mắt của Diệp Phàm, Lý Tiểu Mạn bạch y tung bay, mái tóc đen suôn dài như thác nước, dung nhan thanh lệ, vóc người yêu kiều thướt tha, có thể nói không nhiễm bụi trần, xuất trần thoát tục.
Nàng cùng mấy đệ tử Tinh Phong đang đi tới nơi này, song phương vừa vặn gặp nhau. Diệp Phàm cùng Lý Tiểu Mạn đương nhiên đều trông thấy đối phương, không nghĩ lại có thể gặp mặt ở chỗ này.
Bên cạnh, Cơ Tử Nguyệt nhất thời nhìn thấu sự dị thường, nói nhỏ giọng vào tai của Diệp Phàm:
"Người quen?"
"Ừ." Diệp Phàm gật đầu.
"Có phải cừu nhân không, nếu phải ta giúp ngươi thu thập nàng?"
Cơ Tử Nguyệt cười nhìn về phía trước.
Nàng đã từng đi qua tinh phong, nhưng mà nơi đó đệ tử đông đảo, có môn nhân vô số, không phải ai cũng có thể gặp mặt.
"Không phải cừu nhân, ngươi đừng làm chuyện xằng bậy."
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản, hắn không muốn sinh ra sự cố.
Lý Tiểu Mạn hôm nay là tu sĩ có cảnh giới Mệnh tuyền, đương nhiên có thể nghe tới chuyện ở bên này.
Cơ Tử Nguyệt cầm tay Diệp Phàm, uyển chuyển đi về phía trước, nói:
"Vị tỷ tỷ này xưng hô như thế nào?"
Mấy người đối diện luôn chú ý tới Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt, nhất là Cơ Tử Nguyệt linh động vô cùng, có thể xưng tụng là tuyệt mỹ, giống như một tinh linh, luôn thu hút sự chú ý của mọi người.
Trên núi cao yên tĩnh, mây nhỏ vờn núi, dây leo quấn cây xanh, nước chảy róc rách, chảy qua đá cuội, vòng qua cổ mộc, cá trong suối không chút nào hoảng sợ.
Lúc đầu, Lý Tiểu Mạn khẽ nhíu mày ngài, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, dáng ngọc xinh đẹp, đứng ở phía trước, nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt.
Ở bên cạnh, mấy tên đệ tử tinh phong cũng đồng thời đánh giá Cơ Tử Nguyệt và Diệp Phàm, trong lúc nhất thời không biết lai lịch của hai người này ra sao.
Cơ Tử Nguyệt tập hợp sự thanh tú của đất trời, dáng ngọc yêu kiều thướt tha, dù không muốn thu hút sự chú ý của người khác cũng không được, tất cả nam đệ tử đều đang nhìn vào nàng.
Nàng trán cao mày ngài, thần thái tự tin, một thân áo tím theo gió phấp phới, linh động mà lại cao sang, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tiểu Mạn, khuôn mặt nở nụ cười linh động.
Lý Tiểu Mạn rất bình tĩnh, không có mở miệng đáp lại, bên trong đôi mắt đẹp không có chút rung động nào, đối diện với Cơ Tử Nguyệt, trên mặt chẳng nhìn ra động tĩnh gì cả.
"Tỷ tỷ tại sao lại không nói chuyện?"
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ, vươn một cánh tay ngọc tinh tế, quơ quơ trước mặt của Lý Tiểu Mạn, thuận thế vuốt gò má của Lý Tiểu Mạn một chút, giống như thiếu niên đùa giỡn thiếu nữ, nói:
"Đúng là có vài phần tư sắc, ta gặp còn phải yêu."
Lý Tiểu Mạn là ai cơ chứ, nàng đến bến bờ tinh không này, quan nhiệm tư tưởng rất giống với nữ tử ở thế giới này, đương nhiên sẽ không bị doạ, chỉ tỏ ra vẻ kinh dị mà thôi, nói:
"Tiểu muội muội, ngươi có chuyện gì không?"
"Có việc đấy. Muội năm nay tuổi mới mười bảy, đoan trang tú lệ, chưa lập gia đình..."
Cơ Tử Nguyệt tinh thần phấn chấn, khẽ cười duyên, vươn bàn tay nhỏ bé đỡ lấy cằm của Lý Tiểu Mạn, nói:
"Hôm nay gặp được giai nhân, nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu), tái kiến khuynh tâm (gặp lần thứ hai thì dâng trọn trái tim), tam kiến ủng hữu (lần thứ ba gặp lại thì muốn giữ trọn), không còn mong ước gì khác."
Mỹ nữ đùa giỡn mỹ nữ, làm cho người ta thích thú, làm cho mấy tên đệ tử Tinh Phong tiếc hận, tại sao mình không thể thay thế vị trí của một nàng cơ chứ.
Bị người khác nâng cằm, Lý Tiểu Mạn cũng không nhịn được nữa, mà khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng bước liên tục, nhanh chóng tránh về phía sau.
"Tỷ tỷ không cần phải lo lắng, kỳ thực ta là nam nhân, là một công tử tao nhã, là một mỹ thiếu niên mặt ngọc, hoàn toàn có thể cưới tỷ được."
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ nói theo.
Diệp Phàm thấy thế, vội vã tiến lên, đem Cơ Tử Nguyệt lôi lại, tiểu nha đầu này rất tinh linh cổ quái, ngay cả hắn còn bị cắn cho suýt chết, nếu thật sự nàng quấn lấy Lý Tiểu Mạn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Ta đang giúp ngươi..."
Cơ Tử Nguyệt rất bất mãn, thổi một hơi vào bên tai của Diệp Phàm, đồng thời nàng cũng nghiên răng ken két.
Nhưng mà trong mắt người khác, đúng là có chút ám muội.
Ở bên cạnh, có một tên nam đệ tử của tinh phong hỏi một cách rất tự nhiên: "Không biết hai vị là đệ tử của ngọn chủ phong nào?"
Mặc dù là hỏi hai người, nhưng hắn chỉ nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt mà thôi.
"Vị tiểu sư muội này trời sinh quyến rũ, giống như hoa sen mới hé nở, lại như hoa lan trong cốc vắng, ta nghĩ chắc chắn là đệ tử của Tinh Phong."
Một đệ tử khác của Tinh Phong nói xen vào.