Già Thiên
Chương 1272: Cùng lúc đột phá
- Hai vị Đạo huynh an bài mọi thứ ổn thỏa như thế, xem ra không cần ta ra tay.
Từ trong bóng tối đi ra vị Thánh nhân thứ ba.
Mọi người biến sắc. Đây dĩ nhiên là một vị Cổ tộc, tóc bạc xòa tung, đôi mắt như điện lạnh, dáng người hùng vĩ, trên đầu có một đôi sừng hươu tản mát ra một đạo thần hoàn, phảng phất như một vầng thần nguyệt.
- Là Ngân Nguyệt Vương tộc.
Thánh Hoàng tử lạnh giọng nói.
Hai đại Sát Thủ Thần triều xuất hiện thì cũng thôi, lại còn có Vương tộc thái cổ, tuy rằng chỉ là một vị Tổ Vương nhưng cũng khiến lòng người trầm xuống.
- Chúng ta gần đây đồng thời phát hiện nơi này, chỉ đành phải chia đều bảo dịch, ích lợi cũng chiếm. Trời cao đều muốn hủy diệt dư nghiệt Thiên Đình các ngươi, ai cũng không cứu được.
Sát Thánh của Địa Ngục lạnh lùng nói.
Hai đại Thần triều cũng Cổ tộc liên thủ xuất kích, đây chính là một hồi huyết họa.
Ngân Nguyệt Vương tộc chính là một đại tộc cấp tiến của Cổ tộc, gần đây truy tra khoáng vật thần tính phát hiện dấu vết để lại, cũng ngoài ý muốn tìm được Thiên Chi Thôn.
- Không ngờ tới thu hoạch lớn như vậy. Nếu tiêu diệt toàn bộ bọn họ ở dây, tương lai sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
Ngân Nguyệt Tổ Vương cười to, đảo qua Diệp Phàm, lại nhìn chằm chằm Thánh Hoàng tử, ánh mắt lạnh lẽo ác nghiệt.
- Ồ, không vội. Chúng ta phải cho trẻ nhỏ dính chút máu tanh, không trài qua giết chóc sao có thể trường thành.
Hai vị Sát Thánh vung tay, trong vô thanh vô tức sát thủ đông nghịt xuất hiện rồi sau đó biến mất trong hư không.
Xoát!
Tề La rút lui, ngừng chiến đấu.
Rồi sau đó, hẳn dùng tay vạch một cái, phía trước Thiên Chi Thôn dâng lên một mảnh sát quang lớn, đem những người kia ngăn cản ở ngoài không thể tới gần. Đây là sát trận thượng cổ Thiên Đình để lại.
- Sát trận không sứt mẻ của Thiên Đình sớm đã không tồn tại thế gián, tòa sát trận này vô dụng, xem ta phá nó như thế nào.
Một vị Sát Thánh nói.
Nhưng khi hắn cất bước về phía trước, sát quang vô tận cũng bùng lên, mở ra gần trăm vết máu trên người hắn, suýt nữa nghiến đứt hắn. Nếu không phải là Sát Thánh thủ đoạn nghịch thiên mà lại trước tiên rút lui có khả năng hắn xuất hiện ngoài ý muốn.
- Bổn hoàng bổ sung cổ trận gia nhập một góc Đế vãn há là các ngươi có thể phá!
Hắc Hoàng trào phúng.
Sát Thánh của Địa Ngục lắc đầụ, lạnh lẽo âm trầm nói:
- Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều vô dụng. Ta chậm rãi cũng có thể hủy diệt tòa sát trận này của các ngươi, các ngươi đừng mong sống một ai!
Diệp Phàm nhìn về phía Tề La nói:
- Vứt bỏ tiểu thế giới này, chúng ta rời khỏi đây. Đợi sau khi dùng tiến hóa dịch, chiến lực nâng cao một bước hoàn toàn diệt trà Địa Ngục và Nhân Thế Gian! T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Tề La thở dài một hơi, cũng chỉ có thể như thế. Hôm nay không giữ được tiểu thế giới này chỉ có thể rời đi.
Bọn họ đã làm các loại chuẩn bị, từng có thiết tưởng xấu nhất. Diệp Phàm, Tề La, Hắc Hoàng tửng đem Nguyên Thuật, pháp trận... đánh dấu vào trong tiểu thế giới, có thể thiêu đốt tiểu thế giới này, hủy diệt lực lượng giam cầm ở bên ngoài.
- Địa Ngục, Nhân Thế Gian. Các ngươi chờ đó, ngày sau cho các ngươi hoàn toàn hủy diệt, xóa tên trong thiên địa.
Đại hắc cẩu kêu gào.
Diệp Phàm lạnh giọng nói:
- Các ngươi nói rất đúng, hết thảy đều là hư ảo, chỉ có thực lực tuyệt đối mới là đạo lý cứng rắn. Nửa tháng sau, ta tất san bằng Địa Ngục và Nhân Thế Gian.
- Ngân Nguyệt Vương tộc, các ngươi kiên nhẫn chờ đợi, ta tất đi tộc các ngươi một chuyến.
Thánh Hoàng tử nhìn chàm chằm tên Tổ Vương đầu bạc kia.
- Ồ, không tốt, ngăn càn bọn họ!
Hai vị Sát Thánh cũng Ngân Nguyệt Cổ Thánh dự cảm không ổn, nhưng trong lúc nhất thời không xông qua được sát trận thượng cổ.
Ầm!
Tiểu thế giới đang tan ra, nhanh chóng thiêu đốt, đánh thủng ra một thông đạo, người của Thiên Chi Thôn vượt qua hư không ra ngoài.
Hai đại Sát Thánh biến sắc, không diệt cỏ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lên, nếu tất cả dư nghiệt Thiên Đình đều chạy trốn, thì cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có thể tiêu diệt được.
Vù...!
Bọn họ điên cuồng công kích, các loại đại thuật sát sinh liên tiếp được thi triển ra, tuy nhiên phía trước có đại trận ngăn cản, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó mà xuyên qua được.
Trong lòng Tổ Vương Ngân Nguyệt tộc nóng như lửa đốt, so với hai vị Sát Thánh thì còn lo lắng hơn, ngày nay đã ra tay với Thánh Hoàng tử, nhưng không thể tiêu diệt toàn bộ mọi người như vậy, nếu tin tức để lộ ra ngoài, lão Thánh Viên trên Tu Di Sơn kia một khi mà tức giận, vậy thì hậu quả sẽ không ai chịu nổi!
Tiểu thế giới đang tan rã, Nguyên Thuật, sát trận thượng cổ, Thánh nhân lạc ấn đều đan vào một chỗ, xuyên thủng bức chắn hỗn độn, bổ ra một con đường.
Người của Thiên Đình liền thuận lợi xông ra ngoài, bắt đầu khởi động trận thai, các đạo ngân hiện ra thành từng mảng, vực môn xuất hiện, chuẩn bị vượt qua hư không.
Giờ phút này vài lão nhân gần đất xa trời tại Thiên Chi Thôn kia đã lão lệ tung hoành, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập vẻ thê lương, không ngừng thì thào gì đó.
- Thiên Đình thời hoang cổ... một giới cuối cùng được lưu lại, cũng bị hủy diệt rồi, chúng ta thật bất hiếu, không giữ gìn được cái gì cả.
Trên mặt bọn họ chồng chất các nếp nhãn, sinh mệnh đã không còn nhiều nữa, trong lòng sầu não, hoài niệm cuối cùng cũng bị người ta đánh nát, di tích còn sót lại của Thiên Đình này, sau ngày hôm nay, đã tan thành mây khói.
- Tiền bối, chúng ta đi thôi, không lâu nữa, chúng ta tất sẽ dựng lên Thiên Đình trên phế tích của Địa Ngục và Nhân Thế Gian!
Con cháu trẻ tuổi khuyên nhủ.
- Chúng ta ở lại cũng di tích Thiên Đình... Cũng tồn tại, chôn xương tại đây là lựa chọn tốt nhất, các ngươi đi mau!
Trong đôi mắt đục ngầu của mấy lão nhân tản ra luồng sáng khác thường, từng người đều như có được sinh mệnh lực rất sung màn.
- Trong tro tàn mà đạt được tân sinh, ở trong niết bàn có được hoàn mỹ, tất cả đều có thể làm lại từ đầu được!
Yến Nhất Tịch nói, hắn thường đánh cờ cũng mấy lão nhân này, nhận được chỉ điểm của bọn họ.
- Chúng ta vốn sẽ chết, nhiều nhất chỉ còn nửa năm thọ nguyên nữa thôi, chôn xương tại đây là kết cục tốt nhất, các ngươi đi mau đi!
Vài lão nhân thúc giục.
- Tiến hóa dịch giai đoạn thứ tư tinh luyện ra, có thể làm cho các ngươi đột phá, kéo dài sinh mệnh.
Tề La nói.
- Không nên lãng phí, lưu cho những thứ này cho lũ trẻ nhỏ đi, chúng ta dùng bảo dịch thì cũng khó thành Thánh được, chỉ có thể kéo dài hơi tàn thêm vài năm mà thôi.
Vài lão nhân gần đất xa trời đã có ý muốn cũng chết tại đây, bởi vì lời của bọn họ đúng là tình hình thực tế, huyết khí đã sớm khô héo, thân thể mục nát không thành bộ dáng gì nữa. Nguyện vọng duy nhất ngày hôm nay chính là, cũng chết chung với phế tích cuối cùng của Thiên Đình, không chịu rời đi.
Nhìn những giọt nước mắt già nua của bọn họ rơi xuống, trong cảnh đêm cực kỳ thê lương, rất nhiều người đều trầm mặc.
- Thiên Khải gia gia...!
Tiểu Tước nhi khóc lớn, kéo tay một lão nhân, không chịu buông ra, chuẩn bị kéo đi.
- Cảnh Sơn gia gia, ta không muốn để ngươi như vậy... Cũng theo ta đi thôi!
Diệp Đồng cũng bước lên, nâng một lão nhân đang run rẩy.
Mấy lão nhân này đã nhìn bọn họ lớn lên, dốc lòng dạy dỗ bọn họ rất nhiều thứ, có thể nói là người thân nhất của bọn họ.
Cổ Phi, Cổ Lâm cũng bước lên, nắm lấy tay của bọn họ, không chịu buông ra.
- Các gia gia đã già rồi, không sống nổi nữa, chỉ muốn vì mình mà tìm một nâm mồ mà thôi. Sát thủ hẳn là phải sống dưới ánh đạo, nằm trong máu loãng, nhưng mà chúng ta đã già rồi, tay đã không cầm được kiếm nữa...!
- Gia gia...!
Tiểu đầu bóng lưỡng Hoa Hoa khóc lớn, nước mắt chảy thành dòng, ôm chặt lấy tay của một lão nhân, không chịu buông ra.
- Các ngươi đang làm gì vậy? Bọn ta ai cũng phải chết, có thể được chôn tại nơi này, đối chúng ta mà nói thì đã là kết cục tốt nhất rồi!
Một lão nhân dùng bàn tay thô ráp, tràn đầy vết chai vuốt thanh trường kiếm, đáng tiếc bàn tay hắn lại đang run rẩy, đã không thể cầm ba thước kiếm tung hoành giết chóc được nữa.
Mọi người trầm mặc, Tôn Trọng Thiên Khải, Cảnh Sơn và mấy lão nhân đã lựa chọn, sinh mệnh không còn nhiều, được chôn thân tại đây, đối bọn họ mà nói thì cũng là một kết quả khiến cho tâm linh được thanh thản rồi.
- Các ngươi chính là hy vọng, Thiên Đình tất sẽ hưng thịnh...!
Cánh tay cầm không nổi thanh kiếm, nhưng ba thước kiếm này lại vang lên, boong boong vang lên trong tay bọn họ, cùng với bọn họ đi về phía tiểu thế giới đang tan rã kia.
Lão lệ đục ngầu, bóng người còm lưng, chiến y hóa thành tro bụi, cuối cùng là ba thước kiếm bị gãy đoạn... Tất cả đều được mai táng trong ánh lửa kia.
Mọi người nhìn một lần cuối cùng, bước vào trong vực môn, từ đó biến mất không thấy, phế tích cuối cùng của Thiên Đình đã bị hủy diệt.
- Chúng ta sẽ có một ngày như vậy hay sao?
Diệp Phàm tự nhủ.
Cho dù là là đại anh hùng đến mấy đi nữa thì cũng có một ngày bước vào tuổi xế chiều, mặc dù là Cổ Thánh vô địch, cũng có khi huyết khí khô cạn, có lúc tuổi già không thể ra tay được nữa.
Hắn nghĩ tới máu nhuộm tại Thánh Nhai, Thánh thể đại thành anh hùng cái thế tới vậy, nhưng kết quả lại vẫn như thế, vẫn là một cảnh đêm thê lương như vậy.
Khi tóc bạc mọc ra, khi tinh khí thần suy bại, khi đôi mắt đã không còn sắc bén, khi thân thể già đi, khi thánh huyết khô cạn, không còn sôi trào được nữa, hắn sẽ phải lựa chọn như thế nào?
Không biết vì sao trong lòng Diệp Phàm bỗng rung động một phen, dường như đã thấy được một góc tương lai, lúc hắn tuổi già, sẽ là một màn thê lương như vậy hay sao?
Mà tới lúc đó, bằng hữu bên cạnh hắn lại đều đã ở phương nào, Thánh thể đại thành có thể sống hơn một vạn năm, có lẽ khi đó chỉ còn lại bản thân mình đang suy yếu bước đi, còn có thể cầm kiếm đối địch được nữa hay sao?
Nam Lĩnh là một nơi nguyên thủy, đại thụ che lấp mặt trời, tràn ngập âm thanh vượn hú hổ gầm.
Rất nhiều man thú thường xuyên lui tới, rất khó gọi rõ tên của chúng. Các hung cầm khổng lồ ngang trời mà bay qua kia, một trảo đã bóp nát một ngọn núi, xét đôi một còn màng xà dài đến nghìn trượng xả, nuốt vào trong bụng.
Dị thú trong đầm lầy thì chỉ cần há mồm hút một cái, đã hút cả đám mây xuống dưới, rất nhiều Thú Vương ở phụ cận chui sâu vào trong miệng nó.
Chỗ sâu nhất tại Nam Lĩnh có các loại sinh vật tiền sử thường xuyên lui tới, cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Yêu Hoàng Điện và những người của Man tộc cũng rất ít dám tới gần nơi đó.
Thương Long Mãu xanh giương cánh, che phủ cả một mảng lớn rừng xanh, đại bàng màu vàng thét dài, cả trăm ngọn núi cũng phải run rẩy.
Đây là nơi sinh sống tạm thời của Thiên Chi Thôn, lúc này bọn họ đang tĩnh dường, mọi người đều đang làm cho mình cường đại lên, cổ gắng đột phá cửa ải, nâng cao tu vi.
Tiến hóa dịch giai đoạn thứ tư đã hoàn thành, sổ lượng cũng rất lớn, bởi vì bọn họ có được rất nhiều thần tính khoáng vật, đủ để chiết xuất ra đủ bảo dịch.
Từ trong bóng tối đi ra vị Thánh nhân thứ ba.
Mọi người biến sắc. Đây dĩ nhiên là một vị Cổ tộc, tóc bạc xòa tung, đôi mắt như điện lạnh, dáng người hùng vĩ, trên đầu có một đôi sừng hươu tản mát ra một đạo thần hoàn, phảng phất như một vầng thần nguyệt.
- Là Ngân Nguyệt Vương tộc.
Thánh Hoàng tử lạnh giọng nói.
Hai đại Sát Thủ Thần triều xuất hiện thì cũng thôi, lại còn có Vương tộc thái cổ, tuy rằng chỉ là một vị Tổ Vương nhưng cũng khiến lòng người trầm xuống.
- Chúng ta gần đây đồng thời phát hiện nơi này, chỉ đành phải chia đều bảo dịch, ích lợi cũng chiếm. Trời cao đều muốn hủy diệt dư nghiệt Thiên Đình các ngươi, ai cũng không cứu được.
Sát Thánh của Địa Ngục lạnh lùng nói.
Hai đại Thần triều cũng Cổ tộc liên thủ xuất kích, đây chính là một hồi huyết họa.
Ngân Nguyệt Vương tộc chính là một đại tộc cấp tiến của Cổ tộc, gần đây truy tra khoáng vật thần tính phát hiện dấu vết để lại, cũng ngoài ý muốn tìm được Thiên Chi Thôn.
- Không ngờ tới thu hoạch lớn như vậy. Nếu tiêu diệt toàn bộ bọn họ ở dây, tương lai sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
Ngân Nguyệt Tổ Vương cười to, đảo qua Diệp Phàm, lại nhìn chằm chằm Thánh Hoàng tử, ánh mắt lạnh lẽo ác nghiệt.
- Ồ, không vội. Chúng ta phải cho trẻ nhỏ dính chút máu tanh, không trài qua giết chóc sao có thể trường thành.
Hai vị Sát Thánh vung tay, trong vô thanh vô tức sát thủ đông nghịt xuất hiện rồi sau đó biến mất trong hư không.
Xoát!
Tề La rút lui, ngừng chiến đấu.
Rồi sau đó, hẳn dùng tay vạch một cái, phía trước Thiên Chi Thôn dâng lên một mảnh sát quang lớn, đem những người kia ngăn cản ở ngoài không thể tới gần. Đây là sát trận thượng cổ Thiên Đình để lại.
- Sát trận không sứt mẻ của Thiên Đình sớm đã không tồn tại thế gián, tòa sát trận này vô dụng, xem ta phá nó như thế nào.
Một vị Sát Thánh nói.
Nhưng khi hắn cất bước về phía trước, sát quang vô tận cũng bùng lên, mở ra gần trăm vết máu trên người hắn, suýt nữa nghiến đứt hắn. Nếu không phải là Sát Thánh thủ đoạn nghịch thiên mà lại trước tiên rút lui có khả năng hắn xuất hiện ngoài ý muốn.
- Bổn hoàng bổ sung cổ trận gia nhập một góc Đế vãn há là các ngươi có thể phá!
Hắc Hoàng trào phúng.
Sát Thánh của Địa Ngục lắc đầụ, lạnh lẽo âm trầm nói:
- Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều vô dụng. Ta chậm rãi cũng có thể hủy diệt tòa sát trận này của các ngươi, các ngươi đừng mong sống một ai!
Diệp Phàm nhìn về phía Tề La nói:
- Vứt bỏ tiểu thế giới này, chúng ta rời khỏi đây. Đợi sau khi dùng tiến hóa dịch, chiến lực nâng cao một bước hoàn toàn diệt trà Địa Ngục và Nhân Thế Gian! T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Tề La thở dài một hơi, cũng chỉ có thể như thế. Hôm nay không giữ được tiểu thế giới này chỉ có thể rời đi.
Bọn họ đã làm các loại chuẩn bị, từng có thiết tưởng xấu nhất. Diệp Phàm, Tề La, Hắc Hoàng tửng đem Nguyên Thuật, pháp trận... đánh dấu vào trong tiểu thế giới, có thể thiêu đốt tiểu thế giới này, hủy diệt lực lượng giam cầm ở bên ngoài.
- Địa Ngục, Nhân Thế Gian. Các ngươi chờ đó, ngày sau cho các ngươi hoàn toàn hủy diệt, xóa tên trong thiên địa.
Đại hắc cẩu kêu gào.
Diệp Phàm lạnh giọng nói:
- Các ngươi nói rất đúng, hết thảy đều là hư ảo, chỉ có thực lực tuyệt đối mới là đạo lý cứng rắn. Nửa tháng sau, ta tất san bằng Địa Ngục và Nhân Thế Gian.
- Ngân Nguyệt Vương tộc, các ngươi kiên nhẫn chờ đợi, ta tất đi tộc các ngươi một chuyến.
Thánh Hoàng tử nhìn chàm chằm tên Tổ Vương đầu bạc kia.
- Ồ, không tốt, ngăn càn bọn họ!
Hai vị Sát Thánh cũng Ngân Nguyệt Cổ Thánh dự cảm không ổn, nhưng trong lúc nhất thời không xông qua được sát trận thượng cổ.
Ầm!
Tiểu thế giới đang tan ra, nhanh chóng thiêu đốt, đánh thủng ra một thông đạo, người của Thiên Chi Thôn vượt qua hư không ra ngoài.
Hai đại Sát Thánh biến sắc, không diệt cỏ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lên, nếu tất cả dư nghiệt Thiên Đình đều chạy trốn, thì cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có thể tiêu diệt được.
Vù...!
Bọn họ điên cuồng công kích, các loại đại thuật sát sinh liên tiếp được thi triển ra, tuy nhiên phía trước có đại trận ngăn cản, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó mà xuyên qua được.
Trong lòng Tổ Vương Ngân Nguyệt tộc nóng như lửa đốt, so với hai vị Sát Thánh thì còn lo lắng hơn, ngày nay đã ra tay với Thánh Hoàng tử, nhưng không thể tiêu diệt toàn bộ mọi người như vậy, nếu tin tức để lộ ra ngoài, lão Thánh Viên trên Tu Di Sơn kia một khi mà tức giận, vậy thì hậu quả sẽ không ai chịu nổi!
Tiểu thế giới đang tan rã, Nguyên Thuật, sát trận thượng cổ, Thánh nhân lạc ấn đều đan vào một chỗ, xuyên thủng bức chắn hỗn độn, bổ ra một con đường.
Người của Thiên Đình liền thuận lợi xông ra ngoài, bắt đầu khởi động trận thai, các đạo ngân hiện ra thành từng mảng, vực môn xuất hiện, chuẩn bị vượt qua hư không.
Giờ phút này vài lão nhân gần đất xa trời tại Thiên Chi Thôn kia đã lão lệ tung hoành, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập vẻ thê lương, không ngừng thì thào gì đó.
- Thiên Đình thời hoang cổ... một giới cuối cùng được lưu lại, cũng bị hủy diệt rồi, chúng ta thật bất hiếu, không giữ gìn được cái gì cả.
Trên mặt bọn họ chồng chất các nếp nhãn, sinh mệnh đã không còn nhiều nữa, trong lòng sầu não, hoài niệm cuối cùng cũng bị người ta đánh nát, di tích còn sót lại của Thiên Đình này, sau ngày hôm nay, đã tan thành mây khói.
- Tiền bối, chúng ta đi thôi, không lâu nữa, chúng ta tất sẽ dựng lên Thiên Đình trên phế tích của Địa Ngục và Nhân Thế Gian!
Con cháu trẻ tuổi khuyên nhủ.
- Chúng ta ở lại cũng di tích Thiên Đình... Cũng tồn tại, chôn xương tại đây là lựa chọn tốt nhất, các ngươi đi mau!
Trong đôi mắt đục ngầu của mấy lão nhân tản ra luồng sáng khác thường, từng người đều như có được sinh mệnh lực rất sung màn.
- Trong tro tàn mà đạt được tân sinh, ở trong niết bàn có được hoàn mỹ, tất cả đều có thể làm lại từ đầu được!
Yến Nhất Tịch nói, hắn thường đánh cờ cũng mấy lão nhân này, nhận được chỉ điểm của bọn họ.
- Chúng ta vốn sẽ chết, nhiều nhất chỉ còn nửa năm thọ nguyên nữa thôi, chôn xương tại đây là kết cục tốt nhất, các ngươi đi mau đi!
Vài lão nhân thúc giục.
- Tiến hóa dịch giai đoạn thứ tư tinh luyện ra, có thể làm cho các ngươi đột phá, kéo dài sinh mệnh.
Tề La nói.
- Không nên lãng phí, lưu cho những thứ này cho lũ trẻ nhỏ đi, chúng ta dùng bảo dịch thì cũng khó thành Thánh được, chỉ có thể kéo dài hơi tàn thêm vài năm mà thôi.
Vài lão nhân gần đất xa trời đã có ý muốn cũng chết tại đây, bởi vì lời của bọn họ đúng là tình hình thực tế, huyết khí đã sớm khô héo, thân thể mục nát không thành bộ dáng gì nữa. Nguyện vọng duy nhất ngày hôm nay chính là, cũng chết chung với phế tích cuối cùng của Thiên Đình, không chịu rời đi.
Nhìn những giọt nước mắt già nua của bọn họ rơi xuống, trong cảnh đêm cực kỳ thê lương, rất nhiều người đều trầm mặc.
- Thiên Khải gia gia...!
Tiểu Tước nhi khóc lớn, kéo tay một lão nhân, không chịu buông ra, chuẩn bị kéo đi.
- Cảnh Sơn gia gia, ta không muốn để ngươi như vậy... Cũng theo ta đi thôi!
Diệp Đồng cũng bước lên, nâng một lão nhân đang run rẩy.
Mấy lão nhân này đã nhìn bọn họ lớn lên, dốc lòng dạy dỗ bọn họ rất nhiều thứ, có thể nói là người thân nhất của bọn họ.
Cổ Phi, Cổ Lâm cũng bước lên, nắm lấy tay của bọn họ, không chịu buông ra.
- Các gia gia đã già rồi, không sống nổi nữa, chỉ muốn vì mình mà tìm một nâm mồ mà thôi. Sát thủ hẳn là phải sống dưới ánh đạo, nằm trong máu loãng, nhưng mà chúng ta đã già rồi, tay đã không cầm được kiếm nữa...!
- Gia gia...!
Tiểu đầu bóng lưỡng Hoa Hoa khóc lớn, nước mắt chảy thành dòng, ôm chặt lấy tay của một lão nhân, không chịu buông ra.
- Các ngươi đang làm gì vậy? Bọn ta ai cũng phải chết, có thể được chôn tại nơi này, đối chúng ta mà nói thì đã là kết cục tốt nhất rồi!
Một lão nhân dùng bàn tay thô ráp, tràn đầy vết chai vuốt thanh trường kiếm, đáng tiếc bàn tay hắn lại đang run rẩy, đã không thể cầm ba thước kiếm tung hoành giết chóc được nữa.
Mọi người trầm mặc, Tôn Trọng Thiên Khải, Cảnh Sơn và mấy lão nhân đã lựa chọn, sinh mệnh không còn nhiều, được chôn thân tại đây, đối bọn họ mà nói thì cũng là một kết quả khiến cho tâm linh được thanh thản rồi.
- Các ngươi chính là hy vọng, Thiên Đình tất sẽ hưng thịnh...!
Cánh tay cầm không nổi thanh kiếm, nhưng ba thước kiếm này lại vang lên, boong boong vang lên trong tay bọn họ, cùng với bọn họ đi về phía tiểu thế giới đang tan rã kia.
Lão lệ đục ngầu, bóng người còm lưng, chiến y hóa thành tro bụi, cuối cùng là ba thước kiếm bị gãy đoạn... Tất cả đều được mai táng trong ánh lửa kia.
Mọi người nhìn một lần cuối cùng, bước vào trong vực môn, từ đó biến mất không thấy, phế tích cuối cùng của Thiên Đình đã bị hủy diệt.
- Chúng ta sẽ có một ngày như vậy hay sao?
Diệp Phàm tự nhủ.
Cho dù là là đại anh hùng đến mấy đi nữa thì cũng có một ngày bước vào tuổi xế chiều, mặc dù là Cổ Thánh vô địch, cũng có khi huyết khí khô cạn, có lúc tuổi già không thể ra tay được nữa.
Hắn nghĩ tới máu nhuộm tại Thánh Nhai, Thánh thể đại thành anh hùng cái thế tới vậy, nhưng kết quả lại vẫn như thế, vẫn là một cảnh đêm thê lương như vậy.
Khi tóc bạc mọc ra, khi tinh khí thần suy bại, khi đôi mắt đã không còn sắc bén, khi thân thể già đi, khi thánh huyết khô cạn, không còn sôi trào được nữa, hắn sẽ phải lựa chọn như thế nào?
Không biết vì sao trong lòng Diệp Phàm bỗng rung động một phen, dường như đã thấy được một góc tương lai, lúc hắn tuổi già, sẽ là một màn thê lương như vậy hay sao?
Mà tới lúc đó, bằng hữu bên cạnh hắn lại đều đã ở phương nào, Thánh thể đại thành có thể sống hơn một vạn năm, có lẽ khi đó chỉ còn lại bản thân mình đang suy yếu bước đi, còn có thể cầm kiếm đối địch được nữa hay sao?
Nam Lĩnh là một nơi nguyên thủy, đại thụ che lấp mặt trời, tràn ngập âm thanh vượn hú hổ gầm.
Rất nhiều man thú thường xuyên lui tới, rất khó gọi rõ tên của chúng. Các hung cầm khổng lồ ngang trời mà bay qua kia, một trảo đã bóp nát một ngọn núi, xét đôi một còn màng xà dài đến nghìn trượng xả, nuốt vào trong bụng.
Dị thú trong đầm lầy thì chỉ cần há mồm hút một cái, đã hút cả đám mây xuống dưới, rất nhiều Thú Vương ở phụ cận chui sâu vào trong miệng nó.
Chỗ sâu nhất tại Nam Lĩnh có các loại sinh vật tiền sử thường xuyên lui tới, cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Yêu Hoàng Điện và những người của Man tộc cũng rất ít dám tới gần nơi đó.
Thương Long Mãu xanh giương cánh, che phủ cả một mảng lớn rừng xanh, đại bàng màu vàng thét dài, cả trăm ngọn núi cũng phải run rẩy.
Đây là nơi sinh sống tạm thời của Thiên Chi Thôn, lúc này bọn họ đang tĩnh dường, mọi người đều đang làm cho mình cường đại lên, cổ gắng đột phá cửa ải, nâng cao tu vi.
Tiến hóa dịch giai đoạn thứ tư đã hoàn thành, sổ lượng cũng rất lớn, bởi vì bọn họ có được rất nhiều thần tính khoáng vật, đủ để chiết xuất ra đủ bảo dịch.