Già Thiên
Chương 1102: Vô Địch Nhất Mạch
Một hướng khác có yêu khí ngập trời tràn tới. Khí tức khủng bố khiến tất cả thế nhân khiếp sợ. Khí tức an lành ngập trời đột nhiên bị áp đảo. Một đôi mắt xuyên thấu qua hư vụ, khiến tâm hồn người khác khiếp hãi.
- Là Thiên Yêu Vương. Cung chủ Thiên Yêu Cung, Yêu Nguyệt Không cùng đến.
Ầm!
Ở một hướng khác, dao động mãnh liệt tràn ra mênh mông. Rất nhiều cao thủ Cổ tộc đều tỏa ra khí tức cường đại, giống như trăm vạn ngọn ma sơn đè xuống, khiến người ta hít thở không thông.
Mọi người đều biến sắc. Trong đó có không biết bao nhiêu vị đã trảm đạo, tất cả đều là những nhân vật cường đại sống từ thời thái cổ, phong trong Thần Nguyên tới bây giờ.
- Nhiều người thì giỏi chắc. Nếu muốn làm cháu ta sợ thì không xong đâu.
Ở phía chính nam có một thân ảnh cao lớn xuất hiện. Hắn có mái tóc bù xù như dã nhân, huyết khí ngập trời, trong tay cầm một cây lang nha đại bổng.
- Man Thần Vương Đông Phương Dã.
Mọi người lại biến sắc một lần nữa, không ngờ nổi là hôm nay lại có nhiều đại nhân vật tới đây như vậy. Tất cả đều chỉ vì một trận chiến của tiểu bối này.
Hiển nhiên tất cả đều bởi vì Diệp Đồng có thể là đệ tử của Thánh thể, dẫn động những nhân vật này xuất quan, tập trung tới đây.
- Thực không ngờ nổi là Thánh thể rời đi đã nhiều năm như vậy mà chi vì đệ tử của hắn xuất thế lại phát ra sóng gió lớn như vậy.
Rất nhiều người than thở.
Xa xa, Trương Thanh Dương và Long Vũ Hiên đều rất kích động, không ngờ Diệp Phàm ở thế giới này lại có uy thế như vậy, dù đã đi xa mà vẫn có thể khiến những chuyện có quan hệ với hắn khiến thiên hạ chấn động.
- Đến rồi, Diệp Đồng rốt cục tới rồi.
Có người cả kinh kêu lên.
Xa xa chỉ có một người bay tới, cùng không có ai hộ đạo. Hắn nhanh tới cực hạn, hóa thành một đạo cầu vồng vọt qua bầu trời.
Ầm!
Khi hắn dừng lại thì mắt mọi người sáng bừng lên. Đây là một thiếu niên anh tuấn, tuy chi mới hai mươi tuổi nhưng mỗi tấc cơ thể đều phát sáng. Hắn rực rỡ gần như một vầng mặt trời vậy.
- Ngươi rốt cục cũng tới rồi.
Ánh mắt Mạc Tuyết bừng lên, giống như hai tia chớp sắc bén bắn ra. Tất cả đám mây dưới chân đều bị đánh tan, bay khắp tứ phía.
Ngoài ra những người khác cùng hô quát, tới từ các đại giáo bất đồng, cùng có cả Cổ tộc, khiến sát khí nơi này bốc lên tới tận trời.
- Sư phụ, năm đó người đúng là có không ít kẻ thù đâu.
Diệp Phàm tự nhủ.
Thân thể hắn càng ngày càng chói mắt. Một vầng thái dương màu vàng dâng lên từng sau lưng hắn. Đây là một dị tượng thông với huyết mạch. Thái Dương Thần huyết trong cơ thể hắn phát ra tiếng động long trời lở đất, chấn động truyền ra rất rõ ràng.
- Sư phụ của ta tuy rằng không ở đây nhưng kế thừa của người vẫn còn. Những kẻ bất mãn hay có thù lớn với người có thể tìm tới ta.
Tư thế Diệp Đồng oai hùng, bừng bừng khí thế, hào quang màu vàng bốc lên hừng hực. Hắn đứng sừng sững trong vầng thái dương, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
- Một đứa nhóc mà cùng dám khoác loác như vậy.
- Hắc, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.
…
Rất nhiều người đều mắng, lộ ra sát khí đáng sợ.
Ở trung ương nơi này, Diệp Đồng chẳng hề sợ hãi, mái tóc đen tung bay, thân thể được bao phủ bởi ánh sáng của Thái Dương Thần nói: Nguồn: http://truyenfull.vn
- Ta thay sư phụ nghênh chiến những địch thủ của người năm đó. Địch thủ của sư phụ ta đã không còn là các ngươi nữa mà ở một tầng rất cao rồi.
Hỏa Linh Hác không có một ngọn cỏ, cả vùng trống trải. Đây là quy tắc không thể thay đổi lưu lại từ những năm tháng vô tận trước đây.
Khắp nơi lúc này là bóng người dày đặc. Trên dãy núi xa xa đều là tu sĩ, rất nhiều người liên tục cười lạnh, cho rằng Diệp Đồng trẻ tuổi nông nổi, tất sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Bên trong tràng đấu, Mạc Tuyết đội tử kim quan, khuôn mặt như đao tước, anh khí bức người, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt rực rõ như hàn tinh, mỗi lỗ chân lông trong cơ thể đều có tinh khí tràn ra.
Trên người hắn có từng luồng khí tức đại đạo như sấm rền chớp giật. Việc này thể hiện tu đạo đã tới trình độ nhất định, được thiên địa tán thành mà sinh ra đạo ngân, cộng hưởng với chín tầng trời mười tầng đất.
Ông.
Lúc này hắn ra tay, nhanh tới khó mà tin nổi. Hàn quang chiếu thiết y, khắp bầu trời đều là ánh sáng. Một đạo Hư Không Đại Liệt Trảm chém xuống khiến bầu trời rung chuyển.
Một kích này của hắn có uy lực vô cùng, ngay cả những Giáo chủ ở nơi này cùng đều phải biến sắc. Loại tốc độ và lực lượng này đúng là thiên hạ hiếm thấy, ngay cả bọn họ cùng cảm thấy khó mà đỡ nổi.
Toàn thân Diệp Đồng lóe lên ánh lửa, đôi mắt sáng lạng như mặt trời, tay bắt Thái Dương Thần quyết, đầu ngón tay bắn ra một luồng sáng vàng. Đây là Thái Dương Kiếm Khí, sắc bén vô cùng.
Keng.
Hoa lửa bắn khắp hư không. Hư Không Đại Liệt Trảm và Thái Dương Kiếm Khí và chạm tóe lửa, nở rộ như pháo hoa, xinh đẹp chói mắt. Nhưng điều này vẫn người ta biến sắc, âm thầm thán phục. Hai người này tuổi tuy còn nhỏ mà đã có đại thần thông như vậy, đợi tới khi trưởng thành thì sẽ cao tới mức nào chứ.
Trá.
Mạc Tuyết hét lớn, phun ra một ngụm tiên thiên tinh khí, hóa thành một đám sóng gợn. Đó là một trăm lẻ tám tiểu kiếm hình thành từ sóng âm, tấn công về phía đầu Diệp Đồng, bất ngờ phi thường.
Khắp hư không đều những giấy mỏng rung phần phật. Các dòng khí chuyển động loạn xạ, núi non cát bay đá chạy, cổ mộc đều bị đánh thành bột mịn.
Chát.
Tiểu kiếm đáng tan nát hư không, huống chi là thân thể huyết nhục, một khi bị bắn trúng thì tất nhiên sẽ tan thành nhiều mảnh.
Diệp Đồng lâm nguy không sợ. Hắn vung hai tay, khởi động một hình thái cực vô cùng tự nhiên, chấn ra chiến khí rực rỡ vô cùng, bao phủ toàn bộ thân thể.
Sóng đạo cuồn cuộn bao phủ hình tròn hoàng kim kia nhưng khó có thể làm tổn hại nó. Diệp Đồng không hề bị ảnh hưởng bởi chư pháp, chặn đứng âm ba sắc bén kia.
- Hoàng kim viên của Diệp Phàm năm đó lại tái hiện rồi!
Có người cả kinh kêu lên.
Mọi người đều không quên tình cảnh khi Diệp Phàm diễn biến ra thái cực, vạn pháp bất xâm. Hoàng kim viên khởi động từng chấn nhiếp cả một thời đại.
Nổi giận vọt lên, Thái Dương tinh hỏa tràn ra mãnh liệt. Diệp Đồng triển khai thế phản công linh hoạt sắc bén, đắm chìm trong ánh lửa. Vầng thái dương trên bầu trời giống như sinh ra vì hắn, bị hắn dẫn dắt tỏa ra từng luồng hỏa lực thần bí.
Hắn giống như một Hỏa thần, hỏa diễm ngập trời tràn ra từ cơ thể, đốt cháy hư không, mãnh liệt xông về phía trước.
Mạc Tuyết không thể không tránh né, lấy ra một bảo phiến đen kịt, quạt một cái vào hư không, làm một mảng lớn hỏa diễm tiêu tán trong nháy mắt, khí lạnh tràn ra ào ạt.
- Là Thái Âm Ba Tiêu Phiến.
Có người cả kinh kêu lên.
Loại quạt này khó tìm thấy trên đời, là do Ba Tiêu sinh ra ở nơi cực âm luyện thành, cho vào nhiều loại kim thạch quý hiếm, hao phí rất lớn. Đây là một kiện bí bảo thượng cổ.
Mạc Tuyết lại quạt một nhát nữa. Thái Âm Ba Tiêu Phiến tỏa ra hắc vụ ngập trời, giống như một lưỡi gươm chém lên linh hồn mọi người tại nơi này, khiến thần hồn như sắp vỡ nát, rét lạnh thấu xương.
Mọi người xa xa đều rút lui. cỏ cây trên các ngọn núi đóng thành băng, sau đó hóa thành bột mịn màu đen, không thể chống lại khí lạnh này.
Diệp Đồng thấy thế, đồng tử co rút lại. Đối phương vì muốn đối phó với Thái Dương thánh lực của hắn mà đã chuẩn bị rất kỹ càng. Nhưng hắn cùng không sợ.
Một tay hắn chỉ lên mặt trời, một tay chỉ về hướng địch thủ. Tiếng sấm ù ù không dứt bên tai. Có thể thấy rõ ràng trên bầu trời có từng luồng nhiệt lượng đang hạ xuống.
Đây là một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ.
Diệp Đồng trực tiếp đưa cả lực lượng của mặt trời xuống nơi này, dẫn xuống chìm sâu vào thiên linh cái hắn, sau đó hóa thành căn nguyên của thánh lực nhằm về phía Mạc Tuyết.
Phụt!
Đối chọi gay gắt, va chạm kịch liệt xảy ra. Mạc Tuyết dùng Thái Âm Ba Tiêu Phiến ngăn cản Thái Dương tinh hỏa. Hai người một nóng một lạnh, nhiệt độ chênh lệch biến hóa rất lớn.
Giữa vùng núi này có rất nhiều tảng đá trong một khắc này bị hóa thành dung nham, sau đó một khắc lại bị đóng rắn, sau đó bị hóa băng. Cảnh tượng đúng là rất dọa người.
Hai loại lực lượng tàn nhẫn vô tình cùng đối kháng, tuyệt đối có thể nói là một hồi đại nạn. Hai lực lượng cực đoan này đều có thể đánh tan nát vòm trời.
- Diệt thế, sắp sửa diệt thế rồi!
Rất nhiều tiểu tu sĩ chưa từng thấy cảnh tượng to lớn thế này, sợ tới sắc mặt trắng như tuyết, không kìm nổi mà cả kinh kêu lên.
Cảnh tượng lúc này thật đúng là khiến người ta sợ hãi quá mức. Diệp Đồng lấy vầng mặt trời trên bầu trời làm vũ khí, ánh lửa tràn xuống cuồn cuộn. Cả vòm trời hoàn toàn biến thành một biển lửa.
Tất cả ánh sáng hừng hực cuối cùng hội tụ thành một con sông, tiến vào bên trong thiên linh cái của Diệp Đồng, sau đó đánh về phía Vạn Sơ Thánh tử, uy lực ngập trời.
Thái Âm Ba Tiêu Phiến cùng rất nhanh không chịu nổi nữa, phát ra tiếng răng rắc. Trên mặt chiếc quạt màu đen này xuất hiện những vết rách, cùng bị đốt tới nứt
- Đệ tử của Diệp Phàm quả nhiên khó lường, lại có thể biến nhật nguyệt tinh tú trở thành vũ khí trong tay, thật sự khiến người ta ngạc nhiên thán phục.
Rất nhiều nhân vật cao tuổi đều trố mắt nhìn trân trối. Tuy rằng nhiệt độ trước mặt rất cao, biến mười mấy ngọn núi lớn thành dung nham nhưng sau lưng bọn họ lại toát mồ hôi lạnh.
Xa xa, Diệp Phàm mỉm cười gật đầu. Mười mấy năm qua đi, cái tên nhóc thích khóc này đã thật sự trưởng thành, có thể đối mặt một mình với mọi việc. Loại uy thế này khiến hắn cùng phải kinh hãi, tương lại sẽ có thành tựu không thể tưởng tượng được.
- Lòng có đại khí phách thì đường mới có thể xa.
Thần kỵ sĩ nói.
Mạc Tuyết hét lớn một tiếng, thu hồi Thái Âm Ba Tiêu Phiến, mười ngón tay đồng thời chấn động, bắn ra mười luồng điện mang, cắt nát cả bầu trời.
Mọi người đều kinh dị. Hắn thu hồi lại bí bảo cường đại này, dùng tay không công kích không phải là lấy sở đoản chống lại sở trường sao?
Nhưng Diệp Phàm lại nhíu mày, đôi mắt bắn ra hai luồng sáng chói mắt, lẩm bẩm:
- Thảo nào lại dám đánh một trận với người của huyết mạch của Thái Dương Thánh Hoàng. Kẻ này cùng có thể chất hiếm thấy trên đời... Đúng là không đơn giản.
Chỉ có một số ít người cảm thấy sự dị thường của hắn. Mười luồng điện quang này thực đặc biệt, bên trong ẩn chứa những luồng khí tức khủng bố, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Ầm!
Rốt cục điện mang nổ tung, va chạm với ánh lửa ngập trời, không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn đánh tan một phiến hỏa diễm.
- Đây là Hỗn Độn Lôi Quang.
Có người sợ hãi kêu.
Mà hầu hết những người khác đều mờ to mắt, thần sắc bất ngờ. Người này mới có bao nhiêu tuổi chứ? Lại dám luyện hóa cả hỗn độn. Ngay cả lớp nhân vật già cả cũng không dám làm điều đó.
Thần sắc Diệp Đồng ngưng trọng, kéo hỏa diễm đầy trời áp chết Mạc Tuyết. Thái dương trên bầu trời tỏa ra ngàn vạn luồng sáng như thác nước.
Mà lúc này Mạc Tuyết cực kỳ đáng sợ, giống như hóa thành thần linh, toàn thân là sấm rền chớp giật, mỗi lỗ chân lông đều phun ra hồ quang.
Đây cùng không phải là lôi điện tầm thường mà là Hỗn Độn Lôi Quang, dù trong thiên kiếp cũng rất ít thấy, đánh xuống tạo thành thế công phạt kinh người.
Mọi người đều ngẩn ra. Lai lịch của Mạc Tuyết thế nào mà lại có thể chế ngự hỗn độn như vậy. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn đều có Hỗn Độn Lôi Quang bắn ra bốn phía, lực công kích tuyệt đối là nghịch thiên trong những người cùng thế hệ.
- Đây là... Loại thể chất gì thế này?
- Bao nhiêu năm rồi, Vạn Sơ Thánh Địa đau khổ truy tìm, chẳng lẽ bọn họ thực sự tìm thấy một loại thể chất trong truyền thuyết sao?
Rất nhiều người đều khiếp sợ, đoán ra nếu đúng là sự thật thì Vạn Sơ Thánh Địa quả thật là khổ tận cam lai rồi, tìm được một Mầm Tiên chính thức.
- Đúng, hắn rất có thể là hỗn độn thể.
Có người trầm giọng nói.
Vạn Sơ dùng tên này lập giáo có thể giải thích một bộ phận giáo lý của bọn họ. Thiên địa ở thời đại mới bắt đầu, vạn vật mới sinh, vốn là hỗn độn.
Cổ kinh của bọn họ giảng tới chính là một số bí pháp hỗn độn, cực kỳ phức tạp khó hiểu, trong đó cũng những bí mật nguyên thủy nhất của thiên địa.
Mà luyện thành kinh nghĩa như vậy lại gian nan phi thường, trừ phi là trời sinh thân hòa hỗn độn, ăn khớp với khí tức của vạn vật lúc mới sinh thì mới có thể đạt tới thành tựu cao nhất.
Người như vậy gần như không thể tìm nổi. Nhiều năm như thế, bọn họ cùng chưa tìm được người nào. Thế nên giáo phái này mới chưa bao giờ sinh ra được một cường giả vô địch thiên hạ.
Ngày nay dường như bọn họ đã tìm được rồi.
- Thật sự là khó tin. Trên đời lại có loại thể chất này. Khó trách thật. Vạn Sơ Thánh Địa lại lo lắng mười phần, muốn cho đệ tử quyết đấu với người kế thừa của Thánh thể.
Mọi người không kìm được mà nghị luận.
Keng.
Mi tâm Mạc Tuyết lóe lên ánh sáng, bắn ra một tiểu kiếm dài một tấc, lập tức bổ về phía Diệp Đồng, sắc bén vô cùng. Vạn tia khí hỗn độn giáng xuống, vô cùng khủng bố.
Diệp Đồng hét dài, từ mi tâm bay ra một cái chuông đỏ như lửa, đánh về phía đạo kiếm. Hai thứ va chạm với nhau, bùng nổ ánh sáng hừng hực, thổi quét ra bốn phương tám hướng.
Núi lớn khắp nơi giống như giấy mỏng, hóa thành tro tàn. Mọi người đều chạy trốn từ sớm, tránh ra xa xa, sợ bị lực trùng kích lan tới.
Vút.
Tiếng chuông lớn vang vọng thiên địa. Cái chuông giống như lửa kia tỏa ra hào quang rực rỡ, phóng đại lên rất nhiều lần, treo trên đỉnh đầu của Diệp Đồng, chấn động truyền ra.
Mà Mạc Tuyết đối diện cầm kiếm mà đứng, lúc này đại kiếm dài mấy chục trượng. Hắn giống như một thiên thần thần uy lẫm lẫm vậy.
Kiếm này do Hỗn Độn Thạch chế thành, trời sinh có khả năng hấp dẫn khí hỗn độn, phía trên có khắc các loại phù văn, hóa thành một thanh đạo kiếm kinh thế.
Hắn rống to một tiếng, cầm hỗn độn kiếm bổ xuống, quét ngang bốn phương tám hướng. Lúc này mái tóc hắn rối tung bay múa, đôi mắt khiếp người, có khí nuốt núi sông.
Vút.
Diệp Đồng mạnh mẽ va chạm, chuông lớn trên đầu cùng là tài liệu thần kỳ, do Đại La Ngân Tinh luyện thành nhưng bị ánh lửa nhuộm thành màu đỏ, bốc lên hừng hực lóa mắt.
Đại kiếm dài tới mấy chục trượng bổ lên chiếc chuông, hoa lửa bắn tung mấy ngàn trượng. Đồng thời từng đợt sóng âm chấn động ra, quét ngang bát hoang. Hỏa Linh Hác lập tức trở thành một vùng sa mạc. Những ngọn núi xa xa không ngừng sập xuống.
Ánh mắt Mạc Tuyết bừng lên, mái tóc giao hòa với hỗn độn. Thân thể hắn tỏa ra một vòng hỗn độn, chống đỡ Thái Dương thánh lực khủng bố, cầm thạch kiếm trong tay vung lên, càng đánh càng hăng.
Diệp Đồng cùng đánh ra chân hỏa, từ khi xuất thế tới nay chưa bao giờ gặp trở ngại như vậy. Lập tức một vầng thần dương hiện lên. Hắn đứng bên trong đó, chiếu sáng khắp bốn phương.
- Vạn Sơ Thánh tử là thể chất hỗn độn. Mà Diệp Đồng lại không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí mạnh hơn áp chế địch thủ. Hắn rốt cục có thể chất gì?
- Còn phải hỏi sao. Nhìn hắn thúc dục Thái Dương tinh hỏa như tay chân, huyết nhục toàn thân đều phát sáng, hơn phân nữa là có lực lượng huyết mạch thần kỳ của Thái Dương rồi.
Lúc này thân thể Diệp Đồng ở trong một vầng thái dương màu vàng, giống như một vị thần linh trẻ tuổi, tinh khí tỏa ra khắp bát hoang. Mỗi một đòn của hắn đều có khí thế mênh mông. Chuông lớn vang lên, có lực lượng giống như khai thiên lập địa vậy.
Mà Mạc Tuyết cùng vô cùng mạnh mẽ, toàn thân ẩn vào trong vầng sáng hỗn độn, giống như một chiến thần, cầm đại kiếm dài mấy chục trượng trong tay tung hoành chém giết, khiến thiên địa tan nát.
Chuông và kiếm va chạm, âm thanh vang lên điếc tai. Hỗn độn tràn ra, ánh lửa ngập trời. Địa phương này bị đánh tới sôi trào.
- Các đời nhân tài nối nhau xuất hiện, sóng sau tiếp sóng trước mấy trăm năm.
Gia chủ Khương gia khiến rất nhiều người không thể biết được nông sâu than khẽ. Hắn mặc y phục trắng như tuyết, ánh mắt sâu sắc nhưng lại nói ra những lời như vậy.
Rất nhiều người không thể kìm hãm mà gật đầu. Diệp Đồng và Mạc Tuyết trước mặt này tuyệt đối là kỳ tài vạn năm khó gặp. Hai người bọn họ nổi lên giống như Diệp Phàm và Diêu Quang Thánh tử, Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử năm xưa.
- Thật không hổ danh là đệ tử của Thánh thể, cùng mạnh mẽ trùm thiên hạ. Vạn Sơ dùng hết tâm sức bồi dưỡng ra một Thánh tử cùng không làm gì nổi hắn.
- Ta thấy hắn như Diệp Phàm thứ hai quật khởi vậy!
Có nhân vật cao tuổi than thở.
Vút.
Hỗn Độn Thạch Kiếm va chạm với Thái Dương Thần chung, mỗi một đòn đều ẩn chứa lực lượng pháp tắc, dung hợp văn lạc, in dấu trên vòm trời.
Sau mấy trăm hiệp, Diệp Đồng hét lớn một tiếng, hỏa diễm tràn ra ngập trời, một tay cầm đại chung, phóng đại rất nhanh, giống như một tòa núi lớn trùm xuống vậy.
Thái Dương Thần huyết toàn thân hắn sôi trào, phát ra tiếng vang lòng trời lở đất, mái tóc cùng tung bay.
Mạc Tuyết biến sắc, giơ kiếm chém xuống. Địa kiếm dài tới mấy chục trượng muốn chống lại chuông lớn đang hạ xuống kia. Chân mày hắn cùng dựng thẳng lên, rống vang nát núi sông.
Ông.
Chuông lớn nổ vang, sóng âm tràn ra từng luồng gợn sóng thần bí, hóa thành sóng đạo khủng bố, tràn ra bốn phương tám hướng, khiến những dãy núi bị đánh nát.
Mà bản thể của nó lại càng đáng sợ. Sóng âm như biển, ánh lửa dày đặc hóa thành phù văn bao phủ hoàn toàn đại chung.
Mạc Tuyết quát khẽ, toàn thân bừng sáng, tạo thành một vùng hỗn độn, thạch kiếm trong tay dùng sức chém tới, muốn đánh nát đại chung này.
Nhưng thật sự quá khó khăn. Diệp Đồng thần uy lẫm lẫm, mái tóc dựng ngược, thánh quang của thái dương chiếu khắp thiên địa, sừng sững đứns trong ánh nắng gay gắt, không ngừng chấn động chuông lớn, đạo hạnh sâu như biển, nhân thần hợp nhất, không thể lay chuyển.
Mạc Tuyết tấn công từ phía dưới, muốn chạy ra khỏi chiếc chuông nhưng nó lại không ngừng phong đại, mãi vẫn không thoát nổi. Tiếng chuông nổ vang, dường như vang vọng tới muôn đời vậy.
- Thật là đáng sợ. Ta giống như thấy Diệp Phàm tái hiện thế gian. Đệ tử này của hắn đã có phóng thái vô địch năm xưa, đều không ai có thể chống đỡ nổi.
Mọi người đều biến sắc. Ngay cả rất nhiều Giáo chủ cùng toát mồ hôi lạnh, tự nhận là không chống nổi đòn tấn công này.
Diệp Đồng chấn đại chung, mặc dù dáng người tuấn tú cao lớn như lúc này khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Mái tóc hắn tung bay trông có vẻ cuồng dã, bắt đầu thể hiện khí khái đứng trên thiên hạ.
Răng rắc.
Trong đại chung như lửa đỏ, hỗn độn kiếm nứt ra từng khúc một, hóa thành bột mịn dưới tiếng chuông. Ánh sáng hỗn độn đầy trời đều bị đánh xơ xác. Tóc tai Mạc Tuyết bù xù, phun một ngụm máu lớn. Bị chiếc chuông cao như núi bao phủ, hắn đã kiệt lực rồi, bị chấn động cho mũi miệng tràn máu, tầng sáng hỗn độn bên ngoài cơ thể tan vỡ.
Ầm!
Cuối cùng hắn nảy sinh ý ác độc, cả vùng biển hỗn độn trong cơ thể nổ tung, chấn bay đại chung. Hắn bay ra ngoài, thoát khỏi bản thể của chiếc chuông.
Ánh mắt Mạc Tuyết khiếp người, nhìn thật sâu vào Diệp Đồng, sau đó phóng về phía người của Vạn Sơ Thánh Địa rất nhanh, vừa mới tới nơi liền ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống, lỗ chân lông toàn thân đều chảy máu.
- Vạn Sơ Thánh tử đại bại.
- Diệp Đồng thắng rồi. Thật sự là thực lực kinh người, không hổ là đệ tử của Thánh thể. Loại khí khái vô địch này đúng là truyền thừa của một mạch này mà.
Mọi người đều không kìm nổi mà thở dài.
Đột nhiên vào lúc này có mấy bàn tay khổng lồ che lấp bầu trời và đại địa đánh về phía Diệp Đồng trong sân, muốn chấn hắn thành bùn máu, bóp chết thiên tài tuyệt thế từ trong trứng nước.
Xa xa, mày kiếm của Diệp Phàm dựng lên, ánh mắt bừng sáng, giống như thiên kiếm rút khỏi vỏ, đánh ra hai luồng điện trong hư không, lẩm bẩm nói:
- Dám động tới đệ tử của ta, tất cả đều không muốn sống nữa chăng?
- Là Thiên Yêu Vương. Cung chủ Thiên Yêu Cung, Yêu Nguyệt Không cùng đến.
Ầm!
Ở một hướng khác, dao động mãnh liệt tràn ra mênh mông. Rất nhiều cao thủ Cổ tộc đều tỏa ra khí tức cường đại, giống như trăm vạn ngọn ma sơn đè xuống, khiến người ta hít thở không thông.
Mọi người đều biến sắc. Trong đó có không biết bao nhiêu vị đã trảm đạo, tất cả đều là những nhân vật cường đại sống từ thời thái cổ, phong trong Thần Nguyên tới bây giờ.
- Nhiều người thì giỏi chắc. Nếu muốn làm cháu ta sợ thì không xong đâu.
Ở phía chính nam có một thân ảnh cao lớn xuất hiện. Hắn có mái tóc bù xù như dã nhân, huyết khí ngập trời, trong tay cầm một cây lang nha đại bổng.
- Man Thần Vương Đông Phương Dã.
Mọi người lại biến sắc một lần nữa, không ngờ nổi là hôm nay lại có nhiều đại nhân vật tới đây như vậy. Tất cả đều chỉ vì một trận chiến của tiểu bối này.
Hiển nhiên tất cả đều bởi vì Diệp Đồng có thể là đệ tử của Thánh thể, dẫn động những nhân vật này xuất quan, tập trung tới đây.
- Thực không ngờ nổi là Thánh thể rời đi đã nhiều năm như vậy mà chi vì đệ tử của hắn xuất thế lại phát ra sóng gió lớn như vậy.
Rất nhiều người than thở.
Xa xa, Trương Thanh Dương và Long Vũ Hiên đều rất kích động, không ngờ Diệp Phàm ở thế giới này lại có uy thế như vậy, dù đã đi xa mà vẫn có thể khiến những chuyện có quan hệ với hắn khiến thiên hạ chấn động.
- Đến rồi, Diệp Đồng rốt cục tới rồi.
Có người cả kinh kêu lên.
Xa xa chỉ có một người bay tới, cùng không có ai hộ đạo. Hắn nhanh tới cực hạn, hóa thành một đạo cầu vồng vọt qua bầu trời.
Ầm!
Khi hắn dừng lại thì mắt mọi người sáng bừng lên. Đây là một thiếu niên anh tuấn, tuy chi mới hai mươi tuổi nhưng mỗi tấc cơ thể đều phát sáng. Hắn rực rỡ gần như một vầng mặt trời vậy.
- Ngươi rốt cục cũng tới rồi.
Ánh mắt Mạc Tuyết bừng lên, giống như hai tia chớp sắc bén bắn ra. Tất cả đám mây dưới chân đều bị đánh tan, bay khắp tứ phía.
Ngoài ra những người khác cùng hô quát, tới từ các đại giáo bất đồng, cùng có cả Cổ tộc, khiến sát khí nơi này bốc lên tới tận trời.
- Sư phụ, năm đó người đúng là có không ít kẻ thù đâu.
Diệp Phàm tự nhủ.
Thân thể hắn càng ngày càng chói mắt. Một vầng thái dương màu vàng dâng lên từng sau lưng hắn. Đây là một dị tượng thông với huyết mạch. Thái Dương Thần huyết trong cơ thể hắn phát ra tiếng động long trời lở đất, chấn động truyền ra rất rõ ràng.
- Sư phụ của ta tuy rằng không ở đây nhưng kế thừa của người vẫn còn. Những kẻ bất mãn hay có thù lớn với người có thể tìm tới ta.
Tư thế Diệp Đồng oai hùng, bừng bừng khí thế, hào quang màu vàng bốc lên hừng hực. Hắn đứng sừng sững trong vầng thái dương, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
- Một đứa nhóc mà cùng dám khoác loác như vậy.
- Hắc, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.
…
Rất nhiều người đều mắng, lộ ra sát khí đáng sợ.
Ở trung ương nơi này, Diệp Đồng chẳng hề sợ hãi, mái tóc đen tung bay, thân thể được bao phủ bởi ánh sáng của Thái Dương Thần nói: Nguồn: http://truyenfull.vn
- Ta thay sư phụ nghênh chiến những địch thủ của người năm đó. Địch thủ của sư phụ ta đã không còn là các ngươi nữa mà ở một tầng rất cao rồi.
Hỏa Linh Hác không có một ngọn cỏ, cả vùng trống trải. Đây là quy tắc không thể thay đổi lưu lại từ những năm tháng vô tận trước đây.
Khắp nơi lúc này là bóng người dày đặc. Trên dãy núi xa xa đều là tu sĩ, rất nhiều người liên tục cười lạnh, cho rằng Diệp Đồng trẻ tuổi nông nổi, tất sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Bên trong tràng đấu, Mạc Tuyết đội tử kim quan, khuôn mặt như đao tước, anh khí bức người, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt rực rõ như hàn tinh, mỗi lỗ chân lông trong cơ thể đều có tinh khí tràn ra.
Trên người hắn có từng luồng khí tức đại đạo như sấm rền chớp giật. Việc này thể hiện tu đạo đã tới trình độ nhất định, được thiên địa tán thành mà sinh ra đạo ngân, cộng hưởng với chín tầng trời mười tầng đất.
Ông.
Lúc này hắn ra tay, nhanh tới khó mà tin nổi. Hàn quang chiếu thiết y, khắp bầu trời đều là ánh sáng. Một đạo Hư Không Đại Liệt Trảm chém xuống khiến bầu trời rung chuyển.
Một kích này của hắn có uy lực vô cùng, ngay cả những Giáo chủ ở nơi này cùng đều phải biến sắc. Loại tốc độ và lực lượng này đúng là thiên hạ hiếm thấy, ngay cả bọn họ cùng cảm thấy khó mà đỡ nổi.
Toàn thân Diệp Đồng lóe lên ánh lửa, đôi mắt sáng lạng như mặt trời, tay bắt Thái Dương Thần quyết, đầu ngón tay bắn ra một luồng sáng vàng. Đây là Thái Dương Kiếm Khí, sắc bén vô cùng.
Keng.
Hoa lửa bắn khắp hư không. Hư Không Đại Liệt Trảm và Thái Dương Kiếm Khí và chạm tóe lửa, nở rộ như pháo hoa, xinh đẹp chói mắt. Nhưng điều này vẫn người ta biến sắc, âm thầm thán phục. Hai người này tuổi tuy còn nhỏ mà đã có đại thần thông như vậy, đợi tới khi trưởng thành thì sẽ cao tới mức nào chứ.
Trá.
Mạc Tuyết hét lớn, phun ra một ngụm tiên thiên tinh khí, hóa thành một đám sóng gợn. Đó là một trăm lẻ tám tiểu kiếm hình thành từ sóng âm, tấn công về phía đầu Diệp Đồng, bất ngờ phi thường.
Khắp hư không đều những giấy mỏng rung phần phật. Các dòng khí chuyển động loạn xạ, núi non cát bay đá chạy, cổ mộc đều bị đánh thành bột mịn.
Chát.
Tiểu kiếm đáng tan nát hư không, huống chi là thân thể huyết nhục, một khi bị bắn trúng thì tất nhiên sẽ tan thành nhiều mảnh.
Diệp Đồng lâm nguy không sợ. Hắn vung hai tay, khởi động một hình thái cực vô cùng tự nhiên, chấn ra chiến khí rực rỡ vô cùng, bao phủ toàn bộ thân thể.
Sóng đạo cuồn cuộn bao phủ hình tròn hoàng kim kia nhưng khó có thể làm tổn hại nó. Diệp Đồng không hề bị ảnh hưởng bởi chư pháp, chặn đứng âm ba sắc bén kia.
- Hoàng kim viên của Diệp Phàm năm đó lại tái hiện rồi!
Có người cả kinh kêu lên.
Mọi người đều không quên tình cảnh khi Diệp Phàm diễn biến ra thái cực, vạn pháp bất xâm. Hoàng kim viên khởi động từng chấn nhiếp cả một thời đại.
Nổi giận vọt lên, Thái Dương tinh hỏa tràn ra mãnh liệt. Diệp Đồng triển khai thế phản công linh hoạt sắc bén, đắm chìm trong ánh lửa. Vầng thái dương trên bầu trời giống như sinh ra vì hắn, bị hắn dẫn dắt tỏa ra từng luồng hỏa lực thần bí.
Hắn giống như một Hỏa thần, hỏa diễm ngập trời tràn ra từ cơ thể, đốt cháy hư không, mãnh liệt xông về phía trước.
Mạc Tuyết không thể không tránh né, lấy ra một bảo phiến đen kịt, quạt một cái vào hư không, làm một mảng lớn hỏa diễm tiêu tán trong nháy mắt, khí lạnh tràn ra ào ạt.
- Là Thái Âm Ba Tiêu Phiến.
Có người cả kinh kêu lên.
Loại quạt này khó tìm thấy trên đời, là do Ba Tiêu sinh ra ở nơi cực âm luyện thành, cho vào nhiều loại kim thạch quý hiếm, hao phí rất lớn. Đây là một kiện bí bảo thượng cổ.
Mạc Tuyết lại quạt một nhát nữa. Thái Âm Ba Tiêu Phiến tỏa ra hắc vụ ngập trời, giống như một lưỡi gươm chém lên linh hồn mọi người tại nơi này, khiến thần hồn như sắp vỡ nát, rét lạnh thấu xương.
Mọi người xa xa đều rút lui. cỏ cây trên các ngọn núi đóng thành băng, sau đó hóa thành bột mịn màu đen, không thể chống lại khí lạnh này.
Diệp Đồng thấy thế, đồng tử co rút lại. Đối phương vì muốn đối phó với Thái Dương thánh lực của hắn mà đã chuẩn bị rất kỹ càng. Nhưng hắn cùng không sợ.
Một tay hắn chỉ lên mặt trời, một tay chỉ về hướng địch thủ. Tiếng sấm ù ù không dứt bên tai. Có thể thấy rõ ràng trên bầu trời có từng luồng nhiệt lượng đang hạ xuống.
Đây là một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ.
Diệp Đồng trực tiếp đưa cả lực lượng của mặt trời xuống nơi này, dẫn xuống chìm sâu vào thiên linh cái hắn, sau đó hóa thành căn nguyên của thánh lực nhằm về phía Mạc Tuyết.
Phụt!
Đối chọi gay gắt, va chạm kịch liệt xảy ra. Mạc Tuyết dùng Thái Âm Ba Tiêu Phiến ngăn cản Thái Dương tinh hỏa. Hai người một nóng một lạnh, nhiệt độ chênh lệch biến hóa rất lớn.
Giữa vùng núi này có rất nhiều tảng đá trong một khắc này bị hóa thành dung nham, sau đó một khắc lại bị đóng rắn, sau đó bị hóa băng. Cảnh tượng đúng là rất dọa người.
Hai loại lực lượng tàn nhẫn vô tình cùng đối kháng, tuyệt đối có thể nói là một hồi đại nạn. Hai lực lượng cực đoan này đều có thể đánh tan nát vòm trời.
- Diệt thế, sắp sửa diệt thế rồi!
Rất nhiều tiểu tu sĩ chưa từng thấy cảnh tượng to lớn thế này, sợ tới sắc mặt trắng như tuyết, không kìm nổi mà cả kinh kêu lên.
Cảnh tượng lúc này thật đúng là khiến người ta sợ hãi quá mức. Diệp Đồng lấy vầng mặt trời trên bầu trời làm vũ khí, ánh lửa tràn xuống cuồn cuộn. Cả vòm trời hoàn toàn biến thành một biển lửa.
Tất cả ánh sáng hừng hực cuối cùng hội tụ thành một con sông, tiến vào bên trong thiên linh cái của Diệp Đồng, sau đó đánh về phía Vạn Sơ Thánh tử, uy lực ngập trời.
Thái Âm Ba Tiêu Phiến cùng rất nhanh không chịu nổi nữa, phát ra tiếng răng rắc. Trên mặt chiếc quạt màu đen này xuất hiện những vết rách, cùng bị đốt tới nứt
- Đệ tử của Diệp Phàm quả nhiên khó lường, lại có thể biến nhật nguyệt tinh tú trở thành vũ khí trong tay, thật sự khiến người ta ngạc nhiên thán phục.
Rất nhiều nhân vật cao tuổi đều trố mắt nhìn trân trối. Tuy rằng nhiệt độ trước mặt rất cao, biến mười mấy ngọn núi lớn thành dung nham nhưng sau lưng bọn họ lại toát mồ hôi lạnh.
Xa xa, Diệp Phàm mỉm cười gật đầu. Mười mấy năm qua đi, cái tên nhóc thích khóc này đã thật sự trưởng thành, có thể đối mặt một mình với mọi việc. Loại uy thế này khiến hắn cùng phải kinh hãi, tương lại sẽ có thành tựu không thể tưởng tượng được.
- Lòng có đại khí phách thì đường mới có thể xa.
Thần kỵ sĩ nói.
Mạc Tuyết hét lớn một tiếng, thu hồi Thái Âm Ba Tiêu Phiến, mười ngón tay đồng thời chấn động, bắn ra mười luồng điện mang, cắt nát cả bầu trời.
Mọi người đều kinh dị. Hắn thu hồi lại bí bảo cường đại này, dùng tay không công kích không phải là lấy sở đoản chống lại sở trường sao?
Nhưng Diệp Phàm lại nhíu mày, đôi mắt bắn ra hai luồng sáng chói mắt, lẩm bẩm:
- Thảo nào lại dám đánh một trận với người của huyết mạch của Thái Dương Thánh Hoàng. Kẻ này cùng có thể chất hiếm thấy trên đời... Đúng là không đơn giản.
Chỉ có một số ít người cảm thấy sự dị thường của hắn. Mười luồng điện quang này thực đặc biệt, bên trong ẩn chứa những luồng khí tức khủng bố, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Ầm!
Rốt cục điện mang nổ tung, va chạm với ánh lửa ngập trời, không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn đánh tan một phiến hỏa diễm.
- Đây là Hỗn Độn Lôi Quang.
Có người sợ hãi kêu.
Mà hầu hết những người khác đều mờ to mắt, thần sắc bất ngờ. Người này mới có bao nhiêu tuổi chứ? Lại dám luyện hóa cả hỗn độn. Ngay cả lớp nhân vật già cả cũng không dám làm điều đó.
Thần sắc Diệp Đồng ngưng trọng, kéo hỏa diễm đầy trời áp chết Mạc Tuyết. Thái dương trên bầu trời tỏa ra ngàn vạn luồng sáng như thác nước.
Mà lúc này Mạc Tuyết cực kỳ đáng sợ, giống như hóa thành thần linh, toàn thân là sấm rền chớp giật, mỗi lỗ chân lông đều phun ra hồ quang.
Đây cùng không phải là lôi điện tầm thường mà là Hỗn Độn Lôi Quang, dù trong thiên kiếp cũng rất ít thấy, đánh xuống tạo thành thế công phạt kinh người.
Mọi người đều ngẩn ra. Lai lịch của Mạc Tuyết thế nào mà lại có thể chế ngự hỗn độn như vậy. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn đều có Hỗn Độn Lôi Quang bắn ra bốn phía, lực công kích tuyệt đối là nghịch thiên trong những người cùng thế hệ.
- Đây là... Loại thể chất gì thế này?
- Bao nhiêu năm rồi, Vạn Sơ Thánh Địa đau khổ truy tìm, chẳng lẽ bọn họ thực sự tìm thấy một loại thể chất trong truyền thuyết sao?
Rất nhiều người đều khiếp sợ, đoán ra nếu đúng là sự thật thì Vạn Sơ Thánh Địa quả thật là khổ tận cam lai rồi, tìm được một Mầm Tiên chính thức.
- Đúng, hắn rất có thể là hỗn độn thể.
Có người trầm giọng nói.
Vạn Sơ dùng tên này lập giáo có thể giải thích một bộ phận giáo lý của bọn họ. Thiên địa ở thời đại mới bắt đầu, vạn vật mới sinh, vốn là hỗn độn.
Cổ kinh của bọn họ giảng tới chính là một số bí pháp hỗn độn, cực kỳ phức tạp khó hiểu, trong đó cũng những bí mật nguyên thủy nhất của thiên địa.
Mà luyện thành kinh nghĩa như vậy lại gian nan phi thường, trừ phi là trời sinh thân hòa hỗn độn, ăn khớp với khí tức của vạn vật lúc mới sinh thì mới có thể đạt tới thành tựu cao nhất.
Người như vậy gần như không thể tìm nổi. Nhiều năm như thế, bọn họ cùng chưa tìm được người nào. Thế nên giáo phái này mới chưa bao giờ sinh ra được một cường giả vô địch thiên hạ.
Ngày nay dường như bọn họ đã tìm được rồi.
- Thật sự là khó tin. Trên đời lại có loại thể chất này. Khó trách thật. Vạn Sơ Thánh Địa lại lo lắng mười phần, muốn cho đệ tử quyết đấu với người kế thừa của Thánh thể.
Mọi người không kìm được mà nghị luận.
Keng.
Mi tâm Mạc Tuyết lóe lên ánh sáng, bắn ra một tiểu kiếm dài một tấc, lập tức bổ về phía Diệp Đồng, sắc bén vô cùng. Vạn tia khí hỗn độn giáng xuống, vô cùng khủng bố.
Diệp Đồng hét dài, từ mi tâm bay ra một cái chuông đỏ như lửa, đánh về phía đạo kiếm. Hai thứ va chạm với nhau, bùng nổ ánh sáng hừng hực, thổi quét ra bốn phương tám hướng.
Núi lớn khắp nơi giống như giấy mỏng, hóa thành tro tàn. Mọi người đều chạy trốn từ sớm, tránh ra xa xa, sợ bị lực trùng kích lan tới.
Vút.
Tiếng chuông lớn vang vọng thiên địa. Cái chuông giống như lửa kia tỏa ra hào quang rực rỡ, phóng đại lên rất nhiều lần, treo trên đỉnh đầu của Diệp Đồng, chấn động truyền ra.
Mà Mạc Tuyết đối diện cầm kiếm mà đứng, lúc này đại kiếm dài mấy chục trượng. Hắn giống như một thiên thần thần uy lẫm lẫm vậy.
Kiếm này do Hỗn Độn Thạch chế thành, trời sinh có khả năng hấp dẫn khí hỗn độn, phía trên có khắc các loại phù văn, hóa thành một thanh đạo kiếm kinh thế.
Hắn rống to một tiếng, cầm hỗn độn kiếm bổ xuống, quét ngang bốn phương tám hướng. Lúc này mái tóc hắn rối tung bay múa, đôi mắt khiếp người, có khí nuốt núi sông.
Vút.
Diệp Đồng mạnh mẽ va chạm, chuông lớn trên đầu cùng là tài liệu thần kỳ, do Đại La Ngân Tinh luyện thành nhưng bị ánh lửa nhuộm thành màu đỏ, bốc lên hừng hực lóa mắt.
Đại kiếm dài tới mấy chục trượng bổ lên chiếc chuông, hoa lửa bắn tung mấy ngàn trượng. Đồng thời từng đợt sóng âm chấn động ra, quét ngang bát hoang. Hỏa Linh Hác lập tức trở thành một vùng sa mạc. Những ngọn núi xa xa không ngừng sập xuống.
Ánh mắt Mạc Tuyết bừng lên, mái tóc giao hòa với hỗn độn. Thân thể hắn tỏa ra một vòng hỗn độn, chống đỡ Thái Dương thánh lực khủng bố, cầm thạch kiếm trong tay vung lên, càng đánh càng hăng.
Diệp Đồng cùng đánh ra chân hỏa, từ khi xuất thế tới nay chưa bao giờ gặp trở ngại như vậy. Lập tức một vầng thần dương hiện lên. Hắn đứng bên trong đó, chiếu sáng khắp bốn phương.
- Vạn Sơ Thánh tử là thể chất hỗn độn. Mà Diệp Đồng lại không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí mạnh hơn áp chế địch thủ. Hắn rốt cục có thể chất gì?
- Còn phải hỏi sao. Nhìn hắn thúc dục Thái Dương tinh hỏa như tay chân, huyết nhục toàn thân đều phát sáng, hơn phân nữa là có lực lượng huyết mạch thần kỳ của Thái Dương rồi.
Lúc này thân thể Diệp Đồng ở trong một vầng thái dương màu vàng, giống như một vị thần linh trẻ tuổi, tinh khí tỏa ra khắp bát hoang. Mỗi một đòn của hắn đều có khí thế mênh mông. Chuông lớn vang lên, có lực lượng giống như khai thiên lập địa vậy.
Mà Mạc Tuyết cùng vô cùng mạnh mẽ, toàn thân ẩn vào trong vầng sáng hỗn độn, giống như một chiến thần, cầm đại kiếm dài mấy chục trượng trong tay tung hoành chém giết, khiến thiên địa tan nát.
Chuông và kiếm va chạm, âm thanh vang lên điếc tai. Hỗn độn tràn ra, ánh lửa ngập trời. Địa phương này bị đánh tới sôi trào.
- Các đời nhân tài nối nhau xuất hiện, sóng sau tiếp sóng trước mấy trăm năm.
Gia chủ Khương gia khiến rất nhiều người không thể biết được nông sâu than khẽ. Hắn mặc y phục trắng như tuyết, ánh mắt sâu sắc nhưng lại nói ra những lời như vậy.
Rất nhiều người không thể kìm hãm mà gật đầu. Diệp Đồng và Mạc Tuyết trước mặt này tuyệt đối là kỳ tài vạn năm khó gặp. Hai người bọn họ nổi lên giống như Diệp Phàm và Diêu Quang Thánh tử, Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử năm xưa.
- Thật không hổ danh là đệ tử của Thánh thể, cùng mạnh mẽ trùm thiên hạ. Vạn Sơ dùng hết tâm sức bồi dưỡng ra một Thánh tử cùng không làm gì nổi hắn.
- Ta thấy hắn như Diệp Phàm thứ hai quật khởi vậy!
Có nhân vật cao tuổi than thở.
Vút.
Hỗn Độn Thạch Kiếm va chạm với Thái Dương Thần chung, mỗi một đòn đều ẩn chứa lực lượng pháp tắc, dung hợp văn lạc, in dấu trên vòm trời.
Sau mấy trăm hiệp, Diệp Đồng hét lớn một tiếng, hỏa diễm tràn ra ngập trời, một tay cầm đại chung, phóng đại rất nhanh, giống như một tòa núi lớn trùm xuống vậy.
Thái Dương Thần huyết toàn thân hắn sôi trào, phát ra tiếng vang lòng trời lở đất, mái tóc cùng tung bay.
Mạc Tuyết biến sắc, giơ kiếm chém xuống. Địa kiếm dài tới mấy chục trượng muốn chống lại chuông lớn đang hạ xuống kia. Chân mày hắn cùng dựng thẳng lên, rống vang nát núi sông.
Ông.
Chuông lớn nổ vang, sóng âm tràn ra từng luồng gợn sóng thần bí, hóa thành sóng đạo khủng bố, tràn ra bốn phương tám hướng, khiến những dãy núi bị đánh nát.
Mà bản thể của nó lại càng đáng sợ. Sóng âm như biển, ánh lửa dày đặc hóa thành phù văn bao phủ hoàn toàn đại chung.
Mạc Tuyết quát khẽ, toàn thân bừng sáng, tạo thành một vùng hỗn độn, thạch kiếm trong tay dùng sức chém tới, muốn đánh nát đại chung này.
Nhưng thật sự quá khó khăn. Diệp Đồng thần uy lẫm lẫm, mái tóc dựng ngược, thánh quang của thái dương chiếu khắp thiên địa, sừng sững đứns trong ánh nắng gay gắt, không ngừng chấn động chuông lớn, đạo hạnh sâu như biển, nhân thần hợp nhất, không thể lay chuyển.
Mạc Tuyết tấn công từ phía dưới, muốn chạy ra khỏi chiếc chuông nhưng nó lại không ngừng phong đại, mãi vẫn không thoát nổi. Tiếng chuông nổ vang, dường như vang vọng tới muôn đời vậy.
- Thật là đáng sợ. Ta giống như thấy Diệp Phàm tái hiện thế gian. Đệ tử này của hắn đã có phóng thái vô địch năm xưa, đều không ai có thể chống đỡ nổi.
Mọi người đều biến sắc. Ngay cả rất nhiều Giáo chủ cùng toát mồ hôi lạnh, tự nhận là không chống nổi đòn tấn công này.
Diệp Đồng chấn đại chung, mặc dù dáng người tuấn tú cao lớn như lúc này khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Mái tóc hắn tung bay trông có vẻ cuồng dã, bắt đầu thể hiện khí khái đứng trên thiên hạ.
Răng rắc.
Trong đại chung như lửa đỏ, hỗn độn kiếm nứt ra từng khúc một, hóa thành bột mịn dưới tiếng chuông. Ánh sáng hỗn độn đầy trời đều bị đánh xơ xác. Tóc tai Mạc Tuyết bù xù, phun một ngụm máu lớn. Bị chiếc chuông cao như núi bao phủ, hắn đã kiệt lực rồi, bị chấn động cho mũi miệng tràn máu, tầng sáng hỗn độn bên ngoài cơ thể tan vỡ.
Ầm!
Cuối cùng hắn nảy sinh ý ác độc, cả vùng biển hỗn độn trong cơ thể nổ tung, chấn bay đại chung. Hắn bay ra ngoài, thoát khỏi bản thể của chiếc chuông.
Ánh mắt Mạc Tuyết khiếp người, nhìn thật sâu vào Diệp Đồng, sau đó phóng về phía người của Vạn Sơ Thánh Địa rất nhanh, vừa mới tới nơi liền ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống, lỗ chân lông toàn thân đều chảy máu.
- Vạn Sơ Thánh tử đại bại.
- Diệp Đồng thắng rồi. Thật sự là thực lực kinh người, không hổ là đệ tử của Thánh thể. Loại khí khái vô địch này đúng là truyền thừa của một mạch này mà.
Mọi người đều không kìm nổi mà thở dài.
Đột nhiên vào lúc này có mấy bàn tay khổng lồ che lấp bầu trời và đại địa đánh về phía Diệp Đồng trong sân, muốn chấn hắn thành bùn máu, bóp chết thiên tài tuyệt thế từ trong trứng nước.
Xa xa, mày kiếm của Diệp Phàm dựng lên, ánh mắt bừng sáng, giống như thiên kiếm rút khỏi vỏ, đánh ra hai luồng điện trong hư không, lẩm bẩm nói:
- Dám động tới đệ tử của ta, tất cả đều không muốn sống nữa chăng?