Già Thiên
Chương 1016: Bàng Bác ở địa cầu
Bàng Bác không khỏi rời Địa Cầu!
Khi biết tin tức này, Diệp Phàm cứng đơ như tượng đất, cả người hóa đá nhìn lên trời.
Những năm qua, là ai đồng cam cộng khổ với hắn? Là ai sóng vai chiến đấu với hắn? Là ai cùng hắn tung hoành thiên hạ? Là ai cùng sống cùng chết với hắn?
Thân thể Diệp Phàm lạnh như băng, chiếu theo như vậy thì có thể là giả mạo, nhưng nếu như thế, trên thế giới này còn có người nào?
Trong lòng hắn trống rỗng, nếu Bàng Bác không rời khỏi Địa Cầu, chưa từng cùng hắn vượt qua tinh không, đó là chuyện đáng sợ dọa người cỡ nào.
Nếu quả thật như thế, vậy thì người cùng hắn cưỡi chín rồng kéo quan tài mà đi là ai, tử Thái Sơn đã tồn tại, đi ra từ thế giới này?
- Hơn một người….
Diệp Phàm thì thào.
Đến nay hắn còn nhớ rõ một màn đó, khi kiểm kê nhân số, trong quan tài thanh đồng thêm một người, lúc đó mọi người hoảng loạn, nhưng hắn lập tức nhận ra Bàng Bác.
Nguyên nhân không gì khác, khi đó hắn cảm giác Bàng Bác không giả dối.
- Đã nhiều năm qua…rốt cuộc hắn là ai, sắm vai như vậy có lợi gì?
Tận trong xương Diệp Phàm cảm thấy lạnh băng, tất cả làm hắn khó mà chấp nhận được, một bằng hữu cùng sống chết có thể là giả dối, xuất hiện vấn đề.
- Ta không hiểu, hắn không có ác ý với ta, hơn nữa biết rõ về ta, không phải người thật thì làm sao hiểu được?
Diệp Phàm lập tức thoát khỏi bi thương, cả người cứng ngắc, xiết chặt tay. Tuy rằng trở về Địa Cầu, nhưng không cách nào thả lỏng, cần phải phá vỡ màn sương mù này.
Hắn giãy ra khỏi bóng cha mẹ qua đời, ánh mắt nhìn về xa xăm, dường như đặt mình ở Bắc Đẩu, bước vào cảnh giới chiến đấu.
Diệp Phàm một đường xuống nam, vạch rõ sự thật, nhìn xem là gì. Từ đáy lòng, hắn không muốn trên Địa Cầu còn có một Bàng Bác, bằng không thế gian này có ai tin được.
Địa chỉ nhà Bàng Bác đã sớm đổi, nếu không hắn đã sớm đi làm khách, hai mươi mấy năm thay đổi rất nhiều, bọn họ đã rời khỏi thành phố trước kia, phải nhờ Hứa Quỳnh hỗ trợ dò tìm.
Diệp Phàm đi vào thành phố N, dựa theo tin tức mới có tìm đến mục đích. Hắn đứng trước một tòa nhà cao tầng, yên lặng cảm ứng. Thần thức mạnh mẽ lan tràn, tiến vào trong phòng, thần sắc liền chấn động, nhìn thấy cha mẹ của Bàng Bác.
Cha của hắn vóc người cao to, dù đã sắp tám mươi tuổi, hiện rõ vẻ già nua, nhưng vẫn nhìn ra được lúc hắn còn trẻ tuổi dũng mãnh cỡ nào. Bàng Bác được di truyền, đều cùng một thể hình, cao hơn người thường đến hai cái đầu.
Mẹ của hắn tóc trắng xóa, thân thể không được tốt lắm, xem ra khí huyết kém, vẻ mặt phiền muộn.
Nhưng không thấy được Bàng Bác, căn phòng không nhỏ chỉ có hai người già, nhưng hắn lại nhìn ra phải còn một đôi vợ chồnh ở đây mới đúng, ngoài ra còn có một người trẻ tuổi.
“ Đó là anh và chị vợ của Bàng Bác, lớn hơn hắn hai ba tuổi, người còn lại hắn là cháu hắn, lúc này không có ở nhà, không có phòng của hắn?”
Diệp Phàm lộ vẻ khó hiềủ.
Hắn âm thầm nói một tiếng đắc tội, sau đó hóa thành ánh sáng tiến vào phòng khách, che giấu thân hình cẩn thận tìm kiếm, nhưng không thấy dấu vết sinh hoạt của Bàng Bác.
Bỗng nhiên hắn chấn động, thấy được khung ảnh, nhưng chuyên dùng cho người đã mất, lồng ánh trăng đen của Bàng Bác.
Diệp Phàm như bị sét đánh, có lẽ Bàng Bác không rời Địa Cầu, nhưng đã chết. Đây là người bạn tốt nhất của hắn, mặc kệ ở nơi nào, hắn cũng không hy vọng xảy ra chuyện.
Hắn lập tức sững sờ tại chỗ, không thể chấp nhận sự thật này, cả người đang run lên, cha mẹ qua đời, ngay cả bạn tốt nhất cũng mất đi?
- Ngày giỗ của tiểu Bác sắp đến, thật nhanh quá, chớp mắt mười năm rồi.
Phụ thân Bàng Bác cảm thán.
Diệp Phàm phát mộng, Bàng Bác đã chết mười năm, rốt cuộc chết thế nào? Hắn không thể tin, năm đó hai người bọn họ có thể chất tổt nhất, làm sao mất sớm được chứ.
- Hai mươi mấy năm trước, tiểu Bác không đi Thái Sơn, tránh được một kiếp, nhưng không ngờ ông trời quyết định chú ý, trốn cũng không xón. Ôi!
Bà lão lau nước mắt, lau gọng kính, ngày giỗ mười năm sắp đến.
- Thăng nhỏ này…
Cha của Bàng Bác khẽ nói, sau đó im lặng, ngồi đó lặng lẽ hút thuốc.
“ Đắc tội.”
Diệp Phàm thầm nói, vươn thần thức tiến vào thức hải hai cụ, muốn điều tra rõ mọi chuyện.
Mấy phút sau hắn rời đi, đứng trên sân thượng tòa nhà, thất thần khó tin được.
Bàng Bác chết rất kỳ quái, là bị sét đánh chết, hơn nữa còn là ở vùng dã ngoại hoang vu, khó trách mẹ hắn than thở tránh được một kiếp ở Thái Sơn, ông trời cũng không chịu buông tha.
Diệp Phàm phát mộng, tất cả nằm ngoài dự đoán của hắn, lẩm bẩm:
- Ông trời ngươi đang làm gì, dù là người thật của Bàng Bác ở Địa Cầu, không theo chín con rồng kéo quan tài đi, nhưng ông cũng không thể tàn nhẫn như thế chứ.
Hắn không rời đi nơi này, vô thức đi nghĩa trang công cộng thành phố N, nhìn bia mộ thành rừng, hắn cảm hai chân thật nặng.
Hôm nay, hắn thật là sộ tiến vào chỗ này, trên đời không có gì đau đớn sinh ly từ biệt, mới bao nhiêu ngày, hắn lại gặp phải một lần.
Ở một chỗ cây thông xanh mát, Diệp Phàm tìm được mộ bia của Bàng Bác, hắn yên lặng đứng thật lâu, tiếp đó thả bó hoa trắng.
- Ta thật sự không tin cậu đã đi…
Diệp Phàm ngồi xuống, lấy ra lọ rượu đổ hết xuống đất, tiếp đó châm thuốc, rít một hơi, rồi đặt trước bia mộ.
- Như vậy, tất cả đều là giấc mộng, ta thường xuyên nghĩ tất cả những chuyện ở Bắc Đẩu Tinh Vực không phải là thật, hôm nay tỉnh dậy, lại tàn khốc như thế.
Diệp phàm ngồi trước ngôi mộ, châm một điếu thuốc, rời Địa Cầu lâu như vậy, đã cách hai mươi năm, hắn lại cảm nhận hư không giữa sương khói lượn lờ.
Hắn thật im lặng, ngồi thật lâu ở nơi này, hút hết cả một gói, mới lẩm bẩm:
- Nói thật, ta không tin cậu đã chết.
Tiếp đó, lại một trận yên tĩnh, hắn đang suy nghĩ, nghiêm túc cân nhắc, như là lạp tức rõ ràng, vụt đứng lên ném mạnh tàn thuốc xuống đất.
- Nói cho đúng, ta không tin ngươi là Bàng Bác chân chính, bạn thân của ta còn sống, không chết.
Ánh mắt Diệp Phàm sắc bén, tinh khí thần cả người sôi trào như sắp chuẩn bị đại chiến, sắc bén hiện rõ, cách biệt một trời một vực với vẻ suy sụp mấy ngày qua.
- Đây là một trân chiến, ta sẽ bắt được các ngươi.
Không nói Bàng Bác ở Bắc Đẩu Tinh Vực thật tình, cởi mở với hắn, chỉ nhìn những gì trong thức hải cha mẹ hắn, cũng có thể nhìn ra những điểm đáng ngờ.
Nhất là cái chết của hắn rất quái dị, sét đánh chết, nhưng khi chết vẻ mặt dữ tợn hoàn toàn biến dạng, mười năm trước dọa rất nhiều người.
Hai là tính tình không giống, dựa theo những gì thấy được trong thức hải cha mẹ hắn, hành vi cử chỉ Bàng Bác này có chút quỷ dị, ngay cả hai cụ lão cũng khó hiểu.
Ba là hắn thường đi công tác, quanh năm ra vào di tích núi non, có tiền xài không hết.
Bốn là vì sao hắn lại cố chấp như thế, hỏi hai cụ có những người thân nào, hơn nữa đi chào hỏi từng người, ngay cả nhiều năm không liên lạc cũng tới tận cửa.
Tóm lại, hành động của hắn khiến nhai cụ đều nghi ngờ, nhưng không rõ ràng. Chỉ nhớ có lần dường như hắn uống rượu, nói trong cơ thể gia tộc bọn họ có Yêu Thần huyết.
Đương nhiên, lần đó bị lão cha đánh một cái tát tỉnh lại, mắng hắn nói bậy nói bạ.
- Địa Cầu, phức tạp hơn xa ta tưởng tượng….
Diệp Phàm lại nhớ tới trong nhà Bàng Bác, nghiêm túc cảm ứng, quả nhiên trong cơ thể cụ lão đầy huyết khí, hơn xa người thường.
- Khó trách Bàng Bác cao to hơn người ta hai cái đầu, cánh tay to hơn cả đùi người thường, chẳng lẽ trong cơ thể thực sự có Yêu huyết thượng cổ, khó trách hậu nhân Thanh Đế đều muốn đoạt xá.
Diệp Phàm lẩm bẩm, cha cùng anh của Bàng Bác đều có khí huyết mạnh, nhưng còn không đủ làm hắn kinh dị, có lẽ huyết mạch mỏng manh, chỉ người cá biệt mới giống như thời thượng cổ.
- Bàng Bác có thể tu luyện Thanh Đế cổ kinh, chẳng lẽ là Yêu huyết trong người hắn sống lại?
Diệp Phàm ở lại thành phố N vài ngày, tìm hiểu kỹ tình hình, giúp cha mẹ Bàng Bác cải thiện thể chất, nhiều lần dùng linh dược tẩy rửa thân thể xương cốt, nhưng không lộ mặt.
Lần này xuôi nam, hắn không tìm đủ chứng cớ, không thể xác định trăm phần trăm người chết là Bàng Bác giả, bởi vậy sau khi rời đi bắt đầu dùng tất cả lực lượng kiểm chứng.
- Năm đó rốt cuộc hắn có đi Thái Sơn hay không?
Muốn chứng thực có đi Thái Sơn hay không, rõ ràng là không thể, đã nhiều năm rồi, còn có ai nhớ được.
Hắn điều tra đường vòng, tìm công ty Bàng Bác làm việc năm xưa, muốn tìm những đồng sự năm đó hỏi ra manh mối, đáng tiếc người liên quan đều rời đi.
Không thể không nói, nếu là người thường thì không thể tìm được, không thác gì tìm kim biển rộng. Nhưng Diệp Phàm không phải người thường, dù mất rất nhiều sức, nhưng cuối cùng cũng tìm được.
Hắn âm thầm xem trí nhớ phủ bụi của bọn họ, rốt cuộc điều tra được năm đó Bàng Bác đi Thái Sơn, còn do đồng nghiệp hỗ trợ đặt vé máy bay.
Lúc trước trong nhà Bàng Bác có việc, Bàng Bác thật giả đều từng nói vậy. Nhưng mà ngày xảy ra chuyện ở Thái Sơn thì Bàng Bác đã chết trở về nhà, nói không đi được.
Còn đồng nghiệp đặt vé máy bay cho Bàng Bác lại có một trí nhớ khác, lúc đó Bàng Bác xuống phi cơ đi xe đường dài đến chân núi Thái Sơn còn gọi riêng cho hắn nói một tiếng cám ơn.
Diệp Phàm cười, tuy rằng phí nhiều sức, quá trình phức tạp rắc rối, nhưng rốt cuộc điều tra được Bàng Bác đã chết quá nửa là giả, điều này có ý nghĩa đặc biệt, là tin tức rất tốt.
- Có Yêu tộc thượng cổ còn tồn tại trên đời,ta muốn xem các ngươi muốn làm gì.
Diệp Phàm trở thành thành phố B không lâu liền nhận được điện thoại của Dương Hiểu, nói là bên phía mình có chuyện, còn liên quan đến tượng Phật đá.
Theo hắn nói, những ký hiệu chữ cổ kia khiến vị dịch giả Phạn văn cổ rất chấn động, còn đặc biệt mời thầy mình, kết quả còn kinh động đến mấy vị thượng sư thần bí.
- Bọn họ đi đến thành phố B, nói muốn gặp ngươi, bên ta thật khó từ chối.
Dương Hiểu rất khó xử.
- Không phải mấy chữ Phạn văn cổ thôi sao, có cần dẫn bọn họ từ Ấn Độ đến đây?
Diệp Phàm nói.
- Có mấy lão tăng đến đây, mấy người đi cùng tôn bọn họ thành Phật sống, thiếu chút quỳ xuống cúng bái, hình như nói hiển hóa thần tích. Đã là năm nào rồi, dù có tín ngưỡng thì cũng không cần như vậy chứ.
Dương Hiểu là người có học vấn, tự nhiên không tin chuyện này.
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, bên kia tôn thờ Ân Độ giáo, Phật giáo đã sớm xuống dốc ở chính nơi bắt nguồn, còn có thượng sư không ngại vạn dặm đến đây, chẳng lẽ trên đời còn có người tu hành?
Như vậy cũng tốt, hắn đang muốn điều tra chuyện Bàng Bác giả,nếu quả thật là cao nhân lánh đời, vừa lúc có thể tìm hiều nguồn gốc, hiểu được những chuyện trên Địa Cầu này.
Khi biết tin tức này, Diệp Phàm cứng đơ như tượng đất, cả người hóa đá nhìn lên trời.
Những năm qua, là ai đồng cam cộng khổ với hắn? Là ai sóng vai chiến đấu với hắn? Là ai cùng hắn tung hoành thiên hạ? Là ai cùng sống cùng chết với hắn?
Thân thể Diệp Phàm lạnh như băng, chiếu theo như vậy thì có thể là giả mạo, nhưng nếu như thế, trên thế giới này còn có người nào?
Trong lòng hắn trống rỗng, nếu Bàng Bác không rời khỏi Địa Cầu, chưa từng cùng hắn vượt qua tinh không, đó là chuyện đáng sợ dọa người cỡ nào.
Nếu quả thật như thế, vậy thì người cùng hắn cưỡi chín rồng kéo quan tài mà đi là ai, tử Thái Sơn đã tồn tại, đi ra từ thế giới này?
- Hơn một người….
Diệp Phàm thì thào.
Đến nay hắn còn nhớ rõ một màn đó, khi kiểm kê nhân số, trong quan tài thanh đồng thêm một người, lúc đó mọi người hoảng loạn, nhưng hắn lập tức nhận ra Bàng Bác.
Nguyên nhân không gì khác, khi đó hắn cảm giác Bàng Bác không giả dối.
- Đã nhiều năm qua…rốt cuộc hắn là ai, sắm vai như vậy có lợi gì?
Tận trong xương Diệp Phàm cảm thấy lạnh băng, tất cả làm hắn khó mà chấp nhận được, một bằng hữu cùng sống chết có thể là giả dối, xuất hiện vấn đề.
- Ta không hiểu, hắn không có ác ý với ta, hơn nữa biết rõ về ta, không phải người thật thì làm sao hiểu được?
Diệp Phàm lập tức thoát khỏi bi thương, cả người cứng ngắc, xiết chặt tay. Tuy rằng trở về Địa Cầu, nhưng không cách nào thả lỏng, cần phải phá vỡ màn sương mù này.
Hắn giãy ra khỏi bóng cha mẹ qua đời, ánh mắt nhìn về xa xăm, dường như đặt mình ở Bắc Đẩu, bước vào cảnh giới chiến đấu.
Diệp Phàm một đường xuống nam, vạch rõ sự thật, nhìn xem là gì. Từ đáy lòng, hắn không muốn trên Địa Cầu còn có một Bàng Bác, bằng không thế gian này có ai tin được.
Địa chỉ nhà Bàng Bác đã sớm đổi, nếu không hắn đã sớm đi làm khách, hai mươi mấy năm thay đổi rất nhiều, bọn họ đã rời khỏi thành phố trước kia, phải nhờ Hứa Quỳnh hỗ trợ dò tìm.
Diệp Phàm đi vào thành phố N, dựa theo tin tức mới có tìm đến mục đích. Hắn đứng trước một tòa nhà cao tầng, yên lặng cảm ứng. Thần thức mạnh mẽ lan tràn, tiến vào trong phòng, thần sắc liền chấn động, nhìn thấy cha mẹ của Bàng Bác.
Cha của hắn vóc người cao to, dù đã sắp tám mươi tuổi, hiện rõ vẻ già nua, nhưng vẫn nhìn ra được lúc hắn còn trẻ tuổi dũng mãnh cỡ nào. Bàng Bác được di truyền, đều cùng một thể hình, cao hơn người thường đến hai cái đầu.
Mẹ của hắn tóc trắng xóa, thân thể không được tốt lắm, xem ra khí huyết kém, vẻ mặt phiền muộn.
Nhưng không thấy được Bàng Bác, căn phòng không nhỏ chỉ có hai người già, nhưng hắn lại nhìn ra phải còn một đôi vợ chồnh ở đây mới đúng, ngoài ra còn có một người trẻ tuổi.
“ Đó là anh và chị vợ của Bàng Bác, lớn hơn hắn hai ba tuổi, người còn lại hắn là cháu hắn, lúc này không có ở nhà, không có phòng của hắn?”
Diệp Phàm lộ vẻ khó hiềủ.
Hắn âm thầm nói một tiếng đắc tội, sau đó hóa thành ánh sáng tiến vào phòng khách, che giấu thân hình cẩn thận tìm kiếm, nhưng không thấy dấu vết sinh hoạt của Bàng Bác.
Bỗng nhiên hắn chấn động, thấy được khung ảnh, nhưng chuyên dùng cho người đã mất, lồng ánh trăng đen của Bàng Bác.
Diệp Phàm như bị sét đánh, có lẽ Bàng Bác không rời Địa Cầu, nhưng đã chết. Đây là người bạn tốt nhất của hắn, mặc kệ ở nơi nào, hắn cũng không hy vọng xảy ra chuyện.
Hắn lập tức sững sờ tại chỗ, không thể chấp nhận sự thật này, cả người đang run lên, cha mẹ qua đời, ngay cả bạn tốt nhất cũng mất đi?
- Ngày giỗ của tiểu Bác sắp đến, thật nhanh quá, chớp mắt mười năm rồi.
Phụ thân Bàng Bác cảm thán.
Diệp Phàm phát mộng, Bàng Bác đã chết mười năm, rốt cuộc chết thế nào? Hắn không thể tin, năm đó hai người bọn họ có thể chất tổt nhất, làm sao mất sớm được chứ.
- Hai mươi mấy năm trước, tiểu Bác không đi Thái Sơn, tránh được một kiếp, nhưng không ngờ ông trời quyết định chú ý, trốn cũng không xón. Ôi!
Bà lão lau nước mắt, lau gọng kính, ngày giỗ mười năm sắp đến.
- Thăng nhỏ này…
Cha của Bàng Bác khẽ nói, sau đó im lặng, ngồi đó lặng lẽ hút thuốc.
“ Đắc tội.”
Diệp Phàm thầm nói, vươn thần thức tiến vào thức hải hai cụ, muốn điều tra rõ mọi chuyện.
Mấy phút sau hắn rời đi, đứng trên sân thượng tòa nhà, thất thần khó tin được.
Bàng Bác chết rất kỳ quái, là bị sét đánh chết, hơn nữa còn là ở vùng dã ngoại hoang vu, khó trách mẹ hắn than thở tránh được một kiếp ở Thái Sơn, ông trời cũng không chịu buông tha.
Diệp Phàm phát mộng, tất cả nằm ngoài dự đoán của hắn, lẩm bẩm:
- Ông trời ngươi đang làm gì, dù là người thật của Bàng Bác ở Địa Cầu, không theo chín con rồng kéo quan tài đi, nhưng ông cũng không thể tàn nhẫn như thế chứ.
Hắn không rời đi nơi này, vô thức đi nghĩa trang công cộng thành phố N, nhìn bia mộ thành rừng, hắn cảm hai chân thật nặng.
Hôm nay, hắn thật là sộ tiến vào chỗ này, trên đời không có gì đau đớn sinh ly từ biệt, mới bao nhiêu ngày, hắn lại gặp phải một lần.
Ở một chỗ cây thông xanh mát, Diệp Phàm tìm được mộ bia của Bàng Bác, hắn yên lặng đứng thật lâu, tiếp đó thả bó hoa trắng.
- Ta thật sự không tin cậu đã đi…
Diệp Phàm ngồi xuống, lấy ra lọ rượu đổ hết xuống đất, tiếp đó châm thuốc, rít một hơi, rồi đặt trước bia mộ.
- Như vậy, tất cả đều là giấc mộng, ta thường xuyên nghĩ tất cả những chuyện ở Bắc Đẩu Tinh Vực không phải là thật, hôm nay tỉnh dậy, lại tàn khốc như thế.
Diệp phàm ngồi trước ngôi mộ, châm một điếu thuốc, rời Địa Cầu lâu như vậy, đã cách hai mươi năm, hắn lại cảm nhận hư không giữa sương khói lượn lờ.
Hắn thật im lặng, ngồi thật lâu ở nơi này, hút hết cả một gói, mới lẩm bẩm:
- Nói thật, ta không tin cậu đã chết.
Tiếp đó, lại một trận yên tĩnh, hắn đang suy nghĩ, nghiêm túc cân nhắc, như là lạp tức rõ ràng, vụt đứng lên ném mạnh tàn thuốc xuống đất.
- Nói cho đúng, ta không tin ngươi là Bàng Bác chân chính, bạn thân của ta còn sống, không chết.
Ánh mắt Diệp Phàm sắc bén, tinh khí thần cả người sôi trào như sắp chuẩn bị đại chiến, sắc bén hiện rõ, cách biệt một trời một vực với vẻ suy sụp mấy ngày qua.
- Đây là một trân chiến, ta sẽ bắt được các ngươi.
Không nói Bàng Bác ở Bắc Đẩu Tinh Vực thật tình, cởi mở với hắn, chỉ nhìn những gì trong thức hải cha mẹ hắn, cũng có thể nhìn ra những điểm đáng ngờ.
Nhất là cái chết của hắn rất quái dị, sét đánh chết, nhưng khi chết vẻ mặt dữ tợn hoàn toàn biến dạng, mười năm trước dọa rất nhiều người.
Hai là tính tình không giống, dựa theo những gì thấy được trong thức hải cha mẹ hắn, hành vi cử chỉ Bàng Bác này có chút quỷ dị, ngay cả hai cụ lão cũng khó hiểu.
Ba là hắn thường đi công tác, quanh năm ra vào di tích núi non, có tiền xài không hết.
Bốn là vì sao hắn lại cố chấp như thế, hỏi hai cụ có những người thân nào, hơn nữa đi chào hỏi từng người, ngay cả nhiều năm không liên lạc cũng tới tận cửa.
Tóm lại, hành động của hắn khiến nhai cụ đều nghi ngờ, nhưng không rõ ràng. Chỉ nhớ có lần dường như hắn uống rượu, nói trong cơ thể gia tộc bọn họ có Yêu Thần huyết.
Đương nhiên, lần đó bị lão cha đánh một cái tát tỉnh lại, mắng hắn nói bậy nói bạ.
- Địa Cầu, phức tạp hơn xa ta tưởng tượng….
Diệp Phàm lại nhớ tới trong nhà Bàng Bác, nghiêm túc cảm ứng, quả nhiên trong cơ thể cụ lão đầy huyết khí, hơn xa người thường.
- Khó trách Bàng Bác cao to hơn người ta hai cái đầu, cánh tay to hơn cả đùi người thường, chẳng lẽ trong cơ thể thực sự có Yêu huyết thượng cổ, khó trách hậu nhân Thanh Đế đều muốn đoạt xá.
Diệp Phàm lẩm bẩm, cha cùng anh của Bàng Bác đều có khí huyết mạnh, nhưng còn không đủ làm hắn kinh dị, có lẽ huyết mạch mỏng manh, chỉ người cá biệt mới giống như thời thượng cổ.
- Bàng Bác có thể tu luyện Thanh Đế cổ kinh, chẳng lẽ là Yêu huyết trong người hắn sống lại?
Diệp Phàm ở lại thành phố N vài ngày, tìm hiểu kỹ tình hình, giúp cha mẹ Bàng Bác cải thiện thể chất, nhiều lần dùng linh dược tẩy rửa thân thể xương cốt, nhưng không lộ mặt.
Lần này xuôi nam, hắn không tìm đủ chứng cớ, không thể xác định trăm phần trăm người chết là Bàng Bác giả, bởi vậy sau khi rời đi bắt đầu dùng tất cả lực lượng kiểm chứng.
- Năm đó rốt cuộc hắn có đi Thái Sơn hay không?
Muốn chứng thực có đi Thái Sơn hay không, rõ ràng là không thể, đã nhiều năm rồi, còn có ai nhớ được.
Hắn điều tra đường vòng, tìm công ty Bàng Bác làm việc năm xưa, muốn tìm những đồng sự năm đó hỏi ra manh mối, đáng tiếc người liên quan đều rời đi.
Không thể không nói, nếu là người thường thì không thể tìm được, không thác gì tìm kim biển rộng. Nhưng Diệp Phàm không phải người thường, dù mất rất nhiều sức, nhưng cuối cùng cũng tìm được.
Hắn âm thầm xem trí nhớ phủ bụi của bọn họ, rốt cuộc điều tra được năm đó Bàng Bác đi Thái Sơn, còn do đồng nghiệp hỗ trợ đặt vé máy bay.
Lúc trước trong nhà Bàng Bác có việc, Bàng Bác thật giả đều từng nói vậy. Nhưng mà ngày xảy ra chuyện ở Thái Sơn thì Bàng Bác đã chết trở về nhà, nói không đi được.
Còn đồng nghiệp đặt vé máy bay cho Bàng Bác lại có một trí nhớ khác, lúc đó Bàng Bác xuống phi cơ đi xe đường dài đến chân núi Thái Sơn còn gọi riêng cho hắn nói một tiếng cám ơn.
Diệp Phàm cười, tuy rằng phí nhiều sức, quá trình phức tạp rắc rối, nhưng rốt cuộc điều tra được Bàng Bác đã chết quá nửa là giả, điều này có ý nghĩa đặc biệt, là tin tức rất tốt.
- Có Yêu tộc thượng cổ còn tồn tại trên đời,ta muốn xem các ngươi muốn làm gì.
Diệp Phàm trở thành thành phố B không lâu liền nhận được điện thoại của Dương Hiểu, nói là bên phía mình có chuyện, còn liên quan đến tượng Phật đá.
Theo hắn nói, những ký hiệu chữ cổ kia khiến vị dịch giả Phạn văn cổ rất chấn động, còn đặc biệt mời thầy mình, kết quả còn kinh động đến mấy vị thượng sư thần bí.
- Bọn họ đi đến thành phố B, nói muốn gặp ngươi, bên ta thật khó từ chối.
Dương Hiểu rất khó xử.
- Không phải mấy chữ Phạn văn cổ thôi sao, có cần dẫn bọn họ từ Ấn Độ đến đây?
Diệp Phàm nói.
- Có mấy lão tăng đến đây, mấy người đi cùng tôn bọn họ thành Phật sống, thiếu chút quỳ xuống cúng bái, hình như nói hiển hóa thần tích. Đã là năm nào rồi, dù có tín ngưỡng thì cũng không cần như vậy chứ.
Dương Hiểu là người có học vấn, tự nhiên không tin chuyện này.
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, bên kia tôn thờ Ân Độ giáo, Phật giáo đã sớm xuống dốc ở chính nơi bắt nguồn, còn có thượng sư không ngại vạn dặm đến đây, chẳng lẽ trên đời còn có người tu hành?
Như vậy cũng tốt, hắn đang muốn điều tra chuyện Bàng Bác giả,nếu quả thật là cao nhân lánh đời, vừa lúc có thể tìm hiều nguồn gốc, hiểu được những chuyện trên Địa Cầu này.