Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng
Chương 8
Thời An cúi xuống, nói nhẹ bên tai anh: “Ông xã yên tâm, em nghĩ thông rồi, trước đây là em hành xử không đúng, từ nay em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
【Gạch bỏ, điều em muốn nói là, ông xã yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt trong những ngày cuối đời.】
Tạ Yến Lễ cười lạnh. Hừ! Có nghĩa là cô ta muốn dồn anh vào chỗ c.h.ế.t chứ gì!
Người phụ nữ ác độc này còn có gì mà cô ta không dám nghĩ nữa.
Sau khi nói xong, Thời An lật người sang bên cạnh, tìm tới vị trí của mình, tạo khoảng cách với Tạ Yến Lễ. Giữa họ có thể nằm vừa một người lớn.
Thời An rời đi nhanh chóng, cảm giác như cô vừa hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày vậy, cực kỳ thuận thục.
Hoàn thành xong, cô chạy nhanh hơn bất kỳ ai, khuôn mặt ai đó ở mép giường thì nhanh chóng đen lại.
Tạ Yến Lễ tuy đẹp, nhưng mỹ nam chỉ nên ngắm chứ không nên chơi đùa, Thời An hiểu điều đó.
Không lâu sau, bên phía Thời An đã vang lên tiếng cười “khanh khách”, Tạ Yến Lễ cảm giác như mình đã sử dụng hết sự kiên nhẫn trong đời.
【Chàng trai trong douyin này đẹp trai quá, chỉ mới nhìn lướt qua màn hình mà tim đã rung rinh rồi~ Khóc mất thôi! Yêu rồi yêu rồi!】
【Anh chàng soái ca hoang dã này biến hình cũng thật đẹp. Thân cao 1m89, chân dài tới nách. Moah moah~ tôi đi trước đây, còn cả một đại dương rộng lớn đang chờ tôi chinh phục! Người tiếp theo, người tiếp theo.】
Cứ như vậy, Tạ Yến Lễ bị ép phải nghe những suy nghĩ trong lòng Thời An suốt một lúc lâu.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong màn đêm, Tạ Yến Lễ bỗng nhiên cảm thấy bên tai không gian yên tĩnh hơn nhiều.
Xung quanh không còn âm thanh, phòng ngủ trở nên im ắng lạ thường.
Nhưng anh lại nâng cao cảnh giác. Bây giờ chính là thời điểm mọi người ngủ say nhất, cũng là lúc Thời An ra tay thuận lợi nhất.
Hừ, quả nhiên, cô ta không kiên nhẫn được nữa rồi.
Nhanh vậy đã lộ đuôi cáo ra rồi, đeo mặt nạ cả ngày chắc mệt lắm, giờ cuối cùng cô ta cũng chuẩn bị tháo xuống, lộ rõ bộ mặt thật của mình rồi đi.
“Khò khò khò~”
???
Tiếng ngáy vang lên, tâm lý phòng thủ mà Tạ Yến Lễ tự tạo ra suýt nữa đã sụp đổ.
Thời An thực sự đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Đôi mắt khép lại của Tạ Yến Lễ thoáng hiện lên một tia trầm lặng, không ai biết, trong lòng sâu thẳm như đáy biển kia anh đang nghĩ gì.
...
Bình minh lấp ló qua bầu trời, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng. Thời An vẫn còn ngủ, cô khó chịu kéo chăn che đầu, hét lên: “Đóng rèm lại.”
Hệ thống điều khiển bằng giọng nói trong phòng nhận lệnh và tự động đóng rèm lại.
Ánh sáng nhanh chóng bị thay thế bởi bóng tối.
Nhưng phần nhô lên bên giường lại như vừa thấy được ánh sáng.
Không phải thoáng qua mà là mãi mãi...
———
Suốt một ngày trời sau khi xuyên không, Thời An cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, hiếm hoi có được giấc ngủ ngon, cơ thể cô cuối cùng cũng phục hồi hoàn toàn.
“Hự~”
“Thật là thoải mái.”
Thời An đạp mạnh chăn khỏi đầu, duỗi người một cách thoải mái, chuẩn bị đứng dậy.
Mở mắt ra, hả?!
Trước mắt cô là cái gì đây!
Không đúng, nhắm mắt lại.
Có lẽ cô chưa tỉnh ngủ, thử lại lần nữa...
Làm lại nào.
Mở mắt, trời ơi!
Trong tích tắc, Thời An bật dậy khỏi giường như có lò xo lớn dưới người.
“Anh, anh, anh...”
Thời An sợ hãi chỉ vào người đàn ông trên giường, sao anh ta lại sống lại.
À nhầm, là mở mắt rồi.
Tạ Yến Lễ luôn thức dậy vào sáng sớm khi trời gần hừng đông, thói quen này đã được duy trì từ trước khi anh trở thành người thực vật.
Sáng nay khi tỉnh dậy, cũng không có gì khác, vẫn là bóng tối mịt mờ trước mắt, nhưng bất giác anh chớp mắt một cái, và thật bất ngờ, anh đã mở mắt ra!
Ánh sáng xuyên qua võng mạc, anh thực sự có thể nhìn thấy rồi!
Trong lòng anh dâng lên mấy phần mừng rỡ.
Nhưng chỉ giây sau, mắt anh lại trở về với bóng tối, nhưng lần này không phải vì anh bị mù.
Mà là...
Một bóng hình lăn từ đầu bên kia giường sang bên cạnh anh, sau đó lăn thẳng lên người anh.
Cô nằm đè lên anh với tư thế rất lộn xộn. Anh có thể cảm nhận được hai cánh tay của Thời An vắt ngang qua người mình một cách tùy tiện.
Không biết có phải cô đang mơ thấy điều gì kỳ lạ không, hai tay không an phận, không chịu đứng yên, quơ loạn xạ khắp nơi.
Cái đầu của cô không biết nặng bao nhiêu, nhưng nó cứ đè lên mặt anh, che mất ánh sáng trước mắt.
————
"Anh... Anh... Sao lại mở mắt rồi!"
Ai mà biết được, sáng sớm mới vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, trái tim nhỏ bé của cô thật không chịu nổi.
Tại sao Tạ Yến Lễ đột nhiên lại mở mắt ra? Theo nguyên tác, vào thời điểm này, anh ta lẽ ra vẫn phải nằm cứng đơ trên giường mới đúng chứ, tại sao bây giờ lại tỉnh rồi?
【Trời ơi, sáng sớm đã muốn hù c.h.ế.t ai vậy?】
【Có ai nói cho tôi biết tại sao Tạ Yến Lễ lại tỉnh dậy ngay bây giờ aaaa! Tôi còn chưa chuẩn bị xong, đây là muốn cắt ngắn cuộc đời tôi sớm sao?】
【Ehhh... Tại sao anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình mà không nói gì...】
【Trẫm còn định để Tô Bồi Thịnh khiêng anh ấy đến Dưỡng Tâm Điện để chơi trò bịt mắt bắt bướm cơ! (Thét lên đầy tuyệt vọng)】
Trong lòng Thời An tràn ngập tiếc nuối, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Cô bình tĩnh thu xếp lại cảm xúc ngạc nhiên của mình, hiên ngang đối diện với ánh mắt đầy tính xâm lược của Tạ Yến Lễ.
Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có thể phản ánh nhiều cảm xúc của một người.
Nhưng bây giờ cô đang nhìn thấy...
Tại sao Tạ Yến Lễ lại nhìn cô với ánh mắt muốn g.i.ế.c người như vậy.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Đôi mắt của anh sâu thẳm và u tối, ánh nhìn sắc bén đến mức có thể ngưng tụ lại thành những con dao, bay thẳng về phía Thời An!
Hừ, người phụ nữ này lúc nào cũng thích mơ mộng hão huyền.
Ánh mắt của Tạ Yến Lễ trở nên càng thêm thâm thuý.
Thời An đứng yên đối diện với Tạ Yến Lễ vài phút, cô cảm thấy kỳ lạ. Tại sao người đàn ông này không lên tiếng?
"Tạ Yến Lễ?"
Thời An thăm dò gọi thử.
Không ai trả lời.
Trong phòng yên lặng đến lạ thường.
Thời An không khỏi lùi lại một bước, cô thật sự không ngờ Tạ Yến Lễ lại đột nhiên mở mắt.
Nhưng bây giờ...
Có vẻ như anh chỉ có thể mở mắt mà không thể nói chuyện.
【Thật giống như xác sống bật dậy, thật doạ người.】
【Không sao, hiện tại anh ta cũng chỉ có thể mở mắt thôi, nhưng ánh mắt kia thực sự rất đáng sợ.】
【Thôi kệ, nhắm mắt lại và coi anh ta như một đầu heo lớn là được, không có gì đáng sợ cả.】
Huyết áp của Tạ Yến Lễ đột nhiên tăng vọt. Hiện giờ, anh chỉ có thể mở mắt, đầu hơi cử động, vẫn chưa thể làm gì được người phụ nữ độc ác này.
Anh nhẹ nhàng khép mắt lại, không thèm để ý đến Thời An, anh cần yên tĩnh một chút.
Tạ Yến Lễ có thể cảm nhận được sự hồi phục của cơ thể mình. Anh rất hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình.
Anh có thể đại khái đoán được, tình trạng thực vật của mình sẽ dần dần hồi phục trong vài tháng tới.
Nhưng việc anh mở mắt sáng nay thực sự nằm ngoài dự đoán.
Điều này không hợp lý.
【Gạch bỏ, điều em muốn nói là, ông xã yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt trong những ngày cuối đời.】
Tạ Yến Lễ cười lạnh. Hừ! Có nghĩa là cô ta muốn dồn anh vào chỗ c.h.ế.t chứ gì!
Người phụ nữ ác độc này còn có gì mà cô ta không dám nghĩ nữa.
Sau khi nói xong, Thời An lật người sang bên cạnh, tìm tới vị trí của mình, tạo khoảng cách với Tạ Yến Lễ. Giữa họ có thể nằm vừa một người lớn.
Thời An rời đi nhanh chóng, cảm giác như cô vừa hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày vậy, cực kỳ thuận thục.
Hoàn thành xong, cô chạy nhanh hơn bất kỳ ai, khuôn mặt ai đó ở mép giường thì nhanh chóng đen lại.
Tạ Yến Lễ tuy đẹp, nhưng mỹ nam chỉ nên ngắm chứ không nên chơi đùa, Thời An hiểu điều đó.
Không lâu sau, bên phía Thời An đã vang lên tiếng cười “khanh khách”, Tạ Yến Lễ cảm giác như mình đã sử dụng hết sự kiên nhẫn trong đời.
【Chàng trai trong douyin này đẹp trai quá, chỉ mới nhìn lướt qua màn hình mà tim đã rung rinh rồi~ Khóc mất thôi! Yêu rồi yêu rồi!】
【Anh chàng soái ca hoang dã này biến hình cũng thật đẹp. Thân cao 1m89, chân dài tới nách. Moah moah~ tôi đi trước đây, còn cả một đại dương rộng lớn đang chờ tôi chinh phục! Người tiếp theo, người tiếp theo.】
Cứ như vậy, Tạ Yến Lễ bị ép phải nghe những suy nghĩ trong lòng Thời An suốt một lúc lâu.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong màn đêm, Tạ Yến Lễ bỗng nhiên cảm thấy bên tai không gian yên tĩnh hơn nhiều.
Xung quanh không còn âm thanh, phòng ngủ trở nên im ắng lạ thường.
Nhưng anh lại nâng cao cảnh giác. Bây giờ chính là thời điểm mọi người ngủ say nhất, cũng là lúc Thời An ra tay thuận lợi nhất.
Hừ, quả nhiên, cô ta không kiên nhẫn được nữa rồi.
Nhanh vậy đã lộ đuôi cáo ra rồi, đeo mặt nạ cả ngày chắc mệt lắm, giờ cuối cùng cô ta cũng chuẩn bị tháo xuống, lộ rõ bộ mặt thật của mình rồi đi.
“Khò khò khò~”
???
Tiếng ngáy vang lên, tâm lý phòng thủ mà Tạ Yến Lễ tự tạo ra suýt nữa đã sụp đổ.
Thời An thực sự đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Đôi mắt khép lại của Tạ Yến Lễ thoáng hiện lên một tia trầm lặng, không ai biết, trong lòng sâu thẳm như đáy biển kia anh đang nghĩ gì.
...
Bình minh lấp ló qua bầu trời, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng. Thời An vẫn còn ngủ, cô khó chịu kéo chăn che đầu, hét lên: “Đóng rèm lại.”
Hệ thống điều khiển bằng giọng nói trong phòng nhận lệnh và tự động đóng rèm lại.
Ánh sáng nhanh chóng bị thay thế bởi bóng tối.
Nhưng phần nhô lên bên giường lại như vừa thấy được ánh sáng.
Không phải thoáng qua mà là mãi mãi...
———
Suốt một ngày trời sau khi xuyên không, Thời An cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, hiếm hoi có được giấc ngủ ngon, cơ thể cô cuối cùng cũng phục hồi hoàn toàn.
“Hự~”
“Thật là thoải mái.”
Thời An đạp mạnh chăn khỏi đầu, duỗi người một cách thoải mái, chuẩn bị đứng dậy.
Mở mắt ra, hả?!
Trước mắt cô là cái gì đây!
Không đúng, nhắm mắt lại.
Có lẽ cô chưa tỉnh ngủ, thử lại lần nữa...
Làm lại nào.
Mở mắt, trời ơi!
Trong tích tắc, Thời An bật dậy khỏi giường như có lò xo lớn dưới người.
“Anh, anh, anh...”
Thời An sợ hãi chỉ vào người đàn ông trên giường, sao anh ta lại sống lại.
À nhầm, là mở mắt rồi.
Tạ Yến Lễ luôn thức dậy vào sáng sớm khi trời gần hừng đông, thói quen này đã được duy trì từ trước khi anh trở thành người thực vật.
Sáng nay khi tỉnh dậy, cũng không có gì khác, vẫn là bóng tối mịt mờ trước mắt, nhưng bất giác anh chớp mắt một cái, và thật bất ngờ, anh đã mở mắt ra!
Ánh sáng xuyên qua võng mạc, anh thực sự có thể nhìn thấy rồi!
Trong lòng anh dâng lên mấy phần mừng rỡ.
Nhưng chỉ giây sau, mắt anh lại trở về với bóng tối, nhưng lần này không phải vì anh bị mù.
Mà là...
Một bóng hình lăn từ đầu bên kia giường sang bên cạnh anh, sau đó lăn thẳng lên người anh.
Cô nằm đè lên anh với tư thế rất lộn xộn. Anh có thể cảm nhận được hai cánh tay của Thời An vắt ngang qua người mình một cách tùy tiện.
Không biết có phải cô đang mơ thấy điều gì kỳ lạ không, hai tay không an phận, không chịu đứng yên, quơ loạn xạ khắp nơi.
Cái đầu của cô không biết nặng bao nhiêu, nhưng nó cứ đè lên mặt anh, che mất ánh sáng trước mắt.
————
"Anh... Anh... Sao lại mở mắt rồi!"
Ai mà biết được, sáng sớm mới vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, trái tim nhỏ bé của cô thật không chịu nổi.
Tại sao Tạ Yến Lễ đột nhiên lại mở mắt ra? Theo nguyên tác, vào thời điểm này, anh ta lẽ ra vẫn phải nằm cứng đơ trên giường mới đúng chứ, tại sao bây giờ lại tỉnh rồi?
【Trời ơi, sáng sớm đã muốn hù c.h.ế.t ai vậy?】
【Có ai nói cho tôi biết tại sao Tạ Yến Lễ lại tỉnh dậy ngay bây giờ aaaa! Tôi còn chưa chuẩn bị xong, đây là muốn cắt ngắn cuộc đời tôi sớm sao?】
【Ehhh... Tại sao anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình mà không nói gì...】
【Trẫm còn định để Tô Bồi Thịnh khiêng anh ấy đến Dưỡng Tâm Điện để chơi trò bịt mắt bắt bướm cơ! (Thét lên đầy tuyệt vọng)】
Trong lòng Thời An tràn ngập tiếc nuối, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Cô bình tĩnh thu xếp lại cảm xúc ngạc nhiên của mình, hiên ngang đối diện với ánh mắt đầy tính xâm lược của Tạ Yến Lễ.
Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có thể phản ánh nhiều cảm xúc của một người.
Nhưng bây giờ cô đang nhìn thấy...
Tại sao Tạ Yến Lễ lại nhìn cô với ánh mắt muốn g.i.ế.c người như vậy.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Đôi mắt của anh sâu thẳm và u tối, ánh nhìn sắc bén đến mức có thể ngưng tụ lại thành những con dao, bay thẳng về phía Thời An!
Hừ, người phụ nữ này lúc nào cũng thích mơ mộng hão huyền.
Ánh mắt của Tạ Yến Lễ trở nên càng thêm thâm thuý.
Thời An đứng yên đối diện với Tạ Yến Lễ vài phút, cô cảm thấy kỳ lạ. Tại sao người đàn ông này không lên tiếng?
"Tạ Yến Lễ?"
Thời An thăm dò gọi thử.
Không ai trả lời.
Trong phòng yên lặng đến lạ thường.
Thời An không khỏi lùi lại một bước, cô thật sự không ngờ Tạ Yến Lễ lại đột nhiên mở mắt.
Nhưng bây giờ...
Có vẻ như anh chỉ có thể mở mắt mà không thể nói chuyện.
【Thật giống như xác sống bật dậy, thật doạ người.】
【Không sao, hiện tại anh ta cũng chỉ có thể mở mắt thôi, nhưng ánh mắt kia thực sự rất đáng sợ.】
【Thôi kệ, nhắm mắt lại và coi anh ta như một đầu heo lớn là được, không có gì đáng sợ cả.】
Huyết áp của Tạ Yến Lễ đột nhiên tăng vọt. Hiện giờ, anh chỉ có thể mở mắt, đầu hơi cử động, vẫn chưa thể làm gì được người phụ nữ độc ác này.
Anh nhẹ nhàng khép mắt lại, không thèm để ý đến Thời An, anh cần yên tĩnh một chút.
Tạ Yến Lễ có thể cảm nhận được sự hồi phục của cơ thể mình. Anh rất hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình.
Anh có thể đại khái đoán được, tình trạng thực vật của mình sẽ dần dần hồi phục trong vài tháng tới.
Nhưng việc anh mở mắt sáng nay thực sự nằm ngoài dự đoán.
Điều này không hợp lý.