Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng
Chương 53
Khi trở về sau cuộc trò chuyện với bên đại diện thương hiệu, người quản lý thấy Thời An, liền kéo tay cô và nói: "Vừa nãy công ty gửi tin nhắn, nói rằng đạo diễn Quách rất ấn tượng với cô. Họ yêu cầu cô đến thử vai vào ngày kia, tức là thứ Tư tuần này."
“Quả nhiên là vậy. Tôi đã nói mà, cô có khả năng cao được chọn rồi đó. Chỉ chưa đầy nửa ngày mà đạo diễn đã gửi tin, đúng là chuyện vui lớn nha!"
Thời An cũng mỉm cười: “Đúng là tin vui, nếu nhận được vai này, sau khi quay xong tôi có thể nghỉ ngơi lời nhác cả năm mà không cần làm việc rồi!”
Nếu bộ phim trở thành một hit lớn, chắc chắn nó sẽ có sức ảnh hưởng lâu dài. Thời An cũng muốn nhân dịp này để thư giãn một chút. Hiện tại có nhiều tiền như vậy, đương nhiên là phải tận hưởng cuộc sống.
Cô vẫn không quên mong muốn có 100 người mẫu nam của mình!
Người quản lý cười khổ, quả thực là diễm phúc của anh khi phải chăm sóc cho một tổ tông như Thời An!
Viên Thi Khanh không tìm thấy Thời An, tức giận vừa đi vừa mắng. Nhưng cô ta vẫn chưa bỏ cuộc, lên xe đến nhà Thời An đợi sẵn.
Viên Thi Khanh cười thầm, Thời An không thể không về nhà được.
Cô quyết định chờ sẵn ở nhà Thời An.
Nhưng không ngờ, Thời An thực sự không về nhà thật.
Theo yêu cầu của Tạ Yến Lễ, Thời An đã đến một căn hộ khác do Tạ Yến Lễ sắp xếp.
Gần công viên tự nhiên trong thành phố có một căn nhà riêng, đây là món quà mà anh cả của Thời An tặng cô vào sinh nhật lần thứ 18. Toàn bộ căn nhà được thiết kế với nhiều yếu tố thiên nhiên, tiêu tốn không ít tiền bạc.
Sống trong căn nhà và ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp khiến người ta cảm thấy thư thái cả về tinh thần lẫn thể xác.
Bạch Tịnh vừa bước vào cửa đã không ngừng khen: “Căn nhà này rất hợp để bao nuôi thiếu gia nhà mình!”
Tạ Yến Lễ: “...”
————
Viên Thi Khanh đến nhà Thời An mà không gặp phải trở ngại nào.
Người hầu trong nhà Thời An đều quen biết Viên Thi Khanh. Vì cô ta thường xuyên về đây cùng Thời An, nên người hầu nhìn thấy cô ta cũng không ngăn cản.
Mỗi lần đến nhà Thời An, Viên Thi Khanh không khỏi bị sự xa hoa lộng lẫy của ngôi nhà mê hoặc. Cô ta đã nhiều lần tưởng tượng nếu mình là tiểu thư nhà giàu thì sẽ tuyệt vời biết bao.
Làm phu nhân hào môn cũng không tồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Viên Thi Khanh lóe lên một tia âm u.
Vào trong nhà, cô không thấy ai, bèn tự tìm chỗ ngồi xuống.
Khi Thời Mặc vừa kết thúc buổi học và bước ra cùng Thẩm Ngọc Uyển, hai người đã thấy Viên Thi Khanh ngồi ở tầng một rồi.
Thẩm Ngọc Uyển nắm tay Thời Mặc đi đến trước mặt Viên Thi Khanh, mỉm cười hỏi: “Khanh Khanh đến đó à, có phải tìm An An không?”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Viên Thi Khanh là người biết cách quan sát và làm hài lòng người lớn, mỗi lần đến đây cùng Thời An, cô đều biết cách khiến Thẩm Ngọc Uyển vui vẻ.
Thẩm Ngọc Uyển cũng có ấn tượng khá tốt về cô.
“Chào bác, con đến tìm An An có chút việc.”
Viên Thi Khanh thân thiện tiến lên, khoác tay lên cánh tay Thẩm Ngọc Uyển, thỏ thẻ: “Mấy ngày không gặp, bác trông ngày càng trẻ trung đó nha, đẹp đến mức con cứ tưởng bác mới 18 tuổi thôi đó.”
Thẩm Ngọc Uyển xua tay cười: “Con bé này, làm gì được như con nói cơ chứ. Con cứ hay nói quá!”
Bà nghĩ đến người đứng bên cạnh, liền kéo Thời Mặc đến gần và giới thiệu với Viên Thi Khanh: “Khanh Khanh, giới thiệu với con, đây là chị gái của An An - Mặc Mặc, từ nay con theo An An gọi chị là được.”
Viên Thi Khanh liếc nhìn Thời Mặc, người đang đội một chiếc mũ bóng chày đen, nhưng mũ lại kéo thấp nên cô không thấy rõ mặt đối phương, chỉ lộ ra phần dưới mũi.
Viên Thi Khanh thầm cười nhạo trong lòng: đây chính là thiên kim thật sự của nhà Thời?
Nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên, hình ảnh Thẩm Ngọc Uyển âu yếm Thời Mặc thoáng hiện lên trong đầu Viên Thi Khanh.
Có vẻ như thiên kim thật sự này rất biết cách làm vừa lòng người trong nhà Thời.
Viên Thi Khanh nheo mắt, hiện tại Thời An còn có chút địa vị trong nhà, nhưng không biết sau này có còn được như vậy nữa không.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Viên Thi Khanh sáng lên. Cô đã nghĩ ra cách thuyết phục Thời An giúp mình có được vai diễn của đạo diễn Quách Minh rồi.
Sắp đến lúc thử vai, mà công ty vẫn chưa gửi kịch bản cho Thời An, cô bèn hỏi người quản lý.
Công ty trả lời rằng đạo diễn Quách Minh muốn xem phản ứng của diễn viên trong lúc thử vai, do đó đã hạ lệnh không cần gửi kịch bản trước.
Thời An hơi cau mày, trong lòng hiểu rằng đạo diễn Quách Minh quả thật có cách làm việc rất đặc biệt.
Tuy nhiên, cô không cần phải bận tâm, chỉ cần nghỉ ngơi ở nhà và chờ đến lúc thử vai là được.
Thời An duỗi người, đi ra sân nhỏ giữa nhà. Xung quanh là những cành cây xanh tươi leo trên hàng rào gỗ, tạo nên một khung cảnh sinh động và xanh mướt.
Cô ngồi trên ghế, rót cho mình một tách trà và từ từ thưởng thức. Tạ Yến Lễ được Bạch Tịnh đẩy từ phía bên kia vào.
Tạ Yến Lễ nhìn có vẻ mệt mỏi, anh nhẹ nhàng nói: “Đẩy qua đây.”
Thời An đang thư thái một mình thì nghe tiếng động bên cạnh, quay đầu liền thấy Tạ Yến Lễ đang đến gần.
Cô nhớ đến vẻ mặt khó chịu của anh lúc sáng nay khi rời nhà. Cô liếc nhìn anh một cái, không nói gì.
Thực ra, trong lòng Thời An đang tự nhủ:
【Đàn ông quả thật khó hiểu, không hiểu sao hôm nay anh ta lại cứ phải làm mình khó chịu như vậy!】
Tạ Yến Lễ cảm thấy bị lạnh nhạt, ánh mắt trở nên trầm lắng. Sau một hồi im lặng, anh giọng như mắc cục xương ở cổ họng, anh cố gắng xoa diệu tình hình với cô: “Thời tiết hôm nay thật đẹp nhỉ?”
Thời An mở to mắt nhìn anh, biểu cảm đầy nghi hoặc.
【Tạ Yến Lễ hôm nay bị sốt sao? Sao lại nói những câu vô tri như vậy?】
【Nếu không có chủ đề để nói thì im lặng cũng được, không nhất thiết phải kéo chuyện thời tiết ra để nói đâu.】
Thời An nhìn về phía Tạ Yến Lễ, ánh mắt hơi đổi. Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, nhưng dường như chiếc áo quá nhỏ, khiến cơ bắp của anh lộ rõ, ôm sát vào sơ mi, trông rất săn chắc.
Thời An nhướn mày, nhìn anh thêm vài lần.
Tạ Yến Lễ cảm nhận được ánh mắt của Thời An, nhưng anh chỉ mím chặt môi, không nói gì.
Thời An nhìn một lúc, cảm thấy hơi ngại nên ngượng ngùng thu hồi ánh mắt
Cô ho nhẹ hai tiếng, nói: “Nhà có nhiều phòng, tối anh cứ chọn một phòng mà ngủ.”
Tạ Yến Lễ khựng lại một chút, ánh mắt tối sầm khi nhìn vào đôi mắt đẹp của Thời An, giọng nói trầm thấp: “Tại sao?”
Tạ Yến Lễ cảm thấy, dường như Thời An không có ý định ở cùng anh...
Bất chợt, Thời An cảm thấy không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, như thể thời gian đang đứng lại.
Cô cúi đầu nhìn vào khuôn mặt của Tạ Yến Lễ.
“Quả nhiên là vậy. Tôi đã nói mà, cô có khả năng cao được chọn rồi đó. Chỉ chưa đầy nửa ngày mà đạo diễn đã gửi tin, đúng là chuyện vui lớn nha!"
Thời An cũng mỉm cười: “Đúng là tin vui, nếu nhận được vai này, sau khi quay xong tôi có thể nghỉ ngơi lời nhác cả năm mà không cần làm việc rồi!”
Nếu bộ phim trở thành một hit lớn, chắc chắn nó sẽ có sức ảnh hưởng lâu dài. Thời An cũng muốn nhân dịp này để thư giãn một chút. Hiện tại có nhiều tiền như vậy, đương nhiên là phải tận hưởng cuộc sống.
Cô vẫn không quên mong muốn có 100 người mẫu nam của mình!
Người quản lý cười khổ, quả thực là diễm phúc của anh khi phải chăm sóc cho một tổ tông như Thời An!
Viên Thi Khanh không tìm thấy Thời An, tức giận vừa đi vừa mắng. Nhưng cô ta vẫn chưa bỏ cuộc, lên xe đến nhà Thời An đợi sẵn.
Viên Thi Khanh cười thầm, Thời An không thể không về nhà được.
Cô quyết định chờ sẵn ở nhà Thời An.
Nhưng không ngờ, Thời An thực sự không về nhà thật.
Theo yêu cầu của Tạ Yến Lễ, Thời An đã đến một căn hộ khác do Tạ Yến Lễ sắp xếp.
Gần công viên tự nhiên trong thành phố có một căn nhà riêng, đây là món quà mà anh cả của Thời An tặng cô vào sinh nhật lần thứ 18. Toàn bộ căn nhà được thiết kế với nhiều yếu tố thiên nhiên, tiêu tốn không ít tiền bạc.
Sống trong căn nhà và ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp khiến người ta cảm thấy thư thái cả về tinh thần lẫn thể xác.
Bạch Tịnh vừa bước vào cửa đã không ngừng khen: “Căn nhà này rất hợp để bao nuôi thiếu gia nhà mình!”
Tạ Yến Lễ: “...”
————
Viên Thi Khanh đến nhà Thời An mà không gặp phải trở ngại nào.
Người hầu trong nhà Thời An đều quen biết Viên Thi Khanh. Vì cô ta thường xuyên về đây cùng Thời An, nên người hầu nhìn thấy cô ta cũng không ngăn cản.
Mỗi lần đến nhà Thời An, Viên Thi Khanh không khỏi bị sự xa hoa lộng lẫy của ngôi nhà mê hoặc. Cô ta đã nhiều lần tưởng tượng nếu mình là tiểu thư nhà giàu thì sẽ tuyệt vời biết bao.
Làm phu nhân hào môn cũng không tồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Viên Thi Khanh lóe lên một tia âm u.
Vào trong nhà, cô không thấy ai, bèn tự tìm chỗ ngồi xuống.
Khi Thời Mặc vừa kết thúc buổi học và bước ra cùng Thẩm Ngọc Uyển, hai người đã thấy Viên Thi Khanh ngồi ở tầng một rồi.
Thẩm Ngọc Uyển nắm tay Thời Mặc đi đến trước mặt Viên Thi Khanh, mỉm cười hỏi: “Khanh Khanh đến đó à, có phải tìm An An không?”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Viên Thi Khanh là người biết cách quan sát và làm hài lòng người lớn, mỗi lần đến đây cùng Thời An, cô đều biết cách khiến Thẩm Ngọc Uyển vui vẻ.
Thẩm Ngọc Uyển cũng có ấn tượng khá tốt về cô.
“Chào bác, con đến tìm An An có chút việc.”
Viên Thi Khanh thân thiện tiến lên, khoác tay lên cánh tay Thẩm Ngọc Uyển, thỏ thẻ: “Mấy ngày không gặp, bác trông ngày càng trẻ trung đó nha, đẹp đến mức con cứ tưởng bác mới 18 tuổi thôi đó.”
Thẩm Ngọc Uyển xua tay cười: “Con bé này, làm gì được như con nói cơ chứ. Con cứ hay nói quá!”
Bà nghĩ đến người đứng bên cạnh, liền kéo Thời Mặc đến gần và giới thiệu với Viên Thi Khanh: “Khanh Khanh, giới thiệu với con, đây là chị gái của An An - Mặc Mặc, từ nay con theo An An gọi chị là được.”
Viên Thi Khanh liếc nhìn Thời Mặc, người đang đội một chiếc mũ bóng chày đen, nhưng mũ lại kéo thấp nên cô không thấy rõ mặt đối phương, chỉ lộ ra phần dưới mũi.
Viên Thi Khanh thầm cười nhạo trong lòng: đây chính là thiên kim thật sự của nhà Thời?
Nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên, hình ảnh Thẩm Ngọc Uyển âu yếm Thời Mặc thoáng hiện lên trong đầu Viên Thi Khanh.
Có vẻ như thiên kim thật sự này rất biết cách làm vừa lòng người trong nhà Thời.
Viên Thi Khanh nheo mắt, hiện tại Thời An còn có chút địa vị trong nhà, nhưng không biết sau này có còn được như vậy nữa không.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Viên Thi Khanh sáng lên. Cô đã nghĩ ra cách thuyết phục Thời An giúp mình có được vai diễn của đạo diễn Quách Minh rồi.
Sắp đến lúc thử vai, mà công ty vẫn chưa gửi kịch bản cho Thời An, cô bèn hỏi người quản lý.
Công ty trả lời rằng đạo diễn Quách Minh muốn xem phản ứng của diễn viên trong lúc thử vai, do đó đã hạ lệnh không cần gửi kịch bản trước.
Thời An hơi cau mày, trong lòng hiểu rằng đạo diễn Quách Minh quả thật có cách làm việc rất đặc biệt.
Tuy nhiên, cô không cần phải bận tâm, chỉ cần nghỉ ngơi ở nhà và chờ đến lúc thử vai là được.
Thời An duỗi người, đi ra sân nhỏ giữa nhà. Xung quanh là những cành cây xanh tươi leo trên hàng rào gỗ, tạo nên một khung cảnh sinh động và xanh mướt.
Cô ngồi trên ghế, rót cho mình một tách trà và từ từ thưởng thức. Tạ Yến Lễ được Bạch Tịnh đẩy từ phía bên kia vào.
Tạ Yến Lễ nhìn có vẻ mệt mỏi, anh nhẹ nhàng nói: “Đẩy qua đây.”
Thời An đang thư thái một mình thì nghe tiếng động bên cạnh, quay đầu liền thấy Tạ Yến Lễ đang đến gần.
Cô nhớ đến vẻ mặt khó chịu của anh lúc sáng nay khi rời nhà. Cô liếc nhìn anh một cái, không nói gì.
Thực ra, trong lòng Thời An đang tự nhủ:
【Đàn ông quả thật khó hiểu, không hiểu sao hôm nay anh ta lại cứ phải làm mình khó chịu như vậy!】
Tạ Yến Lễ cảm thấy bị lạnh nhạt, ánh mắt trở nên trầm lắng. Sau một hồi im lặng, anh giọng như mắc cục xương ở cổ họng, anh cố gắng xoa diệu tình hình với cô: “Thời tiết hôm nay thật đẹp nhỉ?”
Thời An mở to mắt nhìn anh, biểu cảm đầy nghi hoặc.
【Tạ Yến Lễ hôm nay bị sốt sao? Sao lại nói những câu vô tri như vậy?】
【Nếu không có chủ đề để nói thì im lặng cũng được, không nhất thiết phải kéo chuyện thời tiết ra để nói đâu.】
Thời An nhìn về phía Tạ Yến Lễ, ánh mắt hơi đổi. Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, nhưng dường như chiếc áo quá nhỏ, khiến cơ bắp của anh lộ rõ, ôm sát vào sơ mi, trông rất săn chắc.
Thời An nhướn mày, nhìn anh thêm vài lần.
Tạ Yến Lễ cảm nhận được ánh mắt của Thời An, nhưng anh chỉ mím chặt môi, không nói gì.
Thời An nhìn một lúc, cảm thấy hơi ngại nên ngượng ngùng thu hồi ánh mắt
Cô ho nhẹ hai tiếng, nói: “Nhà có nhiều phòng, tối anh cứ chọn một phòng mà ngủ.”
Tạ Yến Lễ khựng lại một chút, ánh mắt tối sầm khi nhìn vào đôi mắt đẹp của Thời An, giọng nói trầm thấp: “Tại sao?”
Tạ Yến Lễ cảm thấy, dường như Thời An không có ý định ở cùng anh...
Bất chợt, Thời An cảm thấy không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, như thể thời gian đang đứng lại.
Cô cúi đầu nhìn vào khuôn mặt của Tạ Yến Lễ.