Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng
Chương 50
Sáng sớm, Thời An ngủ nướng một chút rồi mới từ từ thức dậy.
Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu còn hơi choáng váng. Ánh mắt vô tình lướt qua, phát hiện phía bên kia giường trống không.
Thời An đơn giản sửa soạn một chút rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Vừa cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, cô tình cờ chạm mặt Thời Mặc đang đi tới.
Thời Mặc mặc một chiếc áo hoodie trắng rộng rãi thoải mái, trông vô cùng nổi bật.
Hôm nay cô ấy không đội chiếc mũ lưỡi trai thường ngày, mái tóc dài óng ả buông xuống, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn. Tuy vậy, đôi mắt của Thời Mặc vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Thời An cười tươi chào: "Chào buổi sáng!"
Trong lòng thì reo lên:
【 Không ngờ sáng ra đã gặp ngay mỹ nữ. Awww~ Chị đẹp vẫn đẹp như thế, g.i.ế.c em luôn đi. Muốn được chị đẹp ôm ôm quá đi~】
Đôi mắt Thời Mặc khẽ động.
Thời An vẫn đang ngắm nhìn vẻ đẹp của Thời Mặc, tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Thời An thực sự rất yêu thích cuộc sống hiện tại. Mỗi ngày đều được ngắm trai xinh gái đẹp, cuộc sống này đúng là quá tiêu sái.
Bỗng nhiên, người trước mắt bắt đầu di chuyển, từ từ tiến về phía cô.
Thời An trợn tròn mắt:!!!
【Sao chị đẹp lại đi về phía mình rồi? Chẳng lẽ chị ấy định đuổi mình ra khỏi nhà họ Thời sao? Huhu~ Không muốn đâu, muốn được gần gũi và thân thiết với chị đẹp cơ~】
【Hay chị ấy định tặng mình một cái tát? Vậy mình phải làm gì đây? (Mặt nhỏ đáng thương)】
【Có nên quay đầu bỏ chạy ngay bây giờ không ta... Nhưng mà mình vẫn chưa nhìn chị đẹp đủ mà. Thật không muốn rời đi chút nào~】
Bề ngoài Thời An vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đủ loại suy đoán đang diễn ra.
Thời Mặc: "..."
Không ngờ Thời An lại có suy nghĩ như thế về mình.
Thời An cúi đầu, thấy mũi giày của Thời Mặc đã xuất hiện trước mặt mình. Trong đầu cô căng thẳng đến tột độ.
【Chắc không phải đâu. Mối quan hệ của mình với chị đẹp tuy không gọi là tốt nhưng cũng không đến mức tệ như vậy mà... Chị đẹp đừng đánh em hic~】
Thời An chưa kịp nghĩ xong thì đã cảm nhận được bàn tay của Thời Mặc đặt lên đầu mình.
À rế ca nồ?
Sao lại là trên đầu? Không phải là trên mặt hả?
Thời An nhất thời không hiểu nổi tình huống này. Động tác của Thời Mặc quả thực khiến cô bối rối.
Thời Mặc cúi đầu, bàn tay trắng nõn vuốt nhẹ lên đầu Thời An. Cảm giác kỳ lạ này khiến Thời Mặc khẽ nhướng mày, đôi môi lạnh lùng hơi nhếch lên.
Chắc đây là cái mà Thời An gọi là "ôm ôm" "thân thiết". Ngoài hành động này ra, Thời Mặc cũng không nghĩ ra cử chỉ nào thân mật hơn.
Thời An mở to mắt, bàn tay không tự chủ siết chặt lại.
【 Bị sờ đầu rồi?】
【 Lại còn là được chị đẹp sờ đầu?】
【 Đầu này mình không cần gội nữa, cứ để im để giữ lại kỉ niệm có một không hai này mới được!】
【 Nhưng mà khoan, chuyện gì đang xảy ra đây? Chị đẹp bị cái gì kích thích rồi sao? Động tác vuốt đầu này vốn không nên xuất hiện ở chị ấy mới đúng chứ nhỉ?】
Thời Mặc xoa đầu vài cái nữa, khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ bình thường cô ấy tạo cho người khác cảm giác khó gần đến mức Thời An phải nghĩ như vậy ư?
Sau khi rút tay về, Thời Mặc cố gắng điều chỉnh biểu cảm sao cho dịu dàng hơn, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."
Thời Mặc rời đi, để lại Thời An ngơ ngác đứng đó.
Nhưng rồi cô cảm thấy có chút phấn khích, Thời Mặc đang cố gắng tỏ ra thân thiện với cô thì phải.
Thời An cảm thấy mình ngày càng rời xa kết cục bi thảm của một nhân vật pháo hôi rồi.
Thật là hạnh phúc quá đi!
Cô vừa hát ngân nga vừa bước xuống lầu ăn sáng. Khi đến nơi, cô đã thấy Bạch Tịnh đang đẩy Tạ Yến Lễ vào trong. Ánh mắt lạnh lùng của anh hướng về phía cô.
Thời An lập tức quay người, chỉ để lại bóng lưng.
【 Hừ! Hôm qua anh lạnh nhạt với mình, hôm nay mình sẽ khiến anh phải đuổi theo không kịp!】
Tạ Yến Lễ khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên chút bất lực, anh bật cười khẽ.
Cô gái này, đúng là thù dai thật.
Ánh mắt của Bạch Tịnh hết nhìn Tạ Yến Lễ lại chuyển sang Thời An, thì thầm:
“Người phụ nữa ác độc này lại phát bệnh gì nữa thế? Hôm qua còn anh anh em em ngọt sớt, hôm nay đã không thèm nói chuyện với nhau rồi. Giờ còn giả lơ nữa.”
"Thật không hiểu nổi hai người."
Đang ăn thì điện thoại của Thời An đổ chuông, là quản lý của cô gọi: "Bà cố của tôi ơi, hôm nay có sự kiện đấy. Tôi gửi địa chỉ cho cô nhé."
Sau khi ăn xong, tài xế tiến tới cúi người cung kính đứng bên cô: “Tiểu thư, chúng ta đi ngay bây giờ chứ?”
Thời An nhẹ nhàng gật đầu, bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua Tạ Yến Lễ, cô kiêu ngạo liếc anh một cái: “Lát nữa tôi sẽ bảo tài xế đưa anh đến căn hộ khác.”
Đây cũng là yêu cầu mà Tạ Yến Lễ đã đề cập tối qua.
Thời An lập tức đeo kính râm, thản nhiên rời đi.
Cổ họng Tạ Yến Lễ khẽ động, bật ra tiếng cười trầm thấp, đôi mắt đào hoa lười biếng càng thêm phần sâu sắc.
Người phụ nữ này quả thật rất hay thù dai.
Khi Thời An vừa bước ra khỏi cửa, Bạch Tịnh nhìn theo bóng lưng khuất dần của cô, rồi bĩu môi nói: "Thiếu gia, anh biết chúng ta hiện tại giống cái gì không?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Tạ Yến Lễ trầm giọng hỏi: "Giống cái gì?"
Bạch Tịnh dậm chân: "Chúng ta giống như mấy kẻ sugar baby bị cô ta bao nuôi vậy, thiếu gia, anh nói có đúng không?"
Tạ Yến Lễ không nói gì, trong mắt thoáng chút tối tăm, giọng khàn khàn: "Là tôi, không phải cậu!"
Ánh mắt Tạ Yến Lễ trở nên thâm thúy hơn, khí chất trên người bỗng nhiên chuyển sang nguy hiểm.
Đúng vậy, hiện giờ anh chỉ có thể dựa dẫm vào Thời An mà thôi.
Nhưng khi Rommi trở lại, mọi thứ sẽ khác.
Bạch Tịnh lại hiểu sai ý của Tạ Yến Lễ, nhìn thiếu gia ngày càng thay đổi của mình, anh ta bực bội nói:
"Thiếu gia, tình hình đến nước này rồi, sao anh bệnh xong lại biến thành yêu đương não thế. Đúng đúng, tôi không phải tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm chính là..."
Tạ Yến Lễ lạnh lùng liếc anh ta: "Hửm?"
Bạch Tịnh lập tức câm nín, ánh mắt đầy hối hận, tự vỗ nhẹ vào miệng mình: "Thiếu gia, tôi sai rồi. Từ giờ tôi sẽ giữ mồm giữ miệng."
Anh kiên nhẫn nói với Tạ Yến Lễ: "Thiếu gia, chúng ta bây giờ vẫn chưa trở lại nhà họ Tạ, đám kẻ xấu kia vẫn còn nhởn nhơ. Dù giờ anh đã kết hôn, nhưng đàn ông thì vẫn phải coi trọng sự nghiệp chứ..."
Tạ Yến Lễ nhướn mày: "Tôi khi nào không chú trọng sự nghiệp?"
"Mới vừa rồi anh vừa nói "là tôi, không phải cậu" đấy." Bạch Tịnh kiên nhẫn giải thích:
"Đây không phải là biểu hiện của một người có yêu đương não sao? Theo cái kiểu tổng tài trong tiểu thuyết, khi cấp dưới nói sai điều gì đó liên quan đến người vợ xinh đẹp của mình, tổng tài sẽ nhíu mày, không hài lòng rồi lên tiếng sửa lại."
Tạ Yến Lễ cạn lời, anh nghiến răng: "Xóa ngay cái tiểu thuyết tổng tài vớ vẩn ra khỏi đầu của cậu cho tôi!"
Bạch Tịnh trợn to mắt, thì thầm: "Tiểu thuyết của tôi thì liên quan gì chứ."
Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu còn hơi choáng váng. Ánh mắt vô tình lướt qua, phát hiện phía bên kia giường trống không.
Thời An đơn giản sửa soạn một chút rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Vừa cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, cô tình cờ chạm mặt Thời Mặc đang đi tới.
Thời Mặc mặc một chiếc áo hoodie trắng rộng rãi thoải mái, trông vô cùng nổi bật.
Hôm nay cô ấy không đội chiếc mũ lưỡi trai thường ngày, mái tóc dài óng ả buông xuống, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn. Tuy vậy, đôi mắt của Thời Mặc vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Thời An cười tươi chào: "Chào buổi sáng!"
Trong lòng thì reo lên:
【 Không ngờ sáng ra đã gặp ngay mỹ nữ. Awww~ Chị đẹp vẫn đẹp như thế, g.i.ế.c em luôn đi. Muốn được chị đẹp ôm ôm quá đi~】
Đôi mắt Thời Mặc khẽ động.
Thời An vẫn đang ngắm nhìn vẻ đẹp của Thời Mặc, tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Thời An thực sự rất yêu thích cuộc sống hiện tại. Mỗi ngày đều được ngắm trai xinh gái đẹp, cuộc sống này đúng là quá tiêu sái.
Bỗng nhiên, người trước mắt bắt đầu di chuyển, từ từ tiến về phía cô.
Thời An trợn tròn mắt:!!!
【Sao chị đẹp lại đi về phía mình rồi? Chẳng lẽ chị ấy định đuổi mình ra khỏi nhà họ Thời sao? Huhu~ Không muốn đâu, muốn được gần gũi và thân thiết với chị đẹp cơ~】
【Hay chị ấy định tặng mình một cái tát? Vậy mình phải làm gì đây? (Mặt nhỏ đáng thương)】
【Có nên quay đầu bỏ chạy ngay bây giờ không ta... Nhưng mà mình vẫn chưa nhìn chị đẹp đủ mà. Thật không muốn rời đi chút nào~】
Bề ngoài Thời An vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đủ loại suy đoán đang diễn ra.
Thời Mặc: "..."
Không ngờ Thời An lại có suy nghĩ như thế về mình.
Thời An cúi đầu, thấy mũi giày của Thời Mặc đã xuất hiện trước mặt mình. Trong đầu cô căng thẳng đến tột độ.
【Chắc không phải đâu. Mối quan hệ của mình với chị đẹp tuy không gọi là tốt nhưng cũng không đến mức tệ như vậy mà... Chị đẹp đừng đánh em hic~】
Thời An chưa kịp nghĩ xong thì đã cảm nhận được bàn tay của Thời Mặc đặt lên đầu mình.
À rế ca nồ?
Sao lại là trên đầu? Không phải là trên mặt hả?
Thời An nhất thời không hiểu nổi tình huống này. Động tác của Thời Mặc quả thực khiến cô bối rối.
Thời Mặc cúi đầu, bàn tay trắng nõn vuốt nhẹ lên đầu Thời An. Cảm giác kỳ lạ này khiến Thời Mặc khẽ nhướng mày, đôi môi lạnh lùng hơi nhếch lên.
Chắc đây là cái mà Thời An gọi là "ôm ôm" "thân thiết". Ngoài hành động này ra, Thời Mặc cũng không nghĩ ra cử chỉ nào thân mật hơn.
Thời An mở to mắt, bàn tay không tự chủ siết chặt lại.
【 Bị sờ đầu rồi?】
【 Lại còn là được chị đẹp sờ đầu?】
【 Đầu này mình không cần gội nữa, cứ để im để giữ lại kỉ niệm có một không hai này mới được!】
【 Nhưng mà khoan, chuyện gì đang xảy ra đây? Chị đẹp bị cái gì kích thích rồi sao? Động tác vuốt đầu này vốn không nên xuất hiện ở chị ấy mới đúng chứ nhỉ?】
Thời Mặc xoa đầu vài cái nữa, khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ bình thường cô ấy tạo cho người khác cảm giác khó gần đến mức Thời An phải nghĩ như vậy ư?
Sau khi rút tay về, Thời Mặc cố gắng điều chỉnh biểu cảm sao cho dịu dàng hơn, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."
Thời Mặc rời đi, để lại Thời An ngơ ngác đứng đó.
Nhưng rồi cô cảm thấy có chút phấn khích, Thời Mặc đang cố gắng tỏ ra thân thiện với cô thì phải.
Thời An cảm thấy mình ngày càng rời xa kết cục bi thảm của một nhân vật pháo hôi rồi.
Thật là hạnh phúc quá đi!
Cô vừa hát ngân nga vừa bước xuống lầu ăn sáng. Khi đến nơi, cô đã thấy Bạch Tịnh đang đẩy Tạ Yến Lễ vào trong. Ánh mắt lạnh lùng của anh hướng về phía cô.
Thời An lập tức quay người, chỉ để lại bóng lưng.
【 Hừ! Hôm qua anh lạnh nhạt với mình, hôm nay mình sẽ khiến anh phải đuổi theo không kịp!】
Tạ Yến Lễ khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên chút bất lực, anh bật cười khẽ.
Cô gái này, đúng là thù dai thật.
Ánh mắt của Bạch Tịnh hết nhìn Tạ Yến Lễ lại chuyển sang Thời An, thì thầm:
“Người phụ nữa ác độc này lại phát bệnh gì nữa thế? Hôm qua còn anh anh em em ngọt sớt, hôm nay đã không thèm nói chuyện với nhau rồi. Giờ còn giả lơ nữa.”
"Thật không hiểu nổi hai người."
Đang ăn thì điện thoại của Thời An đổ chuông, là quản lý của cô gọi: "Bà cố của tôi ơi, hôm nay có sự kiện đấy. Tôi gửi địa chỉ cho cô nhé."
Sau khi ăn xong, tài xế tiến tới cúi người cung kính đứng bên cô: “Tiểu thư, chúng ta đi ngay bây giờ chứ?”
Thời An nhẹ nhàng gật đầu, bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua Tạ Yến Lễ, cô kiêu ngạo liếc anh một cái: “Lát nữa tôi sẽ bảo tài xế đưa anh đến căn hộ khác.”
Đây cũng là yêu cầu mà Tạ Yến Lễ đã đề cập tối qua.
Thời An lập tức đeo kính râm, thản nhiên rời đi.
Cổ họng Tạ Yến Lễ khẽ động, bật ra tiếng cười trầm thấp, đôi mắt đào hoa lười biếng càng thêm phần sâu sắc.
Người phụ nữ này quả thật rất hay thù dai.
Khi Thời An vừa bước ra khỏi cửa, Bạch Tịnh nhìn theo bóng lưng khuất dần của cô, rồi bĩu môi nói: "Thiếu gia, anh biết chúng ta hiện tại giống cái gì không?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Tạ Yến Lễ trầm giọng hỏi: "Giống cái gì?"
Bạch Tịnh dậm chân: "Chúng ta giống như mấy kẻ sugar baby bị cô ta bao nuôi vậy, thiếu gia, anh nói có đúng không?"
Tạ Yến Lễ không nói gì, trong mắt thoáng chút tối tăm, giọng khàn khàn: "Là tôi, không phải cậu!"
Ánh mắt Tạ Yến Lễ trở nên thâm thúy hơn, khí chất trên người bỗng nhiên chuyển sang nguy hiểm.
Đúng vậy, hiện giờ anh chỉ có thể dựa dẫm vào Thời An mà thôi.
Nhưng khi Rommi trở lại, mọi thứ sẽ khác.
Bạch Tịnh lại hiểu sai ý của Tạ Yến Lễ, nhìn thiếu gia ngày càng thay đổi của mình, anh ta bực bội nói:
"Thiếu gia, tình hình đến nước này rồi, sao anh bệnh xong lại biến thành yêu đương não thế. Đúng đúng, tôi không phải tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm chính là..."
Tạ Yến Lễ lạnh lùng liếc anh ta: "Hửm?"
Bạch Tịnh lập tức câm nín, ánh mắt đầy hối hận, tự vỗ nhẹ vào miệng mình: "Thiếu gia, tôi sai rồi. Từ giờ tôi sẽ giữ mồm giữ miệng."
Anh kiên nhẫn nói với Tạ Yến Lễ: "Thiếu gia, chúng ta bây giờ vẫn chưa trở lại nhà họ Tạ, đám kẻ xấu kia vẫn còn nhởn nhơ. Dù giờ anh đã kết hôn, nhưng đàn ông thì vẫn phải coi trọng sự nghiệp chứ..."
Tạ Yến Lễ nhướn mày: "Tôi khi nào không chú trọng sự nghiệp?"
"Mới vừa rồi anh vừa nói "là tôi, không phải cậu" đấy." Bạch Tịnh kiên nhẫn giải thích:
"Đây không phải là biểu hiện của một người có yêu đương não sao? Theo cái kiểu tổng tài trong tiểu thuyết, khi cấp dưới nói sai điều gì đó liên quan đến người vợ xinh đẹp của mình, tổng tài sẽ nhíu mày, không hài lòng rồi lên tiếng sửa lại."
Tạ Yến Lễ cạn lời, anh nghiến răng: "Xóa ngay cái tiểu thuyết tổng tài vớ vẩn ra khỏi đầu của cậu cho tôi!"
Bạch Tịnh trợn to mắt, thì thầm: "Tiểu thuyết của tôi thì liên quan gì chứ."